Editor: Danh
Buổi tối hôm ấy về đến nhà, tôi luôn tìm cơ hội nói chuyện cùng Tu Nội, nhưng tôi phát hiện chính bản thân cũng không biết cậu ở chỗ nào.

Mấy năm nay, tôi về nhà lập tức về phòng ngủ, chờ lúc đến giờ ăn cơm mới đi ra, ăn xong lại quay trở lại phòng.

Tôi kiên nhẫn chờ, mãi đến bữa cơm chiều mới gặp được cậu.

Cậu vẫn còn mặc áo khoác đồng phục của trường với áo sơ mi trắng bên trong, cúc ở cổ mở ra để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Trời ạ, tôi thế mà cảm thấy thật quyến rũ, tất cả là do mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tang Nhu cho tôi xem gần đây.

“Tu Nội.” Thừa dịp trong nhà ăn chỉ có hai chúng tôi, tôi hồi hộp nhỏ giọng gọi cậu.

Tu Nội giương mắt nhìn tôi, cũng không nói lời nào.

Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, tôi vội vàng nói: “Buổi tối tôi có chuyện muốn tìm cậu.”
Tôi ngồi trong phòng, ngây ngốc nhìn đồng hồ trên bàn từ 8 giờ đến 9 giờ rồi đến 10 giờ, mất mấy tiếng tiếng đồng hồ từ lúc ăn cơm xong đến bây giờ xây dựng tâm lý, rốt cuộc tôi cũng hạ quyết tâm đi tìm Tu Nội.


Phòng ngủ của Tu Nội ở ngay bên cạnh phòng tôi, tôi không dám ngang nhiên gõ cửa, chỉ có thể rón rén đi qua.
Tôi đang định gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra.

Tóc Tu Nội ướt sũng, chỉ đóng chiếc cúc giữa của bộ đồ ngủ.

Dường như cậu vừa mới tắm xong, làn da trắng trẻo, rất mê người.

Tôi không khỏi nuốt nước bọt, Tu Nội nhìn tôi với vẻ mặt có chuyện gì mau nói luôn đi.

“Tu Nội, cậu rất đẹp.”
“Không ngờ Cinderella là một bà lão háo sắc.” Cậu đứng ở của, mặt vô cảm nói.

Tôi thu lại ánh mắt háo sắc của mình, hếch cằm lên ý bảo cậu đừng chặn cửa, tôi có lời muốn vào phòng cùng cậu nói.

“Cinderella, tuy rằng tôi mới mười sáu tuổi, nhưng chị có chắc chắn muộn rồi vẫn muốn vào phòng đàn ông không?”
“Suỵt, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu, cậu cho tôi vào trước đã.”
Cậu quay lưng bước đi, tôi vội vàng vào phòng đóng cửa lại rồi đi theo phía sau cậu ta.

Phòng của Tu Nội có một mùi hương tôi rất thích.


Phòng cậu ấy rất rộng, khi còn nhỏ chúng tôi thường hay ngồi trên thảm chơi xếp gỗ.

Tôi cẩn thận đánh giá căn phòng, cách trang trí so với 2 năm trước có chút khác biệt, tường được sơn lại, chiếc thảm phong cách Ả Rập kia cũng không thấy, hiện tại là một chiếc thảm lông dê màu trắng, nhìn trông vô cùng thoải mái.

Tu Nội ngồi trên đó, tôi bước đến gần vài bước, cùng muốn ngồi trên đó.

“Chị tốt nhất đừng nên đụng vào đồ của tôi.” Nhìn ra ý định của tôi, giọng nói Tu Nội vang lên.

“Tu Nội, để tôi giúp cậu lau tóc.” Nhìn mái tóc ướt đẫm của cậu, từng giọt nước chảy xuống cổ cậu, lại chảy về phía ngực, tôi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Khăn lông ở đó.” Theo hướng ngón tay cậu, tôi tìm thấy chiếc khăn tắm ướt một nửa ở trên ghế.

Cậu ấy vừa mới lau tóc đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi nên ra mở cửa cho tôi? Tôi nghĩ thầm.

.


“Ừ.” Tôi đứng ở thảm lông, phân vân không biết có nên dẫm lên đó không.

“Lại đây đi.”
Tôi vui vẻ bỏ dép, dẫm đi lên.

Trong lòng mừng thầm, hãy nhìn xem, phép thuật của Cinderella, luôn có cách giúp ta đạt được tâm nguyện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương