School Life
-
Chương 29
Đi một chặng đường dài cuối cùng cũng đã tới nơi, lúc họ tới là tới là hoàng hôn đang dần lặn xuống. Anh và cô xuống xe, anh dẫn cô đến gần bãi biển đã được anh chuẩn bị rất kĩ lương, khiến cô rất cảm động ôm chần lấy anh.
Kỳ Lạc chuẩn bị một bàn tiệc rất thịnh soạn và ấm áp, trên mặt cát còn có hình trái tim bằng cánh hoa hồng đỏ rực. Anh kéo ghế ra đợi khi cô ngồi xuống anh liền quỳ một gối xuống, móc trong áo ra một hộp nhẫn đưa đến trước mặt cô rồi mở ra.
- Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em và yêu em, anh biết anh vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng anh sẽ hoàn thiện những thiếu sót đó. Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời, yêu em, chăm sóc em, bảo vệ em cùng em xây dựng gia đình hạnh phúc của chúng ta! Dao Dao, đồng ý lấy anh nhé! - Kỳ Lạc nghiêm túc nhìn cô nói.
Cô rất ngạc Nhiên nhìn anh, những giọt nước mắt hạnh phúc của cô lăn dài trên má, cô lấy tay lau nước mắt rồi điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
- Em đồng ý! - Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh nói.
Khi nghe thấy cô đồng ý Kỳ Lạc liền đứng dậy ôm chầm lấy cô.
- Cảm ơn em Dao Dao, anh rất yêu em! - Anh ôm chặt lấy cô nói, khuôn mặt của anh tràn đầy hạnh phúc.
Ôm cô một lúc rồi anh buông cô ra, cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út, đeo xong anh còn hôn nhẹ lên bàn tay của cô. Hai người cùng nhau vui vẻ ăn tối, mọi thứ xung quanh đều rất hoàn mỹ như một bộ phim lãng mạn vậy.
Hai người đã cùng đi chơi với nhau, khi bố mẹ về cô đã giới thiệu anh với bố mẹ. Họ rất ưng ý ràng rể này, xem anh như con mình để đối đãi. Anh cũng đưa cô về ra bắt ba mình, sau một thời gian gia đình hai bên đã gặp nhau để bàn chuyện kết hôn của hai người.
Anh nói đợi 3 tháng nữa khi cô tốt nghiệp xong hai người sẽ tổ chức đám cưới, anh không muốn cô phải mệt mỏi và hai bên gia đình đều đồng ý.
Trong ba tháng đó mọi người đều rất bận rộn, cô, Tâm Lan, Ngô Lỗi và Văn Thiên vẫn là những sinh Viên đứng trong top đầu của nhà trường đang chuẩn bị tốt nghiệp. Còn anh cũng bận rộn với công ty, nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc cô và thi thoảng cùng nhóm bạn gặp mặt đi chơi.
Trước một tháng khi cưới, cô cùng anh đi đăng kí kết hôn rồi chụp ảnh cưới, chọn địa điểm tổ chức hôn lễ rồi thiệp cưới. Cùng nhau đi mua nhà tân hôn, cô chỉ việc chọn còn mọi chuyện anh sẽ lo. Nửa tháng sau đó cô tốt nghiệp anh cũng đến trường để chúc mừng cô, nhóm bạn đã cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp rồi tổ chức tiệc chúc mừng. Họ còn đi chơi ở Pháp vài ngày, cùng nhau vui đùa và ôn lại kỷ niệm, trong vài tháng đó anh đã đưa công ty vươn ra thị trường quốc tế.
Thời gian lại trôi đi còn 7 ngày là đến tổ chức hôn lễ, hai gia đình không cho cô và anh gặp nhau trước khi cưới, mỗi ngày hai người đều hồi hộp. Mỗi lúc nhớ cô đến phát điên anh đều gọi điện để nghe giọng của cô, nhìn gương mặt của cô. Anh mong thời gian trôi thật nhanh để mỗi ngày được gặp cô, yêu thương che chở và bao bọc cho cô.
Cách hôn lễ còn 1 ngày, hôm đó anh và bố đã cùng tâm sự.
- Kỳ Lạc, con sắp chính thức là chồng của con bé rồi và bố muốn nói với con. Còn một ngày nữa chúng ta là gia đình, bố biết đã chưa thực hiện tốt cả phần tình cảm của mẹ dành cho con nhưng bố đã cũng cố gắng để thực hiện nó. Mẹ con là thành tựu lớn nhất mà bố đạt được, bố không cần tới sự chăm sóc của con vì con có nhiệm vụ là cả đời sẽ phải chăm sóc thật tốt cô gái mà con sẽ cưới. Bố chúc hai con sẽ luôn hạnh phúc, trăm năm hoà hợp! - Bố anh nghiêm túc nói nhưng khi nhắc tới mẹ nhìn bố rất hạnh phúc
- Con cảm ơn bố! - Anh mỉm cười hạnh phúc nói.
Hôm đó mẹ cũng tâm sự với cô.
- Con gái lớn rồi, sắp phải đi theo chồng rồi. Sau này con phải nghe lời chồng không được như ở nhà lúc nào cũng làm nũng với bố mẹ! - Mẹ cô nói mà nước mắt cứ rơi làm cô cũng khóc theo, hai mẹ con vừa nói vừa rơi lệ.
( tác giả chưa lấy chồng 😂 nên không thể viết chuẩn được hết các cảm xúc nhân vật nên có gì sai sót mong các độc giả thông cảm.)
Kỳ Lạc chuẩn bị một bàn tiệc rất thịnh soạn và ấm áp, trên mặt cát còn có hình trái tim bằng cánh hoa hồng đỏ rực. Anh kéo ghế ra đợi khi cô ngồi xuống anh liền quỳ một gối xuống, móc trong áo ra một hộp nhẫn đưa đến trước mặt cô rồi mở ra.
- Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em và yêu em, anh biết anh vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng anh sẽ hoàn thiện những thiếu sót đó. Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời, yêu em, chăm sóc em, bảo vệ em cùng em xây dựng gia đình hạnh phúc của chúng ta! Dao Dao, đồng ý lấy anh nhé! - Kỳ Lạc nghiêm túc nhìn cô nói.
Cô rất ngạc Nhiên nhìn anh, những giọt nước mắt hạnh phúc của cô lăn dài trên má, cô lấy tay lau nước mắt rồi điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
- Em đồng ý! - Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh nói.
Khi nghe thấy cô đồng ý Kỳ Lạc liền đứng dậy ôm chầm lấy cô.
- Cảm ơn em Dao Dao, anh rất yêu em! - Anh ôm chặt lấy cô nói, khuôn mặt của anh tràn đầy hạnh phúc.
Ôm cô một lúc rồi anh buông cô ra, cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út, đeo xong anh còn hôn nhẹ lên bàn tay của cô. Hai người cùng nhau vui vẻ ăn tối, mọi thứ xung quanh đều rất hoàn mỹ như một bộ phim lãng mạn vậy.
Hai người đã cùng đi chơi với nhau, khi bố mẹ về cô đã giới thiệu anh với bố mẹ. Họ rất ưng ý ràng rể này, xem anh như con mình để đối đãi. Anh cũng đưa cô về ra bắt ba mình, sau một thời gian gia đình hai bên đã gặp nhau để bàn chuyện kết hôn của hai người.
Anh nói đợi 3 tháng nữa khi cô tốt nghiệp xong hai người sẽ tổ chức đám cưới, anh không muốn cô phải mệt mỏi và hai bên gia đình đều đồng ý.
Trong ba tháng đó mọi người đều rất bận rộn, cô, Tâm Lan, Ngô Lỗi và Văn Thiên vẫn là những sinh Viên đứng trong top đầu của nhà trường đang chuẩn bị tốt nghiệp. Còn anh cũng bận rộn với công ty, nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc cô và thi thoảng cùng nhóm bạn gặp mặt đi chơi.
Trước một tháng khi cưới, cô cùng anh đi đăng kí kết hôn rồi chụp ảnh cưới, chọn địa điểm tổ chức hôn lễ rồi thiệp cưới. Cùng nhau đi mua nhà tân hôn, cô chỉ việc chọn còn mọi chuyện anh sẽ lo. Nửa tháng sau đó cô tốt nghiệp anh cũng đến trường để chúc mừng cô, nhóm bạn đã cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp rồi tổ chức tiệc chúc mừng. Họ còn đi chơi ở Pháp vài ngày, cùng nhau vui đùa và ôn lại kỷ niệm, trong vài tháng đó anh đã đưa công ty vươn ra thị trường quốc tế.
Thời gian lại trôi đi còn 7 ngày là đến tổ chức hôn lễ, hai gia đình không cho cô và anh gặp nhau trước khi cưới, mỗi ngày hai người đều hồi hộp. Mỗi lúc nhớ cô đến phát điên anh đều gọi điện để nghe giọng của cô, nhìn gương mặt của cô. Anh mong thời gian trôi thật nhanh để mỗi ngày được gặp cô, yêu thương che chở và bao bọc cho cô.
Cách hôn lễ còn 1 ngày, hôm đó anh và bố đã cùng tâm sự.
- Kỳ Lạc, con sắp chính thức là chồng của con bé rồi và bố muốn nói với con. Còn một ngày nữa chúng ta là gia đình, bố biết đã chưa thực hiện tốt cả phần tình cảm của mẹ dành cho con nhưng bố đã cũng cố gắng để thực hiện nó. Mẹ con là thành tựu lớn nhất mà bố đạt được, bố không cần tới sự chăm sóc của con vì con có nhiệm vụ là cả đời sẽ phải chăm sóc thật tốt cô gái mà con sẽ cưới. Bố chúc hai con sẽ luôn hạnh phúc, trăm năm hoà hợp! - Bố anh nghiêm túc nói nhưng khi nhắc tới mẹ nhìn bố rất hạnh phúc
- Con cảm ơn bố! - Anh mỉm cười hạnh phúc nói.
Hôm đó mẹ cũng tâm sự với cô.
- Con gái lớn rồi, sắp phải đi theo chồng rồi. Sau này con phải nghe lời chồng không được như ở nhà lúc nào cũng làm nũng với bố mẹ! - Mẹ cô nói mà nước mắt cứ rơi làm cô cũng khóc theo, hai mẹ con vừa nói vừa rơi lệ.
( tác giả chưa lấy chồng 😂 nên không thể viết chuẩn được hết các cảm xúc nhân vật nên có gì sai sót mong các độc giả thông cảm.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook