Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
-
Chương 152: Quân vương không lâm triều [Hạ]
"An công công, hạ chỉ, hôm nay miễn triều."
An công công sửng sốt, không ngờ Hoàng đế đã tỉnh, càng không ngờ hôm nay thật sự miễn triều. Nhưng nếu là ý chỉ của Hoàng Thượng, hắn chỉ có thể tuân thủ. Gật đầu, cúi đầu đáp.
"Vâng."
Kim Loan điện, văn võ bá quan đều đang chờ tin tức của An công công.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, óng ánh, ấm áp. Nhưng bọn họ không cảm giác được, một đám đều chờ đợi không có tâm trạng.
"An công công trở lại."
Một quan viên gầy nhìn thấy An công công ngoài điện, nói trước.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy An công công một thân hắc sam cầm phất trần bước đến.
"An công công, Hoàng Thượng tỉnh chưa?"
Ba người đứng đầu, Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân dẫn đầu.
"Tỉnh." An công công gật đầu, đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh mộng. Những chuyện gần đầy đều rất cổ quái, trước tiên là Tiểu Hoàng Hậu đột nhiên biến thành đại mỹ nữ, hiện tại thì Hoàng Thượng luôn chuyên tâm triều chính cũng ***.
"Thế..."
Chúng quan hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn hắn.
An công công lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc lên. Đứng lên trên, giương phất trần.
"Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay miễn triều."
"A..."
Mọi người ngây người, không ngờ đoán đúng rồi, Hoàng Thượng miễn triều. Lại nho nhỏ nghị luận, nhất thời trong điện huyên náo.
Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra bọn họ nghĩ đúng, chỉ sợ không thể lưu Hoàng Hậu.
Dần dần, quan viên đều đi về. Kim Loan điện cũng chỉ còn lại ba người Thu Đừng Ngôn, sau khi đọc xong thánh chỉ An công công cũng chắp tay với bọn họ, đi ra ngoài.
"Vương gia, Tướng quân, ta đi trước." Thu Đừng Ngôn nhìn An công công đi ra ngoài, cũng chắp tay với Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân, rời đi.
Ra điện, thấy An công công ở bên kia, Thu Đừng Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
"An công công."
An công công nghe thấy có người gọi, quay lại thì thấy Tể Tướng, ngừng lại.
"Tể Tướng đại nhân."
Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, hạ giọng nói.
"An công công, chúng ta nói chuyện."
An công công gật đầu, theo hắn đến một nơi yên tĩnh.
"Không biết tướng gia tìm nô tài có chuyện gì?" Nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ lại là vì chuyện hôm nay Hoàng Thượng miễn triều.
"An công công, có phải Hoàng Thượng miễn triều là do Hoàng Hậu?" Nhìn bốn phía không người, Thu Đừng Ngôn nói thẳng.
"Này..." An công công mắt liếc trái phải, sau đó khó xử nhìn hắn. "Chúng ta thân là nô tài, không dám loạn ngôn chuyện chủ tử." Tuy tất cả mọi người đều biết bởi vì Hoàng Hậu, nhưng đều giấu trong lòng, nói ra sợ mang tai họa vào người.
"An công công không cần sợ, bổn tướng chỉ hỏi một chút. Dù sao từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ đến giờ luôn chuyên tâm làm chính sự, chưa bao giờ xuất hiện việc như hôm nay. Bổn tướng lo..."
Câu nói tiếp giữ lại, nhưng người thông minh sẽ hiểu ý của hắn.
An công công nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt buông lỏng một chút.
Thu Đừng Ngôn thấy thế, từ tay áo lấy ra một khối ngọc bội thượng đẳng đưa cho hắn.
"Bổn tướng nghe nói công công thích sưu tầm mĩ ngọc, tại hạ có một khối, không biết có vừa mắt công công?"
An công công nhìn khối ngọc bội màu trắng, ánh mắt sáng lên, ngọc đẹp, thuần túy không tỳ vết, trong suốt, có thể nói là cực phẩm.
"Đây là cùng điền ngọc?"
Ánh mắt nhìn chằm chằm ngọc bội, không muốn rời đi.
"Ánh mắt công công thật tốt." Thu Đừng Ngôn cười nói. "Đây đúng là cùng điền ngọc."
An công công cầm ngọc bội, mặt mày hớn hở, miệng lại nói lời khách sáo.
"Ngọc quý như vậy, sao ta có thể nhận đây?"
"Bảo kiếm tặng anh hùng. Mỹ ngọc này cần có người biết thưởng thức nó, công công là người thích ngọc, ngọc bội này đương nhiên tặng ngài." Thu Đừng Ngôn cười nói.
"Nếu ta còn từ chối là bất kính rồi." An công công cất ngọc bội, sau đó nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Thu Đừng Ngôn.
"Theo lý thuyết, nô tài không nên nhiều chuyện. Nhưng ta cũng biết tướng gia vì nước vì dân, vậy ta cũng nói một chút. Nghe tiểu thái giám gác đêm Long Tuyền cung tối hôm qua nói, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu náo loạn một đêm, đến hừng đông mới ngủ, chỉ sợ Hoàng Thượng mệt cho nên mới miễn triều."
Thu Đừng Ngôn nghe hắn nói, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng rồi biến mất, hắn lại cười, chắp tay với An công công.
"Đa tạ công công."
"Có gì đâu, ngày sau nô tài còn phải nhờ tướng gia nhiều."
Một lát sau, Thu Đừng Ngôn cáo biệt An công công.
Dọc theo đường đi, Thu Đừng Ngôn ngồi trong kiệu luôn suy nghĩ về chuyện Hoàng Hậu. Tình hình trước mắt, xem ra, Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu chỉ có hơn, thậm chí không để ý nguyên tắc. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì Nguyệt Diễm cũng sẽ có vấn đề. Huống chi có nàng rồi thì Phỉ Nhi sẽ không có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng. Đôi mắt hẹp dài thâm thúy hiện lên tia lãnh huyết, khiến cho khuôn mặt nho nhã kia trở nên dữ tợn.
Hừm, không được, về công hay tư, đều không thể lưu Hoàng hậu.
An công công sửng sốt, không ngờ Hoàng đế đã tỉnh, càng không ngờ hôm nay thật sự miễn triều. Nhưng nếu là ý chỉ của Hoàng Thượng, hắn chỉ có thể tuân thủ. Gật đầu, cúi đầu đáp.
"Vâng."
Kim Loan điện, văn võ bá quan đều đang chờ tin tức của An công công.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, óng ánh, ấm áp. Nhưng bọn họ không cảm giác được, một đám đều chờ đợi không có tâm trạng.
"An công công trở lại."
Một quan viên gầy nhìn thấy An công công ngoài điện, nói trước.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy An công công một thân hắc sam cầm phất trần bước đến.
"An công công, Hoàng Thượng tỉnh chưa?"
Ba người đứng đầu, Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân dẫn đầu.
"Tỉnh." An công công gật đầu, đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh mộng. Những chuyện gần đầy đều rất cổ quái, trước tiên là Tiểu Hoàng Hậu đột nhiên biến thành đại mỹ nữ, hiện tại thì Hoàng Thượng luôn chuyên tâm triều chính cũng ***.
"Thế..."
Chúng quan hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn hắn.
An công công lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc lên. Đứng lên trên, giương phất trần.
"Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay miễn triều."
"A..."
Mọi người ngây người, không ngờ đoán đúng rồi, Hoàng Thượng miễn triều. Lại nho nhỏ nghị luận, nhất thời trong điện huyên náo.
Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra bọn họ nghĩ đúng, chỉ sợ không thể lưu Hoàng Hậu.
Dần dần, quan viên đều đi về. Kim Loan điện cũng chỉ còn lại ba người Thu Đừng Ngôn, sau khi đọc xong thánh chỉ An công công cũng chắp tay với bọn họ, đi ra ngoài.
"Vương gia, Tướng quân, ta đi trước." Thu Đừng Ngôn nhìn An công công đi ra ngoài, cũng chắp tay với Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân, rời đi.
Ra điện, thấy An công công ở bên kia, Thu Đừng Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
"An công công."
An công công nghe thấy có người gọi, quay lại thì thấy Tể Tướng, ngừng lại.
"Tể Tướng đại nhân."
Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, hạ giọng nói.
"An công công, chúng ta nói chuyện."
An công công gật đầu, theo hắn đến một nơi yên tĩnh.
"Không biết tướng gia tìm nô tài có chuyện gì?" Nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ lại là vì chuyện hôm nay Hoàng Thượng miễn triều.
"An công công, có phải Hoàng Thượng miễn triều là do Hoàng Hậu?" Nhìn bốn phía không người, Thu Đừng Ngôn nói thẳng.
"Này..." An công công mắt liếc trái phải, sau đó khó xử nhìn hắn. "Chúng ta thân là nô tài, không dám loạn ngôn chuyện chủ tử." Tuy tất cả mọi người đều biết bởi vì Hoàng Hậu, nhưng đều giấu trong lòng, nói ra sợ mang tai họa vào người.
"An công công không cần sợ, bổn tướng chỉ hỏi một chút. Dù sao từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ đến giờ luôn chuyên tâm làm chính sự, chưa bao giờ xuất hiện việc như hôm nay. Bổn tướng lo..."
Câu nói tiếp giữ lại, nhưng người thông minh sẽ hiểu ý của hắn.
An công công nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt buông lỏng một chút.
Thu Đừng Ngôn thấy thế, từ tay áo lấy ra một khối ngọc bội thượng đẳng đưa cho hắn.
"Bổn tướng nghe nói công công thích sưu tầm mĩ ngọc, tại hạ có một khối, không biết có vừa mắt công công?"
An công công nhìn khối ngọc bội màu trắng, ánh mắt sáng lên, ngọc đẹp, thuần túy không tỳ vết, trong suốt, có thể nói là cực phẩm.
"Đây là cùng điền ngọc?"
Ánh mắt nhìn chằm chằm ngọc bội, không muốn rời đi.
"Ánh mắt công công thật tốt." Thu Đừng Ngôn cười nói. "Đây đúng là cùng điền ngọc."
An công công cầm ngọc bội, mặt mày hớn hở, miệng lại nói lời khách sáo.
"Ngọc quý như vậy, sao ta có thể nhận đây?"
"Bảo kiếm tặng anh hùng. Mỹ ngọc này cần có người biết thưởng thức nó, công công là người thích ngọc, ngọc bội này đương nhiên tặng ngài." Thu Đừng Ngôn cười nói.
"Nếu ta còn từ chối là bất kính rồi." An công công cất ngọc bội, sau đó nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Thu Đừng Ngôn.
"Theo lý thuyết, nô tài không nên nhiều chuyện. Nhưng ta cũng biết tướng gia vì nước vì dân, vậy ta cũng nói một chút. Nghe tiểu thái giám gác đêm Long Tuyền cung tối hôm qua nói, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu náo loạn một đêm, đến hừng đông mới ngủ, chỉ sợ Hoàng Thượng mệt cho nên mới miễn triều."
Thu Đừng Ngôn nghe hắn nói, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng rồi biến mất, hắn lại cười, chắp tay với An công công.
"Đa tạ công công."
"Có gì đâu, ngày sau nô tài còn phải nhờ tướng gia nhiều."
Một lát sau, Thu Đừng Ngôn cáo biệt An công công.
Dọc theo đường đi, Thu Đừng Ngôn ngồi trong kiệu luôn suy nghĩ về chuyện Hoàng Hậu. Tình hình trước mắt, xem ra, Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu chỉ có hơn, thậm chí không để ý nguyên tắc. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì Nguyệt Diễm cũng sẽ có vấn đề. Huống chi có nàng rồi thì Phỉ Nhi sẽ không có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng. Đôi mắt hẹp dài thâm thúy hiện lên tia lãnh huyết, khiến cho khuôn mặt nho nhã kia trở nên dữ tợn.
Hừm, không được, về công hay tư, đều không thể lưu Hoàng hậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook