"Thời gian gần đây tôi sẽ không trở lại Tây Đô, đợi kỳ nghỉ hè của cậu kết thúc, tôi sẽ phái người tới Tây Đô đón cậu về." Hàn Nghiệp ở bên kia nói, vô số sao trời thu nhỏ hiện lên sau lưng hắn, ánh sáng chiếu xuống đổ bóng loang loáng trên một bên mặt hắn, làm Diệp Tố biết, Hàn Nghiệp giờ phút này cách mình càng ngày càng xa.


"Ừm." Diệp Tố đáp lời, trong lòng lại nhịn không được mất mát, lại ngẩng đầu liền thấy bên người Hàn Nghiệp xuất hiện một người đàn ông, mang theo ý cười bỡn cợt, Diệp Tố đoán hắn chính là Kiều Nguy Nhiên, là đối thủ đối chọi gay gắn cùng Hàn Nghiệp.


Bên cạnh nhiều người, Hàn Nghiệp không tiếp tục dặn dò Diệp Tố, tùy ý nói hai câu xong liền treo máy, "Chờ có thời gian chúng ta lại nói chuyện."


Kiều Nguy Nhiên cười như không cười: "Tôi nghe nói anh mang theo một người trẻ tuổi tới Tây Đô, một lần đi là hơn một tháng. Hẳn là hắn đi, chẳng lẽ người còn lại ở tộc Tát Luân lúc trước cũng là hắn? Hắn là ai?"


Cái "nghe nói" này nghe không có thành ý chút nào, một chút cũng không thèm che giấu việc chủ tịch giám thị Hàn Nghiệp.


Hàn Nghiệp lập tức phản kích lại: "Phó chủ tịch Kiều không cần quản quá rộng, nếu nhàn rỗi, ngoài Tây Đô, tôi nghĩ hẳn cũng không ít tinh hệ khác mưu lợi riêng mà làm rối kỉ cương, phó chủ tịch Kiều hẳn nên quản nhiều một chút."


Kiều Nguy Nhiên nói: "Trước khi tranh đấu bên ngoài thì phải an ổn nội bộ trước, nhưng cục trưởng Hàn ở ngay Hoa Đô, dưới mí mắt chủ tịch, khiến chúng tôi khó có thể yên tâm mà phân tinh lực đi quá xa."


Lời trong lời ngoài đều tràn ngập bất mãn với Minh Viện.


Hàn Nghiệp châm chọc cười khẽ, bỗng nhiên động thần sắc.


Kiều Nguy Nhiên lập tức cảnh giác mà lui về phía sau một bước, loại dao động độc đáo này là điềm báo vũ khí cụ tượng hóa bị triệu hoán. Rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể gạt được Kiều Nguy Nhiên thân kinh bách chiến, chiến tướng có cảm giác nhạy bén đứng đầu, đây cũng là điều loại người bọn họ dựa vào để chiếm được tiên cơ.


Kiều Nguy Nhiên nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp, sắc mặt căng chặt, nhưng trong ánh mắt lại có ánh sáng kỳ quái, dường như đơn thuần bị sao trời ở ngoài phản chiếu đến nổi bật sặc sỡ, lại càng như thần thái nóng lòng muốn thử.


Theo dõi của Chủ tịch với Hàn Nghiệp trước nay chưa từng thả lỏng, bọn họ biết cấp bậc tinh thần lực của Hàn Nghiệp là SS, thậm chí cũng biết cảm thái của hắn là thần bí, nhưng duy độc lại không biết vũ khí cụ tượng hóa của hắn là gì. Điều này khiến cho cả một hệ tình báo của chủ tịch đều bị nhục nhã.


Có lẽ lúc này đây, hắn cuối cùng có thể biết.


Nhưng thực mau, cái loại dao động kỳ quái này biến mất, thần sắc Hàn Nghiệp khôi phục vân đạm phong khinh, bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn Kiều Nguy Nhiên âm thầm đề phòng, rồi lập tức trở về phòng mình.


Hàn Nghiệp nhanh chóng đóng cửa lại, lúc này mới triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa ra, kim chỉ Nam rực rỡ lung linh giờ phút này kịch liệt vận chuyển, muỗng không ngừng chuyển động, như được cái gì đó triệu hoán, bị năng lượng thần bí của sao trời lôi kéo, cuối cùng sau khi ổn định lại, chỉ vào một phương hướng — phương hướng của Kiều Nguy Nhiên, cũng theo Kiều Nguy Nhiên di chuyển mà đong đưa rất nhỏ.


Hàn Nghiệp nhìn nó, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.


"Người thứ tư cư nhiên là hắn."


Hàn Nghiệp tại thời điểm hạ kết luận này, ngữ khí phức tạp, càng cảm thấy khó giải quyết hơn, cực độ khó giải quyết. Kiều Nguy Nhiên là tâm phúc đáng tin cậy nhất của Chủ tịch, mà Chủ tịch lại có địch ý mãnh liệt với Minh Viện. Tuy rằng Kiều Nguy Nhiên vũ lực cao siêu, nhưng từ thân phận mà nói, quá khó để Hàn Nghiệp đưa hắn vào kế hoạch tinh quẻ bảy người.


Trước mắt đã tìm được bốn người, lại có hai người làm Hàn Nghiệp lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.


"Quật khởi chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió." Hàn Nghiệp hơi hơi thở dài, thu hồi kim chỉ Nam, dùng sức xoa xoa ấn đường, để tư duy mình càng thanh minh một chút.


Từ phương diện nào đó mà nói, tìm được Kiều Nguy Nhiên vẫn tốt hơn một chút so với Chu Tư tướng quân tìm được một cái hải tặc không chuyện ác nào không làm, Hàn Nghiệp cười khổ một tiếng.


Tây Đô tinh phồn hoa cũng không thiếu địa phương phong cảnh duyên dáng, những địa phương đó hầu như đều được những người giàu có mua lại, dựa theo yêu thích của bản thân mà kiến tạo phòng ốc.


Biệt thự Lý gia đã từng khách đầy nhà, giờ đây trở nên hiu quạnh dị thường, ngẫu nhiên có người đi ngang qua, cũng chỉ là chỉ chỉ trỏ trỏ, mang theo ý cười vui sướng khi người gặp họa mà thở dài đi qua.


Một bóng người chết lặng đi từ trong biệt thự ra, từ xa nhìn như con chó, lại gần mới biết là Lý Cảnh Hòa.


Bị ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu tới, sau một lúc lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần được, mắt dại ra mà nhìn biệt thự cùng đường phố trống trơn, Lý Cảnh Hòa kinh hoảng không biết phải làm sao.


Lý Mặc bị bắt, Lý Ngật không biết an bài chuyện gì, để Lý Tự vào ban đêm rời khỏi Tây Đô tinh, chính hắn cũng rời đi ngày hôm qua. Không ai quan tâm Lý Cảnh Hòa đi đâu, Lý Ngật thậm chí còn không để lại tiền cho hắn.


Lại có một người đi qua, Lý Cảnh Hòa không nhìn hắn, mà cúi đầu xuống thật thấp.


Nhưng người kia đi đến trước mặt Lý Cảnh Hòa liền dừng lại, chậm chạp không rời khỏi. Lý Cảnh Hòa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh sáng mãnh liệt chiếu xuống khiến hắn nheo mắt một lúc mới thấy rõ người nọ là ai, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt né tránh, chân tay luống cuống mà lùi lại sau mấy bước.


Phá Quân mặt vô biểu tình nhìn hắn, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn có thống khổ cùng thất vọng dày đặc đến mức hóa thành màu đen.


"Cậu theo tôi đi." Phá Quân nói.


Lý Cảnh Hòa không tự giác đề cao giọng, cố gắng trấn an lá gan mình, "Anh định làm gì?"


Phá Quân thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn: "Lý Mặc bị phán tội chính trị ở tù chung thân, hắn đã không còn tư cách thu dưỡng cậu, cậu hiện tại vẫn là em trai tôi."


Phá Quân không phân trần mà túm lấy bả vai Lý Cảnh Hòa, Lý Cảnh Hòa đã từng được xưng là thiên tài cấp S mà ngay cả ý niệm phản kích cũng không có, bị hắn túm kéo đến nghiêng ngả lảo đảo.


Sau khi Diệp Tố kết thúc trò chuyện cùng Hàn Nghiệp, lại lời ngon tiếng ngọt mà an ủi Moka, mới tiếp tục một lần nữa lật xem giáo tài hóa học vỡ lòng. Bởi vì nguyên nhân thân thể, Moka không yêu cầu hắn tiếp tục huấn luyện, liền có không ít thời gian học tập hóa học, đối chiếu cùng thực nghiệm ở thế giới hiện thực, Diệp Tố cảm thấy mình càng hiểu rõ sâu sắc nguyên lý Dung băng dịch hơn, luôn có cảm giác tự tin giơ tay nhấc chân là có thể hóa băng thành nước.


Khi hắn đang xem đến nhập thần, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.


Diệp Tố tưởng là Moka hoặc bác sĩ, thu hồi quang não liền lập tức ra mở cửa, nhìn thấy lại là Phá Quân cùng Lý Cảnh Hòa.


Phá Quân nhìn thấy hắn, khuôn mặt vẫn luôn không biểu tình đột nhiên vỡ nát, thổng khổ, tự trách, phẫn nộ, những cảm xúc khó lòng giải thích đều ùa lên, đẩy Lý Cảnh Hòa về phía trước, phanh một cái mà trực tiếp quỳ trước mặt Diệp Tố. Diệp Tố bị dọa đến nhảy dựng về sau một bước.


Lý Cảnh Hòa muốn bò dậy, lại bị Phá Quân mạnh mẽ ấn xuống, thanh âm áp lực gần như tru lên: "Xin lỗi hắn!"


Hắn rốt cuộc có thể thực hiện chức trách của một người làm anh — giáo huấn em trai mình.


Diệp Tố vốn định khuyên Phá Quân không cần như vậy, nhưng vừa thấy hai mắt hắn đỏ bừng, lời vừa đến miệng cùng tay vừa vươn ra liền thu về, có lẽ Phá Quân muốn Lý Cảnh Hòa xin lỗi cũng không phải là hắn, còn có người cha đã mất của bọn họ, còn có Phá Quân, còn có chính bản thân Lý Cảnh Hòa.


"Xin lỗi!" Phá Quân quát, làm Lý Cảnh Hòa một trận co rúm lại.


Diệp Tố nhìn mà không biết có nên thương hại Lý Cảnh Hòa hay không, một người tinh thần lực cấp S, không nói đến "không coi ai ra gì" như La Thành, nhưng ít nhất cũng phải có tự tin cùng tự tôn, nhưng Lý Cảnh Hòa hoàn toàn như loài ký sinh phụ thuộc vào quyền quý, tất cả xương cốt đều đã bị ăn mòn.


Phá Quân ấn đầu Lý Cảnh Hòa, thanh âm nghẹn ngào: "Xin lỗi đi! Chuyện đánh lén sau lưng người là việc làm của con người sao, thua thì thua, một người cấp S tại sao ngay cả thua cũng không thua nổi! Mày vẫn là con người sao!"


"Anh cút đi!" Lý Cảnh Hòa bị ấn đầu đến thiếu chút nữa dán xuống mặt đất, rốt cuộc nhịn không nổi mà phản kháng, tay phải đột nhiên vung ra đằng sau, định lật lại Phá Quân, "Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi, anh đã sớm không phải anh trai tôi!"


Những lời này khiến cảm xúc Phá Quân càng thêm kích động, thuận tay tóm một ghế dựa bên cạnh, ném hướng lưng Lý Cảnh Hòa, "Ai con mẹ nó muốn làm anh mày! Nếu không phải mày cùng dòng máu với tao, nếu không phải cha mỗi ngày muốn tao chiếu cố mày, tao hận không thể một đao giết chết mày! Để mày xuống âm phủ tạ lỗi cha!"


Lý Cảnh Hòa lao về đằng trước, kêu thảm một tiếng, khàn cả giọng hô: "Anh rốt cuộc nói thật! Anh căn bản không muốn nhận tôi, anh chính là ghen tị tôi! Từ khi tôi kiểm tra ra tinh thần lực cấp S anh liền ghen tị tôi, hận không thể giết chết tôi! Anh hận tôi cướp đi vị trí trong nhà của anh, anh hận tôi khiến anh ngay cả cơ hội cuối cùng đi sân huấn luyện cũng không có! Buổi tối hôm đó tôi nghe thấy anh và cha nói chuyện, ông ấy muốn đặt trọng tâm trên người tôi, nguyên bản định để anh nghỉ hè đi huấn luyện liền hủy bỏ! Anh bởi vì thế nên hận tôi, tôi thấy anh rầu rĩ không vui về phòng, ngay cả nói chuyện cũng không trả lời tôi! Anh dám nói anh không ghen tị tôi sao? Anh căn bản là báo tư thù! Cái gì em trai anh trai, anh căn bản hy vọng tôi chưa từng được sinh ra! Anh cho rằng tôi muốn ở cái nhà rách nát kia sao, tôi tinh thần lực cấp S vốn nên được sinh ra ở một gia đình tốt hơn, ông cha quỷ nghèo chỉ biết hủy hoại tôi!"


(500 ae đâu lên tát mồm nó!!!)


Phá Quân tức giận đến phát run, đôi tay càng thêm hung hăng mà dùng ghế dựa từng cái nện trên lưng Lý Cảnh Hòa (đm nhưng hơi gia bạo quá rồi), Lý Cảnh Hòa liều mạng giãy giụa, Phá Quân không thả hắn ra: "Vậy mày hiện tại thì sao! Mày nhìn xem bộ dáng của mày, mày thành tài sao? Mày trở nên nổi bật sao? Ở gia đình tốt nhất, mày sống thành dạng chó gì!"


Phá Quân càng mắng càng kích động: "Phải, là tao ghen tị mày! Lúc trước tao mới mười tám tuổi, mọi kế hoạch, khát vọng của tao bởi vì tinh thần lực của mày liền không có cơ hội thực hiện, cả nhà chúng ta đều chỉ vì một mình mày mà nỗ lực! Tại sao tao lại không thể chán nản!"


Từng sợi gân xanh trên trán Phá Quân đều nổi lên, như đường xá uốn lượn, Phá Quân ở trên đường đi ba mươi năm, vòng đi vòng lại, càng đi càng thấy tuyệt vọng.


"Nhưng tao còn vì mày mà tự hào!" Giọng nói Phá Quân phát ra tiếng vỡ vụn, hết sức nổi bật giữa tiếng kêu gào thê thảm của Lý Cảnh Hòa, "Tao ra khỏi cửa sẽ tự hào mà nói em trai tao có tinh thần lực cấp S, hắn lợi hại hơn tất cả mọi người! Sau một giấc ngủ dậy tao liền can tâm tình nguyện mà lui về sau, tao chỉ cần em trai mình trở nên nổi bật, cả nhà chúng ta cũng có thể trải qua những ngày tươi đẹp. Em trai tao chính là thiên tài cấp S, hắn sao có thể không trở nên nổi bật! Tại sao hắn không trở nên nổi bật! Mày nói đi! Mày nói cho tao tại sao một thiên tài cấp S mọi người hâm mộ không trở nên nổi bật!"


Phá Quân gào rống, cảm xúc gần như hỏng mất, ghế dựa lại bị giơ lên cao mà hung hăng nện xuống, ghế dựa cuối cùng không chịu được va đập nhiều lần, lập tức chia năm xẻ bảy. Một cái chân ghế bắn ngược lại, hung hăng đánh về phía lồng ngực Phá Quân. Phá Quân tựa hồ không cảm thấy đau đớn, nhụt chí ngồi xuống, thất thanh khóc rống bên cạnh Lý Cảnh Hòa kéo hơi tàn.


Diệp Tố trầm mặc mà nhìn hai anh em một cái thân thể trọng thương một cái lòng trọng thương, hắn vô pháp mở miệng an ủi.


Chỉ có âm thanh thống khổ thảm thiết của Lý Cảnh Hòa không ngừng rấm rứt kêu vang, Phá Quân liều mạng ép xuống cũng không áp được thanh âm tuyệt vọng khóc lớn.


Qua thật lâu, Lý Cảnh Hòa đôi mắt hỗn độn, vẫn rên hừ hừ, phảng phất như ý thức đều tan rã.


Phá Quân buông tay che mặt, chết lặng mà nhìn Lý Cảnh Hòa, ánh mắt dường như không có tiêu điểm, giống như nhìn thấy quá khứ xa xôi.


"Lúc cậu sinh ra, tôi mới bốn tuổi." Thanh âm Phá Quân như được nước mắt tẩy qua mà thực bình tĩnh, "Buổi sáng hôm đó, mẹ không làm bữa sáng, tôi đành phải gặm một cái màn thầu. Mẹ dường như rất đau, vẫn luôn ôm bụng, mẹ đau đến mức nhìn ai cũng không vừa mắt, mắng tôi vài câu, bảo tôi mau cút, tôi liền sang nhà dì Trương cách vách ở nửa ngày. Sau đó dì Trương ra ngoài một chuyến liền trở về cười hì hì nói với tôi: Tiểu quân à, mẹ sinh cho cháu một đứa em trai."


"Đó là một cảm giác thực thần kỳ, tôi có một đứa em trai. Lúc ấy tôi không rõ, đến tận lúc tôi trưởng thành, vào ngày cha mất, tôi mới hiểu được lời dì Trương nói, mẹ không chỉ sinh một đứa con trai cho bà ấy và cha, cũng sinh cho tôi một đứa em trai. Sinh cho tôi, một đứa em trai."






____________
Tcam của PQ và em trai rất phức tạp, lúc đầu là anh-em, sau khi phát hiện sự thật thì để tôi-cậu lúc bình tĩnh và tao-mày lúc tức giận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương