Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao
Chương 5: Ngoại truyện Hàm

Editor: Cẩm Băng Đơn

Khi đó, chúng tôi là bạn học, vẫn là tuổi trẻ đầy hăng hái.

Một năm kia, tôi 16 tuổi, anh 17 tuổi.

"Các bạn học, cô xin giới thiệu, đây là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta, Mộ Phi Hàm." Bà cô chủ nhiệm già dùng giọng có thể sánh ngang tầm với cái loa to tiếng cao thành công gợi lên sự chú ý của cả lớp.

Tôi ngáp một cái, từ trên bàn học ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là gương mặt như thế này, khuôn mặt có chút ngăm đen, mắt phượng hẹp dài hơi hơi híp, lúc cười lên chói mắt giống như ánh mặt trời vậy. Không phải là nam sinh trông cực kỳ đẹp mắt, nhưng lại có phong độ làm cho từ sâu trong lòng người ta phải nhộn nhạo, mặc dù không đẹp trai tinh tế giống như hot boy, nhưng lại có sự thành thục vượt qua những bạn cùng lứa tuổi.

Nhìn mấy nữ sinh chung quanh liên tiếp hút khí. . . . . . Tôi chỉ có thể cảm thán âm thanh kia, làm gì có đứa con gái nào không có tuổi xuân chứ…

Khi đó, tôi còn là một con oắt tomboy, nói ra thật sự buồn cười, tuổi 16 đủ trò gian trá, cũng không hiểu tình biết yêu là gì, tóc thì rối tung, mặt mập chính là dấu hiệu của tôi, tinh khiết như nước, không hiểu sự hiểm ác của người đời, là tính cách của tôi, chỉ là rất lâu về sau mới phát hiện, sự ngây ngô lúc đó, là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.

Trong ánh mắt giành giật của nữ sinh trong lớp, anh thành bạn ngồi cùng bàn với tôi, làm cho người ta tức giận chính là, nữ sinh trong lớp nhìn thấy anh ngồi ở bên cạnh tôi, lại thở phào nhẹ nhõm. . . . . . Chẳng lẽ - - bà cô chủ nhiệm già cũng cảm thấy tôi là an toàn nhất? ? Vô lực mà. . . . . .

Suy nghĩ một chút, cả đời này, những ghen tỵ trước kia của tôi bắt đầu từ ai đây? Đương nhiên là Hàm rồi.

Hàm thông minh ngoài tưởng tượng của tôi, tôi khổ cực suy nghĩ suốt cả tiết học cũng không thể làm hết được bài kiểm tra môn Toán, vậy mà anh chỉ làm có mười phút là xong hết.

Vật lý là môn tử huyệt của tôi, tôi vừa nhìn thấy một hình người bé nhỏ đẩy một cái thùng từ nhiều phương hướng khác nhau là lại đau đầu - -, mỗi lần nhìn Cơ học tôi đều tự nghĩ đểu, vì sao cái quả táo đó không đập chết ông Newton đi - -!

Nhưng Hàm thì vênh váo tự kỷ, vừa làm bài thi vừa lấy quả táo từ trong túi ra, cắn rôm rốp, làm tôi hận đến ngứa cả người, chẳng lẽ anh không biết, kể từ sau khi tôi học Vật lý, trái cây mà tôi hận nhất chính là quả táo sao?

Ngay cả khi hai môn Ngữ văn và Lịch sử khiến tôi kiêu ngạo nhất, cũng bởi vì anh đến, khiến tôi mất đi vị trí đứng đầu.

Quan trọng nhất là, tôi chưa bao giờ thấy anh chăm chỉ đọc sách cả - -#

Khi đó tôi chỉ biết, tôi ganh tỵ anh a a a a a a a a a ~~~~~~~~~~~

Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ, làm người phải khiêm tốn, phải học hỏi phương pháp học tập của bạn học, vì vậy tôi cố đè con tiểu ác ma trong lòng xuống, ra vẻ khiêm tốn nhờ dạy học, "Bạn học Mộ Phi Hàm, tớ phải làm gì để có thể học cùng cậu."

Ai biết cậu ta lại nhìn tôi giống như nhìn một con ngốc, lộ ra một hàm răng trắng, từ từ khạc ra một câu, "Với sự thông minh của cậu, tớ rất khó để giải thích cho cậu."

A a a a a a a a a a a a a a a a a a ~~~~~~~~~~~~

Tôi cầm lấy từ điển Hán ngữ ném lên đầu Hàm, tôi không chịu nổi, tôi muốn đánh cho cậu ta bị ngu ra.

"An An, kìm chế đi, trận đấu bóng rổ của lớp chúng ta vẫn phải dựa vào cậu ấy đấy." Hai bạn học sau bàn một trái một phải ngăn lại cánh tay của tôi.

Trận đấu bóng rổ? Quên mất cái tên đáng ghét này là hi vọng của ban Lam Cầu chúng tôi, tôi chán nản ngồi ở trên ghế, thở ngắn thở dài, tôi 16 tuổi, lần đầu tiên học được cách cảm thán cuộc sống luôn thay đổi thất thường - -!

Khi đó hai chúng tôi thường đối chọi gay gắt, mà anh cũng nhất định không nhường nhịn tôi, hình như đấu với tôi trở thành niềm vui thú của anh, càng làm cho người ta nổi đóa, vì thế tôi càng âm thầm đọ sức học tập với anh, cuối cùng sẽ có một ngày tôi giẫm bẹp anh ở dưới chân, a a a a a a a ~~~~~~~

"Yến Tử, cậu có cảm thấy Mộ Phi Hàm rất đáng ghét hay không, nhỏ nhen, rất không có phong độ?" Tôi bắt đầu xuống tay từ cô bạn thân nhất, bắt đầu gieo rắc lời đồn.

"Không đâu! Mộ Phi Hàm là người rất dịu dàng, mỗi lần mình hỏi bạn ấy môn Toán, bạn ấy rất kiên nhẫn giải thích cho mình mà." Yến Tử vô hạn nhớ lại, rơi vào tình cảm của tuổi con gái không thể tự kìm chế.

"Đúng vậy, lúc tớ trực nhật, Mộ Phi Hàm còn giúp tớ đổ rác nữa, thật sự là rất thích giúp đỡ người khác." Dung Dung cũng đỏ mặt, ngó cái đầu qua.

A a a a a a a a a a, Mộ Phi Hàm, một ngày nào đó bà này sẽ vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của mi!

Thứ bảy, ở siêu thị.

Tôi đang phân vân ở trong quầy chuyên bán chocolate, quyết định bây giờ nên ăn chocolate đen hay là chocolate trắng?

"Còn muốn ăn nữa à, An An, cậu mập sắp thành heo rồi."

Không cần quay đầu tôi cũng biết, là cái tên quỷ Mộ Phi Hàm đáng ghét kia.

Tôi hít sâu một cái, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia phóng đại trước mặt mình, nhìn đồ ăn anh mua, đều là thức ăn nhanh, nào là mì ăn liền, đồ hộp, sủi cảo đông lạnh nhanh... vân vân ~

"Mộ Phi Hàm, mẹ cậu không nấu cơm cho cậu ăn à?" Tôi cảm thấy thật kỳ lạ.

Ai biết anh lại nhìn tôi như nhìn quái vật, nói, "Cậu là đồ ngốc đấy à, không phải cậu biết tớ ở một mình sao?"

"Tớ cũng đâu phải mẹ cậu, làm sao biết được!" Lại dám mắng tôi ngốc.

"Không cho ăn chocolate nữa! Sắp mập thành con gì rồi kìa." Mộ Phi Hàm gạt chocolate trên tay tôi.

A a a a a a a a a a a a a a a ~~~~~~~ tôi thật sự cực kỳ ghét cái tên này.

Hai đứa chúng tôi cãi nhau ầm ĩ cùng đi ra khỏi siêu thị, đã là sẩm tối, trên đường về nhà ngồi trên xe buýt, anh chỉ vào căn biệt thự mà mấy đứa chúng tôi thích nhất, nói với tôi, một mình, tầng 16, phòng số 1, anh ở ngay nơi này.

Ghét. . . . . . Cậu ta ở đâu có liên quan gì tới tôi đâu chứ?

Buồn cười nhất chính là tôi lại có thể phụt ra một câu quái gở kia, "Về sau ăn ít mấy đồ ăn nhanh đó đi, không tốt với cơ thể đâu."

Lúc anh xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt lấp lánh như ánh sao kia, tôi đột nhiên không khỏi hốt hoảng một trận, chỉ là khi đó tôi không biết, đó chính là tình yêu.

Thi giữa kỳ. . . . . . Tôi cười to ba tiếng! ! !

Vậy mà tôi lại đứng thứ nhất, Mộ Phi Hàm! Lát nữa bà cô này nhất định phải nhục nhã mi cho sướng!

Nhưng đã qua tiết học đầu tiên, vì sao cậu ta còn chưa tới?

Ai biết Yến Tử lại dùng ánh mắt nhìn tôi như nhìn một con ngố, "An An, cậu không biết à, Mộ Phi Hàm bị bệnh, chưa thi hai môn cuối cùng, aizzzz, không biết có nghiêm trọng hay không, đáng tiếc tụi mình lại không biết cậu ấy ở đâu."

Thi vào ngày nghỉ, cho nên tôi căn bản, không biết chuyện Mộ Phi Hàm bị ốm.

Ở một mình, thức ăn nhanh, đau ốm.

Đột nhiên tôi rất lo lắng, cho nên cả buổi sáng học đều thẫn thờ.

Buổi chiều tôi xin nghỉ.

Gõ cửa nhà anh.

Đang lúc tôi cho rằng trong nhà không có người, thì cửa đột nhiên mở ra, Mộ Phi Hàm đứng ở trước cửa, tóc rối bời , môi không còn chút máu, một chút cũng không giống thiếu niên như ánh mặt trời mà tôi quen biết.

"Chết chưa?"

"Chỉ là cảm mạo phát sốt, không có chuyện gì." Mộ Phi Hàm lười biếng nằm ở trên giường, trong phòng có chút bừa bộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra chủ nhân bình thường quét dọn rất nghiêm túc.

"Ăn cơm chưa?" Giọng điệu của tôi đã không cứng nổi.

"Không muốn ăn." Mộ Phi Hàm cười nhìn tôi, trong lúc nhất thời khiến tôi không được tự nhiên, Mộ Phi Hàm như thế, tôi chưa từng thấy qua.

"Ách. . . . . . Cậu chờ một chút." Chạy trốn tới phòng bếp trong nhà cậu ta, mở tủ lạnh ra, trừ đồ ăn liền, chỉ có hai quả trứng.

20 phút sau, một chén cháo trắng ấm nóng, một dĩa trứng chiên.

Kỳ thực tôi rất bội phục mình, chiên trứng mà thôi, cũng có thể làm dầu bắn lên tay, nóng rát, đau quá, chỉ là lần đầu tiên làm, không hủy dung cũng tính là khá lắm rồi.

Tôi nhét đôi đũa vào trong tay Mộ Phi Hàm.

"Ăn đi."

Mộ Phi Hàm chưa ăn, chỉ là mắt cứ nhìn chằm chằm tôi, nụ cười bên môi càng sâu hơn.

"Nhìn cái gì, dù có khó ăn cậu cũng phải ăn cho bằng hết." Tôi lỡ bỏ quá tay, không để ý, mới vừa rồi là muối ư? - -

Tiếng ăn như hổ đói của anh khiến lòng tôi, có chút đau đau.

Cơm nước xong, anh lại nằm xuống lần nữa, tôi rót một ly nước nóng, đặt ở đầu giường.

"Thấy cậu tạm thời còn chưa chết, mình trở về đi học." Trong lòng bị cảm xúc rối rắm làm loạn lên, chỉ là có dự cảm, Mộ Phi Hàm và tôi, ai cũng không thể quay về như trước đây nữa.

"Làm gì mà tay bị vậy?" Lúc tôi xoay người rời đi, Mộ Phi Hàm đột nhiên bắt được tay tôi, khiến hoảng hốt một lúc.

"Không có việc gì, hồi nãy chiên trứng, về nhà bôi ít thuốc mỡ là được." Nếu là bình thường, khẳng định tôi đã giương nanh múa vuốt mắng Mộ Phi Hàm rồi, nhưng kỳ quái là hôm nay không có.

"Cậu đúng là đồ ngốc." Giọng Mộ Phi Hàm lộ ra âm mũi thật thấp.

"Đúng vậy, rất ngốc." Tôi đột nhiên muốn khóc, ngộ nhỡ tôi thật sự thích Mộ Phi Hàm, một kẻ vừa ngốc vừa không xinh đẹp như tôi, nên làm gì đây?

Mộ Phi Hàm, không ngờ rằng, 16 tuổi, lần đầu tiên em động lòng, là vì anh.

"Cậu ngốc như thế, về sau để tớ chăm sóc cậu vậy." Mộ Phi Hàm nhìn vào đôi mắt của tôi, dịu dàng mà kiên định.

. . . . . . Có phải mối tình đầu nào cũng ngọt ngào và buồn buồn như vậy hay không?

Qua một lúc lâu, tôi mới buồn buồn lên tiếng, "Nhưng cô giáo không cho yêu sớm."

Sau đó rồi sau đó, tôi và Mộ Phi Hàm yêu nhau, thái độ khác thường dịu dàng của anh đối với tôi, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, môi anh luôn khẽ nhếch lên rồi cười. Tôi hỏi anh, vì sao ngày trước cứ đối đầu với tôi? Câu trả lời của anh là, có tôi ở đây, anh mới không cảm thấy cô đơn. Vô cùng. . . . . . Đáp án vô cùng kỳ quái. . . . . .

Chúng tôi làm tất cả mọi chuyện mà đôi lứa yêu nhau hay làm, ước hẹn dưới ánh trăng, cùng nhau ngắm đèn hoa đăng, ngắm sao băng, thời gian trôi rất nhanh, ngọt ngào mà hạnh phúc.

Rất nhanh, cả lớp đều biết quan hệ của chúng tôi, tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao một người ưu tú như Mộ Phi Hàm lại ở chung với một đứa không xinh đẹp như tôi, lời đồn đãi lộn xộn cả lên.

Chỉ có Yến Tử nói giúp tôi, "An An của chúng ta gầy đi rồi, chỉ cần trang điểm một chút này, tuyệt đối là một đại mỹ nữ."

Rất nhanh, cô giáo gọi hai đứa chúng tôi vào phòng làm việc.

Đối mặt với hai học sinh có thành tích học tập tốt nhất lớp, cô giáo rất buồn bực, nói nặng nói nhẹ cũng không được.

Khi chúng tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới học tập, cô giáo mới chịu thỏa hiệp.

Mà chúng tôi cũng thực hiện cam kết kia, bởi vì chỉ cần có lẫn nhau, cho dù học hành khổ hơn thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn vui vẻ, chỉ là. . . . . . Dường như người học khổ chỉ có tôi mà thôi - -!

Sau đó, lên lớp mười hai, vội vã cùng mệt nhọc như tưởng tượng.

Cân nặng của bản tiểu thư lại như có kỳ tích sụt xuống còn 45 kí lô. . . . . . Thật sự là. . . . . . Không biết nói gì. . . . . .

Sau đó, chúng tôi thi đậu hai trường đại học trong cùng một thành phố.

Được rồi, tôi thừa nhận, trường đại học của anh tốt hơn của tôi một chút.

Tôi học đại học y, bởi vì đã quyết định muốn một đời một kiếp chăm sóc cho anh.

Không thể tưởng tượng nổi. . . . . . Tôi vậy mà lại trở thành hoa khôi của trường - -# tôi thật sự không hiểu nổi, với cái vóc dáng bị đả kích 18 năm. . . . . . Thật sự lượng thay đổi khiến chất thay đổi ư?

Một ngày kia, anh tới trường học tìm tôi.

Bên hồ Thấm

Một cô gái tóc dài xõa ngang vai, váy áo bồng bềnh, đôi mắt đen lay láy, trông thật hồn nhiên.

Một thiếu niên tóc ngắn gọn gàng, quần áo thời thượng, bờ môi mang theo nụ cười yêu chiều, giống như là muốn bảo vệ cô gái đời đời kiếp kiếp.

Đọc “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em”, lệ rơi đầy mặt, giống như những cô gái khác, tôi cũng hỏi tình yêu của anh, "Nếu em chết rồi, anh sẽ làm sao?"

Anh lấy tay véo mặt tôi, nói: "Tuyệt đối không có chuyện đó."

"Nếu thì sao?" Tôi kiên trì.

"Anh sẽ sống thật tốt, tìm một bạn gái xinh đẹp hơn em, để em ghen tỵ, trở về tìm anh một lần nữa!" Anh cười với vẻ mặt âm hiểm.

"Quả nhiên anh rất không có lương tâm!" Tôi cười nhẹ.

"Vậy còn em?" Anh hỏi ngược lại.

"Em cũng sẽ giống như anh."

"Vậy thì tốt." Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng lên tiếng, có lẽ, lúc này chúng tôi vẫn chưa biết, đời người, thực sự sẽ có chia lìa.

Hàm giúp tôi trải qua những năm tháng đắng chát đó, có tâm sự gì, tôi đều chia sẻ với anh, phản bội, khổ sở, trưởng thành, giãy giụa, gần như mỗi một lần tôi chín chắn hơn đều có lời an ủi cùng khích lệ của anh, lúc nào anh cũng dịu dàng với tôi, cưng chiều tôi vô pháp vô thiên, tôi thậm chí không cách nào tưởng tượng, nếu không có anh, tôi sẽ thế nào nếu chỉ có một mình? Còn có thể vui vẻ sao?

Tôi lúc nào cũng om sòm vịn cánh tay của anh, nói này nói này. . . . . . Phần lớn thời gian, đều là tôi nói..., anh nghe. . . . . . Là do tôi đã quá lệ thuộc vào anh ư? Trong lòng tôi có chút sợ hãi.

Sau này, tôi muốn trở thành cô dâu của anh.

Tất cả hạnh phúc cũng thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng là, nhưng là, thật xin lỗi Hàm, em không biết mình thì ra là mình có bệnh tim . . . . . .

Trên giường bệnh. . . . . . Anh thậm chí chưa kịp nhìn tôi một lần cuối cùng. . . . . . Tất cả đều đột nhiên xuất hiện, vội vàng không kịp chuẩn bị.

Linh hồn tôi lẻ loi trôi dạt vô ích ở trên cao, anh xông vào, bước chân lảo đảo, nhưng anh, vậy mà không khóc.

Ghét lắm, Hàm, chẳng lẽ em không đáng giá để anh khóc ư?

Một ngày một đêm, anh đã ôm thân thể lạnh lẽo của tôi một ngày một đêm rồi, ai khuyên cũng không đi, ba mẹ cũng khóc đau lòng muốn chết, Hàm, nhưng sao anh vẫn không khóc?

Anh không khóc. . . . . . Em làm sao yên tâm rời đi được đây? Anh đang cố ý có đúng không? Anh biết chỉ cần anh không khóc, em sẽ không yên tâm ở lại nhìn anh, nhìn anh, khóc đi, Hàm. . . . . . Trong lòng khổ sở thế nào. . . . . . Khóc lên là tốt mà. Khóc xong rồi, mới có thể cười rồi quên đi.

Trong phòng bệnh yên lặng đến quỷ dị.

Hàm. . . . . .

Em đã không còn cách nào giơ tay lên, nắm lấy tay anh nữa rồi.

Hàm. . . . . .

Em đã không còn có thế chiên trứng cho anh ăn nữa, về sau, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt biết không?

Hàm. . . . . .

Ngày đó em nói sai rồi, nếu em rời khỏi anh, em cũng không thể yêu người khác nữa.

Hàm. . . . . .

Nếu như có thể trở lại bên cạnh anh, em nhất định không giận dỗi vô cớ nữa, nhất định không bắt nạt anh nữa, nhất định nhất định. . . . . .

Nếu như linh hồn có thể rơi lệ, lúc này tôi nhất định khóc không ra tiếng.

Vô số lần xuyên qua thân thể của anh, rốt cuộc cũng không cảm nhận được sự ấm áp của anh. Tất cả. . . . . . Chỉ là phí công ư? Mấy năm yêu đến khắc cốt ghi tâm cũng như vậy ư?

Hàm đột nhiên lấy tay vuốt ve gương mặt của tôi, thì thầm lên tiếng: "Thật xin lỗi, anh yêu em."

Thật xin lỗi. . . . . . Anh yêu em. . . . . .

Thật xin lỗi. . . . . . Anh yêu em. . . . . .

Trên mặt Hàm, nước mắt rốt cuộc lan tràn như cỏ dại.

Linh hồn của tôi giống như bị cái gì đó càng hút càng xa. . . . . . Hàm. . . . . . Lần đầu tiên anh mở miệng nói yêu em. . . . . . Lại phải ở trong cảnh tượng như vậy ư?

Như bị cái gì đó nghiền nát vậy. . . . . . Ý thức đã dần dần mơ hồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương