Showbiz Là Của Tôi
-
Chương 122: Mày ăn phân đi
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Ngày xưa lúc Sầm Phong ký hợp đồng nghệ sĩ với Thần Tinh, Ngô Chí Vân đã không thể bắt anh làm việc anh không thích, chứ đừng nói bây giờ Sầm Phong lại là sếp của anh ta.
Anh đã nói thế, chắc chắn là không đùa, Ngô Chí Vân chỉ cảm thấy lòng mình lạnh dần lạnh quá, nhìn kịch bản bị cà phê phun ướt, còn cố giãy chết lần cuối.
“Đóng kịch với đóng phim cũng không xung đột gì mà, chi bằng chú cứ……”
Lời còn chưa nói xong đã bị Sầm Phong ngắt lại: “Thôi ạ, thời gian tập kịch gấp lắm, em không có thời gian vào đoàn phim đâu, về sau rồi nói sau.”
Ngô Chí Vân tuyệt vọng.
Thở ngắn than dài rất lâu, anh ta cất kịch bản về, an ủi chính mình ở trong lòng: Diễn kịch thì diễn kịch, coi như tôi luyện kỹ thuật diễn, tuy rằng không vào giới điện ảnh, nhưng còn có âm nhạc mà, chạy sô âm nhạc rồi tiệc tối gì gì đó, thế cũng đủ cho dân nhìn thấy mặt rồi. Coi như kế hoạch chậm lại một năm đi, dù sao nó còn trẻ mà!
Anh ta tự thuyết phục bản thân trong lòng, nhưng trên mặt vẫn gục đầu ủ rũ. Ai oán nhìn Sầm Phong, than ngắn, thở dài, lại ai oán nhìn Sầm Phong.
Sầm Phong: “…………”
Nhìn thấy ánh mắt Sầm Phong dần dần trở nên áy náy, gian kế của Ngô Chí Vân đã thực hiện được, lúc này mới xúc động mở miệng: “Nhưng gameshow dù sao chú cũng phải nhận một hai cái đi? Chú vẫn phải lộ diện chứ?”
Sầm Phong lần này không từ chối nổi nữa: “Được, anh sắp xếp cho em đi.”
Ngô Chí Vân tự tán thưởng bản thân, sảng khoái ném chuyện kế hoạch kịch bản ra sau đầu, đưa bảng hành trình tiếp theo cho anh: “Lễ trao giải tháng mười hai là quan trọng nhất, 《It’s Me》 hẳn sẽ có giải, bọn họ còn mời chú làm khách mời biểu diễn. Cuối tuần phải đi Paris chụp trang bìa tạp chí, cuối tháng ở thành phố S có chương trình thu hình, hát hai bài nhé. Tháng sau có liên hoan âm nhạc Đại Dương Xanh, biểu diễn lộ thiên ở bãi biển. Giữa tháng phải chụp đại diện thương hiệu cho Bản đồ ngàn độ, lúc đấy còn phải thu một ít hướng dẫn bằng giọng.”
Sầm Phong nhất nhất gật đầu, những chuyện có liên quan đến âm nhạc, anh luôn rất nghiêm túc.
Ngô Chí Vân lật lật tờ lịch: “Album chú tính cho ra mắt đầu năm nhỉ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, khoảng lúc Tết Âm ạ.”
“Thế thì giữa tháng 2 rồi.” Ngô Chí Vân khoanh ngày tháng lên, nhìn nhìn bảng ghi nhớ lịch trình, “Ok, anh sẽ điều chỉnh hành trình cho chú một chút, để thời gian cho chú tập kịch.”
Sầm Phong gật gật đầu: “Vất vả anh rồi.”
Ngô Chí Vân cố ý xụ mặt: “Chú nghe lời thêm tí thì anh sẽ không vất vả.”
Anh cười cười hối lỗi.
Vừa rời khỏi biệt thự Ngô Chí Vân liền gọi điện cho đại tiểu thư, anh ta cảm thấy đại tiểu thư là fan sự nghiệp, hẳn sẽ ở phe anh ta, vô cùng đau đớn nói: “Tự dưng nó lại đòi đi đóng kịch nói! Đây không phải là nó đẩy sự nghiệp của mình vào đường cùng sao? Làm gì có lưu lượng nào lại như thế chứ? Đây là ỷ mình đã ra riêng nên không thèm đắp bồi danh tiếng nữa đấy à!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ kinh ngạc của đại tiểu thư: “Cái gì? Ảnh định đi đóng kịch hở chú?! Xịn quá đi!”
Ngô Chí Vân: “?”
Hứa Trích Tinh: “Không những có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu hát nhảy, còn có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu đóng kịch!”
Ngô Chí Vân: “………… Đại tiểu thư cháu nghĩ dài tí đi! Cháu có biết giới giải trí bây giờ thay đổi như chong chóng không? Cháu có biết mấy công ty khác đều định bắt chước Thần tượng thiếu niên ra show tìm tài năng mới không? Thần tượng thiếu niên season 2 cũng sắp lên sóng rồi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu idol như nó xuất hiện trong tầm mắt công chúng chứ. Nó không thừa dịp mình còn hot đi đóng ít phim lên ít gameshow để người ta quen mặt một tí, lại chạy đi đóng cái vở kịch nói chả ai thèm quan tâm, cháu có biết tổn thất lớn thế nào không!”
Anh ta đánh rất trúng vấn đề, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc.
Ngô Chí Vân còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được đại tiểu thư, đang định kêu cô đi khuyên nhủ Sầm Phong, ai dè nghe thấy tiếng cười như không có chuyện gì từ đầu kia: “Thế thì có sao đâu, cháu chỉ hi vọng anh ấy làm điều anh ấy thích thôi ạ.”
Ngô Chí Vân tức đến mụ người: “Cháu đúng là đồ fan não tàn!”
Hứa Trích Tinh cười rất lâu: “Ấy chà chú Ngô, chú đừng bi quan vậy chứ. Trên đời này chỉ có một Sầm Phong, không phải ai debut cũng có thể thành lưu lượng hàng đầu được đâu ạ, tin tưởng anh ấy đi.”
Đến con đường cuối này cũng cụt luôn, Ngô Chí Vân rốt cuộc hoàn toàn hết hy vọng, chấp nhận số phận đi điều chỉnh hành trình.
Bởi vì cuối tuần phải ra nước ngoài, trước khi đi Sầm Phong định giải quyết xong hết chuyện vở kịch, ok thì diễn, không được thì thôi. Vì thế không quá hai ngày, kịch bản nghiên cứu xong, anh liền đi tìm Văn Hành diễn thử.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với diễn xuất, lĩnh vực này đối với anh mà nói hoàn toàn xa lạ, anh căn bản chẳng có kĩ thuật diễn gì đặc biệt, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Văn Hành kêu bảo mẫu đưa hai đứa trẻ con ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Ông lại dựng một chiếc VCR trên giá, giới thiệu ngắn gọn cho Sầm Phong về vị trí diễn và máy quay, lại nói cốt truyện cho anh, để anh tìm cảm giác nhân vật.
(VCR: video cassette recorder: máy quay video)
Khuôn mặt Sầm Phong vẫn cực kì bình tĩnh, trông không có vẻ gì lo lắng cả, nhưng thôi Văn Hành vẫn vỗ vỗ vai anh, cười an ủi: “Rất đơn giản, cứ tuân theo trực giác và bản năng của em. Đây là lần đầu em diễn, diễn được hay không đều không đánh giá kỹ năng diễn xuất sau này của em.”
Ông đội một chiếc mũ len đen trên đầu, đó là đặc điểm của nam chính McMurphy: “Thầy diễn chung với em, bất kể quá trình thế nào, bất kể em thấy mình biểu hiện có được không, chưa diễn xong đoạn này thì không được ngừng.”
Sầm Phong gật gật đầu.
Văn Hành đi qua ấn bật VCR.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi.
Khi mở mắt ra, sự nhất quán bình tĩnh và lạnh nhạt trong đáy mắt biến mất, ngược lại lộ ra ánh mắt chần chừ lại hâm mộ.
Đôi mắt anh kẽ mở to, khóe mắt hơi phiếm hồng, tựa hồ muốn nói cái gì, môi giật giật, rồi một chữ cũng không nói nên lời, đây là vẻ mặt tự ti không với tới.
Văn Hành nghi hoặc đi tới cạnh anh: “Billy, em làm sao vậy?”
Sầm Phong giống như bị hành động của ông dọa sợ, xoay người ra sau, cúi đầu tránh né ánh mắt và sự tiếp cận của Văn Hành. Cả người anh đều chần chờ, xoay qua xoay lại mấy lần, thở dốc khi ngắn khi dài, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Em…… Em…… Sẽ nhớ…… Nhớ anh lắm, Mic.”
Văn Hành nhìn anh: “Vậy thì chi bằng chúng ta đi cùng nhau nhé?”
Trong nháy mắt anh có chút kích động, nhưng bởi vì cà lăm, giọng nói mãi không phát ra được, lỗ tai đều nghẹn đỏ, mới nói: “Anh…… Anh cho rằng em…… Em không muốn sao?”
Mặt Văn Hành tràn đầy sung sướng, lôi kéo anh đi ra ngoài: “Vậy theo anh đi, chúng ta cùng đi.”
Sầm Phong kéo cổ tay ông, đứng tại chỗ, vội vàng phản đối: “Không không không…… Không thể…… Không dễ dàng như vậy……” Văn Hành khó hiểu nhìn anh, anh tự ti cúi thấp đầu, chậm rãi thở ra một hơi: “Em…… Em còn chưa…… Còn chưa chuẩn bị tốt.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đáy mắt rõ ràng có chờ đợi.
Văn Hành nhìn anh, đôi tay vỗ vỗ lên vai anh, giống như trấn an trẻ con: “Thế này đi Billy. Chờ anh tới nơi non xanh nước biếc kia, sẽ viết thư cho em, mặt trên có ghi địa chỉ. Chờ em chuẩn bị tốt thì đến nơi đó tìm anh, thế nào?”
Gương mặt và đáy mắt của Sầm Phong đều tràn ra ý cười.
Ý cười kia mang theo chút ngây ngô và thẹn thùng, anh ngượng ngùng cúi đầu, nhìn thoáng qua cửa, cả gương mặt đều chờ mong: “Cô…… Cô…… cô ấy…… có đi cùng…… Cùng anh không ạ?”
Văn Hành: “Em nói Candy à?”
Nụ cười của anh vừa ngượng ngùng lại vui vẻ, gật đầu.
Văn Hành nói: “Có chứ, cô ấy sẽ đi cùng anh, chờ lúc em đến có thể nhìn thấy cô ấy.”
Anh tiếp tục hỏi: “Vậy anh…… Vậy anh sẽ kết…… Kết hôn với cô ấy sao?”
Văn Hành ý thức được điều gì, lui về phía sau lắc đầu: “Không đâu, chúng anh chỉ là bạn bè.” Ông cười hỏi: “Sao vậy em?”
Sầm Phong định nói điều gì, lại nuốt trở về, cúi đầu nhìn chung quanh, “Không…… Không có gì.”
Trích đoạn diễn thử đến đây là kết thúc.
Sự tự ti ngượng ngùng thuộc về Billy trên gương mặt Sầm Phong biến mất, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, anh ngẩng đầu hỏi Văn Hành: “Có được không ạ?”
Văn Hành vẫn còn đứng tại chỗ trong tư thế cũ, VCR cũng chưa xem lại. Hồi lâu sau ông vỗ gáy một cái, giống như rốt cuộc đã tỉnh ra, chạy đi đóng máy ghi hình lại, mới không dám tin nhìn anh hỏi: “Em thật sự chưa từng trộm học diễn xuất à?”
Sầm Phong cười: “Chưa ạ.”
Văn Hành cảm khái thở dài: “Diễn viên có thiên phú đây mà, bao nhiêu năm mới gặp được một người, em không đi đóng phim thật sự quá đáng tiếc.”
Sầm Phong có chút kinh ngạc nhướn mày.
Đây là lần đầu tiên anh nếm thử việc diễn xuất, vốn dĩ cho rằng sẽ rất trắc trở, nhưng đến lúc diễn tự mình cũng cảm thấy không lao lực lắm, còn tưởng rằng mình diễn không ra gì, không ngờ lại còn được Văn Hành công nhận.
Văn Hành thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh thì cười cười, hỏi: “Cá nhân em cảm thấy sao?”
Sầm Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, cũng cười rộ lên: “Em cảm thấy cũng rất vui ạ.”
Văn Hành lại chụp lấy vai anh: “Quan trọng nhất là phải thấy hứng thú, thầy quả không nhìn lầm người, hoan nghênh em gia nhập.”
Hai người không có gì ngạc nhiên trực tiếp ký hợp đồng.
Trước mắt đoàn kịch còn chưa chọn xong, casting chọn vai là giữa tháng 11, chính thức tập luyện bắt đầu từ tháng mười hai, cũng may trước mắt hành trình tháng 12 của Sầm Phong chỉ có một lễ trao giải và tiệc đêm giao thừa, hẳn là không ảnh hưởng tới việc tập kịch.
Hẹn thời gian với Văn Hành xong, Sầm Phong liền rời đi.
Ngô Chí Vân biết hôm nay anh đi diễn thử, ngẫm lại Văn Hành có yêu cầu rất cao với kỹ thuật diễn trong giới, còn ôm hy vọng Sầm Phong diễn thử không đạt không thể diễn kịch, ướm thời gian gọi điện thoại cho anh.
“Kết quả diễn thử thế nào?”
Sầm Phong nghe được ý tứ của anh ta, có chút buồn cười: “Qua rồi ạ.”
Ngô Chí Vân nghiến răng nghiến lợi: “Ấy! Thật là chúc mừng chú nhé.”
Sầm Phong: “Cảm ơn.”
Cúp máy không bao lâu, lại nhận được điện thoại của Hứa Trích Tinh, nhấc máy lên liền nghe thấy cô vui vẻ nói: “Anh ơi, chú Ngô nói anh diễn thử đạt rồi ạ!”
Đây mới là thiệt tình chúc mừng anh đây này.
Trong giọng nói của Sầm Phong đều là ý cười: “Ừa, cảm ơn lời chúc của em.”
Hứa Trích Tinh chứa đầy một bụng những lời tâng bốc idol. Idol sao lại lợi hại như vậy chứ, không phải chính quy cũng không biết diễn xuất mà diễn một lần đã qua casting! Rốt cuộc là thần tiên phương nào đây?! Sao cái gì cũng giỏi thế?!
Nhưng thôi cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, ngược lại hỏi: “Anh ơi, kịch gì thế anh?”
Sầm Phong nói: “《 Bay qua tổ chim cúc cu 》, em biết không?”
Hứa Trích Tinh có chút hưng phấn: “Biết! Em xem phim chiếu rạp rồi ạ! Anh ơi anh diễn ai?!”
Sầm Phong cười nói: “Billy.”
“A?” Hứa Trích Tinh nhớ lại một chút, “Cậu đó có tính cách rất tương phản với anh, cậu ta……”
Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.
Sầm Phong nhìn di động, còn tưởng mất tín hiệu.
Anh thử hỏi: “Alo? Còn nghe được không?”
Cách mấy giây, mới nghe thấy có tiếng hít thở dồn dập, giọng Hứa Trích Tinh không hiểu sao lại trầm hơn lúc nãy: “Nghe thấy ạ. Anh ơi, nhân vật Billy kia…… Em nhớ rõ, có phải cuối cùng cậu ta tự sát không ạ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, cắt mạch tự sát.”
Đầu bên kia miễn cưỡng cười một chút: “Vậy ạ……” Cô dừng một chút, nhỏ giọng lại thong thả mà nói: “Anh ơi, thế không may mắn đâu ạ.”
Giống như làm nũng vậy.
Sầm Phong cười rộ lên: “Chỉ là đóng kịch mà thôi, không bị gì đâu.”
Hứa Trích Tinh rầu rĩ: “Có rất nhiều diễn viên đóng mấy nhân vật khốn khổ đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Sầm Phong có chút đau lòng.
Mỗi lần cô gái nhỏ lo lắng vì anh, anh đều sẽ đau lòng.
Anh dừng xe ven đường, cầm di động đổi thành hình thức ống nghe, áp bên tai, giọng nói vừa thấp lại dịu dàng: “Không đâu, tin tưởng anh, nhé?”
Hứa Trích Tinh ậm ừ lên tiếng.
Anh lại cười hỏi: “Bao giờ em về? Gà hun khói cứ để mãi thì không ăn được nữa đâu.”
Giọng nói của cô mới rốt cuộc khôi phục một ít sức lực: “Ngày mai em về rồi nè, sáng mai lên máy bay.”
Sầm Phong nói: “Bao giờ hạ cánh, anh tới đón em.”
Hứa Trích Tinh liên tục từ chối: “Đừng đừng, để em kêu công ty…… để em tự gọi xe là được rồi ạ!”
Vờ lờ nguy hiểm thật suýt thì lỡ miệng.
Cũng may idol không để ý, chỉ nói: “Mấy ngày tới anh phải bay sang Paris, ngày mai được nghỉ, đưa gà hun khói đi cùng đón em nhé.”
Hứa Trích Tinh rốt cuộc không đỡ nổi sự điên cuồng nhung nhớ với idol, ngoan ngoãn đáp ứng. Ngắt điện thoại rồi, liền gửi thông tin chuyến bay qua WeChat cho anh.
Sầm Phong rep cho cô một cái meme chú chó shiba được xoa đầu, chữ kèm viết “Ngoan lắm”.
Meme này mình không có! Hơn nữa siêu kute!!!
A a a a idol nuôi Tuesday đấy à!!!
Hứa Trích Tinh bất động thanh sắc dò hỏi: Anh ơi, anh mót meme ở đâu đấy ạ?
Sầm Phong rất nhanh reply: trong nhóm của ID.
Hứa Trích Tinh:…………
Nhóm của một đám ông tướng up toàn meme kute có sao không đấy???
Sầm Phong lại hỏi:
―― thích không?
―― thích ạ!
Sau đó WeChat liên tiếp nhận được mười mấy cái meme chó shiba.
―― cho em hết đấy.
Hứa Trích Tinh: A, mị bị kute chết rồi, anh ăn sự đáng yêu lớn lên đấy ư?!
Vì thế cô cũng gửi đống meme mình mới mót được gần đây cho idol.
Hai người ấu trĩ bắt đầu không nói lời nào gửi meme cho nhau.
Sầm Phong rất ít nói chuyện phiếm, đương nhiên không so được với cao nhân cợt nhả như Hứa Trích Tinh, chẳng mấy chốc đã hết hàng trữ, nhưng Hứa Trích Tinh vẫn còn share ầm ầm.
Vì thế, trong nhóm 【ID group người trời đẹp trai nhất thế giới không tiếp thu phản bác 】:
―― Thuận Phong: @ tất cả thành viên, meme cute của các chú đâu, gửi hết qua đây.
―― Thi Tiểu Nhiên:?
―― Yugioh:?
―― Đại Ứng:?
―― Hà Tư Niên: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
―― Ngày Nóng Bức: Đội trưởng bị cái gì kích thích đấy?
―― Crayon Shin-chan: Đội trưởng, chỉ cần kute thôi ạ? Ảnh sex lấy hông?
【 thông báo nhóm: Mạnh Tân đã bị admin kick khỏi group chat 】
(Thi Tiểu Nhiên: Thi Nhiên, Yugioh: Tỉnh Hướng Bạch, Đại Ứng: Ứng Hủ Trạch, Ngày Nóng Bức – Tam Phục Thiên: Phục Hưng Ngôn, Crayon Shin-chan – Tiểu Tân cậu bé bút chì: Mạnh Tân)
Trong lúc Sầm Phong đang thu hoạch meme trong nhóm của ID, di động của Hứa Trích Tinh vang lên, nhận được một tin nhắn WeChat khác.
―― Gió nhẹ thổi qua: Nghe nói ngày mai em đã đi thành phố B rồi à? Hôm nay muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?
Mấy ngày nay cái tên Quan Thanh Phong này ngày nào cũng kiên trì nhắn tin không ngừng cho cô, cho dù thái độ cô vô cùng kiên quyết và lãnh đạm, đối phương vẫn lấy cớ kết bạn không chịu từ bỏ.
Việc làm ăn của Ông Hứa có liên quan nhiều với ông Quan, Hứa Trích Tinh cũng không tiện block thẳng, mỗi lần đều chỉ có thể nhẫn nại nhắn dăm câu ba điều.
Bây giờ gã ta đến chuyện mai mình đi cũng biết, nghĩ đến chuyện cha già lại bán đứng mình rồi, Hứa Trích Tinh đúng là tức gần chết
Lúc này idol cũng nhắn lại, gửi cho cô mấy cái meme, tấm cuối cùng là chú mèo con liếm mâm, chữ kèm theo là: 【 tớ mời bạn ăn cái gì nha 】
Hứa Trích Tinh đang bận nói chuyện phiếm với idol, lười khách khí với gã ta, trực tiếp quăng một cái meme qua: 【 mày ăn phân đi 】
―― Thuận Phong:?
Hứa Trích Tinh:???
Vờ lờ lờ lờ lờ lờ lờ gửi nhầm người rồi!!!
** đũy mẹ tui phải giết Quan Thanh Phong.
Ngày xưa lúc Sầm Phong ký hợp đồng nghệ sĩ với Thần Tinh, Ngô Chí Vân đã không thể bắt anh làm việc anh không thích, chứ đừng nói bây giờ Sầm Phong lại là sếp của anh ta.
Anh đã nói thế, chắc chắn là không đùa, Ngô Chí Vân chỉ cảm thấy lòng mình lạnh dần lạnh quá, nhìn kịch bản bị cà phê phun ướt, còn cố giãy chết lần cuối.
“Đóng kịch với đóng phim cũng không xung đột gì mà, chi bằng chú cứ……”
Lời còn chưa nói xong đã bị Sầm Phong ngắt lại: “Thôi ạ, thời gian tập kịch gấp lắm, em không có thời gian vào đoàn phim đâu, về sau rồi nói sau.”
Ngô Chí Vân tuyệt vọng.
Thở ngắn than dài rất lâu, anh ta cất kịch bản về, an ủi chính mình ở trong lòng: Diễn kịch thì diễn kịch, coi như tôi luyện kỹ thuật diễn, tuy rằng không vào giới điện ảnh, nhưng còn có âm nhạc mà, chạy sô âm nhạc rồi tiệc tối gì gì đó, thế cũng đủ cho dân nhìn thấy mặt rồi. Coi như kế hoạch chậm lại một năm đi, dù sao nó còn trẻ mà!
Anh ta tự thuyết phục bản thân trong lòng, nhưng trên mặt vẫn gục đầu ủ rũ. Ai oán nhìn Sầm Phong, than ngắn, thở dài, lại ai oán nhìn Sầm Phong.
Sầm Phong: “…………”
Nhìn thấy ánh mắt Sầm Phong dần dần trở nên áy náy, gian kế của Ngô Chí Vân đã thực hiện được, lúc này mới xúc động mở miệng: “Nhưng gameshow dù sao chú cũng phải nhận một hai cái đi? Chú vẫn phải lộ diện chứ?”
Sầm Phong lần này không từ chối nổi nữa: “Được, anh sắp xếp cho em đi.”
Ngô Chí Vân tự tán thưởng bản thân, sảng khoái ném chuyện kế hoạch kịch bản ra sau đầu, đưa bảng hành trình tiếp theo cho anh: “Lễ trao giải tháng mười hai là quan trọng nhất, 《It’s Me》 hẳn sẽ có giải, bọn họ còn mời chú làm khách mời biểu diễn. Cuối tuần phải đi Paris chụp trang bìa tạp chí, cuối tháng ở thành phố S có chương trình thu hình, hát hai bài nhé. Tháng sau có liên hoan âm nhạc Đại Dương Xanh, biểu diễn lộ thiên ở bãi biển. Giữa tháng phải chụp đại diện thương hiệu cho Bản đồ ngàn độ, lúc đấy còn phải thu một ít hướng dẫn bằng giọng.”
Sầm Phong nhất nhất gật đầu, những chuyện có liên quan đến âm nhạc, anh luôn rất nghiêm túc.
Ngô Chí Vân lật lật tờ lịch: “Album chú tính cho ra mắt đầu năm nhỉ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, khoảng lúc Tết Âm ạ.”
“Thế thì giữa tháng 2 rồi.” Ngô Chí Vân khoanh ngày tháng lên, nhìn nhìn bảng ghi nhớ lịch trình, “Ok, anh sẽ điều chỉnh hành trình cho chú một chút, để thời gian cho chú tập kịch.”
Sầm Phong gật gật đầu: “Vất vả anh rồi.”
Ngô Chí Vân cố ý xụ mặt: “Chú nghe lời thêm tí thì anh sẽ không vất vả.”
Anh cười cười hối lỗi.
Vừa rời khỏi biệt thự Ngô Chí Vân liền gọi điện cho đại tiểu thư, anh ta cảm thấy đại tiểu thư là fan sự nghiệp, hẳn sẽ ở phe anh ta, vô cùng đau đớn nói: “Tự dưng nó lại đòi đi đóng kịch nói! Đây không phải là nó đẩy sự nghiệp của mình vào đường cùng sao? Làm gì có lưu lượng nào lại như thế chứ? Đây là ỷ mình đã ra riêng nên không thèm đắp bồi danh tiếng nữa đấy à!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ kinh ngạc của đại tiểu thư: “Cái gì? Ảnh định đi đóng kịch hở chú?! Xịn quá đi!”
Ngô Chí Vân: “?”
Hứa Trích Tinh: “Không những có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu hát nhảy, còn có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu đóng kịch!”
Ngô Chí Vân: “………… Đại tiểu thư cháu nghĩ dài tí đi! Cháu có biết giới giải trí bây giờ thay đổi như chong chóng không? Cháu có biết mấy công ty khác đều định bắt chước Thần tượng thiếu niên ra show tìm tài năng mới không? Thần tượng thiếu niên season 2 cũng sắp lên sóng rồi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu idol như nó xuất hiện trong tầm mắt công chúng chứ. Nó không thừa dịp mình còn hot đi đóng ít phim lên ít gameshow để người ta quen mặt một tí, lại chạy đi đóng cái vở kịch nói chả ai thèm quan tâm, cháu có biết tổn thất lớn thế nào không!”
Anh ta đánh rất trúng vấn đề, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc.
Ngô Chí Vân còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được đại tiểu thư, đang định kêu cô đi khuyên nhủ Sầm Phong, ai dè nghe thấy tiếng cười như không có chuyện gì từ đầu kia: “Thế thì có sao đâu, cháu chỉ hi vọng anh ấy làm điều anh ấy thích thôi ạ.”
Ngô Chí Vân tức đến mụ người: “Cháu đúng là đồ fan não tàn!”
Hứa Trích Tinh cười rất lâu: “Ấy chà chú Ngô, chú đừng bi quan vậy chứ. Trên đời này chỉ có một Sầm Phong, không phải ai debut cũng có thể thành lưu lượng hàng đầu được đâu ạ, tin tưởng anh ấy đi.”
Đến con đường cuối này cũng cụt luôn, Ngô Chí Vân rốt cuộc hoàn toàn hết hy vọng, chấp nhận số phận đi điều chỉnh hành trình.
Bởi vì cuối tuần phải ra nước ngoài, trước khi đi Sầm Phong định giải quyết xong hết chuyện vở kịch, ok thì diễn, không được thì thôi. Vì thế không quá hai ngày, kịch bản nghiên cứu xong, anh liền đi tìm Văn Hành diễn thử.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với diễn xuất, lĩnh vực này đối với anh mà nói hoàn toàn xa lạ, anh căn bản chẳng có kĩ thuật diễn gì đặc biệt, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Văn Hành kêu bảo mẫu đưa hai đứa trẻ con ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Ông lại dựng một chiếc VCR trên giá, giới thiệu ngắn gọn cho Sầm Phong về vị trí diễn và máy quay, lại nói cốt truyện cho anh, để anh tìm cảm giác nhân vật.
(VCR: video cassette recorder: máy quay video)
Khuôn mặt Sầm Phong vẫn cực kì bình tĩnh, trông không có vẻ gì lo lắng cả, nhưng thôi Văn Hành vẫn vỗ vỗ vai anh, cười an ủi: “Rất đơn giản, cứ tuân theo trực giác và bản năng của em. Đây là lần đầu em diễn, diễn được hay không đều không đánh giá kỹ năng diễn xuất sau này của em.”
Ông đội một chiếc mũ len đen trên đầu, đó là đặc điểm của nam chính McMurphy: “Thầy diễn chung với em, bất kể quá trình thế nào, bất kể em thấy mình biểu hiện có được không, chưa diễn xong đoạn này thì không được ngừng.”
Sầm Phong gật gật đầu.
Văn Hành đi qua ấn bật VCR.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi.
Khi mở mắt ra, sự nhất quán bình tĩnh và lạnh nhạt trong đáy mắt biến mất, ngược lại lộ ra ánh mắt chần chừ lại hâm mộ.
Đôi mắt anh kẽ mở to, khóe mắt hơi phiếm hồng, tựa hồ muốn nói cái gì, môi giật giật, rồi một chữ cũng không nói nên lời, đây là vẻ mặt tự ti không với tới.
Văn Hành nghi hoặc đi tới cạnh anh: “Billy, em làm sao vậy?”
Sầm Phong giống như bị hành động của ông dọa sợ, xoay người ra sau, cúi đầu tránh né ánh mắt và sự tiếp cận của Văn Hành. Cả người anh đều chần chờ, xoay qua xoay lại mấy lần, thở dốc khi ngắn khi dài, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Em…… Em…… Sẽ nhớ…… Nhớ anh lắm, Mic.”
Văn Hành nhìn anh: “Vậy thì chi bằng chúng ta đi cùng nhau nhé?”
Trong nháy mắt anh có chút kích động, nhưng bởi vì cà lăm, giọng nói mãi không phát ra được, lỗ tai đều nghẹn đỏ, mới nói: “Anh…… Anh cho rằng em…… Em không muốn sao?”
Mặt Văn Hành tràn đầy sung sướng, lôi kéo anh đi ra ngoài: “Vậy theo anh đi, chúng ta cùng đi.”
Sầm Phong kéo cổ tay ông, đứng tại chỗ, vội vàng phản đối: “Không không không…… Không thể…… Không dễ dàng như vậy……” Văn Hành khó hiểu nhìn anh, anh tự ti cúi thấp đầu, chậm rãi thở ra một hơi: “Em…… Em còn chưa…… Còn chưa chuẩn bị tốt.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đáy mắt rõ ràng có chờ đợi.
Văn Hành nhìn anh, đôi tay vỗ vỗ lên vai anh, giống như trấn an trẻ con: “Thế này đi Billy. Chờ anh tới nơi non xanh nước biếc kia, sẽ viết thư cho em, mặt trên có ghi địa chỉ. Chờ em chuẩn bị tốt thì đến nơi đó tìm anh, thế nào?”
Gương mặt và đáy mắt của Sầm Phong đều tràn ra ý cười.
Ý cười kia mang theo chút ngây ngô và thẹn thùng, anh ngượng ngùng cúi đầu, nhìn thoáng qua cửa, cả gương mặt đều chờ mong: “Cô…… Cô…… cô ấy…… có đi cùng…… Cùng anh không ạ?”
Văn Hành: “Em nói Candy à?”
Nụ cười của anh vừa ngượng ngùng lại vui vẻ, gật đầu.
Văn Hành nói: “Có chứ, cô ấy sẽ đi cùng anh, chờ lúc em đến có thể nhìn thấy cô ấy.”
Anh tiếp tục hỏi: “Vậy anh…… Vậy anh sẽ kết…… Kết hôn với cô ấy sao?”
Văn Hành ý thức được điều gì, lui về phía sau lắc đầu: “Không đâu, chúng anh chỉ là bạn bè.” Ông cười hỏi: “Sao vậy em?”
Sầm Phong định nói điều gì, lại nuốt trở về, cúi đầu nhìn chung quanh, “Không…… Không có gì.”
Trích đoạn diễn thử đến đây là kết thúc.
Sự tự ti ngượng ngùng thuộc về Billy trên gương mặt Sầm Phong biến mất, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, anh ngẩng đầu hỏi Văn Hành: “Có được không ạ?”
Văn Hành vẫn còn đứng tại chỗ trong tư thế cũ, VCR cũng chưa xem lại. Hồi lâu sau ông vỗ gáy một cái, giống như rốt cuộc đã tỉnh ra, chạy đi đóng máy ghi hình lại, mới không dám tin nhìn anh hỏi: “Em thật sự chưa từng trộm học diễn xuất à?”
Sầm Phong cười: “Chưa ạ.”
Văn Hành cảm khái thở dài: “Diễn viên có thiên phú đây mà, bao nhiêu năm mới gặp được một người, em không đi đóng phim thật sự quá đáng tiếc.”
Sầm Phong có chút kinh ngạc nhướn mày.
Đây là lần đầu tiên anh nếm thử việc diễn xuất, vốn dĩ cho rằng sẽ rất trắc trở, nhưng đến lúc diễn tự mình cũng cảm thấy không lao lực lắm, còn tưởng rằng mình diễn không ra gì, không ngờ lại còn được Văn Hành công nhận.
Văn Hành thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh thì cười cười, hỏi: “Cá nhân em cảm thấy sao?”
Sầm Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, cũng cười rộ lên: “Em cảm thấy cũng rất vui ạ.”
Văn Hành lại chụp lấy vai anh: “Quan trọng nhất là phải thấy hứng thú, thầy quả không nhìn lầm người, hoan nghênh em gia nhập.”
Hai người không có gì ngạc nhiên trực tiếp ký hợp đồng.
Trước mắt đoàn kịch còn chưa chọn xong, casting chọn vai là giữa tháng 11, chính thức tập luyện bắt đầu từ tháng mười hai, cũng may trước mắt hành trình tháng 12 của Sầm Phong chỉ có một lễ trao giải và tiệc đêm giao thừa, hẳn là không ảnh hưởng tới việc tập kịch.
Hẹn thời gian với Văn Hành xong, Sầm Phong liền rời đi.
Ngô Chí Vân biết hôm nay anh đi diễn thử, ngẫm lại Văn Hành có yêu cầu rất cao với kỹ thuật diễn trong giới, còn ôm hy vọng Sầm Phong diễn thử không đạt không thể diễn kịch, ướm thời gian gọi điện thoại cho anh.
“Kết quả diễn thử thế nào?”
Sầm Phong nghe được ý tứ của anh ta, có chút buồn cười: “Qua rồi ạ.”
Ngô Chí Vân nghiến răng nghiến lợi: “Ấy! Thật là chúc mừng chú nhé.”
Sầm Phong: “Cảm ơn.”
Cúp máy không bao lâu, lại nhận được điện thoại của Hứa Trích Tinh, nhấc máy lên liền nghe thấy cô vui vẻ nói: “Anh ơi, chú Ngô nói anh diễn thử đạt rồi ạ!”
Đây mới là thiệt tình chúc mừng anh đây này.
Trong giọng nói của Sầm Phong đều là ý cười: “Ừa, cảm ơn lời chúc của em.”
Hứa Trích Tinh chứa đầy một bụng những lời tâng bốc idol. Idol sao lại lợi hại như vậy chứ, không phải chính quy cũng không biết diễn xuất mà diễn một lần đã qua casting! Rốt cuộc là thần tiên phương nào đây?! Sao cái gì cũng giỏi thế?!
Nhưng thôi cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, ngược lại hỏi: “Anh ơi, kịch gì thế anh?”
Sầm Phong nói: “《 Bay qua tổ chim cúc cu 》, em biết không?”
Hứa Trích Tinh có chút hưng phấn: “Biết! Em xem phim chiếu rạp rồi ạ! Anh ơi anh diễn ai?!”
Sầm Phong cười nói: “Billy.”
“A?” Hứa Trích Tinh nhớ lại một chút, “Cậu đó có tính cách rất tương phản với anh, cậu ta……”
Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.
Sầm Phong nhìn di động, còn tưởng mất tín hiệu.
Anh thử hỏi: “Alo? Còn nghe được không?”
Cách mấy giây, mới nghe thấy có tiếng hít thở dồn dập, giọng Hứa Trích Tinh không hiểu sao lại trầm hơn lúc nãy: “Nghe thấy ạ. Anh ơi, nhân vật Billy kia…… Em nhớ rõ, có phải cuối cùng cậu ta tự sát không ạ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, cắt mạch tự sát.”
Đầu bên kia miễn cưỡng cười một chút: “Vậy ạ……” Cô dừng một chút, nhỏ giọng lại thong thả mà nói: “Anh ơi, thế không may mắn đâu ạ.”
Giống như làm nũng vậy.
Sầm Phong cười rộ lên: “Chỉ là đóng kịch mà thôi, không bị gì đâu.”
Hứa Trích Tinh rầu rĩ: “Có rất nhiều diễn viên đóng mấy nhân vật khốn khổ đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Sầm Phong có chút đau lòng.
Mỗi lần cô gái nhỏ lo lắng vì anh, anh đều sẽ đau lòng.
Anh dừng xe ven đường, cầm di động đổi thành hình thức ống nghe, áp bên tai, giọng nói vừa thấp lại dịu dàng: “Không đâu, tin tưởng anh, nhé?”
Hứa Trích Tinh ậm ừ lên tiếng.
Anh lại cười hỏi: “Bao giờ em về? Gà hun khói cứ để mãi thì không ăn được nữa đâu.”
Giọng nói của cô mới rốt cuộc khôi phục một ít sức lực: “Ngày mai em về rồi nè, sáng mai lên máy bay.”
Sầm Phong nói: “Bao giờ hạ cánh, anh tới đón em.”
Hứa Trích Tinh liên tục từ chối: “Đừng đừng, để em kêu công ty…… để em tự gọi xe là được rồi ạ!”
Vờ lờ nguy hiểm thật suýt thì lỡ miệng.
Cũng may idol không để ý, chỉ nói: “Mấy ngày tới anh phải bay sang Paris, ngày mai được nghỉ, đưa gà hun khói đi cùng đón em nhé.”
Hứa Trích Tinh rốt cuộc không đỡ nổi sự điên cuồng nhung nhớ với idol, ngoan ngoãn đáp ứng. Ngắt điện thoại rồi, liền gửi thông tin chuyến bay qua WeChat cho anh.
Sầm Phong rep cho cô một cái meme chú chó shiba được xoa đầu, chữ kèm viết “Ngoan lắm”.
Meme này mình không có! Hơn nữa siêu kute!!!
A a a a idol nuôi Tuesday đấy à!!!
Hứa Trích Tinh bất động thanh sắc dò hỏi: Anh ơi, anh mót meme ở đâu đấy ạ?
Sầm Phong rất nhanh reply: trong nhóm của ID.
Hứa Trích Tinh:…………
Nhóm của một đám ông tướng up toàn meme kute có sao không đấy???
Sầm Phong lại hỏi:
―― thích không?
―― thích ạ!
Sau đó WeChat liên tiếp nhận được mười mấy cái meme chó shiba.
―― cho em hết đấy.
Hứa Trích Tinh: A, mị bị kute chết rồi, anh ăn sự đáng yêu lớn lên đấy ư?!
Vì thế cô cũng gửi đống meme mình mới mót được gần đây cho idol.
Hai người ấu trĩ bắt đầu không nói lời nào gửi meme cho nhau.
Sầm Phong rất ít nói chuyện phiếm, đương nhiên không so được với cao nhân cợt nhả như Hứa Trích Tinh, chẳng mấy chốc đã hết hàng trữ, nhưng Hứa Trích Tinh vẫn còn share ầm ầm.
Vì thế, trong nhóm 【ID group người trời đẹp trai nhất thế giới không tiếp thu phản bác 】:
―― Thuận Phong: @ tất cả thành viên, meme cute của các chú đâu, gửi hết qua đây.
―― Thi Tiểu Nhiên:?
―― Yugioh:?
―― Đại Ứng:?
―― Hà Tư Niên: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
―― Ngày Nóng Bức: Đội trưởng bị cái gì kích thích đấy?
―― Crayon Shin-chan: Đội trưởng, chỉ cần kute thôi ạ? Ảnh sex lấy hông?
【 thông báo nhóm: Mạnh Tân đã bị admin kick khỏi group chat 】
(Thi Tiểu Nhiên: Thi Nhiên, Yugioh: Tỉnh Hướng Bạch, Đại Ứng: Ứng Hủ Trạch, Ngày Nóng Bức – Tam Phục Thiên: Phục Hưng Ngôn, Crayon Shin-chan – Tiểu Tân cậu bé bút chì: Mạnh Tân)
Trong lúc Sầm Phong đang thu hoạch meme trong nhóm của ID, di động của Hứa Trích Tinh vang lên, nhận được một tin nhắn WeChat khác.
―― Gió nhẹ thổi qua: Nghe nói ngày mai em đã đi thành phố B rồi à? Hôm nay muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?
Mấy ngày nay cái tên Quan Thanh Phong này ngày nào cũng kiên trì nhắn tin không ngừng cho cô, cho dù thái độ cô vô cùng kiên quyết và lãnh đạm, đối phương vẫn lấy cớ kết bạn không chịu từ bỏ.
Việc làm ăn của Ông Hứa có liên quan nhiều với ông Quan, Hứa Trích Tinh cũng không tiện block thẳng, mỗi lần đều chỉ có thể nhẫn nại nhắn dăm câu ba điều.
Bây giờ gã ta đến chuyện mai mình đi cũng biết, nghĩ đến chuyện cha già lại bán đứng mình rồi, Hứa Trích Tinh đúng là tức gần chết
Lúc này idol cũng nhắn lại, gửi cho cô mấy cái meme, tấm cuối cùng là chú mèo con liếm mâm, chữ kèm theo là: 【 tớ mời bạn ăn cái gì nha 】
Hứa Trích Tinh đang bận nói chuyện phiếm với idol, lười khách khí với gã ta, trực tiếp quăng một cái meme qua: 【 mày ăn phân đi 】
―― Thuận Phong:?
Hứa Trích Tinh:???
Vờ lờ lờ lờ lờ lờ lờ gửi nhầm người rồi!!!
** đũy mẹ tui phải giết Quan Thanh Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook