Say Năm Tháng
-
Quyển 1 - Chương 1: Mắt say nhìn mộng, mộng cũng say (1)
Thanh Dao mở hai mắt ra, giống như trẻ mới sinh, ánh mắt của nàng thuần khiết vô tội, không có dính bất kỳ khí tức thuộc trần thế, giống như chân trời kia sâu rộng, trong suốt có thể hòa tan hết thảy tội ác thế gian. Khi cảnh tượng quanh mình xa lạ không có dấu hiệu nào phóng tới tầm mắt của nàng, chân mày nàng nhăn lại, trong lòng rung động nhộn nhạo, một vòng một vòng hướng phía ngoài lan rộng ra.
Trước mắt là mây mù màu trắng không ranh giới, mờ mịt lượn lờ, không gió mà bay. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh sáng ban mai phá vỡ màn sương mỏng, lộ ra ánh sáng nhợt nhạt, mơ hồ có thể thấy được đỉnh núi cao vút trong mây cách đó không xa. Cảnh tượng như vậy làm nàng sinh ra một loại cảm giác còn ở trong mộng, nàng không nhớ rõ mình ngủ đã bao nhiêu năm. Lúc Bích Cẩn Tiên thù đem hồn phách nàng từ bờ sông Vong Xuyên mang về có nói, nàng thiếu một hồn một phách, ở trong Thiên Tâm liên ngủ say ngàn năm sau mới có thể tỉnh lại.
Thời gian thấm thoát qua đi, trong tối tăm thì ra là năm tháng ngàn năm trong nháy mắt cứ như vậy đi qua, biển cả không hoá thành nương dâu.
Thanh Dao phi thân lên, y phục lụa mỏng màu trắng nhất thời cùng mây mù hòa làm một thể. Nàng ở đỉnh núi cao nhất nhìn xuống dưới phía xa xa, vậy mà đập vào mắt trừ màu trắng vẫn là màu trắng. Gương mặt nàng tràn đầy mờ mịt giống như thời hồng hoang khai thiên lập địa, rồi lại nhiều hơn ba phần buồn bã, ba phần thần bí.
Đưa mắt nhìn hồi lâu, Thanh Dao đối với nơi xa lạ này sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, nàng bỗng dưng nhớ tới phàm trần từng lưu truyền một câu nói: sáng là mây xanh, trưa là mưa xuống, sớm sớm tối tối, dưới ban công.
Đúng rồi, nơi này chính là thuộc quyền sở hữu của Dao Cơ— Vu Sơn.
Vu Sơn được bao phủ hoàn toàn là mây, mây mù Vu Sơn là đẹp nhất thế gian. Mặc dù ngàn năm trước Thanh Dao đã tới đây, nhưng trí nhớ đã khắc thật sâu vào tim của nàng, thời gian cũng không cách nào khiến nó biến mất. Nàng ngưng thần, dùng Bí âm thuật Dao Cơ truyền lại đem thanh âm của mình truyền ra ngoài.
“Dao Cơ, Dao Cơ. . . . . .”
Quanh mình vẫn yên tĩnh như cũ, yên lặng đến nỗi có thể nghe được thanh âm mây mù chuyển động. Nhưng Thanh Dao cũng chỉ nghe được thanh âm của nàng theo mây mù cùng nhau bay lượn, nhiều tiếng vang vọng ở giữa sương trắng Vu Sơn. Qua thật lâu, vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, Thanh Dao đoán không ra lúc nào nó sẽ dừng lại. Dao Cơ không trả lời nàng, cả tòa Vu Sơn trống rỗng như chỗ không người.
Thanh Dao có chút kinh ngạc, không biết trong lúc mình ngủ say ngàn năm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Dao Cơ là một thần tiên tính tình trong trẻo lạnh lùng, từ trước đến giờ không thích náo nhiệt. Trước đây trừ đi Bồng Lai tiên đảo thăm Bích Cẩn Tiên thù, dường như nàng cũng chưa từng rời đi Vu Sơn, thậm chí ngay cả yến hội lớn nhỏ trên Thiên giới cũng rất ít khi tham gia. Vậy mà Vu Sơn lúc này ngay cả một truyền âm của tiểu tiên cũng không thấy được, nếu không phải cảnh trí không thay đổi, nghiễm nhiên tựa như một chỗ không người.
Không chờ Thanh Dao suy tư ra nguyên do, phía đông bỗng dưng thoáng qua một đạo hoả quang, tia sáng đỏ thắm ở trong mây mù màu trắng vô biên có vẻ chói mắt vô cùng. Thanh Dao quay đầu nhìn lại, hai mắt hướng về một con đại điểu màu xanh vỗ cánh bay qua, loáng thoáng có thể thấy được vệt đỏ trên cánh nó, cùng với một chân phía dưới.
“Chương Nga Sơn Tất Phương điểu.” Thanh Dao hé mở đôi môi, thanh âm tự nhiên.
Nàng từng thấy trong điển tịch mà Bích Cẩn Tiên thù cất giữ có ghi lại những điều liên quan đến Tất Phương điểu. Tất Phương điểu là Mộc Tinh Linh, hình dáng như hạc, hồng văn mỏ trắng, phía dưới chỉ có một cái chân. Nó không ăn ngũ cốc, lại có thể khai ra hạch hoả. Phi điểu trước mắt cùng với trong sách miêu tả có vẻ giống nhau. Lần này nó chợt xuất hiện ở Vu Sơn, giống như hướng phía Thanh Dao tỏ rõ nơi này sẽ phát sinh chuyện gì.
Dao Cơ không có ở đây, vốn là Vu Sơn thưa thớt người nên bình minh nơi này càng lộ ra vẻ tịch liêu** hết sức.
** tịch mịch, trống trải vắng vẻ.
Thanh Dao không do dự nữa, mũi chân nàng đẩy nhẹ một chút, nhanh nhẹn đứng dậy đuổi theo Tất Phương điểu bay đi.
Tất Phương điểu dù sao cũng là Thượng cổ thần thú, cực kỳ linh hoạt. Thanh Dao mới vừa cách nó khoảng ba trượng, nó lập tức cảnh giác, ré dài một tiếng sau đó đột nhiên vỗ cánh tăng nhanh tốc độ, lập tức kéo ra khoảng cách với Thanh Dao.
Thanh Dao nghĩ, Tất Phương điểu này ngược lại có chút linh tính, muốn bắt nó mang về Chương Nga Sơn xem ra không phải là một chuyện dễ dàng. Nàng không muốn sát sinh, nhưng không thể trơ mắt nhìn Vu Sơn gặp bất kỳ điều bất trắc gì.
Đang lúc Thanh Dao suy tư nên giải quyết chuyện này như thế nào, một đạo ngân quang đột nhiên phá vỡ màn mây, mạnh mẽ mãnh liệt thẳng tắp hướng Tất Phương điểu phóng tới, mang sự dứt khoát như muốn đẩy nó vào chỗ chết. Thanh Dao kinh ngạc, ngân quang thoáng qua trước mắt chính là một thanh kiếm. Nàng không suy nghĩ theo bản năng lấy Thiên Tiêu Lăng trong tay áo, đem Ngân Kiếm đâm trúng Tất Phương điểu đang lúc nguy kịch cuốn lấy, dùng sức vừa thu lại, kiếm vững vàng rơi vào trong tay nàng.
Tất Phương điểu bị kinh sợ, ré dài mấy tiếng, hốt hoảng đập cánh. Thanh Dao phát hiện nó muốn chạy trốn, liền đọc Định thân chú làm nó bất động ở trên cao. Nàng không khỏi buồn bực, Tất Phương điểu linh tính nhưng cũng chỉ ở thời điểm nó hốt hoảng nàng mới có thể chế trụ nó dễ dàng như thế. Mà chủ nhân ngân kiếm cư nhiên có thể bắn nó với khoảng cách xa như vậy, linh lực cao hơn nàng rất nhiều.
Mây mù thật sâu, hơi thở cương nghị đẩy ra tầng tầng sương mù hòa tan lạnh lẽo ẩm ướt. Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc khôi giáp màu bạc ở bên cạnh nàng.
Ngân giáp nam tử có khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, oai hùng bất phàm, đường nét gương mặt rõ ràng như được điêu khắc tỉ mỉ từng chút một.Namtử tuấn lãng như vậy cho dù là ở Thiên giới cũng coi là khó gặp. Thanh Dao nghĩ, nếu như bị đám tiên tử ở Bồng Lai nhìn thấy khẳng định sẽ lại say mê một phen.
Hắn đang kinh ngạc nhìn chằm chằm bảo kiếm trên tay Thanh Dao, chân mày nhíu lại, một đôi con ngươi sâu không lường được, trong đó lộ ra thần sắc không thể tin được.
Thanh Dao không thích cùng người của Thiên giới tiếp xúc, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét. Nhìn nam tử này mặc ngân giáp, không thể nghi ngờ nhất định là một vị tướng quân trên Thiên giới.
Nàng đưa thanh kiếm tới: “Vạn vật đều có linh tính, hi vọng tướng quân hạ thủ lưu tình.”
Ngàn năm chưa từng mở miệng nói chuyện, thanh âm Thanh Dao cũng không thay đổi dù chỉ một chút, nhẹ mảnh mềm mại như bạch lụa mở ra lướt nhẹ trên đầu ngón tay, làm lòng người cũng khẽ ngứa ngáy.
“Cô nương cư nhiên có thể chạm vào thanh kiếm này?” Ngân giáp nam tử vẫn là loại ánh mắt khó tin, dường như muốn cứng rắn đem linh hồn Thanh Dao nhìn thấu. Hắn nhận lấy kiếm, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cô nương là tiên nhân phương nào?”
Thanh âm của hắn hùng hậu có lực giống như uy thế mới vừa rồi đâm Tất Phương điểu làm cho không người nào có thể kháng cự. Vậy mà Thanh Dao nhếch miệng mỉm cười, xoay người bay đến bên Tất Phương điểu. Nàng thu hồi Thiên Tiêu Lăng, đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve hồng vân xen lẫn vũ mao màu xanh, nhẹ nhàng nói: “Mau trở lại Chương Nga Sơn đi.”
Kim quang ở đầu ngón tay Thanh Dao chợt lóe, giải trừ Định thân chú.
Tất Phương điểu vừa được tự do lập tức đập cánh ngẩng cao kêu to. Nó hiểu mới vừa rồi là Thanh Dao cứu nó, vì vậy thu hồi phần cảnh giác trước kia, vòng quanh Thanh Dao xoay ba vòng sau đó quay hướng khác bay đi.
“Ta không phải là tiên nhân trên Thiên giới, chúng ta về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội gặp lại rồi, cáo từ.”
“Chờ một chút ——” hắn gọi Thanh Dao, “Tại sao cô nương có thể chạm vào Trấn Thiên Kiếm, cô nương đến tột cùng là người nào?”
Trấn Thiên Kiếm? Tâm Thanh Dao đột nhiên bất an. Kiếm này là Trấn Thiên Kiếm trong truyền thuyết, trừ chủ nhân nó đã nhận định ra thì bất luận kẻ nào đều không thể đụng vào! Nói như vậy, nam tử trước mắt chính là. . . . . .
Trong mắt Thanh Dao hiện lên một tia bối rối, vội nói: “Nghi hoặc của tướng quân ta không cách nào giải đáp, ta có việc cáo từ trước, xin lỗi.”
Không đợi đối phương có bất kỳ phản ứng nào, tay áo nàng bay lên, thoáng qua liền biến mất ở trong biển mây mênh mang.
“Tiên tử xin dừng bước. . . . . .”
Sau lưng truyền đến thanh âm hùng hậu của ngân giáp nam tử, Thanh Dao không muốn quay đầu lại, nàng tiếp tục ngự phong mà đi. Bồng Lai tiên đảo cách Vu Sơn cũng không xa, lấy cước lực của nàng không đến một canh giờ là có thể đến nơi. Bất kể nàng là đến Vu Sơn bằng cách nào, hiện tại nàng chỉ muốn trở về nhanh một chút, tìm Bích Cẩn Tiên thù giải khai nghi vấn nặng nề trong lòng.
Mặt trời lên cao, ánh sáng xuyên qua từng mảnh màu trắng, rất nhanh liền xua tan sương mù tràn ngập ở chung quanh. Thanh Dao nhìn mây mù dần dần biến mất, tâm bỗng dưng hoảng hốt. Nàng kinh ngạc phát hiện thân thể của mình bị mặt trời chiếu xuyên qua, cùng mây mù một dạng, hóa thành một luồng khói xanh, dần dần nhạt đi, phai đi. . . . . . Hết thảy chợt như một giấc mộng.
Ngàn vạn năm tới lòng yên tĩnh như không sóng lặng làm Thanh Dao lại một lần nữa cảm nhận được sợ hãi, nàng đột nhiên mở to hai mắt, lại phát hiện tất cả cảnh vật rõ ràng vừa nãy hết thảy đều không thấy. Giờ phút này nàng đang nằm ở trong một đóa hoa sen thật to, trên bờ rừng trúc xanh miết tươi tốt, dưới ánh mặt trời bóng cây loang lổ trên mặt đất. Màu xanh giống như lập tức sẽ từ lá trúc nhỏ xuống, cùng bóng hình trên đất như tan ra ở cùng một nơi.
Đây mới là nơi Thanh Dao quen thuộc, là nhà của nàng—— Bồng Lai tiên đảo Tê Phương thánh cảnh.
Bích Cẩn Tiên thù yêu trúc thành si, cả Tê Phương thánh cảnh trừ trăm hoa ra, trồng nhiều nhất chính là cây trúc. Mà nơi Thanh Dao đang đứng chính là đầm Ngọc Bích mà Bích Cẩn Tiên thù nuôi cá chép.
Thanh Dao nghĩ thật may mắn, thật may hết thảy chỉ là một giấc mộng dài. Nàng bay đi, đứng ở trênLiên tâm**.
**chòi mầm của hoa sen, gồm 4 lá non gập vào phía trong.
Một đuôi cá chép rào rào nhảy ra mặt nước ở lá sen vẽ ra một đường cong duyên dáng. Bọt nước văng khắp nơi, tạo nên dao động lăn tăn. Cá chép hóa thành hình người, mũi chân điểm ở trên mặt nước, nhưng không có chìm xuống. Quần áo của nàng màu đỏ phản chiếu trên sóng xanh lại càng bổ sung cho nhau.
Cá chép tinh nhìn Thanh Dao một cái, lập tức phi thân lên, thoáng qua liền biến mất ở cuối rừng trúc, duy nhất còn sót lại phía chân trời chính là một màn vân hà kia. Giống như giấc mộng vừa rồi không thể rõ thật ra nàng đã trải qua hay chưa.
Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nàng mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên Phi Thiên Phong cao nhất Bồng Lai tiên đảo. Từng mảnh vụn trí nhớ từ từ ở trong đầu ghép lại thành một bức tranh đầy đủ.
Phi Thiên Phong là nơi Phong ngâm thảo sinh trưởng, cũng là nơi Ngao Thần an nghỉ. Ngàn năm trước kia, nàng hao hết linh lực làm Phong ngâm thảo sinh trưởng, chỉ vì chờ đợi Ngao Thần trọng sinh.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, tâm Thanh Dao bắt đầu một hồi một hồi đau.
Vì cứu nàng, Ngao Thần bị Thần thú Thiên giới Chúc Âm gây thương tích, hình thần câu diệt (hồn xác đều tiêu tan), mà nàng cũng bị đánh tan một hồn một phách. Bích Cẩn Tiên thù mời Tần Nghiễm Vương đứng đầu thập điện Diêm La giúp một tay, tìm khắp Lục giới cũng không thể đem hồn phách đã mất của nàng tìm trở về. Sau đó nàng hao hết linh lực mà chết, Bích Cẩn Tiên thù từ Địa phủ đem hai hồn sáu phách còn lại của nàng mang về Tê Phương thánh cảnh, dùng Thiên Tâm liên khóa lại, một ngàn năm sau hồn phách không trọn vẹn của nàng mới có thể cùng thân thể hợp hai làm một.
Thanh Dao nghĩ hiện tại nàng đã tỉnh, ngàn năm đã qua, Phong Ngâm thảo cũng đã nở hoa rồi, Ngao Thần. . . . . . cũng đã trở lại rồi.
Thanh Dao bay đi từ trên đầm Ngọc Bích, mang theo gió nhẹ lướt qua gợn sóng trên mặt nước. Tiếng gió vù vù qua tai, trong nháy mắt vách đá vạn trượng đã gần trong gang tấc.
Nơi này ở trong mây mù ngủ say mấy trăm năm qua tản mát ra hơi thở cũng là tịch mịch, quanh mình là vết tích của tiên hữu. Thanh Dao đứng ở bên vách núi ngưng mắt nhìn Phong Ngâm thảo đón gió đong đưa, buồn bã trong lòng thật lâu không thể tản đi.
Tại sao, nó vẫn chưa nở hoa?
“Thần ca ca. . . . . .”
Một giọt lệ từ trong mắt Thanh Dao chảy xuống, tí tách —— rơi trên Phong Ngâm thảo.
Đang lúc này chuyện không thể tưởng được xảy ra. Trên Phong ngâm thảo hồng quang chợt lóe, có chừng ba cái lá cây trong lúc đó dài ra thành nụ hoa màu hồng. Thanh Dao trơ mắt nhìn nó nở rộ xinh đẹp không gì sánh được.
Một màn này phát sinh quá đột ngột, Thanh Dao không thể tin vào hai mắt của mình, nàng muốn vươn tay sờ một cái rốt cuộc là chân thật hay chỉ là ảo giác của nàng.
Ngay khi ngón tay sắp chạm được nụ hoa, Thanh Dao rút tay trở về. Nàng không dám chạm vào, nàng sợ nếu thật là ảo giác một khi bị nàng chạm vào sẽ tan thành mây khói, tựa như Ngao Thần trước đây ở trước mặt nàng hóa thành một luồng khói xanh, một hồi gió nhẹ, một mảnh không mờ mịt. . . . . .
Cứ như vậy do dự, qua hồi lâu, ngón tay Thanh Dao vẫn dừng lại trước Phong Ngâm thảo không nhúc nhích.
“Mới bảy trăm năm, Phong Ngâm thảo cư nhiên dính lệ nở hoa, quá thần kỳ.” Giọng nam trầm thấp ở sau lưng nàng vang lên.
Thanh Dao cảnh giác xoay người, đôi mắt nhìn bạch y nam tử trước mặt, nhất thời kinh ngạc.
Trước mắt là mây mù màu trắng không ranh giới, mờ mịt lượn lờ, không gió mà bay. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh sáng ban mai phá vỡ màn sương mỏng, lộ ra ánh sáng nhợt nhạt, mơ hồ có thể thấy được đỉnh núi cao vút trong mây cách đó không xa. Cảnh tượng như vậy làm nàng sinh ra một loại cảm giác còn ở trong mộng, nàng không nhớ rõ mình ngủ đã bao nhiêu năm. Lúc Bích Cẩn Tiên thù đem hồn phách nàng từ bờ sông Vong Xuyên mang về có nói, nàng thiếu một hồn một phách, ở trong Thiên Tâm liên ngủ say ngàn năm sau mới có thể tỉnh lại.
Thời gian thấm thoát qua đi, trong tối tăm thì ra là năm tháng ngàn năm trong nháy mắt cứ như vậy đi qua, biển cả không hoá thành nương dâu.
Thanh Dao phi thân lên, y phục lụa mỏng màu trắng nhất thời cùng mây mù hòa làm một thể. Nàng ở đỉnh núi cao nhất nhìn xuống dưới phía xa xa, vậy mà đập vào mắt trừ màu trắng vẫn là màu trắng. Gương mặt nàng tràn đầy mờ mịt giống như thời hồng hoang khai thiên lập địa, rồi lại nhiều hơn ba phần buồn bã, ba phần thần bí.
Đưa mắt nhìn hồi lâu, Thanh Dao đối với nơi xa lạ này sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, nàng bỗng dưng nhớ tới phàm trần từng lưu truyền một câu nói: sáng là mây xanh, trưa là mưa xuống, sớm sớm tối tối, dưới ban công.
Đúng rồi, nơi này chính là thuộc quyền sở hữu của Dao Cơ— Vu Sơn.
Vu Sơn được bao phủ hoàn toàn là mây, mây mù Vu Sơn là đẹp nhất thế gian. Mặc dù ngàn năm trước Thanh Dao đã tới đây, nhưng trí nhớ đã khắc thật sâu vào tim của nàng, thời gian cũng không cách nào khiến nó biến mất. Nàng ngưng thần, dùng Bí âm thuật Dao Cơ truyền lại đem thanh âm của mình truyền ra ngoài.
“Dao Cơ, Dao Cơ. . . . . .”
Quanh mình vẫn yên tĩnh như cũ, yên lặng đến nỗi có thể nghe được thanh âm mây mù chuyển động. Nhưng Thanh Dao cũng chỉ nghe được thanh âm của nàng theo mây mù cùng nhau bay lượn, nhiều tiếng vang vọng ở giữa sương trắng Vu Sơn. Qua thật lâu, vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, Thanh Dao đoán không ra lúc nào nó sẽ dừng lại. Dao Cơ không trả lời nàng, cả tòa Vu Sơn trống rỗng như chỗ không người.
Thanh Dao có chút kinh ngạc, không biết trong lúc mình ngủ say ngàn năm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Dao Cơ là một thần tiên tính tình trong trẻo lạnh lùng, từ trước đến giờ không thích náo nhiệt. Trước đây trừ đi Bồng Lai tiên đảo thăm Bích Cẩn Tiên thù, dường như nàng cũng chưa từng rời đi Vu Sơn, thậm chí ngay cả yến hội lớn nhỏ trên Thiên giới cũng rất ít khi tham gia. Vậy mà Vu Sơn lúc này ngay cả một truyền âm của tiểu tiên cũng không thấy được, nếu không phải cảnh trí không thay đổi, nghiễm nhiên tựa như một chỗ không người.
Không chờ Thanh Dao suy tư ra nguyên do, phía đông bỗng dưng thoáng qua một đạo hoả quang, tia sáng đỏ thắm ở trong mây mù màu trắng vô biên có vẻ chói mắt vô cùng. Thanh Dao quay đầu nhìn lại, hai mắt hướng về một con đại điểu màu xanh vỗ cánh bay qua, loáng thoáng có thể thấy được vệt đỏ trên cánh nó, cùng với một chân phía dưới.
“Chương Nga Sơn Tất Phương điểu.” Thanh Dao hé mở đôi môi, thanh âm tự nhiên.
Nàng từng thấy trong điển tịch mà Bích Cẩn Tiên thù cất giữ có ghi lại những điều liên quan đến Tất Phương điểu. Tất Phương điểu là Mộc Tinh Linh, hình dáng như hạc, hồng văn mỏ trắng, phía dưới chỉ có một cái chân. Nó không ăn ngũ cốc, lại có thể khai ra hạch hoả. Phi điểu trước mắt cùng với trong sách miêu tả có vẻ giống nhau. Lần này nó chợt xuất hiện ở Vu Sơn, giống như hướng phía Thanh Dao tỏ rõ nơi này sẽ phát sinh chuyện gì.
Dao Cơ không có ở đây, vốn là Vu Sơn thưa thớt người nên bình minh nơi này càng lộ ra vẻ tịch liêu** hết sức.
** tịch mịch, trống trải vắng vẻ.
Thanh Dao không do dự nữa, mũi chân nàng đẩy nhẹ một chút, nhanh nhẹn đứng dậy đuổi theo Tất Phương điểu bay đi.
Tất Phương điểu dù sao cũng là Thượng cổ thần thú, cực kỳ linh hoạt. Thanh Dao mới vừa cách nó khoảng ba trượng, nó lập tức cảnh giác, ré dài một tiếng sau đó đột nhiên vỗ cánh tăng nhanh tốc độ, lập tức kéo ra khoảng cách với Thanh Dao.
Thanh Dao nghĩ, Tất Phương điểu này ngược lại có chút linh tính, muốn bắt nó mang về Chương Nga Sơn xem ra không phải là một chuyện dễ dàng. Nàng không muốn sát sinh, nhưng không thể trơ mắt nhìn Vu Sơn gặp bất kỳ điều bất trắc gì.
Đang lúc Thanh Dao suy tư nên giải quyết chuyện này như thế nào, một đạo ngân quang đột nhiên phá vỡ màn mây, mạnh mẽ mãnh liệt thẳng tắp hướng Tất Phương điểu phóng tới, mang sự dứt khoát như muốn đẩy nó vào chỗ chết. Thanh Dao kinh ngạc, ngân quang thoáng qua trước mắt chính là một thanh kiếm. Nàng không suy nghĩ theo bản năng lấy Thiên Tiêu Lăng trong tay áo, đem Ngân Kiếm đâm trúng Tất Phương điểu đang lúc nguy kịch cuốn lấy, dùng sức vừa thu lại, kiếm vững vàng rơi vào trong tay nàng.
Tất Phương điểu bị kinh sợ, ré dài mấy tiếng, hốt hoảng đập cánh. Thanh Dao phát hiện nó muốn chạy trốn, liền đọc Định thân chú làm nó bất động ở trên cao. Nàng không khỏi buồn bực, Tất Phương điểu linh tính nhưng cũng chỉ ở thời điểm nó hốt hoảng nàng mới có thể chế trụ nó dễ dàng như thế. Mà chủ nhân ngân kiếm cư nhiên có thể bắn nó với khoảng cách xa như vậy, linh lực cao hơn nàng rất nhiều.
Mây mù thật sâu, hơi thở cương nghị đẩy ra tầng tầng sương mù hòa tan lạnh lẽo ẩm ướt. Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc khôi giáp màu bạc ở bên cạnh nàng.
Ngân giáp nam tử có khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, oai hùng bất phàm, đường nét gương mặt rõ ràng như được điêu khắc tỉ mỉ từng chút một.Namtử tuấn lãng như vậy cho dù là ở Thiên giới cũng coi là khó gặp. Thanh Dao nghĩ, nếu như bị đám tiên tử ở Bồng Lai nhìn thấy khẳng định sẽ lại say mê một phen.
Hắn đang kinh ngạc nhìn chằm chằm bảo kiếm trên tay Thanh Dao, chân mày nhíu lại, một đôi con ngươi sâu không lường được, trong đó lộ ra thần sắc không thể tin được.
Thanh Dao không thích cùng người của Thiên giới tiếp xúc, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét. Nhìn nam tử này mặc ngân giáp, không thể nghi ngờ nhất định là một vị tướng quân trên Thiên giới.
Nàng đưa thanh kiếm tới: “Vạn vật đều có linh tính, hi vọng tướng quân hạ thủ lưu tình.”
Ngàn năm chưa từng mở miệng nói chuyện, thanh âm Thanh Dao cũng không thay đổi dù chỉ một chút, nhẹ mảnh mềm mại như bạch lụa mở ra lướt nhẹ trên đầu ngón tay, làm lòng người cũng khẽ ngứa ngáy.
“Cô nương cư nhiên có thể chạm vào thanh kiếm này?” Ngân giáp nam tử vẫn là loại ánh mắt khó tin, dường như muốn cứng rắn đem linh hồn Thanh Dao nhìn thấu. Hắn nhận lấy kiếm, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cô nương là tiên nhân phương nào?”
Thanh âm của hắn hùng hậu có lực giống như uy thế mới vừa rồi đâm Tất Phương điểu làm cho không người nào có thể kháng cự. Vậy mà Thanh Dao nhếch miệng mỉm cười, xoay người bay đến bên Tất Phương điểu. Nàng thu hồi Thiên Tiêu Lăng, đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve hồng vân xen lẫn vũ mao màu xanh, nhẹ nhàng nói: “Mau trở lại Chương Nga Sơn đi.”
Kim quang ở đầu ngón tay Thanh Dao chợt lóe, giải trừ Định thân chú.
Tất Phương điểu vừa được tự do lập tức đập cánh ngẩng cao kêu to. Nó hiểu mới vừa rồi là Thanh Dao cứu nó, vì vậy thu hồi phần cảnh giác trước kia, vòng quanh Thanh Dao xoay ba vòng sau đó quay hướng khác bay đi.
“Ta không phải là tiên nhân trên Thiên giới, chúng ta về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội gặp lại rồi, cáo từ.”
“Chờ một chút ——” hắn gọi Thanh Dao, “Tại sao cô nương có thể chạm vào Trấn Thiên Kiếm, cô nương đến tột cùng là người nào?”
Trấn Thiên Kiếm? Tâm Thanh Dao đột nhiên bất an. Kiếm này là Trấn Thiên Kiếm trong truyền thuyết, trừ chủ nhân nó đã nhận định ra thì bất luận kẻ nào đều không thể đụng vào! Nói như vậy, nam tử trước mắt chính là. . . . . .
Trong mắt Thanh Dao hiện lên một tia bối rối, vội nói: “Nghi hoặc của tướng quân ta không cách nào giải đáp, ta có việc cáo từ trước, xin lỗi.”
Không đợi đối phương có bất kỳ phản ứng nào, tay áo nàng bay lên, thoáng qua liền biến mất ở trong biển mây mênh mang.
“Tiên tử xin dừng bước. . . . . .”
Sau lưng truyền đến thanh âm hùng hậu của ngân giáp nam tử, Thanh Dao không muốn quay đầu lại, nàng tiếp tục ngự phong mà đi. Bồng Lai tiên đảo cách Vu Sơn cũng không xa, lấy cước lực của nàng không đến một canh giờ là có thể đến nơi. Bất kể nàng là đến Vu Sơn bằng cách nào, hiện tại nàng chỉ muốn trở về nhanh một chút, tìm Bích Cẩn Tiên thù giải khai nghi vấn nặng nề trong lòng.
Mặt trời lên cao, ánh sáng xuyên qua từng mảnh màu trắng, rất nhanh liền xua tan sương mù tràn ngập ở chung quanh. Thanh Dao nhìn mây mù dần dần biến mất, tâm bỗng dưng hoảng hốt. Nàng kinh ngạc phát hiện thân thể của mình bị mặt trời chiếu xuyên qua, cùng mây mù một dạng, hóa thành một luồng khói xanh, dần dần nhạt đi, phai đi. . . . . . Hết thảy chợt như một giấc mộng.
Ngàn vạn năm tới lòng yên tĩnh như không sóng lặng làm Thanh Dao lại một lần nữa cảm nhận được sợ hãi, nàng đột nhiên mở to hai mắt, lại phát hiện tất cả cảnh vật rõ ràng vừa nãy hết thảy đều không thấy. Giờ phút này nàng đang nằm ở trong một đóa hoa sen thật to, trên bờ rừng trúc xanh miết tươi tốt, dưới ánh mặt trời bóng cây loang lổ trên mặt đất. Màu xanh giống như lập tức sẽ từ lá trúc nhỏ xuống, cùng bóng hình trên đất như tan ra ở cùng một nơi.
Đây mới là nơi Thanh Dao quen thuộc, là nhà của nàng—— Bồng Lai tiên đảo Tê Phương thánh cảnh.
Bích Cẩn Tiên thù yêu trúc thành si, cả Tê Phương thánh cảnh trừ trăm hoa ra, trồng nhiều nhất chính là cây trúc. Mà nơi Thanh Dao đang đứng chính là đầm Ngọc Bích mà Bích Cẩn Tiên thù nuôi cá chép.
Thanh Dao nghĩ thật may mắn, thật may hết thảy chỉ là một giấc mộng dài. Nàng bay đi, đứng ở trênLiên tâm**.
**chòi mầm của hoa sen, gồm 4 lá non gập vào phía trong.
Một đuôi cá chép rào rào nhảy ra mặt nước ở lá sen vẽ ra một đường cong duyên dáng. Bọt nước văng khắp nơi, tạo nên dao động lăn tăn. Cá chép hóa thành hình người, mũi chân điểm ở trên mặt nước, nhưng không có chìm xuống. Quần áo của nàng màu đỏ phản chiếu trên sóng xanh lại càng bổ sung cho nhau.
Cá chép tinh nhìn Thanh Dao một cái, lập tức phi thân lên, thoáng qua liền biến mất ở cuối rừng trúc, duy nhất còn sót lại phía chân trời chính là một màn vân hà kia. Giống như giấc mộng vừa rồi không thể rõ thật ra nàng đã trải qua hay chưa.
Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nàng mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên Phi Thiên Phong cao nhất Bồng Lai tiên đảo. Từng mảnh vụn trí nhớ từ từ ở trong đầu ghép lại thành một bức tranh đầy đủ.
Phi Thiên Phong là nơi Phong ngâm thảo sinh trưởng, cũng là nơi Ngao Thần an nghỉ. Ngàn năm trước kia, nàng hao hết linh lực làm Phong ngâm thảo sinh trưởng, chỉ vì chờ đợi Ngao Thần trọng sinh.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, tâm Thanh Dao bắt đầu một hồi một hồi đau.
Vì cứu nàng, Ngao Thần bị Thần thú Thiên giới Chúc Âm gây thương tích, hình thần câu diệt (hồn xác đều tiêu tan), mà nàng cũng bị đánh tan một hồn một phách. Bích Cẩn Tiên thù mời Tần Nghiễm Vương đứng đầu thập điện Diêm La giúp một tay, tìm khắp Lục giới cũng không thể đem hồn phách đã mất của nàng tìm trở về. Sau đó nàng hao hết linh lực mà chết, Bích Cẩn Tiên thù từ Địa phủ đem hai hồn sáu phách còn lại của nàng mang về Tê Phương thánh cảnh, dùng Thiên Tâm liên khóa lại, một ngàn năm sau hồn phách không trọn vẹn của nàng mới có thể cùng thân thể hợp hai làm một.
Thanh Dao nghĩ hiện tại nàng đã tỉnh, ngàn năm đã qua, Phong Ngâm thảo cũng đã nở hoa rồi, Ngao Thần. . . . . . cũng đã trở lại rồi.
Thanh Dao bay đi từ trên đầm Ngọc Bích, mang theo gió nhẹ lướt qua gợn sóng trên mặt nước. Tiếng gió vù vù qua tai, trong nháy mắt vách đá vạn trượng đã gần trong gang tấc.
Nơi này ở trong mây mù ngủ say mấy trăm năm qua tản mát ra hơi thở cũng là tịch mịch, quanh mình là vết tích của tiên hữu. Thanh Dao đứng ở bên vách núi ngưng mắt nhìn Phong Ngâm thảo đón gió đong đưa, buồn bã trong lòng thật lâu không thể tản đi.
Tại sao, nó vẫn chưa nở hoa?
“Thần ca ca. . . . . .”
Một giọt lệ từ trong mắt Thanh Dao chảy xuống, tí tách —— rơi trên Phong Ngâm thảo.
Đang lúc này chuyện không thể tưởng được xảy ra. Trên Phong ngâm thảo hồng quang chợt lóe, có chừng ba cái lá cây trong lúc đó dài ra thành nụ hoa màu hồng. Thanh Dao trơ mắt nhìn nó nở rộ xinh đẹp không gì sánh được.
Một màn này phát sinh quá đột ngột, Thanh Dao không thể tin vào hai mắt của mình, nàng muốn vươn tay sờ một cái rốt cuộc là chân thật hay chỉ là ảo giác của nàng.
Ngay khi ngón tay sắp chạm được nụ hoa, Thanh Dao rút tay trở về. Nàng không dám chạm vào, nàng sợ nếu thật là ảo giác một khi bị nàng chạm vào sẽ tan thành mây khói, tựa như Ngao Thần trước đây ở trước mặt nàng hóa thành một luồng khói xanh, một hồi gió nhẹ, một mảnh không mờ mịt. . . . . .
Cứ như vậy do dự, qua hồi lâu, ngón tay Thanh Dao vẫn dừng lại trước Phong Ngâm thảo không nhúc nhích.
“Mới bảy trăm năm, Phong Ngâm thảo cư nhiên dính lệ nở hoa, quá thần kỳ.” Giọng nam trầm thấp ở sau lưng nàng vang lên.
Thanh Dao cảnh giác xoay người, đôi mắt nhìn bạch y nam tử trước mặt, nhất thời kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook