Sáng sớm, Nhan Như Khuynh thức dậy không thấy có cái gì khác thường, cứ theo lẽ thường ăn xong đồ ăn sáng, sau đó đọc sách. Chính là bởi vì mục đích dẫn xà xuất động đã đạt được, Nhan Như Khuynh cũng không miễn cưỡng chính mình ra cung lần nữa, ngoài ý muốn chính là, Ung thân vương lại cho phép Nam Hạo tiến cung đến thăm Nhan Như Khuynh.

Nam Hạo thực là một đứa nhỏ nhu thuận, hắn biết Nhan Như Khuynh sắp lâm bồn, trượng phu cũng không ở bên người chắc sẽ tịch mịch, hắn loáng thoáng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Nhan Như Khuynh. Hắn liền luôn cười, cấp Nhan Như Khuynh tìm một ít niềm vui, là bởi vì hắn không nghĩ cấp chính mình ấm áp mà làm cho người của mình lại trở nên tịch mịch.

Cùng Nam Hạo chơi trong chốc lát, thời điểm Ung thân vương Sở Phi Ngũ qua tìm Nam Hạo, Nhan Như Khuynh đột nhiên cảm thấy được đau bụng. Y nguyên tưởng rằng chính là giống cơn đau bình thường lui tới do đứa nhỏ đá, đau một chút sẽ vượt qua, ai ngờ đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt hẳn, những giọt mồ hôi lớn theo theo thái dương chảy xuống.

Nam Hạo bị dọa tới sợ rồi, Sở Phi Ngũ vội vàng phân phó Lăng Yên đi tuyên Lâm thái y, Lâm thái y đến thỉnh mạch, cau mày nói: “Nương nương sợ là phải sinh”. (Hoho, bảo bảo sắp sinh ra đời rồi nha, Sở Thành ngươi không được chứng kiến rồi…haha…*múa kiếm ăn mừng*)

Cung nhân Lưu Hồng cung nhất thời công việc lu bù lên, lần này hoàng phi sống chết, không chỉ có Ung thân vương tự mình chờ đợi (kỳ thật là ở bồi lo lắng nhan như khuynh đích nam hạo -v-), ngay cả Thái hậu nương nương đều bị kinh động, đương nhiên, duyên cớ này ước chừng cũng là hoàng tử đầu tiên Hoàng Thượng đi.

Nhan Như Khuynh nằm ở trên giường, trên người chỉ còn lại có áo đơn, áo ngủ bằng gấm màu son hắt lên làm cho sắc mặt củaNhan Như Khuynh càng tái nhợt. Đỡ đẻ cho Nhan Như Khuynh, lại chỉ có một mình Lâm thái y. Đây là bởi vì lúc trước vì Nhan Như Khuynh điều chế dược vật sản nhũ, đúng là vị Lâm Chiêu Lâm thái y này, bởi vậy, vì bảo mật bí mật thân thể Nhan Như Khuynh, làm cho lần đầu tiên trong lịch sử hỗ trợ hoàng phi sinh sản khi chỉ có một gã thái y đỡ đẻ.

Lâm Chiêu xốc lên chăn, coi huyệt khẩu Nhan Như Khuynh, nhìn thấy huyệt khẩu chỉ mở ra cỡ hai ngón tay, Lâm Chiêu bất đắc dĩ đích nói: “Nương nương, cung khẩu của ngài còn chưa mở ra, đại khái còn phải đợi trên ba canh giờ nữa, khi đó cung khẩu mới có thể mở ra đến đủ để cho thai nhi đi ra.” Sau đó hắn mệnh cung nhân bưng chảo tổ yến được nấu kỹ do ngự trù phòng dâng lên, đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, ngài vẫn là uống trước một chút cháo bổ sung một chút thể lực đi.”

Nhan Như Khuynh ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên bán ngồi dậy ở trên giường, chịu đựng một trận cung lui đau đớn, vì muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ mà cố gắng ăn đồ vật này nọ. (hic, thương Khuynh ca quá, lúc đau đớn sinh con chỉ có một mình thôi…)

Trên trán cột lấy hồng khăn, hai tay phân biệt nắm cột vào thành giường hai bên, Nhan Như Khuynh chưa từng cảm thấy được thời gian lại dài như vậy. Giống như qua một thế kỷ, Lâm Chiêu sau khi xem qua huyệt khẩu của Nhan Như Khuynh, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đã mở ra đến có thể cho thai nhi đi ra.”

Lâm Chiêu nhìn thấy sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt, ngoắc gọi một thái giám phân phó vài câu, chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền bưng lên một cái chén nhỏ, Lâm Chiêu cầm chén đưa cho Lăng Yên, làm cho Lăng Yên uy Nhan Như Khuynh uống xong, “Nương nương, dược này giúp ngài có thể bổ sung thể lực, thuốc này còn có dùng một chút dược trợ sản, hẳn là có thể làm cho ngài sinh hạ tiểu hoàng tử nhanh hơn.”

Nhan Như Khuynh không rảnh phản ứng với lời nói của Lâm Chiêu, chỉ là có chút đờ đẫn uống xong chất lỏng trong bát, Nhan Như Khuynh y lớn như vậy, lần đầu chịu khổ sở lớn như vậy, giống như tra tấn.

Mới uống xong dược không lâu, đột nhiên một trận đau đớn mạnh mẽ nảy lên làm cho Nhan Như Khuynh thất thanh kêu lên, tiếp theo y liền cảm giác được trong cơ thể chảy ra một cỗ chất lỏng ấm nóng, Lâm Chiêu thật cao hứng, nói: “Nương nương, nước ối đã được phá, hiện tại chỉ cần ngài dựa theo tiết tấu của cơn đau mà dùng sức, tiểu hoàng tử có thể sinh hạ đến đây.”

Nghe được có thể sinh hạ đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh dùng ánh mắt thất thần liếc mắt nhìn Lâm Chiêu một cái, còn lại một chút khí lực, bắt đầu dựa theo mát xa cùng ngôn ngữ chỉ huy dùng sức của Lâm Chiêu.

“A! Đau quá —— Thành nhi, đau quá......” Khóe mắt Nhan Như Khuynh phiếm hồng, ẩn ẩn có thủy quang, từ nhỏ nuông chiều nên y quả thực không thể tưởng tượng chính mình thật sự có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không?

Sáng tỏ Nhan Như Khuynh đang khẩn trương, Lâm Chiêu an ủi nói: “Nương nương, đừng lo lắng. Hai tiểu hoàng tử thập phần khỏe mạnh, hơn nữa bởi vì là song thai, cho nên từng thai nhi phải so với thai nhi bình thường nhỏ hơn một ít, chỉ cần ngài dùng sức, rất nhanh có thể bình an sinh hạ hai tiểu hoàng tử.”

Nửa canh giờ qua đi, Nhan Như Khuynh thút tha thút thít đáp: “Ta không sinh, ta không sinh, đau quá...... Ô, đau quá......”, Lăng Yên vừa là buồn cười vừa là lo lắng cho Nhan Như Khuynh, đành phải không ngừng nói lời nhỏ nhẹ an ủi y.

Theo một trận đau đớn mạnh mẽ, Lâm Chiêu hưng phấn nói: “Thấy đầu, nương nương, dùng sức nữa a!”

“A ——!” Nhan Như Khuynh quát to một tiếng, giống như dùng hết sức toàn thân khí lực bình thường, phù một tiếng, đại hoàng tử rốt cục sinh ra!

Mệnh bà vú cẩn thận chiếu cố đại hoàng tử, Lâm Chiêu quay đầu lại chiếu khán Nhan Như Khuynh, một khắc sau, nhị hoàng tử cũng sinh ra, Nhan Như Khuynh thoát lực tê liệt ngã xuống ở trên giường, chính là ở trong quá trình sinh sản chết đi sống lại y hiện tại tinh thần đã nâng cao một chút, nói muốn ôm đứa nhỏ.

Nghe được tin vui Trang thái hậu cùng Nam Hạo, Sở Phi Ngũ cũng đi đến, mọi người chung quanh trong miệng đều nói lời cát tường. Bởi vì thân mình còn suy yếu chỉ có thể ôm lấy một đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống. (hic hic, *rút khăn lau mũi* đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ đó, thương Khuynh ca vượt cạn một mình…Sở Thành a, ngươi mau trở về đi…)

Thành nhi thành nhi, ngươi ở biên quan xa xa, nhất định phải hảo hảo trở về, ta sinh cho ngươi hai đứa con, con của chúng ta, ngươi còn không có nhìn thấy bọn hắn đâu, ngươi nhất định, hảo hảo trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương