Shining Nikki - Thiểm Diệu Noãn Noãn
-
Chương 6-21: MM 1-9: Giấc Mơ Khó Tin
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loen: "…Tôi nghe nói cha mẹ cô đã làm việc tại Kẹo Dẻo Gấu trước khi tham gia chiến tranh."
Cầm gói kẹo trong tay, Shelley cắn chặt môi để nén khóc.
Cô ta ngoảnh lại nhìn Loen lần cuối rồi xoay người bước lên tàu.
Nikki: "...Tôi cảm thấy như thể chúng ta đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng."
Loen: "Là chuyện gì?
Nikki: "Shelly cứ thế rời khỏi Liên Bang Táo Đỏ vậy thôi sao?"
Loen: "Ý cô là… Shelley đã không rời đi như thế này?"
Loen lẩm bẩm nhắc lại, rồi bỗng nghĩ ra điều gì đó.
Thế giới một lần nữa bị bẻ cong.
-------------------------
Momo: "Vẫn ở ga tàu này…"
Nikki: "Là Shelley kia đúng không? ...Cô ta đang bị còng tay kìa."
Loen: "…sẽ được bàn giao từ Liên Bang Táo Đỏ sang Vương quốc Bồ Câu."
Cảnh sát Bồ câu: "Shelley sẽ được dẫn độ trở về Vương quốc Bồ Câu."
Loen: "Shelley, Rodel đã nhờ tôi đưa cho cô thứ này."
"…Tôi nghe nói bố mẹ cô từng làm việc ở Kẹo Dẻo Gấu trước khi tham gia chiến tranh."
Shelley cầm gói kẹo trên tay, môi mím chặt để nén khóc.
Loen: "Tạm biệt."
Shelley quay đầu bước lên tàu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực chờ tuôn rơi cho đến khi về tới quê hương.
Nikki: "...Tạm biệt Shelley."
Momo: "Tạm biệt."
Loen im lặng nhìn theo đoàn tàu khởi hành.
Nikki: "Anh và Rodel sẽ quay lại thành phố để dự lễ trao thưởng đúng không?"
Loen: "…Hm."
Momo: "Thế nào mà cuối cùng anh lại trở thành lính đánh thuê tự do vậy chứ?"
Loen: "Tôi đã trở thành lính đánh thuê? Làm sao cậu biết?"
Momo: "Ừm, thì…"
Loen: "Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn chứ nhỉ. Hai người đang ghé thăm Thế Giới Linh Hồn này đây."
Nikki: "Loen!?"
Loen: "…Tôi không nghĩ rằng sẽ gợi lại những kí ức này, nhưng mà nhờ có em..."
"Tôi từ lâu đã có ý định xuất ngũ rồi, và cuộc gặp gỡ với Shelley càng củng cố thêm quyết tâm của tôi. Có rất nhiều thứ không thể giải quyết bằng chiến tranh."
Loen nhìn về phía Vương quốc Bồ Câu, nơi đoàn tàu chở Shelley đang hướng tới.
Chắc chắn sẽ có những cách giải quyết không cần đến thù địch hay chiến tranh, con người cũng sẽ không phải cầm vũ khí lên mà chiến đấu.
Dưới ánh nắng mặt trời, đàn chim trắng sải cánh bay về khu rừng tươi tốt. Cảnh tượng đó gợi nhắc con người ta về tương lai và hi vọng.
Loen: "Dù sao thì, hai người cũng chuẩn bị lên đường đi."
Momo: "Đi đâu cơ?"
Một chiếc ô tô nhỏ đỗ ngay cạnh nhà ga. Loen mở cửa xe.
Loen: "Đừng bao giờ tự tiện đi vào Thế Giới Linh Hồn của tôi nữa. Lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng thế đâu."
Nikki: "...Thực sự xin lỗi anh, chúng tôi cũng không phải cố ý làm vậy."
Loen: "Nếu em có điều gì muốn biết về tôi, hãy cứ hỏi, tôi luôn sẵn sàng."
Loen mỉm cười rồi đóng cửa xe.
Tiếng còi vang lên và con tàu cất cánh bay lên trời cao.
Nikki: "…Momo, cậu có nghĩ đây thực sự là Thế Giới Linh Hồn của Loen không? Có khi nào đó chỉ là một giấc mơ?"
Momo: "Nếu thế thì, hẳn là một giấc vi diệu ha."
Nikki: "Đôi khi, thực tế còn khó tin hơn cả những giấc mơ."
----- HẾT CHƯƠNG MM 1 -----
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở inovel6.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Thời gian trôi qua.
Momo: "Lại là ga tàu ư?"
Nikki: "Nhìn ngày tháng này! Đã một tháng trôi qua rồi…"
Loen đến đây để tiễn Shelley trở về Vương quốc Bồ Câu.
Loen: "Rodel cứ bắt tôi phải tiễn cô. Đây, cầm lấy."
Loen: "…Tôi nghe nói cha mẹ cô đã làm việc tại Kẹo Dẻo Gấu trước khi tham gia chiến tranh."
Cầm gói kẹo trong tay, Shelley cắn chặt môi để nén khóc.
Cô ta ngoảnh lại nhìn Loen lần cuối rồi xoay người bước lên tàu.
Nikki: "...Tôi cảm thấy như thể chúng ta đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng."
Loen: "Là chuyện gì?
Nikki: "Shelly cứ thế rời khỏi Liên Bang Táo Đỏ vậy thôi sao?"
Loen: "Ý cô là… Shelley đã không rời đi như thế này?"
Loen lẩm bẩm nhắc lại, rồi bỗng nghĩ ra điều gì đó.
Thế giới một lần nữa bị bẻ cong.
-------------------------
Momo: "Vẫn ở ga tàu này…"
Nikki: "Là Shelley kia đúng không? ...Cô ta đang bị còng tay kìa."
Loen: "…sẽ được bàn giao từ Liên Bang Táo Đỏ sang Vương quốc Bồ Câu."
Cảnh sát Bồ câu: "Shelley sẽ được dẫn độ trở về Vương quốc Bồ Câu."
Loen: "Shelley, Rodel đã nhờ tôi đưa cho cô thứ này."
"…Tôi nghe nói bố mẹ cô từng làm việc ở Kẹo Dẻo Gấu trước khi tham gia chiến tranh."
Shelley cầm gói kẹo trên tay, môi mím chặt để nén khóc.
Loen: "Tạm biệt."
Shelley quay đầu bước lên tàu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực chờ tuôn rơi cho đến khi về tới quê hương.
Nikki: "...Tạm biệt Shelley."
Momo: "Tạm biệt."
Loen im lặng nhìn theo đoàn tàu khởi hành.
Nikki: "Anh và Rodel sẽ quay lại thành phố để dự lễ trao thưởng đúng không?"
Loen: "…Hm."
Momo: "Thế nào mà cuối cùng anh lại trở thành lính đánh thuê tự do vậy chứ?"
Loen: "Tôi đã trở thành lính đánh thuê? Làm sao cậu biết?"
Momo: "Ừm, thì…"
Loen: "Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn chứ nhỉ. Hai người đang ghé thăm Thế Giới Linh Hồn này đây."
Nikki: "Loen!?"
Loen: "…Tôi không nghĩ rằng sẽ gợi lại những kí ức này, nhưng mà nhờ có em..."
"Tôi từ lâu đã có ý định xuất ngũ rồi, và cuộc gặp gỡ với Shelley càng củng cố thêm quyết tâm của tôi. Có rất nhiều thứ không thể giải quyết bằng chiến tranh."
Loen nhìn về phía Vương quốc Bồ Câu, nơi đoàn tàu chở Shelley đang hướng tới.
Chắc chắn sẽ có những cách giải quyết không cần đến thù địch hay chiến tranh, con người cũng sẽ không phải cầm vũ khí lên mà chiến đấu.
Dưới ánh nắng mặt trời, đàn chim trắng sải cánh bay về khu rừng tươi tốt. Cảnh tượng đó gợi nhắc con người ta về tương lai và hi vọng.
Loen: "Dù sao thì, hai người cũng chuẩn bị lên đường đi."
Momo: "Đi đâu cơ?"
Một chiếc ô tô nhỏ đỗ ngay cạnh nhà ga. Loen mở cửa xe.
Loen: "Đừng bao giờ tự tiện đi vào Thế Giới Linh Hồn của tôi nữa. Lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng thế đâu."
Nikki: "...Thực sự xin lỗi anh, chúng tôi cũng không phải cố ý làm vậy."
Loen: "Nếu em có điều gì muốn biết về tôi, hãy cứ hỏi, tôi luôn sẵn sàng."
Loen mỉm cười rồi đóng cửa xe.
Tiếng còi vang lên và con tàu cất cánh bay lên trời cao.
Nikki: "…Momo, cậu có nghĩ đây thực sự là Thế Giới Linh Hồn của Loen không? Có khi nào đó chỉ là một giấc mơ?"
Momo: "Nếu thế thì, hẳn là một giấc vi diệu ha."
Nikki: "Đôi khi, thực tế còn khó tin hơn cả những giấc mơ."
----- HẾT CHƯƠNG MM 1 -----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook