Sesshomaru & Rin Story
C84: Market Mayhem (chap 6 - Phần 1)

NEVER ONE (KHÔNG LÀ DUY NHẤT)

__________

"Gượm đã...Gì chứ!" cô nàng pháp sư trợn trừng hai mắt lắp bắp nói, còn miệng ngoác rộng tới tận mang tai. "Em đã nói là món quà dành cho anh ấy á!" Kagome hỏi.

Rin mở những gói hàng mà cô đặc biệt mua cho cô và bà Kaede dùng, lần lượt đặt chúng lên sàn gỗ căn lều để kiểm tra lại khi cô chỉ đơn giản gật đầu với gương mặt đỏ ửng. "Vâng, thực tình em đã định không nói với ngài ấy ngay lúc đó...Em cho rằng chị có thể gọi đó là bộc phát. Em muốn nói với ngài khi chúng em về làng cơ."

Rin đờ người rồi thở hắt ra trước hình ảnh loằng ngoằng trước mắt; cô hình dung một khung cảnh đầy nắng nơi cô và vị Lãnh chúa đã mặt đối mặt nhìn nhau khi cô tặng hắn món quà mà cô từng nói là mua cho Kohaku. Sau đó cô lấy lại bình tĩnh để rồi nói điều quan trọng đó là dành cho hắn ngay từ lúc ban đầu, còn hắn thì nhìn sâu vào trong mắt rồi khẽ gật đầu trước khi cầm lấy món quà từ tay cô. Cô có thể hình dung họ dễ dàng sẻ chia khoảnh khắc hạnh phúc với những ngón tay họ khẽ chạm vào nhau. Và kết thúc cho sự ảo tưởng của cô là hai tay cô luồn sau gáy hắn để buộc chiếc vòng vào cổ hắn, giống như thời gian 5 năm trước cô đã tặng hắn một chiếc vòng cổ trước lúc hắn phải đi chinh chiến.

Đó là những gì cô đã tưởng tượng sẽ xảy ra, những gì cô hi vọng, nhưng dường như số phận lại không theo như ta muốn. Nó gợi nhắc về người phụ nữ với mái tóc đuôi ngựa cột cao mà số phận đã đôi khi thật tàn nhẫn với cô gái đó, và có một cách bất thường khiến cho một số tình huống diễn ra khác với người ta tưởng tượng.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Kagome hỏi khi cô cuống cuồng lắc vai Rin. "Đừng có nói với chị," cô thở hổn hển, "Có phải ông anh trai ngốc nghếch đã từ chối món quà của em không? Nếu anh ta dám làm vậy chị đảm bảo sẽ nói Inuyasha dạy anh ta một bài học, em đã làm việc rất vất vả để có được số tiền vậy mà anh ta dám..."
1

"Không không," Rin phản đối; gần như thấy choáng váng bởi câu hỏi. "Ngài ấy không từ chối đâu chị..."

"À à," Kagome dỗ dành, cả cô lẫn Rin đều không biết đang có người rình mò ở phía sau cánh cửa shogi dẫn đến phòng bà Kaede. Một khoảnh khắc im lìm trôi qua cho tới khi có tiếng nói thất thanh cất lên, "ANH TA ĐÃ NÓI GÌ ĐẤY?" được nghe thấy qua căn phòng. Cả Rin lẫn Kagome cùng quay đầu lại trong cơn choáng váng trước tiếng nói quen thuộc, không lâu sau họ nhận ra là ai.

"Ami," Rin gọi; không hề có gì ngạc nhiên trước cô bạn trưởng thành của mình vì cô ý lúc nào cũng theo dõi nghe lén hết lần này đến lần khác. Cô gái đó đã nghe được tất cả những gì xảy ra trong căn lều cũ kỹ bụi bặm ấy, và cô cũng nghe thấy cả chuyện đi mua sắm cũng như người sẽ đi cùng Rin.

Cô gái trẻ mở cửa xuất hiện, hai tay khoanh vào với vẻ bướng bỉnh như vốn có khi cô ấy quay đầu lại. "Tớ chung phòng với bà lão pháp sư nên tớ xứng đáng nghe được hết."

Rin thở dài thườn thượt cho đến khi cô bạn đánh mặt sang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Kagome, "Bỏ qua con bé này đi, Sesshomaru đã nói gì thế Rin? Anh ta đã làm gì hả?"

Rin chớp chớp mắt, rồi nhìn xuống để giấu đi sự xấu hổ đáng chú ý của mình. "Ngài ấy...à thì..."


"Cái gì cơ?"

"Chẳng nói gì...," cô trả lời.

"Chẳng có gì?" Ami nhún vai, "Anh ấy không thể chẳng nói gì mà phải làm gì đó chứ."

"Ngài ấy chỉ...nhìn thôi," Rin nói thêm, "Sau khi tớ nói thì ngài ấy liền quay lại nhìn tớ, và nhìn chằm chằm vào tớ hết sức nghiêm túc; như kiểu tớ biến thành sinh vật gì ấy."

Rin nhớ lại cái nhìn của hắn thật quá đỗi kỳ lạ. Vẻ mặt bối rối ra sao của hắn; như thể điều cô nói khiến hắn kinh ngạc giống như là thế giới trở nên vô hình trước mắt hắn ngoại trừ cô.

Dù vậy nó cũng mang đến bầu không khí khá căng thẳng, giờ cô mới nghĩ lại về nó, lúc đó hắn có vẻ mơ màng...trông đáng yên đến lạ.

Hai mắt hắn nhíu lại hết cỡ, và hắn lầm bầm điều gì đó trong miệng không mở nổi, dẫu vậy, từ xa vẫn trông giống như những gì cô nói không làm hắn có tí phản ứng nào. Hắn trông không có vẻ hoàn toàn kinh ngạc, nhưng thực tế thì hắn đã nhìn cô một hồi lâu chắc chắn đã đưa cô đến kết luận rằng cô đã phần nào gây trở ngại cho hắn.

Hắn không bảo cô nói lại bất cứ điều gì cũng như không hỏi gì về nó sau đó.

"Sau đấy ngài ấy nói chúng em nên rời đi nếu em muốn quay về vào lúc hoàng hôn," cô kết thúc.

"Cậu có chắc đó không phải là lời từ chối chứ?" Ami ngây người hỏi trong khi mắt Kagome sáng lên như hai ngọn đuốc. "Rin, chị không biết nếu như Sango với chị đã bao giờ thực sự giải thích rõ cho em từ chối là thế nào chưa, nhưng điều đó chắc chắn có vẻ như..."

"Ngài không có làm thế," Rin không đồng ý ngay khi nghe thấy câu từ chối cất lên. Cô biết nó có nghĩa là gì. "Tin em đi, lúc đầu em cũng nghĩ thế đó," cô tiếp tục nói.

"Em đã hỏi ngài ấy," cô nuốt nước bọt, "Em đã nghĩ mình quyết định sai rồi, và...và em đã hỏi ngài nếu ngài muốn em tặng ngài thứ gì đó khác." Trên thực tế cô đã muốn hỏi nếu hắn muốn nhưng cô đã không hỏi, nhưng như thường lệ cô đã không có gì để nói ra theo cách cô đã lên kế hoạch.


"Và sao?" cả hai cô gái cùng hỏi lúc dí sát tai vào để nghe giọng nói lí nhí của Rin.

"Ngài ấy bảo em không cần phải làm thế." Kagome lẫn Ami đều thở phào nhẹ nhõm. "Được rồi," Kagome trả lời, "tốt cho anh ta rồi chắc chắn đó là sự khởi đầu...thế anh ấy còn nói gì nữa không?"

"Ngài ấy đi đến chỗ em rồi cầm lấy món quà sau khi ngài ấy nói vậy," cô gật đầu, "nhưng ngài chẳng nói gì nữa hết."

Kagome vỗ vai Rin khi Rin lại khẽ thở dài, "Có phải chỉ mình em hay mọi người cũng thấy khó hiểu như em không?"

"Bọn chị có khi còn thấy khó hiểu hơn cả em nữa ý chứ," Kagome nói. "Ý chị là sau cùng thì Rin ạ, em là người duy nhất biết rõ Sesshomaru hơn hai đứa chị. Thậm chí còn biết hơn cả Inuyasha."

Ami vội vã khoanh tay, nhưng mở một mắt để cho Rin câu trả lời mà cả hai đều biết là đúng, "Chị ý nói đúng đó."

Lời họ nói rất đáng tin cậy, nhưng khi Rin mỉm cười gật đầu thì cô không thể nào phá bỏ sự hỗn loạn đang quanh quẩn trong người.

Làm sao cô có thể không thấy bối rối chứ?

Sau những gì mà hắn chỉ chằm chằm nhìn cô, câu trả lời duy nhất của hắn chỉ đơn giản là họ nên rời đi. Không một lời cảm ơn, không phải cô mong đợi hai từ "cảm ơn", nhưng ngay cả một cái gật đầu cũng không có.

Có ai mà không cảm thấy đó là lời từ chối chứ, cô nghĩ ngợi. Có ai mà không cau mày trước kiểu không thèm nói gì của ngài ấy chứ, để rồi cảm thấy như có cơn sóng lăn tăn đang dập dờn trong tim họ. Có ai sẽ không để ánh mắt đó sang một bên, và ngăn lại những giọt lệ sẵn sàng trào dâng.

Có ai mà không cảm thấy chán nản đây; như thể chúng chả là cái gì sất so với cát dưới chân họ.

Sau cùng cô đã tiêu hết số tiền vào món quà cho hắn. Nhiều năm qua cô đã làm một vài việc lặt vặt quanh làng như là khâu vá hàng tá quần áo rách, hay chăm sóc những mảnh vườn của các cặp đôi khi họ làm quen với việc trở thành vợ chồng. Cô thậm chí còn giúp đỡ những việc liên quan đến động vật nuôi, và còn làm bạn với những con vật bất chấp thứ mùi kinh khủng của chúng.


Những công việc đều được trả rất ít tiền, chưa kể cô phải quen với những bài giảng của bà Kaede về chuyện làm thế nào mà một thiếu nữ không nên làm công việc của người khác, nhưng sau nhiều năm, số tiền đã tăng lên nhiều hơn cho đến khi Rin có thể tìm ra lý do thích hợp để chi tiêu. Cô muốn tìm thứ gì đó đáng để chi tiêu cho nó...hoặc ai đó đáng để dành cho nó.

Ý tưởng đến lúc Sesshomaru bước chân vào cuộc sống của cô, nhưng cơ hội không bao giờ được tiếp cận cho đến ngày hắn đồng ý đi đến khu chợ lớn nhất vùng. Tất cả những chuyện đó đều có kế hoạch...sau đó phải dò hỏi người mà cô muốn tặng món quà nếu lỡ như cô có quyết định sai trong việc mua nó.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra là thế, khi hắn phản đối đề nghị lấy lại món quà của mình, và rồi cảm thấy vui hơn một chút lúc hắn cầm lấy món quà từ tay cô. Tuy nhiên, hắn có thể chả cần phải lấy làm gì và hắn vẫn sẽ thể hiện cùng một biểu cảm trống rỗng tương tự.

Hắn cầm lấy nó chẳng khác nào như thể cô đang tặng hắn một bông hoa; một vật mà hắn cần ít phút để dò xét trước khi ném đi. Cách mà hắn thậm chí còn chẳng buồn đoái hoài đến cô lúc cầm lấy nó thì cô sẽ không nghi ngờ việc nếu hắn có ném nó đi một lúc nào đó. May mắn thay, cô thích ý nghĩ rằng cô hiểu hắn rõ hơn một chút so với điều đó; hắn sẽ không làm điều gì đó tàn nhẫn như vậy.

Dù vậy việc quay trở lại làng là điều tốt nhất.

Hắn đã giúp cô nâng giỏ hàng nặng trịch lên. Chiếc giỏ nặng khiến cô ngả về phía trước nhưng hắn đã nâng nó dễ dàng lên như thể hắn đang nhấc viên sỏi lên vậy. Một tay cầm giỏ, cô đỏ mặt nhớ lại bàn tay còn lại của hắn nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng cứ như cô là búp bê vải, và hắn gập khuỷu tay để có thể dùng cánh tay hỗ trợ ở phần đùi của cô.

Dĩ nhiên cô phải quàng tay quanh cổ hắn cho chắc, và từ đó cô sẽ để cho trí tưởng tượng của bất kỳ ai chợt nảy nên khi họ nghĩ đột ngột thấy mặt đất trở nên bé nhỏ và bé nhỏ hơn nữa, cũng như cảm thấy cơn gió vờn quanh ngày càng tăng bắt đầu từ bụng đổ lên.

Khu chợ trông nhỏ hơn từ phía trên cao, và những người ở phía dưới gợi cho Rin về đám bọ tí hon thỉnh thoảng bò trên những cánh hoa.

Cô nhớ họ đã bay cao đến thế nào, và, mặc cho những chuyện vừa xảy ra cô biết mình khó mà kìm hãm nụ cười của mình lại khi cô cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc căng lên qua lớp áo lụa mềm mại khiến cô áp sát vào người hắn hơn nữa khi họ bay lên cao. Mặt trời tỏa nắng ấm áp, cùng không khí mát lành; cánh tay hắn giữ chặt lấy cô càng làm cho mũi cô áp vào cần cổ trắng muốt của hắn hơn nữa. Cô nhớ là mình đã cọ cọ vào cổ hắn không quá vài giây, và nếu không biết rõ hơn cô đã nghĩ mình tưởng tượng ra một tiếng kêu rên rỉ.

Đó là một chuyến đi tốt đẹp, nhưng rất nhiều điều vẫn còn chưa được giải tỏa. Hắn hầu như không nói một lời về món quà của mình, cô bắt đầu tự hỏi điều gì đã khiến hắn trở nên xa cách hơn bình thường, với cả cô lẫn tất cả mọi người.

Đôi khi cô thậm chí ước rằng hắn không phải là một mớ hỗn độn phức tạp để hiểu, nhưng cũng giống như mọi lỗi khác của hắn cô đã nắm lấy tính cách của hắn với trái tim rộng mở.

Sesshomaru-sama, có chuyện gì vậy; điều gì lại khiến ngài buồn bã đến thế?

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

Chiếc chong chóng với màu sắc trang trí tươi tắn quay ngược chiều cơn gió tạo ra tiếng vù vù khiến một cậu nhóc bật ra tiếng cười khanh khách khi nó chạy chơi với trò chơi mới được tìm thấy. Có tiếng chân chạy bình bịch đạp dưới bãi cỏ ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên.


"Thôi nào Taku, tớ còn chưa được chơi thử đấy," cô bé gái phản đối khi nhìn cậu bạn trạc tuổi với mình đang chạy nhảy với chiếc chong chóng nắm chặt trong bàn tay lem luốc của nó.

"Tự mà đi tìm của cậu đi," nó đáp trả; hả hê cười khi nó chạy vụt đi ngay lúc thấy những đứa bạn của nó đang chạy theo nó để chúng có thể giật lại kho báu mới mà chúng đã phát hiện được từ vị Lãnh chúa yêu quái trong bộ đồ trắng, còn được gọi là người yêu của Rin, bỏ lại phía sau trong bãi cỏ.

Sesshomaru gần như biết chúng đang ở đó, và đang đi trước chúng một bước như thường lệ, quyết định bỏ lại phía sau thứ gì đó sẽ khiến cho những ánh mắt phiền toái chợt lóe sáng thích thú và giữ khoảng cách xa hắn một lúc. Hắn gần như biết ơn vì thằng nhóc đã lén thó mất chiếc chong chóng hắn giắt ở thắt lưng, giờ thì hắn có thể tĩnh tâm suy nghĩ.

Hắn chuyển từ ngồi trên một tảng đá gần bãi biển đầy cát, bằng việc ngồi trên tảng đá trơn nhẵn nằm ngay chính giữa cánh đổng cỏ không xa ngôi làng Rin ở. Hoàng hôn chỉ vừa mới bắt đầu, và hắn đã có thể cảm thấy cơn gió dần dần nổi lên thổi phần phật qua mái tóc dài thườn thượt của hắn, quầng mặt trời màu đỏ cam rực rỡ đổ bóng lên làn da trắng sứ của hắn.

Hắn ngồi ở tư thế thường thấy trong khi tay hắn lần tìm trong ống tay áo dài rồi rút ra mảnh trang sức đen nhánh phản chiếu một màu trắng sáng từ mặt trời, trên đỉnh mảnh trang sức được xỏ bằng dây chắc chắn.

Đây là chiếc vòng cổ, đây là món quà...có nghĩa là dành cho hắn.

Miếng ngọc đen nằm giữa lòng bàn tay trái hắn; màu đen của miếng ngọc nổi bật từ chiếc găng tay bọc thép màu trắng của hắn, nó lấp lánh khi hắn xoay nó.

Đây chắc chắn là điều hắn không hề mong đợi. Những từ đơn giản đó Nó là dành cho ngài khiến hắn hoàn toàn đứng hình để rồi lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình không thể thốt lên lời. Một cảm giác bất ngờ khi không biết nên nói gì; khiến cho hắn không thể bật ra được dù chỉ một từ chứ không phải thực tế là hắn không muốn nói gì...đó là vì hắn không thể.

Và ngay đây hắn đang nghĩ đến người con gái đỏ mặt mỉm cười với năng lực kiểm soát những cảm xúc hạn chế vốn bị chôn chặt trong tâm hồn hắn; có vẻ như cô cũng có năng lực vượt qua cả trạng thái tinh thần của hắn. Hai mắt hắn mở to, môi của hắn cứng đờ, còn giọng hắn biến mất để lại câu trả lời duy nhất mà hắn biết là những tiếng lầm bầm nho nhỏ. Như thể đám cát dưới chân hắn đang đứng đã chặn đứng cổ họng hắn, biến thành tiếng hát lầm bầm.

Vì vậy, ngạc nhiên bởi lời cô nói; bị bối rối bởi lý do của cô là muốn tặng cho hắn, một trong những người được cho là có mọi thứ trong tay, một món quà. Hắn không nhớ lần cuối hắn nhận được điều bất ngờ là khi nào; có lẽ đó là trong mùa đông khi Rin làm động thái táo bạo là đặt đôi môi mềm mại lên trên gò má rắn rỏi của hắn.

Rin...

Lòng bàn tay hắn càng nắm vào chặt hơn khi nghĩ về cô. Đôi mắt nâu đẹp đẽ của cô ánh lên rạng ngời sự vị tha và thấu hiểu cũng như bất kỳ ngôi sao sáng lấp lánh nào; nụ cười ngọt ngào ấm áp của cô khẽ uốn cong theo một cách hoàn hảo khiến người khác cảm thấy hơi ấm tuyệt đối của mặt trời chỉ bằng cách nhận được một trong những nụ cười hạnh phúc, vui vẻ đó.

Hắn đã nghe lỏm được nhiều lần về việc Rin dường như mỉm cười quá nhiều cho những người cô yêu quý. Tuy nhiên, với thế giới của hắn nơi nụ cười chỉ duy nhất tồn tại là nụ cười khẩy, hắn gần như thấy có sự hấp dẫn là vẫn còn những người mỉm cười thể hiện niềm hạnh phúc của họ. Và Rin, người con gái trông đẹp nhất là khi cô mỉm cười, cũng không phải ngoại lệ.

Trước khi hắn gặp cô, hắn từng nghĩ nụ cười là biểu hiện cảm xúc thảm hại như vậy, nếu có bất cứ điều gì thì là đám con người chỉ khiến hắn thấy nhức mắt qua đôi mắt đen tối nham hiểm của mình. Cho đến khi đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô bắt đầu đi cùng hắn cũng là lúc hắn dần quen với nụ cười trẻ thơ của cô. Giờ đây cô đã trưởng thành trong hình hài một thiếu nữ, hắn lại nhận ra có rất nhiều dạng nụ cười khác nhau, và Rin đã cười tất cả những dạng nụ cười đó.

Từ nụ cười thân thiện vốn có của cô dành cho tất cả sự sống quanh cô, bao gồm cả cỏ cây hoa lá; cho đến nụ cười ấm áp e ấp của cô được thể hiện nhiều nhất khi chỉ có hắn và cô ở một mình với nhau. Nụ cười của cô với những giọt nước mắt, cho đến ngày nay, vẫn còn khiến hắn băn khoăn việc việc hắn không chắc liệu cô cố giấu đi một nỗi buồn nào đó hay chỉ vì niềm hạnh phúc vô bờ; sớm thôi có lẽ hắn sẽ hỏi thêm về nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương