Sesshomaru & Rin Story
-
C18: Returning Rescue (chap 3)
PIECES OF PUZZLE (NHỮNG MẢNH GHÉP)
__________
"Wow, đôi mắt đẹp làm sao!" cô bé nói khi nó nắm tay lại và đặt chúng lên má.
Sesshomaru nhìn đến nơi bắt nguồn tiếng nói đang tỏ vẻ ngưỡng mộ hắn, mắt hắn vẫn còn chút lờ đờ do vừa tỉnh dậy. Cho đến lúc này tất cả những gì hắn có thể cảm nhận là mình đang nằm trên cát, nồng nặc mùi nước biển, và đang có hai giọng nói phiền phức cãi nhau vì hắn.
"Đẹp cái mông tao ý," thằng bé vặc lại khi nó chọc chọc túm lông của Sesshomaru với một cái que.
"Màu vàng đếch phải là màu sắc bình thường, còn cái quái quỉ gì nữa đây?" nó nói khi lại chọc vào túm lông thêm vài cái nữa.
"Đừng làm phiền anh ấy. Nếu anh ý vẫn còn đau thì sao?" Đôi mắt của Sesshomaru tập trung sự chú ý tới cô bé bên cạnh hắn chứ không phải là thằng nhóc tò mò về túm lông của mình. Mái tóc đen của cô bé, đôi mắt màu nâu bình dị của nó, nếu như hắn không biết rõ hơn thì hắn sẽ nói nó trông giống như...
"Rin..." hắn lầm bầm thì thầm. "Này, em nghĩ anh ý vừa nói gì đó," cô bé nói.
"Hay thật, bây giờ anh ta có thể nói được cơ chứ. Chúng ta mặc kệ anh ta... Ahhww!" thằng bé thét.
"Giờ lại chuyện gì đây?"
"Có... có cái gì đó xanh xanh núp trong đó," nó hoảng hốt trong khi chỉ vào bàn tay xanh nhảy bật ra khỏi túm lông của Sesshomaru. Mắt hai đứa trẻ mở to khi cái bàn tay biết nói đó bắt đầu chuyển động, và chúng nhanh chóng tránh ra xa Sesshomaru. Ngay khi cô bé rời xa hắn, ảo ảnh về Rin đột nhiên biến mất và hắn đã có cái nhìn kỹ hơn ở cô bé gái.
Sự thật thì cô bé không giống Rin chút nào, tóc nó không quăn như tóc Rin, và mặt hai người nhìn chẳng giống nhau.
Hắn nhanh chóng nhấc nửa người lên, sau đó đột nhiên nghe thấy bọn trẻ thở hổn hển lần nữa. Hắn nhìn tới chỗ bãi cát thì thấy Jaken đang ẩn dưới túm lông của mình, tên tiểu yêu quái hoàn toàn bị bất tỉnh và nước biển ộc ra khỏi mồm lão. Trông thấy tình trạng thảm hại của Jaken nhắc hắn nhớ mình phải lấy lại sự bình tĩnh, ngay từ đầu hắn khó có thể tin nổi là mình đã bất tỉnh.
Hắn vẫn còn cảm thấy đầu mình như ở trong nước vậy, và mũi hắn thì chắc chắn còn trầm trọng hơn "nhờ" vào cái mùi muối mặn chát đang xâm chiếm hai lỗ mũi nhạy cảm. Tuy nhiên, hắn từ chối việc để mình trông như yếu đuối, và chẳng bao lâu hắn đã đứng được trên đôi chân mình trở lại bình thường với tư thế của một vị Lãnh chúa kiêu ngạo uy quyền.
Sesshomaru nhìn xung quanh, đầu tiên hắn cố tìm hiểu làm thế nào mà hắn lại có thể kết thúc ở cái chốn này. Hắn nhắm mắt lại một lúc, cố sắp xếp tất cả ký ức về một chỗ. Sóng biển đập vào bờ đã cho hắn manh mối mình cần để kích hoạt trí nhớ.
"Một con tàu...," hắn nghĩ. Đột nhiên hắn gầm gừ khi dường như mọi chuyện đã xảy ra với hắn giống như tia sét đánh vào người mình vậy.
"Dĩ nhiên rồi," hắn nghĩ. Bây giờ thì hắn đã nhớ chuyện gì đã xảy ra...
X X X
"Nắm tay anh, Rin!" cô nghe thấy khi nhìn tới bóng đen trong ngọn lửa. Tóc dài và dáng người mảnh khảnh cao ráo, cô đã gần như chắc chắn đó là vị Lãnh chúa. Dĩ nhiên, như cô nghĩ, đó là đã hi vọng quá nhiều. Lúc cô nghe người đó gọi tên mình thì ảo ảnh về vị Lãnh chúa đột nhiên tan biến, và được thay thế bằng hình ảnh Kohaku chạy vào căn lều rực cháy để cứu cô.
"Rin, chúng ta phải đi thôi!" cậu hét lên qua đám lửa. Cậu kéo tay cô, nhưng cô không nhúc nhích. "Rin, gì vậy..."
"Anh Kohaku, giúp em đem nó ra khỏi đây!" cô nói, chỉ tới cái rương gỗ của mình. Rin nắm Thiên Sinh Nha, và chuẩn bị túm lấy bộ kimono của Sesshomaru thì cô lại thấy mình bị kéo đi lần nữa. "Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!" Kohaku hét lên, lần này không thả tay cô ra hoặc cô chắc chắn sẽ chết nếu ở lại lâu hơn nữa.
"Không!" cô thét lại, tay cô vươn tới để nắm lấy bộ kimono của Sesshomaru. Ngay khi cô cảm thấy tấm lụa nằm trong tay mình thì toàn bộ nóc lều bắt đầu sụp xuống, Kohaku bế Rin trên tay rồi chạy ra ngay khi có thể.
Dù vậy khi họ chạy ngang qua ngọn lửa đang chặn lối ra, một phần bộ kimono của Sesshomaru bắt lửa. Khoảnh khắc Rin nhận thấy có lửa cháy cô bỗng nhiên bắt đầu phát hoảng. Chiều dài bộ kimono còn dài hơn cả người cô, thật là điều đáng ngạc nhiên nó đã không bắt lửa lúc vẫn còn ở trong căn lều. Nhưng bây giờ nó đã bị cháy, Rin vội vã chà bộ đồ xuống đất để dập lửa.
Cô không thể tin được...nó đã bị hủy hoại. Tấm lụa trắng đã lấm đất bẩn và bám bồ hóng, một nửa tấm vải thì bị cháy mất. Tất cả những gì còn lại là một bồ đồ rách nát, khó mà vừa với độ dài từ hông cô trở xuống. Cô đưa tấm lụa lên gò má, họa tiết hoa tổ ong màu đỏ đã nhuốm đất bẩn.
Sau đó Rin nhận ra bên trong căn lều đang bốc cháy vẫn còn cái rương đầy những bộ đồ tuyệt đẹp Sesshomaru đã tặng cho cô. Cô biết không có cơ hội nào để tất cả những tấm lụa đẹp đẽ đó còn nguyên vẹn, căn lều đã đổ sụp xuống đất. Ngọn lửa vẫn ngoài tầm kiểm soát, và không còn hi vọng để nghĩ rằng cái rương của cô, lại đặc biệt làm bằng gỗ, có thể còn. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những tấm lụa đã bắt lửa cũng như cháy hết rồi.
Tất cả các món quà của vị Lãnh chúa... hoàn toàn bị thiêu rụi trong ngọn lửa cháy bừng bừng. Cô cảm thấy mình như kẻ phản bội bởi đã để cho tất cả mọi thứ hắn trao tặng cháy trong ngọn lửa, nhưng cô đã cố hết sức để cứu chúng.
"Cháy hết rồi...," cô thì thào với tấm lụa. "Mọi thứ đã cháy hết!" sau đó cô thét lên, còn cạnh đó Kokahu bất lực dõi theo. Không phải cho tới khi Rin dành cho cậu cái nhìn cay độc, sự hoảng loạn cũng bắt đầu ập đến cậu.
"Sao anh phải kéo em đi như thế!" cô hét lên với cậu. Đôi mắt Kohaku sợ hãi nhìn cô gái trong mơ của mình đang la hét vào mặt mình. "Rin anh... uh...," cậu không biết phải nói gì, nhưng có lẽ cậu biết phải làm gì.
"Nếu anh không làm em chạy vội ra thì có thể bộ kimono của Sesshomaru – sama sẽ còn nguyên vẹn!" cô thét qua đôi mắt đẫm lệ. "Nếu anh chịu giúp như em đã nói thì sau đó tất cả đồ đạc của em đã không bị cháy rụi ngay thế này!" Rin tiếp tục cao giọng với Kohaku, nhưng khi đó cô thấy cậu mở rộng vòng tay ra với mình thì cô đã ngừng la hét.
"Rin...," anh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cô. Rin đã không ôm lại cậu, cô chỉ khóc vào bộ kimono của vị Lãnh chúa. Nước mắt và tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Kohaku hơi thất vọng khi cô làm tất cả những việc đó trong hơi ấm của những gì còn lại từ bộ đồ, thay vì trên bờ vai hay lồng ngực cậu. "Xin lỗi...," cậu nghe cô nói, nhưng thật tình cậu không biết liệu cô đang xin lỗi mình hay xin lỗi linh hồn của Sesshomaru.
Rin rất cảm kích vì Kohaku cứu mình, cô thật sự cảm kích. Ngoại trừ việc ngay lúc này tất cả những gì cô muốn làm là tát thẳng vào má cậu bởi khiến cô trong tích tắc đã nghĩ rằng chính Sesshomaru ở đó để cứu cô. Cậu đang mặc bộ đồ taijiya thường lệ của mình, áo giáp của cậu có chút thay đổi kể từ lúc trưởng thành, nhưng đó là chuyện bình thường. Điều duy nhất lúc đó là cậu đã không buộc tóc lên nên tạo ra ảo giác rằng chính vị Lãnh chúa là người đứng ở cửa để cứu cô.
"Ô ồ, nhìn cặp đôi ngọt ngào kìa," một giọng nói thô lỗ vang lên, tiếp theo là một loạt các tiếng cười.
Cả Rin và Kohaku nhanh chóng ngẩng đầu lên bắt gặp những khuôn mặt còn lại của lũ cướp. Kohaku đẩy Rin sang một bên và chuẩn bị sẵn vũ khí. Con người là điều duy nhất cậu không muốn giết hại, nhưng cậu sẽ làm nếu buộc phải thế. "Ngay vào lúc ba người đó không có ở đây," cậu lầm bầm khi buộc tóc mình lên, và thủ thế chiến đấu.
Cậu nghe thấy tiếng vải sột soạt ở phía sau, khi ngoảnh lại cậu thấy Rin đã quấn bộ kimono lên để lộ ra bộ đồ taijiya đen của mình. Cô cũng đã cột tóc lên, và buộc tay áo kimono của Sesshomaru quanh cổ trong khi phần còn lại của tấm áo phủ lên lưng mình. Cô vào tư thế sẵn sàng, phòng trường hợp cô có thể cũng cần phải chiến đấu.
Bọn cướp lao vào họ, và không phải là từng tên một. Một nhóm lớn nhắm đến Kohaku bởi thứ vũ khí to lớn cậu mang. Trong khi nhóm còn lại nhằm vào Rin bởi thanh kiếm trong tay và bộ kimono lụa màu xanh tuyệt đẹp mà cô đang mặc. Kohaku có thể tiêu diệt được hầu hết những kẻ đang lao đến mình, nhưng Rin lại chỉ có thể né tránh và ngăn chặn các đòn tấn công bằng Thiên Sinh Nha. Sát sinh không phải là bản chất hay trong khả năng của cô, thậm chí là không kể cả với hạng người mà cô căm ghét nhất.
Cô gắng cầm cự như cô có thể, nhưng một trong bọn chúng đánh thẳng vào chân cô trong khi tên khác đã có thể tóm được thanh Thiên Sinh Nha. Cô ngã xuống, còn tên cướp nắm lấy Thiên Sinh Nha ngắm nhìn lưỡi kiếm đẹp đẽ một cách thích thú. "Hơi cùn một chút, nhưng chắc chắn sẽ phải trả giá cao," gã nói trong khi Rin thấy gã bắt đầu đi theo hướng ngược lại.
"Tụi bay kết liễu đứa con gái, tao sẽ đi dâng báu vật nhỏ này cho thủ lĩnh," gã quát khi ngày càng đi xa dần.
"Không!" Rin thét lên trong khi cố đứng dậy, Kohaku nhìn phía sau thì thấy một tên cướp đang bỏ đi với Thiên Sinh Nha. Cậu sẽ đuổi theo để lấy lại nó nếu không bị đám còn lại tấn công. "Một khi chăm sóc mày xong, thì cái bộ đồ xinh xắn đó cũng sẽ là của tụi tao", một trong số bọn cướp nói khi gã giơ cao thanh kiếm qua đầu Rin.
"Rin!" Kohaku hét lên khi cố hết sức để lao kịp về phía cô, nhưng lũ cướp còn lại đã cản đường cậu. "Mình không làm được rồi!" anh nghĩ.
"Phi Lai Cốt!" cậu bỗng nghe thấy, tiếp theo đó là thứ vũ khí của Sango văng vào đầu tên cướp đang đe dọa Rin. Hắn ngã đập mặt xuống đất, cả Rin và Kohaku cùng nhìn Sango khi cô đứng cách không xa cảnh tượng chiến đấu nhỏ.
Từng đứa một trong số năm đứa con bên cạnh cô đang hò reo kỹ năng của mẹ chúng. Phi Lai Cốt bay ngược trở về tay Sango, và cô lại chuẩn bị vũ khí sẵn sàng lần nữa. Dù vậy đã quá muộn, bởi đòn tấn công của cô đã làm kinh hãi lũ cướp còn lại và cô nhìn theo chúng tháo chạy vào rừng.
"Chúng đang bỏ chạy," cô nói khi bắt đầu chạy đuổi theo chúng. Đột nhiên các bụi cây bắt đầu động đậy, và Sango thụi thẳng nắm đấm vào tên cướp nào đó núp trong đám lá.
X X X
"Thả ta ra!" Kagome thét lên khi một tên cướp xấu xí liên tục lôi cô xuyên qua rừng trở về nơi ẩn náu của nhóm. "Mày biết không, tao chịu hết nổi mày rồi đó đồ đàn bà," gã nói cay nghiệt và ném Kagome xuống đất. Gã rút kiếm ra khỏi vỏ sau đó chĩa vào Kagome. "Đám đàn bà to mồm như mày tao không thể chịu được nữa!" gã hét lên khi vung kiếm vào cô.
"Còn lũ khốn yếu xìu xấu xa như mày thì ta không chịu nổi," đột nhiên tiếng Inuyasha vang lên khi nắm đấm của hắn thụi trúng xương má phải tên cướp. Cú đấm khiến gã kia "bay" ngược lại, rồi hạ cánh xuống cách đó vài thước, cả người hắn hoàn toàn đổ gục.
"Inuyasha!" Kagome reo lên hạnh phúc rồi vội vã tới bên hắn. "Em không sao chứ, Kagome?" hắn hỏi khi đặt tay lên vai cô. Cô gật đầu và nhìn hắn nghiêm túc, "Em không sao, nhưng chúng ta phải về làng gấp. Có thể vẫn có những người đang gặp nguy hiểm". Inuyasha đồng ý, hắn nhanh chóng phóng qua rừng với Kagome trên lưng. Đích đến của họ là ngôi làng.
X X X
"Miroku?" Sango thốt lên khi nhìn chồng mình ngã xuống đất với một cục u khổng lồ mới toanh trên đầu. Hai mắt hắn xoay tròn cùng mấy giọt nước mắt li ti nơi khóe mắt bởi lĩnh trọn cú đấm của cô vợ ngày càng mạnh mẽ, còn hai chân hắn thì đang co giật cùng với một tiếng rên nhỏ phát ra từ miệng. Những lúc như thế này hắn ước mình chỉ bị ăn tát, ít ra hắn đã quen với việc đó.
"Miroku, anh không sao chứ?" cô hỏi khi đặt đầu hắn lên đùi mình. "Wow, mẹ còn mạnh hơn cả cha nữa," một đứa trong đám trẻ thốt lên khi tất cả bọn chúng túm tụm quanh cha mẹ. Cái cảnh gây cười nhỏ nhoi này suýt làm Kohaku bật cười, nhưng thay vào đó cậu chuyển sự chú ý sang Rin... hoặc là nơi mà Rin đáng lẽ đứng.
2
Cô đã đi mất, cậu nhanh chóng nhìn quanh thì thấy cô đang đi theo hướng mà tên cướp đã bỏ đi cùng Thiên Sinh Nha.
"Rin?" cậu hét lên khi đuổi kịp cô. Kohaku chợt thấy Kirara đột nhiên lao ra từ bụi cây, và nó cùng anh đuổi theo Rin. "Rin thực lòng em không định..."
"Hoặc anh đi cùng em, hoặc là không," cô nói nhanh khi đến gần khu rừng. Thiên Sinh Nha và bộ kimono của vị Lãnh chúa, bộ kimono vẫn còn quấn quanh người cô, là những thứ duy nhất để cô nhớ về hắn. Không đời nào cô để bọn cướp sẽ lấy đi thứ quý giá khác của đời mình, không một lần nào nữa.
"Anh đi với em," Kohaku nói khi chạy bên cạnh cô, Rin gật đầu đáp lại vì cô biết dù thế nào thì sự trợ giúp của cậu cũng sẽ là cần thiết. Kirara biến thành hình dạng lớn hơn, Kohaku ra hiệu cho Rin cùng anh leo lên người nó. Ngay sau đó cả ba bay lên trên không, đôi mắt Rin hướng về ánh bình minh ló rạng phía chân trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook