Giang Tuyết Huỳnh là học sinh mới chuyển trường đến nên dường như cô đang xuất hiện với tư cách của một người đứng xem quan sát xã hội thu nhỏ tại lớp học này cũng như trung tâm của sự xa lánh này. Vì là người từ ngoài đến nên cô không thể hòa nhập vào những người bắt nạt tập thể trong vô thức này.
 
Từ giờ đến kì thi tháng của tháng sau còn một khoảng thời gian dài nữa, cô thử ép bản thân chung sống hòa bình với Trì Thanh.
 
Chung sống với Trì Thanh cũng không khó như cô tưởng tượng.
 
Thành tích của anh rất cao, không riêng gì Toán học, Ngữ văn hay Tiếng Anh.
 
Chỗ ngồi của bọn họ khá gần cuối lớp. Giang Tuyết Huỳnh trốn trong chăn cầm điện thoại đọc tiểu thuyết, thị lực suy giảm rất nhanh, nhìn bảng đen cũng hơi khó khăn.
 
Cô dốc hết can đảm hỏi Trì Thanh xem có thể mượn vở ghi của anh xem thử không.
 
Thiếu niên nghe vậy thì nhìn thoáng qua cô, không phản ứng gì quá mãnh liệt, chỉ nói: “Chú ý chút.”
 
Giang Tuyết Huỳnh đáp: “Được. Nếu sơ ý làm hỏng thì tôi sẽ đền cho cậu.”
 
Trì Thanh đang nhìn bảng đen, chỉ liếc qua cô, nói: “Có phải cậu đang có hiểu lầm với tôi không vậy?”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt.
 
Thiếu niên nói tiếp: “Tôi đang nói đến việc nhận thức về chỉ số thông minh của bản thân cậu.”
 
“Ngốc nghếch đến nông nỗi này, dù có bắt cậu đền thì khả năng cao cậu cũng chẳng viết ra được.”
 
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
 
Cô cầm vở ghi của Trì Thanh. Chữ viết ngoáy cực kỳ phóng khoáng, tuy nhiên các ý chính đều rất rõ ràng, suy luận cũng cực kỳ chuẩn xác.
 
Phải chăng vở ghi của học sinh giỏi đều tóm lược qua loa thế này?
 
Giang Tuyết Huỳnh bù đầu chép vở ghi, trong lúc đó, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn Trì Thanh.
 
Nói xong câu đó, anh một lần nữa nhìn lên bảng, không nhìn sang chỗ cô nữa.
 
Ngón tay thon dài của anh đặt trên bàn học. Dưới ánh ban mai chỉ lộ ra mái tóc đen cùng góc nghiêng của khuôn mặt, đôi môi mỏng nhạt màu, sống mũi cao và thon nhỏ.
 
Dưới lớp đồng phục trắng xanh là một thân hình còn đang phát triển, cổ mảnh khảnh trắng nõn.
 
Quan sát một hồi, Giang Tuyết Huỳnh bỗng thấy hơi tiếc.
 

Giá mà tóc mái anh ngắn thêm chút thì tốt rồi.
 
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh chắc chắn sẽ tạo ra cảnh tượng vô cùng động lòng người.
 
Không chừng còn có nữ sinh thích anh.
 
Thực chất, cô không ngửi được mùi hôi hay mùi khó ngửi nào trên người Trì Thanh, chỉ có mùi bồ kết thoang thoảng.
 
Túi đựng bút của thiếu niên rất sạch sẽ, không bị dây chút mực nước nào.
 
Móng tay được cắt giũa gọn gàng.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn xuống giày Trì Thanh.
 
Giày thể thao màu trắng.
 
Nghe nói muốn biết độ sạch sẽ của một người thì hãy xem giày của họ.
 
Đôi giày Trì Thanh đang đi nhìn như hàng fake được mua từ chợ đầu mối nào đó.
 
Thế nhưng bề mặt giày cực kỳ sạch sẽ.
 
Dẫu anh để mái tóc dài lòa xòa, đồng phục có vẻ xốc xếch nhưng những chi tiết này đã ngầm chỉ ra rằng trên thực tế, Trì Thanh là một người rất cẩn thận.
 
Anh cũng không hề lôi thôi lếch thếch.
 
Chẳng mấy chốc đã chép xong, cô trả vở cho Trì Thanh.
 
Trì Thanh lạnh nhạt nhìn thoáng qua như kiểm tra tình trạng vở ghi rồi nhanh chóng lấy nó về.
 
Tiến độ học hành của trường Trung học cơ sở Nam Thành nhanh hơn trường cấp hai mà Giang Tuyết Huỳnh từng theo học. Hồi mới chuyển đến, cô gặp rất nhiều khó khăn trong việc thích nghi. Chép xong, cô thấy chóng mặt nhức đầu, nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi.
 
Có bạn học đùa giỡn chạy trong lớp, khiến cái bàn xê dịch, đánh thức Giang Tuyết Huỳnh.
 
‘Bộp’, tiếng thứ gì đó rơi xuống.
 
Đó là một cục tẩy màu vàng.
 
Bạn cùng lớp nhanh chóng cúi xuống nhặt lên giúp cô: “Xin lỗi cậu.”
 
Giang Tuyết Huỳnh hơi ngái ngủ mở mắt, thoáng giật mình.
 
Đây không phải là cục tẩy của cô. Cục tẩy của cô màu xanh dương, đang nằm gọn trên bàn mà.
 
Hiển nhiên đối phương cũng thấy cục tẩy màu xanh dương ở góc bàn của cô. Nhìn cục tẩy trong tay, bạn nam đó ngẩn ra.
 
Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Trì Thanh chợt vang lên: “Trả cho tôi.”
 
Bạn nam cùng lớp giật mình, lập tức thể hiện thái độ chê ghét tột cùng, ném cục tẩy lại xuống đất, dáng vẻ như gặp chuyện xui rủi, dính phải thứ bẩn gì đó.
 
Trì Thanh chỉ nhìn bạn nam ấy với gương mặt vô cảm, gằn từng chữ: “Nhặt lên.”
 
Ngữ điệu không hề dao động, lại rất sắc bén.
 
Bạn nam sửng sốt, có vẻ bực dọc, hét lên vừa hung tợn vừa giận dữ: “Mẹ kiếp, mày bị thần kinh à?”
 
Cuộc tranh chấp ở đây nhanh chóng thu hút ánh nhìn từ những người khác trong phòng học.
 
Bạn nam kia hình như là thành viên trong hội bạn thân của Ngô Tiệp. Ngô Tiệp vốn đang ngồi vắt chéo chân tán gẫu với các bạn khác ở đằng sau cũng đi đến, nói với vẻ mặt rất khó coi: “Muốn đánh nhau phải không?”
 
“Đồ ngu.”
 
“Mày cho rằng mày là ai hả? Ngông cái gì mà ngông?”
 
Vẻ mặt Trì Thanh rất lạnh lùng, thờ ơ nhắc lại: “Nhặt lên.”
 
Thấy cuộc tranh chấp sắp bùng nổ, bạn gái Ngô Tiệp – nữ sinh rất xinh đẹp tên Phương Hiểu Linh kia bỗng ngăn cậu ta lại.
 
“Đừng đánh nhau trong lớp, không là thầy cô giáo tới đấy.”
 
Ngô Tiệp huênh hoang vung vẩy nắm đấm tiến lên, bị những người khác ngăn lại.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn cục tẩy trên mặt đất, chợt làm ra hành động đến chính cô cũng chưa kịp phản ứng.
 
Cô nhặt cục tẩy lên.
 
Học sinh cấp hai luôn thích phóng đại, chuyện bé xé thành to, làm cứ như đó là chuyện gì không thể chấp nhận được.
 
Do ghét Trì Thanh nên động phải món đồ gì của anh cũng phải phóng đại cảm xúc đến mức khó hiểu.
 
Giang Tuyết Huỳnh chỉ làm việc này theo bản năng, cho rằng đó là chuyện cỏn con, tiện tay nhặt lên, thế nhưng trong mắt những người khác, đây lại như một chuyện lớn đáng gờm.
 

Mọi người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, bầu không khí trở lên cực kỳ vi diệu.
 
Phương Hiểu Linh liếc Giang Tuyết Huỳnh vài lần với ánh nhìn quái lạ, đến Ngô Tiệp cũng hơi giật mình.
 
Giang Tuyết Huỳnh đang không hiểu mô tê gì thì Kha Tiểu Tiêu đã nhanh chóng xuất hiện kéo cô đi.
 
Ánh mắt cô ta ngạc nhiên như thấy khủng long bạo chúa đang chạy trong lớp, cất cao giọng: “Cậu mới chuyển đến nên không hiểu. Sao cậu lại muốn nhặt cục tẩy giúp cậu ta vậy?”
 
Ba từ ‘mới chuyển đến’ như hóa giải bầu không khí vi diệu này, nếu không khó lòng giải thích nổi hành động của cô lúc vừa rồi.
 
“Cậu đừng chạm vào cậu ta, bẩn chết đi được.” Mấy học sinh nữ vốn đang chộn rộn lúc này mới đồng loạt tiến lên, vây quanh cô dặn dò.
 
Dù Trì Thanh đi ngang qua, nhóm Kha Tiểu Tiêu cũng phải quạt gió hoặc phủi phủi những thứ lỡ bị Trì Thanh chạm qua.
 
Nhờ phúc của cô, bầu không khí vốn đang giương cung chĩa kiếm lập tức nguội dần. Ngô Tiệp bị Phương Hiểu Linh lôi đi. Hình như Phương Hiểu Linh đang nói gì đó với Ngô Tiệp, vừa nói vừa nhìn về phía Trì Thanh.
 
“Đừng nóng vội…”
 
“Đến lúc đấy… gọi ra… chờ…”
 
“Cậu tốt bụng quá đấy Tuyết Huỳnh.” Cuối cùng, Kha Tiểu Tiêu hận rèn sắt không thành thép, kết luận ra câu này.
 
Giang Tuyết Huỳnh không muốn nhắc thêm về vấn đề này cho lắm. Lúc ở với nhóm Kha Tiểu Tiêu, cô luôn có cảm giác là lạ. Bọn họ đối xử với cô rất tốt, rất nhiệt tình và thân thiện, thế nhưng họ lại đối xử với Trì Thanh tàn nhẫn một cách ngây thơ.
 
Trong mắt họ, Trì Thanh là con chó săn của thầy cô, thích ra vẻ ta đây hơn người, lại lôi thôi lếch thếch. Ở tuổi này, có lẽ đám học sinh ghét nhất những đứa trẻ thích thể hiện bản thân trước mặt thầy cô, số người cô lập anh càng ngày càng nhiều. Đặt mình trong một tập thể như thế, bọn họ sẽ không thấy hành vi của mình tàn nhẫn chỗ nào.
 
Đến khi cô về chỗ, thiếu niên đã nằm nhoài ra bàn ngủ bù một lần nữa, mái tóc đen nhánh rối bù, trông tóc có vẻ hơi cứng nhưng sờ vào chắc chắn sẽ vô cùng mềm mại.
 
Trì Thanh không ngỏ ý cảm ơn cô, càng lười thể hiện bất kỳ phản ứng tương tác nào.
 
Giang Tuyết Huỳnh xem thời khóa biểu ở hộp bút, tiết sau là tiết Toán.
 
Hôm nay là thứ Sáu, đến lượt tổ bọn cô trực nhật.
 
※※
 
Thế nhưng đến xế chiều, tan học, người trong tổ cô cứ vậy xách cặp đứng lên, đi ra ngoài.
 
Giang Tuyết Huỳnh suýt cho rằng mình nhìn nhầm lịch trực nhật, đành phải ngăn họ lại, hỏi: “Hôm nay không phải tổ chúng ta trực nhật sao?”
 
Bạn học trong tổ hơi ngạc nhiên: “Ủa, cậu không biết à?”
 
“Không sao đâu, để Trì Thanh làm đi.”
 
Có người cười nhạo: “Dù sao cậu ta cũng thích lượm lặt rác rưởi mà, phải không?”
 
Trì Thanh chẳng mấy quan tâm đ ến những lời này, thậm chí không thèm cử động chân mày, vẫn điềm nhiên như không, bình tĩnh thu dọn cặp sách, dẫn đầu cầm chổi.
 
Giang Tuyết Huỳnh thực sự không thể yên tâm thoải mái giao hết nhiệm vụ cho Trì Thanh, đành đi theo lấy chổi.
 
Động tác của Trì Thanh rất nhanh nhẹn, dường như đó là một trạng thái thoải mái. Anh lưu loát quét tước sạch sẽ phòng họp, lau bảng, đổ hết rác trong thùng rác. Nếu không phải người làm việc nhà quanh năm thì tuyệt đối không thể luyện được cách làm thành thạo như vậy.
 
Vì vậy, khoảng hai phần ba lượng công việc đã được Trì Thanh nhận thầu. Thấy Trì Thanh sắp cầm thùng rác lên, Giang Tuyết Huỳnh vội gọi anh lại.
 
Trì Thanh ngoảnh đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh nói: “Tôi đi với cậu.”
 
Thiếu niên bỗng cụp mắt, nhét thùng rác vào lòng cô chẳng hề nể nang.
 
“Vậy cậu tự đi đổ đi.” Giọng điệu bình bình lạnh nhạt, không chút khách sáo.
 
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
 
Thái độ gợi đòn này khiến cô chợt cảm thấy anh không bị nhóm Ngô Tiệp đánh chết đã là được nữ thần may mắn phù hộ rồi.
 
Cứ vậy, cô mơ màng bưng thùng rác đi xuống khu nhà đổ rác.
 
Học sinh trong trường đã về gần hết. Trời tối dần, hành lang vắng tanh, trông hệt như bối cảnh phim kinh dị nào đó.
 
Giang Tuyết Huỳnh hơi sợ, bước vội xuống tầng, trái tim cứ đập thình thịch vì lo sợ.
 
Khổ hơn nữa chính là thùng rác lớn còn nằm ngay cạnh nhà vệ sinh, bên cạnh có một khu vườn nhỏ tối tăm mù mịt, không có ánh đèn.
 
Những câu chuyện kỳ lạ chốn học đường về người chết ở Nam Thanh mà nhóm Kha Tiểu Tiêu kể hôm nay tự động phát đi phát lại trong đầu cô.
 
Họ kể rằng mười năm trước có một học sinh lớp 8 bị người ta đâm chết cạnh nhà vệ sinh, chuyện này đã gây ra ầm ĩ lớn, cuối cùng bị trường cấp hai Nam Thành dìm xuống.
 
Giang Tuyết Huỳnh không biết tính thực hư, song cô không dám lề mề, bên cạnh nhà vệ sinh như hiện ra một đống hình ảnh quái gở. Cô nhanh chóng đổ rác rồi chạy về, lúc chạy, bước chân còn hơi lảo đảo.
 
Sau đó, cô chợt thấy một bóng dáng ở cửa hành lang.
 
… Nghe nói học sinh đó biến thành lệ quỷ, mỗi buổi tối đều lang thang trong trường cấp hai Nam Thành.

 
Giang Tuyết Huỳnh: “...!!!”
 
Bình tĩnh…
 
Bình tĩnh.
 
Lý trí ngăn tiếng hét thất thanh của Giang Tuyết Huỳnh tại cổ họng, mới ngăn cô không đến nỗi trở thành mấy tên tóc vàng hoe ngốc nghếch bất ngờ bị dọa trong phim kinh dị.
 
Sau phút hồi hồn, cô mới phát hiện bóng dáng này… hơi quen quen?
 
Hình như là Trì Thanh?
 
Có vẻ anh nhận thấy hành động của cô, khẽ cử động, lại lùi về trong bóng tối.
 
… Chẳng lẽ anh đứng đợi cô ở đầu hành lang nãy giờ?
 
Giang Tuyết Huỳnh ngẩn ra, bước nhanh tới, gọi anh: “Trì Thanh.”
 
Trong bóng tối, thiếu niên không thể tránh cô, đành phải quay đi, ngoảnh mặt sang chỗ khác nói: “Đi đổ rác nhanh vậy.”
 
Anh rủ mắt, biểu cảm lạnh nhạt.
 
Ánh đèn chỗ cầu thang rọi thành một dải ánh sáng nhàn nhạt tại hành lang tối om. Cứ vậy, anh đã bị ép phải rời khỏi bóng đêm, về với ánh sáng.
 
Ánh sáng tù mù đáp lên mí mắt anh, chiếu dọc sống mũi thẳng.
 
Biểu cảm hơi khó hiểu.
 
Giang Tuyết Huỳnh: ?
 
Trì Thanh không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt: “Vốn cho rằng cậu nhát gan, không ngờ chỉ số thông minh cũng khiến người ta cảm động đến vậy.”
 
Giang Tuyết Huỳnh bối rối: “Tôi cứ tưởng cậu là hồn ma vất vưởng cơ, chẳng phải mười năm trước có học sinh bị…”
 
Trì Thanh đột nhiên nói: “Cái nhà vệ sinh đó mới được xây dựng vào năm kia.”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt.
 
“Trong khi lời đồn kia lại nói đến khoảng thời gian mười năm trước.” Trì Thanh ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Không chỉ thời gian căn bản không khớp, mà…”
 
“Bạn Giang này, trong tiết Chính trị, cậu không nghe thầy cô giảng Chủ nghĩa duy vật biện chứng của Marx sao?”
 
Giang Tuyết Huỳnh: “…”
 
Ừ thì cô thật sự không thể phản bác nổi.
 
Cô có thể trả lời rằng bản thân là người theo Chủ nghĩa duy vật nhưng của kiểu tư tưởng ‘Mèo Schrodinger’ sao?
 
Sau đó, cô đi theo Trì Thanh về phòng học, trực nhật xong xuôi, khóa cửa lớp lại, đến cổng trường thì tách nhau ra.
 
Thiếu niên chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó vung tay lên, đặt cặp sách ra sau lưng, căn bản không định chờ nàng, bước nhanh như bay.
 
Giang Tuyết Huỳnh không dám đi một mình, đành phải ôm cặp sách thất tha thất thểu đi đằng sau anh, vừa không dám cách quá xa, lại vừa cảm thấy ngại nếu đi gần anh quá.
 
Buổi tối, lá cây dã hương xào xạc, soi bóng xuống mặt đất.
 
Chân giẫm lên ánh trăng sáng như gương, Giang Tuyết Huỳnh nhìn dáng vẻ khi đi đứng thẳng như cây tùng của Trì Thanh ở phía xa xa, há miệng th ở dốc, chợt không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả lại cảm nhận của bản thân vào thời điểm khi nãy.
 
Tuy rằng mới vừa nhìn thấy Trì Thanh đã bị đối phương chọc ngoáy không thôi nhưng trong lòng cô lại cảm thấy an tâm đ ến lạ.
 
Có lẽ là bởi vì thực ra nội tâm Trì Thanh không gai góc như cái cách mà anh thể hiện ra bên ngoài.
 
Ánh trăng chiếu rọi góc nghiêng ngọc ngà của thiếu niên, mái tóc đen hơi lòa xòa, hàng mi đen dài cong vút hơi ngước lên tạo nên vẻ dịu dàng hiếm có.
 
Chẳng khác nào bé cừu non với bộ lông mềm mại và trắng muốt.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương