Say Mộng Giang Sơn
Chương 62: Bức cung

Dương Minh Sanh ngồi ngay ngắn phía sau bàn, đem chuyện của Võ Hậu và Chu Hưng Thị Lang nghiền ngẫm thông suốt, lại vuốt râu bật cười.

Chỉ cần biết rõ ràng ý đồ của quan trên, vụ án này liền dễ làm rồi.

Lão nhanh chóng định ra một danh sách, ý của Thái hậu làm một cuộc cải cách ngày càng rõ ràng, lão nghĩ chọn ra những người hoặc là giữ thái độ ủng hộ không rõ ràng, hoặc là thành viên do Cao Tông khi còn trên ngôi đề bạt cất nhắc lên, có khuynh hướng trung thành với Lý Đường rõ ràng một chút, tóm lại lợi dụng vụ án này trừ bỏ giết hay giáng chức, gạt bỏ chướng ngại cho cuộc cải cách, làm Thái Hậu vui lòng.

Tiếp đó, ý đồ của Chu Thị lang cũng phải chú ý, gần đây những nhà quyền quý Nam Dương thái độ chính trị cũng khá mập mờ, cho nên Thu quan Thượng thư Trương Sở Kim cũng bị lão cho vào danh sách.

Thu quan chính là Hình Bộ, hiện giờ Thu quan Thượng thư là Trương Sở Kim, Thu quan Thị Lang lại là Chu Hưng thủ lĩnh một phái của lão . Một khi Trương Sở Kim đổ thì Chu Hưng thuận lợi trở thành Thượng Thư Hình Bộ, làm quan của một phủ, nói như thế Chu Thị Lang đúng là gặp chuyện vui mừng đấy

Đối với Dương Minh Sanh mà nói, vạch ra được danh sách này đúng là việc làm quen tay, nhưng đối với những người khác mà nói, chưa chắc đã dễ dàng. Bởi vì trong triều các phái thế lực rắc rối phức tạp, mối quan hệ giữa các quyền thần không hề giống như dân gian tưởng tượng vạch rõ giới hạn, tốt xấu rõ ràng. Hoàn toàn tương phản lẫn nhau, kiểu đó thật là rắc rối khó gỡ. Hôm nay là thù ngày mai là bạn, thay đổi thất thường.

Đó là lý do mà động đến một cái là động toàn cục, thế lực nào không thể đụng vào, thế lực nào phải lôi kéo, thế lực nào mà Thái Hậu muốn diệt trừ, xuống tay đối với người nào không đến mức liên lụy tới những phe phái khác, không đến mức để cho bọn hắn phản công lại, trong chuyện này phải rất là có tri thức, đối với những người không biết các phe phái trên quan trường, tùy tiện vach ra một danh sách, thì đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ đấy.

Trương Sở Kim chính là một nhân vật có thể giết mà không gây trở ngại tới các thế lực khác. Lão với Thái hậu dù sao cũng còn cách một tầng, xử lý Trương Sở Kim lấy lòng Chu Hưng đây mới là việc cấp bách nha!

Nghĩ đến chỗ đắc ý, Dương Minh Sang lại đưa tay cầm đến chén trà.

Lúc này Dương Phàm bưng một nồi nước trà nóng bốc hơi nghi ngút đi lên lầu, Dương lang trung đang lúc có chút mỏi mệt ngửi thấy một mùi hương trà nồng đậm tinh thần không khỏi phấn chấn hẳn lên, lão đang tính đêm nay chong đèn làm việc, đem những ứng cử viên này lập thành danh sách, viết ra những tội trạng của bọn họ, rạng sáng sớm mai sẽ báo cho Chu Thị Lang quyết định.

Dương Minh Sanh tay cầm quyển có tên và lý lịch các quan viên, cùng các tư liệu khác về bọn họ, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói:

- Mộc Đinh Nhi, rót một chén trà nóng trước sau đó đem nến thắp lên cho sáng một chút.

Mộc Đinh Nhi không trả lời mà chỉ lập tức đi tới, đặt trước mặt Dương Minh Sanh một nồi trà nóng bốc hơi nghi nghút.

***

- Xoẹt!

Lại là một tấm vải màn che bị xé thành mảnh dài. Đây là loại lụa Châu Giang mềm mại như nước, cực kỳ đắt tiền, nhưng ở trong tay Dương Phàm lại thành dây thừng trói người.

Bị trói chặt, ánh mắt Dương lang trung lộ ra vẻ trào phúng, lão đã bị trói như một cái bánh trưng, cái kẻ dạ hành nhân mặt quỷ này còn xé thêm mảnh vải, sợ lão bứt được dây mà ra sao.

Dương Minh Sanh cũng chẳng lấy làm sợ hãi, việc đã đến nước này, thì còn làm được gì. Trải qua bao nhiêu năm dốc sức làm việc, chờ đến giờ này có được địa vị ngày nay cũng đã gặp qua biết bao trường hợp, đã trải qua ít nhiều gió tanh mưa máu, sao có thể sợ đến mức mặt mày trắng bệch ra không thể tự chủ được.

Lúc Dương Phàm đem lão buộc lại, thì lão lại càng không lo lắng rồi, nếu đối phương mà trói lại không giết, hiển nhiên là có điều hỏi đến, lão liền không cần phải lo lắng đến tính mạng của mình. Ít nhất tạm thời chưa phải lo lắng.

Dương Phàm thấy ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu của lão, liền dừng tay, nghiêm túc giải thích:

- Ta không phải là sợ ngươi chạy trốn, mà là sợ ngươi không thể chịu được đau, làm đứt dây thừng. Ngươi quản lý hình ngục nhiều năm nên biết, thời điểm phải chịu hình, người ta vô cùng đau đớn đấy, mà cái đau đớn này khó mà có thể chịu được, một người bình thường trói gà không chặt lúc này có thể phát ra sức mạnh kinh người.

Âm thanh của hắn vẫn già nua giống như trước , toàn thân trên dưới duy nhất có hai cánh tay là lộ ra ngoài, mà hai tay hắn dùng nhựa gừng mà hóa trang, nhựa gừng sau khi khô tạo nên nhiều nếp nhăn, cho dù Dương Minh Sanh này ở hình ngục nhiều năm, lão lại trong một lúc không thể nhìn ra sơ hở này.

Nghe thấy Dương Phàm giải thích xong, Dương Minh Sanh trong lòng chấn động, trong một lúc lão thấy lạnh cả người, cuối cùng đã lộ ra thần sắc sợ hãi, lão rất rõ hình phạt tàn khốc ở Hình Bộ, một người không sợ chết chưa chắc đã không sợ hình phạt tra tấn. Hình phạt tàn nhẫn có thể phá hủy một danh tướng gan dạ bách chiến sa trường, khiến người đó không còn ý chí nữa.

Nhìn ánh mắt lão lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc và sợ hãi, Dương Phàm chậm rãi mà nói:

- Ngươi đừng vội, chốc nữa ta sẽ hỏi ngươi, nếu ngươi có thể trả lời được câu hỏi thì không cần phải chịu nỗi khổ thân xác rồi!

Lúc nói chuyện, Dương Phàm ngồi ngay ngắn ở trên chiếc bàn trà thấp, trên chiếc bàn trà thấp hồ sơ, bút mực đã bị hắn gạt hết xuống đất, hắn đại mã kim đao ngồi ở trên bàn, một bên bày nồi trà nóng hôi hổi, Dương Minh Sanh quỳ ở trước mặt hắn, hai tay bị trói giống như một kẻ tù tội chịu hỏi cung.

Dương Phàm đem vải xoắn thành một sợi đây giống như dây thừng, lấy tay kéo kéo, thấy nó đã rắn chắc rất hài lòng, lúc này mới đứng dậy đi đến sau lưng Dương Minh Sanh dùng nó trói chặt lên mặt Dương Minh Sanh, buộc ngang buộc dọc chỉ trong chốc lát cái đầu liền giống như đầu ngựa hay cái gì đó, một đầu kéo ở trong tay hắn, một đầu chèn lên miệng của Dương Minh Sang, chỉ cần kéo nhanh một cái, Dương Minh Sang đừng có hòng mà kêu ra được một tiếng.

Dương Phàm đã cất đao bên hông, hắn không dám cầm trong tay, chỉ cần dao nhọn trong tay, nhìn gương mặt tàn khốc lạnh lùng, hai nếp gấp sâu dưới hai cánh mũi của Dương Minh Sanh, Dương Phàm kích động muốn chặt đầu của lão. Nhưng hắn không thể, ít nhất là bây giờ còn chưa thể.

Hắn biết hung thủ tuyệt đối không chỉ có mình Dương Minh Sanh , tên tướng quân vung đao chém lên cổ A tỷ là ai? Bọn họ năm đó vẫn chỉ là những quan văn nho nhỏ, kẻ chủ mưu thật sự thực sự sau lưng bọn họ là ai? Tất cả đáp án này đều phải dựa vào người này mà tìm kiếm.

Hắn muốn biết tại sao có người muốn diệt sạch thôn nhỏ của bọn họ, rốt cuộc là vì sao? Bọn họ yên lành sinh sống tại trong sơn cốc kia, không tranh quyền thế, dù là cha mẹ hắn hay những người khác trong thôn, tất cả đều lương thiện như vậy, hắn chưa từng thấy họ hại bất kỳ ai, vì sao lại có một đám người lao đến tàn nhãn giết chết bọn họ.

Đây không phải là một đám sơn tặc, không phải là một đám cướp, mà chính là một đám đến từ chỗ những người cao sang tại Đông Đô, cho nên sau khi họ thiêu hủy thôn trang, không biết thân phận lai lịch của bọn họ lớn tới cỡ nào mà phủ Thiều Châu mới có thể giữ kín như bưng, lấy danh nghĩa là bị ôn dịch bùng phát khiến mấy trăm con người trong cái thôn nhỏ này chết oan chết uổng!

Dương Phàm giơ chân lên, giày hổ nhọn trên đất hung hăng đạp lên đầu lên vai Dương lang trung. Dương Minh Sanh kêu lên một tiếng đau đớn, cắm đầu về phía trước, trán của lão còn nặng nề chưa kịp chạm đến sàn nhà, Dương Phàm sùng sức kéo sợi dây kết bằng lụa trong tay, thân thể lão liền lơ lửng ở đằng kia

Dương Phàm xoay người lấy cái khăn bị nhét vào mồm lão ra, trầm giọng nói:

- Ngươi hiện giờ có thể nói chuyện được rồi, nếu người muốn là quỷ hồ đồ mà hô lên một tiếng, ta sẽ không chút do dự mà cho ngươi một đao!

Dương Minh Sang chật vật khom người quỳ trên mặt đất, miệng đầy nước bọt, giống như một con vật cho người ta sử dụng khiến lão cảm thấy cô cùng nhục nhã, lão đè nén tức giận trong lòng, thở dốc hỏi:

- Ngươi là ai, giữa chúng ta có thù gì?

- Thù không đội trời chung!

Dương Minh Sanh khàn khàn cười nói:

- Chuyện cười! Dương mỗ vì triều đình chấp pháp, những hạng người vi phạm pháp luật từng rơi vào tay Dương mỗ, tất nhiên nghiêm trị không tha! Nếu gia quyến tội phạm trên khắp thiên hạ tìm đến bản quan trả thù, làm sao đến lượt ngươi?

- Hả?

Dương Phàm chậm rãi nói:

- Ở Thiều Châu Lĩnh Nam, hai mươi dặm phía đông bắc có một thung lũng không có tên, có một thôn trang nhỏ, phủ Thiều Châu đặt cho nó cái tên là thôn Đào Nguyên, trong trang có trên dưới một trăm gia đình, ta muốn biết, bọn họ phạm tội gì, mà phải chịu bị trừng phạt tàn sát cả thôn, nam phụ lão ấu, một người cũng không tha!

- Thung lũng không tên, thôn Đào Nguyên ở đông bắc Thiều Châu...

Dương Minh Sanh trong lời nói tràn đầy nghi hoặc, dường như thảm án mấy trăm con người đã bị hắn một đại nhân vật quyên mất sạch sẽ, lão chậm rãi nhắc lại một lần nữa, thân mình đột nhiên chấn động, thất thanh nói:

- A! Thiều Châu, Lĩnh Nam Thiều Châu! Ngươi là ai?

Dương Phàm tay xiết chặt kéo căng sợi dây buộc trên đầu lão, lạnh lùng nói:

- Là ta đang hỏi ngươi, nói!

Dương Phàm buông lỏng sợi dây, đầu Dương Minh Sanh rơi bịch một cái đập trên sàn nhà, lão dường như cũng không thấy đau, thở hổn hà hổn hển hỏi:

- Ngươi là… ai, ngươi rốt cuộc là ai, ngươi là một kẻ trong băng đảng của Hạ Lan Mẫn Chi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương