Sẽ Không Nương Tay Với Cậu
-
33: Thông Suốt
Edit&Beta: Linh Lăng Các
- ----
Trác Du buông điện thoại xuống.
Đàm Đinh đang cuộn tròn người ngủ bên cạnh hắn, mặc dù vừa rồi đã ngủ ở rạp chiếu phim suốt hai giờ đồng hồ, nam hài sắc mặt điềm tĩnh mà cuộn lại trên giường ngủ rất say.
Nhưng giờ phút này Trác Du lại không dám nhìn cậu thêm một cái.
Hắn chỉ cảm thấy điện thoại trong tay hắn hiện tại như cái bàn ủi vô cùng nóng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Trác Du nhanh chóng ngồi dậy rồi xuống giường, có chút chật vật, thất thố mà chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hiện tại là tầm rạng sáng hai, ba giờ, dì Hứa đã sớm đi nghỉ, trong phòng khách rộng lớn của biệt thự chỉ để lại một cái đèn mờ ảo.
Nương theo chút ánh sáng yếu ớt này, Trác Du từng bước, từng bước, thẫn thờ như một cái máy, chậm rì rì mà du đãng ra bên ngoài biệt thự.
Ở giữa hoa viên là một cái hồ lớn phun nước, Trác Du biết thứ này, nó gọi là đài phun nước.
Tuy rằng cho đến nay Trác Du vẫn không rõ, vì cái gì sẽ có người muốn đào một hồ lớn ở trong sân, nước trong hồ không dùng để uống, mà chỉ để phun lên.
Sóng nước trong hồ lấp lánh, phản chiếu ánh trăng tròn.
Trác Du đứng im tại chỗ, dại ra mà nâng mắt nhìm chằm chằm mặt trăng vặn vẹo trên mặt nước cái kia trong chốc lát, ngay sau đó hắn đột nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía chân trời hư vô xa xôi không thể với tới.
Tâm duyệt là có ý gì? Trác Du nghĩ.
Quá đơn giản, trong lòng có một cái thanh âm khinh thường mà nói với Trác Du, chính là thích chứ sao, mi xem trên mặt trăng có Hằng Nga tâm duyệt với Hậu Nghệ, sư phụ của mi tâm duyệt với sư nương của mi, đây là một chuyện quá đơn giản a.
Ồ.
Trác Du cảm giác chính mình giống như đã hiểu.
Vì thế hắn lại tự hỏi chính mình, vậy mình tâm duyệt với Đàm Đinh sao?
Cái âm thanh kiêu ngạo vừa rồi ngay lập tức liền tắt ngấm, Trác Du lại vô cùng kiên nhẫn mà chờ trong cuốc lát, lại không có được một cái đáp án sáng tỏ, dứt khoát.
Vì thế Trác Du mờ mịt.
Rõ ràng là không có khả năng a, Đàm Đinh là sư đệ mà mình quen biết nhiều năm, hai người bọn họ lại đều có trái ớt, tương lai đều sẽ cưới vợ ôm em bé.
Chính mình làm sao dám, sao có thể, sinh ra tâm tư như vậy với cậu ấy đâu?
Vầng trăng sáng tỏ, tinh tú lộng lẫy, phía chân trời là một mảng màu tím tĩnh lặng, thăm thẳm.
Sau một lúc lâu Trác Du chậm rãi cúi người, hai đầu gối quỳ xuống đất, làm ra một cái tư thế lãnh phạt của đệ tử trên Thu Y Sơn.
Sau đó hắn dại ra lâu thật lâu, đột nhiên đối mặt với vầng trăng kia cúi đầu lạy một cái.
“Sư phụ, sư nương, còn có sư tỷ.”
Trác Du quỳ rạp trên mặt đất lẩm bẩm: “Con không biết hiện tại mọi người có nghe thấy con nói không, nghe được thì xin mọi người hãy nghe, không nghe thấy con cũng không có cách nào cả.”
“A Du xin lỗi mọi người.”
Trác Du nói: “A Du hổ thẹn trong lòng.”
Những ngày vừa qua, con xác thật đã nỗ lực để làm hết trách nhiệm của một người sư huynh, con nỗ lực che chở cậu ấy, dạy cậu ấy rất nhiều đồ vật, còn mua cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn.
Trác Du ngơ ngác mà nhìn chằm chằm ngọn sóng lăn tăn trong hồ bị gió nhẹ nhàng thổi qua.
Chính là con hình như đem trách nhiệm này nhầm lẫn một chút, con đối với Đàm Đinh tựa hồ sinh ra không ít tâm tư dơ bẩn...!
“Trác Du?”
Thân mình Trác Du đột nhiên cứng đờ.
Hắn đột ngột quay đầu lại, liền thấy Đàm Đinh đang mặc áo ngủ đơn bạc, đứng ở phía sau mình, có chút mờ mịt mà gọi tên của hắn.
Có thể là bởi vì ra ngoài quá vội nên không có đi giày, cậu cứ như vậy mà đi chân trần, lộ ra cổ chân trần trắng nõn, mảnh mai, bạch mắt cá chân, đứng trên chỗ lát đá ở hoa viên, ngơ ngác mà nhìn chính mình.
“Tôi tỉnh lại liền không thấy cậu đâu, sau đó đi theo ánh đèn ở đại sảnh ra đây...”
Đàm Đinh thở hổn hển đến gần hơn chút, liền thấy Trác Du đang quỳ gối bên cạnh đài phun nước, hai tay chống đất, bộ dạng giống như đang dập đầu với pho tượng giữa hồ.
Biểu tình trên mặt Đàm Đinh trong phút chốc trở nên thập phần đặc sắc, cậu có chút chần chờ hỏi: “—— cậu, là đang làm gì a?”
Trác Du trầm mặc.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Hiện tại là đêm hôm khuya khoắt, hắn không thể dùng lí do là mình muốn đi tản bộ để lừa người.
Vì thế trong cái khó ló cái khôn, hắn đột nhiên giơ tay vớt vốc nước trong veo trong đài phun nước.
Trác Du đem nước trong lòng bàn tay đưa đến bên miệng, tự nhủ thầm ăn bẩn sống lâu, khẽ dừng một chút, sau đó vẫn dứt khoát mà uống một ngụm.
“…..
Tôi nửa đêm tỉnh lại, thật sự là khát nước, lại không muốn ở trong phòng bếp lăn lộn đun nước như vậy sẽ đánh thức mọi người.”
Diễn trò thì diễn cho đủ bộ, Trác Du nói nói, lại cúi đầu uống một ngụm nước trong hồ được vệ sinh sạch sẽ hằng ngày, làm như không có việc gì nói: “Liền nghĩ tới đây tìm chút nước để uống.”
“Uống khá tốt.” Trác Du xấu hổ mà bổ sung nnói: “Rất, rất ngọt.”
Đàm Đinh: “……”
“Thật vậy chăng?” Đàm Đinh chần chờ hỏi.
Nhưng mà không biết là nghĩ như thế nào, Đàm Đinh tựa hồ thật sự tin mấy lời vớ vẩn của Trác Du, vì thế cậu học bộ dáng của Trác Du, cùng nhau nửa quỳ ở cạnh đài phun nước.
Đàm Đinh đầu tiên là dùng tay nâng lên một chút nước, tò mò mà quan sát trong chốc lát, lại quay đầu, bán tín bán nghi mà nhìn Trác Du một cái.
Trác Du chỉ có thể căng da đầu gật gật đầu.
Đàm Đinh ồ một tiếng.
Trác Du liền nhìn cậu ngây người mà nhìn nước trong tay mình một lát, sau đó là lòng hiếu kì vẫn lớn hơn sự cảnh giác, cậu cẩn thật mà ghé xuống, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm một ngụm.
Trác Du: “…!!!”
“….”
Đàm Đinh liếm liếm môi dưới, mày nhíu lại, cảm nhận dư vị một chút, ngay sau đó có chút kinh hỉ mà nhìn về phía Trác Du cạnh đang mặt đỏ tai hồng nói: “Trác Du, thật sự có chút ngọt a.”
- ----
Tuy rằng toàn bộ cốt truyện cơ hồ là hoàn toàn không hiểu, hơn nữa lúc tỉnh lại cũng không còn một chút bắp rang bơ nào, nhưng kì thật, ở buổi đi xem phim kia, Đàm Đinh vẫn cảm thấy được mình thật sự vui vẻ.
Nhưng mà mấy ngày nay Đàm Đinh đột nhiên phát hiện, Trác Du giống như luôn trốn tránh ánh mắt của mình.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Trác Du đột nhiên có chút không muốn nhìn thẳng chính mình —— mỗi khi hai người ánh mắt sắp đối diện với nhau, Đàm Đinh liền thấy Trác Du như đang lẩn trốn cái gì đó, làm bộ không có việc gì mà đem ánh mắt dời đi.
Trác Du cho rằng mình diễn rất khá, lại không biết rằng kỹ thuật diễn của hắn vừa cứng ngắc vừa vụng về đến có chút buồn cười.
Ăn cơm cũng vậy, giảng đề cũng vậy, giống như trên mặt Đàm Đinh mọc thêm một thứ có thể ăn thịt người vậy, Trác Du mỗi lần nhìn đến cậu thật giống như là bị bỏng, tình nguyện đem đôi mắt đặt ở trên đề toán mà ngày thường hắn xem nhiều thêm một chút liền sẽ mệt rã rời, lại không muốn cùng Đàm Đinh đối mắt thêm một giây.
Có thể hay không là do ngày đó mình không cho Trác Du ăn con cua mà cậu ấy muốn cho nên cậu ấy tức giận rồi?
Đàm Đinh yên lặng mà ở chọc chọc ra một cái lỗ lớn trên tờ giấy nháp, hoặc là do lúc xem điện ảnh mình lại ngủ mất nên chọc cậu ấy không vui?
Trác Du thích ăn cay, vì thế tan học thời điểm Đàm Đinh chủ động đi hỏi hắn: “Trác Du, cuối tuần này, chúng ta đi ăn cá hấp ớt được không?
Trác Du tựa hồ là sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ dừng lại trên mặt của Đàm Đinh một lát.
Nhưng mà giây tiếp theo hắn quả nhiên nhanh chóng quay đầu đi, trầm mặc một chút, mới biệt biệt nữu nữu mà nói: “Cậu có thể ăn được cay thì đều được, tôi… đều nghe cậu.”
Đàm Đinh lúc này càng xác định là có chỗ nào không đúng rồi.
Trác Du người này tính cách, ngày thường chỉ biết nói “Có thể, nhưng là tôi còn muốn ăn cái này cái này còn có cái kia”, hoặc là sẽ nói “Cậu muốn ăn thứ này chỉ là nhìn nó hoa hòe loè loẹt, thật đúng là coi tiền như rác”.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói loại lời dịu ngoan, săn sốc như “đều nghe cậu”, hắn nói loại lời này chính là có chút quái dị.
Bởi vì tình huống hiện tại thật sự là quá khác thường, Đàm Đinh lúc này là thật sự có chút sốt ruột.
Cậu mở WeChat hỏi Hứa Linh, không nghĩ tới Hứa Linh cũng thực mờ mịt, nói chuyện này không có khả năng a này không hợp lý a, lúc ấy là chính hắn chủ động tới tìm cậu, đi cùng cậu xem phim, chúng ta lại không có ép buộc hắn, hắn sao có thể sẽ nói trở mặt liền trở mặt đâu.
Đàm Đinh chỉ có thể nói không biết.
【 Linh Linh Tử 】: Hôm nay trận thi đấu bóng rổ hôm nay cậu không cần đi xem.
Đàm Đinh sửng sốt, trả lời: “Nhưng mà hôm nay có thi đấu, là....”
【 Linh Linh Tử 】: Cậu cứ nghe tôi, hắn hiện tại rõ ràng là cất giấu tâm sự với cậu, nếu cậu cứ luôn buộc chặt thì hắn sẽ càng giấu kĩ.
【 Linh Linh Tử 】: Hôm nay tôi cũng đi xem thi đấu, tôi sẽ giúp cậu quan sát, cậu tiếp tục làm việc của mình là được.
【 Linh Linh Tử 】: Đôi khi a, dính A cũng không thể dính quá chặt, nếu thời điểm cân nhắc không ra tâm tư của bọn họ, thì ngẫu nhiên buông tay một chút, có khi sẽ có hiệu quả bất ngờ a.
- ----
“Cậu không đi?”
Trác Du sững sờ một chút: “Nhưng hôm nay không phải là chơi bóng bình thường trong trường a, là cùng với trường học bên cạnh thi đấu, là thi đấu a, cậu thật sự không tới nhìn sao?”
Đàm Đinh rũ xuống mắt, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Giang Miên nói… trong câu lạc bộ đến một đống hoa mới, là chuẩn bị cho đại hội thể thao.” Đàm Đinh nói.
“Đại hội thể thao không phải còn có một thời gian nữa?”
Trác Du nhíu mày: “Lần sau cậu đi không...”
“Nghe nói lần này số lượng hoa không ít.”
Đàm Đinh giương mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Trác Du: “Dù sao tôi cũng phải đi giúp bọn họ thu thập tu bổ một chút, bằng không ảnh hưởng đến cây sau khi mọc lại, chúng sẽ phát triển không đẹp.”
Ánh mắt Đàm Đinh luôn tĩnh lặng như là một cái đầm nước sạch sẽ xinh đẹp.
Chính là hiện tại Trác Du mỗi khi đối diện với ánh mắt Đàm Đinh, trong lòng hắn sẽ dâng lên một trận phát sợ, tay chân cũng đi theo không biết nên đặt ở đâu.
Đàm Đinh lại nói: “Cậu cố lên, Trác Du.”
Trác Du lúc này mới cứng đờ mà lên tiếng.
Vì thế lúc lúc đi trên đường ra sân bóng rổ, Trác Du liền bắt đầu có chút thất thần lên.
Sau khi hắn rốt cuộc thông suốt, ý thức được chính mình thích Đàm Đinh, Trác Du cảm thấy trái tim mình như biến thành từng sợi mỏng, lộn xộn rốt tung, không tài nào gỡ ra được.
Hắn lâm vào một vòng bế tắc lẩn quẩn.
Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng Trác Du biết chính mình tựa hồ là có chút sợ hãi.
Hắn cảm thấy mình sinh ra tâm tư như vậy, căn bản không xứng làm sư huynh của Đàm Đinh, hắn bắt đầu sợ hãi Đàm Đinh biết những tâm tứ bí ẩn ái muội đó của mình.
—Hắn thậm chí không dám nhìn Đàm Đinh nhiều hơn một giấy, sợ cặp mắt sạch sẽ, xinh đẹp kia của Đàm Đinh sẽ thẳng tắp mà nhìn thấy đầu oac của hắn, nhìn thấy những tâm tư không sạch sẽ của mình.
“Ôi vãi, nhiều hoa quá.”
Khương Đại Nhân xoay xoay quả bóng rổ trong tay cảm khái nói: “Lần này kỷ niệm 50 năm thành lập trường trùng với đại hội thể thao mùa thu, trường chúng ta thật chịu chi nha.”
Trác Du nhìn chằm chằm chính mình một chậu hoa không biết tên bên chân mình đến xuất thần.
Cánh hoa mượt mà, tròn tròn, khá xinh đẹp, chính là màu sắc lại nùng diễm như máu, có chút quá chói mắt.
Trác Du đột nhiên nhớ tới lúc hắn cùng Đàm Đinh vừa tới cái thế giới này, bọn họ lần đầu ra ngoài ăn cơm, hai người ở nhà hàng cái gì cũng không hiểu, đánh vậy đánh bạ mà chọn một loại rượu có màu đỏ tương tự như vậy.
Sau đó Đàm Đinh uống say.
Đêm đó cậu ở trong ổ chăn lộ hai mắt, thật thẹn thùng mà nói với hắn, cậu đã có cô nương mình thích.
Lúc ấy Đàm Đinh miêu tả cô nương kia như thế nào?
Nga, săn sóc tỉ mỉ, mạnh miệng mềm lòng, lại còn tài mạo song toàn.
Đúng vậy.
Trác Du hốt hoảng mà nghĩ, mi muốn lộ ra những tâm tư đó, nghĩ tới Hằng Nga, Hậu Nghệ, nghĩ cùng người ta làm đôi thần tiên quyến lữ thì có ích gì?
Mi đã quên sao, Đàm Đinh đã sớm đã có người trong lòng rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook