Say Đắm FULL
C47: 47 bình tĩnh vậy sao

Lúc ăn cơm Lương Tiêu nói cho Lộ Trạch biết ông chủ của Vương Quốc Kẻ Khờ là người anh mượn tiền. Lộ Trạch vẫn có chút tò mò nhưng cậu nhìn ra được Lương Tiêu không quá muốn để cậu đi Vương Quốc cho nên cũng không nói muốn đi theo, tự mình đi tàu trở về trường.

Làm xong bài tập, Lộ Trạch nhìn nhìn thời gian, mới hơn mười giờ, có lẽ đây là lúc quán bar đang náo nhiệt nhất.

Cậu ấn vào wechat lướt lướt một chút, có khá nhiều tin nhắn gửi cho cậu nhưng không có của Lương Tiêu.

Ngày hôm qua sau khi thêm số wechat đời sống của Lương Tiêu xong, hai người bọn họ vẫn dùng số đó để nhắn tin trò chuyện. Lộ Trạch còn cố ý thêm số này của anh vào nhóm trò chuyện sáu người đi chơi lần trước để bọn họ thêm số mới này của anh.

Hiện tại chính là số wechat hàng thật giá thật, cũng là bạn trai hàng thật giá thật.

Lộ Trạch ghim cuộc trò chuyện với Lương Tiêu lên đầu, không ghi chú gì cả, chỉ ghi biệt danh số wechat của Lương Tiêu là X, cậu cảm thấy như vậy rất ngầu.

Sau đó cậu lại tìm số wechat cũ của anh khi dùng để nhắn tin với cậu lúc trước, ghi chú vẫn là lạnh lùng vô tình. Tuy rằng cũng khá đáng yêu, nhưng đây là lúc cậu tỏ tình bị anh từ chối nên mới sửa, chắc nên đổi sang cái khác thôi.

Lộ Trạch suy nghĩ nửa ngày, bạn trai hay cái gì đó thì quá bình thường, nếu để anh Tiêu thì cũng không đặc biệt lắm, Tiểu Lương… càng không được.

Lộ Trạch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nhịn cười đổi ghi chú thành Tiêu Tiêu, tự mình thưởng thức một lúc, sau đó lại ấn vào hình đại diện của tài khoản ghi chú Tiêu Tiêu đó.

Nhật ký trò chuyện trước kia nhờ mày lưu giữ nha, mặc dù có mấy lời giận dỗi nhưng vẫn là vô cùng chân trọng.

Lộ Trạch còn chưa thưởng thức xong, trên màn hình lại đột nhiên xuất hiện một cuộc điện thoại. Tay cậu run run một chút rồi bắt máy.

Giọng nói của Lộ Tĩnh Lãng truyền tới, “Thế nào, không định chủ động giải thích với ba một chút sao?”

Lộ Trạch nhìn Mao Hâm đang học, đứng lên đi ra ban công, đóng cửa lại mới nói: “Chỉ là chưa kịp thôi mà.”

Lộ Tĩnh Lãng hừ lạnh một tiếng, “Nói đi.”


Lộ Trạch cũng không vòng vo với ông, nói thẳng: “Thì là chuyện lúc trước nói với ba ấy, con làm được rồi, đã có bạn trai.”

“Ba cũng đoán ra rồi.” Lộ Tĩnh Lãng nói.

Lộ Trạch nở nụ cười, “Bình tĩnh vậy luôn?”

“Chậc, ba còn phải chúc mừng thay con mà,” bên phía Lộ Tĩnh Lãng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, “Tốt lắm! Yêu đương như này rất tốt! Con trai tôi mẹ nó đúng là có tiền đồ!”

“Vãi…” Lộ Trạch cau mày để điện thoại ra xa, một lát sau mới để lại sát tai, “Thật ra cũng không cần chúc mừng, ba đừng ngăn cản con là được.”

“Mới cho có một ly mà con đã muốn trèo lên đầu rồi sao,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Là yêu chơi hay là nghiêm túc đấy?”

“Ba hỏi như vậy quá đáng quá nha, ” Lộ Trạch nói, “Con là loại người hay yêu chơi sao?”

Lộ Tĩnh Lãng cũng không cho cậu một chút mặt mũi, “Ba cũng không thấy con nghiêm túc với bạn gái cũ được bao nhiêu.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Đó là do còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi, lúc đó cũng không biết thích là thế nào cả.”

“Yo, yêu đương nhiều lần vậy rồi mà giờ mới biết?” Lộ Tĩnh Lãng nói móc cậu.

Giọng điệu của Lộ Trạch rất nghiêm túc, “Vâng, đã biết.”

Lộ Tĩnh Lãng im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Bạn trai con có phải cái thằng Tưởng….”

“Không phải,” Lộ Trạch vội vàng ngắt lời ông, “Ba không biết đâu, không phải là bạn học của con.”

“Dù là ai đi chăng nữa, trước tiên con đừng… đừng nói với mẹ con.”


Lộ Trạch sửng sốt, “Vì sao? Mẹ cũng không phải là người không phóng khoáng mà.”

“Hai đứa chỉ vừa mới ở bên nhau thôi đúng không?” Lộ Tĩnh Lãng hỏi.

“Vâng.”

“Có thể bên nhau bao lâu? Có phải được vài ngày là lại chia tay không? Chắc con còn chưa biết nhỉ.”

“Không có chuyện được mấy ngày sẽ chia tay đâu, ” Lộ Trạch cau mày nói, “Con nói nghiêm túc đó.”

“Ba chỉ nói vậy thôi, gấp gì chứ, ” Lộ Tĩnh Lãng cười sang sảng, “Dù sao con cũng biết mình có bạn trai, không giống với có bạn gái. Mẹ con không phản đối nhưng chắc chắn sẽ rất lo lắng cho con.”

Lộ Trạch dừng một chút, “Vâng… Con đã biết, tạm thời sẽ không nói cho mẹ biết.”

“Con yêu đương thế nào, cho dù kinh thiên động địa muốn chết muốn sống ra sao ba cũng sẽ không quản, đó là chuyện riêng của con, nhưng con đừng có làm vợ ba phải lo lắng. Nếu như cuối cùng lại chia tay thì tốt nhất con đừng cho mẹ con biết chuyện này.”

Lộ Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười, đúng là con trai ruột mà, nhưng mà cậu cũng có thể hiểu được Lộ Tĩnh Lãng. Từ Tinh Tinh là một người vô cùng thiện lương, dễ mềm lòng. Con chó của nhà người khác bị mất bà ấy cũng sẽ buồn mấy ngày, bản thân thích động vật nhỏ nhưng lại không dám nuôi, bởi vì sợ nhỡ đâu nó bị bắt mất mình sẽ rất đau lòng.

Khi còn bé Lộ Trạch không hiểu chuyện có nói những lời làm cho Từ Tinh Tinh đau lòng. Từ Tinh Tinh len lén trốn đi thầm khóc, không dám để cho Lộ Tĩnh Lãng biết. Lộ Trạch nhìn thấy, về sau áy náy muốn chết, cuối cùng từ đó cũng không dám để cho Từ Tinh Tinh khóc vì mình. Hai cha con cậu sợ nhất là nước mắt của Từ Tinh Tinh.

“Con biết rồi, ba yên tâm đi, ai dám để vợ ba lo lắng chứ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Trạch vẫn đứng ngoài ban công một lúc. Vốn dĩ cậu muốn mở miệng mượn tiền Lộ Tĩnh Lãng nhưng lại sợ Lộ Tĩnh Lãng biết được cậu mượn vì Lương Tiêu.

Chỉ vừa mới yêu đương chưa được hai ngày đã lừa dối bạn trai đi vay tiền của gia đình giúp đỡ, cậu sợ Lộ Tĩnh Lãng sẽ nghĩ như vậy về Lương Tiêu.


Lộ Trạch từ ban công đi vào, “Mao Mao, lúc trước mày có nói có công việc phiên dịch gì đó phải không? Mày còn làm không vậy?”

“Không, tao chỉ luyện tay thôi, nhưng tao thấy trên vòng bạn bè của anh ấy vẫn còn khá nhiều việc, nếu mày muốn làm thì tao gửi wechat của anh ấy cho.”

“Được, gửi đi, tao xem thử.”

“Thiếu tiền sao? Hay là cũng muốn luyện tập? Trình độ đó của mày mà còn muốn luyện tập nữa sao? Tiền thì chắc chắn cũng không thiếu rồi.”

“Tao nhàn rỗi không có việc gì làm đó được không.” Lộ Trạch cười nói.

Cậu nhìn nhìn số tiền còn lại trong wechat của mình, lại nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, đó là tiền mừng tuổi cậu vẫn chưa đụng vào. Sau đó Lộ Trạch lại xem số tiền kiếm được do quay video, số tiền này đều là của cậu, thêm vào kia thì cũng không quá ít.

Rõ ràng biết Lương Tiêu sẽ không bao giờ mượn tiền của mình để trả nợ nhưng Lộ Trạch vẫn nhìn vòng bạn bè của người kia vài lần sau đó cũng nhận hai bài phiên dịch.

Bạn trai còn chưa tốt nghiệp đã không dựa vào người nhà, thậm chí còn có năng lực trả nợ thay cho người nhà, Lộ Trạch cũng không muốn khi yêu đương lại phải tiêu tiền của ba mẹ.

Gần mười hai giờ, Lương Tiêu tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho Lộ Trạch: [Đã ngủ chưa?]

Lộ Trạch nhắn lại ngay: [Chưa, đang làm bài tập]

Lương Tiêu cười một tiếng. Anh đợi cả đêm ở cái nơi như quán bar này, cuối cùng bạn trai đột nhiên nhắn lại một câu là đang làm bài tập, thật sự có chút đáng yêu. Anh trả lời: [Cũng muộn rồi, ngủ sớm một chút đi, mai lại làm]

Lộ Trạch: [Anh làm xong rồi sao?]

Lương Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn ăn ngay nói thật: [Không, chắc phải khoảng hai tiếng nữa]

Lộ Trạch: [Muộn vậy sao]

Lộ Trạch: [Vậy vừa hay em cũng làm bài tập cùng anh]


Lương Tiêu nhíu mày: [Ngày mai là thứ bảy, mai rồi làm tiếp, ngủ đi]

Lộ Trạch: [Đây là đang quản em sao]

Lương Tiêu: [Ừm]

Lộ Trạch: [Được, vậy khi nào anh về nhớ gửi tin nhắn cho em. Em ngủ rồi cũng phải gửi]

Lương Tiêu: [Được]

Lộ Trạch: [Vậy anh làm việc đi, đừng quên nói với mấy cô gái xinh đẹp là anh có bạn trai rồi đó]

Lương Tiêu nhắn lại cho cậu một tin nhắn ghi âm: [Yên tâm, ngủ ngon]

Lộ Trạch cũng nói: [Ngủ ngon]

Lương Tiêu đi ra khỏi nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Lộ Trạch nghĩ anh vẫn làm pha chế rượu nhưng thực ra anh đang làm công việc tiếp thị.

Lúc trước chỉ là giúp đỡ cho nên thỉnh thoảng mới pha rượu, hiện tại muốn Giang Hoành trả lương cho anh, làm tiếp thị thì lương cũng cao hơn, có thể được tiền theo hoa hồng nhưng lại mệt hơn, có khi còn phải uống rượu cùng khách.

Lương Tiêu thở dài. Thật ra công việc này cũng không phải là công việc đứng đắn gì nhưng nếu trực tiếp đi làm công việc khác, kiếm được ít trả nợ chậm không nói, anh cũng không có thời gian thường xuyên ở bên Lộ Trạch.

Trước mắt anh chỉ muốn ở bên Lộ Trạch thật tốt, nói chuyện yêu đương với người đầu tiên anh thích.

Mặc dù mỗi một điều kiện hiện tại đều nói cho anh biết anh bây giờ không thích hợp để yêu đương nhưng Lộ Trạch đã nói chỉ cần thích nhau thì đó đã là thời điểm thích hợp nhất.

Anh không muốn bỏ lỡ thời khắc này.

Tác giả có lời muốn nói:

Không ngược đâu, thật sự rất ngọt. Tôi chỉ sợ ngọt chết mấy người thôi (〃ノωノ)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương