Tính tình Vưu Minh Ngôn ôn hòa nên đương nhiên sẽ không đánh nhau vô cớ với Ứng Vô Túc.
Ứng Vô Túc quan sát hồi lâu mới biết chắc cứ ba ngày một lần Vưu Minh Ngôn sẽ tới đây đánh đàn.

Thân là ma tu, y hết sức khinh thường tài đánh đàn của Vưu Minh Ngôn, còn thấy không có gì hữu ích.

Mặc dù từ khúc Vưu Minh Ngôn đàn vẫn miễn cưỡng nghe lọt tai y......!
Nhưng y sẽ không đời nào thừa nhận.

Ứng Vô Túc bấm ngón tay tính toán, tu vi của Vưu tiên quân này có vẻ cao hơn y không ít, nếu đánh thì chắc chắn sẽ đánh không lại, chỉ có thể dùng thủ đoạn.

Chính nhân quân tử không vừa mắt với mấy thủ đoạn này nhưng y là ma tu, ma tu thì còn quan tâm gì đến thủ đoạn nữa!
Nhưng ý tưởng xấu này cũng không dễ tiến hành như vậy, Ứng Vô Túc dứt khoát tìm cái hang tạm thời ở lại trên núi này, ngày thường không có gì làm thì tới suối tiên xem Vưu Minh Ngôn có tới đánh đàn làm màu không.


Quan sát mấy ngày y lại có một phát hiện mới.

Sau khi Vưu Minh Ngôn và sư phụ Kỷ Phùng bế quan, Kỷ Phùng rất ít khi tìm đến sư đệ này, vì vậy bình thường Vưu Minh Ngôn đều tu luyện một mình, thỉnh thoảng mới có tiên đồng lo liệu việc vặt trong núi đến đưa ít bánh ngọt làm từ quả tiên.

Nhưng Vưu Minh Ngôn hầu như không hề động đến số bánh ngọt này.

Mỗi lần Ứng Vô Túc thấy những đĩa bánh ngọt còn nguyên vẹn bị tiên đồng bưng đi thì tức gần chết.

Nếu y không phải ở đây rình ngó Vưu Minh Ngôn thì đã sớm xuống núi ăn ngon uống sướng chứ đâu phải luân lạc đến nỗi chỉ có thể uống đan dược lúc trước mang theo cho đỡ đói.

Đúng vậy, tu vi của ma tu như y không đủ nên khác với những tiên quân này, mấy tháng liền không cần ăn uống.

Khi Ứng Vô Túc thấy tiên đồng bưng bánh ngọt đến lần thứ năm thì rốt cuộc không thể khống chế nổi tay mình, lấy hai miếng nhét vào ngực rồi lén lút trốn trong hang ăn bánh.


Y rơi lệ.

Oa oa oa......!
Bánh ngọt này ngon thật.

-
Tiên đồng tới lấy đĩa thoáng kinh ngạc, trên khuôn mặt như quả đào lộ ra vẻ khó tin rồi nhanh chóng biến mất, đem bánh ngọt còn lại về.

-
Tiên đồng một đưa bánh ngọt lặng lẽ tụ họp với đám tiểu đồng bọn rồi nói: "Ta kể các ngươi nghe, tiên quân ăn điểm tâm đấy!"
Tiên đồng hai phụ trách chăm sóc quả tiên: "Ngươi nói bậy, đưa bao nhiêu lần mà tiên quân có ăn lần nào đâu! Nhất định là chuột tha đi rồi!"
Tiên đồng ba quét rác: "Ngươi mới nói bậy! Trước phòng tiên quân sao lại có chuột được! Lỡ là khỉ thì sao?"
Tiên đồng một lại hàn huyên mấy câu với hai tiểu đồng bọn rồi về đếm lại bánh ngọt trong mâm.

Ồ, thiếu mất bánh vị đào, chẳng lẽ bị khỉ trộm đi thật sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương