A Niệm chờ ở ngoài cửa cung, xa xa nhìn thấy bên cạnh cô nương có một nam tử thân hình cao ngất đi theo, đợi nàng ấy thấy rõ khuôn mặt người tới thì khiếp sợ mở to hai mắt.
Nguyệt Linh nhịn cười, làm bộ không nhìn thấy A Niệm ngu ngốc, Lục Tu Lương mang theo ánh mắt uy nghiêm nhàn nhạt liếc nàng ấy một cái, quay đầu lại biến mặt, trong mắt mỉm cười nhìn Nguyệt Linh.

Hắn lấy ra một cái bình sứ trắng tinh xảo từ trong ngực, đưa tới trước mặt nàng, ôn nhu nói: “Sau khi trở về, nếu cảm thấy đau, có thể thử cái này một lần.”
“Hả?”
Hắn nhắc nhở: “Vai.”
Nguyệt Linh như bừng tỉnh, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm, chậm rãi thở ra một hơi, nàng cố gắng bức lui cảm giác chua xót ở đáy mắt.
Nhưng vẻ mặt của nàng thay đổi làm thế nào có thể thoát khỏi đôi mắt của hắn được.
Nguyệt Linh nhận lấy bình thuốc, không hề phòng bị mà nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của hắn, sửng sốt một lát rồi bật cười.
Lục Tu Lương nhìn cánh môi phấn nộn của nàng, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa, chật vật nói lời tạm biệt với nàng rồi xoay người rời đi.
Trên đường hồi phủ, Nguyệt Linh tựa vào kiệu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, lật qua lật lại nhìn bình sứ trắng trong tay.
“Cô nương?”
“Gì vậy.”
“…”
“Không có việc gì …”
Nguyệt Linh nở nụ cười, ngón tay điểm lên trán nàng ấy, bất đắc dĩ nói: “Nhìn thấy chủ tử của ngươi nên bị dọa choáng váng?”
“Cô nương! Chủ tử của A Niệm chỉ có một mình người!”
“Vua nịnh nọt.”
Nguyệt Linh giơ bình thuốc lên, nghiêm túc quan sát.
Khuôn mặt A Niệm rối rắm thành bánh bao, “Cô nương…”
“Có điều gì cứ nói thẳng.”
“… Người định làm gì với tướng quân?”
Điều này là sao, nàng có thể ăn huynh ấy? “Trong lòng nô tỳ không nhịn được, nhất là…Ở trước mặt tướng quân, bị hắn nhìn ra sơ hở là xong rồi!”
Ồ, hóa ra là lo lắng cho nàng ấy, cái mạng nhỏ này.

Phó Nguyệt Linh dở khóc dở cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ che chở cho ngươi, cho dù huynh ấy phát hiện ngươi phản bội cũng sẽ không làm gì.”
Cô nương… Ngài đừng nói hai chữ phản bội, A Niệm thật sợ hãi.

Nhất thời không nói gì, bên trong kiệu là một mảnh yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
“Ngươi có biết hắn làm thế nào để trừng phạt những kẻ phản bội hắn không?”
A Niệm bất thình a một cái, làm Nguyệt Linh sợ tới mức thiếu chút nữa ném cái bình trong tay ra ngoài.
“Nha đầu ngươi, làm ta giật nảy mình.”
Nguyệt Linh cẩn thận đặt bình thuốc vào lòng, theo lời nàng hỏi: “Huynh ấy sẽ như thế nào?”
“Ôi… Vẫn là không nên nói…”
Bộ dáng mặt mày ủ rũ này khiến Nguyệt Linh không nói gì, làm bộ hù dọa nàng ấy: “Ngươi lại than thở, cẩn thận ta nói với Lục Tu Lương!”
“Đừng! Nô tỳ không than nữa!”
Phó Nguyệt Linh lắc đầu, vén một góc kiệu lên, nàng kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Làm sao nàng lại không biết Lục Tu Lương sẽ làm gì đây? Trên đời này chỉ sợ không có người nào hiểu rõ hắn hơn nàng nữa.
Kiếp trước Lục Tu Lương, tay cầm binh quyền, thực lực mạnh mẽ, không ai có thể chọc được hắn.
Diêu gia dám tính toán trên người hắn, chính là bởi vì nghĩ địa vị của hắn đủ cao, nhưng có thể cho Diêu gia một kích trí mạng.
Lục Tu Lương quyền thế, Diêu gia đắc tội không nổi.
Nếu hắn thật sự truy cứu, Diêu gia nhất định khó thoát đại nạn.
Chỉ là trong chuyện này bất ngờ duy nhất, chính là hắn nguyện ý cưới nàng, cho nàng một nơi che chở.
Sự tình chứng minh, hắn quả thật có thủ đoạn tàn khốc, tàn nhẫn vô tình, tất cả những người làm tổn thương nàng đều bị hắn diệt trừ, bao gồm cả bản thân mình làm cho nàng thương tâm.
Vừa nghĩ đến khoảnh khắc hắn chết đi, nàng liền đau đến không thể kiềm chế.
Trong khoảng thời gian này nàng lại cẩn thận nhớ lại mỗi một chuyện phát sinh khi còn nhỏ, giống như có thể mơ hồ tìm được bóng dáng của hắn.
Càng hiểu, càng đau lòng, càng có thể hiểu được tất cả những gì hắn làm.
Trong kinh thành này, tay ai mới sạch sẽ đây?
Những người càng ở trung tâm của quyền lực thì cuộc sống lại càng khó khăn.
Kiếp này, vượt qua chông gai, nàng cũng muốn cùng hắn đứng chung một chỗ.

Màn đêm mới buông xuống, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, bầu trời đêm đầy sao rực rỡ điểm xuyết trong đó.

Vì đại quân Tây Nam đắc thắng hồi triều cho nên Nhân Cảnh Đế đặc biệt tổ chức hội đèn lồng liên tục ba ngày, giờ phút này trên đường náo nhiệt vô cùng, người qua lại đông đảo, thậm chí so với ban ngày còn ồn ào náo nhiệt hơn.
Hoắc Minh Thần lắc lắc rượu trong tay, khoe khoang: “Đến nếm thử xem, đây là kho báu độc quyền của ta, hôm nay ngươi có phúc hưởng rồi.”

Lục Tu Lương khoác trường bào nửa vời, tư thái tùy ý, ngửa đầu uống hết chén rượu.
“Chậc, bộ dáng uống rượu này của ngươi giống hệt đại ca ta như đúc.

Lúc trước khi ngươi đi, trên người tốt xấu gì cũng có vẻ văn nhã của thế gia công tử, vậy mà ở trên chiến trường nhiều năm, ngươi lại càng thêm nội liễm.”
“Ngươi thì vẫn như cũ.”
Lời nói của nam tử mang theo giễu cợt, hơi nhấc mí mắt lên nhìn hắn.
“Này, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ngươi có biết người giàu nhất Kinh thành này là ai không? Dưới mông ngươi, nơi này, đều là của ta.”
Hoắc Minh Thần vẫn mang là bộ dạng xù lông khi còn bé, hắn đứng bên cửa sổ chỉ vào đối diện, “Mấy cửa hàng đối diện, là của ta.”
Đây quả thật là chuyện Lục Tu Lương không ngờ tới, khi còn bé hoàn toàn không nhìn ra Hoắc Minh Thần thích hợp làm thương nhân như vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã kiếm được rất nhiều.
“Không nói ta nữa, không có ý nghĩa gì, mỗi ngày chính là kiếm tiền, rất nhàm chán, ngươi nói ta kiếm được nhiều tiền như vậy có ích lợi gì.”
Hai người cạn chén.
“Vậy tại sao ngươi vẫn bám lấy điều này?”
Theo hắn biết, Hoắc lão tướng quân hẳn là cũng không ủng hộ Hoắc Minh Thần kinh doanh.
“Ai, không gạt ngươi nữa, quận chúa đại nhân nhà ta cả ngày thúc giục ta thành thân, nhất là sau khi hai ca ca ta có hôn sự, bà bắt đầu để mắt tới ta.

Ta thật sự rất phiền, chỉ có thể chạy khắp nơi làm ăn mới có thể trốn được, ngày thường bà không nhìn thấy ta cũng sẽ không cằn nhằn.”
Mẫu thân của Hoắc Minh Thần là Thanh Hà quận chúa, tiên đế gả nữ nhi cho Hoắc lão tướng quân, còn ban cho tước vị Tín Quốc công.
“Gần đây bà ấy coi trọng nữ nhi của Tống gia, nói rằng nàng ấy thật tốt.”
Hoắc Minh Thần cười lạnh một tiếng, “Ta lén xem qua, quả thực giống như Gia Dương quận chúa kia, quận chúa nương này là muốn hãm hại ta đó.”
“Tống gia nào?”
Hoắc Minh Thần nghi hoặc nhìn hắn, “Chính là trong quân ngũ của ngươi… Quan gì ta không nhớ kỹ, hẳn là phó tướng linh tinh thôi, lần này bệ hạ không phải phong thưởng một nhóm võ tướng sao? Là một trong những người đó.”
Lục Tu Lương gật gật đầu, trong phó tướng quả thật có một vị họ Tống, nhưng gia thế cùng Tín quốc công chênh lệch quá nhiều, nhất là so với mẫu tộc của hai tẩu tẩu hắn cách nhau rất xa, xem ra Thanh Hà quận chúa đã đến mức vô kế khả thi.
“Vì sao ngươi lại không muốn thành thân.”
Lục Tu Lương nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Hoắc Minh Thần cười khổ một tiếng: “Nói ra không sợ ngươi chê cười, trong lòng ta không bỏ được một người.”
Chuyện này để ở trong lòng hắn nhiều năm, người biết không nhiều lắm.

Từ lúc còn rất nhỏ, trong lòng hắn đã có người mình thích, chẳng qua đối phương chỉ đối đãi hắn như đệ đệ.

Năm hắn mười lăm tuổi, cô nương kia lập gia đình, từ ngày đó trở đi, nói không nên lời liền không còn cơ hội nói, cả đời cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Hoắc Minh Thần lẩm bẩm: “Ta cảm thấy ta nên buông bỏ, nhìn thấy nàng ấy hạnh phúc, trong lòng ta cũng cao hứng, nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện thành thân, ta liền cảm thấy không có ý nghĩa, không có hứng thú.”
Hắn ngơ ngác nhìn chén rượu, dường như buồn bã nhưng cũng giống như mê mang.
Hắn hoảng hốt lại nhìn thấy mình lúc còn trẻ, cô nương ôn nhu vĩnh viễn cười với hắn, vỗ đầu hắn, nhẹ giọng trách cứ hắn khắp nơi rước họa.

Nhất cử nhất động của nàng lúc đó đều gắt gao lay động tâm thức thiếu niên.
Bừng tỉnh nhận ra, đã trôi qua nhiều năm như vậy, nàng cũng yêu thương trượng phu, còn có nữ nhi đáng yêu.
Lục Tu Lương không nói, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoắc Minh Thần nuốt một ngụm rượu rồi đột nhiên nở nụ cười, vui sướng khi người gặp họa nói: “Hiện tại ngươi đã trở lại, lần này được rồi, hai chúng ta hoà nhau, ngươi cũng chưa định hôn, quận chúa đại nhân đã có việc làm, ta cũng có thể thư giãn vài ngày.”
Lục Tu Lương tùy ý tựa vào cột trụ bên cạnh giường, chân dài tùy ý duỗi ra, lẳng lặng nhìn ngôi sao ngoài cửa sổ, ngữ khí phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay, hắn mở miệng: “Hôn sự của ta đã có dấu hiệu tốt, ngươi vẫn nên tự mình đối mặt đi.”
Nói xong, ly rượu vỡ vụn.
“Cái gì vậy? Ngươi đã định hôn sự sao?”
Hoắc Minh Thần bật dậy, tròng mắt trừng to như mắt cá, thanh âm lớn muốn làm bay nắp phòng lên, “Xảy ra chuyện gì! Ngươi đã cử hành hôn lễ ở Tây Nam?”
Hai gã sai vặt canh giữ bên ngoài phòng nhìn nhau, không biết trong phòng có phải đánh nhau hay không.
“Vẫn chưa.”
Lục Tu Lương bình tĩnh nhìn hắn.
“Dọa chết ta…”
Hoắc Minh Thần cũng an lòng, gọi tiểu nhị tiến vào thu dọn sạch sẽ tàn cục.
Sau khi mọi người rời đi, hắn mới hỏi lại, “Vậy ngươi vừa nói gì.”
Không có tiếng trả lời.
Nhìn xem, ý tứ này, tuyệt đối là có người trong lòng.
“Ngươi nhìn trúng ai?”
“…”
Hoắc Minh Thần cũng không uống rượu, “Ta có biết không?”
“Biết.”
Hắn biết!
Hoắc Minh Thần nhanh chóng lướt qua khuê tú kinh thành mà hắn đã từng gặp, nửa ngày cũng không nghĩ ra người nọ.
Lúc Lục Tu Lương rời khỏi kinh thành mới mười ba tuổi, ở nhà hắn gần một năm, lúc đó hắn thích chạy theo phía sau Lục Tu Lương, không thấy người này cùng cô nương nào quen biết…
Không đúng, đâu chỉ là không quen, căn bản cũng chưa từng đối mặt.
Hoắc Minh Thần gian nan nuốt nước miếng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Minh Châu?”

Trong mắt Lục Tu Lương có một khoảnh khắc mê mang, cố gắng nhớ lại là ai, tên hình như có chút quen tai.
“… Tứ muội muội của ta.”
Giật mình, sau đó lắc đầu.
Không biết vì sao, Hoắc Minh Thần lại thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là tốt rồi, muội muội hắn chán ghét Lục Tu Lương như thế nào, hắn biết, chỉ cần không phải muội muội hắn, vạn sự đều dễ thương lượng.
Đang lúc Hoắc Minh Thần gãi tai gãi má không nghĩ ra đầu mối thì nghe thấy tiếng hô hào đối diện truyền đến một tiếng trầm thấp, “Phó gia.”
Lục Tu Lương ngồi một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu nhìn vào một đôi mắt ngây ngô, hai người nhìn nhau vài giây, khóe miệng hắn chậm rãi mang theo nụ cười, dường như tâm tình rất tốt, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba nữ nhi Phó gia, hai người đều đã xuất giá.
“Ồ… Nguyệt Linh muội muội…”
Qua một khắc đồng hồ, Hoắc Minh Thần nóng nảy gào thét: “Hay cho cái tên họ Lục! Đừng nói với ta lần đó hai chúng ta đi ngang qua cứu ngươi!”
“Đúng.”
“Đồ súc sinh này! Lúc đó lại dám để mắt tới muội muội ta!”
Hoắc Minh Thần tức giận gãi đầu, hối hận không thôi.
“Nàng không phải muội muội ngươi.”
Ánh mắt Lục Tu Lương lạnh như băng nhìn người đối diện.
Sắc mặt Hoắc Minh Thần khó coi, nhướng cổ quát: “Nàng ấy chính là muội muội ta!”
Từ nhỏ hắn đã che chở Nguyệt Linh như muội muội ruột, chỉ vì Nguyệt Linh là muội muội của nàng.
Lục Tu Lương cười lạnh một tiếng, không trả lời nữa.
Hoắc Minh Thần nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy nếu mối hôn sự này có thể thành công cũng rất tốt.

Phó gia cùng nhà hắn thân thiết đã lâu, Lục Tu Lương lại có quan hệ sâu xa với nhà hắn, nếu cha mẹ hắn biết tiểu tử này coi trọng cô nương Phó gia, không chừng vui vẻ bao nhiêu.
“Vậy khi nào ngươi định đi cầu hôn? Ta có thể vụng trộm nói cho ngươi biết, Diêu gia cũng nhìn trúng Phó Nguyệt Linh muội muội ta đây, ngươi phải nắm chặt một chút.

Tiểu bạch kiểm Diêu gia kia có ưu thế tiên thiên, người ta cũng coi như cùng nhau lớn lên, không giống như ngươi, vẫn không ở trong kinh.”
Hoắc Minh Thần vốn định đâm một nhát vào ngực hắn, đâm vào cái tên gia hoả này.
Tuyệt đối không nghĩ tới, mặt mày hắn cũng không nhíu một chút, thậm chí đuôi mắt mang theo một chút ý cười vui vẻ, “Nàng cự tuyệt.”
“Hả?”
Hoắc Minh Thần nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì nên đã truy hỏi chi tiết.

Lục Tu Lương lại chỉnh đốn y phục, đi thẳng ra cửa, hồi phủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương