Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi
-
Chương 12: Cảm ơn cậu
Túc Duy An nhìn đến bức tranh được xếp ở cuối danh sách của mình, cậu vẽ trang phục trình diễn, ở trên hình thu nhỏ vẫn có thể nhìn thấy một màu hồng tím, là tông màu mà cậu đã đặc biệt làm.
Bức tranh đầu tiên được mở ra, đa phần những bức tranh nằm ở đầu đều là lễ phục với làn váy to rộng. Bởi vì là bản sơ thảo thế nên hoa văn không phức tạp là mấy.
Đàm Tự hơi nghiêng người, xoay bút trên tay, "Vốn dĩ tôi đã không duyệt những bức tranh này, vẽ ứng phó, đơn điệu, trăm bức như một."
Ở góc dưới của mỗi bản thảo đều có chữ ký, vị hoạ sĩ này không thể ngờ rằng cấp trên của mình sẽ đưa ra một lời chỉ trích, anh ta không thể không tái mặt.
"Cuối cùng tôi phát hiện ra một vấn đề là tất cả những chiếc váy đều vẽ theo tật xấu này, váy sao có thể được vẽ lớn đến thế? Game của chúng ta là game mobile chứ không phải game trên PC, màn hình điện thoại nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu cái váy lớn này?" Sắc mặt của Đàm Tự vẫn bình thản, "Nhớ kỹ rồi sửa."
Vốn dĩ là phê bình nhưng sau khi nói xong Đàm Tự lại chọn hết những chiếc váy lớn ở phía sau, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Lúc nói đến tác phẩm của Lưu Dân Nhiễm, Đàm Tự đã dành ra lời khen ngợi đầu tiên trong "Cuộc họp dùng để phê bình phòng thiết kế", hắn lấy đầu bút gõ gõ nhẹ vào ngón trỏ còn lại, "Cái này không tệ."
Lưu Dân Nhiễm đã vẽ một chiếc sườn xám dáng dài, nhân vật búi hai bên tóc thành cụm nhỏ, trên tay phe phẩy một chiếc quạt bông, vừa gợi cảm lại vừa nghịch ngợm.
Túc Duy An vô thức gật gật đầu hai lần, mọi chi tiết trong bức tranh này đều được xử lý rất tốt, cách phối màu cũng rất bắt mắt.
Cậu cúi đầu ghi chép những lời phê bình cùng những lời khen mà Đàm Tự đã nói, còn đánh dấu sao một số nhận xét có ý nghiêm khắc hơn một chút.
Bất tri bất giác, cũng đã tới bức tranh cuối cùng.
Đàm Tự nhìn Túc Duy An một cái, đứa nhóc kia vẫn còn đang cúi đầu ghi chép, dáng vẻ giống như đang nghiêm túc nghe giảng bài trên lớp.
Ngay sau khi bức tranh được mở ra, toàn bộ mọi người trong phòng họp đều dừng lại hành động của mình.
Các bức phía trước đều là vẽ nhân vật theo khuôn mẫu, trong đó có một số bức sẽ thêm vào hành động nhưng có rất nhiều bức nhân vật chỉ đứng thẳng người.
Lần này lại khác, không chỉ có hành động mà còn có cả bối cảnh.
Một cô gái đáng yêu với hai chùm tóc đuôi ngựa cong cong, cô đang tạo dáng theo một động tác vũ đạo nào đó, trước mặt là một chiếc microphone đứng, bối cảnh có ánh đèn sân khấu màu tím và còn có vô số những cây lightstick.
Outfit của ca sĩ mặc là một chiếc váy có thiết kế ngắn, xếp li, trang sức trên tóc và giày ủng đều có đầy đủ.
"Có thể dùng ngay nó để làm tranh minh hoạ được rồi." Một nhân viên phòng kế hoạch ngồi ở đối điện không nén được mà nói một câu.
"Đáng tiếc là người đại diện cho phong cách Nhật vẫn chưa được quyết định." Đầu ngón tay của Đàm Tự đan xen nhau đặt lên bàn, hỏi những người khác của phòng thiết kế, "Mọi người có ý kiến gì không?"
Một lúc thật lâu sau mới có giọng nói phát lên.
"Nó không tệ, nhưng mà..." Người phụ nữ nói ra điều này, "Nó mang đậm phong cách truyện tranh quá."
Đôi bàn tay của Túc Duy An nắm chặt lại, tần ngần không biết phải trả lời gì.
Đàm Tự: "Phong cách truyện tranh là thế nào?"
"Đó là nếu vẽ thêm một khung thoại ở bên cạnh thì nó sẽ biến thành một trang truyện tranh. Bởi vì vẽ truyện tranh có yêu cầu phải nộp bản thảo đúng lúc nên phong cách vẽ của nó sẽ hơi đơn giản..."
"Đơn giản? Sao tôi lại cảm thấy rằng tuỳ tiện chọn ra bất cứ món đồ nào trên bức tranh này cũng thấy rất khéo léo và tỉ mỉ?" Đàm Tự hỏi lại.
Thanh âm của Túc Duy An rất nhỏ, "Xin lỗi... tôi sẽ sửa lại nó."
Đàm Tự cau mày: "Sửa cái gì? Cậu cho rằng vẽ máy cái váy lớn giống nhau kia thì tôi sẽ để cậu tiếp tục ngồi ở trong phòng họp này ư?"
Toàn bộ phòng thiết kế: "..."
Túc Duy An không hiểu được, rõ ràng hình như đây là lời khen, nhưng mà nói thế nào cũng cảm thấy không thoải mái...
Bởi vì nhân vật cụ thể vẫn chưa vẽ ra, thế nên thời gian dành cho phòng thiết kế không nhiều, một giờ sau đã nói sang phòng khác, đương nhiên là người của phòng thiết kế cũng không thể bỏ đi giữa chừng.
Bản thân của Túc Duy An thích chơi game trên điện thoại di động. Mặc dù thời gian chơi chưa lâu nhưng cậu cũng đã nạp rất nhiều tiền cho các game của Thiên Húc. Bây giờ cậu bỗng dưng lại ngồi vào công ty Thiên Húc để tham gia cuộc họp về dự án mới, nói không có phấn khích là chuyện không thể nào.
Cậu hưng phấn đến nỗi ghi chép gần như tất cả những gì mà Đàm Tự đã nói.
Sau khi kết thúc buổi họp, mở ra cuốn sổ nhỏ, bên trong đã biến thành thế này——
|Một hệ thống kết hôn là đủ rồi, còn nói đến hệ thống yêu đương, không cần cuộc sống thường nhật ư? Nhiệm vụ cũng không cần làm? Có nhiều ý tưởng như thế thì hãy đi nghiên cứu thêm về hệ thống hôn nhân đi, bây giờ mọi người đều muốn sự kích thích.|
|Hôm qua tôi có nhìn lướt cốt truyện. Phải PK thắng nhân viên cửa hàng thì mới có thể nhận được hoá đơn — cách thiết lập cốt truyện này quá gượng ép, các người có chút tình người nào không? Đừng thực hiện âm mưu làm cho ông chủ nhìn thôi cũng tức giận, chỉ bởi vì muốn làm giảm độ bền vũ khí của người chơi.|
|Mỗi lần chỉ có 5 tệ? Tôi đang làm từ thiện à? Phân ra hai trường hợp, năm tệ thì xác xuất rút được card sẽ thấp, còn mười tệ sẽ cho xác suất cao.|
"...." Túc Duy An đóng cuốn sổ lại với tâm tình phức tạp rồi lẳng lặng nhét nó vào trong ngăn kéo.
"An An!" Trầm Thần đột nhiên ló đầu ra hô lên.
Túc Duy An: "Dạ?"
"Trước đây em vẽ truyện tranh phải không?" Hai mắt của Trầm Thần sáng rỡ.
Túc Duy An vừa định phủ nhận, "Không..."
"Trước đây đã từng vẽ, nhưng mà giờ lại không vẽ nữa." Lưu Dân Nhiễm mới vừa từ văn phòng của phó tổng đi ra, nghe được hai người đang nói chuyện nên xen vào, "Phải không?"
Tiếng "không" xấu hổ ở trong miệng của Túc Duy An lại biến thành một tiếng "dạ" trầm thấp.
"Nói cho chị biết tên đi!' Trầm Thần rất thích đọc truyện tranh, phong cách của Túc Duy An đã chạm sâu tới tâm hồn thiếu nữ của cô rồi.
"Bình thường rảnh rỗi nên em vẽ chơi thôi... từ lâu rồi không tìm thấy nữa." Túc Duy An nói vô cùng áy náy.
"Vậy thì thôi..." Trầm Thần để lộ vẻ tiếc nuối, cô nhìn thời gian, "Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng ra nhà ăn để ăn cơm đi?"
Nói xong cũng không đợi Túc Duy An trả lời, cô đã lấy theo ví tiền của mình đi sang bên chỗ cậu.
Vì thế Túc Duy An chỉ có thể lấy ví con của mình ra đi cùng Trầm Thần đến nhà ăn.
Thức ăn ở Thiên Húc thì không cần phải bàn, so với cơm hộp giao đến thì ngon hơn nhiều. Vì thế nên trừ những lúc bận tới nỗi muốn phân thân thì họ sẽ đều sẽ lựa chọn mua cơm ở nhà ăn.
Nhưng công bằng mà nói, giá cả ở đây so với mặt bằng chung của các công ty khác vẫn cao hơn một ít, đương nhiên, trong mắt của các nhân viên Thiên Húc thì điều này vẫn có thể chấp nhận được.
Trầm Thần lập tức gọi ra ba phần thịt, một phần rau và một thêm canh sườn dự phòng, ở phía đối diện, Túc Duy An đã sớm đi tới ngồi xuống và đặt phần ăn lên bàn rồi.
"Hôm nay quả nhiên là có cơm gà! Em có... ăn..."
Nhìn bát mì hành lá ở trước mặt Túc Duy An, cô ngơ ngác hỏi, "An An, sao em lại ăn cái này?"
Túc Duy An ngượng ngùng cười cười: "Tiền sinh hoạt tháng này của em không nhiều lắm."
Trầm Thần: "... bây giờ không có mấy người thẳng thắn như em vậy đâu."
Bước vào xã hội, ai sẽ ở trước đồng nghiệp bảo rằng mình nghèo tới mức chỉ đủ tiền mua một bát mì hành?
Cô đứng dậy đi lấy thêm một đôi đũa mới, định đưa cho Túc Duy An một phần thịt. Thế nhưng khi quay về thì phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm rồi, còn phần cơm của cô thì bị đẩy sang một bên trông rất đáng thương.
Ngồi ở chỗ của cô, người vừa mới kết thúc buổi họp chuyên phê bình, Đàm Tự.
Trầm Thần yên lặng ngồi xuống bên cạnh Đàm Tự, sau khi chào hỏi thì bỏ chạy hay là tiếp tục ở lại vẫn đang là hai sự lựa chọn phân vân trong đầu cô, cuối cùng cô chỉ biết cúi đầu ăn cơm thật cẩn thật mà không nói thêm lời nào.
"Cậu ăn chút mì này thôi à?" Đàm Tự chán ghét hỏi.
Trầm Thần tiếp tục lắng nghe, quả nhiên, Túc Duy An vẫn rất là thành thật: "... tôi không có tiền."
"Đặng Văn Thuỵ keo kiệt thật." Trên mặt của Đàm Tự viết rõ chữ "Tôi hiểu hết."
Túc Duy An vội nói, "Không phải đâu, cậu có cho tôi tiền mà."
"Vậy tiền đâu?" Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An lắc đầu, "Tôi không lấy..."
Đàm Tự nhướng mày, đột nhiên hỏi, "Anh ta chuyển cho cậu qua đâu?"
Túc Duy An: "WeChat ạ."
Không còn ai lên tiếng nữa, ăn một hồi, Đàm Tự đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra, đặt ở trên bàn.
Hắn ấn nút Home hai lần nhưng không có phản ứng gì, vậy nên mới đưa tay ra với Túc Duy An, "Cho tôi mượn điện thoại, tôi có việc muốn gửi tin nhắn thoại cho cậu của cậu."
Sợ Túc Duy An không cho, hắn bổ sung thêm một câu: "Việc gấp."
Túc Duy An vội vàng buông đũa xuống, ngoan ngoãn đưa điện thoại sang.
Trầm Thần trộm nhìn một cái, điện thoại của Túc Duy An giống hệt như chiếc điện thoại mà phó tổng đang đặt ở trên bàn, với lại cả hai đều không có dùng ốp lưng.
Đàm Tự thành thạo mở WeChat lên, thao tác một lúc thì trả lại điện thoại, lúc làm cũng không có lên tiếng.
Khi Túc Duy An nhận lấy, ngẫm lại cậu mới hỏi, "Không phải là anh bảo... muốn nói gì đó sao?"
Mặt của Đàm Tự không đổi sắc, "Ở đây có nhiều người nên không tiện, tôi gõ chữ."
Túc Duy An: "Ò..."
Bữa cơm trưa kết thúc, Đàm Tự theo chân bọn họ cùng đi vào bên trong thang máy.
Bước tới cửa của phòng thiết kế, hắn đột nhiên vỗ vỗ nhẹ lên gáy của Túc Duy An, "Sau khi tan tầm thì đến văn phòng của tôi, tối hôm nay tôi tăng ca nên không có thời gian đi dùng bữa, cậu giúp tôi đem lên đấy."
Nhìn Túc Duy An nhỏ giọng đồng ý, Trầm Thần ở bên cạnh trong lòng mang đầy tức giận.
Đây là lạm dùng chức quyền! Ức hiếp nhân viên mới nhỏ bé mà!
Hôm nay đã được nhận hồ sơ của các nhân vật, công ty yêu cầu mỗi người đều phải vẽ mẫu, sau đó sẽ chọn từ trong đó ra mẫu thích hợp nhất. Túc Duy An vừa mới ngồi vào ghế, chuẩn bị cúi đầu vẽ thì WeChat lại vang một tiếng thông báo.
Cậu mở điện thoại lên, ở trên màn hình còn đang hiện ra khung trò chuyện với Đặng Văn Thuỵ
[Đặng Văn Thuỵ]: Không đủ thì cứ nói với cậu, cậu có nhiều tiền lắm!
Túc Duy An không hiểu được nên lướt lên xem phần trò chuyện phía trước.
|Đã chuyển khoản cho bạn 20 vạn]
Đây là tiền mà Đặng Văn Thuỵ đã chuyển sang cho Túc Duy An lần trước, cậu vẫn chưa nhận.
Vậy mà bây giờ——
[Đã nhận 20 vạn]
[Túc Duy An]: Cậu ơi, không đủ tiền tiêu [Hình ảnh]
Hình ảnh là một bát mì hành lá trông rất thảm.
[Đã chuyển khoản cho bạn 20 vạn]
[Đã nhận 20 vạn]
[Túc Duy An]: Ồ, cảm ơn cậu nha.
[Đặng Văn Thuỵ]: Không đủ thì cứ nói với cậu, cậu nhiều tiền lắm!"
Túc Duy An: "................."
Bức tranh đầu tiên được mở ra, đa phần những bức tranh nằm ở đầu đều là lễ phục với làn váy to rộng. Bởi vì là bản sơ thảo thế nên hoa văn không phức tạp là mấy.
Đàm Tự hơi nghiêng người, xoay bút trên tay, "Vốn dĩ tôi đã không duyệt những bức tranh này, vẽ ứng phó, đơn điệu, trăm bức như một."
Ở góc dưới của mỗi bản thảo đều có chữ ký, vị hoạ sĩ này không thể ngờ rằng cấp trên của mình sẽ đưa ra một lời chỉ trích, anh ta không thể không tái mặt.
"Cuối cùng tôi phát hiện ra một vấn đề là tất cả những chiếc váy đều vẽ theo tật xấu này, váy sao có thể được vẽ lớn đến thế? Game của chúng ta là game mobile chứ không phải game trên PC, màn hình điện thoại nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu cái váy lớn này?" Sắc mặt của Đàm Tự vẫn bình thản, "Nhớ kỹ rồi sửa."
Vốn dĩ là phê bình nhưng sau khi nói xong Đàm Tự lại chọn hết những chiếc váy lớn ở phía sau, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Lúc nói đến tác phẩm của Lưu Dân Nhiễm, Đàm Tự đã dành ra lời khen ngợi đầu tiên trong "Cuộc họp dùng để phê bình phòng thiết kế", hắn lấy đầu bút gõ gõ nhẹ vào ngón trỏ còn lại, "Cái này không tệ."
Lưu Dân Nhiễm đã vẽ một chiếc sườn xám dáng dài, nhân vật búi hai bên tóc thành cụm nhỏ, trên tay phe phẩy một chiếc quạt bông, vừa gợi cảm lại vừa nghịch ngợm.
Túc Duy An vô thức gật gật đầu hai lần, mọi chi tiết trong bức tranh này đều được xử lý rất tốt, cách phối màu cũng rất bắt mắt.
Cậu cúi đầu ghi chép những lời phê bình cùng những lời khen mà Đàm Tự đã nói, còn đánh dấu sao một số nhận xét có ý nghiêm khắc hơn một chút.
Bất tri bất giác, cũng đã tới bức tranh cuối cùng.
Đàm Tự nhìn Túc Duy An một cái, đứa nhóc kia vẫn còn đang cúi đầu ghi chép, dáng vẻ giống như đang nghiêm túc nghe giảng bài trên lớp.
Ngay sau khi bức tranh được mở ra, toàn bộ mọi người trong phòng họp đều dừng lại hành động của mình.
Các bức phía trước đều là vẽ nhân vật theo khuôn mẫu, trong đó có một số bức sẽ thêm vào hành động nhưng có rất nhiều bức nhân vật chỉ đứng thẳng người.
Lần này lại khác, không chỉ có hành động mà còn có cả bối cảnh.
Một cô gái đáng yêu với hai chùm tóc đuôi ngựa cong cong, cô đang tạo dáng theo một động tác vũ đạo nào đó, trước mặt là một chiếc microphone đứng, bối cảnh có ánh đèn sân khấu màu tím và còn có vô số những cây lightstick.
Outfit của ca sĩ mặc là một chiếc váy có thiết kế ngắn, xếp li, trang sức trên tóc và giày ủng đều có đầy đủ.
"Có thể dùng ngay nó để làm tranh minh hoạ được rồi." Một nhân viên phòng kế hoạch ngồi ở đối điện không nén được mà nói một câu.
"Đáng tiếc là người đại diện cho phong cách Nhật vẫn chưa được quyết định." Đầu ngón tay của Đàm Tự đan xen nhau đặt lên bàn, hỏi những người khác của phòng thiết kế, "Mọi người có ý kiến gì không?"
Một lúc thật lâu sau mới có giọng nói phát lên.
"Nó không tệ, nhưng mà..." Người phụ nữ nói ra điều này, "Nó mang đậm phong cách truyện tranh quá."
Đôi bàn tay của Túc Duy An nắm chặt lại, tần ngần không biết phải trả lời gì.
Đàm Tự: "Phong cách truyện tranh là thế nào?"
"Đó là nếu vẽ thêm một khung thoại ở bên cạnh thì nó sẽ biến thành một trang truyện tranh. Bởi vì vẽ truyện tranh có yêu cầu phải nộp bản thảo đúng lúc nên phong cách vẽ của nó sẽ hơi đơn giản..."
"Đơn giản? Sao tôi lại cảm thấy rằng tuỳ tiện chọn ra bất cứ món đồ nào trên bức tranh này cũng thấy rất khéo léo và tỉ mỉ?" Đàm Tự hỏi lại.
Thanh âm của Túc Duy An rất nhỏ, "Xin lỗi... tôi sẽ sửa lại nó."
Đàm Tự cau mày: "Sửa cái gì? Cậu cho rằng vẽ máy cái váy lớn giống nhau kia thì tôi sẽ để cậu tiếp tục ngồi ở trong phòng họp này ư?"
Toàn bộ phòng thiết kế: "..."
Túc Duy An không hiểu được, rõ ràng hình như đây là lời khen, nhưng mà nói thế nào cũng cảm thấy không thoải mái...
Bởi vì nhân vật cụ thể vẫn chưa vẽ ra, thế nên thời gian dành cho phòng thiết kế không nhiều, một giờ sau đã nói sang phòng khác, đương nhiên là người của phòng thiết kế cũng không thể bỏ đi giữa chừng.
Bản thân của Túc Duy An thích chơi game trên điện thoại di động. Mặc dù thời gian chơi chưa lâu nhưng cậu cũng đã nạp rất nhiều tiền cho các game của Thiên Húc. Bây giờ cậu bỗng dưng lại ngồi vào công ty Thiên Húc để tham gia cuộc họp về dự án mới, nói không có phấn khích là chuyện không thể nào.
Cậu hưng phấn đến nỗi ghi chép gần như tất cả những gì mà Đàm Tự đã nói.
Sau khi kết thúc buổi họp, mở ra cuốn sổ nhỏ, bên trong đã biến thành thế này——
|Một hệ thống kết hôn là đủ rồi, còn nói đến hệ thống yêu đương, không cần cuộc sống thường nhật ư? Nhiệm vụ cũng không cần làm? Có nhiều ý tưởng như thế thì hãy đi nghiên cứu thêm về hệ thống hôn nhân đi, bây giờ mọi người đều muốn sự kích thích.|
|Hôm qua tôi có nhìn lướt cốt truyện. Phải PK thắng nhân viên cửa hàng thì mới có thể nhận được hoá đơn — cách thiết lập cốt truyện này quá gượng ép, các người có chút tình người nào không? Đừng thực hiện âm mưu làm cho ông chủ nhìn thôi cũng tức giận, chỉ bởi vì muốn làm giảm độ bền vũ khí của người chơi.|
|Mỗi lần chỉ có 5 tệ? Tôi đang làm từ thiện à? Phân ra hai trường hợp, năm tệ thì xác xuất rút được card sẽ thấp, còn mười tệ sẽ cho xác suất cao.|
"...." Túc Duy An đóng cuốn sổ lại với tâm tình phức tạp rồi lẳng lặng nhét nó vào trong ngăn kéo.
"An An!" Trầm Thần đột nhiên ló đầu ra hô lên.
Túc Duy An: "Dạ?"
"Trước đây em vẽ truyện tranh phải không?" Hai mắt của Trầm Thần sáng rỡ.
Túc Duy An vừa định phủ nhận, "Không..."
"Trước đây đã từng vẽ, nhưng mà giờ lại không vẽ nữa." Lưu Dân Nhiễm mới vừa từ văn phòng của phó tổng đi ra, nghe được hai người đang nói chuyện nên xen vào, "Phải không?"
Tiếng "không" xấu hổ ở trong miệng của Túc Duy An lại biến thành một tiếng "dạ" trầm thấp.
"Nói cho chị biết tên đi!' Trầm Thần rất thích đọc truyện tranh, phong cách của Túc Duy An đã chạm sâu tới tâm hồn thiếu nữ của cô rồi.
"Bình thường rảnh rỗi nên em vẽ chơi thôi... từ lâu rồi không tìm thấy nữa." Túc Duy An nói vô cùng áy náy.
"Vậy thì thôi..." Trầm Thần để lộ vẻ tiếc nuối, cô nhìn thời gian, "Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng ra nhà ăn để ăn cơm đi?"
Nói xong cũng không đợi Túc Duy An trả lời, cô đã lấy theo ví tiền của mình đi sang bên chỗ cậu.
Vì thế Túc Duy An chỉ có thể lấy ví con của mình ra đi cùng Trầm Thần đến nhà ăn.
Thức ăn ở Thiên Húc thì không cần phải bàn, so với cơm hộp giao đến thì ngon hơn nhiều. Vì thế nên trừ những lúc bận tới nỗi muốn phân thân thì họ sẽ đều sẽ lựa chọn mua cơm ở nhà ăn.
Nhưng công bằng mà nói, giá cả ở đây so với mặt bằng chung của các công ty khác vẫn cao hơn một ít, đương nhiên, trong mắt của các nhân viên Thiên Húc thì điều này vẫn có thể chấp nhận được.
Trầm Thần lập tức gọi ra ba phần thịt, một phần rau và một thêm canh sườn dự phòng, ở phía đối diện, Túc Duy An đã sớm đi tới ngồi xuống và đặt phần ăn lên bàn rồi.
"Hôm nay quả nhiên là có cơm gà! Em có... ăn..."
Nhìn bát mì hành lá ở trước mặt Túc Duy An, cô ngơ ngác hỏi, "An An, sao em lại ăn cái này?"
Túc Duy An ngượng ngùng cười cười: "Tiền sinh hoạt tháng này của em không nhiều lắm."
Trầm Thần: "... bây giờ không có mấy người thẳng thắn như em vậy đâu."
Bước vào xã hội, ai sẽ ở trước đồng nghiệp bảo rằng mình nghèo tới mức chỉ đủ tiền mua một bát mì hành?
Cô đứng dậy đi lấy thêm một đôi đũa mới, định đưa cho Túc Duy An một phần thịt. Thế nhưng khi quay về thì phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm rồi, còn phần cơm của cô thì bị đẩy sang một bên trông rất đáng thương.
Ngồi ở chỗ của cô, người vừa mới kết thúc buổi họp chuyên phê bình, Đàm Tự.
Trầm Thần yên lặng ngồi xuống bên cạnh Đàm Tự, sau khi chào hỏi thì bỏ chạy hay là tiếp tục ở lại vẫn đang là hai sự lựa chọn phân vân trong đầu cô, cuối cùng cô chỉ biết cúi đầu ăn cơm thật cẩn thật mà không nói thêm lời nào.
"Cậu ăn chút mì này thôi à?" Đàm Tự chán ghét hỏi.
Trầm Thần tiếp tục lắng nghe, quả nhiên, Túc Duy An vẫn rất là thành thật: "... tôi không có tiền."
"Đặng Văn Thuỵ keo kiệt thật." Trên mặt của Đàm Tự viết rõ chữ "Tôi hiểu hết."
Túc Duy An vội nói, "Không phải đâu, cậu có cho tôi tiền mà."
"Vậy tiền đâu?" Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An lắc đầu, "Tôi không lấy..."
Đàm Tự nhướng mày, đột nhiên hỏi, "Anh ta chuyển cho cậu qua đâu?"
Túc Duy An: "WeChat ạ."
Không còn ai lên tiếng nữa, ăn một hồi, Đàm Tự đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra, đặt ở trên bàn.
Hắn ấn nút Home hai lần nhưng không có phản ứng gì, vậy nên mới đưa tay ra với Túc Duy An, "Cho tôi mượn điện thoại, tôi có việc muốn gửi tin nhắn thoại cho cậu của cậu."
Sợ Túc Duy An không cho, hắn bổ sung thêm một câu: "Việc gấp."
Túc Duy An vội vàng buông đũa xuống, ngoan ngoãn đưa điện thoại sang.
Trầm Thần trộm nhìn một cái, điện thoại của Túc Duy An giống hệt như chiếc điện thoại mà phó tổng đang đặt ở trên bàn, với lại cả hai đều không có dùng ốp lưng.
Đàm Tự thành thạo mở WeChat lên, thao tác một lúc thì trả lại điện thoại, lúc làm cũng không có lên tiếng.
Khi Túc Duy An nhận lấy, ngẫm lại cậu mới hỏi, "Không phải là anh bảo... muốn nói gì đó sao?"
Mặt của Đàm Tự không đổi sắc, "Ở đây có nhiều người nên không tiện, tôi gõ chữ."
Túc Duy An: "Ò..."
Bữa cơm trưa kết thúc, Đàm Tự theo chân bọn họ cùng đi vào bên trong thang máy.
Bước tới cửa của phòng thiết kế, hắn đột nhiên vỗ vỗ nhẹ lên gáy của Túc Duy An, "Sau khi tan tầm thì đến văn phòng của tôi, tối hôm nay tôi tăng ca nên không có thời gian đi dùng bữa, cậu giúp tôi đem lên đấy."
Nhìn Túc Duy An nhỏ giọng đồng ý, Trầm Thần ở bên cạnh trong lòng mang đầy tức giận.
Đây là lạm dùng chức quyền! Ức hiếp nhân viên mới nhỏ bé mà!
Hôm nay đã được nhận hồ sơ của các nhân vật, công ty yêu cầu mỗi người đều phải vẽ mẫu, sau đó sẽ chọn từ trong đó ra mẫu thích hợp nhất. Túc Duy An vừa mới ngồi vào ghế, chuẩn bị cúi đầu vẽ thì WeChat lại vang một tiếng thông báo.
Cậu mở điện thoại lên, ở trên màn hình còn đang hiện ra khung trò chuyện với Đặng Văn Thuỵ
[Đặng Văn Thuỵ]: Không đủ thì cứ nói với cậu, cậu có nhiều tiền lắm!
Túc Duy An không hiểu được nên lướt lên xem phần trò chuyện phía trước.
|Đã chuyển khoản cho bạn 20 vạn]
Đây là tiền mà Đặng Văn Thuỵ đã chuyển sang cho Túc Duy An lần trước, cậu vẫn chưa nhận.
Vậy mà bây giờ——
[Đã nhận 20 vạn]
[Túc Duy An]: Cậu ơi, không đủ tiền tiêu [Hình ảnh]
Hình ảnh là một bát mì hành lá trông rất thảm.
[Đã chuyển khoản cho bạn 20 vạn]
[Đã nhận 20 vạn]
[Túc Duy An]: Ồ, cảm ơn cậu nha.
[Đặng Văn Thuỵ]: Không đủ thì cứ nói với cậu, cậu nhiều tiền lắm!"
Túc Duy An: "................."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook