Sầu Triền Miên
Chương 49: Thiệt tình triền miên

Biết được Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Sở Tiêu Lăng phải đi ra ngoài, Nữu Nữu lập tức yêu cầu đòi đi theo, kết quả đương nhiên là, bị "Cha mẹ" phản đối!

Lúc này, Nữu Nữu đang tràn ngập nước mắt đẫm lệ, nhìn Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ qua lại một hồi, cuối cùng chạy đến trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ, loạng choạng kéo ống tay áo của chàng, lại khẩn cầu

"Phụ thân, con muốn đi, con muốn đi. Ngài đã nói sẽ mang ta xuất cung. Ngài không giữ lời hứa, ngài là tiểu Cẩu, tiểu Cẩu gạt người!!"

Lưu Vân Lạc Kỳ ngồi xổm xuống, yêu thương dỗ dành nói

"Nữu Nữu ngoan, lần này không phải phụ thân đi du ngoạn,mà là việc chính sự, huống hồ, làm sao mà có thể mang theo Nữu Nữu xuất cung được..., đương nhiên ta rất muốn đi đến những nơi đẹp nhất ngắm cảnh cùng con rồi. Lần sau đi, lần sau nhất định mang theo Nữu Nữu đi, đi bao lâu cũng được!"

"Không, con muốn đi ngay lần này!!" Nữu Nữu bỗng nhiên dùng sức bỏ Lưu Vân Lạc Kỳ ra, chu cái miệng nhỏ, chợt căm giận trừng mắt nhìn chàng, dường như không đáp ứng sẽ không nhận chàng là phụ thân nữa.

Lưu Vân Lạc Kỳ thoáng chốc kinh ngạc, trước khi thống nhất giang sơn,chàng dẫn dắt thiên quân vạn mã huy sái tự nhiên, nay lại bị một tiểu oa nhi biến thành không biết làm sao.

Vì thế, chàng theo bản năng hướng tới bên cạnh Sở Tiêu Lăng, phát ra tín hiệu cầu cứu với nàng.

Nhìn chàng uể oải buồn rầu, đáy lòng Sở Tiêu Lăng khẽ cười, nếu không phải trước mắt giận dỗi chính là nữ nhi của mình, nàng sẽ không giúp hắn giải vây!

Cho chàng một cái nhìn tức giận, Sở Tiêu Lăng chậm rãi tới gần Nữu Nữu, bế bé qua một bên, biểu hiện vô cùng trìu mến lau đi nước mắt trên hai gò má của bé, dịu dàng nói

"Nữu Nữu còn nhớ rõ nương đã nói với con, đứa trẻ ngoan phải nghe cha mẹ đấy sao?"

Nữu Nữu nháy mắt, một hồi gật gật đầu.

"Lúc này Nữu Nữu không nên như vậy, chẳng lẽ Nữu Nữu không muốn làm bé ngoan?"

"Đương nhiên không phải, chẳng qua. . . . . ." Nữu Nữu lại một lần nữa chu cái miệng nhỏ, nắm chặt tay Sở Tiêu Lăng

"Nữu Nữu nhớ mẫu thân, Nữu Nữu muốn cùng mẫu thân đi chung!"

Chợt hốc mắt Sở Tiêu Lăng nóng lên, nàng cảm giác ra sao mà bỏ được bé!

"Nương, ngài mang con đi đi, cùng lắm con đáp ứng ngài, con sẽ ngoan ngoãn, tuyệt không như lần trước ." Nữu Nữu vốn muốn năn nỉ mẫu thân, ai ngờ ngược lại cho Sở Tiêu Lăng thêm cảnh giác, nhớ lại chuyện ngoài ý muốn lần trước, trong lòng nàng còn sợ hãi.

Không, mình không thể một lần nữa đau khổ vì phải mất đi nữ nhi, làm sao rối loạn, một khi tẩu tán, hậu quả càng thêm thiết tưởng không chịu nổi.

Vì thế, tâm đã mềm hóa của nàng nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

"Nữu Nữu, con nghe mẫu thân nói, nương cùng con. . . . . . So với trước đây, phụ thân đi lần này sẽ rất vất vả với công việc, đến lúc đó khẳng định không có thời gian chú ý tới con, vạn nhất lại bị thất lạc thì phải làm sao bây giờ? Nương đáp ứng con, vừa xong việc sẽ lập tức trở về, con ngoan ngoãn ở lại trong cung, bà nội sẽ chăm sóc cho con."

"Không cần!!"

Nhìn bé đang quật cường cố chấp bướng bỉnh, Sở Tiêu Lăng biết rõ có lẽ cách này không thể được, vì thế tiếp tục suy nghĩ, một hồi, ghé miệng qua, ở bên tai bé nói nhỏ vài câu.

Nữu Nữu nghe xong, lập tức nín khóc mỉm cười, gật đầu đồng ý, còn dặn nàng không được phép đổi ý!

Sở Tiêu Lăng khẳng định với bé bằng ánh mắt, bỗng nhiên chỉ hướng Lưu Vân Lạc Kỳ cách đó không xa.

"Vậy đi qua nói với cha một tiếng, nói con không đi, còn nữa, bảo người đi đường cẩn thận, bình an trở về!"

Nữu Nữu gật đầu, thân thể bé nhỏ tròn trịa thẳng đến trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ, lặp lại một lần lời Sở Tiêu Lăng đã dạy với chàng.

Lưu Vân Lạc Kỳ kinh ngạc kích động, ôm lấy bé, nội tâm cảm khái vô hạn. Sau một thời gian, buông Nữu Nữu ra, chàng ở bên tai Sở Tiêu Lăng nói ra một câu ý vị thâm trường ..., "Xem ra so với trẫm, ngươi có cách với Nữu Nữu, trẫm không khỏi hoài nghi, ngươi có phải là mẫu thân thân sinh của Nữu Nữu không?"

Sở Tiêu Lăng mỉm cười, còn có kinh hoảng.

"Như thế nào, không phải thật sự bị trẫm nói trúng rồi chứ?" Khóe miệng Lưu Vân Lạc Kỳ chứa một chút cười tà mị hứng thú.

Ổn định bối rối trong lòng, Sở Tiêu Lăng cho chàng một cái nhìn xem thường, tức giận nói

"Vậy có ai nói với hoàng thượng, ngài cùng Nữu Nữu nghiễm nhiên là cha và con gái thật sự?"

Sở Tiêu Lăng nhất thời quẫn bách, khiến cho lòng nghi ngờ cùng chú ý của chàng thêm tăng lên cao, quyết định không cùng chàng đôi co thêm, giả bộ nghiêm túc biện giải.

"Thì phải rồi, tiểu hài tử, ở chung lâu ngày với nhau sinh ra cảm tình, đối với ngươi sinh ra ỷ lại, tự nhiên khâm phục tôn kính . Ta cùng Nữu Nữu hợp ý như vậy, bé coi ta trở thành mẫu thân đối đãi cũng không kỳ lạ!"

Thấy nàng vội vàng giải thích, trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ một trận cười thầm, quyết định tạm thời tha cho nàng một lần, chàng cho rằng, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ đi vạch trần" chân tướng" . (ai noí LK ca ko thủ đoạn nào p(>0

Vì thế, chàng chuyển đề tài

"Đúng rồi, ngươi vừa rồi dùng cách gì với Nữu Nữu, làm bé ngoan ngoãn nghe theo?"

"Bí mật!!" Tiêu Lăng cùng Nữu Nữu đồng thanh ứng một câu.

Lưu Vân Lạc Kỳ ngẩn ngơ, ảo não qua lại đánh giá các nàng, tuấn nhan dần dần vẽ ra cười khổ không biết phải làm sao. . . . . .

Kế tiếp, bởi vì chuyện quá khẩn cấp, buổi sáng Lưu Vân Lạc Kỳ và mọi người liền xuất phát. Chàng an bài Sở Tiêu Lăng và mình một chiếc xe ngựa, vài quan viên cùng Thái y một chiếc xe ngựa, từ 20 thiết kỵ cùng mặt khác thị vệ bảo hộ, văn võ bá quan cung tiễn xong, đội ngũ chậm rãi rời khỏi hoàng cung.

Dọc theo đường đi, Lưu Vân Lạc Kỳ dụ dỗ, ngọt ngào, không ngừng dùng ngôn ngữ chiếm tiện nghi của Sở Tiêu Lăng, ngya từ đầu đã hoàn toàn quên mấy ngày hôm trước bị nàng chọc cho tức giận mà thề sẽ không bao giờ để ý tới nàng.

Đối với sự chai mặt của chàng, Sở Tiêu Lăng nhìn không quen mắt, đột nhiên bị chàng làm cho buồn rầu không chịu nổi, nhưng lo lắng đến không phải thực quá đáng, lại do đường xá phức tạp, liền cũng mặc kệ chàng.

Đội ngũ đi không ngừng nghỉ, đến giữa trưa ngày thứ năm đã đến thành Hoài Nam, ở tạm trong một biệt uyển .

Tình cảnh nơi này, so với trong tưởng tượng có vẻ tốt hơn rất nhiều, bởi vậy tất cả mọi người nghỉ tạm, lập tức bắt đầu bận rộn .

Lưu Vân Lạc Kỳ cũng thu hồi cợt nhả ngày thường, thể hiện ra vẻ thâm trầm ổn trọng, quyết đoán anh minh.

Đêm lạnh như nước, áng mây ở trên không thong dong tản ra, nghe được cả tiếng nước róc rách chảy, Hoài Nam ban đêm, phá lệ yên tĩnh.

Sở Tiêu Lăng bưng một chậu nước ấm, chậm rãi tiến vào phòng ngủ của Lưu Vân Lạc Kỳ, nói với người đứng lặng trước cửa sổ một câu:

"Hoàng thượng, lại đây ngâm chân đi!"

Trong nước nàng còn bỏ thêm một loại thảo dược, có thể làm thư giãn gân cốt, tiêu trừ mệt nhọc.

Lưu Vân Lạc Kỳ hoàn hồn, đầy mặt mệt mỏi,ủ rũ ngồi xuống giường, miệng phát ra thở dài.

Sở Tiêu Lăng ngồi xổm người xuống, chuẩn bị giúp chàng cởi giày, không ngờ lại bị chàng ngăn cản.

"Trẫm đều tự mình làm!"

Sở Tiêu Lăng ngẩn người, bỗng nhiên suy nghĩ, hiền thê của hắn lẽ ra phải hết sức hầu hạ tốt chứ? Vẫn là. . . . . .

Sở Tiêu Lăng còn đang suy nghĩ, Lưu Vân Lạc Kỳ đã bỏ đi đôi vớ, ngâm hai chân vào trong nước, thoải mái bất ngờ làm cho chàng hô to một hơi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Sở Tiêu Lăng một hồi, đột nhiên nói

"Nha đầu, ngươi nghĩ kế tiếp trẫm phải làm gì?"

Sở Tiêu Lăng định thần lại, đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức trả lời:

"Ty chức chỉ là một nữ lưu, đại sự lần này không có tư cách xen vào, hoàng thượng. . . . . . Vẫn là hỏi các đại nhân khác đi!"

"Trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi! Thử nói một chút đi." Ngữ khí Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm kiên định, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt chàng, cũng trở nên cực nóng .

Sở Tiêu Lăng thấy thế, cũng không kiêng kỵ nữa, lớn mật nói ra suy nghĩ.

"Ty chức cho rằng, muốn ngăn cản dịch bệnh lan tràn, chữa khỏi cho người bệnh, đầu tiên phải có một hoàn cảnh yên ổn, việc cấp bách là phải trấn an dẹp loạn dân đi!"

"Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, căn bản bọn họ không nghe lời trẫm nói, vẫn cho rằng triều đình đã vứt bỏ bọn họ, không coi trọng bọn họ!"

Nhớ tới ban ngày, tuấn nhan Lưu Vân Lạc Kỳ tức khắc hiện ra vẻ bất lực cùng uể oải, còn có thản nhiên buồn bực.

Sở Tiêu Lăng mím môi, lại nói:

"Hoàng thượng hôm nay biểu hiện tốt lắm, thái độ thực tâm với nhân dân, nhưng mà, những người đó dù sao cũng là dân chúng bình thường, vừa chịu qua trọng thương, tâm linh tư tưởng khó tránh khỏi có điểm cực đoan. Cho nên, việc trấn an cần tiến hành theo lâu dài, chỉ cần hoàng thượng kiên trì, để cho bọn họ nhìn đến triều đình có thành ý cùng quan ái, bọn họ chắc chắn chậm rãi mềm hoá, cho đến cuối cùng hoàn toàn thỏa hiệp hàng phục!"

Lý Vân Lạc Kỳ nghe xong, cũng thấy có lý, tự đáy lòng không khỏi cảm thán.

"Xem ra, lần này trẫm mang theo ngươi đồng hành, là một quyết định sáng suốt!"

Sở Tiêu Lăng liền giật mình, môi anh đào dần dần há hốc, thấy chàng đã thư thái đi nhiều, vì thế nâng chân của chàng lên, đặt ngang trên giường, dùng vải mềm lau khô.

Lần này, Lưu Vân Lạc Kỳ không cự tuyệt, lẳng lặng hưởng thụ sự hầu hạ của nàng, cảm thấy nàng muốn rời đi, nhanh chóng kêu nàng lại

"Nha đầu, có không hãy ở lại? Bồi trẫm. . . . . . Nói chuyện?"

Nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, Sở Tiêu Lăng tự nhiên rõ ràng nghĩ tới sẽ có chuyện gì xảy ra, hơn nữa người nam nhân trước mắt này vô lại ti tiện xấu tính, mọi người có lý trí sẽ không lưu tâm, nhưng mà, người kia giấu kín ham muốn cùng đôi mắt cô tịch, vậy mà nàng cũng nổi lên do dự.

"Ngươi yên tâm, chưa được ngươi cho phép, trẫm tuyệt không xằng bậy!" Lưu Vân Lạc Kỳ bỏ thêm một câu, có thể thấy được là chàng đang vô cùng hi vọng nàng có thể lưu lại.

Phải không? Không được chính mình đồng ý, hắn thật sự sẽ không sàm sỡ? Mình nên tin tưởng hắn sao? Dù sao, hắn từng có nhiều phẩm tính, căn bản là không đáng tin tưởng.

Sở Tiêu Lăng còn đang do dự không biết phải làm sao, cánh tay dài của Lưu Vân Lạc Kỳ đã vung lên, kéo nàng xuống, để nàng ngồi ở bên cạnh mình.

Nói là có chuyện, kì thực im lặng mà chống đỡ. Cũng khó trách, lâu như vậy tới nay, bọn họ ở chung cục diện đã ít lại càng thêm ít, lại có thể nào lập tức làm được không hề tiếp đất cầm đuốc soi bóng đêm!

Lưu Vân Lạc Kỳ đã nằm xuống, thân hình cao lớn cường tráng cơ hồ chiếm hết cả giường, con ngươi sáng nhìn thẳng lên đỉnh màn, khuôn mặt ngày thường cương nghị nguội lạnh giờ phút này đang bày ra nhu hòa, không màng danh lợi.

Sở Tiêu Lăng không nói một lời, hai tay đặt trên gối, buông xuống đầu, không cách nào làm cho người khác nhìn ra giờ phút này nàng đang nghĩ gì.

Bỗng dưng, Lưu Vân Lạc Kỳ bắt lấy cánh tay của nàng, thưởng thức khen

"Ngọc thủ xanh miết, mượt mà bóng loáng, trắng nõn thon dài, có phải thường xuyên ngâm vào trong đậu hủ?"

Sở Tiêu Lăng vốn muốn giãy ra, vừa nghe thấy lời của chàng, bất giác ngừng động tác, theo bản năng đáp

"Đậu hủ luôn là do mẫu thân nấu, mỗi ngày ta phụ trách việc đi bán mà thôi!"

"Trẫm rất ngạc nhiên, trước kia ngươi thích cuộc sống bán đậu hủ hay là, thích cuộc sống trong Vương Phủ? Hoặc là. . . . . . Cuộc sống bây giờ?" Lưu Vân Lạc Kỳ lại nói, tiếp tục xoa nắn tay của nàng.

Sở Tiêu Lăng đầu tiên là ngẩn người, lập tức không đáp hỏi lại:

"Hoàng thượng muốn nghe lời thật lòng?"

Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn nhan cứng đờ, chuyển khai đề tài

"Ngươi thích nhất là hoa gì? Hoa Lăng sao?"

Thấy chàng tư duy xoay chuyển nhanh như vậy, Sở Tiêu Lăng thật có chút không quen, bất quá, cũng gật đầu.

“Hoa Lăng, mộc mạc tự nhiên, không quá đẹp đẽ khinh người, cũng không bách hợp thanh thuần đáng yêu, nhưng lại có sự độc đáo riêng của mình, cả người tản ra một khí chất, hấp dẫn người ta không tự chủ được mà tới gần nó!"

Chàng tự cảm thán, làm cho Sở Tiêu Lăng càng thêm kinh ngạc, chàng đêm nay làm sao vậy? Thế nào nói chuyện cảm tính khó hiểu như vậy?

"Ngươi biết không, trẫm cũng biết cách dùng lá cây thổi, đã từng, trẫm hi vọng có thể cùng ngươi song tấu 1 khúc, chính là, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả trẫm cũng không dám xác định, tương lai có còn cơ hội này hay không. . . . . ."

Tiếng nói hùng hậu càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, thì ra, chàng đã ngủ rồi, ngón tay chàng, vẫn như cũ cùng năm ngón tay của nàng quấn chặt .

Sở Tiêu Lăng cũng không vội rút tay ra, chỉ hơi chút nghiêng qua đổi tư thế ngồi, lẳng lặng dịu dàng với chàng.

Cũng giống như ba năm trước đây, khi nhìn chàng ngủ say, có vẻ rất bình thản, vừa có nét thành thục, lại vừa có nét trẻ con ngây thơ, càng tăng thêm vẻ quyến rũ .

Trải qua năm tháng tôi luyện, chàng so với trước kia nhiều hơn một phần tang thương cùng nội liễm, nhưng tuấn mỹ không thay đổi, ngược lại làm cho người ta nảy sinh. . . . . . đau lòng nói không nên lời.

Nhìn lâu, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh của Nữu Nữu, cảm giác trước kia, cảm thấy lông mày Nữu Nữu giống như đã từng nhìn thấy, hiện tại cuối cùng hiểu được, thì ra, đôi lông mày của Nữu Nữa giống chàng, trên trán hai người đều lộ ra anh khí, tự tin cùng kiêu căng.

Cứ như vậy, Sở Tiêu Lăng duy trì tư thế ngồi cố định, cơ hồ nhìn không chuyển mắt, yên lặng ngắm nhìn chàng, thẳng đến bên ngoài vang lên tiếng trống canh thanh mới thanh tỉnh.

Nhẹ nhàng đứng lên, nàng thay chàng đắp kín mền, lại là đăm chiêu ngóng nhìn chốc lát, mới rón ra rón rén bước ra khỏi phòng . . . . . .

Kế tiếp, Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục áp dụng chính sách mềm mỏng, những người có địa vị cao đã đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, vô cùng kiên nhẫn trấn an loạn dân, nên mấy ngày sau, đám loạn dân cuối cùng bị cảm động, đều thần phục.

Cứu người tiếp tục, Sở Tiêu Lăng tuy không phải chính thức là Thái y, nhưng cũng có chức danh giống các Thái y, không chối từ lao khổ, thành tâm thành ý khám và chữa bệnh cho mọi người, thứ nhất, nhìn bọn họ chịu đủ ốm đau tra tấn, tâm nàng không đành lòng cảm giác sâu sắc đồng tình; thứ hai, nàng hi vọng sớm ngày chuẩn bị cho tốt, chấm dứt hành trình hồi cung gặp nữ nhi.

Cùng Lưu Vân Lạc Kỳ quan hệ, bất tri bất giác nổi lên biến hóa vi diệu.

Mỗi đêm, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn kéo nàng đến nói chuyện, cùng như lần đầu tiên vậy, đều là chàng nói, nàng nghe.

Chàng cùng nàng hàn huyên rất nhiều, khiến nàng hiểu thêm về chàng rất nhiều, đến nỗi âm thầm có chút thay đổi với chàng.

Không biết có phải bởi vì đang ở trong hoàn cảnh trầm trọng ác liệt hay không, hoặc là chàng thật sự lãng mạn như lúc đầu, so với trước mặt dân chúng, Lưu Vân Lạc Kỳ trở nên quy củ, trừ bỏ ngẫu nhiên vuốt ve nàng, liền không hề có cử chỉ thân mật.

Hai người ở chung, vô cùng thoải mái, không có tương kính như tân, nhưng hữu thuyết hữu tiếu, Sở Tiêu Lăng dần dần tiêu tan, thiệt tình cùng chàng tương đối.

Hôm nay, Sở Tiêu Lăng dậy sớm như ngày thường, lại thấy đầu mình đau khó nhịn, mệt mỏi cực độ, thân thể nóng lên, nàng vội đỡ xuống giường, nề hà mềm yếu vô lực.

Mình bị làm sao rồi? Chẳng lẽ là tối hôm qua ngủ được ngon giấc, khiến hôm nay tinh thần không tốt?

Vừa vặn lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa, còn có nha hoàn kêu gọi

"Sở Thái y, ngài có ở đây không? Đã dậy chưa?"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Sở Tiêu Lăng chuẩn bị trả lời, lại phát hiện, thanh âm của mình khàn khàn căn bản nói không ra lời.

Nha hoàn lại kêu thêm vài lần nữa, sau đó ngừng, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần.

Đoán chừng là không được đáp lại,nha hoàn kia đã chạy đi kêu người tới. Một hồi, tiếng bước chân lại vang lên, vô cùng trầm trọng dồn dập, tựa hồ không chỉ một người, tiếng đập cửa cũng trở nên ồ ồ, kèm theo Lưu Vân Lạc Kỳ lo lắng gọi

"Nha đầu, nha đầu ngươi đang ở bên trong sao? Mở cửa, mau mở cửa ra!"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Sở Tiêu Lăng vẫn không thể nói được. Không lâu, cửa phòng bị phá, Lưu Vân Lạc Kỳ tiến vào, thẳng đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy của Sở Tiêu Lăng, bất giác càng thêm hoảng hốt

"Ngươi làm sao vậy, không sao chứ? Người đâu, mau truyền Thái y!"

Thái y nghe tin rất nhanh chạy tới, chẩn bệnh cho Sở Tiêu Lăng, lát sau, từ ngưng trọng chuyển qua kinh hoảng

"Khởi bẩm hoàng thượng, Sở Thái y bị ôn dịch lây bệnh rồi!"

Mọi người vừa nghe, đều bị kinh hãi, đều lấy ra khẩu trang tùy thân mang vào; mà Lưu Vân Lạc Kỳ, cũng đột nhiên chấn trụ.

"Ôn dịch lây bệnh, khẩn cầu hoàng thượng tức tốc rời đi!"

Bỗng dưng, một Thái y nhắc nhở.

"Trẫm không có việc gì, trẫm đã dùng qua thuốc phòng dịch, các ngươi mau đưa Sở Thái y khám và chữa bệnh!" Lưu Vân Lạc Kỳ cự tuyệt, cả người tiếp tục bị bủa vây trong lo lắng .

Thái y không đồng ý:

"Không sai, nói như vậy, dùng qua thuốc phòng dịch liền sẽ không phát bệnh, nhưng Sở Thái y cũng dùng qua, nàng vẫn bị lây bệnh, bởi vậy có thể thấy được, thuốc này không có bảo đảm, để ngừa vạn nhất, hoàng thượng vẫn là ra ngoài trước đi. Nơi này giao cho bọn thần là được, bọn thần cần phải chữa khỏi cho Sở Thái y!"

"Bớt xàm ngôn đi! Trẫm là con trời, có Kim Long hộ thể, không cần các ngươi quản giáo trẫm! Các ngươi nhanh chữa cho Sở Thái y!" Lưu Vân Lạc Kỳ cự tuyệt, cả người tiếp tục bị vây trong trạng thái lo lắng, mày kiếm chau lên, không kiên nhẫn giương cánh tay lên, giọng điệu không tha phủ quyết.

Đoàn người thấy thế, nghĩ rằng muốn Lưu Vân Lạc Kỳ rời đi không có khả năng, liền không hề lãng phí đấu võ mồm.

Mà Sở Tiêu Lăng, bỗng nhiên nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Lưu Vân Lạc Kỳ một chút, dùng ánh mắt gọi chàng rời đi.

Ngược lại Lưu Vân Lạc Kỳ nắm chặt tay nàng hơn, đau lòng an ủi nàng:

"Nha đầu, đừng sợ, trẫm không có việc gì. Còn nữa, ngươi cũng sẽ không có việc gì, trẫm sẽ không để cho ngươi có việc gì xảy ra!"

Kế tiếp, mọi người phân công hợp tác, lưu lại hai Thái y phụ trách cứu trị cho Sở Tiêu Lăng, những người khác tiếp tục đi cứu trị nạn dân.

Lưu Vân Lạc Kỳ đem sự vụ công đạo cấp cho vài đại quan xử lý, bản thân thì ở lại trong biệt uyển, một tấc cũng không rời, canh giữ bên người Sở Tiêu Lăng .

Toàn bộ quá trình, Sở Tiêu Lăng bị vây trong Hỗn Độn cùng mơ hồ, khi thì thanh tỉnh, khi thì ngủ say, tất cả quanh mình không hề hay biết, nàng chỉ biết là, khi tỉnh dậy,luôn có Lưu Vân Lạc Kỳ ở bên coi chừng; khi ngủ cũng được cánh tay cường kiện ôm lấy.

Ngày tháng bị dày vò tra tấn trôi đi, Sở Tiêu Lăng phát bệnh đã hơn 3 ngày, Thái y luôn toàn lực cứu trị, ngại nhất chính là một chút khởi sắc cũng không có, việc này làm Lưu Vân Lạc Kỳ gấp đến độ thượng thoan hạ khiêu, giận dữ không thôi.

Lúc này, chàng đại thanh rít gào:

"Các ngươi ai có thể nói cho trẫm hay, vì sao nàng một chút khởi sắc cũng không có, các ngươi có thể khám và chữa bệnh bên ngoài cho nạn dân, vì sao trị không hết cho nàng!!"

Khách quan cho là Lưu Vân Lạc Kỳ uy giận, Sở Tiêu Lăng ngược lại trấn định rất nhiều, có lẽ là nàng không có khí lực đi ai thán thương tâm, đôi tay nhỏ bé nhu nhược của nàng, run run cầm bàn tay to của chàng, dùng tiếng nói khuyên giải an ủi chàng:

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, Xin. . . . . . Xin đừng tức giận, khiến bọn họ. . . . . . Từ từ sẽ hết!"

Thấy cả người nàng bị bệnh hành hạ đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, khí yếu như tơ, không còn hình người, chẳng những Lưu Vân Lạc Kỳ tim như bị đao cắt, hơn nữa hối hận vạn phần.

Sớm biết vậy, không nên để nàng theo tới, nếu không nàng cũng sẽ không bị khổ như thế này.

Trong lòng đau đều đau, khó có thể hình dung, chàng ôm cổ của nàng, dùng khuôn mặt mình đi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng

"Nha đầu, thực xin lỗi, trẫm làm phiền, trẫm để ngươi chịu khổ! Thực xin lỗi, trẫm đáng chết, thực xin lỗi. . . . . ."

Nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ lộ ra bi thiết hiếm thấy trên khuôn mặt, hai vị Thái y cũng cực kỳ bi thương, Lương Thái y trầm ngâm một lát, đem kết quả quan sát vài ngày báo ra:

"Khởi bẩm hoàng thượng, Sở Thái y tựa hồ không chỉ là mắc ôn dịch, còn có dấu hiệu trúng độc!"

"Trúng độc? Độc tính gì? Làm sao có thể trúng độc?" Lưu Vân Lạc Kỳ ngẩng mặt lên, lại một lần nữa lo lắng rống to.

"Cụ thể là độc gì, bọn thần còn đang khám bệnh, bất quá có thể bước đầu xác định, loại độc này lực ngưng tụ mạnh mẽ, Sở Thái y dịch chứng đều không phải là không có chuyển biến tốt đẹp, mà là bởi vì loại độc này làm khó dễ, làm cho mầm độc ôn dịch không thể tiêu tán, khiến bệnh dịch của Sở Thái y không thể trị hết ."

Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe, lại là một trận cuồng nộ.

"Vậy còn chờ gì nữa, mau tra ra! Còn nữa, độc này trúng thế nào, tốt nhất các ngươi cũng tra rõ ràng cho trẫm!"

Sở Tiêu Lăng bị một câu nói này đả động, không khỏi nhớ lại vài ngày trước, cũng hiểu rõ bệnh trạng cùng đặc thù, một hồi, trầm trọng nói:

"Là Tuyết Ngưng!"

"Phải! Tuyết Ngưng, tính băng hàn, uống để thanh nóng giải độc, nếu kết hợp cùng hoa Mạn Đà La, không có người nào có thể chống đỡ độc dược, nếu không khiến người ta mềm yếu vô lực, chậm trễ trị bệnh thì sẽ..., còn có thể làm cho người ta đau đớn mà chết đi!"

Sở Tiêu Lăng vừa nhớ lại y thuật sư phụ đã dạy, vừa nghiêm túc nói ra.

Hai Thái y nghe xong, bất giác hoảng sợ lo lắng.

"Vậy. . . . . . Xin hỏi Sở Thái y, loại độc này có thể có cách?"

Sở Tiêu Lăng thở hổn hển một hơi, nói tiếp:

"Thiên hạ vạn vật, bao gồm độc dược, đều là tương sinh tương khắc, cỏ này hợp âm hợp dương, sống ở đỉnh trên vách đá, vùng Hoài Nam này đang có, giải dược cũng là nó! Các ngươi chỉ cần đến hái, ta dùng nước, liền có thể trừ độc!"

Tâm tình Lưu Vân Lạc Kỳ, giống như đeo đá, cuối cùng buông xuống không ít, lập tức phân phó Lương Thái y dẫn đội quân thúc ngựa đến Trúc Mộc Phong hái thuốc.

Theo đám người Thái y vừa rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại, Lưu Vân Lạc Kỳ vừa vỗ về khuôn mặt Sở Tiêu Lăng, vừa vui vẻ thở dài.

"Nha đầu, đừng lo lắng, cuối cùng có hi vọng rồi, ngươi rất nhanh sẽ khá hơn!"

Sở Tiêu Lăng khẽ gật đầu, cười suy yếu,

"Lời này hẳn là do ty chức nói với hoàng thượng mới đúng, kỳ thật ty chức thật sự không có việc gì, hoàng thượng yên tâm, cũng không cần . . . . . . Khổ sở!"

"Đúng, trẫm không nên khổ sở, không nên sốt ruột, không nên phát giận với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy ngươi chịu đủ tra tấn của bệnh ma trẫm lại bất lực, trẫm liền cảm thấy vô cùng thất bại và uể oải. Vừa nghĩ tới ngươi có thể ròi bỏ trẫm, trẫm lại thống khổ, hoảng sợ đủ kiểu. Ngươi biết không, trẫm còn có rất nhiều nguyện vọng cùng ao ước muốn thực hiện, mà chút nguyện vọng cùng giấc mộng, phải có ngươi tham gia vào, cho nên, trẫm không thể mất ngươi, thật sự không thể mất ngươi, nha đầu, hứa với trẫm, đừng rời bỏ trẫm, trăm ngàn lần đừng rời khỏi trẫm, Được không? Được??"

Phát ra một tràng dài ôn nhu, khiến trong lòng Sở Tiêu Lăng trăm mỗi tơ vò, giống như thủy triều trào dâng mênh mông, đại khái là bởi vì sinh bệnh mà đặc biệt yếu ớt, trong khoảnh khắc, nàng quên mất chàng từng xấu xa, đem đủ loại khổ sở mình từng chịu qua cùng bi thống đều gạt bỏ, lúc này chỉ cảm thấy chàng rất tốt, không thể bới móc, làm cho người ta vô cùng cảm động, thậm chí làm cho người ta thật muốn lấy thân báo đáp.

Trong lòng đang trăm mối tư vị, ngàn vạn suy nghĩ không thể làm rõ, nàng ôm lấy chàng, khuôn mặt nép vào trước lồng ngực ấm áp của chàng, quyến luyến sự nhu tình chân thành cùng an toàn ấm áp của chàng.

Trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ cũng là cảm khái vô cùng, ôm chặt nàng, sợ hơi chút buông tay nàng sẽ đột nhiên biến mất.

Qua hai ngày, Thái y thái đem giải dược đến, giải độc cho Sở Tiêu Lăng, còn chữa khỏi toàn bộ ôn dịch lây bệnh.

Cao hứng nhất chính là Lưu Vân Lạc Kỳ, cả người so với mấy ngày hôm trước khác xa nhau, xem ra khuôn mặt tuấn tú không còn bị mây đen dầy đặc, nay đã sau cơn mưa trời lại sáng.

Lúc này bóng đêm càng dày đặc, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ chói ngời chậm rãi di chuyển, Sở Tiêu Lăng đang ở trong phòng ngủ của Lưu Vân Lạc Kỳ đấm bóp cho chàng.

Nhìn chàng gầy đi hẳn, nhớ tới hơn nửa tháng nay chàng một tấc cũng không rời làm bạn bên cạnh, cảm động kích động lại một lần tràn ngập ở trong lòng của nàng.

Trải qua lần sinh bệnh này, cả người nàng đã thay đổi, tất cả đều vì chàng.

Không biết có tâm hữu linh tê hay không, Lưu Vân Lạc Kỳ vốn đang nhắm mắt yên lặng, đột nhiên mở đôi mắt sâu thẳm tối đen, nghiêng một bên đầu, đem nàng kéo đến trên đùi của mình.

Sở Tiêu Lăng giật mình, cũng không giãy dụa, chỉ ngơ ngác nhìn chàng, nhìn chàng đang vuốt ve gương mặt của mình, một hồi chàng cúi đầu xuống, ánh mắt từ từ đi xuống, khuôn mặt, chóp mũi, cuối cùng làn môi.

Theo nụ hôn của chàng làm nhiệt độ tăng thêm, trên người nàng đột nhiên truyền đến run run, tim đập nhanh hơn, phản kháng vốn yếu ớt cùng lý trí đã sớm theo tình triều trong cơ thể mà biến mất, bên ngoài cũng nhân một luồng sóng đã lâu lại quen thuộc tập kích, xụi lơ khi nhìn chàng hoài bão, say mê hồn nhiên vong ngã, thì chàng rốt cục buông nàng ra.

Nhẹ nhàng vỗ về da thịt non mịn của nàng, đôi mắt Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm đắm chìm,làn da của nàng thập phần trắng trẻo, nõn nà, còn đỏ ửng tự nhiên, làm cho người ta nhớ... muốn cắn một ngụm, nghĩ xong, chàng thật sự ở trên vai thơm của nàng khẽ cắn xuống, rồi sau đó tiếp tục nóng cháy tà mị, dừng ở khuôn mặt nàng.

Bị chàng tùy ý nhìn chằm chằm như vậy, Sở Tiêu Lăng nhất thời khốn quẫn xấu hổ không biết như thế nào cho phải, dưới ánh mắt nóng rực của chàng, độ ấm chưa hoàn toàn biến mất thậm chí mạnh hơn, hai má cũng là kìm lòng không đậu đỏ bừng lên, tâm như nổi trống giống như bị khiêu khích nhanh hơn.

Con ngươi đen nhánh khóa lại vẻ mặt của nàng, đôi môi mỏng khêu gợi cong một chút cười tà tứ, bàn tay ấm áp vô cùng ma lực, nhẹ nhàng đặt lên chiếc quần lụa mỏng của nàng, hướng đến chỗ tư mật của nàng thăm dò, một hồi, thấy nàng cái miệng nhỏ nhắn dồn dập thở dốc, chàng khẽ cười nói:

"Nha đầu, thân thể của ngươi tựa hồ đã vì trẫm chuẩn bị xong!"

Sở Tiêu Lăng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, móng tay dùng sức bấu chặt bờ vai của chàng, thân thể mềm mại đột nhiên trở nên cứng ngắc. "Ngoan, thả lỏng, trẫm sẽ không làm hại đến ngươi!"

Cằm của nàng được nâng lên. Nhìn đôi mắt thâm thúy đen nhánh của chàng, Sở Tiêu Lăng thấy được sự kiên định cùng dịu dàng, còn có tình yêu cùng thương tiếc, so với dĩ vãng đều chân thật hơn, nàng như ngã vào nơi sâu thẳm nhất, đã quên hết thảy.

Vì thế, nàng thật sâu hô hấp mấy hơi thở, thả lỏng thân mình. Lúc này, bờ môi của chàng lại một lần nữa bao trùm lên cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, bắt đầu cướp đi cái lưỡi thơm tho của nàng, cùng nàng tận tình dây dưa, trao đổi hơi thở lẫn nhau.

Nàng bị hôn đến thần hồn điên đảo, bất lực xụi lơ ôm chặt chàng vào trong lòng, toàn bộ thân mình mềm nhũn, hoàn toàn không có chút sức lực. Một hồi lâu sau, chàng cũng kết thúc nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã này .

Hai mắt Sở Tiêu Lăng nhuốm 1 tầng sương mù, hơi thở như lan, lúc này mới giật mình, quần lụa mỏng của mình không biết đã bị rút đi từ bao giờ, mà chàng, cũng là thân không mảnh vải!

"Nha đầu, có phải đã cảm thấy cả người nóng lên không?"

Chàng ngừng hôn, cố ý ở bên tai nàng thổi hơi. Sở Tiêu Lăng mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng xấu hổ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, chàng nói không sai, tình huống lúc này của bản thân cùng chàng đêm trước khi xuất chinh năm đó giống nhau.

Bất quá, nàng sẽ không nói cho chàng biết, bởi vì nàng không thể để cho chàng đắc ý.

Huống hồ, chính mình chỉ cần một đáp ứng, chứng tỏ lại cùng chàng dính dáng đến, nói không chừng. . . . . . Hơi chút không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu, ngã tan xương nát thịt.

Phiếm nước gợn ánh mắt, ngây thơ thanh linh như vậy, không mang theo tỳ vết nào; dung nhan tuyệt mỹ lộ ra khí chất thoát tục, khắp nơi tản ra thần bí mê người, dục vọng của Lưu Vân Lạc Kỳ bị kích thích, cũng nhịn không được nữa. . . . . . .

Ghế dựa lớn không ngừng lắc lư, rung động, một hồi triền miên chính thức tiến vào cao trào, cảnh xuân kiều diễm tràn ngập toàn bộ căn phòng, thật lâu mới có thể bình ổn.

Hoan ái chấm dứt, Sở Tiêu Lăng đổ mồ hôi, mềm nhũn dựa vào trên người chàng, mệt mỏi thở hổn hển, cả người cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, cảm thấy sinh mệnh vô cùng tràn trề sức sống.

Lưu Vân Lạc Kỳ cũng người đầy mồ hôi, dục vọng trong cơ thể vẫn cao ngất chưa hết, nhìn nàng bộ dạng kiều mỵ, một lát sau, đứng lên, ôm nàng đi nhanh tới trước giường, ôn lại uyên mộng trong trướng, một đêm triền miên cho đến sáng. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương