Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!
-
Chương 17
Dọc đường đi, Bạch Hạo Lãng vì phòng ngừa bản thân quên mà không ngừng lẩm bẩm “Màu xanh, phải gửi, màu đỏ, photo. Màu xanh, phải gửi, màu đỏ, photo. Màu xanh, phải gửi, màu đỏ, photo…”
Nhưng đến khi tới chỗ máy fax, liền bắt đầu lẫn lộn, cậu hoang mang nhìn hai tập hồ sơ trong tay “Màu xanh photo, màu đỏ đem gửi? Là vậy đi? Ừ, hẳn là đúng rồi.”
“Tít–”
Nghe máy fax kêu lên thông báo gửi xong, cậu liền lấy tập hồ sơ màu xanh ra, sửa sang lại rồi bỏ vào máy photo, rồi nhàn rỗi dựa vào tường chờ.
Cứ thế trong lúc chờ, ở đây không một bóng người, phòng nhỏ yên tĩnh không tiếng động, thần kinh cậu dần dần trầm tĩnh lại, thân thể thoát lực dựa trên tường trượt xuống, cuộn thành một đoàn.
Cậu không muốn chia tay…
Hừ, nói cái gì mà cậu có thể gặp được một người thật tốt, cái gì mà cô ấy không hợp với cậu… Này, này không phải là nói cậu không tốt?!
Ô, nếu bộ dạng cậu giống như sếp, cao lớn anh tuấn, lại là sếp tổng một công ty, Tiểu Lâm có phải sẽ không đá cậu?
Cho nên, cao phú soái giống sếp thật sự là đáng ghét!
Ngay khi Bạch Hạo Lãng thương tâm khổ sở, sếp ngồi trong văn phòng vì chờ thật lâu cũng không thấy bóng dáng nhân viên nhỏ, liền ra ngoài đi tìm, nhưng không nghĩ tới khi hắn tìm thấy người, cư nhiên lại là tình huống thế này.
Nhìn nhân viên nhỏ cuộn mình thành một đoàn, thân mình run rẩy, bả vai rung rung nức nở, Ôn Nhã Nho đau lòng bước tới, đem người ôm vào lòng ngực, nhẹ giọng sợ dọa đến cậu “Xảy ra chuyện gì?”
“Hu hu, sếp anh thật đáng ghét, thật đáng ghét.” Bạch Hạo Lãng đáng thương hề hề nói, đem mặt chôn trong ngực sếp, cọ cọ cái mũi.
Nghe vậy, thân mình sếp Ôn rõ ràng cứng ngắc một chút.
Đây là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện? Không đúng nha.
“Sếp, Tiểu, Tiểu Lâm chia tay với tôi… Cô ấy không cần tôi…”
Thấy Bạch Hạo Lãng đau lòng đến thế, nội tâm Ôn Nhã Nho vô cùng chua xót, hắn liếm liếm đôi môi có chút khô, khẩn trương hỏi “Cậu thật sự thích cô ta sao?”
“Hử?” Thích, đương nhiên thích, bằng không sao lại quen cô ấy. Bạch Hạo Lãng hấp hấp cái mũi, giọng nói vì khóc mà có chút khàn “Kì thật cũng không đến nỗi không phải cô ấy thì không được, chính là… Chính là tìm bạn gái thực phiền toái, hơn nữa muốn tìm một bạn gái so với tôi còn đáng yêu hơn lại càng phiền toái.”
Đối với câu trả lời như thế, Ôn Nhã Nho quả thực dở khóc dở cười, thở dài, hắn lại chậm rãi mở miệng “Nói vậy… Tiểu Hạo, cậu có muốn kết giao với tôi không?”
“Không cần!” Cảm thấy người trong lòng kích động lắc đầu, bị người cự tuyệt không chút do dự như thế, Ôn Nhã Nho khổ sở nhếch khóe miệng, nhưng câu nói tiếp theo của người ta lại khiến hắn cảm thấy vô cùng bất lực “Bởi vì tôi mới không cần quen người đẹp trai hơn tôi, giỏi hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi.”
Ôn Nhã Nho không hiểu trong đầu người kia rốt cuộc là cái gì, vì sao suy nghĩ của cậu lại khác người như thế kia chứ, rõ ràng trọng điểm hắn là đàn ông có được hay không.
Cảm thấy ống tay áo bị kéo kéo, Ôn Nhã Nho cúi đầu, chỉ thấy hai mắt Bạch Hạo Lãng đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi “Sếp à, đi uống rượu với tôi được không? Chúng ta cùng nhau mượn rược giải sầu!”
“Hửm?” Đối với lời đề nghị như vậy, khóe miệng Ôn Nhã Nho gợi lên một độ cong hoàn mỹ, phát ra âm thanh đầy ý tứ.
Cùng với phản ứng của sếp, Bạch Hạo Lãng lung tung xoa mắt, lau sạch nước mắt, không nói hai lời kéo người ta rời công ty, tới quán bar gần đó uống rượu.
Cậu vừa uống vừa oán giận, vốn lúc đầu còn nói năng có trật tự, sau liền hoàn toàn biến thành hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn.
“Được rồi, Tiểu Hạo, đừng hét nữa.” Nhìn Bạch Hạo Lãng say khướt không còn phân rõ nam bắc, Ôn Nhã Nho một tay đoạt lấy cốc rượu trong tay cậu, một tay túm thắt lưng, đỡ thân thể xụi lơ kia dựa vào mình, phòng ngừa cậu ngã xuống.
“Không cần, tôi muốn uống.”
Bạch Hạo Lãng lèm bèm, bất mãn ồn ào, dựa trên người Ôn Nhã Nho không ngừng vặn vẹo, khiến hắn khổ không nói nổi, đành phải dùng sức đem người cố định trong lòng, mềm giọng an ủi “Được, được, chúng ta về nhà uống tiếp.”
“Được.” Bạch Hạo Lãng cảm thấy hài lòng liền hôn một cái lên mặt sếp Ôn, nói “Ngoan, sếp thật ngoan.”
Cố gắng không nhìn đủ loại động tác khiêu khích của người trong lòng, Ôn Nhã Nho vất vả đem người nhét vào trong xe, nhìn cậu tựa hồ quá mệt mà an tĩnh trở lại, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định đem người mang về nhà, đương nhiên là hắn có tư tâm, bất quá nhà của hắn quả thật so với nhà cậu thì thoải mái hơn, cho nên cứ như vậy đi.
Nhưng mà, sau khi đem người về nhà, người nọ lại không an phận làm loạn đòi uống tiếp.
“Tôi muốn rượu! Tôi muốn rượu!”
“Ô, sếp là người xấu, không giữ lời!”
“Tôi mặc kệ, tôi phải uống! Tôi muốn rượu!”
Bạch Hạo Lãng không có rượu như ý muốn, tay chân liền khua loạn xạ, đem hết các ‘thế võ’ ra bắt người ta lấy rượu. Ôn Nhã Nho xoa xoa mi tâm, bắt đầu hối hận tại sao mình lại dẫn cậu ấy đi uống rượu, hắn thật sự không nghĩ tới cậu khi say lại khiến người ta đau đầu đến thế.
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy môi người ta, đem mấy lời nói đáng ghét kia ngăn lại, cẩn thận dẫn dắt đầu lưỡi ngốc nghếch của đối phương, tận đến khi cậu sắp không thở nổi mới lưu luyến buông ra.
“Sếp.”
Bạch Hạo Lãng nắm lấy vạt áo Ôn Nhã Nho chống đỡ cơ thể mềm nhũn, nhỏ vụn gọi.
“Ừ?” Ôn Nhã Nho nhẹ tay xoa hai má hồng hồng vì bị hôn của cậu, hỏi “Có chán ghét không?”
Bạch Hạo Lãng hơi hơi nghiêng đầu, còn nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới lắc đầu “Không chán ghét.”
Nếu không chán ghét, vậy tiếp tục đi?
Hắn không muốn dừng lại, vậy liền không dừng lại.
Dù sao đối phương ngốc như thế, hắn không chủ động, chỉ sợ đợi cho bạc đầu, người ta vẫn không hiểu được tâm ý của hắn, mà tâm động không bằng hành động, Ôn Nhã Nho lại hôn người trong lòng, nhưng nụ hôn lần này, đã mang một hương vị khác, trong nháy mắt bốn phía đều tràn ngập không khí tươi đẹp.
Nhưng đến khi tới chỗ máy fax, liền bắt đầu lẫn lộn, cậu hoang mang nhìn hai tập hồ sơ trong tay “Màu xanh photo, màu đỏ đem gửi? Là vậy đi? Ừ, hẳn là đúng rồi.”
“Tít–”
Nghe máy fax kêu lên thông báo gửi xong, cậu liền lấy tập hồ sơ màu xanh ra, sửa sang lại rồi bỏ vào máy photo, rồi nhàn rỗi dựa vào tường chờ.
Cứ thế trong lúc chờ, ở đây không một bóng người, phòng nhỏ yên tĩnh không tiếng động, thần kinh cậu dần dần trầm tĩnh lại, thân thể thoát lực dựa trên tường trượt xuống, cuộn thành một đoàn.
Cậu không muốn chia tay…
Hừ, nói cái gì mà cậu có thể gặp được một người thật tốt, cái gì mà cô ấy không hợp với cậu… Này, này không phải là nói cậu không tốt?!
Ô, nếu bộ dạng cậu giống như sếp, cao lớn anh tuấn, lại là sếp tổng một công ty, Tiểu Lâm có phải sẽ không đá cậu?
Cho nên, cao phú soái giống sếp thật sự là đáng ghét!
Ngay khi Bạch Hạo Lãng thương tâm khổ sở, sếp ngồi trong văn phòng vì chờ thật lâu cũng không thấy bóng dáng nhân viên nhỏ, liền ra ngoài đi tìm, nhưng không nghĩ tới khi hắn tìm thấy người, cư nhiên lại là tình huống thế này.
Nhìn nhân viên nhỏ cuộn mình thành một đoàn, thân mình run rẩy, bả vai rung rung nức nở, Ôn Nhã Nho đau lòng bước tới, đem người ôm vào lòng ngực, nhẹ giọng sợ dọa đến cậu “Xảy ra chuyện gì?”
“Hu hu, sếp anh thật đáng ghét, thật đáng ghét.” Bạch Hạo Lãng đáng thương hề hề nói, đem mặt chôn trong ngực sếp, cọ cọ cái mũi.
Nghe vậy, thân mình sếp Ôn rõ ràng cứng ngắc một chút.
Đây là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện? Không đúng nha.
“Sếp, Tiểu, Tiểu Lâm chia tay với tôi… Cô ấy không cần tôi…”
Thấy Bạch Hạo Lãng đau lòng đến thế, nội tâm Ôn Nhã Nho vô cùng chua xót, hắn liếm liếm đôi môi có chút khô, khẩn trương hỏi “Cậu thật sự thích cô ta sao?”
“Hử?” Thích, đương nhiên thích, bằng không sao lại quen cô ấy. Bạch Hạo Lãng hấp hấp cái mũi, giọng nói vì khóc mà có chút khàn “Kì thật cũng không đến nỗi không phải cô ấy thì không được, chính là… Chính là tìm bạn gái thực phiền toái, hơn nữa muốn tìm một bạn gái so với tôi còn đáng yêu hơn lại càng phiền toái.”
Đối với câu trả lời như thế, Ôn Nhã Nho quả thực dở khóc dở cười, thở dài, hắn lại chậm rãi mở miệng “Nói vậy… Tiểu Hạo, cậu có muốn kết giao với tôi không?”
“Không cần!” Cảm thấy người trong lòng kích động lắc đầu, bị người cự tuyệt không chút do dự như thế, Ôn Nhã Nho khổ sở nhếch khóe miệng, nhưng câu nói tiếp theo của người ta lại khiến hắn cảm thấy vô cùng bất lực “Bởi vì tôi mới không cần quen người đẹp trai hơn tôi, giỏi hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi.”
Ôn Nhã Nho không hiểu trong đầu người kia rốt cuộc là cái gì, vì sao suy nghĩ của cậu lại khác người như thế kia chứ, rõ ràng trọng điểm hắn là đàn ông có được hay không.
Cảm thấy ống tay áo bị kéo kéo, Ôn Nhã Nho cúi đầu, chỉ thấy hai mắt Bạch Hạo Lãng đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi “Sếp à, đi uống rượu với tôi được không? Chúng ta cùng nhau mượn rược giải sầu!”
“Hửm?” Đối với lời đề nghị như vậy, khóe miệng Ôn Nhã Nho gợi lên một độ cong hoàn mỹ, phát ra âm thanh đầy ý tứ.
Cùng với phản ứng của sếp, Bạch Hạo Lãng lung tung xoa mắt, lau sạch nước mắt, không nói hai lời kéo người ta rời công ty, tới quán bar gần đó uống rượu.
Cậu vừa uống vừa oán giận, vốn lúc đầu còn nói năng có trật tự, sau liền hoàn toàn biến thành hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn.
“Được rồi, Tiểu Hạo, đừng hét nữa.” Nhìn Bạch Hạo Lãng say khướt không còn phân rõ nam bắc, Ôn Nhã Nho một tay đoạt lấy cốc rượu trong tay cậu, một tay túm thắt lưng, đỡ thân thể xụi lơ kia dựa vào mình, phòng ngừa cậu ngã xuống.
“Không cần, tôi muốn uống.”
Bạch Hạo Lãng lèm bèm, bất mãn ồn ào, dựa trên người Ôn Nhã Nho không ngừng vặn vẹo, khiến hắn khổ không nói nổi, đành phải dùng sức đem người cố định trong lòng, mềm giọng an ủi “Được, được, chúng ta về nhà uống tiếp.”
“Được.” Bạch Hạo Lãng cảm thấy hài lòng liền hôn một cái lên mặt sếp Ôn, nói “Ngoan, sếp thật ngoan.”
Cố gắng không nhìn đủ loại động tác khiêu khích của người trong lòng, Ôn Nhã Nho vất vả đem người nhét vào trong xe, nhìn cậu tựa hồ quá mệt mà an tĩnh trở lại, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định đem người mang về nhà, đương nhiên là hắn có tư tâm, bất quá nhà của hắn quả thật so với nhà cậu thì thoải mái hơn, cho nên cứ như vậy đi.
Nhưng mà, sau khi đem người về nhà, người nọ lại không an phận làm loạn đòi uống tiếp.
“Tôi muốn rượu! Tôi muốn rượu!”
“Ô, sếp là người xấu, không giữ lời!”
“Tôi mặc kệ, tôi phải uống! Tôi muốn rượu!”
Bạch Hạo Lãng không có rượu như ý muốn, tay chân liền khua loạn xạ, đem hết các ‘thế võ’ ra bắt người ta lấy rượu. Ôn Nhã Nho xoa xoa mi tâm, bắt đầu hối hận tại sao mình lại dẫn cậu ấy đi uống rượu, hắn thật sự không nghĩ tới cậu khi say lại khiến người ta đau đầu đến thế.
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy môi người ta, đem mấy lời nói đáng ghét kia ngăn lại, cẩn thận dẫn dắt đầu lưỡi ngốc nghếch của đối phương, tận đến khi cậu sắp không thở nổi mới lưu luyến buông ra.
“Sếp.”
Bạch Hạo Lãng nắm lấy vạt áo Ôn Nhã Nho chống đỡ cơ thể mềm nhũn, nhỏ vụn gọi.
“Ừ?” Ôn Nhã Nho nhẹ tay xoa hai má hồng hồng vì bị hôn của cậu, hỏi “Có chán ghét không?”
Bạch Hạo Lãng hơi hơi nghiêng đầu, còn nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới lắc đầu “Không chán ghét.”
Nếu không chán ghét, vậy tiếp tục đi?
Hắn không muốn dừng lại, vậy liền không dừng lại.
Dù sao đối phương ngốc như thế, hắn không chủ động, chỉ sợ đợi cho bạc đầu, người ta vẫn không hiểu được tâm ý của hắn, mà tâm động không bằng hành động, Ôn Nhã Nho lại hôn người trong lòng, nhưng nụ hôn lần này, đã mang một hương vị khác, trong nháy mắt bốn phía đều tràn ngập không khí tươi đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook