Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!
-
Chương 10
Ngày hôm sau, khi cậu tỉnh lại đã không thấy sếp đâu. Bất quá, người ta hẳn là sáng nay mới rời đi, bởi vì trong bếp còn tỏa ra mùi thơm của cháo ninh nhuyễn, còn có một tờ giấy lưu lại.
“Tiểu Hạo, nhớ ăn sáng xong rồi hẵng đi làm.”
Nhìn đồng hồ trước mắt, phát hiện đã không còn sớm, thế là cậu vội vàng lang thôn hổ yết lấp đầy cái bụng, đi làm.
Nhưng mà, cậu chân trước vừa bước vào cửa công ty, còn chưa có sửa soạn tốt đã bị Lâm Húc kéo đi chuẩn bị tài liệu cần dùng trong buổi họp tới.
“Uy, ngày mai mới là hội nghị thường kỳ!” Giãy không khỏi ma trảo của Lâm Húc, Bạch Hạo Lãng đành phải nhận mệnh để người ta lôi lôi kéo kéo vào phòng họp, rồi lại tiếp tục bị nhét cho một đống tài liệu phải đem in, lại thêm một đống phải sửa lại, sau đó để trên mặt bàn mỗi chỗ một bản.
“Hội nghị đặc biệt”. Mãi một lúc lâu sau, Lâm Húc mới trả lời, rồi sau khi bỏ lại một câu liền bắt đầu xắn tay xử lý mấy bản ghi chép, đem hết đống tài liệu khi họp cần dùng đến lôi ra.
Hội nghị đặc biệt?
Sau khi nghe thấy hai chữ “đặc biệt” này, cậu vô cùng tò mò, nhón chân đi đến bên cạnh Lâm Húc, lén lút nhìn không chớp mắt thăm dò tài liệu nội bộ.
“Bát quái như thế, cậu là đàn bà phỏng?” Nghiêng người ngăn lại ánh mắt cậu, Lâm Húc tiện tay cầm bản ghi chép che lên, mắt thấy Mạc Hải Văn đứng ở ngoài cửa, tùy tiện hỏi “Tiểu Mạc, có việc gì sao?”
“Không, không có….” Mạc Hải Văn đột nhiên bị chỉ đích danh vội lắc lắc đầu, xấu hổ mà gãi gãi đầu, nói “Tôi chỉ là nhìn thử xem có thể giúp gì được không mà thôi”.
“Ha hả, Tiểu Mạc cậu thật có lòng, như vậy tôi cũng không khách khí, phiền cậu giúp tôi pha mấy ly cafe. Ân, để tôi xem cần mấy ly…” Sau khi đếm đếm ngón tay, Lâm Húc mới nói “Bảy ly, trong đó có một ly không thêm sữa, không thêm đường, một ly cho nhiều sữa, ít đường, còn lại tùy tiện là tốt rồi”.
Sau khi thấy Mạc Hải Văn xoay người rời đi, Lâm Húc lại tiếp tục sai Bạch Hạo Lãng đi thông báo cho những nhân viên có liên quan vào họp, cũng bảo cậu chuẩn bị tốt giấy bút, ngoan ngoãn ngồi đợi chốc nữa tạm thời đảm đương công văn.
Hóa ra, sáng nay sếp được công ty nước hoa Grace của Pháp mời, hy vọng bọn họ xuất năng lực thiết kế một cái quảng cáo tuyên truyền cho sản phẩm mới.
Bởi vì nhãn hiệu gần đây bị cạnh tranh, lượng tiêu thụ sản phẩm ngày một sa sút nên quyết định năm nay cho ra một quảng cái mới, hấp dẫn khách hàng, gia tăng tiêu thụ.
Sau khi phát thông tin trên màn hình chiếu, Lâm Húc liền nói “Tư liệu của sản phẩm mới, đối phương sẽ đưa chuyên gia tới đây, người đó sẽ hợp tác với chúng ta.”
“Là người nước ngoài sao?”
“Làm sao giao tiếp đây? Tiếng Pháp? Tiếng Anh?”
“Không phải chứ? Tiếng Pháp tôi không hiểu. Thậm chí là tiếng Anh, thực xin lỗi, thối nát vô cùng…”
Nhìn cấp dưới anh một câu tôi một câu đều ôm đầu rên rỉ, sếp đại nhân liền cười giải thích “Grace ở nước ta có chi nhánh, cho nên người phụ trách là được cử đi từ chi nhánh này, giao tiếp tuyệt đối không có vấn đề.”
“Được rồi.” Vỗ vỗ tay, Lâm Húc thân là người phụ trách dự án lần này liền hạ mệnh lệnh “Hiện tại, đầu tiên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bản lĩnh, chính là phổ cập lại một chút tư liệu liên quan đến phương diện chế tạo nước hoa, nhưng đặc biệt quan trọng, phải tìm ra nguyên nhân khiến lượng tiêu thụ giảm xuống.”
Ai dô, đây là cái mà cậu ghét nhất. Mặc dù sau khi tiếp nhận đơn hàng, thu thập bối cảnh của đối phương và tư liệu của sản phẩm có thể bổ sung kiến thức, cũng có ích khi làm việc, nhưng quá trình này rất mệt mỏi nha.
“Bởi vì trên đầu mọi người còn một ít đơn hàng nhỏ chưa hoàn thành, cho nên việc thu thập tư liệu này, tôi sẽ tìm đồng sự khác hỗ trợ, các cậu sau đó chỉ cần xem lại là được.” Vừa nói, Lâm Húc vừa liếc Bạch Hạo Lãng một cái, mà cậu vừa vặn ngẩng đầu lên, cùng đối phương chọi mắt, nhưng không có nghĩ nhiều, cậu liền tiếp tục múa bút thành văn, ghi lại đối thoại vừa rồi của mọi người.
“Cuối cùng là nhắc nhở có lệ. Tuy rằng mọi người đều đã nắm rõ thủ tục của chúng ta, nhưng tôi không muốn gặp phiền phức nên vẫn nhắc lại lần nữa: tư liệu của khách hàng, chúng ta không được tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, lần này còn liên quan đến công thức chế tạo sản phẩm mới của người ta, phải càng thêm cẩn thận, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Được mọi người đáp lại, Lâm Húc thông báo cho mọi người biết buổi chiều có thể còn họp lại hội nghị công tác, tiếp tục đề tài này, sau khi giới thiệu sản phẩm mới của Grace tới bọn họ liền cho tan họp, để mọi người về hoàn thành nốt công việc. Còn cậu ở lại tiếp tục cố gắng sửa sang bản ghi chép của hội nghị ban sáng, đem chi tiết đánh máy ra tử tế rồi mới giao cho Lâm Húc.
Buổi chiều, người phụ trách của Grace tới công ty, nhưng mà mọi người đều bị đả kích trầm trọng.
Bởi vì trước đó, cả công ty từ trên xuống dưới, đương nhiên ngoại trừ sếp cùng Tiểu Lý, mọi người đều thảo luận xem vị phụ trách này là người như thế nào, hơn nữa lòng tràn đầy mong chờ, hy vọng đối phương là một mỹ nữ. Thậm chí không phải mỹ nữ, cũng hy vọng là con gái, để điều hòa cái văn phòng dương thịnh âm suy này một chút, cho người ta ngắm đã mắt một tí.
Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc, người đến là một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, vô cùng có phúc tướng.
Cho nên, mọi người đồng loạt gào khóc, mà những người tham gia dự án lần này vẫn sống chết nhìn chằm chằm phía sau người phụ trách, hy vọng xuất hiện một vị trợ lý mĩ nhân, kết quả biến thành người phụ trách kia không biết chuyện gì đang xảy ra vẫn phải cố gượng cười, mồ hôi lạnh ứa ra, lại càng không ngừng lau mồ hôi.
Cậu cũng thất vọng như thế, chỉ đành gửi gắm tình cảm vào công việc, hơn nữa nghĩ đến bản thân còn có một người bạn gái đáng yêu, cậu liền lên tinh thần gấp trăm lần.
Vốn là, cậu nghĩ rằng hôm nay có thể bình an tan ca, ai ngờ…
“Tiểu Hạo.”
Vừa nghe thấy thanh âm từ tính đầy ôn nhu, cậu chỉ biết số kiếp khó tránh khỏi.
Chính là, lần trước đã nói rõ với sếp sẽ là lần cuối rồi nha! Cho nên, cậu có thể từ chối không?
“Phiền ngươi giúp ta một chút việc khẩn được không?” Nghe thanh âm vô cùng thành khẩn kia, ô, cậu rất muốn khóc.
“Anh không phải đã nói sẽ không có lần sau sao?” Cậu vẻ mặt khóc tang ngẩng đầu lên, ai oán lên án.
Mạc Hải Văn bên cạnh liếc mắt nhìn văn kiện kia một cái, liền nói “Phần văn kiện này đâu vội, có thể để mai làm…”, nhưng còn chưa nói xong đã bị sếp trừng mắt liếc một cái.
Đúng, là bị trừng mắt liếc một cái.
“Vậy, sếp à…” Chính là cậu còn chưa nói xong, liền bị ngắt lời.
“Tôi là sếp, tôi sẽ không biết nó là cần gấp hay từ từ sao?” Tuy rằng tươi cười trên mặt sếp không có biến mất, nhưng đáy mắt không có ý cười, cho nên cậu biết nếu mà gật đầu, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng. Đừng hỏi cậu vì sao lại biết, đó là xuất phát từ trực giác của động vật…không, của đàn ông.
“Đương nhiên không có khả năng, đúng không?” Lâm Húc vui sướng khi người gặp họa tay cầm áo khoác ngó vào, cười đến sáng lạn, khiến cậu rất muốn đánh người.
Bất đắc dĩ chính là, cậu chỉ có thể phụ họa đối phương, cuống quít nói “Đương nhiên.”
Đến nỗi Mạc Hải Văn chỉ dám gật đầu như giã tỏi, không dám lại phát ra nửa điểm kháng nghị.
“Lâm Húc, cậu thực rảnh rỗi?” Sếp không tỏ vẻ gì, ngược lại nhìn nhìn Lâm Húc, tươi cười trên mặt càng sâu.
Ai dô, xem ra tâm tình của sếp hôm nay không tốt lắm đâu.
Tuy rằng không muốn phát hiện điểm này, nhưng thấy ý cười trên mặt Lâm Húc nháy mắt liền biến sắc, biểu tình như còn thiếu viết hai chữ “Không xong”, trong lòng cậu vẫn thật vui sướng.
“Không, không…Sếp à, anh cố lên!” Dứt lời, hắn liền nhanh như chớp chạy biến đi, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị boss gọi lại bắt tăng ca.
Mà đứng sau Lâm Húc, Lí Quý Minh chứng kiến sự việc liền không nhịn được nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ vai Ôn Nhã Nho, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói “Đừng tức giận…Sẽ sớm câu được thôi.”
Hết chương 10.
“Tiểu Hạo, nhớ ăn sáng xong rồi hẵng đi làm.”
Nhìn đồng hồ trước mắt, phát hiện đã không còn sớm, thế là cậu vội vàng lang thôn hổ yết lấp đầy cái bụng, đi làm.
Nhưng mà, cậu chân trước vừa bước vào cửa công ty, còn chưa có sửa soạn tốt đã bị Lâm Húc kéo đi chuẩn bị tài liệu cần dùng trong buổi họp tới.
“Uy, ngày mai mới là hội nghị thường kỳ!” Giãy không khỏi ma trảo của Lâm Húc, Bạch Hạo Lãng đành phải nhận mệnh để người ta lôi lôi kéo kéo vào phòng họp, rồi lại tiếp tục bị nhét cho một đống tài liệu phải đem in, lại thêm một đống phải sửa lại, sau đó để trên mặt bàn mỗi chỗ một bản.
“Hội nghị đặc biệt”. Mãi một lúc lâu sau, Lâm Húc mới trả lời, rồi sau khi bỏ lại một câu liền bắt đầu xắn tay xử lý mấy bản ghi chép, đem hết đống tài liệu khi họp cần dùng đến lôi ra.
Hội nghị đặc biệt?
Sau khi nghe thấy hai chữ “đặc biệt” này, cậu vô cùng tò mò, nhón chân đi đến bên cạnh Lâm Húc, lén lút nhìn không chớp mắt thăm dò tài liệu nội bộ.
“Bát quái như thế, cậu là đàn bà phỏng?” Nghiêng người ngăn lại ánh mắt cậu, Lâm Húc tiện tay cầm bản ghi chép che lên, mắt thấy Mạc Hải Văn đứng ở ngoài cửa, tùy tiện hỏi “Tiểu Mạc, có việc gì sao?”
“Không, không có….” Mạc Hải Văn đột nhiên bị chỉ đích danh vội lắc lắc đầu, xấu hổ mà gãi gãi đầu, nói “Tôi chỉ là nhìn thử xem có thể giúp gì được không mà thôi”.
“Ha hả, Tiểu Mạc cậu thật có lòng, như vậy tôi cũng không khách khí, phiền cậu giúp tôi pha mấy ly cafe. Ân, để tôi xem cần mấy ly…” Sau khi đếm đếm ngón tay, Lâm Húc mới nói “Bảy ly, trong đó có một ly không thêm sữa, không thêm đường, một ly cho nhiều sữa, ít đường, còn lại tùy tiện là tốt rồi”.
Sau khi thấy Mạc Hải Văn xoay người rời đi, Lâm Húc lại tiếp tục sai Bạch Hạo Lãng đi thông báo cho những nhân viên có liên quan vào họp, cũng bảo cậu chuẩn bị tốt giấy bút, ngoan ngoãn ngồi đợi chốc nữa tạm thời đảm đương công văn.
Hóa ra, sáng nay sếp được công ty nước hoa Grace của Pháp mời, hy vọng bọn họ xuất năng lực thiết kế một cái quảng cáo tuyên truyền cho sản phẩm mới.
Bởi vì nhãn hiệu gần đây bị cạnh tranh, lượng tiêu thụ sản phẩm ngày một sa sút nên quyết định năm nay cho ra một quảng cái mới, hấp dẫn khách hàng, gia tăng tiêu thụ.
Sau khi phát thông tin trên màn hình chiếu, Lâm Húc liền nói “Tư liệu của sản phẩm mới, đối phương sẽ đưa chuyên gia tới đây, người đó sẽ hợp tác với chúng ta.”
“Là người nước ngoài sao?”
“Làm sao giao tiếp đây? Tiếng Pháp? Tiếng Anh?”
“Không phải chứ? Tiếng Pháp tôi không hiểu. Thậm chí là tiếng Anh, thực xin lỗi, thối nát vô cùng…”
Nhìn cấp dưới anh một câu tôi một câu đều ôm đầu rên rỉ, sếp đại nhân liền cười giải thích “Grace ở nước ta có chi nhánh, cho nên người phụ trách là được cử đi từ chi nhánh này, giao tiếp tuyệt đối không có vấn đề.”
“Được rồi.” Vỗ vỗ tay, Lâm Húc thân là người phụ trách dự án lần này liền hạ mệnh lệnh “Hiện tại, đầu tiên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bản lĩnh, chính là phổ cập lại một chút tư liệu liên quan đến phương diện chế tạo nước hoa, nhưng đặc biệt quan trọng, phải tìm ra nguyên nhân khiến lượng tiêu thụ giảm xuống.”
Ai dô, đây là cái mà cậu ghét nhất. Mặc dù sau khi tiếp nhận đơn hàng, thu thập bối cảnh của đối phương và tư liệu của sản phẩm có thể bổ sung kiến thức, cũng có ích khi làm việc, nhưng quá trình này rất mệt mỏi nha.
“Bởi vì trên đầu mọi người còn một ít đơn hàng nhỏ chưa hoàn thành, cho nên việc thu thập tư liệu này, tôi sẽ tìm đồng sự khác hỗ trợ, các cậu sau đó chỉ cần xem lại là được.” Vừa nói, Lâm Húc vừa liếc Bạch Hạo Lãng một cái, mà cậu vừa vặn ngẩng đầu lên, cùng đối phương chọi mắt, nhưng không có nghĩ nhiều, cậu liền tiếp tục múa bút thành văn, ghi lại đối thoại vừa rồi của mọi người.
“Cuối cùng là nhắc nhở có lệ. Tuy rằng mọi người đều đã nắm rõ thủ tục của chúng ta, nhưng tôi không muốn gặp phiền phức nên vẫn nhắc lại lần nữa: tư liệu của khách hàng, chúng ta không được tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, lần này còn liên quan đến công thức chế tạo sản phẩm mới của người ta, phải càng thêm cẩn thận, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Được mọi người đáp lại, Lâm Húc thông báo cho mọi người biết buổi chiều có thể còn họp lại hội nghị công tác, tiếp tục đề tài này, sau khi giới thiệu sản phẩm mới của Grace tới bọn họ liền cho tan họp, để mọi người về hoàn thành nốt công việc. Còn cậu ở lại tiếp tục cố gắng sửa sang bản ghi chép của hội nghị ban sáng, đem chi tiết đánh máy ra tử tế rồi mới giao cho Lâm Húc.
Buổi chiều, người phụ trách của Grace tới công ty, nhưng mà mọi người đều bị đả kích trầm trọng.
Bởi vì trước đó, cả công ty từ trên xuống dưới, đương nhiên ngoại trừ sếp cùng Tiểu Lý, mọi người đều thảo luận xem vị phụ trách này là người như thế nào, hơn nữa lòng tràn đầy mong chờ, hy vọng đối phương là một mỹ nữ. Thậm chí không phải mỹ nữ, cũng hy vọng là con gái, để điều hòa cái văn phòng dương thịnh âm suy này một chút, cho người ta ngắm đã mắt một tí.
Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc, người đến là một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, vô cùng có phúc tướng.
Cho nên, mọi người đồng loạt gào khóc, mà những người tham gia dự án lần này vẫn sống chết nhìn chằm chằm phía sau người phụ trách, hy vọng xuất hiện một vị trợ lý mĩ nhân, kết quả biến thành người phụ trách kia không biết chuyện gì đang xảy ra vẫn phải cố gượng cười, mồ hôi lạnh ứa ra, lại càng không ngừng lau mồ hôi.
Cậu cũng thất vọng như thế, chỉ đành gửi gắm tình cảm vào công việc, hơn nữa nghĩ đến bản thân còn có một người bạn gái đáng yêu, cậu liền lên tinh thần gấp trăm lần.
Vốn là, cậu nghĩ rằng hôm nay có thể bình an tan ca, ai ngờ…
“Tiểu Hạo.”
Vừa nghe thấy thanh âm từ tính đầy ôn nhu, cậu chỉ biết số kiếp khó tránh khỏi.
Chính là, lần trước đã nói rõ với sếp sẽ là lần cuối rồi nha! Cho nên, cậu có thể từ chối không?
“Phiền ngươi giúp ta một chút việc khẩn được không?” Nghe thanh âm vô cùng thành khẩn kia, ô, cậu rất muốn khóc.
“Anh không phải đã nói sẽ không có lần sau sao?” Cậu vẻ mặt khóc tang ngẩng đầu lên, ai oán lên án.
Mạc Hải Văn bên cạnh liếc mắt nhìn văn kiện kia một cái, liền nói “Phần văn kiện này đâu vội, có thể để mai làm…”, nhưng còn chưa nói xong đã bị sếp trừng mắt liếc một cái.
Đúng, là bị trừng mắt liếc một cái.
“Vậy, sếp à…” Chính là cậu còn chưa nói xong, liền bị ngắt lời.
“Tôi là sếp, tôi sẽ không biết nó là cần gấp hay từ từ sao?” Tuy rằng tươi cười trên mặt sếp không có biến mất, nhưng đáy mắt không có ý cười, cho nên cậu biết nếu mà gật đầu, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng. Đừng hỏi cậu vì sao lại biết, đó là xuất phát từ trực giác của động vật…không, của đàn ông.
“Đương nhiên không có khả năng, đúng không?” Lâm Húc vui sướng khi người gặp họa tay cầm áo khoác ngó vào, cười đến sáng lạn, khiến cậu rất muốn đánh người.
Bất đắc dĩ chính là, cậu chỉ có thể phụ họa đối phương, cuống quít nói “Đương nhiên.”
Đến nỗi Mạc Hải Văn chỉ dám gật đầu như giã tỏi, không dám lại phát ra nửa điểm kháng nghị.
“Lâm Húc, cậu thực rảnh rỗi?” Sếp không tỏ vẻ gì, ngược lại nhìn nhìn Lâm Húc, tươi cười trên mặt càng sâu.
Ai dô, xem ra tâm tình của sếp hôm nay không tốt lắm đâu.
Tuy rằng không muốn phát hiện điểm này, nhưng thấy ý cười trên mặt Lâm Húc nháy mắt liền biến sắc, biểu tình như còn thiếu viết hai chữ “Không xong”, trong lòng cậu vẫn thật vui sướng.
“Không, không…Sếp à, anh cố lên!” Dứt lời, hắn liền nhanh như chớp chạy biến đi, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị boss gọi lại bắt tăng ca.
Mà đứng sau Lâm Húc, Lí Quý Minh chứng kiến sự việc liền không nhịn được nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ vai Ôn Nhã Nho, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói “Đừng tức giận…Sẽ sớm câu được thôi.”
Hết chương 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook