Ai da, quả nhiên tâm tình không tốt chẳng những dễ tức giận, còn bị trên dưới toàn bộ công ty cười nhạo cậu thời kì mãn kinh đến sớm, vừa liên tiếp phạm sai lầm, bị Lâm Húc mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lại còn phải tăng ca.

Cuối cùng, thật vất vả đợi tới hẹn, nhưng cậu vừa tới cổng công viên, lập tức lại vì tránh mưa mà phải chen vào gần chỗ bán vé.

Cậu bị đoàn người chen tới đẩy lui, sau thời gian hẹn mấy tiếng rồi còn chưa thấy bóng dáng Tiểu Lâm. tâm tình liền phát u buồn.

Nhưng mà, điện thoại Tiểu Lâm vẫn không có ai nghe.

Bất tri bất giác, cơn mưa to ào ào ngay khi cậu còn ngẩn người cũng đã dừng lại, mặt trời hé ra, làm nước mưa bốc hơi, ánh nắng ấm áp xuyên qua những đám mây chiếu xuống những tòa nhà, trên mặt đất, cùng với trên người mọi người, nhưng cố tình không chiếu tới được lòng cậu.

Hít sâu một hơi, lại thở ra, cậu quyết định vào công viên chơi cho đã đời một hôm, dù sao người cũng đã tới rồi, không vào chơi, thật sự có lỗi với bản thân, càng thêm có lỗi với tiền xe của cậu!

Mua vé, nhìn dòng người ồn ào, khắp nơi không phải đôi lứa tình tình ái ái, thì chính là một nhóm bạn bè hoặc một gia đình có vài đứa trẻ con, khiến cậu đi một mình có vẻ lạc lõng, nhiệt tình vừa rồi thật vất vả cháy lên lại chậm rãi dập tắt.

Nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy vẫn là tìm ai đó đi cùng thì tốt hơn. Thế là cậu liền lục danh bạ gọi đi, nhưng mà người ta không phải đi làm thêm thì lại đi cùng bạn gái hoặc người thân, hoàn toàn không quan tâm tới cậu.

Sau khi bị các bằng hữu liên tiếp cự tuyệt, cậu vẫn tiếp tục gọi nhưng tâm đã muốn chết lặng, lại bấm gọi, lại nói một hồi, kết quả vẫn như thế.

Sau khi liên tục bị từ chối, cuộc gọi tiếp theo rất nhanh được nghe.

Cậu máy móc nói “Chúng ta đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không? Cậu hiện tại có rảnh không?”

Đối phương trầm mặc trong chốc lát mới nói “Không phải hôm qua mới gặp sao?”

Ách, là nam đồng nghiệp nào đó đi?

“Cậu đang ở đâu?”

Không kịp nghĩ nhiều, cậu ngoan ngoãn báo cáo bản thân đang ở nơi nào “Ở công viên trò chơi.”

“Cậu trước hết chờ tôi một chút, tôi lập tức tới.”

“Được.”

Đơn giản đáp ứng như thế? Đúng rồi, vừa rồi là ai nha? Giọng rất quen ý.

Vò đầu suy nghĩ một chút, cậu mới chậm rì rì xem lại lịch sự cuộc gọi. Nhưng mà, cái tên hiện trên mà hình lại khiến cậu cảm thấy khó có thể tin.

S…sếp?

Dụi dụi mắt, sau khi phát hiện mình không có nhìn lầm, cậu lập tức ngây ra như phỗng.

Tuy rằng cậu cảm thấy đây là ảo giác thôi, nhưng nửa tiếng sau, gương mặt suất khí hiện ra trước mắt chứng minh đây không phải mơ.

Sếp cũng không hỏi cậu sao lại tới công viên, chính là bồi bên cạnh cậu, cùng cậu chơi đủ các loại trò chơi.

Sau khi không ngừng mà chơi thuyền hải tặc, nhảy lầu cùng chén xoay tròn các loại, cậu phát hiện bản thân đã cả người vô lực, hơn nữa nhãn mão kim tinh, cảnh vật trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, tựa hồ nghiêm trọng tới mức trên dưới điên đảo, trái phải chẳng phân biệt được, cả thân mình chỉ có thể yếu đuối vô lực dựa vào người sếp.

Đem cậu dìu tới ghế dài cạnh đấy nghỉ ngơi, Ôn Nhã Nho cúi lưng, cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu, trên mặt lộ vẻ lo lắng “Có khỏe không?”

Đã chậm rãi thở lại bình thường, cảm giác không còn khó chịu như vậy, nhưng cậu có chút đói liền nhẹ nhàng gật đầu, hơi suy yếu nói “Tôi muốn ăn kem vị mâm xôi.”

Sau khi cậu đồng ý ngoan ngoãn ngồi nghỉ, sếp mới đi tới tiệm kem nhỏ ngay phía trước, nơi đó đã tụ tập không ít người, trẻ con nhao lên chọn vị kem hoặc là cha mẹ mua cho con, hắn tuân thủ trật tự xếp hàng chờ, nhìn mấy đứa nhỏ trên mặt đều là hưng phấn với nhóm phụ huynh biểu tình nhu hòa.

Qua gần nửa tiếng, sếp mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau khi nhận lấy kem, cậu liền lập tức cắn một miếng, đầu lưỡi truyền đến xúc cảm lạnh buốt, làm tinh thần cậu rung lên, cảm giác oi bức trên người lập tức bị xua tan. Cậu một bên liếm kem, một bên nhìn dòng người náo nhiệt, cảm thụ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng thét chói tai hưng phấn của mọi người cùng tiếng cười sung sướng.

Kế tiếp, bọn họ lại đi tàu siêu tốc, xem một bộ phim 4D, rồi mới vai sóng vai trong khu vườn mê cung thong thả đi dạo, ngẫu nhiên lại kéo tay đối phương chạy tới một chỗ có trò chơi hấp dẫn nào đó, có những linh vật đáng yêu phát kẹo, bóng bay hoặc quà tặng nhỏ miễn phí, lại hoặc là kéo bọn họ ra chụp ảnh chung.

Khi tới khu bán vé trò chơi, bọn họ liền quyết định tạm thời chia ra, tự chọn vài trò chơi mình có hứng thú, cơ mà rất nhanh ngay sau đó lại chạm trán ở khu bán vé chơi bắn súng, ném bóng.

Bên trong quầy hàng treo đầy phần thưởng đủ loại kiểu dáng, có vài thứ là đồ ăn vặt, văn phòng phẩm, các món đồ chơi kiểu dáng đa dạng. Ở giữa lấy thú bông làm trung tâm, bởi vì chủng loại của thú bông rất phong phú, to nhỏ đều có, tuyệt đối có thể thỏa mãn các yêu cầu khác nhau, mà cậu một phát liền trúng một em thỏ bông cao gần bằng nửa người trưởng thành.

Thỏ bông mặc một bộ áo bành tô màu đen, tay cầm hoa tươi, giống như là muốn đi cầu hôn vậy, bộ dáng cực kì cực kì là đáng yêu, cậu tâm động không thôi, nóng lòng muốn thử xem sao.

Đôi mắt đen lúng liếng đảo một vòng, sau khi âm thầm tính toán số tiền còn lại, cậu quyết định giữ lại ba trăm đồng dùng làm phí sinh hoạt đến cuối tuần sau, rồi dùng năm mươi đồng để chơi.

Chính là, kĩ thuật ném bóng của cậu thật sự rất kém, thậm chí ngay cả rìa cạnh mục tiêu cũng không ném trúng. Sau một lần lại một lần thất bại, cậu nản lòng thoái chí chỉ có thể ủ rũ từ bỏ, nhưng ánh mắt lại vẫn không rời chú thỏ đáng yêu kia.

Cậu cảm thấy rõ ràng là em thỏ rất muốn cùng cậu về nhà, chính là cậu lại bất lực.

Thấy Bạch Hạo Lãng cúi đầu, đáng thương hề hề mà liếc liếc con thỏ bông bên trái, vẻ mặt rất không nỡ, Ôn Nhã Nho cùng chủ quầy hàng đều buồn cười mà nở nụ cười.

Vì thỏa mãn nguyện vọng của nhân viên nhỏ nhà mình, Ôn Nhã Nho không chút do dự liền bỏ tiền ra chơi ném bóng, sau một loạt tiếng “Bính bính bính”, một đám mục tiêu di động lập tức bị đánh chúng, rồi mới đổ xuống. Một cỗ khí thế “Mau, ngoan, chuẩn” khiến Bạch Hạo Lãng cùng ông chủ tiệm cả kinh trợn mắt há mồm. Sau khi hai người phục hồi lại tinh thần, cũng không tiếc vỗ tay hoan hô. *”Mau, ngoan, chuẩn” là nhanh gọn, mạnh mẽ, chuẩn xác*

Sau khi nhận lấy em thỏ bông chủ tiệm đưa cho, Ôn Nhã Nho liền ôm lấy nó, mà cả quá trình, hai mắt Bạch Hạo Lãng vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm, đáng thương hề hề nói “Sếp à.”

Hình tượng của anh không hợp với nó a!”

Bất đắc dĩ lắc đầu, Ôn Nhã Nho đưa nó nhét vào lòng Bạch Hạo Lãng, rồi mới bước đi trước, mà ôm em thỏ trong lòng, Bạch Hạo Lãng vui vẻ nói cảm ơn, rồi cực kì mỹ mãn theo sát phía sau sếp.

Vốn bọn họ còn tính trước khi rời đi ngồi thử vòng quay chọc trời một chút, từ nơi đó ngắm cảnh hoàng hôn thơ mộng, nhưng mà nhìn đến đoàn người thật dài đang xếp hàng, liền xịt bong bóng, hơn nữa hai thằng đàn ông cùng nhau ngồi vòng đu quay cũng thật kì quái đi?

Nghĩ nghĩ, Bạch Hạo Lãng liền hoàn toàn vứt cái ý niệm trong đầu, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị kéo sếp mình rời đi, lại phát hiện có gì đó kéo ống quần mình, khiến cậu không thể không dừng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương