Scream Queens
-
Chương 7-2: Bitches vs the Murders 2
Khi ở bên dưới một cơn bão sắp tan, Vĩnh Lộc chợt cảm thấy trong lòng mình có một chút tiếc nuối, và cả một chút sợ hãi nữa. Nếu bọn họ có thể mãi mãi mắc kẹt với cơn bão này, bọn họ sẽ không bao giờ phải đối mặt với những thứ mà nó đã bỏ lại. Biến mất như thể chẳng khác nào một cơn gió thoảng, nó chẳng bận tâm gì đến những thứ hoang tàn đổ vỡ mà chính nó đã gây ra. Giống như một chú chim đã bắt đầu quen với việc ẩn náu bên trong một chiếc tổ, mặc cho cơn bão ngoài kia có dữ dội thế nào. Chú ta chẳng phải lo lắng gì vì nó biết mọi thứ nó có thể làm bây giờ chỉ là nằm đó mà thôi. Nhưng khi bầu trời đã quang đãng trở lại, chú chim nhỏ nhìn ra bên ngoài và tự hỏi chú ta sẽ vỗ cánh như thế nào, và chú ta sẽ bay về đâu... Vĩnh Lộc không biết phải đối mặt với thế giới bên ngoài thế nào nữa. Cô nhìn đôi bàn tay của mình và dường như có thể nhận ra những vết máu lốm đốm cứ lúc ẩn lúc hiện theo mỗi nhịp nháy tắt của chiếc đèn trần. Những giọt mưa cuối cùng cứ liên tục rơi về hướng cô. Cảm giác lạnh lẽo càng khiến cho hành lang như kéo dài ra thêm. Và không chỉ lạnh, cô còn cảm thấy cô độc, và lạc lõng nữa. Cô chưa bao giờ thuộc về những nơi đó, hay là những kẻ đó. Và cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu hay phải đi về đâu. Đến cuối cùng, cô nhận ra mình đang đứng trước khu kí túc xá nam và vô thức nhìn về phía cửa phòng cậu ta. Cô biết chứ, tận trong thâm tâm mình, cô vẫn chẳng thể nào từ bỏ được những hy vọng mà mình đã dành cho cậu ta và chính mình. Khi cô nhìn thấy tấm màn cửa phòng cậu ta khẽ lay động, niềm hi vọng của cô lại tăng lên một chút. Nhưng cô phải tự kéo mình trở lại với thực tại mà thôi. Đó chắc hẳn chỉ là một cơn gió ngu ngốc, chẳng có ai thực sự ở đó cả. Đó chỉ là một cái bóng mà thôi. Hoặc là một thứ ảo ảnh nào đó... Vĩnh Lộc khẽ chớp mắt, không biết liệu đôi mắt có đang đánh lừa cô hay không. Khi cô hé mắt ra, chiếc bóng đó đã không còn. Cô thở phào nhẹ nhõm, và nỗi thất vọng kì lạ lại bất ngờ dâng trào trong lòng cô. Cô đã thầm hi vọng cái ảo ảnh đó sẽ không biến đi, vậy mà... Bây giờ thì cô đã hiểu niềm hi vọng bé nhỏ bên trong mình lại có sức mạnh to lớn đến thế nào. Nó khiến cho cô bất chấp tất cả và mù quáng đi theo linh tính của mình. Vĩnh Lộc hít một hơi thật sâu và tiến bước về phía khu nhà kí túc xá. Cô biết rằng cậu ta đang ở đó, chờ đợi cô hoặc là chờ đợi một ai đó khác. Hoặc cũng có thể, thứ cậu ta đang chờ đợi lại là một thời cơ thích hợp.
Vĩnh Lộc đứng trước cửa phòng cậu ta và im lặng lắng nghe tiếng nhịp đập của con tim mình. Nó đang sợ hãi bởi vì nó đã biết sự thật. Nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta ở phía bên kia cánh cửa đó. Vĩnh Lộc gõ nhẹ lên cánh cửa và không khỏi tự chửi rủa sự ngu ngốc của chính mình. Cậu ta sẽ chịu bước ra mở cửa cho cô sao? Hay cậu ta sẽ tiếp tục trò chơi lẩn trốn này? Cậu ta thật sự không biết rằng cô mới là người giỏi việc trốn tránh nhất sao? Cậu ta có dám đối mặt với cô ngay lúc này không? Thế còn cô thì sao, cô có dám chắc chắn về chuyện đó? Tay nắm cửa từ từ xoay nhẹ, và cánh cửa từ từ hé ra. Gương mặt chào đón cô lại thuộc về một kẻ cô không đoán trước được.
- Bồ đang làm gì ở trong đó? Đây là phòng của Tuấn Anh cơ mà!
- Tui biết. Và bồ biết không, đây là khu kí túc xá nam đấy. Tui cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của bồ ở đây!
Vĩnh Lộc không muốn nghe thêm mấy lời vớ vẩn nữa. Cô đẩy mạnh cánh cửa vào bên trong một cách bất ngờ và khiến cho nó va mạnh vào mặt Tùng Lâm. Trong lúc cậu ta còn đang la oai oái và cố gắng đuổi sạch đám đom đóm đang vây trước mắt mình, Vĩnh Lộc đã nhìn ngó khắp căn phòng và dừng ánh mắt lại ở vết đỏ lốm đốm trên giường cậu ta.
- Bồ đã làm gì với cậu ấy?!
Vĩnh Lộc lao đến chộp lấy miếng trải giường và hì hục dùng tay lau đi vết đỏ đó. Cô chỉ hi vọng rằng vết đỏ đó sẽ biến đi và cô có thể thở phào nhẹ nhõm cũng như tự nhạo báng chính mình. Nhưng cô không hề hoa mắt, nó vẫn y nguyên như thế. Vĩnh Lộc vò nó lại và quay sang nhìn Tùng Lâm trong lúc cậu ta cố gắng bịa chuyện trong vô vọng.
- Đó là... nước sốt, hay là màu vẽ... thứ gì đó đại loại thế. Mà tui không biết gì cả, đó có phải giường tui đâu chứ.
- Cậu ấy đâu?!
- Bình tĩnh nào.
Khi nhìn thấy Tùng Lâm tiến về phía mình, Vĩnh Lộc hốt hoảng giương thứ vũ khí duy nhất của mình về phía cậu ta và lớn tiếng đe dọa.
- Tránh xa tui ra!
Nhưng đối với những gã trai như Tùng Lâm, những lời ngăn cấm đe dọa lại nghe ngọt ngào như lời mời gọi vậy. Cậu ta vẫn bình tĩnh bước từng bước về phía cô và thách thức.
- Nếu không thì sao? Bồ sẽ xé toạc cổ họng tui ra bằng chính bàn tay đó đúng không?
Cậu ta đã biết! Cậu ta biết cô là người đã giết Chấn Hà. Dĩ nhiên rồi, chắc hẳn chính cậu ta là kẻ đã dời cái xác ra hồ nước. Nhưng tại sao chứ? Cậu ta muốn gì ở cô? Một lời đề nghị khác, một lời đe dọa khác? Tất cả bọn họ đều là như thế cả. Họ đặt bẫy cô, và lợi dụng cô. Bọn họ luôn xem cô như một con thú bị nhốt trong lồng để mặc cho họ làm trò tiêu khiển. Có lẽ chính cô cũng nên để mặc cho con dã thú bên trong mình trỗi dậy, và bắt bọn họ phải trả giá. Vĩnh Lộc đã sẵn sàng làm bất kì điều gì cần thiết, nhưng một tiếng gọi thân thuộc đã đánh thức phần con người yếu đuối bên trong cô.
- Hai người thôi đi!
Khi cô nhìn thấy cậu ấy, cô cứ ngỡ đây chắc hẳn là lần đầu tiên họ gặp nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách. Mọi thứ bên ngoài đều vỡ tan tành và chẳng còn tí ý nghĩa nào với cô nữa. Cô chỉ biết gục xuống giữa những mảnh vụn đó và vỡ òa ra, hòa tan vào với chúng.
- Ôi, em cứ nghĩ là... đó là máu của anh.
- Không, anh không sao cả. Đó là máu của Chấn Hà.
Cô hốt hoảng nhìn cậu ta và cố gắng tìm kiếm một lời giải thích đáng thông cảm. Cậu ta sẽ hiểu cho việc cô đã làm chứ? Vĩnh Lộc nhìn vào mắt cậu ta và sợ sệt tìm kiếm những ý nghĩ ghê tởm và sợ hãi. Nhưng đôi mắt cậu ta vẫn thế, nó bình thản nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Là do cô tưởng tượng ra sao? Nhưng cô thực sự cảm nhận được sự ấm áp đó là dành cho riêng mình.
- Phải, anh biết. Nhưng anh biết chuyện đó khi đã quá muộn màng. Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải biết sớm hơn.
Tuấn Anh biết rằng mình không thể che dấu những hành động của mình thêm nữa. Cô ấy xứng đáng được biết sự thật. Cô ấy xứng đáng được biết cậu ta yêu cô ấy nhiều đến thế nào.
- Lúc ở trên hành lang, anh đã thoáng nhìn thấy Khiết Đường và Phúc Luân ở cùng nhau ở khu đối diện. Anh đã nghĩ rằng nếu mình đến bắt quả tang chúng thì đó sẽ là cách để anh đe dọa chúng. Nhưng khi anh đến, bọn chúng đã đi mất. Và rồi trước khi bỏ đi anh lại nghe thấy tiếng gì đó... Anh tìm kiếm và nhặt được một cái bộ đàm. Và anh nghe thấy cuộc nói chuyện của em và Quế Chi khi bọn em xử lí cái xác của Chấn Hà.
Cô ấy vẫn im lặng trong bối rối. Bây giờ thì cậu ấy đã biết con người thực sự của cô. Nhưng hình như có điều gì đó trong bản thân mình mà chính cô còn chưa hiểu hết. Nước mắt cô tuôn rơi như khỏa lấp lấy những khoảng trống mà cô đã từng mơ hồ đó.
- Anh cảm thấy giận dữ vì mình không thể bảo vệ em tốt hơn. Anh không muốn em lại dính vào rắc rối. Quế Chi hay Khiết Đường, bọn chúng đều giống nhau. Cô ta nói cô ta là bạn em, cô ta nói rằng cô ta sẽ giúp em. Nhưng anh biết đó chỉ là lời dối trá. Chỉ có anh mới là người duy nhất muốn giúp em mà không cần ích lợi gì thôi. Anh không muốn em bị cô ta nắm thóp. Vậy nên anh cố gắng phá hỏng kế hoạch của hai người để em không phải mắc nợ cô ta nữa.
Bây giờ thì cô đã hiểu tất cả mọi chuyện. Cô đã từng nghĩ rằng cô có thể tự bảo vệ mình. Cô đã từng nghĩ tất cả mọi người đều đang lợi dụng cô. Nhưng hóa ra cô đã sai lầm về tất cả những chuyện đó.
Tuấn Anh mỉm cười và chỉ tay về phía vị khán giả bất đắc dĩ của họ.
- Tùng Lâm đã giúp anh. Thực tế là cần tới hai người mới có thể khuân được cái xác đó.
- Ít nhất phải có ai đó trong chúng ta được sống hạnh phúc trong tình yêu chứ.
Tùng Lâm mỉm cười với bọn họ và thầm thở dài. Những kẻ yêu nhau, bọn họ luôn điên khùng như thế. Vĩnh Lộc vỗ vào vai Tuấn Anh một cách trách móc.
- Anh điên à? Nếu anh bị phát hiện, bọn họ sẽ quy chụp cho anh là kẻ sát nhân!
Tuấn Anh bật cười và trả lời cô ấy.
- Điều đó quan trọng sao?
Cậu ấy nói đúng, chuyện đó có gì mà quan trọng chứ. Cô ôm chầm lấy cậu ấy và cảm nhận một luồng hơi ấm đang lan tỏa bên trong mình. Cuối cùng, những tia sáng đầu tiên cũng đã tìm được con đường xuyên qua những đám mây u ám. Thứ ánh sáng được ban phát này liệu có quá chói chang? Có phải chúng đang khiến cho con tim cô trở nên mù quáng và lạc lối? Cô ấy không biết nữa, bởi vì cái cảm giác được đắm chìm trong tình yêu và ánh sáng thật sự quá quyến rũ. Dù cho cô có bị nhấn chìm trong chúng thì cô cũng chẳng quan tâm nữa. Điều gì là quan trọng chứ?
XXX
Những cái hộp, chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Cái thì to, cái thì nhỏ. Cái thì vuông vức, cái thì tròn trịa. Đặc biệt, còn có những cái hộp chẳng theo một loại hình thù nhất định nào, chúng cứ liên tục méo mó vì bị nhào nặn bởi một lực vô hình nào đó. Thiên Kiệt chăm chú dõi mắt theo cho đến khi chúng bị ném đi xa tít tắp và đột nhiên biến mất chẳng để lại chút dấu vết gì. Khi cậu đã nghĩ rằng những cái hộp đã biến mất thì chúng lại đột ngột trở lại chỗ cũ. Chúng vẫn là chúng, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác rằng chúng đã không còn là những chiếc hộp trước đây nữa. Thiên Kiệt đi qua lại giữa những chiếc hộp, cố gắng suy đoán xem bên trong chúng là thứ gì. Cậu có thể chơi trò chơi này đến hàng giờ liền mà không chán.
Cậu cầm chiếc hộp sặc sỡ nhất trong lòng bàn tay mình, hiếu kì nhìn vào bên trong nó. Nhưng khi cậu vừa hé mở nắp hộp, một làn lốc xoáy của những dải màu đột nhiên thoát ra ngoài và chúng xoăn tít trên đầu cậu, hòa lẫn vào nhau và tạo thành một tấm thảm lóng lánh như sương mai dưới ánh mặt trời. Chớp mắt một cái, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, lớp mây mờ lấp lánh bỗng đen kịt lại và trở nên nặng trĩu. Một cơn mưa của máu và bùn đất trút xuống và nó khiến cho mái tóc của cậu bị bết dính lại một cách rất khó chịu.
Thiên Kiệt vứt cái hộp đó đi và chọn lấy một cái khác. Lần này là một chiếc hộp trong suốt như một cái lồng kính thu nhỏ. Bên trong nó là một cái kén nhỏ bé xinh đẹp. Mặc dù nhỏ bé như thế, nhưng từ bên trong nó lại nở ra đến hai con bướm tuyệt đẹp. Đôi bướm thân thiết vờn lấy nhau, quấn quít như thể chúng muốn hòa làm một. Nhưng thật đáng buồn, mỗi khi đôi cánh của chúng đến gần và chạm vào nhau, mỗi cái chạm nhẹ lại như là một vết cắt sâu độc lên đôi cánh của chúng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại một con bướm tơi tả khóc thương bên xác người chị em của nó.
Cậu ta cảm thấy có chút sợ hãi và quyết định chọn lấy một cái hộp khác. Lần này thì lại là một chiếc áo choàng đỏ rất đỗi bình thường. Thiên Kiệt cầm nó trong tay và cảm nhận sự mềm mại của lớp vải, cảm nhận từng sợi chỉ của thời gian đang trôi tuột qua tay cậu. Chiếc áo choàng dần bạc đi, dần trở nên nhàu nhĩ, đến cuối cùng thì nó chỉ còn là một nắm cát bụi. Từ trong đống cát bụi đó, một trái tim đỏ tươi lại hiện ra và bùng cháy trong tay cậu. Thời gian lại qua đi và ngọn lửa lại dần lụi tàn. Con tim của hắn dần trở nên chai sạn, nhưng nó vẫn cứ đập, nhân danh cho tình yêu dù rằng hắn không nhận ra tình yêu của hắn đã thay đổi thế nào.
Thiên Kiệt đã phát chán với những chiếc hộp này. Cậu bỏ mặc chúng và tìm đến với chiếc hộp cuối cùng, một chiếc hộp cũ kỹ và đã bị khóa kín. Vì sự tò mò ngu ngốc, ả mở nó ra và giải phóng chúng ra bên ngoài. Bảy luồng sáng tàn ác càn quét khắp nơi và chúng còn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Ở đâu đó sâu thẳm bên trong vũ trụ, một thứ gì đó vô cùng xấu xa đã bị đánh thức và nó đang trên đường đến đây để tìm những đứa con và những mảnh ghép còn thiếu của nó. Tại sao bọn họ lại tồn tại ở đây?
Điều đó có ý nghĩa gì? Thiên Kiệt mở choàng mắt và nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà gỗ. Chắc hẳn đây là một trong số những căn chòi gỗ trong rừng mà cậu từng nhìn thấy khi ở trên đồi. Cơn đau từ bụng đến cùng lúc với ý thức của cậu. Nó xé toạc bụng cậu ra và nhắc cho cậu nhớ câu chuyện hiện tại của mình. Cố gắng gạt bỏ sự đau đớn qua một bên, Thiên Kiệt dần lắp ghép lại những hình ảnh lờ mờ trước mắt mình. Giữa những làn nước mắt đau đớn, khuôn mặt của Vân Yên chợt hiện ra với sự lo lắng và sợ hãi đang đeo bám trên từng thớ cơ mặt.
- Tui đã nghĩ rằng bồ không qua được.
Cô ấy rùng mình khi nhìn qua vết máu loang to tướng trên lớp băng bó của cậu ta. Thật là một kẻ sát nhân tử tế làm sao.
- Bồ thế nào rồi? Còn những người khác đâu?
Thay cho câu trả lời, Vân Yên vén mái tóc của mình lên cho cậu ta nhìn thấy miếng băng trên trán. Cô bước về phía cái cửa sổ đã bị chắn ngang bằng mấy thanh gỗ và quan sát bên ngoài qua những kẻ hỡ giữa những thanh chắn đó.
- Tui không biết. Khi tui tỉnh lại, hai chúng ta đã bị nhốt trong đây. Và tui vẫn chưa gặp trực tiếp ai khác ngoài bồ kể từ lúc đó.
- Trực tiếp? Ý bồ là...
Vẫn đứng yên tại chỗ, Vân Yên quẳng cho cậu ta cái di động của mình.
- Hắn đã nhắn tin cho tui suốt. Tui nghĩ hắn đang theo dõi chúng ta từ đâu đó gần đây.
- Đó là lí do bồ đứng quan sát nãy giờ sao? Bồ trông có vẻ rất lo lắng.
- Chẳng phải chúng ta có thừa lí do để lo lắng sao?
- Bồ biết không? Hắn đã có cơ hội nhưng lại bỏ qua cho chúng ta. Tại sao bây giờ bồ lại lo rằng hắn sẽ quay lại và giết chúng ta cơ chứ?
Vân Yên nhíu mày nhìn cậu ta một cách ngờ vực.
- Hắn đang chơi một trò chơi với chúng ta. Bồ không đọc tin nhắn hắn gửi cho tui sao? Hắn nói rằng trò chơi sẽ bắt đầu ngay khi bồ tỉnh dậy.
Lời tuyên bố của Vân Yên vừa dứt, một tiếng chuông báo hiệu lại chợt khẽ vang lên. Thiên Kiệt vờ như giật mình khi nhìn thấy tin nhắn mới trong di động của cô ta. Trò chơi đã khai cuộc rồi sao?
- Nó nói gì?
Vân Yên tiến đến gần cậu ta với hơi thở dồn dập như thể cô ta đã chạy mấy vòng sân trường, trong khi thực tế thì cô nàng vẫn chỉ đứng yên một chỗ suốt từ nãy giờ. Thiên Kiệt cảm thấy có chút buồn cười và buột miệng trả lời cô ta.
- Chạy đi! Hắn bảo chúng ta chạy đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, vì mạng sống của chính chúng ta. Tui đoán là hắn ta muốn tổ chức một cuộc đi săn và thích thú nhìn mấy con mồi của mình tuyệt vọng bay nhảy vài phút trước khi bị kết liễu.
Vân Yên hùng hổ ngắt lời cậu ta, cô không muốn nghe những lời bi quan như thế.
- Nhưng chúng ta có cơ hội! Cơn bão đã tan và mặt trời thì sắp ló dạng. Chúng ta có thể thử liều một phen. Có thể chúng ta không cần phải chạy về trường, nhưng chúng ta có thể tìm một chỗ ẩn nấp nào đó trong rừng. Dù cho hắn có đang theo dõi chúng ta, nhưng chúng ta có thể dễ dàng cắt đuôi hắn khi chúng ta ở trong rừng. Chúng ta có thể...
Ánh mắt của cô dừng lại ở bụng của cậu ta, và những lời tuyên bố hùng hồn của cô đều bị nuốt chửng một cách đột ngột. Thiên Kiệt mỉm cười một cách buồn rầu và thừa nhận sự thật.
- Không phải là chúng ta. Chỉ có bồ mà thôi. Bồ phải cố gắng chạy thật nhanh về trường và gọi mọi người đến cứu tui. Rất xấu hổ nhưng tui phải để bồ làm phần việc khó khăn đó thôi.
- Nhưng bồ sẽ phải ở lại một mình. Nếu như hắn trở lại...
- Tui là một con cá đang nằm ngoi ngóp, sẵn sàng chờ hắn đến chém giết bất kì lúc nào. Tại sao hắn lại quan tâm đến tui trong khi hắn có một con mồi khác đầy sức sống hơn và sắp sửa thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Thấy chưa, bồ mới là người nhận phần khó khăn đấy.
Thiên Kiệt lại tiếp tục thúc giục cô ta, họ không thể phí thêm thời gian nữa.
- Nhanh lên, bồ càng chần chừ thì cơ hội bồ thoát khỏi hắn càng mong manh hơn đấy. Hãy chạy đi!
Cuối cùng, Vân Yên cũng lấy lại được bình tĩnh về bước về phía cánh cửa.
- Nhưng hắn đã khóa cửa... Tui đã kiểm tra và...
Cánh cửa trước mắt cô di chuyển chỉ với một cái đẩy nhẹ. Sợi dây xích nặng nề trôi tuột xuống đất như muốn kéo cả người cô ngã khụy xuống. Vân Yên nhìn khu rừng bên ngoài và thì thầm với chính mình.
- Hắn đã mở cửa từ lúc nào? Chẳng lẽ hắn đang ở ngay ngoài đó?
- Chạy đi!
Tiếng hét của Thiên Kiệt vang lên như sấm rền, nó khiến cô ấy không thể suy nghĩ gì thêm nữa mà vội vàng co chân chạy thẳng vào khu rừng tối đen trước mặt. Cô cứ chạy mãi về phía có ánh đèn mà không dám ngoái đầu lại lần nào. Vết thương của cậu ta trông có vẻ nghiêm trọng, cậu ta có ngất đi hoặc tệ hơn là không thể qua khỏi được đêm nay. Cô cần phải nhanh chóng gọi mọi người đến. Họ cần phải nghe những điều cậu ta nói.
Tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên. Mặc dù không muốn, nhưng cô vẫn phải dừng lại để bắt máy. Trong tất cả những cái tên cô có thể nghĩ đến vào lúc này, Thiên Kiệt là người cuối cùng mà cô mong đợi.
- Ai đó? Là bồ thật sao?
- Chứ bồ nghĩ là ai nào? Kẻ sát nhân dùng trộm điện thoại của tui sau khi giết tui chắc?
- Nhưng... Tại sao bồ lại gọi tui? Tui cần trở về trường nhanh chóng!
Cô nghe thấy tiếng cậu ta phì cười. Có điều gì đó không đúng trong thái độ lúc này của cậu ta. Chuyện này là một cái bẫy sao?
- Tui chỉ gọi để báo cho bồ biết. Bồ không cần phải gọi mọi người đến căn nhà gỗ nữa đâu. Bởi vì lúc này, tui không còn ở đó nữa.
- Cái gì? Thế bây giờ bồ đang ở đâu? Ai đó đã đến chỗ đó ư? Tại sao bồ lại di chuyển? Bồ đang bị thương mà!
Thiên Kiệt biết rất rõ về vết thương của mình, về cả kẻ đã gây ra nó. Cậu biết việc mình đang làm là rất mạo hiểm, và có thể là nó sẽ chẳng có tác dụng gì. Nhưng cậu phải thử, phải cố gắng, ít nhất thì dù có thất bại, cậu vẫn có thể làm chúng rối trí và tạo sơ hở để những người còn lại nhận ra thân phận của chúng. Cậu nhìn xung quanh mình, tất cả những cái cây đều trông y hệt như nhau trong bóng tối. Chính cậu cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
- Vân Yên, tui phải nói với bồ điều này. Tui sẽ không ngồi yên ở đó để chờ bồ quay lại. Tui biết. Bồ là kẻ đã đâm tui trên hành lang. Bồ là kẻ đã giết Uyên Thư. Bồ là một trong những kẻ sát nhân đang gây ra những vụ án mạng ở đây.
Trong tiếng gió, cậu có thể nghe thấy tiếng cười thầm của ả đang truyền qua những tán lá.
- Hả? Thật ư? Bồ buộc tội tui với bấy nhiêu đó tội? Vết thương đó đang khiến bồ mất trí!
- Tui không mất trí. Bồ muốn bằng chứng sao? Đừng có giả vờ nữa. Khi mấy người đưa tui đến căn nhà gỗ, hẳn mấy người đã nhận ra cái bẫy mà tui đã giăng sẵn.
Cô ta im lặng trong một lúc. Việc với gã này đã hỏng, cô không thể dùng hắn làm nhân chứng cho mình nữa.
- Bồ đã khóa tất cả những cánh cửa ra vào khu hành lang đó.
- Phải. Tui đã kiểm tra để đảm bảo rằng trong khu hành lang đó chỉ có bốn người chúng ta mà thôi. Thật ra tui chỉ muốn dọa một người trong số các bồ ra thú tội. Tui không ngờ rằng các bồ lại nhanh tay phản công như vậy. Mà thật ra, đến tận lúc đó, tui vẫn không nghĩ rằng có nhiều hơn một người trong số bốn chúng ta là thủ phạm. Và tui lại càng bất ngờ rằng các bồ sẽ để cho tui sống. Khi các bồ nhận ra cái bẫy, sao các bồ không giết tui ngay lúc đó?
Vân Yên không tránh khỏi cái thở dài khi nhớ về cuộc tranh cãi nho nhỏ của bọn họ.
- Có lẽ là vì cái mô tuýp ngớ ngẩn “thám tử không bao giờ chết”. Tui đã bảo họ rằng bồ cần phải chết. Nhưng bọn họ cứ nghĩ rằng mình thông minh hơn. Họ muốn tui giữ bồ sống, ở bên cạnh bồ và khiến bồ tin rằng tui cũng chỉ là một nạn nhân vô tội. Thật ngu ngốc. Bồ biết không? Bồ thật sự đã thành công trong việc làm rối kế hoạch của bọn tui. Bồ khiến bọn tui rối trí, và bọn tui đã phạm sai lầm.
- Phải, khi tui đang nhìn hai tên con trai, bồ là người duy nhất có thể đâm tui. Sai lầm chết người khi bồ lại là người được chọn để đóng kịch với tui. Nhưng dù không có chuyện đó, tui vẫn nghi ngờ bồ nhất.
Trong khi mãi chăm chú nhìn ngắm móng tay của mình, Vân Yên nhướng mày lên vì câu nói của cậu ta.
- Thế ư? Bồ đã bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào nhỉ?
- Cái chết của Uyên Thư. Kẻ đã dần héo mòn đến chết.
- Tui thật sự thích cô gái đó. Hơi có phần khó chiều chuộng nhưng rất dễ thương. Thế làm sao mà tui có thể khiến cô ta héo mòn đến chết nào?
- Chất độc. Nếu cô ấy bị đầu độc với liều lượng ít và trong thời gian dài thì cô ta sẽ từ từ ngấm độc mà chết. Uyên Thư không ăn bất kì thứ gì ở đây. Cô ấy chỉ uống nước, và bồ là người đã luôn ở bên cạnh để đưa nước cho cô ấy uống.
Cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận như thế đâu. Cô ta cười gìn giã và tiếp tục thách thức.
- Bằng chứng đâu nào? Bồ biết không? Tui đã quẳng hết mấy cái chai nước đó rồi.
- Tui biết chứ. Tui đã kiểm tra mấy cái thùng rác ở hiện trường ngay lúc đó mà. Nhưng chính vì sự vắng mặt của chúng mà tui đã nghi ngờ bồ đấy.
Vân Yên phải thừa nhận là mình cảm thấy có chút xấu hổ. Giống như cảm giác của một cô gái nhỏ bị mẹ bắt gặp cảnh tượng mình đang ăn vụng vậy. Ai cũng có thể nhìn thấy đôi tay cô dính đầy máu. Thật là trẻ con nếu như cô cứ tiếp tục chối cãi trước những lời cáo buộc rành rành như vậy.
- Bồ có nghĩ bọn họ sẽ bất ngờ khi biết tui, một kẻ chẳng quen biết gì với họ, lại là kẻ sát nhân đó không?
- Đó vẫn là chuyện về mô tuýp. Khi những vụ án mạng xảy ra, chúng ta phải đặt câu hỏi là tại sao nó lại bắt đầu vào lúc này. Bởi vì Tuyết Lê đã tẩu thoát ư? Hay là do những kẻ vừa mới đến? Kim Vy phải chết để những học sinh mới thoát khỏi nghi ngờ đầu tiên, đúng không?
- Vẫn còn lí do khác mà cô ta phải chết.
- Để tui đoán nào. Các bồ muốn đổ tội cho cô ấy sau khi mọi chuyện kết thúc. Khi không tài nổi hiểu nổi lí do cô ta bị giết, tui cũng đã từng nghĩ đến chuyện cô ta giả chết và ngấm ngầm gây ra những vụ án mạng này. Giống như Tuyết Lê trước đây vậy.
Đó là lí do cậu ta muốn đến nhà xác sao? Thế mà Vân Yên cứ nghĩ cậu ta đã đoán ra bước đi kế tiếp của họ.
- Phải, bồ không biết cô ta có ham muốn trả thù cho anh trai mình đến mức nào đâu. Cô ta là lựa chọn hoàn hảo để là kẻ thủ ác.
Sau những lời thú nhận cho riêng mình, Vân Yên không nén nổi tò mò và tiếp tục hỏi cậu ta về những điều cậu ta đã biết. Cô muốn xem cậu ta là một thám tử giỏi đến mức nào.
- Vậy, câu hỏi cuối cùng: bồ có đoán ra kẻ sát nhân còn lại trong bốn người chúng ta là ai không?
- Tui không chắc. Nhưng tui có thể thử dùng trực giác thám tử của mình. Khi tui hỏi bọn họ về trường hợp của Uyên Thư, bồ có biết ai là người huyên thuyên về việc cô ấy không ăn gì, chỉ uống nước và được bồ túc trực bên cạnh không? Là Phục Lễ. Nếu cậu ta là đồng phạm, chẳng đời nào cậu ta nói ra những chuyện đó. Vậy nên...
Cậu nghe thấy tiếng vỗ tay đang ở rất gần mình. Anh Thanh đang ở đâu đó bên cạnh cậu, đủ gần để nghe thấy lời buộc tội của cậu, đủ gần để tặng cho cậu thêm một nhát dao nữa. Cậu đã thất bại trong việc thoát khỏi sự giám sát của hắn. Với vết thương này, cậu không thể nào chống trả lại hắn. Nhưng dù sao, cậu cũng đã hoàn thành được vai trò của mình. Hoặc là gần như vậy.
- Mặc dù rất tiếc rằng bồ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại những kẻ khác, hoặc là gọi điện cho họ để nói ra những suy luận này, tui phải thừa nhận rằng, bồ đã xuất sắc đánh bại được bọn tui, thám tử ạ. Nhưng bồ biết không, đây không phải là một câu chuyện trinh thám. Cậu vạch tội bọn tui và mọi chuyện sẽ kết thúc ư? Không đâu. Đây là một câu chuyện chém giết. Nó chỉ kết thúc khi chỉ còn lại những kẻ sống sót mà thôi. Và ngay bây giờ, bồ không phải là một trong số đó.
Vân Yên cúp máy và tiếp tục tiến bước về phía ngôi trường. Vẫn còn vài kẻ mà họ cần xử lí trước khi cảnh sát đến.
Trong khi đó, Anh Thanh lại rất bình tĩnh khi đối diện với Thiên Kiệt. Cậu có sức mạnh, niềm tin và lí lẽ cho mọi chuyện mà mình đã gây ra.
- Tui rất tiếc. Tui đã làm tất cả những chuyện này vì tình yêu. Vì cô bạn gái của tui. Nhưng đừng trách cô ấy nhé. Dù sao thì, cô ấy cũng đã chết rồi.
Anh Thanh nghĩ về Linh Huệ. Ở một nơi nào đó, cô ấy sẽ tự hào về cậu chứ?
Vĩnh Lộc đứng trước cửa phòng cậu ta và im lặng lắng nghe tiếng nhịp đập của con tim mình. Nó đang sợ hãi bởi vì nó đã biết sự thật. Nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta ở phía bên kia cánh cửa đó. Vĩnh Lộc gõ nhẹ lên cánh cửa và không khỏi tự chửi rủa sự ngu ngốc của chính mình. Cậu ta sẽ chịu bước ra mở cửa cho cô sao? Hay cậu ta sẽ tiếp tục trò chơi lẩn trốn này? Cậu ta thật sự không biết rằng cô mới là người giỏi việc trốn tránh nhất sao? Cậu ta có dám đối mặt với cô ngay lúc này không? Thế còn cô thì sao, cô có dám chắc chắn về chuyện đó? Tay nắm cửa từ từ xoay nhẹ, và cánh cửa từ từ hé ra. Gương mặt chào đón cô lại thuộc về một kẻ cô không đoán trước được.
- Bồ đang làm gì ở trong đó? Đây là phòng của Tuấn Anh cơ mà!
- Tui biết. Và bồ biết không, đây là khu kí túc xá nam đấy. Tui cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của bồ ở đây!
Vĩnh Lộc không muốn nghe thêm mấy lời vớ vẩn nữa. Cô đẩy mạnh cánh cửa vào bên trong một cách bất ngờ và khiến cho nó va mạnh vào mặt Tùng Lâm. Trong lúc cậu ta còn đang la oai oái và cố gắng đuổi sạch đám đom đóm đang vây trước mắt mình, Vĩnh Lộc đã nhìn ngó khắp căn phòng và dừng ánh mắt lại ở vết đỏ lốm đốm trên giường cậu ta.
- Bồ đã làm gì với cậu ấy?!
Vĩnh Lộc lao đến chộp lấy miếng trải giường và hì hục dùng tay lau đi vết đỏ đó. Cô chỉ hi vọng rằng vết đỏ đó sẽ biến đi và cô có thể thở phào nhẹ nhõm cũng như tự nhạo báng chính mình. Nhưng cô không hề hoa mắt, nó vẫn y nguyên như thế. Vĩnh Lộc vò nó lại và quay sang nhìn Tùng Lâm trong lúc cậu ta cố gắng bịa chuyện trong vô vọng.
- Đó là... nước sốt, hay là màu vẽ... thứ gì đó đại loại thế. Mà tui không biết gì cả, đó có phải giường tui đâu chứ.
- Cậu ấy đâu?!
- Bình tĩnh nào.
Khi nhìn thấy Tùng Lâm tiến về phía mình, Vĩnh Lộc hốt hoảng giương thứ vũ khí duy nhất của mình về phía cậu ta và lớn tiếng đe dọa.
- Tránh xa tui ra!
Nhưng đối với những gã trai như Tùng Lâm, những lời ngăn cấm đe dọa lại nghe ngọt ngào như lời mời gọi vậy. Cậu ta vẫn bình tĩnh bước từng bước về phía cô và thách thức.
- Nếu không thì sao? Bồ sẽ xé toạc cổ họng tui ra bằng chính bàn tay đó đúng không?
Cậu ta đã biết! Cậu ta biết cô là người đã giết Chấn Hà. Dĩ nhiên rồi, chắc hẳn chính cậu ta là kẻ đã dời cái xác ra hồ nước. Nhưng tại sao chứ? Cậu ta muốn gì ở cô? Một lời đề nghị khác, một lời đe dọa khác? Tất cả bọn họ đều là như thế cả. Họ đặt bẫy cô, và lợi dụng cô. Bọn họ luôn xem cô như một con thú bị nhốt trong lồng để mặc cho họ làm trò tiêu khiển. Có lẽ chính cô cũng nên để mặc cho con dã thú bên trong mình trỗi dậy, và bắt bọn họ phải trả giá. Vĩnh Lộc đã sẵn sàng làm bất kì điều gì cần thiết, nhưng một tiếng gọi thân thuộc đã đánh thức phần con người yếu đuối bên trong cô.
- Hai người thôi đi!
Khi cô nhìn thấy cậu ấy, cô cứ ngỡ đây chắc hẳn là lần đầu tiên họ gặp nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách. Mọi thứ bên ngoài đều vỡ tan tành và chẳng còn tí ý nghĩa nào với cô nữa. Cô chỉ biết gục xuống giữa những mảnh vụn đó và vỡ òa ra, hòa tan vào với chúng.
- Ôi, em cứ nghĩ là... đó là máu của anh.
- Không, anh không sao cả. Đó là máu của Chấn Hà.
Cô hốt hoảng nhìn cậu ta và cố gắng tìm kiếm một lời giải thích đáng thông cảm. Cậu ta sẽ hiểu cho việc cô đã làm chứ? Vĩnh Lộc nhìn vào mắt cậu ta và sợ sệt tìm kiếm những ý nghĩ ghê tởm và sợ hãi. Nhưng đôi mắt cậu ta vẫn thế, nó bình thản nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Là do cô tưởng tượng ra sao? Nhưng cô thực sự cảm nhận được sự ấm áp đó là dành cho riêng mình.
- Phải, anh biết. Nhưng anh biết chuyện đó khi đã quá muộn màng. Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải biết sớm hơn.
Tuấn Anh biết rằng mình không thể che dấu những hành động của mình thêm nữa. Cô ấy xứng đáng được biết sự thật. Cô ấy xứng đáng được biết cậu ta yêu cô ấy nhiều đến thế nào.
- Lúc ở trên hành lang, anh đã thoáng nhìn thấy Khiết Đường và Phúc Luân ở cùng nhau ở khu đối diện. Anh đã nghĩ rằng nếu mình đến bắt quả tang chúng thì đó sẽ là cách để anh đe dọa chúng. Nhưng khi anh đến, bọn chúng đã đi mất. Và rồi trước khi bỏ đi anh lại nghe thấy tiếng gì đó... Anh tìm kiếm và nhặt được một cái bộ đàm. Và anh nghe thấy cuộc nói chuyện của em và Quế Chi khi bọn em xử lí cái xác của Chấn Hà.
Cô ấy vẫn im lặng trong bối rối. Bây giờ thì cậu ấy đã biết con người thực sự của cô. Nhưng hình như có điều gì đó trong bản thân mình mà chính cô còn chưa hiểu hết. Nước mắt cô tuôn rơi như khỏa lấp lấy những khoảng trống mà cô đã từng mơ hồ đó.
- Anh cảm thấy giận dữ vì mình không thể bảo vệ em tốt hơn. Anh không muốn em lại dính vào rắc rối. Quế Chi hay Khiết Đường, bọn chúng đều giống nhau. Cô ta nói cô ta là bạn em, cô ta nói rằng cô ta sẽ giúp em. Nhưng anh biết đó chỉ là lời dối trá. Chỉ có anh mới là người duy nhất muốn giúp em mà không cần ích lợi gì thôi. Anh không muốn em bị cô ta nắm thóp. Vậy nên anh cố gắng phá hỏng kế hoạch của hai người để em không phải mắc nợ cô ta nữa.
Bây giờ thì cô đã hiểu tất cả mọi chuyện. Cô đã từng nghĩ rằng cô có thể tự bảo vệ mình. Cô đã từng nghĩ tất cả mọi người đều đang lợi dụng cô. Nhưng hóa ra cô đã sai lầm về tất cả những chuyện đó.
Tuấn Anh mỉm cười và chỉ tay về phía vị khán giả bất đắc dĩ của họ.
- Tùng Lâm đã giúp anh. Thực tế là cần tới hai người mới có thể khuân được cái xác đó.
- Ít nhất phải có ai đó trong chúng ta được sống hạnh phúc trong tình yêu chứ.
Tùng Lâm mỉm cười với bọn họ và thầm thở dài. Những kẻ yêu nhau, bọn họ luôn điên khùng như thế. Vĩnh Lộc vỗ vào vai Tuấn Anh một cách trách móc.
- Anh điên à? Nếu anh bị phát hiện, bọn họ sẽ quy chụp cho anh là kẻ sát nhân!
Tuấn Anh bật cười và trả lời cô ấy.
- Điều đó quan trọng sao?
Cậu ấy nói đúng, chuyện đó có gì mà quan trọng chứ. Cô ôm chầm lấy cậu ấy và cảm nhận một luồng hơi ấm đang lan tỏa bên trong mình. Cuối cùng, những tia sáng đầu tiên cũng đã tìm được con đường xuyên qua những đám mây u ám. Thứ ánh sáng được ban phát này liệu có quá chói chang? Có phải chúng đang khiến cho con tim cô trở nên mù quáng và lạc lối? Cô ấy không biết nữa, bởi vì cái cảm giác được đắm chìm trong tình yêu và ánh sáng thật sự quá quyến rũ. Dù cho cô có bị nhấn chìm trong chúng thì cô cũng chẳng quan tâm nữa. Điều gì là quan trọng chứ?
XXX
Những cái hộp, chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Cái thì to, cái thì nhỏ. Cái thì vuông vức, cái thì tròn trịa. Đặc biệt, còn có những cái hộp chẳng theo một loại hình thù nhất định nào, chúng cứ liên tục méo mó vì bị nhào nặn bởi một lực vô hình nào đó. Thiên Kiệt chăm chú dõi mắt theo cho đến khi chúng bị ném đi xa tít tắp và đột nhiên biến mất chẳng để lại chút dấu vết gì. Khi cậu đã nghĩ rằng những cái hộp đã biến mất thì chúng lại đột ngột trở lại chỗ cũ. Chúng vẫn là chúng, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác rằng chúng đã không còn là những chiếc hộp trước đây nữa. Thiên Kiệt đi qua lại giữa những chiếc hộp, cố gắng suy đoán xem bên trong chúng là thứ gì. Cậu có thể chơi trò chơi này đến hàng giờ liền mà không chán.
Cậu cầm chiếc hộp sặc sỡ nhất trong lòng bàn tay mình, hiếu kì nhìn vào bên trong nó. Nhưng khi cậu vừa hé mở nắp hộp, một làn lốc xoáy của những dải màu đột nhiên thoát ra ngoài và chúng xoăn tít trên đầu cậu, hòa lẫn vào nhau và tạo thành một tấm thảm lóng lánh như sương mai dưới ánh mặt trời. Chớp mắt một cái, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, lớp mây mờ lấp lánh bỗng đen kịt lại và trở nên nặng trĩu. Một cơn mưa của máu và bùn đất trút xuống và nó khiến cho mái tóc của cậu bị bết dính lại một cách rất khó chịu.
Thiên Kiệt vứt cái hộp đó đi và chọn lấy một cái khác. Lần này là một chiếc hộp trong suốt như một cái lồng kính thu nhỏ. Bên trong nó là một cái kén nhỏ bé xinh đẹp. Mặc dù nhỏ bé như thế, nhưng từ bên trong nó lại nở ra đến hai con bướm tuyệt đẹp. Đôi bướm thân thiết vờn lấy nhau, quấn quít như thể chúng muốn hòa làm một. Nhưng thật đáng buồn, mỗi khi đôi cánh của chúng đến gần và chạm vào nhau, mỗi cái chạm nhẹ lại như là một vết cắt sâu độc lên đôi cánh của chúng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại một con bướm tơi tả khóc thương bên xác người chị em của nó.
Cậu ta cảm thấy có chút sợ hãi và quyết định chọn lấy một cái hộp khác. Lần này thì lại là một chiếc áo choàng đỏ rất đỗi bình thường. Thiên Kiệt cầm nó trong tay và cảm nhận sự mềm mại của lớp vải, cảm nhận từng sợi chỉ của thời gian đang trôi tuột qua tay cậu. Chiếc áo choàng dần bạc đi, dần trở nên nhàu nhĩ, đến cuối cùng thì nó chỉ còn là một nắm cát bụi. Từ trong đống cát bụi đó, một trái tim đỏ tươi lại hiện ra và bùng cháy trong tay cậu. Thời gian lại qua đi và ngọn lửa lại dần lụi tàn. Con tim của hắn dần trở nên chai sạn, nhưng nó vẫn cứ đập, nhân danh cho tình yêu dù rằng hắn không nhận ra tình yêu của hắn đã thay đổi thế nào.
Thiên Kiệt đã phát chán với những chiếc hộp này. Cậu bỏ mặc chúng và tìm đến với chiếc hộp cuối cùng, một chiếc hộp cũ kỹ và đã bị khóa kín. Vì sự tò mò ngu ngốc, ả mở nó ra và giải phóng chúng ra bên ngoài. Bảy luồng sáng tàn ác càn quét khắp nơi và chúng còn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Ở đâu đó sâu thẳm bên trong vũ trụ, một thứ gì đó vô cùng xấu xa đã bị đánh thức và nó đang trên đường đến đây để tìm những đứa con và những mảnh ghép còn thiếu của nó. Tại sao bọn họ lại tồn tại ở đây?
Điều đó có ý nghĩa gì? Thiên Kiệt mở choàng mắt và nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà gỗ. Chắc hẳn đây là một trong số những căn chòi gỗ trong rừng mà cậu từng nhìn thấy khi ở trên đồi. Cơn đau từ bụng đến cùng lúc với ý thức của cậu. Nó xé toạc bụng cậu ra và nhắc cho cậu nhớ câu chuyện hiện tại của mình. Cố gắng gạt bỏ sự đau đớn qua một bên, Thiên Kiệt dần lắp ghép lại những hình ảnh lờ mờ trước mắt mình. Giữa những làn nước mắt đau đớn, khuôn mặt của Vân Yên chợt hiện ra với sự lo lắng và sợ hãi đang đeo bám trên từng thớ cơ mặt.
- Tui đã nghĩ rằng bồ không qua được.
Cô ấy rùng mình khi nhìn qua vết máu loang to tướng trên lớp băng bó của cậu ta. Thật là một kẻ sát nhân tử tế làm sao.
- Bồ thế nào rồi? Còn những người khác đâu?
Thay cho câu trả lời, Vân Yên vén mái tóc của mình lên cho cậu ta nhìn thấy miếng băng trên trán. Cô bước về phía cái cửa sổ đã bị chắn ngang bằng mấy thanh gỗ và quan sát bên ngoài qua những kẻ hỡ giữa những thanh chắn đó.
- Tui không biết. Khi tui tỉnh lại, hai chúng ta đã bị nhốt trong đây. Và tui vẫn chưa gặp trực tiếp ai khác ngoài bồ kể từ lúc đó.
- Trực tiếp? Ý bồ là...
Vẫn đứng yên tại chỗ, Vân Yên quẳng cho cậu ta cái di động của mình.
- Hắn đã nhắn tin cho tui suốt. Tui nghĩ hắn đang theo dõi chúng ta từ đâu đó gần đây.
- Đó là lí do bồ đứng quan sát nãy giờ sao? Bồ trông có vẻ rất lo lắng.
- Chẳng phải chúng ta có thừa lí do để lo lắng sao?
- Bồ biết không? Hắn đã có cơ hội nhưng lại bỏ qua cho chúng ta. Tại sao bây giờ bồ lại lo rằng hắn sẽ quay lại và giết chúng ta cơ chứ?
Vân Yên nhíu mày nhìn cậu ta một cách ngờ vực.
- Hắn đang chơi một trò chơi với chúng ta. Bồ không đọc tin nhắn hắn gửi cho tui sao? Hắn nói rằng trò chơi sẽ bắt đầu ngay khi bồ tỉnh dậy.
Lời tuyên bố của Vân Yên vừa dứt, một tiếng chuông báo hiệu lại chợt khẽ vang lên. Thiên Kiệt vờ như giật mình khi nhìn thấy tin nhắn mới trong di động của cô ta. Trò chơi đã khai cuộc rồi sao?
- Nó nói gì?
Vân Yên tiến đến gần cậu ta với hơi thở dồn dập như thể cô ta đã chạy mấy vòng sân trường, trong khi thực tế thì cô nàng vẫn chỉ đứng yên một chỗ suốt từ nãy giờ. Thiên Kiệt cảm thấy có chút buồn cười và buột miệng trả lời cô ta.
- Chạy đi! Hắn bảo chúng ta chạy đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, vì mạng sống của chính chúng ta. Tui đoán là hắn ta muốn tổ chức một cuộc đi săn và thích thú nhìn mấy con mồi của mình tuyệt vọng bay nhảy vài phút trước khi bị kết liễu.
Vân Yên hùng hổ ngắt lời cậu ta, cô không muốn nghe những lời bi quan như thế.
- Nhưng chúng ta có cơ hội! Cơn bão đã tan và mặt trời thì sắp ló dạng. Chúng ta có thể thử liều một phen. Có thể chúng ta không cần phải chạy về trường, nhưng chúng ta có thể tìm một chỗ ẩn nấp nào đó trong rừng. Dù cho hắn có đang theo dõi chúng ta, nhưng chúng ta có thể dễ dàng cắt đuôi hắn khi chúng ta ở trong rừng. Chúng ta có thể...
Ánh mắt của cô dừng lại ở bụng của cậu ta, và những lời tuyên bố hùng hồn của cô đều bị nuốt chửng một cách đột ngột. Thiên Kiệt mỉm cười một cách buồn rầu và thừa nhận sự thật.
- Không phải là chúng ta. Chỉ có bồ mà thôi. Bồ phải cố gắng chạy thật nhanh về trường và gọi mọi người đến cứu tui. Rất xấu hổ nhưng tui phải để bồ làm phần việc khó khăn đó thôi.
- Nhưng bồ sẽ phải ở lại một mình. Nếu như hắn trở lại...
- Tui là một con cá đang nằm ngoi ngóp, sẵn sàng chờ hắn đến chém giết bất kì lúc nào. Tại sao hắn lại quan tâm đến tui trong khi hắn có một con mồi khác đầy sức sống hơn và sắp sửa thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Thấy chưa, bồ mới là người nhận phần khó khăn đấy.
Thiên Kiệt lại tiếp tục thúc giục cô ta, họ không thể phí thêm thời gian nữa.
- Nhanh lên, bồ càng chần chừ thì cơ hội bồ thoát khỏi hắn càng mong manh hơn đấy. Hãy chạy đi!
Cuối cùng, Vân Yên cũng lấy lại được bình tĩnh về bước về phía cánh cửa.
- Nhưng hắn đã khóa cửa... Tui đã kiểm tra và...
Cánh cửa trước mắt cô di chuyển chỉ với một cái đẩy nhẹ. Sợi dây xích nặng nề trôi tuột xuống đất như muốn kéo cả người cô ngã khụy xuống. Vân Yên nhìn khu rừng bên ngoài và thì thầm với chính mình.
- Hắn đã mở cửa từ lúc nào? Chẳng lẽ hắn đang ở ngay ngoài đó?
- Chạy đi!
Tiếng hét của Thiên Kiệt vang lên như sấm rền, nó khiến cô ấy không thể suy nghĩ gì thêm nữa mà vội vàng co chân chạy thẳng vào khu rừng tối đen trước mặt. Cô cứ chạy mãi về phía có ánh đèn mà không dám ngoái đầu lại lần nào. Vết thương của cậu ta trông có vẻ nghiêm trọng, cậu ta có ngất đi hoặc tệ hơn là không thể qua khỏi được đêm nay. Cô cần phải nhanh chóng gọi mọi người đến. Họ cần phải nghe những điều cậu ta nói.
Tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên. Mặc dù không muốn, nhưng cô vẫn phải dừng lại để bắt máy. Trong tất cả những cái tên cô có thể nghĩ đến vào lúc này, Thiên Kiệt là người cuối cùng mà cô mong đợi.
- Ai đó? Là bồ thật sao?
- Chứ bồ nghĩ là ai nào? Kẻ sát nhân dùng trộm điện thoại của tui sau khi giết tui chắc?
- Nhưng... Tại sao bồ lại gọi tui? Tui cần trở về trường nhanh chóng!
Cô nghe thấy tiếng cậu ta phì cười. Có điều gì đó không đúng trong thái độ lúc này của cậu ta. Chuyện này là một cái bẫy sao?
- Tui chỉ gọi để báo cho bồ biết. Bồ không cần phải gọi mọi người đến căn nhà gỗ nữa đâu. Bởi vì lúc này, tui không còn ở đó nữa.
- Cái gì? Thế bây giờ bồ đang ở đâu? Ai đó đã đến chỗ đó ư? Tại sao bồ lại di chuyển? Bồ đang bị thương mà!
Thiên Kiệt biết rất rõ về vết thương của mình, về cả kẻ đã gây ra nó. Cậu biết việc mình đang làm là rất mạo hiểm, và có thể là nó sẽ chẳng có tác dụng gì. Nhưng cậu phải thử, phải cố gắng, ít nhất thì dù có thất bại, cậu vẫn có thể làm chúng rối trí và tạo sơ hở để những người còn lại nhận ra thân phận của chúng. Cậu nhìn xung quanh mình, tất cả những cái cây đều trông y hệt như nhau trong bóng tối. Chính cậu cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
- Vân Yên, tui phải nói với bồ điều này. Tui sẽ không ngồi yên ở đó để chờ bồ quay lại. Tui biết. Bồ là kẻ đã đâm tui trên hành lang. Bồ là kẻ đã giết Uyên Thư. Bồ là một trong những kẻ sát nhân đang gây ra những vụ án mạng ở đây.
Trong tiếng gió, cậu có thể nghe thấy tiếng cười thầm của ả đang truyền qua những tán lá.
- Hả? Thật ư? Bồ buộc tội tui với bấy nhiêu đó tội? Vết thương đó đang khiến bồ mất trí!
- Tui không mất trí. Bồ muốn bằng chứng sao? Đừng có giả vờ nữa. Khi mấy người đưa tui đến căn nhà gỗ, hẳn mấy người đã nhận ra cái bẫy mà tui đã giăng sẵn.
Cô ta im lặng trong một lúc. Việc với gã này đã hỏng, cô không thể dùng hắn làm nhân chứng cho mình nữa.
- Bồ đã khóa tất cả những cánh cửa ra vào khu hành lang đó.
- Phải. Tui đã kiểm tra để đảm bảo rằng trong khu hành lang đó chỉ có bốn người chúng ta mà thôi. Thật ra tui chỉ muốn dọa một người trong số các bồ ra thú tội. Tui không ngờ rằng các bồ lại nhanh tay phản công như vậy. Mà thật ra, đến tận lúc đó, tui vẫn không nghĩ rằng có nhiều hơn một người trong số bốn chúng ta là thủ phạm. Và tui lại càng bất ngờ rằng các bồ sẽ để cho tui sống. Khi các bồ nhận ra cái bẫy, sao các bồ không giết tui ngay lúc đó?
Vân Yên không tránh khỏi cái thở dài khi nhớ về cuộc tranh cãi nho nhỏ của bọn họ.
- Có lẽ là vì cái mô tuýp ngớ ngẩn “thám tử không bao giờ chết”. Tui đã bảo họ rằng bồ cần phải chết. Nhưng bọn họ cứ nghĩ rằng mình thông minh hơn. Họ muốn tui giữ bồ sống, ở bên cạnh bồ và khiến bồ tin rằng tui cũng chỉ là một nạn nhân vô tội. Thật ngu ngốc. Bồ biết không? Bồ thật sự đã thành công trong việc làm rối kế hoạch của bọn tui. Bồ khiến bọn tui rối trí, và bọn tui đã phạm sai lầm.
- Phải, khi tui đang nhìn hai tên con trai, bồ là người duy nhất có thể đâm tui. Sai lầm chết người khi bồ lại là người được chọn để đóng kịch với tui. Nhưng dù không có chuyện đó, tui vẫn nghi ngờ bồ nhất.
Trong khi mãi chăm chú nhìn ngắm móng tay của mình, Vân Yên nhướng mày lên vì câu nói của cậu ta.
- Thế ư? Bồ đã bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào nhỉ?
- Cái chết của Uyên Thư. Kẻ đã dần héo mòn đến chết.
- Tui thật sự thích cô gái đó. Hơi có phần khó chiều chuộng nhưng rất dễ thương. Thế làm sao mà tui có thể khiến cô ta héo mòn đến chết nào?
- Chất độc. Nếu cô ấy bị đầu độc với liều lượng ít và trong thời gian dài thì cô ta sẽ từ từ ngấm độc mà chết. Uyên Thư không ăn bất kì thứ gì ở đây. Cô ấy chỉ uống nước, và bồ là người đã luôn ở bên cạnh để đưa nước cho cô ấy uống.
Cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận như thế đâu. Cô ta cười gìn giã và tiếp tục thách thức.
- Bằng chứng đâu nào? Bồ biết không? Tui đã quẳng hết mấy cái chai nước đó rồi.
- Tui biết chứ. Tui đã kiểm tra mấy cái thùng rác ở hiện trường ngay lúc đó mà. Nhưng chính vì sự vắng mặt của chúng mà tui đã nghi ngờ bồ đấy.
Vân Yên phải thừa nhận là mình cảm thấy có chút xấu hổ. Giống như cảm giác của một cô gái nhỏ bị mẹ bắt gặp cảnh tượng mình đang ăn vụng vậy. Ai cũng có thể nhìn thấy đôi tay cô dính đầy máu. Thật là trẻ con nếu như cô cứ tiếp tục chối cãi trước những lời cáo buộc rành rành như vậy.
- Bồ có nghĩ bọn họ sẽ bất ngờ khi biết tui, một kẻ chẳng quen biết gì với họ, lại là kẻ sát nhân đó không?
- Đó vẫn là chuyện về mô tuýp. Khi những vụ án mạng xảy ra, chúng ta phải đặt câu hỏi là tại sao nó lại bắt đầu vào lúc này. Bởi vì Tuyết Lê đã tẩu thoát ư? Hay là do những kẻ vừa mới đến? Kim Vy phải chết để những học sinh mới thoát khỏi nghi ngờ đầu tiên, đúng không?
- Vẫn còn lí do khác mà cô ta phải chết.
- Để tui đoán nào. Các bồ muốn đổ tội cho cô ấy sau khi mọi chuyện kết thúc. Khi không tài nổi hiểu nổi lí do cô ta bị giết, tui cũng đã từng nghĩ đến chuyện cô ta giả chết và ngấm ngầm gây ra những vụ án mạng này. Giống như Tuyết Lê trước đây vậy.
Đó là lí do cậu ta muốn đến nhà xác sao? Thế mà Vân Yên cứ nghĩ cậu ta đã đoán ra bước đi kế tiếp của họ.
- Phải, bồ không biết cô ta có ham muốn trả thù cho anh trai mình đến mức nào đâu. Cô ta là lựa chọn hoàn hảo để là kẻ thủ ác.
Sau những lời thú nhận cho riêng mình, Vân Yên không nén nổi tò mò và tiếp tục hỏi cậu ta về những điều cậu ta đã biết. Cô muốn xem cậu ta là một thám tử giỏi đến mức nào.
- Vậy, câu hỏi cuối cùng: bồ có đoán ra kẻ sát nhân còn lại trong bốn người chúng ta là ai không?
- Tui không chắc. Nhưng tui có thể thử dùng trực giác thám tử của mình. Khi tui hỏi bọn họ về trường hợp của Uyên Thư, bồ có biết ai là người huyên thuyên về việc cô ấy không ăn gì, chỉ uống nước và được bồ túc trực bên cạnh không? Là Phục Lễ. Nếu cậu ta là đồng phạm, chẳng đời nào cậu ta nói ra những chuyện đó. Vậy nên...
Cậu nghe thấy tiếng vỗ tay đang ở rất gần mình. Anh Thanh đang ở đâu đó bên cạnh cậu, đủ gần để nghe thấy lời buộc tội của cậu, đủ gần để tặng cho cậu thêm một nhát dao nữa. Cậu đã thất bại trong việc thoát khỏi sự giám sát của hắn. Với vết thương này, cậu không thể nào chống trả lại hắn. Nhưng dù sao, cậu cũng đã hoàn thành được vai trò của mình. Hoặc là gần như vậy.
- Mặc dù rất tiếc rằng bồ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại những kẻ khác, hoặc là gọi điện cho họ để nói ra những suy luận này, tui phải thừa nhận rằng, bồ đã xuất sắc đánh bại được bọn tui, thám tử ạ. Nhưng bồ biết không, đây không phải là một câu chuyện trinh thám. Cậu vạch tội bọn tui và mọi chuyện sẽ kết thúc ư? Không đâu. Đây là một câu chuyện chém giết. Nó chỉ kết thúc khi chỉ còn lại những kẻ sống sót mà thôi. Và ngay bây giờ, bồ không phải là một trong số đó.
Vân Yên cúp máy và tiếp tục tiến bước về phía ngôi trường. Vẫn còn vài kẻ mà họ cần xử lí trước khi cảnh sát đến.
Trong khi đó, Anh Thanh lại rất bình tĩnh khi đối diện với Thiên Kiệt. Cậu có sức mạnh, niềm tin và lí lẽ cho mọi chuyện mà mình đã gây ra.
- Tui rất tiếc. Tui đã làm tất cả những chuyện này vì tình yêu. Vì cô bạn gái của tui. Nhưng đừng trách cô ấy nhé. Dù sao thì, cô ấy cũng đã chết rồi.
Anh Thanh nghĩ về Linh Huệ. Ở một nơi nào đó, cô ấy sẽ tự hào về cậu chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook