“Như Khuynh ~ phu nhân ~ nhũ mẫu ~”

Trốn trong vườn trúc, một gương mặt búp bê lộ ra, thoạt nhìn giống một hài tử mười ba, mười bốn tuổi lại là một nam tử; hắn dìu Nhan Như Khuynh ngồi trên ghế đá, nắm lấy ống tay áo y, trong lời nói nồng đậm ý tứ làm nũng. Nhan Như Khuynh đau đầu nhìn nam tử kia, từ sau khi Tiêu phi bị tống ra khỏi cung, hắn liền không có cố kỵ mà ngày ngày chạy đến xin sữa uống.

“Đại hoàng tử, ngươi đừng như vậy, thái tử điện hạ thấy sẽ tức giận”.

“Như Khuynh, gọi ta A Hào, ta đã không phải là hoàng tử. Ai nha, đừng lo lắng nữa, ta không nói ngươi không nói, Sở Thành làm sao biết, Như Khuynh ~”

Nhan Như Khuynh bất đắc dĩ nói: “Hôm qua không phải ta đã cho ngươi một chén sao?” Hôm qua bị Sở Hào quấn lấy không có cách nào khác, mắt thấy Sở Thành đang đi tới, Nhan Như Khuynh sợ Sở Thành gặp Sở Hào lại nổi giận nên phải vội vàng vắt sữa vào bát đưa cho hắn.

Sở Hào bất mãn nói: “Kia như thế nào mà đủ. Mới trước đây Như Khuynh tự mình uy (đút) ta, tuy hiện tại ta đã lớn, chính là cũng không lớn như Sở Thành, Như Khuynh còn đuổi theo uy hắn. Như Khuynh hảo bất công a”.

Nhìn người kia không nề hà ngồi xổm bên chân, Sở Hào lại lộ ra biểu tình như một vật nhỏ bị vứt bỏ, lại nghĩ đến đứa nhỏ này chỉ mấy ngày nữa sẽ ra khỏi kinh thành, về sau không biết còn có thể gặp lại không, trong lòng mềm nhũn, y liền cởi quần áo. (Ặc, chết mất với sự mềm lòng của Khuynh ca…)

Sở Hào mừng rỡ, “Ngao ô” một tiếng, không khách khí mà đem đầu nhũ màu phấn hồng cùng hết một bên vú kia ngậm vào miệng.

Ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu của Sở Hào, Nhan Như Khuynh nhớ tới lần đầu gặp Sở Hào không khỏi cảm thán trong lòng. Sở Hào từ nhỏ đã không nghĩ làm hoàng đế, hắn chỉ hướng tới chính là cái thế giới bên ngoài tường thành cao cao kia, nhất là sau khi gặp Nhan Như Khuynh. Chính là mẫu phi hắn một lòng muốn hắn bước lên bục quyền lực cao nhất, Sở Hào tuổi còn nhỏ liền cứ như vậy mà buồn bực không vui, đối với những huynh đệ cùng phụ mẫu của mình cũng không mấy thân thiết.

Sở Hào rất thích Nhan Như Khuynh. Nhan Như Khuynh chính là một bụng đầy thi thư (đừng hoài nghi, y thật sự đọc quá rất nhiều thư OMG), y rất tinh quái, y tinh thuần và ấm áp, làm cho hắn mê muội không thôi. Lần này rời khỏi kinh thành, điều mà hắn vô cùng luyến tiếc, có lẽ là Nhan Như Khuynh.

Sở Hào đột nhiên mở miệng, cúi đầu, thanh âm mơ hồ không rõ “Như Khuynh, ta đi rồi, ngươi còn có thể nhớ rõ ta không?”

Nhan Như Khuynh có chút chua xót trong lòng, nói: “Đùa, ta như thế nào có thể quên ngươi a”.

“Vậy là tốt rồi”. Dừng một chút, nuốt xuống một ngụm sữa, Sở Hào lại nói: “Như Khuynh, ta chỉ muốn nhớ kỹ hương vị của ngươi, nhớ kỹ ngươi…”

Đứa nhỏ này, mang mặt nạ nhiều năm như vậy, cũng đã quá mệt mỏi, Nhan Như Khuynh nghĩ rất yêu mến hắn, mở miệng nói: “Cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại, về sau chúng ta nhất định còn có thể gặp lại”.

“Ân” Sở Hào đáp ứng, giọng nói rất nhỏ.

Taynhẹ nhàng vỗ về Sở Hào, cảm thụ niềm thương cảm của sự chia lìa trước mắt. Nhan Như Khuynh ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn mà thấy Sở Thành đứng cách ở đó không xa, thấy Sở Thành xua tay ý bảo không nên nói cho Sở Hào, Nhan Như Khuynh hiểu rõ liền gật gật đầu.

Thành nhi cũng là một đứa nhỏ rất khác biệt, rõ ràng trong lòng rất thích vị ca ca này, nhưng luôn dùng một bộ dáng hung tợn để đối mặt với ca ca. Lần này đem Sở Hào trục xuất ra khỏi kinh, cũng chỉ là muốn cho ca ca được tự do.

Ngày thứ hai, Sở Hào liền ra kinh. Nhìn thấy Nhan Như Khuynh khóc hồng hết hai mắt, Sở Thành chỉ có thể bất đắc dĩ hứa hẹn, về sau nhất định cho bọn họ gặp lại.

Khi trở về Sở Thành đi hướng sau, Nhan Như Khuynh đang nằm ở trên giường chợp mắt, nhìn thấy gương mặt ngủ bình thản của y; Sở Thành nhất thời nổi lên nội tâm muốn trêu chọc, vì thế rón ra rón rén đi đến bên giường, cởi giầy liền bổ nhào vào giường của Nhan Như Khuynh, ở trên thân thể y làm cho y nhột nhạt. Nhan Như Khuynh bị hắn nháo làm cho tỉnh giấc, vừa cười tìm chỗ nhột của Sở Thành mà trêu lại.

Sở Thành thấy y như vậy liền ra vẻ ủy khuất nói: “Sở Hào bất quá chỉ là ra kinh, cũng không phải sẽ không còn được gặp lại, nhũ mẫu liền khóc thương tâm như vậy. Còn không có thấy nhũ mẫu vì Sở Thành mà khóc như vậy, nhũ mẫu hảo thiên vị”. Nghe vậy, Nhan Như Khuynh dở khóc dở cười, chính mình làm thế nào mà bị nói trở thành bất công như vậy. Nhan Như Khuynh ra vẻ sinh khí, mắng: “Cũng không biết thời điểm Thành nhi sinh bệnh là ai không ngừng không nghỉ mà chiếu cố, ta như thế nào lại dưỡng ra tên sói con kiêu ngạo (trong QT ghi là Tiểu Bạch mắt lang nên ta thay bằng từ này cho nó thuần việt hơn) như ngươi!” Nói xong hai người vừa cười vừa náo loạn trong chốc lát.

Ngoạn đủ rồi, Sở Thành nằm ngửa ở trên giường, Nhan Như Khuynh liền ghé vào trên ngực hắn mà nghỉ ngơi, trong ngực cảm giác thân thể bên dưới rắn chắc hữu lực. Nhan Như Khuynh không khỏi có chút cảm thán, nam nhân này rốt cục muốn trở thành chủ nhân của thiên hạ!

Tay Sở Thành đặt trên bả vai Nhan Như Khuynh dần dần trượt xuống, luồn vào trong áo mỏng của y, vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi bên dưới. Nhan Như Khuynh dường như làm nũng mà hừ nhẹ một tiếng, Sở Thành đột nhiên xoay người đem Nhan Như Khuynh đặt ở dưới thân, hai khuỷu tay đặt ở hai bên người y.

Nhan Như Khuynh có chút khẩn trương nhìn vào dục vọng trong mắt của Sở Thành. Tuy rằng chưa bao giờ trải qua sự tình này nhưng mà y cũng hiểu vật cực nóng kia là gì. Đồ vật này nọ chính mình cũng có, chính ra là để bài tiết, y cũng chưa bao giờ dùng làm chuyện khác. (Khuynh ca, ăn nói hảo trắng trợn a, không sợ làm vẩn đục tâm hồn “trong sáng” của ta ư…*đỏ mặt*)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương