Shipper Lục Giới
-
Chương 1-2: Người khổng lồ (1)
Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
Trên Cửu tiêu [1] có đến trăm vạn thần tiên, đủ các chức vị.
[1] (九霄): chín tầng trời cao.
Tuy nói thần tiên hay yêu ma chỉ trong nháy mắt đã có thể bay được ngàn dặm, nhưng thỉnh thoảng cũng lười phải ra cửa, lười phải dịch chân, lười phải tốn thời gian xin lệnh thông hành qua lại giữa các giới. Vừa khéo ở Thần giới có một nhóm tiểu tiên nữ đặc biệt như vậy, có thể xuyên qua tất cả các loại kết giới của Lục giới mà không bị ngăn cản.
Vì thế lão đại Cửu tiêu vung tuyệt bút lên, đặc biệt thêm một chức vị mới cho các nàng —— Công việc vận chuyển ở Thần giới.
Sau này Lục giới hòa bình, quan hệ cũng dần dần hòa thuận hơn. Đầu tiên là Yêu giới tới mượn tiểu tiên nữ, sau đó Ma giới cũng tới, các giới khác cũng lục tục tới mượn người, lão đại Cửu tiêu chợt nghĩ, a, có thể mượn tiểu tiên nữ để kết nối hòa bình cho Lục giới nha. Vì thế liền mở cuộc thương nghị với lão đại các giới, nhóm lão đại cũng vui vẻ gật đầu, đồng thời vung tuyệt bút lên, công việc vận chuyển ở Thần giới đã biến thành —— Công việc vận chuyển ở Lục giới.
Trên là giúp thần tiên yêu ma đưa pháp khí, dưới thì giúp nhân gian đưa nguyện vọng. Mà A Phiến là tiểu tiên nữ đặc biệt nhất trong số đó.
Hiện tại nàng đã quỳ cả buổi sáng ở trước cửa Thần Phong Điện, quỳ đến đầu gối mềm nhũn, gào khóc thỉnh cầu đến khàn cả yết hầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ảo não dán sát vào cửa lớn, yếu ớt gõ cửa, vừa khóc vừa khẩn cầu: “Liên Đạo[2], ngài hãy thương xót ta đi mà, dù sao ta từ nhỏ là do một tay ngài nuôi lớn, thương xót ta đi mà~~~”
[2] Thủ lĩnh hay người phụ trách của Thần Phong Điện.
“Kẽo kẹt ——” Giữa hai cánh cửa lớn màu vàng mở ra một khe hở, A Phiến nước mắt lưng tròng mừng rỡ, sau đó liền thấy một bàn tay cầm cái màn thầu lớn thò ra qua khe cửa, quơ quơ về phía nàng: “Cầm đi.”
A Phiến ngẩn ra, bắt lấy cái tay kia, kêu gào: “Lão đại! Lão đại! Ta không muốn đi, ta không muốn đi, vì sao phải là ta, vì sao lại bắt ta đi?”
Hán tử ở bên trong nghe âm thanh quỷ khóc sói gào này mà mặt cũng không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện này.”
A Phiến vội vàng chê bai mình: “Ta không lợi hại, ta rất kém cỏi, vô cùng kém cỏi!”
“Trừ tiền công của ngươi.”
“Trừ tiền công cũng không đi!” Tiền đâu có quan trọng bằng mạng.
“Trừ ngày nghỉ của ngươi!”
“……”
Hán tử thấy nàng chần chờ thì lập tức thu tay lại, cả màn thầu cũng thu trở về, giở giọng hung hãn: “Không đi cũng phải đi, bằng không sẽ hỏng việc, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng Thần Phong Điện này, ta sẽ trực tiếp xách ngươi đến chỗ Đế quân tạ tội!”
A Phiến run lên một cái, cũng không dám tiếp tục hé răng, sau đó cửa lớn “Phanh” một tiếng đóng sập lại, cũng đóng luôn cánh cửa hy vọng cuối cùng của nàng.
“Không ——”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế nhưng cũng vô dụng.
A Phiến cầm Nhậm Vụ Thạch [2] ngồi bệt ở trước cửa, vẻ mặt như tro tàn.
[2] Viên đá nhiệm vụ của A Phiến, mình để Hán Việt nghe cho soang.:))
Rốt cuộc là tiểu tiên nữ nào luẩn quẩn trong lòng, một hai phải đem nhiệm vụ này nhờ Thần Phong Điện giúp, khiến các nàng phải đưa đồ vật này đến Ma giới vậy? Hơn nữa đưa ai không đưa, lại cố tình đưa cho kẻ có tiếng xấu lan xa Lục giới —— Đại-ma-vương!
Quan hệ của Ma giới và Thần giới không tốt? Tốt tốt tốt, thật sự rất tốt, nhưng cả Lục giới này ai chẳng biết tính tình của Ma Vương cực kỳ không tốt chứ.
Nghe đồn trong tiệc rượu lần nọ, đứa cháu trai Tiểu Béo của Đông Hải Long Vương chạy khắp nơi trong đại điện, mọi người ngại mặt mũi của Đông Hải Long Vương nên không so đo với tên tiểu tử đó. Tiểu Béo kia lại giống như khỉ con, lúc đùa giỡn không cẩn thận nên đã đụng phải bàn tiệc của Ma Vương, khiến rượu đổ đầy ra đất.
Đông Hải Long Vương thấy thế, chẳng những không trách mà ngược lại còn cười: “Nó vẫn là hài tử, Ma Vương là người lớn nên không cần so đo với nó.”
Quả thật Ma Vương cũng không so đo với Tiểu Béo, mà hắn chỉ đứng lên, đi đến trước bàn rượu của Đông Hải Long Vương, sau đó —— đưa một chân ra đá bàn tiệc của ông, hắn lạnh lùng cười với ông một cái rồi nghênh ngang rời đi.
Khi phục hồi lại tinh thần, Đông Hải Long Vương muốn đuổi theo liều mạng với hắn, người bên cạnh nửa vui sướng khi người gặp họa, nửa khuyên nhủ: “So với ngài thì Ma Vương nhỏ tuổi hơn, hắn vẫn là một hài tử, ngài cũng không cần so đo với hắn!”
Đông Hải Long Vương trợn mắt há mồm, mặt đỏ rần vì xấu hổ. Từ đó về sau trong Lục giới không còn truyền thuyết Tiểu Béo nghịch ngợm nữa.
Về sau A Phiến nghe được câu chuyện này thì không ngừng kinh ngạc, cùng một nhóm tỷ muội chỉ biết lắc đầu thở dài: “Tính tình thật là xấu mà, có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ hay không?”
Thần giới xem trọng thứ tự lớn nhỏ, bất luận như thế nào cũng không được phá vỡ quy củ, nếu như có tôn tử nào của lão đại Thần giới đá phải cái bàn của nàng thì nhất định nàng sẽ mỉm cười mà cho tiểu tôn tử đó viên kẹo, còn khen nó thật đáng yêu.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu tiên nữ nho nhỏ làm công việc vận chuyển, tuyệt đối không có khả năng ngồi cùng các lão đại trong Thần điện, vậy thì làm sao có cơ hội bị tiểu tôn tử nghịch ngợm đá trúng bàn của mình.
Nghĩ đến tên Ma Vương xấu tính kia, tâm can A Phiến không nhịn được mà phát run.
Nàng nhìn túi Nhậm Vụ Thạch, có thể cảm nhận được rất rõ ràng trong đó chưa đầy tình yêu của tâm hồn thiếu nữ –– là vật mà tiểu tiên nữ nào đó dùng để thổ lộ với Ma Tôn.
Việc này nàng thường xuyên làm thay Nguyệt Lão, nhưng ít ra không có nguy hiểm gì, mà hiện tại…… A Phiến khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vô cùng ảo não, đứng lên phủi phủi bụi ở mông, bay về hướng Ma giới với tâm trạng thấy chết không sờn.
-----
Tuy nói hiện giờ Lục giới hòa thuận phồn vinh, nhưng cửa lớn của các giới vẫn trong ba lớp, ngoài ba lớp đều có người trông coi, thông báo cực kỳ phiền toái. Trong nhóm tiểu tiên nữ vận chuyển cũng chỉ có hơn mười người là có thể xuyên qua kết giới Lục giới mà không tốn chút sức lực nào, nhu cầu của Lục giới quá lớn, cho nên thỉnh thoảng A Phiến cũng phải đến nơi này, những thủ vệ ở đây đều nhận ra nàng.
A Phiến đứng trước cửa lớn, lấy bản đồ ra nhìn xem, rồi kéo một hộ vệ tới hỏi: “Tiểu ca ca, cung điện là đi hướng bên này đúng không?”
Hộ vệ nhìn rồi gật đầu một cái, lại nói tiếp: “Tiểu tiên nữ, ngươi đi cung điện làm gì? Lại truyền tin cho tiểu cung nữ nào sao?”
“Không, là tặng đồ cho lão đại các ngươi.” Tâm A Phiến như tro tàn, lại chỉ vào bản đồ: “Nơi này là cung điện, còn nơi này là chỗ ở của Ma Tôn đại nhân đúng không?”
A Phiến không nghe thấy tiếng bọn họ trả lời nên ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ánh mắt đồng cảm của bọn họ, một bàn tay thô to vỗ vỗ thật mạnh lên vai nàng: “Bảo trọng.”
Giọng nói quá mức bi thương, tràn ngập hàm nghĩa sâu xa, cảm giác thật đáng sợ! A Phiến run lên một cái, thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn: “Bảo trọng cái gì?”
“Lão đại bị mất con mèo nên tâm trạng không tốt lắm.” Tên hộ vệ lại lần nữa vỗ đầu vai nàng: “Bảo trọng.”
“……” Một tên Đại ma vương lại đi nuôi mèo, còn vì mất mèo nên tâm trạng không tốt?
Người không nuôi mèo nuôi chó gì, bản thân mình còn nuôi không xong như A Phiến chỉ biết gãi đầu, thu bản đồ vào cái túi nhỏ của mình, nơm nớp lo sợ mà bay về hướng tẩm cung của Ma Vương.
-----
Cung điện Ma giới vô cùng rộng lớn, cũng sạch sẽ giống như cung điện của các giới còn lại, không dính nửa mảng tro bụi, bất luận là cột lưu li hay thềm ngọc thạch đều toát ra vẻ đẹp vốn có của nó.
A Phiến không có hứng thú với những thứ này, nàng chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, biến Nhậm Vụ Thạch màu trắng thành Nhậm Vụ Thạch màu đỏ, vậy thì tháng này nàng lại có thể trở thành người vận chuyển ưu tú nhất Thần Phong Điện—— như vậy nàng sẽ có thêm một ngày nghỉ.
Nhưng theo như lời đồn về Ma vương thì rất có khả năng Nhậm Vụ Thạch biến thành màu đen, đây là một kết cục thật tồi tệ, nàng sẽ bị trừ mất ngày nghỉ đó!
Trong tâm trạng hết sức lo lắng như vậy, cuối cùng A Phiến đã đến bên ngoài sân của Ma Vương. Nàng ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa lớn đang đóng chặt, lấy hết can đảm nhẹ nhàng gõ gõ: “Ma Tôn đại nhân, ta là tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện, có cô nương nhờ chúng ta tặng đồ cho ngài, phiền ngài mở cửa.”
Không ai trả lời.
A Phiến tiếp tục gõ cửa: “Ma Tôn đại nhân, phiền ngài ra đây nhận đồ.”
Trong viện lặng yên không một tiếng động, A Phiến áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng, hẳn là bên trong có người. Nàng đi bộ tiến vào sân, vừa vào đã rẽ đến một vườn lê rộng lớn, hương thơm dìu dịu của quả lê xộc thẳng vào mũi.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mỗi cây lê đều trĩu nặng những quả lê vàng óng ánh, lung lay theo gió như những bầu hồ lô nhỏ, hương lê lan tỏa tứ phía.
Quả lê vỏ mỏng thịt giòn, ngọt thanh ngon miệng, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, những mảng trống không có người trên Thần giới cũng có trồng. Không ngờ Ma giới có một rừng lê lớn như thế, lại còn trĩu quả như vậy.
Nàng đi về phía trước xem thử, phát hiện dưới tàng cây có một nam tử mặc y phục đen như mực đang nằm trên ghế dài. Khuôn mặt của hắn vô cùng tuấn mỹ, mái tóc dài đen như mun đan xen với bóng cây loang lổ trên mặt đất, phất phơ theo gió. Vì hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên toàn bộ lê viên đều an tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
A Phiến dịch chân một cái, lá khô dưới chân liền bị lay động, xào xạc vỡ vụn.
Bỗng dưng nam tử trợn mắt, nhìn nàng chằm chằm. A Phiến đang muốn nhấc chân lên bèn dừng lại giữa không trung, bị ánh mắt lạnh lẽo bức người của hắn nhìn thẳng nên cả người nàng cứng đờ.
Phong Minh có chút bất ngờ, nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi vào bằng cách nào?”
A Phiến vội vàng đứng vững, Nhậm Vụ Thạch trên tay đang run lên, nói cho nàng biết người trước mắt này chính là Đại ma vương trong lời đồn —— thật ra bộ dạng cũng không đáng sợ gì cả. Nàng bình tĩnh lại, nói: “Ta là tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện. Ngài chính là Ma Tôn đại nhân đúng không, đây là có một tiểu tiên nữ ái mộ nên nhờ ta đưa cho ngài thứ này.”
“Không nhận.”
Phụp —— Nhậm Vụ Thạch lập tức biến thành màu xám trắng, vẻ mặt A Phiến cũng đổi màu theo. Ngày nghỉ của nàng! Nàng hy vọng ngày nghỉ này đã lâu, không thể nào cuối cùng một ngày cũng không có!
Nàng vội lấy túi Nhậm Vụ Thạch đi đến chỗ hắn: “Ma Tôn đại nhân ngài cứ nhận đi, đây là một viên đá tình yêu đặt biệt thuần khiết, tình yêu tràn đầy, nói không chừng ngày sau có thể trở thành một mối kỳ duyên đó nha.”
Phong Minh vẫn lạnh lùng nhìn nàng, nhìn đến mức cục đá trên tay A Phiến đã xám hơn một ít, làm tâm nàng cũng muốn xám theo. A Phiến liều mạng đưa bọc nhỏ đến trước mặt hắn, càng đến gần mới phát hiện bộ dạng của Đại ma vương này thật là tuấn mỹ, khó trách lại có tiểu tiên nữ muốn thổ lộ với hắn, ngàn dặm xa xôi nhờ nàng đưa viên đá tình yêu đến đây.
Nàng cầm viên đá “tràn đầy tình yêu” kia nhảy đến trước mặt hắn, có lẽ sau khi hắn nghe xong lời thổ lộ này thì sẽ khen ngợi nàng cũng nên.
A Phiến vừa mới đến gần Phong Minh, đột nhiên cảm thấy viên đá trên tay bất thường, nhìn lên, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Bùm!”
Vốn là một viên đá đỏ đậm như tim thiếu nữ, lại bất ngờ nổ tung, phấn trắng bay đầy trời tựa như bột mì phi thiên. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khu vườn. Hàng cây phủ đầy bột mì, trong không trung bột mì bay lả tả như tuyết trắng, khắp người bọn họ đều trắng bệch, chỉ còn hai đôi mắt chớp chớp.
A Phiến ngạc nhiên, nhìn sang người vốn đang bình tĩnh nằm đấy mà hiện giờ đã trở thành Ma vương “người tuyết”, đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Rõ ràng là một viên đá tình yêu, vì sao lại biến thành một quả pháo bột mì??????
Là ai đang trêu chọc nàng?
Hay là Ma Vương gây thù chuốc oán quá nhiều, nên có người mượn tay Thần Phong Điện để trêu chọc hắn?
Phong Minh chậm rãi ngồi dậy, phủi bột mì trên mặt, bột lại rơi xuống thân thể. Hắn nhìn người trước mắt, hỏi: “Ngươi tên gì?”
A Phiến sắp khóc đến nơi: “Ta, ta, ta tên A Phiến.”
“Ừm, ngươi có thể trở về rồi.”
A Phiến đột nhiên ngơ ngẩn, khó có thể tin mà hỏi hắn: “Trở về? Ma Vương đại nhân, ngài để ta trở về?”
Trong lòng nàng đang mừng như điên, lời đồn trong truyền thuyết nói Ma Vương có tính tình xấu đều là giả! Rõ ràng Ma Vương này là siêu cấp người tốt!
Phong Minh lạnh lùng cười, bột mì cũng theo đó rào rạt bay xuống: “Đúng, trở về, trở về chờ chết đi.”
“……” Trong nháy mắt, viên đá trên tay nàng biến thành màu đen.
Tâm can A Phiến run lên, ôm lấy chân hắn, ngồi bệt trên mặt đất gào khóc: “Đại vương tha mạng a ——”
Beta: Quanh
Trên Cửu tiêu [1] có đến trăm vạn thần tiên, đủ các chức vị.
[1] (九霄): chín tầng trời cao.
Tuy nói thần tiên hay yêu ma chỉ trong nháy mắt đã có thể bay được ngàn dặm, nhưng thỉnh thoảng cũng lười phải ra cửa, lười phải dịch chân, lười phải tốn thời gian xin lệnh thông hành qua lại giữa các giới. Vừa khéo ở Thần giới có một nhóm tiểu tiên nữ đặc biệt như vậy, có thể xuyên qua tất cả các loại kết giới của Lục giới mà không bị ngăn cản.
Vì thế lão đại Cửu tiêu vung tuyệt bút lên, đặc biệt thêm một chức vị mới cho các nàng —— Công việc vận chuyển ở Thần giới.
Sau này Lục giới hòa bình, quan hệ cũng dần dần hòa thuận hơn. Đầu tiên là Yêu giới tới mượn tiểu tiên nữ, sau đó Ma giới cũng tới, các giới khác cũng lục tục tới mượn người, lão đại Cửu tiêu chợt nghĩ, a, có thể mượn tiểu tiên nữ để kết nối hòa bình cho Lục giới nha. Vì thế liền mở cuộc thương nghị với lão đại các giới, nhóm lão đại cũng vui vẻ gật đầu, đồng thời vung tuyệt bút lên, công việc vận chuyển ở Thần giới đã biến thành —— Công việc vận chuyển ở Lục giới.
Trên là giúp thần tiên yêu ma đưa pháp khí, dưới thì giúp nhân gian đưa nguyện vọng. Mà A Phiến là tiểu tiên nữ đặc biệt nhất trong số đó.
Hiện tại nàng đã quỳ cả buổi sáng ở trước cửa Thần Phong Điện, quỳ đến đầu gối mềm nhũn, gào khóc thỉnh cầu đến khàn cả yết hầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ảo não dán sát vào cửa lớn, yếu ớt gõ cửa, vừa khóc vừa khẩn cầu: “Liên Đạo[2], ngài hãy thương xót ta đi mà, dù sao ta từ nhỏ là do một tay ngài nuôi lớn, thương xót ta đi mà~~~”
[2] Thủ lĩnh hay người phụ trách của Thần Phong Điện.
“Kẽo kẹt ——” Giữa hai cánh cửa lớn màu vàng mở ra một khe hở, A Phiến nước mắt lưng tròng mừng rỡ, sau đó liền thấy một bàn tay cầm cái màn thầu lớn thò ra qua khe cửa, quơ quơ về phía nàng: “Cầm đi.”
A Phiến ngẩn ra, bắt lấy cái tay kia, kêu gào: “Lão đại! Lão đại! Ta không muốn đi, ta không muốn đi, vì sao phải là ta, vì sao lại bắt ta đi?”
Hán tử ở bên trong nghe âm thanh quỷ khóc sói gào này mà mặt cũng không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện này.”
A Phiến vội vàng chê bai mình: “Ta không lợi hại, ta rất kém cỏi, vô cùng kém cỏi!”
“Trừ tiền công của ngươi.”
“Trừ tiền công cũng không đi!” Tiền đâu có quan trọng bằng mạng.
“Trừ ngày nghỉ của ngươi!”
“……”
Hán tử thấy nàng chần chờ thì lập tức thu tay lại, cả màn thầu cũng thu trở về, giở giọng hung hãn: “Không đi cũng phải đi, bằng không sẽ hỏng việc, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng Thần Phong Điện này, ta sẽ trực tiếp xách ngươi đến chỗ Đế quân tạ tội!”
A Phiến run lên một cái, cũng không dám tiếp tục hé răng, sau đó cửa lớn “Phanh” một tiếng đóng sập lại, cũng đóng luôn cánh cửa hy vọng cuối cùng của nàng.
“Không ——”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế nhưng cũng vô dụng.
A Phiến cầm Nhậm Vụ Thạch [2] ngồi bệt ở trước cửa, vẻ mặt như tro tàn.
[2] Viên đá nhiệm vụ của A Phiến, mình để Hán Việt nghe cho soang.:))
Rốt cuộc là tiểu tiên nữ nào luẩn quẩn trong lòng, một hai phải đem nhiệm vụ này nhờ Thần Phong Điện giúp, khiến các nàng phải đưa đồ vật này đến Ma giới vậy? Hơn nữa đưa ai không đưa, lại cố tình đưa cho kẻ có tiếng xấu lan xa Lục giới —— Đại-ma-vương!
Quan hệ của Ma giới và Thần giới không tốt? Tốt tốt tốt, thật sự rất tốt, nhưng cả Lục giới này ai chẳng biết tính tình của Ma Vương cực kỳ không tốt chứ.
Nghe đồn trong tiệc rượu lần nọ, đứa cháu trai Tiểu Béo của Đông Hải Long Vương chạy khắp nơi trong đại điện, mọi người ngại mặt mũi của Đông Hải Long Vương nên không so đo với tên tiểu tử đó. Tiểu Béo kia lại giống như khỉ con, lúc đùa giỡn không cẩn thận nên đã đụng phải bàn tiệc của Ma Vương, khiến rượu đổ đầy ra đất.
Đông Hải Long Vương thấy thế, chẳng những không trách mà ngược lại còn cười: “Nó vẫn là hài tử, Ma Vương là người lớn nên không cần so đo với nó.”
Quả thật Ma Vương cũng không so đo với Tiểu Béo, mà hắn chỉ đứng lên, đi đến trước bàn rượu của Đông Hải Long Vương, sau đó —— đưa một chân ra đá bàn tiệc của ông, hắn lạnh lùng cười với ông một cái rồi nghênh ngang rời đi.
Khi phục hồi lại tinh thần, Đông Hải Long Vương muốn đuổi theo liều mạng với hắn, người bên cạnh nửa vui sướng khi người gặp họa, nửa khuyên nhủ: “So với ngài thì Ma Vương nhỏ tuổi hơn, hắn vẫn là một hài tử, ngài cũng không cần so đo với hắn!”
Đông Hải Long Vương trợn mắt há mồm, mặt đỏ rần vì xấu hổ. Từ đó về sau trong Lục giới không còn truyền thuyết Tiểu Béo nghịch ngợm nữa.
Về sau A Phiến nghe được câu chuyện này thì không ngừng kinh ngạc, cùng một nhóm tỷ muội chỉ biết lắc đầu thở dài: “Tính tình thật là xấu mà, có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ hay không?”
Thần giới xem trọng thứ tự lớn nhỏ, bất luận như thế nào cũng không được phá vỡ quy củ, nếu như có tôn tử nào của lão đại Thần giới đá phải cái bàn của nàng thì nhất định nàng sẽ mỉm cười mà cho tiểu tôn tử đó viên kẹo, còn khen nó thật đáng yêu.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu tiên nữ nho nhỏ làm công việc vận chuyển, tuyệt đối không có khả năng ngồi cùng các lão đại trong Thần điện, vậy thì làm sao có cơ hội bị tiểu tôn tử nghịch ngợm đá trúng bàn của mình.
Nghĩ đến tên Ma Vương xấu tính kia, tâm can A Phiến không nhịn được mà phát run.
Nàng nhìn túi Nhậm Vụ Thạch, có thể cảm nhận được rất rõ ràng trong đó chưa đầy tình yêu của tâm hồn thiếu nữ –– là vật mà tiểu tiên nữ nào đó dùng để thổ lộ với Ma Tôn.
Việc này nàng thường xuyên làm thay Nguyệt Lão, nhưng ít ra không có nguy hiểm gì, mà hiện tại…… A Phiến khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vô cùng ảo não, đứng lên phủi phủi bụi ở mông, bay về hướng Ma giới với tâm trạng thấy chết không sờn.
-----
Tuy nói hiện giờ Lục giới hòa thuận phồn vinh, nhưng cửa lớn của các giới vẫn trong ba lớp, ngoài ba lớp đều có người trông coi, thông báo cực kỳ phiền toái. Trong nhóm tiểu tiên nữ vận chuyển cũng chỉ có hơn mười người là có thể xuyên qua kết giới Lục giới mà không tốn chút sức lực nào, nhu cầu của Lục giới quá lớn, cho nên thỉnh thoảng A Phiến cũng phải đến nơi này, những thủ vệ ở đây đều nhận ra nàng.
A Phiến đứng trước cửa lớn, lấy bản đồ ra nhìn xem, rồi kéo một hộ vệ tới hỏi: “Tiểu ca ca, cung điện là đi hướng bên này đúng không?”
Hộ vệ nhìn rồi gật đầu một cái, lại nói tiếp: “Tiểu tiên nữ, ngươi đi cung điện làm gì? Lại truyền tin cho tiểu cung nữ nào sao?”
“Không, là tặng đồ cho lão đại các ngươi.” Tâm A Phiến như tro tàn, lại chỉ vào bản đồ: “Nơi này là cung điện, còn nơi này là chỗ ở của Ma Tôn đại nhân đúng không?”
A Phiến không nghe thấy tiếng bọn họ trả lời nên ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ánh mắt đồng cảm của bọn họ, một bàn tay thô to vỗ vỗ thật mạnh lên vai nàng: “Bảo trọng.”
Giọng nói quá mức bi thương, tràn ngập hàm nghĩa sâu xa, cảm giác thật đáng sợ! A Phiến run lên một cái, thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn: “Bảo trọng cái gì?”
“Lão đại bị mất con mèo nên tâm trạng không tốt lắm.” Tên hộ vệ lại lần nữa vỗ đầu vai nàng: “Bảo trọng.”
“……” Một tên Đại ma vương lại đi nuôi mèo, còn vì mất mèo nên tâm trạng không tốt?
Người không nuôi mèo nuôi chó gì, bản thân mình còn nuôi không xong như A Phiến chỉ biết gãi đầu, thu bản đồ vào cái túi nhỏ của mình, nơm nớp lo sợ mà bay về hướng tẩm cung của Ma Vương.
-----
Cung điện Ma giới vô cùng rộng lớn, cũng sạch sẽ giống như cung điện của các giới còn lại, không dính nửa mảng tro bụi, bất luận là cột lưu li hay thềm ngọc thạch đều toát ra vẻ đẹp vốn có của nó.
A Phiến không có hứng thú với những thứ này, nàng chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, biến Nhậm Vụ Thạch màu trắng thành Nhậm Vụ Thạch màu đỏ, vậy thì tháng này nàng lại có thể trở thành người vận chuyển ưu tú nhất Thần Phong Điện—— như vậy nàng sẽ có thêm một ngày nghỉ.
Nhưng theo như lời đồn về Ma vương thì rất có khả năng Nhậm Vụ Thạch biến thành màu đen, đây là một kết cục thật tồi tệ, nàng sẽ bị trừ mất ngày nghỉ đó!
Trong tâm trạng hết sức lo lắng như vậy, cuối cùng A Phiến đã đến bên ngoài sân của Ma Vương. Nàng ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa lớn đang đóng chặt, lấy hết can đảm nhẹ nhàng gõ gõ: “Ma Tôn đại nhân, ta là tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện, có cô nương nhờ chúng ta tặng đồ cho ngài, phiền ngài mở cửa.”
Không ai trả lời.
A Phiến tiếp tục gõ cửa: “Ma Tôn đại nhân, phiền ngài ra đây nhận đồ.”
Trong viện lặng yên không một tiếng động, A Phiến áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng, hẳn là bên trong có người. Nàng đi bộ tiến vào sân, vừa vào đã rẽ đến một vườn lê rộng lớn, hương thơm dìu dịu của quả lê xộc thẳng vào mũi.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mỗi cây lê đều trĩu nặng những quả lê vàng óng ánh, lung lay theo gió như những bầu hồ lô nhỏ, hương lê lan tỏa tứ phía.
Quả lê vỏ mỏng thịt giòn, ngọt thanh ngon miệng, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, những mảng trống không có người trên Thần giới cũng có trồng. Không ngờ Ma giới có một rừng lê lớn như thế, lại còn trĩu quả như vậy.
Nàng đi về phía trước xem thử, phát hiện dưới tàng cây có một nam tử mặc y phục đen như mực đang nằm trên ghế dài. Khuôn mặt của hắn vô cùng tuấn mỹ, mái tóc dài đen như mun đan xen với bóng cây loang lổ trên mặt đất, phất phơ theo gió. Vì hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên toàn bộ lê viên đều an tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
A Phiến dịch chân một cái, lá khô dưới chân liền bị lay động, xào xạc vỡ vụn.
Bỗng dưng nam tử trợn mắt, nhìn nàng chằm chằm. A Phiến đang muốn nhấc chân lên bèn dừng lại giữa không trung, bị ánh mắt lạnh lẽo bức người của hắn nhìn thẳng nên cả người nàng cứng đờ.
Phong Minh có chút bất ngờ, nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi vào bằng cách nào?”
A Phiến vội vàng đứng vững, Nhậm Vụ Thạch trên tay đang run lên, nói cho nàng biết người trước mắt này chính là Đại ma vương trong lời đồn —— thật ra bộ dạng cũng không đáng sợ gì cả. Nàng bình tĩnh lại, nói: “Ta là tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện. Ngài chính là Ma Tôn đại nhân đúng không, đây là có một tiểu tiên nữ ái mộ nên nhờ ta đưa cho ngài thứ này.”
“Không nhận.”
Phụp —— Nhậm Vụ Thạch lập tức biến thành màu xám trắng, vẻ mặt A Phiến cũng đổi màu theo. Ngày nghỉ của nàng! Nàng hy vọng ngày nghỉ này đã lâu, không thể nào cuối cùng một ngày cũng không có!
Nàng vội lấy túi Nhậm Vụ Thạch đi đến chỗ hắn: “Ma Tôn đại nhân ngài cứ nhận đi, đây là một viên đá tình yêu đặt biệt thuần khiết, tình yêu tràn đầy, nói không chừng ngày sau có thể trở thành một mối kỳ duyên đó nha.”
Phong Minh vẫn lạnh lùng nhìn nàng, nhìn đến mức cục đá trên tay A Phiến đã xám hơn một ít, làm tâm nàng cũng muốn xám theo. A Phiến liều mạng đưa bọc nhỏ đến trước mặt hắn, càng đến gần mới phát hiện bộ dạng của Đại ma vương này thật là tuấn mỹ, khó trách lại có tiểu tiên nữ muốn thổ lộ với hắn, ngàn dặm xa xôi nhờ nàng đưa viên đá tình yêu đến đây.
Nàng cầm viên đá “tràn đầy tình yêu” kia nhảy đến trước mặt hắn, có lẽ sau khi hắn nghe xong lời thổ lộ này thì sẽ khen ngợi nàng cũng nên.
A Phiến vừa mới đến gần Phong Minh, đột nhiên cảm thấy viên đá trên tay bất thường, nhìn lên, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Bùm!”
Vốn là một viên đá đỏ đậm như tim thiếu nữ, lại bất ngờ nổ tung, phấn trắng bay đầy trời tựa như bột mì phi thiên. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khu vườn. Hàng cây phủ đầy bột mì, trong không trung bột mì bay lả tả như tuyết trắng, khắp người bọn họ đều trắng bệch, chỉ còn hai đôi mắt chớp chớp.
A Phiến ngạc nhiên, nhìn sang người vốn đang bình tĩnh nằm đấy mà hiện giờ đã trở thành Ma vương “người tuyết”, đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Rõ ràng là một viên đá tình yêu, vì sao lại biến thành một quả pháo bột mì??????
Là ai đang trêu chọc nàng?
Hay là Ma Vương gây thù chuốc oán quá nhiều, nên có người mượn tay Thần Phong Điện để trêu chọc hắn?
Phong Minh chậm rãi ngồi dậy, phủi bột mì trên mặt, bột lại rơi xuống thân thể. Hắn nhìn người trước mắt, hỏi: “Ngươi tên gì?”
A Phiến sắp khóc đến nơi: “Ta, ta, ta tên A Phiến.”
“Ừm, ngươi có thể trở về rồi.”
A Phiến đột nhiên ngơ ngẩn, khó có thể tin mà hỏi hắn: “Trở về? Ma Vương đại nhân, ngài để ta trở về?”
Trong lòng nàng đang mừng như điên, lời đồn trong truyền thuyết nói Ma Vương có tính tình xấu đều là giả! Rõ ràng Ma Vương này là siêu cấp người tốt!
Phong Minh lạnh lùng cười, bột mì cũng theo đó rào rạt bay xuống: “Đúng, trở về, trở về chờ chết đi.”
“……” Trong nháy mắt, viên đá trên tay nàng biến thành màu đen.
Tâm can A Phiến run lên, ôm lấy chân hắn, ngồi bệt trên mặt đất gào khóc: “Đại vương tha mạng a ——”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook