Showbiz Là Của Tôi
-
Chương 119: Nếu yêu Sầm Phong, em có sẵn lòng không?
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Đó chỉ là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Khi chạm nhẹ vào, Hứa Trích Tinh như bị mê hoặc tâm trí nháy mắt tỉnh táo lại, đồng tử bỗng nhiên mở lớn, cô nhấc phắt đầu dậy, sau đó căng thẳng ngồi lại chỗ cũ. Trái tim như thể nổi trống, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng tim đập dồn dập.
Bởi vì cô ngồi thẳng tắp, không phát hiện idol vẫn dựa vào vai mình nhẹ nhàng cong môi.
Hứa Trích Tinh bây giờ chỉ muốn cắt cái miệng đã gây tội nghiệt của mình đi thôi!
Loại chuyện khinh nhờn tiên tử này mà mày cũng dám làm???
Mày bị yêu ma quỷ quái gì bám vào người sao???
Mày không thấy mình đã làm thất vọng sự tin tưởng của anh nhà ư?! Mày có xứng với hàng ngàn hàng vạn các chị em trong fandom không?! Mày còn xứng với danh hiệu fan mẹ trước kia không?!
Cho dù giờ mày đã là fan bạn gái, cũng nên làm một fan bạn gái rụt rè chứ! Sao có thể phóng đãng dung túng chính mình như vậy chứ!!!
Cái chuyện hôn trộm idol đang ngủ này mà bị truyền ra, mày sẽ bị vạn người chỉ trỏ ngàn người mắng mỏ đó! Mày chỉ là miếng bánh quy nhỏ mà cũng dám làm ô uế sự ngây thơ của idol!!!
Hứa Trích Tinh còn nghĩ đến chuyện muốn đánh chết chính mình.
Nhưng cô vẫn không dám dù chỉ là một cử động nhỏ. Cô không muốn đánh thức idol.
Kết quả nội tâm điên cuồng sắp đứt cước chưa được mấy phút, cô liền cảm giác vai mình nhẹ đi, Sầm Phong dụi mắt, ngồi thẳng dậy như thể vừa tỉnh giấc từ cơn mơ.
Trái tim Hứa Trích Tinh lại run lên, nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Mấy giờ rồi?”
Cô luống cuống tay chân tìm di động, sau lại nghĩ ra đằng sau có đồng hồ treo tường, bèn quay đầu lại, lắp bắp nói: “Bốn…… Bốn giờ…… Anh ngủ một giờ ạ.”
Sầm Phong cúi người uống tách trà trái cây, dường như tỉnh táo hơn một chút, quay đầu nhìn cô hỏi: “Tay em tê không?”
Hứa Trích Tinh liên tục lắc đầu: “Không không, em không cảm thấy gì hết!”
Đúng là không cảm thấy gì hết, tê đến không còn tri giác rồi.
Cô căng thẳng ngồi tại chỗ, bởi vì mới nãy trộm làm chuyện xấu, ánh mắt có chút né tránh, đang định tìm cớ trốn đi, Sầm Phong đột nhiên ghé sát vào.
Hứa Trích Tinh sợ tới mức tim suýt thì ngừng đập.
Cô nghe thấy anh tò mò hỏi: “Sao mặt em lại đỏ thế? Bị sốt à?”
Nói xong, anh còn duỗi tay sờ trán cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh của anh dán trên trán cô, càng làm cô nhớ tới cảm giác mềm mại trên môi vừa nãy. Hứa Trích Tinh cảm thấy đỉnh đầu mình đã bắt đầu bốc khói, cô hít vào hai hơi, lắp bắp nói câu “Em…… Không sao…… Chỉ hơi nóng thôi ạ”, sau đó chạy nhanh như chớp vào toilet, mãi 20 phút vẫn chưa ra.
Sầm Phong nhìn cửa WC đóng chặt, rốt cuộc thấp giọng bật cười.
Xảy ra chuyện như vậy, Hứa Trích Tinh không dám giữ anh lại ăn tối nữa. Cô quyết định một tháng tới phải ăn chay niệm phật tinh lọc tâm hồn, gột rửa hết sai lầm ngày hôm nay của mình.
Một ngày sau khi rời khỏi nhà Hứa Trích Tinh, Sầm Phong liền bắt đầu bế quan làm album, có đôi khi dứt khoát ngủ ở nhà Hồng Sương luôn. Sau một thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy nhà sản xuất âm nhạc thiên tài này thật sự rất đáng yêu, tính tình còn hơi trẻ con.
Một khi anh đã bế quan là bế quan thật sự, không có bất kì hành trình công khai nào, không post Weibo không online, fans chả thấy đến cả một cọng lông của anh.
Vốn dĩ cho rằng sau khi có studio, anh nhà sẽ bắt đầu nghiêm túc show off, kết quả sao lại càng mất tăm mất tích vậy chứ!
Mỗi ngày các cô đều khóc chít chít đi quấy rối studio:
―― Studio nhỏ ơi, anh nhà tớ đâu? Bạn giấu anh nhà tớ ở đâu vậy?
―― mau kêu sếp của bạn ra ngoài làm việc đi, số liệu trên Weibo của ảnh sắp hết hạn rồi đó!
―― tui chỉ là một fan bị biếm vào lãnh cung.
―― Studio nhỏ ơi bác thành thật nói cho chúng em biết, có phải anh chúng em lại đi lắp robot không? Chúng em kiên cường lắm, bác nói thật chúng em cũng chịu đựng được mà!
―― debut tới nay, chưa được một tấm selfie nào, toy là fan của idol bị anti social hay gì, / mỏi mệt mỉm cười
―― có phải anh nhà không biết xài camera trước của điện thoại di động không?! Studio nhỏ ơi bạn dạy sếp của bạn đi!!!
……
Vưu Đào ôm di động xem Club Phong Tranh khóc chít chít nhắn lại, chụp màn hình gửi WeChat cho Hứa Trích Tinh:
―― Quả Đào: Đại tiểu thư, em kêu sếp online post cái Weibo đi.
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Chị tự nói ảnh đi.
―― Quả Đào:…… Chị nói chắc nó không chịu đâu.
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha:…… Vậy sao chị lại nghĩ em nói thì ảnh sẽ chịu ạ?
Vưu Đào:………………
Em không hiểu mô tê gì địa vị của em trong lòng sếp chị rồi.
Cuối cùng khi đến studio đưa cơm trưa, Vưu Đào vẫn lấy hết can đảm nói với Sầm Phong: “Sếp ơi, fans gần đây đều rất nhớ sếp.”
Sầm Phong nhìn chị một cái: “Hử?”
Ngày thường anh đối xử rất tốt với nhân viên, nhưng mỗi lần bị ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc của anh đảo qua, Vưu Đào vẫn hơi rén, rốt cuộc mình cũng không có tư cách yêu cầu sếp làm chuyện anh không muốn làm.
Vì thế chị nói: “Trích Tinh nói muốn nhìn ảnh em làm việc đấy.”
Sầm Phong: “Ok, tí nữa chị chụp cho em đi.”
Vưu Đào: get√.
Vì thế lúc chạng vạng, studio up một lúc 9 bức hình, là ảnh Sầm Phong mang tai nghe nghiêm túc công tác ở phòng ghi âm.
――@ Studio của Sầm Phong: Hôm nay cũng là một ngày nỗ lực công tác. / phấn đấu
Tuy rằng không phải selfie, nhưng những tấm hình chụp riêng lúc làm việc này vẫn là niềm vui bất ngờ.
Club Phong Tranh quả thực như mấy con sói đói lâu ngày, ngao một tiếng liền spam:
―― anh tôi trong phòng thu!!! Tôi chết vì thính!
―― a, cái áo caro này ngầu quá, anh nhà làm việc nghiêm túc cũng đẹp trai quá, điên cuồng che tim
―― không đi làm robot!!! Đang làm âm nhạc!!! Em an tâm rồi!
――Pic 7 là nhan sắc tuyệt zời zì zậy, cái nhấp miệng kia có thật trên đời sao?
―― các chị vui lòng phóng to yết hầu ở Pic 3 lên, chắc em chớt
―― em dậy rồi!!! Em sống rồi đây!!! Bảo bối em yêu anh!!!
―― là bài hát mới sao bài hát mới sao bài hát mới sao???
……
Studio up ảnh chụp không bao lâu, liền tuyên bố tin tức bài hát mới sắp online. Kỳ thật cũng không tính là bài hát mới, chính là bài hát chế tác cùng lúc với 《 Lưu lạc 》, tên là 《 Phong cảnh 》.
Trước đây 《 Phong cảnh 》 vẫn chưa đạt được tới vẻ hài hòa mê ảo như anh mong muốn, anh ghi lại mấy bản đều không hài lòng, cho nên vẫn chưa ra mắt. Lần này hợp tác làm mới với Hồng Sương, Sầm Phong học hỏi được không ít từ ông, vì thế sửa lại phối khí, thu thêm lần nữa, rốt cuộc làm ra hiệu quả anh muốn.
Tuy rằng idol không lộ mặt, nhưng vẫn luôn viết nhạc, Club Phong Tranh tức khắc vô cùng thỏa mãn, ngoan ngoãn chờ đợi bài hát mới phát hành.
Đến cuối tháng, 《 Phong cảnh 》 liền được tung ra trên các nền tảng âm nhạc lớn.
Có fans mạnh mẽ support, bài hát của Sầm Phong cơ bản là vừa lên giá đã đứng nhất các bảng xếp hạng single. Trang chủ các web lớn đều quảng cáo trên đầu, người qua đường mở APP là có thể nhìn thấy. Đại bộ phận đều sẽ click vào nghe một chút, vô hình trung tăng được một lượng truy cập cho bài hát.
Nghe xong 《 Phong cảnh 》, Club Phong Tranh sôi nổi tỏ vẻ: Bài hát này cao cấp quá đê!!!
Tâm trạng của anh khi viết bài hát là lúc ấy anh cảm động trước biển mây ráng vàng trên máy bay. Cảm giác này đương nhiên cũng được viết vào ca khúc, người nghe có thể tự nhiên cảm nhận được sự linh hoạt kỳ ảo lại xa xôi trong bài hát.
So với 《 Lưu lạc 》, 《 Phong cảnh 》 sẽ ít phổ biến hơn một chút, nhưng như vậy có nghĩa là không một nhà phê bình âm nhạc nào có thể nói nó không đủ tầm.
Ngay khi bài hát được phát hành, hot search đã được sắp xếp, bộ phận PR của Thần Tinh dường như chỉ mở vì Sầm Phong vậy. Rốt cuộc đại tiểu thư có lệnh, ai dám không nghe.
Các cư dân mạng rất nhanh đã biết Sầm Phong lại phát hành ca khúc mới, xét thấy những sản phẩm trước đây của anh đều rất được tán dương, có bài hát mới họ cũng không xoắn gì mà nghe một chút.
Nghe xong trở về hỏi ngay: Cái tốc độ ra bài mới của Sầm Phong, cái trình độ ca khúc này, xin hỏi anh ta là cỗ máy sáng tác không có cảm xúc à?
Cỗ máy sáng tác cũng không quan tâm comment trên mạng, mỗi ngày vẫn bận bận rộn rộn trong phòng thu.
Dù sao anh cũng ở nhà Hồng Sương, Hứa Trích Tinh cũng không dám tới nhà người khác quấy rầy, dù nhung nhớ cũng chỉ có thể nhịn. Vừa hay công ty gần đây không có việc gì, hai tháng trước cô đã chính thức tốt nghiệp đại học, không cần lúc nào cũng có thể bị gọi lại trường nữa, vì thế cô dọn dẹp hành lý một chút, trở về nhà.
Bây giờ giao thông thuận tiện, lúc không bận cô đều thường xuyên chạy về nhà. Năm đó lúc cô vừa mới vào đại học Ông Hứa Bà Hứa còn khổ sở vì phải xa cô. Kết quả mấy năm nay cô về nhà nhiều quá, bà Hứa đã bắt đầu ngứa mắt cô.
Con mình đi rồi mới biết không cần chăm con sướng đến thế nào.
Hai vợ chồng già cuối tuần không cần phải đi họp phụ huynh nữa, cũng không cần đặt phần lớn tâm tư lên người con, không cần giám sát chăm sóc giúp làm bài tập. A, giống như quay lại khoảng thời gian còn là sinh viên, tình cảm vợ chồng gia tăng rất nhiều!
Vừa mở cửa nhìn thấy Hứa Trích Tinh kéo hành lý, bà Hứa tức khắc nói: “Sao con lại về nữa thế?”
Nói thì nói thế, nhưng trong mắt vẫn vui vẻ, bà cầm lấy hành lý rồi hướng dẫn bảo mẫu: “Chị lấy giăm bông Hungary bạn em tặng ra làm nhé, để Trích Tinh nếm thử một chút.”
Hứa Trích Tinh thay giày, tùy tiện nhoài lên ghế sofa. Chơi game chưa được năm phút đồng hồ, cô đã bị mẹ cô phát vào lưng: “Bao nhiêu tuổi rồi! Ngồi không nên tướng, ngồi ngay ngắn cho mẹ!”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Chạng vạng ông Hứa về nhà, nhìn thấy con gái đã về, vui vẻ rạo rực mà xoa xoa đầu cô. Hứa Trích Tinh vừa thấy ba liền nói: “Sao dạo này ba lại béo lên thế!”
Sản nghiệp của Ông Hứa mấy năm nay càng làm càng lớn, bụng cũng càng lúc càng to, vẻ đẹp trai hồi xưa đã không còn tăm tích, biến thành một ông chú trung niên núc ních!
Hứa Trích Tinh đau lòng nói: “Tí nữa ăn cơm ba không được ăn thịt! Khống chế một chút! 3 cao không đùa được đâu!”
(3 cao gồm cao mỡ máu, cao huyết áp và cao đường huyết)
Ông Hứa liền cười hề hề.
Ăn được một nửa, thừa dịp Hứa Trích Tinh đi phòng bếp lấy bát, ông Hứa đột nhiên hấp háy mắt với bà Hứa. Bà Hứa nháy mắt hiểu ngay, gật gật đầu với ông, chờ Hứa Trích Tinh trở lại bàn ăn, ông Hứa liền nói: “Trích Tinh à, ngày mai đi ăn bữa cơm với ba đi.”
Hứa Trích Tinh: “Không đi, hội già của ba uống rượu, một đám chú già trung niên vừa phiền vừa loạn, con không đi đâu.”
Ông Hứa nói: “Ấy chà, chính bởi vì phải uống rượu mới kêu con đi chứ. Con đi với ba, mấy lão ấy mới không dám chuốc say ba nữa, trong đám các chú các bác con có uy nghiêm lắm đấy.”
Hứa Trích Tinh bán tín bán nghi: “Thật ạ? Con đi thì ba không uống rượu nữa?”
Ông Hứa vỗ ngực: “Đương nhiên!”
Hứa Trích Tinh lúc này mới đồng ý: “Vậy ok ạ.”
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Trích Tinh còn ở trên giường ngủ nướng đã bị ba cô dựng dậy, “10 giờ rồi đấy! Còn ngủ gì nữa, dậy gội đầu trang điểm đi, mau lên!”
Hứa Trích Tinh tối hôm qua thức đêm chơi trò chơi, mắt không mở ra nổi: “Gội đầu trang điểm gì hở ba, hôm nay không phải chỉ ăn bữa cơm với đám chú Trần ạ, cho con ngủ thêm lúc nữa đi.”
Ông Hứa không chịu: “Không được! Con không cần mặt mũi nhưng ba cần chứ! Ba con ngày nào cũng thổi phồng với đám bạn con gái ba xinh đẹp thế nào, con đi ra ngoài với bộ dạng này á? Mau đi trang điểm, trang điểm cho xinh vào!”
Hứa Trích Tinh không tình nguyện bò dậy.
Sau khi gội đầu và trang điểm nhẹ, cô thay một bộ váy dưới ánh mắt mãnh liệt của cha mình. Ông Hứa trên dưới đánh giá, hài lòng gật đầu: “Không tồi, xinh lắm! Xuất phát!”
Hứa Trích Tinh cảm thấy hôm nay ba cô cứ là lạ.
Mãi cho đến khi cô bước vào phòng đặt riêng của khách sạn, thấy một chú xa lạ ngồi trên bàn ăn với một cậu trai xa lạ, cô mới rốt cuộc biết lạ ở chỗ nào.
Hợp lại là lừa cô tới xem mắt à???
Hứa Trích Tinh đúng là tức đến thất khiếu bốc khói, quay đầu ném cho ba cô một con mắt hình viên đạn. Ông Hứa làm bộ không phát hiện, đi qua bắt tay với người ta: “Anh Quan à, đã lâu không gặp, đây là cậu nhà nhỉ?”
“Đúng đúng, đây là con trai tôi, Quan Thanh Phong, Thanh Phong à, đây là chú Hứa của con đấy.”
“Được được được, Thanh Phong được đấy, bề ngoài rất đẹp trai. Ơ này, Trích Tinh ơi, qua đây, ba giới thiệu cho con một chút. Đây là chủ tịch của tập đoàn Quan thị, chú Quan của con. Còn đây là con trai của chú Quan.”
“Đây là Trích Tinh à, ai da xinh đẹp quá nhỉ. Anh Hứa à, anh nói xem anh nhìn bình thường thế này, sao lại sinh được cô con gái kháu thế chứ lại?”
“Ha ha ha anh đừng thấy tôi bây giờ béo, hồi trẻ tôi cũng đẹp trai điên đảo lắm đấy.”
Hứa Trích Tinh: “………… Cháu chào chú Quan ạ.”
Tới cũng rới rồi, cũng không thể mất mặt bỏ đi được, Hứa Trích Tinh nhịn xuống một bụng tức, nở nụ cười bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh.
Hai người trẻ tuổi trong bữa tiệc cũng không nói gì, nhưng ông Hứa và giám đốc Quan thì chém gió tung giời. Hứa Trích Tinh vẫn luôn yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cậu trai đối diện.
Cô cũng không ngẩng đầu, tránh tiếp xúc bằng mắt, giám đốc Quan không cue cô cô cũng không nói lời nào, trông cực kì tinh tế khép kín.
Cơm nước xong, ông Hứa ngó sắc mặt con gái, đề nghị: “Trích Tinh à, buổi chiều con có muốn ra ngoài đi dạo, xem phim gì đó với Thanh Phong không?”
Hứa Trích Tinh: “Chiều con còn phải xem kế hoạch, bên công ty đang vội duyệt ạ.” Cô xin lỗi cười: “Thật ngại quá.”
Quan Thanh Phong cũng cười cười: “Không sao.”
Giám đốc Quan nói: “Chú hiểu chú hiểu, Trích Tinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đúng là một cô gái ưu tú. Vậy hai đứa thêm WeChat của nhau đi? Bây giờ người trẻ tuổi đều thích nói chuyện trên WeChat mà.”
Hứa Trích Tinh chầm chậm móc di động ra.
Thêm xong WeChat, hai nhà liền tách nhau ra, Hứa Trích Tinh cố ý chần chừ uống nước đằng sau. Đám người đi xa, cô tức khắc nhịn không được, nổi sùng với ông Hứa: “Ba, sao ba lại làm vậy?! Sao ba không hỏi ý kiến con trước?!”
Ông Hứa nói: “Nói trước với con con đồng ý được sao? Ấy chà chỉ là bữa ăn thôi mà, có bắt hai đứa phải kết giao ngay đâu, con coi mặt xem hài lòng với nó không, lại tán gẫu một chút, cứ từ từ mà phát triển.”
Giọng Hứa Trích Tinh không vui: “Không hài lòng! Không muốn tán gẫu! Về sau ba còn như vậy thì con khỏi về nhà luôn đó!”
Ông Hứa bất mãn nói: “Con nói như thế là uy hiếp ba con đấy à? Đây không phải là muốn tốt cho con sao? Con bây giờ cũng 22 tuổi rồi, tới tuổi yêu đương được rồi đấy, ba mẹ không giúp con nhìn qua, thì để mấy năm nữa, thanh niên tốt tài tuấn đều bị chọn xong rồi, con nhặt đồ dư lại à?”
Quan điểm của cha mẹ và con cái về hôn nhân không bao giờ giống nhau được.
Hứa Trích Tinh biết nói lý với người thế hệ cũ như ba cô cũng bằng không, cũng không muốn cãi nhau với ông nữa, bình tĩnh nói: “Con tạm thời không có ý định yêu đương, ba đừng làm vậy nữa.”
Thấy con gái bình tĩnh lại, ông Hứa thật ra có chút luống cuống: “Con đừng quyết vội thế! Cứ tiếp xúc trước đi! Nếu con không hài lòng thì thôi, ba tìm đứa khác cho con.”
Hứa Trích Tinh: “Ba còn tìm?! Không được tìm! Con không tiếp xúc!”
Ông Hứa: “Con không được nói thế! Cái con nhóc chết tiệt này phải nói sao con mới chịu nghe đây!”
Hứa Trích Tinh: “Về sau cũng không tiếp xúc nữa!”
Ông Hứa: “Chẳng lẽ con muốn cả đời không yêu đương không kết hôn sao? Con muốn làm ba với mẹ con tức chết sao!”
Hứa Trích Tinh bị ba cô chọc tức đến chạy mất luôn.
Buổi chiều cô cũng không về nhà, ra công viên lộ thiên ngồi, nhìn một nhóm các cụ già đánh Thái Cực quyền. Cuối cùng thật sự không nhịn được, cô gọi điện thoại cà khịa với Triệu Tân Tân.
Triệu Tân Tân lúc này còn ở đoàn phim, nghe cô cà khịa xong bèn cười gần chết: “Sau đó em liền chạy? Em không sợ làm ba em tức chết thật à?”
Hứa Trích Tinh: “Chị lo cho ổng, chi bằng lo em bị tức chết trước đây này!”
Triệu Tân Tân vội vàng an ủi: “Ấy chà, cha mẹ đều như vậy mà, trong lòng bọn họ yêu đương kết hôn là giai đoạn nhất định phải trải qua trong đời người, thiếu một thứ cũng không được. Mấy chuyện tình yêu hôn nhân này giằng co hơn một ngàn năm, một sớm một chiều sao mà sửa được, cũng không có cách nào đâu.”
Hứa Trích Tinh thở phì phì nói: “Không yêu đương thì làm sao, không kết hôn thì làm sao? Tự em không nuôi nổi lấy thân em ư?”
Triệu Tân Tân lại nói: “Vậy em là thực sự không muốn yêu, hay không muốn yêu người khác?”
Hứa Trích Tinh sửng sốt: “Ý chị là gì?”
Triệu Tân Tân: “Ấy chà, cũng không có ý gì, chỉ là chị thấy em rất thích Sầm Phong. Nếu yêu Sầm Phong, em có sẵn lòng không?”
Hứa Trích Tinh suýt thì nhảy dựng lên: “Chị đừng nói bậy! Chị muốn em bị sét đánh hay sao?!”
Triệu Tân Tân: “?” Cô nàng cười điên rồi, “Chị thuận miệng hỏi thôi, sao em phải kích động thế. Sẵn lòng là sẵn lòng, không sẵn lòng là không sẵn lòng, bị sét đánh là cái quỷ gì.”
Hứa Trích Tinh: “Khinh nhờn tiên tử là phải bị sét đánh!”
Triệu Tân Tân: “Chị cảm thấy có thể khinh nhờn đến tiên tử, bị đánh tan hồn phách cũng chả sao.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Đầu bên kia truyền đến tiếng loa, Triệu Tân Tân nói: “Chị chuẩn bị lên diễn rồi, không thèm nghe em nói nữa. Đừng tức giận nhé, không vui thì mua kem mà ăn.”
Cúp điện thoại xong, Hứa Trích Tinh buồn bã hụt hẫng dựa vào lưng ghế, nhóm các cụ già đã tập xong Thái Cực quyền, chuyển sang nhảy cha cha cha rồi.
Trong đầu bắt đầu quanh quẩn lời Triệu Tân Tân vừa mới nói.
Nếu yêu Sầm Phong, em có sẵn lòng không?
Sẵn lòng không?
Lòng không?
Không?
Ôi, thật sự phát điên mất thôi.
Đó chỉ là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Khi chạm nhẹ vào, Hứa Trích Tinh như bị mê hoặc tâm trí nháy mắt tỉnh táo lại, đồng tử bỗng nhiên mở lớn, cô nhấc phắt đầu dậy, sau đó căng thẳng ngồi lại chỗ cũ. Trái tim như thể nổi trống, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng tim đập dồn dập.
Bởi vì cô ngồi thẳng tắp, không phát hiện idol vẫn dựa vào vai mình nhẹ nhàng cong môi.
Hứa Trích Tinh bây giờ chỉ muốn cắt cái miệng đã gây tội nghiệt của mình đi thôi!
Loại chuyện khinh nhờn tiên tử này mà mày cũng dám làm???
Mày bị yêu ma quỷ quái gì bám vào người sao???
Mày không thấy mình đã làm thất vọng sự tin tưởng của anh nhà ư?! Mày có xứng với hàng ngàn hàng vạn các chị em trong fandom không?! Mày còn xứng với danh hiệu fan mẹ trước kia không?!
Cho dù giờ mày đã là fan bạn gái, cũng nên làm một fan bạn gái rụt rè chứ! Sao có thể phóng đãng dung túng chính mình như vậy chứ!!!
Cái chuyện hôn trộm idol đang ngủ này mà bị truyền ra, mày sẽ bị vạn người chỉ trỏ ngàn người mắng mỏ đó! Mày chỉ là miếng bánh quy nhỏ mà cũng dám làm ô uế sự ngây thơ của idol!!!
Hứa Trích Tinh còn nghĩ đến chuyện muốn đánh chết chính mình.
Nhưng cô vẫn không dám dù chỉ là một cử động nhỏ. Cô không muốn đánh thức idol.
Kết quả nội tâm điên cuồng sắp đứt cước chưa được mấy phút, cô liền cảm giác vai mình nhẹ đi, Sầm Phong dụi mắt, ngồi thẳng dậy như thể vừa tỉnh giấc từ cơn mơ.
Trái tim Hứa Trích Tinh lại run lên, nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Mấy giờ rồi?”
Cô luống cuống tay chân tìm di động, sau lại nghĩ ra đằng sau có đồng hồ treo tường, bèn quay đầu lại, lắp bắp nói: “Bốn…… Bốn giờ…… Anh ngủ một giờ ạ.”
Sầm Phong cúi người uống tách trà trái cây, dường như tỉnh táo hơn một chút, quay đầu nhìn cô hỏi: “Tay em tê không?”
Hứa Trích Tinh liên tục lắc đầu: “Không không, em không cảm thấy gì hết!”
Đúng là không cảm thấy gì hết, tê đến không còn tri giác rồi.
Cô căng thẳng ngồi tại chỗ, bởi vì mới nãy trộm làm chuyện xấu, ánh mắt có chút né tránh, đang định tìm cớ trốn đi, Sầm Phong đột nhiên ghé sát vào.
Hứa Trích Tinh sợ tới mức tim suýt thì ngừng đập.
Cô nghe thấy anh tò mò hỏi: “Sao mặt em lại đỏ thế? Bị sốt à?”
Nói xong, anh còn duỗi tay sờ trán cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh của anh dán trên trán cô, càng làm cô nhớ tới cảm giác mềm mại trên môi vừa nãy. Hứa Trích Tinh cảm thấy đỉnh đầu mình đã bắt đầu bốc khói, cô hít vào hai hơi, lắp bắp nói câu “Em…… Không sao…… Chỉ hơi nóng thôi ạ”, sau đó chạy nhanh như chớp vào toilet, mãi 20 phút vẫn chưa ra.
Sầm Phong nhìn cửa WC đóng chặt, rốt cuộc thấp giọng bật cười.
Xảy ra chuyện như vậy, Hứa Trích Tinh không dám giữ anh lại ăn tối nữa. Cô quyết định một tháng tới phải ăn chay niệm phật tinh lọc tâm hồn, gột rửa hết sai lầm ngày hôm nay của mình.
Một ngày sau khi rời khỏi nhà Hứa Trích Tinh, Sầm Phong liền bắt đầu bế quan làm album, có đôi khi dứt khoát ngủ ở nhà Hồng Sương luôn. Sau một thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy nhà sản xuất âm nhạc thiên tài này thật sự rất đáng yêu, tính tình còn hơi trẻ con.
Một khi anh đã bế quan là bế quan thật sự, không có bất kì hành trình công khai nào, không post Weibo không online, fans chả thấy đến cả một cọng lông của anh.
Vốn dĩ cho rằng sau khi có studio, anh nhà sẽ bắt đầu nghiêm túc show off, kết quả sao lại càng mất tăm mất tích vậy chứ!
Mỗi ngày các cô đều khóc chít chít đi quấy rối studio:
―― Studio nhỏ ơi, anh nhà tớ đâu? Bạn giấu anh nhà tớ ở đâu vậy?
―― mau kêu sếp của bạn ra ngoài làm việc đi, số liệu trên Weibo của ảnh sắp hết hạn rồi đó!
―― tui chỉ là một fan bị biếm vào lãnh cung.
―― Studio nhỏ ơi bác thành thật nói cho chúng em biết, có phải anh chúng em lại đi lắp robot không? Chúng em kiên cường lắm, bác nói thật chúng em cũng chịu đựng được mà!
―― debut tới nay, chưa được một tấm selfie nào, toy là fan của idol bị anti social hay gì, / mỏi mệt mỉm cười
―― có phải anh nhà không biết xài camera trước của điện thoại di động không?! Studio nhỏ ơi bạn dạy sếp của bạn đi!!!
……
Vưu Đào ôm di động xem Club Phong Tranh khóc chít chít nhắn lại, chụp màn hình gửi WeChat cho Hứa Trích Tinh:
―― Quả Đào: Đại tiểu thư, em kêu sếp online post cái Weibo đi.
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Chị tự nói ảnh đi.
―― Quả Đào:…… Chị nói chắc nó không chịu đâu.
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha:…… Vậy sao chị lại nghĩ em nói thì ảnh sẽ chịu ạ?
Vưu Đào:………………
Em không hiểu mô tê gì địa vị của em trong lòng sếp chị rồi.
Cuối cùng khi đến studio đưa cơm trưa, Vưu Đào vẫn lấy hết can đảm nói với Sầm Phong: “Sếp ơi, fans gần đây đều rất nhớ sếp.”
Sầm Phong nhìn chị một cái: “Hử?”
Ngày thường anh đối xử rất tốt với nhân viên, nhưng mỗi lần bị ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc của anh đảo qua, Vưu Đào vẫn hơi rén, rốt cuộc mình cũng không có tư cách yêu cầu sếp làm chuyện anh không muốn làm.
Vì thế chị nói: “Trích Tinh nói muốn nhìn ảnh em làm việc đấy.”
Sầm Phong: “Ok, tí nữa chị chụp cho em đi.”
Vưu Đào: get√.
Vì thế lúc chạng vạng, studio up một lúc 9 bức hình, là ảnh Sầm Phong mang tai nghe nghiêm túc công tác ở phòng ghi âm.
――@ Studio của Sầm Phong: Hôm nay cũng là một ngày nỗ lực công tác. / phấn đấu
Tuy rằng không phải selfie, nhưng những tấm hình chụp riêng lúc làm việc này vẫn là niềm vui bất ngờ.
Club Phong Tranh quả thực như mấy con sói đói lâu ngày, ngao một tiếng liền spam:
―― anh tôi trong phòng thu!!! Tôi chết vì thính!
―― a, cái áo caro này ngầu quá, anh nhà làm việc nghiêm túc cũng đẹp trai quá, điên cuồng che tim
―― không đi làm robot!!! Đang làm âm nhạc!!! Em an tâm rồi!
――Pic 7 là nhan sắc tuyệt zời zì zậy, cái nhấp miệng kia có thật trên đời sao?
―― các chị vui lòng phóng to yết hầu ở Pic 3 lên, chắc em chớt
―― em dậy rồi!!! Em sống rồi đây!!! Bảo bối em yêu anh!!!
―― là bài hát mới sao bài hát mới sao bài hát mới sao???
……
Studio up ảnh chụp không bao lâu, liền tuyên bố tin tức bài hát mới sắp online. Kỳ thật cũng không tính là bài hát mới, chính là bài hát chế tác cùng lúc với 《 Lưu lạc 》, tên là 《 Phong cảnh 》.
Trước đây 《 Phong cảnh 》 vẫn chưa đạt được tới vẻ hài hòa mê ảo như anh mong muốn, anh ghi lại mấy bản đều không hài lòng, cho nên vẫn chưa ra mắt. Lần này hợp tác làm mới với Hồng Sương, Sầm Phong học hỏi được không ít từ ông, vì thế sửa lại phối khí, thu thêm lần nữa, rốt cuộc làm ra hiệu quả anh muốn.
Tuy rằng idol không lộ mặt, nhưng vẫn luôn viết nhạc, Club Phong Tranh tức khắc vô cùng thỏa mãn, ngoan ngoãn chờ đợi bài hát mới phát hành.
Đến cuối tháng, 《 Phong cảnh 》 liền được tung ra trên các nền tảng âm nhạc lớn.
Có fans mạnh mẽ support, bài hát của Sầm Phong cơ bản là vừa lên giá đã đứng nhất các bảng xếp hạng single. Trang chủ các web lớn đều quảng cáo trên đầu, người qua đường mở APP là có thể nhìn thấy. Đại bộ phận đều sẽ click vào nghe một chút, vô hình trung tăng được một lượng truy cập cho bài hát.
Nghe xong 《 Phong cảnh 》, Club Phong Tranh sôi nổi tỏ vẻ: Bài hát này cao cấp quá đê!!!
Tâm trạng của anh khi viết bài hát là lúc ấy anh cảm động trước biển mây ráng vàng trên máy bay. Cảm giác này đương nhiên cũng được viết vào ca khúc, người nghe có thể tự nhiên cảm nhận được sự linh hoạt kỳ ảo lại xa xôi trong bài hát.
So với 《 Lưu lạc 》, 《 Phong cảnh 》 sẽ ít phổ biến hơn một chút, nhưng như vậy có nghĩa là không một nhà phê bình âm nhạc nào có thể nói nó không đủ tầm.
Ngay khi bài hát được phát hành, hot search đã được sắp xếp, bộ phận PR của Thần Tinh dường như chỉ mở vì Sầm Phong vậy. Rốt cuộc đại tiểu thư có lệnh, ai dám không nghe.
Các cư dân mạng rất nhanh đã biết Sầm Phong lại phát hành ca khúc mới, xét thấy những sản phẩm trước đây của anh đều rất được tán dương, có bài hát mới họ cũng không xoắn gì mà nghe một chút.
Nghe xong trở về hỏi ngay: Cái tốc độ ra bài mới của Sầm Phong, cái trình độ ca khúc này, xin hỏi anh ta là cỗ máy sáng tác không có cảm xúc à?
Cỗ máy sáng tác cũng không quan tâm comment trên mạng, mỗi ngày vẫn bận bận rộn rộn trong phòng thu.
Dù sao anh cũng ở nhà Hồng Sương, Hứa Trích Tinh cũng không dám tới nhà người khác quấy rầy, dù nhung nhớ cũng chỉ có thể nhịn. Vừa hay công ty gần đây không có việc gì, hai tháng trước cô đã chính thức tốt nghiệp đại học, không cần lúc nào cũng có thể bị gọi lại trường nữa, vì thế cô dọn dẹp hành lý một chút, trở về nhà.
Bây giờ giao thông thuận tiện, lúc không bận cô đều thường xuyên chạy về nhà. Năm đó lúc cô vừa mới vào đại học Ông Hứa Bà Hứa còn khổ sở vì phải xa cô. Kết quả mấy năm nay cô về nhà nhiều quá, bà Hứa đã bắt đầu ngứa mắt cô.
Con mình đi rồi mới biết không cần chăm con sướng đến thế nào.
Hai vợ chồng già cuối tuần không cần phải đi họp phụ huynh nữa, cũng không cần đặt phần lớn tâm tư lên người con, không cần giám sát chăm sóc giúp làm bài tập. A, giống như quay lại khoảng thời gian còn là sinh viên, tình cảm vợ chồng gia tăng rất nhiều!
Vừa mở cửa nhìn thấy Hứa Trích Tinh kéo hành lý, bà Hứa tức khắc nói: “Sao con lại về nữa thế?”
Nói thì nói thế, nhưng trong mắt vẫn vui vẻ, bà cầm lấy hành lý rồi hướng dẫn bảo mẫu: “Chị lấy giăm bông Hungary bạn em tặng ra làm nhé, để Trích Tinh nếm thử một chút.”
Hứa Trích Tinh thay giày, tùy tiện nhoài lên ghế sofa. Chơi game chưa được năm phút đồng hồ, cô đã bị mẹ cô phát vào lưng: “Bao nhiêu tuổi rồi! Ngồi không nên tướng, ngồi ngay ngắn cho mẹ!”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Chạng vạng ông Hứa về nhà, nhìn thấy con gái đã về, vui vẻ rạo rực mà xoa xoa đầu cô. Hứa Trích Tinh vừa thấy ba liền nói: “Sao dạo này ba lại béo lên thế!”
Sản nghiệp của Ông Hứa mấy năm nay càng làm càng lớn, bụng cũng càng lúc càng to, vẻ đẹp trai hồi xưa đã không còn tăm tích, biến thành một ông chú trung niên núc ních!
Hứa Trích Tinh đau lòng nói: “Tí nữa ăn cơm ba không được ăn thịt! Khống chế một chút! 3 cao không đùa được đâu!”
(3 cao gồm cao mỡ máu, cao huyết áp và cao đường huyết)
Ông Hứa liền cười hề hề.
Ăn được một nửa, thừa dịp Hứa Trích Tinh đi phòng bếp lấy bát, ông Hứa đột nhiên hấp háy mắt với bà Hứa. Bà Hứa nháy mắt hiểu ngay, gật gật đầu với ông, chờ Hứa Trích Tinh trở lại bàn ăn, ông Hứa liền nói: “Trích Tinh à, ngày mai đi ăn bữa cơm với ba đi.”
Hứa Trích Tinh: “Không đi, hội già của ba uống rượu, một đám chú già trung niên vừa phiền vừa loạn, con không đi đâu.”
Ông Hứa nói: “Ấy chà, chính bởi vì phải uống rượu mới kêu con đi chứ. Con đi với ba, mấy lão ấy mới không dám chuốc say ba nữa, trong đám các chú các bác con có uy nghiêm lắm đấy.”
Hứa Trích Tinh bán tín bán nghi: “Thật ạ? Con đi thì ba không uống rượu nữa?”
Ông Hứa vỗ ngực: “Đương nhiên!”
Hứa Trích Tinh lúc này mới đồng ý: “Vậy ok ạ.”
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Trích Tinh còn ở trên giường ngủ nướng đã bị ba cô dựng dậy, “10 giờ rồi đấy! Còn ngủ gì nữa, dậy gội đầu trang điểm đi, mau lên!”
Hứa Trích Tinh tối hôm qua thức đêm chơi trò chơi, mắt không mở ra nổi: “Gội đầu trang điểm gì hở ba, hôm nay không phải chỉ ăn bữa cơm với đám chú Trần ạ, cho con ngủ thêm lúc nữa đi.”
Ông Hứa không chịu: “Không được! Con không cần mặt mũi nhưng ba cần chứ! Ba con ngày nào cũng thổi phồng với đám bạn con gái ba xinh đẹp thế nào, con đi ra ngoài với bộ dạng này á? Mau đi trang điểm, trang điểm cho xinh vào!”
Hứa Trích Tinh không tình nguyện bò dậy.
Sau khi gội đầu và trang điểm nhẹ, cô thay một bộ váy dưới ánh mắt mãnh liệt của cha mình. Ông Hứa trên dưới đánh giá, hài lòng gật đầu: “Không tồi, xinh lắm! Xuất phát!”
Hứa Trích Tinh cảm thấy hôm nay ba cô cứ là lạ.
Mãi cho đến khi cô bước vào phòng đặt riêng của khách sạn, thấy một chú xa lạ ngồi trên bàn ăn với một cậu trai xa lạ, cô mới rốt cuộc biết lạ ở chỗ nào.
Hợp lại là lừa cô tới xem mắt à???
Hứa Trích Tinh đúng là tức đến thất khiếu bốc khói, quay đầu ném cho ba cô một con mắt hình viên đạn. Ông Hứa làm bộ không phát hiện, đi qua bắt tay với người ta: “Anh Quan à, đã lâu không gặp, đây là cậu nhà nhỉ?”
“Đúng đúng, đây là con trai tôi, Quan Thanh Phong, Thanh Phong à, đây là chú Hứa của con đấy.”
“Được được được, Thanh Phong được đấy, bề ngoài rất đẹp trai. Ơ này, Trích Tinh ơi, qua đây, ba giới thiệu cho con một chút. Đây là chủ tịch của tập đoàn Quan thị, chú Quan của con. Còn đây là con trai của chú Quan.”
“Đây là Trích Tinh à, ai da xinh đẹp quá nhỉ. Anh Hứa à, anh nói xem anh nhìn bình thường thế này, sao lại sinh được cô con gái kháu thế chứ lại?”
“Ha ha ha anh đừng thấy tôi bây giờ béo, hồi trẻ tôi cũng đẹp trai điên đảo lắm đấy.”
Hứa Trích Tinh: “………… Cháu chào chú Quan ạ.”
Tới cũng rới rồi, cũng không thể mất mặt bỏ đi được, Hứa Trích Tinh nhịn xuống một bụng tức, nở nụ cười bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh.
Hai người trẻ tuổi trong bữa tiệc cũng không nói gì, nhưng ông Hứa và giám đốc Quan thì chém gió tung giời. Hứa Trích Tinh vẫn luôn yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cậu trai đối diện.
Cô cũng không ngẩng đầu, tránh tiếp xúc bằng mắt, giám đốc Quan không cue cô cô cũng không nói lời nào, trông cực kì tinh tế khép kín.
Cơm nước xong, ông Hứa ngó sắc mặt con gái, đề nghị: “Trích Tinh à, buổi chiều con có muốn ra ngoài đi dạo, xem phim gì đó với Thanh Phong không?”
Hứa Trích Tinh: “Chiều con còn phải xem kế hoạch, bên công ty đang vội duyệt ạ.” Cô xin lỗi cười: “Thật ngại quá.”
Quan Thanh Phong cũng cười cười: “Không sao.”
Giám đốc Quan nói: “Chú hiểu chú hiểu, Trích Tinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đúng là một cô gái ưu tú. Vậy hai đứa thêm WeChat của nhau đi? Bây giờ người trẻ tuổi đều thích nói chuyện trên WeChat mà.”
Hứa Trích Tinh chầm chậm móc di động ra.
Thêm xong WeChat, hai nhà liền tách nhau ra, Hứa Trích Tinh cố ý chần chừ uống nước đằng sau. Đám người đi xa, cô tức khắc nhịn không được, nổi sùng với ông Hứa: “Ba, sao ba lại làm vậy?! Sao ba không hỏi ý kiến con trước?!”
Ông Hứa nói: “Nói trước với con con đồng ý được sao? Ấy chà chỉ là bữa ăn thôi mà, có bắt hai đứa phải kết giao ngay đâu, con coi mặt xem hài lòng với nó không, lại tán gẫu một chút, cứ từ từ mà phát triển.”
Giọng Hứa Trích Tinh không vui: “Không hài lòng! Không muốn tán gẫu! Về sau ba còn như vậy thì con khỏi về nhà luôn đó!”
Ông Hứa bất mãn nói: “Con nói như thế là uy hiếp ba con đấy à? Đây không phải là muốn tốt cho con sao? Con bây giờ cũng 22 tuổi rồi, tới tuổi yêu đương được rồi đấy, ba mẹ không giúp con nhìn qua, thì để mấy năm nữa, thanh niên tốt tài tuấn đều bị chọn xong rồi, con nhặt đồ dư lại à?”
Quan điểm của cha mẹ và con cái về hôn nhân không bao giờ giống nhau được.
Hứa Trích Tinh biết nói lý với người thế hệ cũ như ba cô cũng bằng không, cũng không muốn cãi nhau với ông nữa, bình tĩnh nói: “Con tạm thời không có ý định yêu đương, ba đừng làm vậy nữa.”
Thấy con gái bình tĩnh lại, ông Hứa thật ra có chút luống cuống: “Con đừng quyết vội thế! Cứ tiếp xúc trước đi! Nếu con không hài lòng thì thôi, ba tìm đứa khác cho con.”
Hứa Trích Tinh: “Ba còn tìm?! Không được tìm! Con không tiếp xúc!”
Ông Hứa: “Con không được nói thế! Cái con nhóc chết tiệt này phải nói sao con mới chịu nghe đây!”
Hứa Trích Tinh: “Về sau cũng không tiếp xúc nữa!”
Ông Hứa: “Chẳng lẽ con muốn cả đời không yêu đương không kết hôn sao? Con muốn làm ba với mẹ con tức chết sao!”
Hứa Trích Tinh bị ba cô chọc tức đến chạy mất luôn.
Buổi chiều cô cũng không về nhà, ra công viên lộ thiên ngồi, nhìn một nhóm các cụ già đánh Thái Cực quyền. Cuối cùng thật sự không nhịn được, cô gọi điện thoại cà khịa với Triệu Tân Tân.
Triệu Tân Tân lúc này còn ở đoàn phim, nghe cô cà khịa xong bèn cười gần chết: “Sau đó em liền chạy? Em không sợ làm ba em tức chết thật à?”
Hứa Trích Tinh: “Chị lo cho ổng, chi bằng lo em bị tức chết trước đây này!”
Triệu Tân Tân vội vàng an ủi: “Ấy chà, cha mẹ đều như vậy mà, trong lòng bọn họ yêu đương kết hôn là giai đoạn nhất định phải trải qua trong đời người, thiếu một thứ cũng không được. Mấy chuyện tình yêu hôn nhân này giằng co hơn một ngàn năm, một sớm một chiều sao mà sửa được, cũng không có cách nào đâu.”
Hứa Trích Tinh thở phì phì nói: “Không yêu đương thì làm sao, không kết hôn thì làm sao? Tự em không nuôi nổi lấy thân em ư?”
Triệu Tân Tân lại nói: “Vậy em là thực sự không muốn yêu, hay không muốn yêu người khác?”
Hứa Trích Tinh sửng sốt: “Ý chị là gì?”
Triệu Tân Tân: “Ấy chà, cũng không có ý gì, chỉ là chị thấy em rất thích Sầm Phong. Nếu yêu Sầm Phong, em có sẵn lòng không?”
Hứa Trích Tinh suýt thì nhảy dựng lên: “Chị đừng nói bậy! Chị muốn em bị sét đánh hay sao?!”
Triệu Tân Tân: “?” Cô nàng cười điên rồi, “Chị thuận miệng hỏi thôi, sao em phải kích động thế. Sẵn lòng là sẵn lòng, không sẵn lòng là không sẵn lòng, bị sét đánh là cái quỷ gì.”
Hứa Trích Tinh: “Khinh nhờn tiên tử là phải bị sét đánh!”
Triệu Tân Tân: “Chị cảm thấy có thể khinh nhờn đến tiên tử, bị đánh tan hồn phách cũng chả sao.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Đầu bên kia truyền đến tiếng loa, Triệu Tân Tân nói: “Chị chuẩn bị lên diễn rồi, không thèm nghe em nói nữa. Đừng tức giận nhé, không vui thì mua kem mà ăn.”
Cúp điện thoại xong, Hứa Trích Tinh buồn bã hụt hẫng dựa vào lưng ghế, nhóm các cụ già đã tập xong Thái Cực quyền, chuyển sang nhảy cha cha cha rồi.
Trong đầu bắt đầu quanh quẩn lời Triệu Tân Tân vừa mới nói.
Nếu yêu Sầm Phong, em có sẵn lòng không?
Sẵn lòng không?
Lòng không?
Không?
Ôi, thật sự phát điên mất thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook