Scandal Hàng Đầu
-
Chương 51
Ở lại nhà ba mẹ Phương Đường một đêm, sáng hôm sau bọn họ liền chào tạm biệt để trở về nhà riêng của mình.
Trước khi rời đi, Hứa Ánh Dương quy củ cúi chào ông bà Phương: “Thưa chú, thưa dì, con và Đường Đường về trước, lần sau lại đến thăm nhà mình ạ.”
Ba Phương gật gật đầu, mẹ Phương cười nhắc nhở: “Về sau cứ gọi ba mẹ giống Đường Đường đi.”
Chính thức nhận được sự đồng ý hoàn toàn của ba mẹ, Hứa Ánh Dương vô cùng kích động, lập tức sửa lời: “Vậy con chào ba mẹ, lần sau gặp ạ.”
Trước khi về thủ đô, Phương Đường đưa Hứa Ánh Dương tới ngôi chùa trên núi mà hồi bé cậu từng ở.
Ngôi chùa ấy nằm trên một ngọn núi cách ngoại ô thành phố mấy chục km, đó là một ngôi chùa cổ kính khá nhỏ, bình thường hầu như rất ít người tới dâng hương, vào giờ hành chính của mùa hạ nóng bức như bây giờ lại càng không có một bóng người. Sáng sớm mùng một Tết hàng năm, mẹ Phương đều sẽ mang theo Phương Đường tới nơi này thắp nén nhang, không cầu gì khác, chỉ hi vọng Phương Đường có thể bình an khỏe mạnh.
Ngôi chùa này đã có lịch sử trên trăm năm, trải qua mưa gió và thời gian lắng đọng nhưng cũng không thấy tang thương đìu hiu chút nào, chỉ làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh trong lành, còn có chút không khí siêu thoát khỏi trần thế.
Hứa Ánh Dương vốn không tin Thần Phật, nhưng có lẽ là cảm kích năm đó Phương Đường bé nhỏ có thể ở nơi này khỏe mạnh trở lại nên anh rất thành kính cúi lạy trước mặt Bồ Tát, cũng bỏ chút tiền quyên góp vào thùng công đức. Phương Đường chạy đi ân cần thăm hỏi trụ trì của chùa, vị trụ trì này là bạn nhiều năm của bà nội cậu, trước kia Phương Đường dưỡng bệnh ở nơi đây, thầy trụ trì cảm giác cậu có duyên với phật còn muốn thu cậu làm đồ đệ, có điều bà nội luyến tiếc cháu trai cho nên không đồng ý.
Đợi đến khi cậu quay lại thì trong tay đã có thêm một chuỗi phật châu, Hứa Ánh Dương cũng đi ra khỏi đại điện, bọn họ cùng ngồi xuống thềm đá trước cửa, Phương Đường kéo tay Hứa Ánh Dương qua rồi đeo chuỗi phật châu vào cổ tay cho anh.
“Sư phụ bảo nó sẽ mang lại bình an, tặng cho anh đấy, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Phương Đường mỉm cười thật tươi tắn.
Hứa Ánh Dương ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến hôm nay là sinh nhật âm lịch của mình.
Từ bé anh đã sinh sống ở nước ngoài, trước khi gặp gỡ Phương Đường chưa bao giờ biết sinh nhật âm lịch của mình là ngày nào. Anh nhớ rõ khi đó bọn họ vừa mới yêu nhau chưa bao lâu, có một lần Phương Đường mở lịch vạn niên trên di động tính thử cho anh, phát hiện hóa ra sinh nhật âm lịch của anh rơi vào lễ thất tịch, nhất thời mặt mày hớn hở, nói ngày này dễ nhớ vô cùng, về sau mỗi năm đều sẽ mừng sinh nhật cho anh vào đúng hôm đó. Đáng tiếc là sinh nhật của Hứa Ánh Dương còn chưa tới thì bọn họ đã chia tay, một mình Phương Đường bỏ về nước mất rồi.
Sau này Hứa Ánh Dương trở thành thần tượng mà ngàn vạn thiếu nữ truy đuổi, người hâm mộ của anh cũng nhớ ngày sinh nhật đặc biệt này, mỗi năm đến hôm nay đều sẽ nhắn tin trên weibo chúc mừng anh, có điều anh chưa bao giờ để ý tới. Ở trong lòng anh, ngày hôm nay chỉ dành riêng cho cái người từng nói mỗi năm sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, dù bảy năm qua Phương Đường chưa từng thực hiện lời hứa nọ thì Hứa Ánh Dương vẫn không bao giờ quên điều đấy.
Hai mắt Hứa Ánh Dương chợt chua xót, anh ghé lại gần hôn khẽ lên khóe miệng của Phương Đường.
Phương Đường nhỏ giọng nhắc nhở: “Bồ Tát đang nhìn đấy, anh đừng làm càn.”
Hứa Ánh Dương bật cười: “Ừ, anh biết rồi. Cưng nói gì anh cũng nghe hết.”
Phương Đường tựa vào trên vai anh ngáp ngủ, sáng nay phải dậy quá sớm, sau khi tinh thần hưng phấn qua đi thì lúc này cậu liền mệt đến nỗi không muốn động.
Hiện tại tuy rằng là tháng tám nóng bức nhất trong năm nhưng nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài vài độ, chỗ bọn họ ngồi ngay dưới bóng cây to lớn, bên cạnh là cây cổ thụ có lẽ đã tồn tại cả trăm năm, thỉnh thoảng có thể cảm giác được gió nhẹ phất vào mặt, còn ngửi được mùi cỏ non quyện trong không khí. Phương Đường cảm thấy rất thoải mái, híp mắt giống mèo nhỏ dựa vào người Hứa Ánh Dương khẽ cọ cọ.
“Cục cưng à, muốn ngủ thì chúng ta về nhà ngủ tiếp nhé?” Hứa Ánh Dương xót bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng xoay người để cậu tựa vào cho thoải mái hơn.
“Không về đâu, sư phụ bảo trưa nay muốn giữ tụi mình ở lại ăn cơm chay nữa.” Phương Đường dụi dụi vai anh, vừa ngáp vừa trả lời.
Cơm chay trong chùa rất đơn giản, không có nhiều món ăn đa dạng, bốn món một canh đều là thức ăn thông thường nhất, thế nhưng hương vị lại rất ngon miệng. Ăn cơm xong, thầy trụ trì lại gọi đồ đệ pha hai tách trà thơm cho bọn họ.
Thầy trụ trì đã hơn tám mươi tuổi nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh cực kỳ, tai thính mắt tinh, thanh âm khi nói chuyện cũng rất vang dội. Hứa Ánh Dương nghiêm túc trò chuyện cùng ông, nhắc lại khi bé Phương Đường tới nơi này dưỡng bệnh, lão trụ trì còn có vẻ tiếc nuối vô cùng: “Trước đây thằng bé ấy có tuệ căn lắm, có thể im lặng nghe lão niệm kinh cả một ngày cũng không cảm thấy phiền, nghe nhiều còn có thể tự mình nói một hai câu. Trẻ con ngoan ngoãn tĩnh lặng giống nó thật sự không nhiều, đáng tiếc bà nội của thằng bé luyến tiếc để cháu trai xuất gia, dù chỉ làm đệ tử tục gia cũng không chịu.”
Phương Đường cúi đầu uống trà, nhiều năm qua những lời đồng dạng như vậy sư thầy đã nói với cậu vô số lần, cậu sớm đã quen tai, Hứa Ánh Dương nghe thế lại nở nụ cười: “Đường Đường còn có thể có nhẫn nại nghe kinh? Thật khó tin đấy ạ.”
Khi ấy Phương Đường còn nhỏ tuổi mà thân thể ốm yếu sinh bệnh mãi không khỏi, thầy trụ trì cảm giác cậu chỉ nghỉ ngơi như vậy sẽ rất nhàm chán cho nên mỗi ngày khi ngồi thiền niệm kinh đều bảo Phương Đường ngồi ở trước mặt lắng nghe, không cho cậu lộn xộn cũng không cho cậu ngủ gà ngủ gật, lấy việc này để bồi dưỡng tâm tính cho cậu. Trẻ con năm sáu tuổi chính là thời điểm hiếu động nhất, Phương Đường có thể ngoan ngoãn ngồi im cả một ngày không khóc không nháo, quả thực là rất khó có được.
Hứa Ánh Dương tưởng tượng đến hình ảnh kia, Phương Đường bé nhỏ giống một cục bánh nếp trắng trắng mềm mềm ngồi trên bồ đoàn cố gắng mở to đôi mắt sáng muốn nghe xem lão trụ trì đang niệm cái gì, nhưng mà khẳng định là cậu nhóc nghe không hiểu. Trong ánh mắt đen láy xinh đẹp nhất định tràn đầy sự hoang mang, miệng thì vẫn lầm rầm học lão trụ trì tụng kinh, nói không chừng còn sẽ tự khiến bản thân cậu nhóc phì cười.
Ngày hôm qua ở nhà ba mẹ đã cho anh xem hình khi bé của Phương Đường, hiện tại nghe thầy trụ trì nói vậy lại càng có hình dung cụ thể hơn về Đường Đường bé bỏng.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, lòng anh liền mềm nhũn như nước rồi.
Nghỉ trưa xong, Phương Đường và Hứa Ánh Dương cùng nhau đi tản bộ, sư thầy và các đồ đệ của mình trồng một mảnh vườn trái cây tươi tốt ở sau núi, đã sắp đến mùa thu hoạch, khắp núi đồi đều là cảnh tượng trái chín trĩu cành, chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ.
Phương Đường tìm đến nơi hồi bé cậu thường xuyên leo lên chơi, chỉ một cái cây trong đó cho Hứa Ánh Dương xem: “Nơi này còn có chữ mà ngày bé em khắc lên đó, hồi ấy nó mới chỉ là một cái cây be bé thôi.”
Hứa Ánh Dương lại gần xem, trên thân cây có dòng chữ “Đường Đường đã từng đến đây” xiêu xiêu vẹo vẹo mơ hồ không rõ lắm.
Chữ “đây” cuối cùng kia vẫn là dùng cách ghép vần để viết. Nháy mắt Hứa Ánh Dương liền bị chọc cười, Phương Đường thật đúng là từ nhỏ đến lớn đều thích làm cùng một chuyện.
Trước ánh mắt cười đùa trêu chọc của Hứa Ánh Dương, Phương Đường nhăn mặt giải thích: “Hồi nhỏ em thích khắc chữ khắp nơi, sau này bà nội bảo không thể tùy tiện phá hỏng đồ của người khác cho nên em mới bớt viết lại đó.”
Hứa Ánh Dương thò ôm cổ cậu kéo vào lòng: “Cục cưng của anh đáng yêu quá đi.”
Phương Đường ôm eo anh khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Hứa Ánh Dương nhặt viên đá nhỏ sắc bén khắc tên của mình ngay bên trên hai chữ “Đường Đường”, thuận tiện vẽ một hình trái tim cuộn quanh tên của hai người bọn họ, tựa như lần đó trên đu quay ở thủ đô nước E vậy.
“Thật may mắn trước đây bà nội từ chối sư phụ không để em ở lại trong chùa, nếu không bây giờ em đã là tiểu hòa thượng tu hành ở nơi hoang sơ hẻo lánh này rồi.” Hứa Ánh Dương cố ý đùa cậu.
Phương Đường trợn mắt nhìn anh: “Làm hòa thượng phải kiêng rượu kiêng thịt còn kiêng luôn cả ‘sắc’. Không được uống rượu thì cũng chẳng quan trọng nhưng phải nghỉ ăn thịt thì thật quá khó chịu, kiêng cả ‘sắc’ thì còn thảm hại hơn nữa đấy.”
Tay cậu đặt trên cơ ngực Hứa Ánh Dương sờ soạng một phen: “Không thể ‘sắc’ với anh thì ngày trôi qua còn hi vọng gì nữa.”
Trước khi rời đi, Hứa Ánh Dương quy củ cúi chào ông bà Phương: “Thưa chú, thưa dì, con và Đường Đường về trước, lần sau lại đến thăm nhà mình ạ.”
Ba Phương gật gật đầu, mẹ Phương cười nhắc nhở: “Về sau cứ gọi ba mẹ giống Đường Đường đi.”
Chính thức nhận được sự đồng ý hoàn toàn của ba mẹ, Hứa Ánh Dương vô cùng kích động, lập tức sửa lời: “Vậy con chào ba mẹ, lần sau gặp ạ.”
Trước khi về thủ đô, Phương Đường đưa Hứa Ánh Dương tới ngôi chùa trên núi mà hồi bé cậu từng ở.
Ngôi chùa ấy nằm trên một ngọn núi cách ngoại ô thành phố mấy chục km, đó là một ngôi chùa cổ kính khá nhỏ, bình thường hầu như rất ít người tới dâng hương, vào giờ hành chính của mùa hạ nóng bức như bây giờ lại càng không có một bóng người. Sáng sớm mùng một Tết hàng năm, mẹ Phương đều sẽ mang theo Phương Đường tới nơi này thắp nén nhang, không cầu gì khác, chỉ hi vọng Phương Đường có thể bình an khỏe mạnh.
Ngôi chùa này đã có lịch sử trên trăm năm, trải qua mưa gió và thời gian lắng đọng nhưng cũng không thấy tang thương đìu hiu chút nào, chỉ làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh trong lành, còn có chút không khí siêu thoát khỏi trần thế.
Hứa Ánh Dương vốn không tin Thần Phật, nhưng có lẽ là cảm kích năm đó Phương Đường bé nhỏ có thể ở nơi này khỏe mạnh trở lại nên anh rất thành kính cúi lạy trước mặt Bồ Tát, cũng bỏ chút tiền quyên góp vào thùng công đức. Phương Đường chạy đi ân cần thăm hỏi trụ trì của chùa, vị trụ trì này là bạn nhiều năm của bà nội cậu, trước kia Phương Đường dưỡng bệnh ở nơi đây, thầy trụ trì cảm giác cậu có duyên với phật còn muốn thu cậu làm đồ đệ, có điều bà nội luyến tiếc cháu trai cho nên không đồng ý.
Đợi đến khi cậu quay lại thì trong tay đã có thêm một chuỗi phật châu, Hứa Ánh Dương cũng đi ra khỏi đại điện, bọn họ cùng ngồi xuống thềm đá trước cửa, Phương Đường kéo tay Hứa Ánh Dương qua rồi đeo chuỗi phật châu vào cổ tay cho anh.
“Sư phụ bảo nó sẽ mang lại bình an, tặng cho anh đấy, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Phương Đường mỉm cười thật tươi tắn.
Hứa Ánh Dương ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến hôm nay là sinh nhật âm lịch của mình.
Từ bé anh đã sinh sống ở nước ngoài, trước khi gặp gỡ Phương Đường chưa bao giờ biết sinh nhật âm lịch của mình là ngày nào. Anh nhớ rõ khi đó bọn họ vừa mới yêu nhau chưa bao lâu, có một lần Phương Đường mở lịch vạn niên trên di động tính thử cho anh, phát hiện hóa ra sinh nhật âm lịch của anh rơi vào lễ thất tịch, nhất thời mặt mày hớn hở, nói ngày này dễ nhớ vô cùng, về sau mỗi năm đều sẽ mừng sinh nhật cho anh vào đúng hôm đó. Đáng tiếc là sinh nhật của Hứa Ánh Dương còn chưa tới thì bọn họ đã chia tay, một mình Phương Đường bỏ về nước mất rồi.
Sau này Hứa Ánh Dương trở thành thần tượng mà ngàn vạn thiếu nữ truy đuổi, người hâm mộ của anh cũng nhớ ngày sinh nhật đặc biệt này, mỗi năm đến hôm nay đều sẽ nhắn tin trên weibo chúc mừng anh, có điều anh chưa bao giờ để ý tới. Ở trong lòng anh, ngày hôm nay chỉ dành riêng cho cái người từng nói mỗi năm sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, dù bảy năm qua Phương Đường chưa từng thực hiện lời hứa nọ thì Hứa Ánh Dương vẫn không bao giờ quên điều đấy.
Hai mắt Hứa Ánh Dương chợt chua xót, anh ghé lại gần hôn khẽ lên khóe miệng của Phương Đường.
Phương Đường nhỏ giọng nhắc nhở: “Bồ Tát đang nhìn đấy, anh đừng làm càn.”
Hứa Ánh Dương bật cười: “Ừ, anh biết rồi. Cưng nói gì anh cũng nghe hết.”
Phương Đường tựa vào trên vai anh ngáp ngủ, sáng nay phải dậy quá sớm, sau khi tinh thần hưng phấn qua đi thì lúc này cậu liền mệt đến nỗi không muốn động.
Hiện tại tuy rằng là tháng tám nóng bức nhất trong năm nhưng nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài vài độ, chỗ bọn họ ngồi ngay dưới bóng cây to lớn, bên cạnh là cây cổ thụ có lẽ đã tồn tại cả trăm năm, thỉnh thoảng có thể cảm giác được gió nhẹ phất vào mặt, còn ngửi được mùi cỏ non quyện trong không khí. Phương Đường cảm thấy rất thoải mái, híp mắt giống mèo nhỏ dựa vào người Hứa Ánh Dương khẽ cọ cọ.
“Cục cưng à, muốn ngủ thì chúng ta về nhà ngủ tiếp nhé?” Hứa Ánh Dương xót bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng xoay người để cậu tựa vào cho thoải mái hơn.
“Không về đâu, sư phụ bảo trưa nay muốn giữ tụi mình ở lại ăn cơm chay nữa.” Phương Đường dụi dụi vai anh, vừa ngáp vừa trả lời.
Cơm chay trong chùa rất đơn giản, không có nhiều món ăn đa dạng, bốn món một canh đều là thức ăn thông thường nhất, thế nhưng hương vị lại rất ngon miệng. Ăn cơm xong, thầy trụ trì lại gọi đồ đệ pha hai tách trà thơm cho bọn họ.
Thầy trụ trì đã hơn tám mươi tuổi nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh cực kỳ, tai thính mắt tinh, thanh âm khi nói chuyện cũng rất vang dội. Hứa Ánh Dương nghiêm túc trò chuyện cùng ông, nhắc lại khi bé Phương Đường tới nơi này dưỡng bệnh, lão trụ trì còn có vẻ tiếc nuối vô cùng: “Trước đây thằng bé ấy có tuệ căn lắm, có thể im lặng nghe lão niệm kinh cả một ngày cũng không cảm thấy phiền, nghe nhiều còn có thể tự mình nói một hai câu. Trẻ con ngoan ngoãn tĩnh lặng giống nó thật sự không nhiều, đáng tiếc bà nội của thằng bé luyến tiếc để cháu trai xuất gia, dù chỉ làm đệ tử tục gia cũng không chịu.”
Phương Đường cúi đầu uống trà, nhiều năm qua những lời đồng dạng như vậy sư thầy đã nói với cậu vô số lần, cậu sớm đã quen tai, Hứa Ánh Dương nghe thế lại nở nụ cười: “Đường Đường còn có thể có nhẫn nại nghe kinh? Thật khó tin đấy ạ.”
Khi ấy Phương Đường còn nhỏ tuổi mà thân thể ốm yếu sinh bệnh mãi không khỏi, thầy trụ trì cảm giác cậu chỉ nghỉ ngơi như vậy sẽ rất nhàm chán cho nên mỗi ngày khi ngồi thiền niệm kinh đều bảo Phương Đường ngồi ở trước mặt lắng nghe, không cho cậu lộn xộn cũng không cho cậu ngủ gà ngủ gật, lấy việc này để bồi dưỡng tâm tính cho cậu. Trẻ con năm sáu tuổi chính là thời điểm hiếu động nhất, Phương Đường có thể ngoan ngoãn ngồi im cả một ngày không khóc không nháo, quả thực là rất khó có được.
Hứa Ánh Dương tưởng tượng đến hình ảnh kia, Phương Đường bé nhỏ giống một cục bánh nếp trắng trắng mềm mềm ngồi trên bồ đoàn cố gắng mở to đôi mắt sáng muốn nghe xem lão trụ trì đang niệm cái gì, nhưng mà khẳng định là cậu nhóc nghe không hiểu. Trong ánh mắt đen láy xinh đẹp nhất định tràn đầy sự hoang mang, miệng thì vẫn lầm rầm học lão trụ trì tụng kinh, nói không chừng còn sẽ tự khiến bản thân cậu nhóc phì cười.
Ngày hôm qua ở nhà ba mẹ đã cho anh xem hình khi bé của Phương Đường, hiện tại nghe thầy trụ trì nói vậy lại càng có hình dung cụ thể hơn về Đường Đường bé bỏng.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, lòng anh liền mềm nhũn như nước rồi.
Nghỉ trưa xong, Phương Đường và Hứa Ánh Dương cùng nhau đi tản bộ, sư thầy và các đồ đệ của mình trồng một mảnh vườn trái cây tươi tốt ở sau núi, đã sắp đến mùa thu hoạch, khắp núi đồi đều là cảnh tượng trái chín trĩu cành, chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ.
Phương Đường tìm đến nơi hồi bé cậu thường xuyên leo lên chơi, chỉ một cái cây trong đó cho Hứa Ánh Dương xem: “Nơi này còn có chữ mà ngày bé em khắc lên đó, hồi ấy nó mới chỉ là một cái cây be bé thôi.”
Hứa Ánh Dương lại gần xem, trên thân cây có dòng chữ “Đường Đường đã từng đến đây” xiêu xiêu vẹo vẹo mơ hồ không rõ lắm.
Chữ “đây” cuối cùng kia vẫn là dùng cách ghép vần để viết. Nháy mắt Hứa Ánh Dương liền bị chọc cười, Phương Đường thật đúng là từ nhỏ đến lớn đều thích làm cùng một chuyện.
Trước ánh mắt cười đùa trêu chọc của Hứa Ánh Dương, Phương Đường nhăn mặt giải thích: “Hồi nhỏ em thích khắc chữ khắp nơi, sau này bà nội bảo không thể tùy tiện phá hỏng đồ của người khác cho nên em mới bớt viết lại đó.”
Hứa Ánh Dương thò ôm cổ cậu kéo vào lòng: “Cục cưng của anh đáng yêu quá đi.”
Phương Đường ôm eo anh khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Hứa Ánh Dương nhặt viên đá nhỏ sắc bén khắc tên của mình ngay bên trên hai chữ “Đường Đường”, thuận tiện vẽ một hình trái tim cuộn quanh tên của hai người bọn họ, tựa như lần đó trên đu quay ở thủ đô nước E vậy.
“Thật may mắn trước đây bà nội từ chối sư phụ không để em ở lại trong chùa, nếu không bây giờ em đã là tiểu hòa thượng tu hành ở nơi hoang sơ hẻo lánh này rồi.” Hứa Ánh Dương cố ý đùa cậu.
Phương Đường trợn mắt nhìn anh: “Làm hòa thượng phải kiêng rượu kiêng thịt còn kiêng luôn cả ‘sắc’. Không được uống rượu thì cũng chẳng quan trọng nhưng phải nghỉ ăn thịt thì thật quá khó chịu, kiêng cả ‘sắc’ thì còn thảm hại hơn nữa đấy.”
Tay cậu đặt trên cơ ngực Hứa Ánh Dương sờ soạng một phen: “Không thể ‘sắc’ với anh thì ngày trôi qua còn hi vọng gì nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook