Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người [hi Trừng]
C16: [sllcctntn] 16 - Kim Trong Bọc (1)

Khi pháo hiệu của Kim thị vừa lóe sáng trên nền trời, trong lòng Giang Trừng, cái tên đầu tiên hiện lên chính là Kim Lăng.

Đầu tiên là hai phát pháo hiệu Lam gia, sau đó tới Kim gia, cẩn thận suy nghĩ, khả năng cao nhất chính là Kim Lăng tới Vân Mộng tìm hắn, giữa đường gặp chuyện. Kim Lăng hiện đang cầu học tại Lam gia, nhưng lấy thân phận tông chủ của hắn mà xét, hắn muốn rời đi, Lam gia hẳn cần phái đệ tử hộ tống. Tính cách của Kim Lăng thế nào, Giang Trừng là người rõ nhất, có thể làm bạn với cháu trai hắn không nhiều, vậy nên hai đệ tử Lam thị kia hẳn là Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.

Lại nói, hiện tại đã ngả tối. Kim Lăng về tìm hắn gấp như vậy, hẳn là do tin đồn hắn trọng thương kia. Cũng không thể loại trừ khả năng có kẻ cố tình dẫn dụ, làm hại thằng nhóc đó.

Càng nghĩ càng lo, Giang Trừng cũng chẳng quản tình trạng bản thân hiện tại, dốc toàn lực điều khiển Tam Độc bay nhanh một chút. Tuy nhiên, do linh khí chưa hoàn toàn hồi phục, chẳng bao lâu Lam Hi Thần đã từ biệt đội phía sau tiến lên bắt kịp hắn. Sóc Nguyệt áp sát Tam Độc, Lam Hi Thần nhìn sang, lên tiếng: "Giang tông chủ, sang bên này đi."

Nếu là bình thường, Giang Trừng nhất định sẽ đập cho kẻ dám nói câu đó một trận. Thế nhưng hiện tại hắn rất rõ linh lực của mình mới phục hồi khoảng năm, bảy phần, cố chấp tự ngự kiếm khiến tốc độ chậm đi rất nhiều. Vì vậy hắn chỉ đơn giản gật đầu nói một câu "Làm phiền", sau đó trực tiếp nhảy tới phía sau Lam Hi Thần, thu hồi Tam Độc.

Lam Hi Thần nhìn lại phía sau, nhắc Giang Trừng giữ chặt một chút, sau đó tăng tốc. Kiếm khí va chạm vào gió, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Giang Trừng mơ hồ cảm thấy hơi đau đầu, vươn tay nắm chắc lấy eo của Lam Hi Thần, cả hai trực tiếp bỏ xa biệt đội cứu viện của Giang thị ở phía sau, một đường bay về hướng pháo hiệu đã hiện lên.

Lúc này, tàn lửa đã lan rộng cả một khoảng rừng, đặc biệt chói lóa trong màn đêm đang nửa phủ xuống thế gian. Từ phía xa, Giang Trừng và Lam Hi Thần đã nhìn thấy ánh lửa bập bùng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, lại ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt gay mũi, âm thầm nghiêng đầu nhìn nhau, tự thấy tai họa lần này không tầm thường.

Ở bên dưới rừng, Nhiếp Hoài Tang lúc này đã mệt tới độ không thở nổi, tốc độ chậm chạp đi rất nhiều, vạt áo đã bị không ít tàn lửa thiêu rụi nham nhở, Lam Cảnh Nghi vừa phải tự bảo vệ bản thân, vừa phải trông chừng hắn, cũng thực sự là mệt bở hơi tai.

Tuy nhiên, thảm nhất vẫn là Kim Lăng, bởi rõ ràng, những mộc nhân này từ đầu tới cuối đều là nhằm vào hắn. Lam Tư Truy trái đánh, phải đỡ, cố hết sức giúp Kim Lăng chống cự, trong lòng thầm tính toán khoảng cách từ Vân Mộng tới nơi này, xét ra cũng không lâu nữa hẳn sẽ có viện binh, chỉ cần gắng thêm chút nữa là được. Quả nhiên, hắn vừa nghĩ tới đây, một đạo ánh sáng màu lam nhạt đã quét qua không gian ngập tràn tàn lửa đỏ cháy, hất bay tất cả mộc nhân lùi về một bên. Sóc Nguyệt hạ xuống giữa khoảnh rừng đã cháy nham nhở, ngay phía trước Kim Lăng và Lam Tư Truy, khiến cho cả bốn người tại hiện trường nhất thời ngây người.

Đầu tiên, ngây người vì Trạch Vu Quân quá ngầu!

Sau đó, triệt để ngây người, vì Trạch Vu Quân và Tam Độc Thánh Thủ vậy mà ngự chung một kiếm???

Lam Cảnh Nghi trừng muốn rớt con ngươi, sau đó huých tay Nhiếp Hoài Tang một cái: "Nhiếp tông chủ, là ta nhìn nhầm, hay là hai người bọn họ đồng thời ngự kiếm thật?"

Nhiếp Hoài Tang nhớ lại chuyện trong Quan Âm Miếu, trong lòng hiểu ra vài phần, có lẽ do thương thế của Giang Trừng chưa tốt, ban nãy quá gấp cứu người nên đành tạm vất mặt mũi sang một bên, cùng phi hành với Hi Thần ca ca. Có điều, lời này hắn cũng không dám kể loạn ra ngoài, chỉ âm thầm nhún vai, tranh thủ lúc này mà thở dốc.

Giang Trừng từ trên Sóc Nguyệt nhảy xuống, ý nghĩ đầu tiên là kiểm tra coi Kim Lăng có bị làm sao không, thế nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, thì Kim Lăng đã từ bên cạnh nhào tới, quay ngược quay xuôi hắn như quay dế, sau cùng ôm chầm lấy vai hắn: "Cữu cữu, may quá, ngươi không sao hết!"

Giang tông chủ bị cháu trai nhào vào ôm ôm dụi dụi trước mặt bao người như thế, câu đầu tiên hắn nghĩ tới chính là muốn quát tên nhóc này một trận, đều đã là tông chủ một gia tộc, vậy còn ra thể thống gì! Thế nhưng cảm nhận được đứa trẻ trong lòng mình dường như đang khẽ run, hắn cứng người một lát, cuối cùng vẫn nhè nhẹ vỗ lên lưng Kim Lăng, hạ giọng: "Giờ không phải lúc ôn chuyện đâu, mộc nhân bên kia chuẩn bị tấn công rồi, ngươi không thấy hả?"

Lam Hi Thần tạm thời dùng Sóc Nguyệt tạo ra một lá chắn linh lực, tất cả mộc nhân đều bị chặn ở phía bên kia, gầm gừ gào thét không thôi. Tàn lửa vẫn tiếp tục tí tách bay theo gió, nhuộm đỏ cả không gian.

Thật vất vả mới gỡ được Kim Lăng ra, Giang Trừng xoay sang nhìn Lam Hi Thần, hạ giọng trao đổi: "Mộc nhân này không sợ lửa."


"Đúng thế" Trạch Vu Quân hiện tại hiếm khi không cười, cau mày ngẫm nghĩ "Chắc hẳn đã bị người động tay động chân."

Nhiếp Hoài Tang đứng một bên nghe, dù vẫn chưa hết mệt, nhưng cũng không quên cung cấp đầu mối: "Đám mộc nhân này từ đầu tới cuối đều nhằm vào Kim tông chủ, hơn nữa, cháy rừng nãy giờ mà quanh đây không một bóng chim, thú nào chạy loạn, đủ thấy đám người này đã trà trộn trong rừng này từ lâu, chắc cũng kịp chén quang cả một vạt rừng này rồi..."

Đương nhiên cả Lam Hi Thần và Giang Trừng đều không ngốc, những gì Nhiếp Hoài Tang vừa nói, họ cũng đều đã nhận ra. Nơi này tốt xấu gì cũng là địa phận Vân Mộng, lại có người âm thầm từ lâu như vậy chuẩn bị, còn dám nhằm tới Kim Lăng, Giang Trừng chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tức giận khó tả.

"Đám này, Trạch Vu Quân nghĩ nên giải quyết sao đây?"

Giang Trừng cân nhắc giữa Tam Độc và Tử Điện, sau rốt quả quyết cất Tam Độc đi. Với linh lực hiện tại của hắn, đồng thời sử dụng cả hai linh khí là không có khả năng, vả lại, chuyện hắn trọng thương không thể để Kim Lăng biết được, tốt nhất dùng Tử Điện đối phó là được.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng cất Tam Độc đi, đáy lòng lại nổi lên áy náy, tuy nhiên quan trọng nhất trước mắt vẫn là xử lý việc mộc nhân.

"Mộc nhân năm xưa tiêu diệt được là nhờ lửa, nay lại không hề sợ lửa, dùng lửa gia tăng sức chiến đấu, e là kiến thức trong cổ thư của chúng ta đã không còn dùng được. Tuy nhiên, vạn vật đều có tương sinh tương khắc, nhìn vào tình huống này, nếu Giang tông chủ không ngại, chúng ta có thể thử xem."

Lời của Lam Hi Thần nói ra kỳ thực cũng chính là những gì Giang Trừng đang nghĩ. Hắn đưa mắt nhìn quanh, sau đó nói: "Nếu chúng ta đoán đúng, thì nơi mộc nhân này cư trú chắc chắn phải tránh xa nguồn nước. Ta vừa xem kỹ lại, nơi này quả nhiên cách nguồn nước gần nhất phải mấy dặm, xem ra, muốn dẫn nước tới cần tốn chút công phu."

Lam Hi Thần vốn là muốn bọn họ làm mồi, dụ mộc nhân lại gần nguồn nước, nhưng nếu làm như vậy, thì nửa khoảnh rừng này e là đều bị thiêu rụi. Hơn nữa, mộc nhân này trí thông minh không hề thấp, đánh trận có tiến có lùi, bố trận nghiêm ngặt, muốn lừa gạt hẳn là không dễ. Thấy Giang Trừng nói như vậy, Lam Hi Thần quả thực không giấu nổi ngạc nhiên, vui mừng nhìn hắn: "Giang tông chủ có cách gì dẫn được nước tới?"

Nghe được Trạch Vu Quân thông thiên đạt địa ngơ ngác hỏi một câu như vậy, trong lòng Giang Trừng bỗng dưng sinh ra vài phần cảm giác tự hào. Hắn hiếm hoi lộ ra một nụ cười, xoay xoay Tử Điện trên ngón tay mình: "Có lẽ Trạch Vu Quân không biết, Giang gia chúng ta có thể tạo ra mưa."

Giang Trừng vừa nói dứt lời, còn chưa để Lam Hi Thần tiêu hóa hết ý nghĩa, đã lớn giọng nhắc mọi người: "Các ngươi mau ngự kiếm bay lên, nên nhớ càng cao càng tốt, nhất định phải vượt qua tầng sương mù đang bao phủ trên đầu chúng ta."

Kim Lăng ngửa cổ nhìn lên, sương mù dày tới mức lửa cháy đùng đùng vẫn không suy suyển, muốn bay lên qua tầng đó, liệu một người có đủ sức không?

Như nhìn thấu những gì hắn nghĩ, Lam Hi Thần một bên điều động Sóc Nguyệt, một bên lên tiếng: "Hai người một cặp đi, phù trợ linh lực cho nhau cùng bay lên."

Dứt lời, bản thân cũng mang theo Giang Trừng lên Sóc Nguyệt, chuẩn bị bay lên cao. Kim Lăng đưa mắt nhìn Lam Tư Truy, sau đó lập tức bám gót, Nhiếp Hoài Tang và Lam Cảnh Nghi bốn mắt nhìn nhau, sau đó Lam Cảnh Nghi ngán ngẩm nhún vai nhận mệnh vác theo gia chủ Nhiếp thị bay lên.

Sương mù xác thực rất dày, dày tới mức Kim Lăng cảm giác bay mãi mà không qua nổi, cho tới khi ánh trăng đột ngột ùa tới, bao phủ toàn thân, hắn mới có cảm giác mình như vừa trải qua một giấc mộng vậy. Giữa thinh không mờ ảo nhuốm màu nguyệt bạch, Tử Điện trên tay cữu cữu càng đặc biệt chói lóa.

Nhưng ánh trăng lại không cho Kim Lăng nhìn thấy sắc mặt cữu cữu mình đang tái nhợt.


Giang Trừng lần này cũng là đánh liều một phen.

Sương mù dày đặc chính là nguồn cung nước tốt nhất, chỉ là, cần một mồi lửa khai hỏa. Tử Điện của hắn vừa vặn có thể làm điều đó, nhưng với tình trạng hiện tại, Giang Trừng không rõ bản thân có thể cầm cự được bao lâu, có thể bức sương mù tạo thành mưa nhân tạo hay không.

Dường như Lam Hi Thần cũng nhận ra Giang Trừng định làm gì, trong đáy mắt ngập tràn lo lắng. Hai người hiện đang ngự chung một cây kiếm, hắn lợi dụng việc đó để thì thầm riêng với Giang Trừng mà không sợ bốn người kia nghe thấy: "Cẩn thận một chút, đừng quá sức."

Đáp lại lời hắn, Tử Điện trên tay Giang Trừng càng lúc càng lưu quang rực rỡ, sáng bừng cả một góc trời, sau đó quất thẳng vào làn sương mù dày đặc.

Điện lưu màu tím luân chuyển trong tầng sương bồng bềnh, lóe lên những tia lửa kỳ dị, hơi nóng bắt đầu bốc lên, không gian ngập trong hư ảo.

Lam Cảnh Nghi một mặt sùng bái nhìn về phía Giang Trừng, tự nhiên mà bộc lộ tâm tính thiếu niên: "Giang tông chủ thực sự có thể làm ra mưa, đây là thần tiên giáng thế mà!"

Một chút nữa... một chút nữa thôi là được rồi...

Giang Trừng đã dồn cạn linh lực trong người vào Tử Điện, nhưng hơi nước vẫn chỉ là mù mịt bay lên, chưa thèm ngưng kết lại. Hắn liều mạng tới mức tái mét mặt, đứng cũng đã không vững, ngay lúc chuẩn bị ngã xuống, liền được một bàn tay ôm lấy, kéo vào trước ngực.

Trong lúc đó, hắn chợt nghe giọng nói của Lam Hi Thần thoảng qua phía trên đỉnh đầu: "Đại cục làm trọng, Giang tông chủ, xin thứ tội..."

Giang Trừng mở lớn hai mắt, hiển nhiên đã hiểu ra Lam Hi Thần muốn làm gì. Hắn hoảng loạn tới độ muốn vùng vẫy trốn chạy, nhưng chưa kịp làm ra bất kỳ hành động gì thì đã cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể mình.

Tử điện lập tức bùng nổ, một đạo sét màu tím rạch ngang không trung, trong chốc lát, đám sương mù đã bắt đầu hóa hình, rào rào rơi xuống mặt đất.

Mộc nhân phía dưới quả nhiên đều bị nước mưa làm cho biến thành bùn nhão, lại bị Lam Hi Thần dùng linh lực đánh tan, vĩnh viễn không thể kết lại hình.

Cả đám người hạ xuống khoảng rừng trống trải vừa tắt lửa. Dù tai họa đã được giải, nhưng sắc mặt của Giang Trừng hiện tại còn đáng sợ hơn bất kỳ tai họa nào trên đời.

Lam Cảnh Nghi là người đầu tiên lên tiếng, hắn sửng sốt mở lời, mắt trợn miệng há, kinh ngạc vạn phần: "Trạch Vu Quân, Giang tông chủ... hai... hai người..."

Mặt đất ẩm ướt lại lầy lội, sương mù đã tan hết, một vạt rừng cháy quang giờ hiện ra ngột ngạt dưới ánh trăng, biểu tình khiếp đảm của từng người một nơi đó, tất thảy đều thu vào tầm mắt Giang Trừng.


Khốn kiếp, Lam Hi Thần, hắn dám cộng linh lực ngay trước mắt bao người như vậy!

Giang Trừng thực sự muốn cân nhắc tới khả năng giết người diệt khẩu. Hắn xoay người nhìn về phía đám Kim Lăng, Lam Tư Truy, Nhiếp Hoài Tang, Lam Cảnh Nghi đều đang đồng dạng chết lặng, đang muốn lên giọng uy hiếp vài câu, thì từ trong vạt rừng, một loạt đèn đuốc tựa như đã chờ giây phút này từ lâu, bất thần đồng loạt hiện ra, khiến cả một khoảng rừng hoang vu chợt sáng rõ như ban ngày.

Kèm theo đó, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên: "Quả nhiên, hai người, là song tu."

Ánh đuốc át cả ánh trăng, từ trong rừng, bốn phương tám hướng, người đổ ra đông tới nỗi Giang Trừng có cảm tưởng mình là phạm nhân đặc biệt bị toàn tu chân giới truy nã, dẫn đầu là một gương mặt thập phần quen thuộc.

"Du tông chủ?" Giang Trừng hạ mi mắt, hờ hững chào hỏi một câu, mặt không biến sắc, tựa như hết thảy mỉa mai ban nãy chưa từng nghe vào tai "Muộn như vậy, sao ngài còn ở chốn rừng hoang núi vắng này, mang theo nhiều đệ tử như vậy?"

Đám người lố nhố túa ra, chẳng mấy chốc đã đứng đầy vùng đất trống. Gia bào mỗi người một vẻ, rực rỡ sắc màu. Giang Trừng trong lòng thầm cười một tiếng, quả nhiên chạy trời không khỏi nắng, xem ra là có chuẩn bị mà tới đây. Một nửa tu chân giới cũng bị kéo tới đây rồi!

"Trạch Vu Quân, Giang tông chủ, chúng ta hiện tại đang có hẹn săn đêm luận bàn võ nghệ, tình cờ nhìn thấy pháo hiệu của Lan Lăng và Cô Tô liền gấp rút chạy tới hỗ trợ, thật không ngờ tới nơi thì tai họa đã được hai vị xử lý xong. Mấy hôm trước truyền ra tin đồn Giang tông chủ gặp nạn, mấy người chúng ta lo lắng không ngớt" Du tông chủ tiếu lý tàng đao, hào hứng vạn phần mà nói "Nay thấy Giang tông chủ khỏe mạnh như vậy, chúng ta cũng an lòng rồi..."

Giang Trừng rũ mắt mỉm cười, nhìn hắn mà không nói, Du tông chủ lại được một tấc lấn thêm một thước: "Hôm đó tới thăm Giang tông chủ, gặp Trạch Vu Quân ở đó, thì ra hai người đã sớm kết đạo lữ, sớm hôm bên nhau, vậy mà không chiếu cáo một chút, cho chúng ta được tới chúc phúc?"

Hắn càng nói càng quá đáng, Lam Hi Thần thực sự rất muốn thi hành cấm ngôn thuật. Nhưng chuyện song tu là sự thật, hai người bọn họ dù không hề có gian tình đoạn tụ, lại há miệng mắc quai. Giang Trừng từ lúc hạ xuống mặt đất tới nay đều không nhìn về phía Lam Hi Thần lấy một lần. Hắn đứng giữa trung tâm vòng vây, xung quanh là vô số tiếng xì xào bàn tán, vậy mà sống lưng vẫn thẳng tắp, ung dung nhàn nhã, tựa như hết thảy đàm tiếu kia cùng hắn đều không hề liên quan. Giữa lúc Lam Hi Thần muốn vì Giang Trừng lên tiếng, thì một âm thanh sắc bén đã vang lên, khiến mọi người đều sững sờ: "Từ lúc nào chuyện Giang thị kết thân, lại phải cùng gia chủ các gia tộc phụ cận báo cáo vậy?"

Đến cả Giang Trừng cũng có phần giật mình bất ngờ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, liền thấy Kim Lăng ngẩng cao đầu, ngạo khí muôn phần mà bước ra giữa đám đông, đến bên cữu cữu của mình.

Vốn An Lục Du thị tông chủ ngày thường đều rất thích lấy tuổi tác ra để ra vẻ trưởng bối, nay thấy Giang Trừng bị vạch trần bí mật đoạn tụ, dùng song tu – cái cung cách chẳng lấy gì làm vẻ vang kia để gia tăng linh lực, còn Lan Lăng thì sau vụ việc Kim Quang Dao cũng đã bị vấy bùn không ít, Du tông chủ không tránh khỏi nhất thời đắc ý tới vểnh râu, giả lả cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Kim tiểu tông chủ. Thứ lỗi lão phu nhiều lời, nhưng những chuyện như song tu, Kim tiểu tông chủ vẫn là chưa nên luận bàn tới đi?"

"Ồ..." Kim Lăng khoanh tay, thấy cữu cữu vẫn im lặng ngầm đồng ý, nên cũng không thèm câu nệ việc giữ mặt mũi giúp ai đó nữa, cười lạnh một tiếng "Nếu vậy, Du tông chủ cũng thứ cho vãn bối nhiều lời, chúng ta ở đây đều là tông chủ một gia tộc cả, luận tuổi tác, quả nhiên ta trẻ người non dạ, nhưng luận bối phận, ta lấy tư cách Lan Lăng Kim thị tông chủ đương nhiệm cùng ngài bàn luận, vậy thì đủ tư cách rồi chứ?"

Đừng tưởng Kim Lăng thường ngày hồ hồ nháo nháo, tính khí hiếu thắng mà nghĩ hắn còn là trẻ con. Hắn lớn lên tại Kim Lân Đài, từ nhỏ tới lớn vị trí của hắn luôn là thứ mà kẻ khác đỏ mắt trông vào, bên cạnh lại không có phụ mẫu che chở. Tuy thế gian luôn nói hắn cậy có cậu mình tác oai tác quái nên trở thành đại thiếu gia bị chiều hư, nhưng thế gian chưa từng thấy, lúc cậu hắn không ở, hắn ở Kim gia dùng cách nào để trưởng thành.

Ví như lần này, Kim Lăng tùy hứng vất Kim gia lại chạy tới Cô Tô Lam thị cầu học, nhìn qua tưởng là thiếu suy nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là một chiêu thả vườn không nhà trống, nhằm dụ địch xuất đầu lộ diện mà thôi. Quả nhiên, hắn đi chưa bao lâu, trên dưới Kim Lân Đài những ai rục rịch vươn móng vuốt đều bị hắn bí mật nắm trong tay rồi...

Kim Lăng là một chú hổ non, nhưng chỉ vì nó hay đùa giỡn vui vẻ mà nghĩ nó là mèo, thì sai lầm thực sự!

Du tông chủ không biết bản thân đang làm thức tỉnh một con mãnh thú, vẫn giữ thái độ nửa mỉa mai, nửa ra vẻ đạo mạo, thi lễ: "Vậy xin rửa tai lắng nghe Kim tiểu tông chủ chỉ bảo."

"Là vậy, Du tông chủ, bất kể là Giang tông chủ cùng Lam tông chủ đây là song tu hay là thành thân, nếu họ muốn thông báo, thì hẳn cũng là cùng trưởng bối của mình thông báo, liệu cần thông báo tới ngài sao? Xin hỏi, ngài là trưởng bối Giang gia chúng ta, hay vẫn là trưởng bối Lam gia vậy?"

Lời này nói ra đúng là thực sự không nể mặt, Du tông chủ đã hơn năm chục tuổi đầu, thực sự bị một đứa nhóc chưa tới hai mươi không kiêng dè gì chỉ thẳng thân phận như vậy, tức tới run người: "Kim... tông chủ, ngươi quá không tôn trọng trưởng bối rồi!"


"Du tông chủ" Kim Lăng nhếch môi cười, nhưng giọng nói lại thập phần lạnh lẽo "Chúng ta đã nói từ đầu, hai ta đang dùng thân phận gia chủ hai gia tộc để bàn luận, không luận bối phận tuổi tác."

Đứng một bên quan sát nãy giờ, Lam Cảnh Nghi nhìn một màn này, kích động tới độ hai mắt sáng bừng, kéo vạt áo Tư Truy: "Tư Truy, nhìn xem, thật không ngờ, đại tiểu thư oai phong như vậy!"

Dưới ánh lửa, Kim Lăng vóc dáng còn thiếu niên, đứng với Giang Trừng vẫn là thấp hơn gần một cái đầu, nhưng khí chất hiện tại của hắn, quả nhiên không khiến cữu cữu mình mất mặt. Giang Trừng mỉm cười hài lòng, không uổng hắn ngày thường yêu thương dìu dắt, nhóc con này lúc cần dụng sự quả nhiên đã có thể tin cậy được rồi!

Nếu chuyện chỉ dừng ở đây, thì hẳn cũng không đến nỗi quá mất mặt, nhưng Du tông chủ bên kia lại là một kẻ sĩ diện, cứng đầu, không cam tâm nói lại: "Dù sao, nếu đã không làm chuyện khiến bản thân hổ thẹn, thì cần gì phải giấu giấu giếm giếm?"

Câu nói này của hắn thành công chọc cho nụ cười trên môi Giang Trừng tắt ngấm. Giữa lúc từng tia lửa của Tử Điện mơ hồ hiện ra, một giọng nói đã nhẹ nhàng từ đằng sau đưa tới, ôn nhã, thảnh thơi, nhưng có vài phần uy nghiêm khiến người ta run sợ: "Du tông chủ, ý ngài là chuyện gì khiến bản thân hổ thẹn?"

Mọi người lại thêm một lần nữa kinh ngạc, chủ nhân giọng nói kia, nào ngờ lại chính là Trạch Vu Quân nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng đứng đằng sau Giang tông chủ.

Hiển nhiên ai cũng không ngờ Trạch Vu Quân vừa mở miệng lại trực diện đề cập tới vấn đề này, lắp bắp chấn kinh chưa biết đáp sao, thì đã thấy đương sự tiến lên phía trước, trên mặt mỉm cười, giọng nói lại pha thêm vài phần lạnh lẽo: "Ý của Du tông chủ, là Lam mỗ không xứng với Giang tông chủ, hay là Giang tông chủ không xứng với ta?"

"Không... ý ta không... phải..."

Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, Trạch Vu Quân – tấm gương lễ giáo của Cô Tô Lam thị - đã lại lên tiếng ngắt lời: "Vậy, ý Du tông chủ là, Lam gia cùng Giang gia không môn đăng hộ đối?"

Du tông chủ nhìn một Lam Hi Thần khác lạ như vậy, quẫn bách đưa mắt xung quanh cầu cứu. Nhưng đám người ban nãy háo hức hóng chuyện kia lại chẳng may may có lấy một kẻ dám vì hắn đỡ lời. Du tông chủ không còn cách nào khác, lấp liếm nói: "Dù gì, nam tử cùng nhau, vẫn là trái tự nhiên, hậu đại sau này... không tốt cho lắm..."

Giang Trừng nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười trào phúng hiện lên khóe môi: "Cứ cho là nam tử cùng nhau không tốt cho hậu đại, nhưng lời của Kim tông chủ kia, chắc hẳn Du tông chủ còn nhớ? Chuyện hậu đại của Lam, Giang hai nhà chúng ta, không dám phiền ngài nhọc tâm suy nghĩ. Du tông chủ, tuổi tác ngài cũng đã lớn, vất vả đã nhiều năm như vậy, cũng nên bỏ bớt mối lo xuống, an hưởng tuổi già rồi..."

Khi hắn nói câu này, Tử Điện trên tay liền mơ hồ lóe sáng, dọa những người xung quanh đổ mồ hôi lạnh một phen. Có điều, Giang Trừng cũng không làm ra chuyện gì kinh hãi thế tục, chỉ lẳng lặng hành lễ: "Đêm cũng đã muộn, không tiện quấy rầy, sau này gặp lại sẽ cùng Du tông chủ và các vị ở đây đàm luận sau. Cáo từ."

Sau đó quay lưng ngự kiếm về Vân Mộng.

Lam Hi Thần cùng bọn Nhiếp Hoài Tang và tiểu bối Kim, Lam, Giang ba nhà cũng chẳng nấn ná thêm làm gì, nối nhau rời khỏi, để lại một mảnh rừng âm u cháy sém sau cơn đại họa chìm trong ánh đuốc bập bùng...

______

14/2: bận, không viết short mừng

Nguyên tiêu: bận, không viết short mừng :3

Cuộc đời thật sự nhiều cái thân bất do kỷ :v

Cái chương này dài chetmia bà con ạ, tớ gõ máy thôi đã đơ hết tay rồi =)))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương