Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
-
Chương 167: Dị biến
Diệp Tố mời bác sĩ Lý vào phòng, cảm quan của hắn với bác sĩ Lý hiện tại thập phần phức tạp, vừa hy vọng hắn có thể vạch trần sương mù nhưng lại sợ lý luận hắn nói ra khiến mình khó có thể tiếp thu.
Bác sĩ Lý đi thẳng vào vấn đề nói: "Phương hướng nghiên cứu của người bạn kia của tôi là huyền học, khi tôi dùng ví dụ về cậu mà thảo luận các giả thiết với hắn, cái nhìn của hắn khiến tôi chấn động. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải là không có khả năng."
Diệp Tố chờ mong lại khẩn trương.
"Hắn cho rằng, nếu não bộ con người đạt tới độ khai phá 90%, tốc độ suy nghĩ và tư duy tất nhiên sẽ cực kỳ nhanh chóng. Tuy rằng hiện tại không thể chứng minh vật thể vượt qua vận tốc ánh sáng sẽ quay trở về quá khứ, nhưng vận tốc ánh sáng dù sao cũng là một điểm giới hạn. Nếu vận động tư duy não bộ con người vượt qua vận tốc ánh sáng, sẽ phát sinh chuyện gì?
Khả năng đột phá giới hạn thời không cũng không phải không thể. Hắn còn nói qua, trong một số thần thoại lưu truyền từ trung cổ tới nay, cho rằng linh hồn xuất khiếu có thể di chuyển vạn dặm trong nháy mắt, có lẽ có liên quan tới phương diện này. Có lẽ ở thời kỳ xa xưa, người nào đó may mắn khai phá được 40% hoặc 50% đại não, có thể tiến hành lữ hành tư duy xuyên qua không gian, vượt qua hạn chế không gian, hắn nhớ kỹ thể nghiệm bản thân, bởi vì đặc thù thần kỳ mà trở thành thần thoại. Mà đại não của cậu có thể khai phá đến 90%, có khả năng đồng thời đột phá hạn chế thời gian cùng không gian, đi tới tương lai. Ngoài ra, hắn còn nhắc tới một điển cố thực nổi danh của Trung Quốc, đó chính là Trang Chu mộng điệp. Hiện tại chúng ta nhìn lại, một triết gia hiểu rõ thế sự như vậy chẳng lẽ thật sự không phân biệt nổi giấc mơ và hiện thực sao? Hắn chỉ đưa ra một mệnh đề triết học hay thực sự có loại mê mang này? Liệu có phải hắn cũng có trình độ khai phá não bộ rất cao hay không, đã xảy ra chuyện tương tự trường hợp của cậu, trong một thế giới khác nơi giấc mơ của hắn, hắn kỳ thật là một con bướm? Tôi nghĩ, sử dụng Trang Chu mộng điệp để hình dung tình huống hiện tại của cậu, thực thích hợp."
"Vậy thế giới Tinh tế kia là thật?" Diệp Tố vội vàng chứng thực.
Bác sĩ Lý lắc đầu: "Dù sao cả hắn và tôi đều chỉ suy đoán, sự thật đến tột cùng thế nào, ai cũng không thể phán định, tôi càng hy vọng cậu có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh đối đãi thế giới kia, cung cấp cho tôi tin tức chân thật nhất, càng thuận tiện cho tôi đưa ra giải thích càng khoa học. Nhưng mà, khó, dù sao trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."
Nhưng Diệp Tố đã được trấn an, chỉ cần không hoàn toàn phủ định thế giới Tinh tế là tốt rồi.
Bác sĩ Lý nói: "Kỳ thật tôi vẫn cảm thấy tương đối hoang mang với việc cậu chỉ có thể khai phá 90% đại não khi đang ngủ, nếu cậu có thể thời thời khắc khắc bảo trì độ khai phá 90%, có lẽ có thể tạo ra hiệu quả càng thêm khó có thể tưởng tượng."
Diệp Tố cười khổ: "Việc này không thể tưởng tượng được, nói thật, kỳ thật đến bây giờ tôi cũng không có khái niệm về độ khai phá não bộ của mình, vẫn cảm thấy ngài đàm luận không phải về bản thân tôi."
Bác sĩ Lý dùng ánh mắt ôn hòa an ủi nhìn hắn: "Đừng vây chặt bản thân như vậy, vô luận sự tình kỳ quái cỡ nào, nếu đã xảy ra, chỉ cần làm một việc duy nhất, đó chính là an tĩnh đối mặt. Thế giới Tinh tế là thật hay giả, đối với tôi, đối với cậu, kỳ thật cũng không quan trọng như vậy. Tôi hy vọng nhận được một luận chứng xác thực, nhưng cậu đang ở trong đó, cảm thụ của cậu là thật, tận mắt nhìn thấy là thật, vậy còn gì để truy cứu đâu? Có lẽ lời tôi nói có chút chủ nghĩa duy tâm, nhưng với cậu, xác thật đúng như vậy. Đã thấy rõ."
"Dạ." Diệp Tố nói đã hiểu, nhưng trong lòng thế nào cũng không buông ra được, đặc biệt hiện tại hắn không thể quay về thế giới Tinh tế, khiến hắn thập phần thấp thỏm lo âu, "Bác sĩ Lý, tôi đã không tới thế giới Tinh tế bảy ngày rồi."
Bác sĩ Lý nhíu mày trầm tư, một lát sau nói: "Đêm nay cậu lại tới phòng chăm sóc đặc biệt một lần nữa đi, máy móc nơi đó còn chưa tháo dỡ, tôi nhìn xem sóng điện não của cậu có hoạt động bình thường hay không, phán đoán một chút xem đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì."
"Được." Diệp Tố cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào bác sĩ Lý.
Đêm đó, Diệp Tố liền đeo lên dây dợ máy móc mà nặng nề ngủ. Bác sĩ Lý tiến hành kiểm tra đo lường cho hắn, phát hiện 90% đại não còn lại của Diệp Tố đã tiến vào ngủ đông, không khác biệt với người thường lắm, không có bất luận hoạt động kịch liệt nào.
Bác sĩ Lý cho rằng mười ngày lúc trước đã tiêu hao quá nhiều dẫn đến hiện tượng như vậy, sau khi hắn nói với Diệp Tố khả năng này, Diệp Tố mới thoáng buông tâm, tuy rằng từ đó về sau vẫn hàng ngày tiếp tục tỉnh lại từ mộng đẹp. Hiện tại Diệp Tố cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn rằng Hàn Nghiệp đã được tìm thấy trước khi hắn hôn mê, nếu không hiện tại hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Hàn Nghiệp bị Diệp Tố nhung nhớ cũng đồng dạng lâm vào cảm xúc nôn nóng.
Ngày đầu tiên Diệp Tố chìm vào ngủ say, Hàn Nghiệp còn chưa lo lắng nhiều, nhưng ba ngày liên tiếp trôi qua, Diệp Tố còn chưa tỉnh lại, khiến Hàn Nghiệp không khỏi lo lắng.
Hàn Nghiệp lại một lần đi vào phòng ngủ Diệp Tố, nhìn tư thế Diệp Tố không biến hóa gì so với ba ngày trước, nội tâm nặng nề. Nếu không phải biểu tình Diệp Tố an tường ôn hòa, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp ổn định, Hàn Nghiệp khẳng định đã gấp tới điên rồi.
Hiện tại bọn họ còn trên đường phi hành, bác sĩ đi theo thiên hướng trị liệu ngoại thương, nếu Diệp Tố có vấn đề gì, Hàn Nghiệp căn bản không có cách giải quyết được. Kỳ thật Hàn Nghiệp cũng rõ ràng trong lòng, cho dù ở Hoa Đô đông đúc nhân tài, nhóm bác sĩ căn bản cũng không có bất luận biện pháp gì với thân thể Diệp Tố, hắn vẫn ngủ như trước.
Hàn Nghiệp đặt tay trên trán Diệp Tố, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, sau khi bảo đảm bình thường, liền ngồi xuống bên mép giường Diệp Tố, nhìn chăm chú Diệp Tố vô ý thức.
Tại sao Diệp Tố lại như vậy? Hàn Nghiệp biết rõ, là vì cứu hắn. Hàn Nghiệp không biết làm sao Diệp Tố có thể không ngủ không nghỉ mười ngày, nhưng hắn có thể suy đoán được đại giới phải trả sẽ rất lớn, ngủ say không tỉnh hiện tại chính là trả giá bước đầu. Đặc biệt, hắn còn biết được từ phía Kiều Nguy Nhiên, trên đường cứu hắn, Diệp Tố còn lấy phương thức tự mình hại mình đưa một bộ phận tinh thần lực vào bão hố đen, điều này không thể nghi ngờ sẽ tổn hại tinh thần lực rất lớn, khó có thể khôi phục.
Hàn Nghiệp giờ phút này lại dâng lên loại cảm giác kỳ lạ khiến người ta cảm thấy chua xót lại cảm thấy vui mừng, hắn cảm tạ mọi điều Diệp Tố đã làm vì hắn, chỉ có Diệp Tố, mới có thể không tiếc bất luận trả giá gì như vậy mà đi cứu hắn. Nhưng hắn hiểu rõ, hắn vô pháp đưa ra lòng biết ơn chân chính được.
"Cậu còn định ngủ bao lâu?" Hàn Nghiệp thấp giọng hỏi.
Diệp Tố nằm trên giường không cho hắn đáp án được, chỉ có tiếp tục ngủ say, mà nói cho Hàn Nghiệp, còn chưa đủ, còn chưa ngủ đủ.
Bốn ngày, năm ngày, Diệp Tố vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Nghiệp cảm giác rõ ràng, bản thân vô pháp tập trung lực chú ý lúc làm việc, hắn đơn giản liền dọn công việc tới phòng Diệp Tố, để bản thân luôn có thể nhận được tin tức về Diệp Tố đầu tiên. Nhưng hắn vẫn thường xuyên cầm lòng không đậu mà buông quang não, dừng lại thiết bị thông tin, ngẩng đầu trầm tư nhìn Diệp Tố trên giường.
Kiều Nguy Nhiên cũng đã tới nhiều lần, mày ủ mặt ê nhìn Diệp Tố vẫn không nhúc nhích, "Tại sao lại có người kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn ngủ bù mười ngày lúc trước sao?" Hắn hỏi Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp đâu biết nguyên nhân, không trả lời Kiều Nguy Nhiên. Nhưng hắn bắt đầu trầm mặc ngẫm lại, hắn tựa hồ cũng không hiểu rõ Diệp Tố, ít nhất tuyệt đối không biết nhiều bằng Kiều Nguy Nhiên. Đột nhiên ý thức được sự thật này khiến Hàn Nghiệp có chút hụt hẫng.
"Chẳng lẽ hắn là công chúa ngủ trong rừng sao?" Kiều Nguy Nhiên mỗi lần tới thăm Diệp Tố, đều muốn trêu ghẹo một phen, kỳ thật sắc mặt bình thường cùng trạng thái thân thể khỏe mạnh của Diệp Tố mới khiến hắn có thể lấy thái độ nhẹ nhàng đối đãi Diệp Tố hôn mê. Nếu không, hắn nào dám lấy sinh mệnh Diệp Tố nói giỡn, đây chính là đồng bọn cùng hắn kề vai chiến đấu trong tương lai đó, "Có cần hoàng tử hôn hắn một cái hay không? Hoàng tử? Không biết là ai, dù sao không phải tôi..."
Ngày thứ bảy Diệp Tố ngủ say, Kiều Nguy Nhiên cùng Hàn Nghiệp cuối cùng cũng thông qua trùng động của tộc Khắc Nhĩ mà trở về Nhân tộc, cũng đến Hoa Đô tinh trước tiên.
Kiều Nguy Nhiên chuẩn bị tới báo cáo nhiệm vụ với Chủ tịch.
Hàn Nghiệp nói với hắn: "Cậu đã suy xét tốt chưa?"
Kiều Nguy Nhiên trầm mặc không nói.
Hàn Nghiệp hiểu hắn, không lập tức bức bách hắn đưa ra quyết định, nói: "Đợi tôi xử lý tốt sự việc hiện tại, lại tiếp tục nói chuyện rõ ràng với cậu."
Hai người liền tách ra ở cảng Hoa Đô, Hàn Nghiệp nghĩ nghĩ, liền mang Diệp Tố vô ý thức về Hàn gia, nhà hắn.
Hàn gia kỳ thực thật đơn giản, biệt thự ba tầng, hoàn cảnh ưu nhã an tĩnh, trình độ bảo an cũng thực tốt. Trực hệ Hàn gia chỉ có một người Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp cũng thường không về nhà, cho nên tòa biệt thự này có vẻ trống vắng.
Đội chữa bệnh cục phụ trợ Minh Viện đã sớm nhận được mệnh lệnh, một đám bác sĩ cùng hộ lý chuyên nghiệp đã sớm chờ tại Hàn gia.
Sau khi dàn xếp tốt cho Diệp Tố, Hàn Nghiệp không thể không tới tổng bộ Minh Viện một chuyến.
Kỳ Hựu Cảnh vẫn như trước, tới lui bận rộn không ngừng trước các đài máy móc dụng cụ, thông tin dày đặc trước mắt được hắn lọc ra nội dung quan trọng. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn biết là Hàn Nghiệp, cũng như mỗi lần Hàn Nghiệp tới, quay đầu cười cười với hắn, nhưng lần này, Kỳ Hựu Cảnh lại vô pháp cười ra được, nhìn Hàn Nghiệp sống sờ sờ, nhìn hắn không có bất luận thương tổn nào mà bước tới, cảm xúc không có chỗ nào phát tiết nhiều ngày bỗng tan thành mây khói, tùy đó mà tới chính là vui sướng cùng chua xót.
Kỳ Hựu Cảnh nói: "Thật khiến người khoảng sợ, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không trở lại."
"Tôi cũng cho rằng cậu sớm đã chuẩn bị tốt rằng tôi sẽ không trở lại." Hàn Nghiệp cười đạm nhiên, đi tới phía sô pha hắn thường ngồi, rót cho bản thân một ly trà, thanh hương cam liệt, Hàn Nghiệp nhấm nháp có chút hưởng thụ.
"Chuyện chuẩn bị này..." Kỳ Hựu Cảnh nói, "Có một số chuyện mặc dù chuẩn bị thế nào vẫn khó có thể chấp nhận."
Hàn Nghiệp thừa nhận gật đầu, lại không phát biểu bất luận ý kiến gì, hắn cùng Kỳ Hựu Cảnh đều biết, bọn họ không có quyền không chấp nhận.
Kỳ Hựu Cảnh cười, ném một tia bất bình cuối cùng cùng yếu ớt ra sau đầu, nói: "Diệp Tố thật đúng là ngoài dự đoán, không nghĩ tới hắn thực sự cứu được cậu ra."
Nhắc tới Diệp Tố, thần sắc Hàn Nghiệp liền không tự chủ được mà trầm xuống, không đợi hắn nói gì, Kỳ Hựu Cảnh liền dồn dập nói: "Đúng rồi, có chuyện chỉ sợ cậu còn chưa biết."
"Đại hội Vạn tộc một vạn năm một lần tổ chức sớm!" Bọn họ không có quyền tiếp tục thương xuân thu buồn, Kỳ Hựu Cảnh buông công việc trong tay, nghiêm túc ngồi xuống trước mặt Hàn Nghiệp, đàm luận chính sự, "Tôi cũng mới nhận được tin tức, liên minh Vạn tộc vừa đưa ra quyết định ba tiếng trước, thông tri tới chủ tịch các tộc, chủ tịch chuyển cáo cho tôi."
Sắc mặt Hàn Nghiệp nghiêm lại, ý thức được chuyện không ổn, vội vàng hỏi: "Khi nào bắt đầu?"
"Tám tháng sau."
Hàn Nghiệp nhăn mi, như suy tư gì đó, "Đại hội vạn tộc nguyên bản tổ chức vào 5 năm sau, hiện tại ngay cả 5 năm cũng không chờ nổi sao? Liên minh Vạn tộc có nói lý do tại sao lại tổ chức sớm không?"
"Không có." Kỳ Hựu Cảnh nặng nề lắc đầu, "Có lẽ tới đại hội Vạn tộc, phía liên minh mới có thể tiến hành phát biểu đối ngoại."
"Tôi nghĩ tôi biết tại sao." Hàn Nghiệp xoa ấn đường, ánh mắt càng thêm sầu lo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook