Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín
-
Chương 7
Vị thánh bảo trợ cho những người tình nhục nhã hẳn đang đỡ đầu cho cô. Một xe taxi sân bay đang thả khách bên ngoài hành lang khi cô lao ra đó. Cô trốn được trước khi Seth theo kịp cô xuống gác và ép cô vào trạng thái kích động.
Hiện giờ cô đang chênh vênh trong trạng thái đó đây, và đang phải dùng đến mọi mánh khóe để ngăn chặn. Người lái xe tóc hoa râm cũng biết điều đó. Ông ta liên tục liếc nhìn vào gương chiếu hậu, đôi mắt sau cặp kính dày chứa vẻ lo lắng.
“Cô ổn chứ, cô gái?”
“Tôi ổn, cảm ơn ông.”
Môi cô tê liệt khi chúng định hình lên cụm từ quen thuộc kinh khủng đó. Cô suýt thì phá ra cười nhưng rồi chặn lại. Tiếng cười sẽ mở cửa xả lũ. Rồi nước mắt sẽ trào ra và rồi cô sẽ mất sạch kiểm soát.
Tôi ổn, cảm ơn. Cô đã nói thế suốt mười bảy năm trong khi cô đang chết mòn. Cô không ổn. Cô suy sụp hơn bao giờ hết, nói ra được điều đó thôi cũng phải cố gắng đáng kể lắm rồi. Và lần này tất cả là lỗi của cô.
Cô mong chờ gì cơ chứ? Cô đã cố gắng quá sức để sửa chữa sai lầm, như thường lệ, và nhảy lên giường với một người đàn ông mà thậm chí còn chẳng thèm đi ăn tối với anh ta hay trao đổi những thông tin cá nhân cơ bản. Cô không biết anh ta đã lớn lên ở đâu hay đã học trường đại học nào và thậm chí đến số điện thoại của anh ta cũng không biết nốt. Cô thật dâm đãng. Cô phải đương đầu với hậu quả thôi.
Nhưng cô teo quắt lại vì đau đớn đến mức cô hầu như không thở nổi.
Nghĩ như nữ hoàng cướp biển ấy, cô nhắc nhở mình.
Còn khuya! Nữ hoàng cướp biển thừa khôn ngoan để dùng một người đàn ông vì mục đích tình dục mà không để các hàng rào phòng thủ của mình sụp đổ, kể cả khi cơ thể cô ta tan ra vì khoái lạc. Cô ta hẳn sẽ có tâm trí để nói ra một câu nào đó khác câu “Đi chết đi” thẳng thừng, thô tục. Một câu đâm thủng tim hay ít nhất cũng bẻ gãy xương anh ta. Cô không nghĩ gã khốn nạn đó sở hữu một trái tim.
Cơn bão sắp đến. Cô dồn nén và đếm ngược từng giây để tới được một chốn riêng tư rồi mới sụp đổ, một mình cô từ những ngày cô còn đi học. Tám, bảy, khi cô trả tiền taxi và phóng lên các bậc thềm trước nhà. Sáu, năm, và cô phải thử rất nhiều lần mới đút được chìa khóa vào ổ với những ngón tay run rẩy. Bốn, cuối cùng chìa khóa cũng vào ổ và xoay được. Ba, cô đẩy cửa ra. Hai…
“Chào buổi tối Raine.”
Cô rít lên và nhảy bổ ra khỏi cửa.
Victor Lazar đang ngồi ườn trong phòng khách, nhấp một cốc whiskey. “Tôi hy vọng cô thứ lỗi cho tôi vì đã tự tiện dùng quầy bar. Tôi quen thuộc với ngôi nhà này, cô biết đấy. Mấy tháng trước thôi, chính tôi là người dự trữ đồ cho quầy bar này”, ông ta nói.
“Tôi hiểu. Ừm, ổn cả”, cô thì thào.
Ha. Lại thế nữa rồi. “Cô Tử Tế” sợ làm người khác phật ý dù cho người ta có giẫm thẳng lên mặt cô, ổn hết.
Victor cười khuyến khích cô và ra dấu cho cô vào nhà. Cô bước một bước vào trong. Cô sẵn sàng bỏ chạy. Adrenaline chảy dồn dập, não xoáy tròn với vô số lý do hợp lý cho sự xuất hiện của ông ta ở đây, không mời mà đến, trong phòng khách nhà cô. Không có lý do nào tốt đẹp hết.
Chúa nhân từ, xin đừng để ông ta gạ gẫm con, cô hoảng loạn nghĩ. Không thể chấp nhận điều đó. Không đời nào. Thật quá đáng. Cô sẽ bỏ chạy, la hét, và nếu giấc mơ có quay lại thì cô sẽ đập đầu vào tường phòng giam độn bông của mình cho tới khi nó tự nhiên biến mất trong một đám sương máu là xong.
Cơn giận dữ đối với sự ngạo mạn của ông ta dần dần trỗi dậy như bọt bong bóng nổi lên từ vực sâu thăm thẳm. Cô ép mình đứng thẳng.
“Đánh giá tình trạng quầy bar thì có vẻ cô không uống rượu”, ông ta nhận xét, lắc viên đá trong cốc của mình một cách lịch thiệp.
“Rất ít”, cô nói cứng ngắc.
“Hay ăn, nếu tủ lạnh của cô là một manh mối đáng tin”, ông ta nói bằng giọng quở trách dịu dang. “Cô phải giữ sức khỏe chứ, Raine. Cô không cần ăn kiêng đâu. Ngược lại thì có.”
“Ông đã xem tủ lạnh của tôi à?” Cô giật mình trước giọng nói ngồn ngộn hoài nghi của mình.
Ông ta trông có hơi bị tổn thương. “Tôi cần đá để uống rượu”, ông ta vừa nốc cạn cốc rượu vừa giải thích. Ông ta đặt nó xuống bàn điện thoại. “Cứ tự nhiên chỉnh trang lại bản thân đi, Raine.” Ông ta khua tay về hướng phòng ngủ một cách nhã nhặn và mỉm cười. “Tôi có thể đợi.”
Để làm gì? Cô điên cuồng tự hỏi. Cô thoáng thấy bóng mình trong tấm gương sau lưng ông ta và kìm lại một tiếng thở dốc. Tóc cô rối tung hoang dại, môi đỏ và sưng phồng. Áo sơ mi nhăn nhúm, vài cái cúc bị đứt, cổ tay áo mở ra một cách nhếch nhác, một vạt áo nhét vào trong váy, một vạt thòi ra ngoài. Mắt cô sáng lên dưới hai hốc mắt thâm quầng, nhòe nhoẹt.
Cô chậm rãi thở ra. Nếu cô trông giống một người điên thì có làm sao. Hôm nay cô vừa trở về từ địa ngục. Đây là nhà cô và cô sẽ không để bị sai khiến như người hầu đâu. Cô thò tay vào túi áo khoác tìm trâm và búi tóc lại, rồi đâm cây trâm xuyên qua. Cô bỏ kính ra khỏi ví và từ tốn đeo nó vào. “Ông muốn gì, ông Lazar?”
Nếu ông ta có thấy giận dữ trước hành động phản kháng nhỏ bé của cô thì ông ta cũng không thể hiện. Miệng ông ta giần giật. “Cô có thích buổi chiều cùng anh Mackey không?”
Hơi nóng tràn lên trên mặt cô. “Tôi không muốn thảo luận chuyện…”
“Đáng ra tôi nên gợi ý đến nhà hàng Sans Souci ăn tối nhưng lại không nhớ ra”, ông ta nói êm ái. “Hai người có đến bảo tàng chứ? Hay chợ?”
“Không”, cô gằn giọng.
“Vậy là cô đã đưa thẳng anh ta lên giường.”
Raine lùi ra cửa. “Ông Lazar…”
“Nói thực, tôi không định khiến cô đích thân nhận lời chiêu đãi anh Mackey như thế.”
Cằm Raine rơi xuống. “Ông đang ám chỉ là tôi…”
“Đừng có vô vị thế”, ông ta quát lên. “Chúng ta đều lớn cả rồi. Và tôi chắc chắn Mackey thích cái cách cô hiểu lời hướng dẫn của tôi hơn là một chuyến thăm quan Space Needle hoặc trải nghiệm tàu đi trên một ray.”
Raine nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tự mãn của ông ta. “Ông đã bẫy tôi”, cô thì thào.
Ông ta cau mày. “Ôi trời, xin cô đấy. Bất kỳ chuyện gì xảy ra giữa cô và Mackey đều là việc của cô, Raine. Và hoàn toàn là trách nhiệm của cô.”
Cô nhăn mặt trước sự thật trong lời ông ta. Hôm nay không một người nào ra lệnh cô phải trao mình cho Seth Mackey hết, đã thế lại còn nhiệt tình đến mức khiến anh ta nhầm rằng cô là chuyên gia trong ngành tình dục nữa chứ.
Ý nghĩ ấy buồn cười đến mức cô bắt đầu khúc khích. Cô dùng tiếng ho nghèn nghẹn để nuốt chửng tiếng cười trong họng.
“Cô ổn chứ, cô bé? Tôi lấy cho cô một ly cognac nhé?”
“Không, cảm ơn ông, tôi ổn.” À, lại thế nữa rồi đây. Nữ hoàng cướp biển sẽ không nói “Tôi ổn” khi bị ép đi trên tấm ván chênh vênh.
Victor vắt chéo chân qua đầu gối và đung đưa bàn chân trước mắt. “Hãy thứ lỗi cho tôi nếu tôi làm cô giật mình. Tôi có lý do để đến đây.”
Cô cứng xương sống lại. “Và đó là?”
“Tôi quan tâm đến đánh giá của cô về Seth Mackey. Không ai nắm được những mối quan hệ của anh ta và cá nhân tôi nhận thấy anh ta khá khó hiểu. Tôi đang giao cho anh ta một dự án cực kỳ nhạy cảm, cô biết đấy. Tôi đã nghĩ có lẽ, à, quan điểm độc đáo của cô có thể giúp tôi có thêm hiểu biết.”
Raine cố nuốt nước bọt nhưng họng cô quá khô. “Không”, giọng cô ồm ồm. “Không biết gì hết. Không gì cả.”
Ông ta dốc một điếu thuốc lá dài, mỏng ra khỏi cái hộp bằng bạc. “Không gì cả ư?”
Cô lắc đầu mạnh đến mức búi tóc nảy lên và tuột xuống cổ cô. Cô rút cây trâm ra. Búi tóc đổ xuống lưng cô. “Không gì hết”, cô lặp lại.
Mắt Victor chiếu xuống, quan sát bàn tay đang nắm đến trắng bệch của cô. Ông ta châm thuốc lá. “Cô nên tinh ý hơn, cô bé ạ.”
“Vậy ư?” Ngón tay cô nắm chặt lấy cây trâm cho tới khi những hạt pha lê khảm ở mặt trên đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Ông ta phả ra một hơi khói thuốc dài, mỏng, mắt nheo lại thành hai khe lấp lánh. “Nhà thơ William Meredith từng nói ‘tính cách tồi tệ nhất của một người là vô tâm’.”
Hình ảnh người cha mơ màng, lơ đễnh của cô chông lên trên khuôn mặt Victor. Đám tro tàn vùi lấp của cơn giận dữ xưa kia bắt đầu bùng cháy trong cô. “Tôi có thể nghĩ ra nhiều điều tồi tệ hơn đấy”, cô nói thẳng thừng.
Mắt Victor lóe lên. Ông ta gõ điếu thuốc lá vào cái khay pha lê nặng trịch trên bàn điện thoại. “Thế ư?”
Raine cố gắng giữ vẻ mặt trấn tĩnh.
Ông ta nhìn vào mắt cô dường như lâu đến cả một đời. “Tôi mong dịp tới cô sẽ nỗ lực hơn chút nữa.”
Giọng nói tự nhiên của ông ta thổi bùng lên đám tro tàn trong cô thành một ngọn lửa sáng lóa. “Ông đang ra lệnh cho tôi ngủ với Seth Mackey, do thám anh ta, và báo cáo lại cho ông đấy à?” Cô hỏi.
Vẻ khó chịu thoáng lướt qua mặt Victor. “Tôi ghét những lời cường điệu thô bỉ.”
“Tôi thậm chí còn chưa nói một câu phóng đại thô bỉ nào đâu đấy”, cô rít. “Ông nghe cho rõ đây, ông Lazar. Một, sẽ không có dịp nào khác bởi tôi không bao giờ muốn thấy Seth Mackey nữa. Và hai, tôi sẽ không bao giờ do thám người có quan hệ thân mật với tôi. Không bao giờ.”
Victor rít hơi thuốc cuối cùng rồi vò mạnh. “Tôi rất thích sức thuyết phục trong cái cách người trẻ dùng từ ‘Không bao giờ’.”
Hai tay cô nắm chặt lại trước giọng nói bề trên của ông ta. “Muộn lắm rồi. Tôi e là tôi phải đề nghị ông đi cho. Ngay lập tức.”
Chất giọng vỡ vụn của cô phá hủy hiệu quả câu nói mang lại. Cô nín thở, thoáng hy vọng ông ta sẽ sa thải cô. Cô sẽ được giải thoát - ít nhất cho tới khi giấc mơ bia mộ bắt đầu bắn phá sự tỉnh táo nơi cô.
Nhưng lần này khi nó xuất hiện, cô sẽ chẳng còn ý tưởng nào nữa.
Victor đứng dậy, rút áo khoác của mình ra khỏi tủ tường.
Nó có tác dụng. Ông ta sắp đi. Cảm giác hân hoan choáng váng khiến cô thêm can đảm. Cô quyết định thử vận may của mình. “Và ông Lazar này?”
“Gì cơ?” Ông ta dừng lại, lông mày nhướn lên.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông không ra vào không gian riêng tư của tôi tự nhiên như ở nhà. Tôi muốn là người duy nhất sở hữu chìa khóa căn nhà này.” Cô chìa tay ra.
Mắt ông ta sáng lấp lánh với vẻ thích thú mãnh liệt. “Để tôi cho cô vài lời khuyên nhé, Raine. Đừng phí thời gian và sức lực bám lấy ảo tưởng về sự kiểm soát. Cô sẽ chỉ làm mình kiệt sức thôi.”
Cô vẫn chìa tay ra. “Đấy là ảo tưởng của tôi, và tôi sẽ bám chặt lấy nó.”
Ông Victor cười khẽ. Ông ta rút một chiếc chìa khóa ra khỏi túi áo khoác và giơ ra trên lòng bàn tay của ông ta.
Cô dùng đầu ngón tay móc lấy nó và hét lên khi các ngón tay ông ta túm chặt tay cô như một cái bẫy lò xo.
Những ký ức trong mơ về cánh tay nặng nề của Victor siết không khí khỏi phổi cô rền vang như sấm trong đầu, cô kéo bàn tay đang chộn rộn của mình, cố không hốt hoảng. Đột nhiên từ đâu đó, giọng nói của Seth vang lên trong đầu cô. “Đến cuối cùng thì tất cả đều có liên quan đến quyền lực, thiên thần ạ. Và nếu bây giờ mà em còn chưa biết thì đến lúc phải học rồi đấy.” Cô bấu víu vào câu nói ác nghiệt đó như thể nó sẽ cứu đời cô. Có lẽ Seth nói đúng. Đó là luật lệ của cái thế giới ác mộng này. Cô phải thuần thục chúng. Nhưng cho đến khi ấy tất cả những gì cô có thể làm là nỗ lực hết sức điều khiển bản thân bé nhỏ, sợ hãi của mình. Tiếng rống trong tai cô nhỏ dần và mắt cô nhìn thấy rõ trở lại. Bàn tay bị kẹp chặt của cô vẫn còn đau nhưng cơn đau đó có thể chịu đựng được.
Cô nhìn trân trân vào mắt ông ta. “Chúc buổi tối tốt lành, ông Victor.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, ông ta thả cô ra và gật đầu gần như là chấp nhận. “Tuyệt lắm”, ông ta nói nhẹ nhàng. “Chúc buổi tối tốt lành, Raine.”
Khi cánh cửa đóng sầm sau lưng ông ta cô liền lao ra chặn chốt lại. Cô tuột xuống bên cánh cửa bằng gỗ gụ được trạm trổ tinh xảo cho tới khi ngồi sụp xuống đất và nhường chỗ cho những tiếng nức nở thắt ruột. Suốt mười bảy năm nói “Không tôi ổn” cho tới khi nó trở thành câu nói tự động và chỉ cần một ngày như hôm nay thôi là cô thấy rõ mọi nỗ lực của mình mới ngu ngốc và vô ích chừng nào.
“Đừng bám lấy ảo tưởng về sự kiểm soát”, Victor đã nói vậy. “Đến cuối cùng thì tất cả đều có liên quan đến quyền lực, thiên thần ạ.” Giọng nói chế giễu của họ vang vọng trong đầu cô khi thực tại tàn nhẫn đè nặng lên cô. Cô không có quyền lực, không có quyền kiểm soát, không có ảo tưởng. Cô đang đâm đầu vào một vùng nước trắng xóa đầy sóng dữ và đang chìm rất nhanh. Chẳng có gì cô có thể nắm giữ, không phải trí não, trái tim, các giấc mơ, hay đến cả thân thể của chính mình. Seth đã chứng minh điều đó cho cô vào buổi chiều hôm nay, một cách tàn nhẫn, lặp đi lặp lại không ngừng.
Tiếng nức nở của cô tắt dần thành sự im lặng đờ đẫn. Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối và bắt đầu cầu nguyện dù cô không chắc gửi lời cầu nguyện đến ai. Cô không tin hẳn vào Chúa nhưng cô tin tưởng vào hai lực lượng tốt và xấu đối nghịch. Có thể cô không có quyền lực, hay khả năng kiểm soát, hay thậm chí là không có cả một kế hoạch, nhưng cô ở đây để tìm kiếm sự thật vì cha cô.
Cô ở đây vì tình yêu. Cũng đáng kể đấy chứ. Dù ở trong trường hợp nào đi nữa thì đó cũng là tất cả những gì cô có và sẽ bám chặt vào đó bằng cả mười đầu móng tay.
An ninh trong dinh thự của Lazar đã được thắt chặt đáng kể sau lần đột nhập của Seth và anh em McCloud vào bốn tháng trước. Dẫu vậy, xét đến cái cách anh và đội của mình lấy trộm dữ liệu thì những biện pháp an ninh tăng cường đó chẳng phải là thách thức gì lớn. Gần như quá dễ dàng.
Seth nghĩ đến vụ đột nhập đầu tiên khi anh lướt qua các bụi cây như một cái bóng, cách xa tầm hoạt động của máy phát điện chuyển động bằng tia hồng ngoại. Anh đáng ra không nên nghĩ gì mới đúng, anh nên tập trung chuyên chú, song sao cũng được, trừ nghĩ về Raine.
Anh đã rất ngạc nhiên trước cái cách phối hợp trơn tru của bốn người họ khi thực hiện vụ tấn công điện tử vào dinh thự của Lazar, cài máy quay, máy truyền tín hiệu điện thoại, máy chống tia laser, và gắn micro trên tường, cùng lúc đó cũng dàn dựng một vụ đột nhập giả làm vỏ bọc. Họ đã hành động nhanh chóng, âm thầm như những bộ phận trên một cỗ máy, không có cái tôi cá nhân, suy nghĩ tương thích với nhau. Hai anh em kia cũng là những học trò thông minh dù không được đào tạo bài bản như anh. Một đội giỏi. Những tật xấu khó chịu của bọn họ chỉ xuất hiện vào thời gian nghỉ ngơi.
Anh lọ mọ trong bóng tối khi đặt máy phát tần số vô tuyến để kích hoạt con rệp cộng hưởng sóng trong văn phòng của Lazar. Anh bật máy nhận tín hiệu truyền về, chửi thề qua kẽ răng khi làm sai và gõ lại. Anh sẽ phải gấp rút mới kịp hoàn thành trong khung thời gian bản thân đã tự đặt ra. Anh ghét làm việc gấp rút.
Anh đã xem xét lại quy trình, hình dung trước mọi đường đi nước bước nhưng đáng ra anh không cần làm thế. Sự tập trung của anh đã vỡ tan tành. Quét dữ liệu buổi đêm là một công việc lén lút kiểu ninja thường làm nguội cái đầu của anh, thế nhưng tối nay nó không có tác dụng.
Sóng não của anh không tạo thành những đường cong trơn tru mà lởm chởm như răng lược gãy, Mọi cơ bắp trong cơ thể anh đều cứng đơ; đầu, cổ, và phần đàn ông của anh nhoi nhói. Mỗi lần anh bắt đầu dịu xuống thì một đội quân hình ảnh tình dục khác lại đạp lên người anh, khiến anh dẹp lép và khó thở.
Giờ anh đã có cả đống dữ liệu chân thật về Raine Cameron, nhưng thật đáng buồn cười - anh không thể kiểm soát dòng dữ liệu đó. Tất cả đổ dồn về phía anh như một cơn lũ, mùi hương của cô, da thịt mềm mại mượt mà của cô, nụ cười của cô. Đúng là địa ngục trần gian. Tệ hơn cả trước khi anh ngủ với cô. Tệ hơn theo cấp số nhân.
Chính đoạn video đã khiến anh như vậy. Anh đã cáu tiết suốt từ sau khi Raine lao ra khỏi phòng khách sạn, rồi anh về nhà, vào máy tính và thấy Lazar đang chờ cô trong nhà, nhấp rượu giữa cảnh thực. Mọi bản năng của anh đều gào lên, đòi anh đi qua đó và bảo vệ cô. Rồi gã người máy thức tỉnh và chiếm quyền kiểm soát. Loại hành vi như thế sẽ khiến anh chết non, làm thất bại cuộc báo thù cho Jesse. Bên cạnh đó, cô có gì phải sợ ông trùm của mình nào? Thời gian mơ mộng đã hết. Đến lúc tỉnh dậy và đối mặt với sự thật rồi.
Vậy nên anh đã nghiến chặt răng, ngồi yên trên ghế và chờ cô về nhà. Chắc chắn một điều. Nếu anh phải nhìn Lazar ngủ với cô, thì tốt nhất là anh không có gì trong bụng hết.
Cuộc nói chuyện diễn ra từ chín giờ ba lăm đến chín giờ bốn mươi bảy đã làm anh sững sờ. Raine Cameron giống hệt những gì cô biểu hiện ra ngoài: Một thư ký mới hoang mang, bị vắt kiệt sức trong một công ty xuất - nhập khẩu lớn.
Vậy vì sao lại có cái màn trêu chọc đó? Vì sao cô lại náu mình trong cái ổ yêu đương dành cho tình nhân cũ của lão ta? Vì sao cô lại lên giường với anh như thể cô biết người ta mong cô làm vậy? Không khớp. Không có gì khớp hết.
Anh đã giám sát chiếc Mercedes của Lazar đến tận bến cảng, thỏa mãn khi con thuyền lên đường ra đảo Đá và tua đi tua lại mười hai phút phim cho tới khi nó không ngừng chiếu lại trong đầu anh. Anh đi đi lại lại, đá vào những món đồ rẻ tiền, đấm lên tường.
Anh phải làm gì đó không thì sẽ phát điên lên mất. Một việc gì đó lén lút và thách thức, nguy hiểm nữa thì càng tốt. Việc thu thập dữ liệu khá tẻ nhạt nhưng không hề gì, dù sao cũng tuyệt hơn ăn cắp nắp trục bánh xe nhiều.
Việc này đúng là ngu xuẩn. Anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải lo nghĩ. Ừ thì đúng là anh đã ngủ với một người phụ nữ xinh đẹp, làm tổn thương tình cảm của cô, rồi làm cô tức điên lên đấy. Sao chẳng được. Chuỗi sự kiện đó quá bình thường đối với anh.
Nhưng đây là Raine, công chúa cổ tích nóng như lửa của anh.
Câu đáng kinh tởm cuối cùng anh nói với cô lặp đi lặp lại trong đầu anh khi anh lẻn qua các bụi cây và con hẻm. Anh không lường được rằng cô sẽ mở khóa tâm hồn anh. Anh không thể gánh nổi hậu quả nếu lộ ra vẻ trần trụi và yếu ớt trước mặt một trong những phụ nữ của Lazar. Bản năng của anh là đẩy cô ra, nhanh và mạnh hết mức có thể.
Anh quay lại Oak Terrace và thiết lập để dữ liệu âm thanh chạy qua máy xử lý. Ngốn tương đối thời gian để máy lọc giọng nói của Lazar và Novak trong lượng dữ liệu khổng lồ mà nó thu thập được. Máy phát tín hiệu gần như không thể phát hiện đã được anh và anh em nhà McCloud lắp vào điện thoại trong dinh thự của Lazar, giải quyết gọn gàng vấn đề đường dây điện thoại được số hóa, nhưng anh vẫn chưa áp dụng mánh khóe đấy lên đảo Đá được. Những cú điện thoại từ nơi đó vẫn là một ẩn số, biểu trưng cho lỗ hổng trong hệ thống giám sát của anh. Điều đó làm anh cực kỳ bực tức.
Ôi Chúa ơi. Anh không thể ngồi đờ người trong cái chỗ chật hẹp, nghẹt thở này và quan sát dữ liệu truyền qua truyền lại được. Anh phải xông vào bầu trời đêm rộng lớn, sáng lấp lánh. Anh cảm thấy nguy hiểm và như đang phê thuốc. Hai lần cực khoái sướng mê người, điên đảo thần trí đáng ra phải làm anh nguội lạnh, nhưng anh lại thấy mình bức bối hơn bao giờ hết. Anh lao tới chỗ chiếc Chevy và phóng xe qua các con phố, tâm trí quay cuồng. Đầu óc rời rạc, mất kiểm soát, ngập đầy dữ liệu, hình ảnh và cảm xúc, khói và lửa.
Lời của Connor McCloud vang vọng trong đầu anh khi anh thấy ngã rẽ sẽ đưa anh tới đường Templeton. “Một gã đàn ông có vẻ mặt này như cậu, sau khi phá tung mọi câu chuyện thì lăn quay ra, chết thảm thương.” Seth không đi chậm lại cho tới khi anh đã đỗ cách nhà cô nửa khu phố. Anh tự hỏi liệu những sự kiện buổi chiều cộng với bất kỳ hành vi ngu ngốc nào mà anh có nguy cơ phạm phải trong tối nay, liệu có được tính là phá tung mọi chuyện một cách chính thức rồi hay không.
Anh trượt sâu xuống ghế cho tới khi mặt anh chìm hoàn toàn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào nhà cô và kết luận rằng đích thực là thế rồi. Nhìn anh này, ẩn nấp trong bóng tối như một gã rình mò. Ít nhất sẽ không mấy ai chú ý đến anh và gọi điện cho cảnh sát vào cái giờ này. Đó mới là sự bẽ mặt tối cao nhất.
Từ địa điểm thuận lợi này, anh có thể quan sát cả cửa trước lẫn cửa sau đồng thời giám thị đèn phòng khách, phòng ngủ, và phòng tắm. Từ khoảng cách này, nhờ tài năng ma quỷ của Kearn, anh chỉ cần bật máy thu được cài trong bảng đồng hồ chiếc Chevy và quan sát từng cử động của cô trên laptop mà không cần đến một đường dây điện thoại.
Tuyệt hơn nữa là anh có thể vô hiệu hóa hệ thống báo động của cô, mở ba ổ khóa và đi thẳng vào. Sự yếu ớt của cô làm anh giận dữ. Điều thật sự khó hiểu vì anh hoàn toàn có lợi trước khả năng phòng ngự yếu kém của cô. Tối nay chẳng có gì dễ hiểu hết.
Cảnh tượng giả định xuất hiện trong đầu anh. Đầu tiên cô sẽ tức giận, nhưng anh sẽ nài nỉ và khom gối cho tới khi cô dịu xuống. Anh biết rõ cách làm cô khuấy động. Xuyên được một lần qua hàng phòng ngự của cô thì giờ đây anh biết rõ đường đi như thể anh được sinh ra ở đó vậy. Giống như biết rõ cách vô hiệu hóa hệ thống báo động và mở trộm khóa nhà cô, phòng thủ cảnh giác của cô với anh chỉ là chuyện nhỏ. Anh có bản năng tuyệt vời trong những chuyện liên quan đến tình dục. Chúng chưa từng làm anh thất bại - ít nhất cũng không thất bại cho đến khi anh đắm chìm trong chúng.
Còn sau đó, tất nhiên, là một câu chuyện khác. Nhưng anh sẽ không lo lắng về nó vào lúc này. Từng bước một thôi, Chúa ơi.
Đầu tiên là xin xỏ và quyến rũ. Rồi hôn và âu yếm, cho tới khi Raine bình tĩnh, bắt đầu dính chặt lấy anh, ngọt ngào, tin tưởng. Anh sẽ vuốt ve và hít hà cô cho tới khi cô bắt đầu thầm hỏi liệu anh có định làm gì nữa không. Khi anh cảm nhận được những dấu hiệu khẽ khàng cho thấy nguồn năng lượng không yên đó lớn dần lên trong cô, thì đó chính là thời điểm anh hành động.
Anh sẽ đặt cô nằm xuống giường, ghế hoặc thảm, bất kỳ chỗ nào gần nhất, rồi thỏa mãn cô cho tới khi cô quên sạch lý do cô giận anh. Cho tới khi cô quằn quại, trơn tuột, mở rộng. Van xin anh. Ngọt ngào. Dễ dàng. Như cướp kẹo từ tay một đứa trẻ con. Anh có biện pháp, anh có sức mạnh, nhưng khi anh với lấy tay nắm cửa, một điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra. Anh… khựng lại.
Anh không có lựa chọn. Tháp điều khiển trong đầu anh đột ngột bị chiếm cứ táo tợn. Một đội chỉ huy xa lạ đang điều hành mọi việc. Những suy nghĩ kỳ lạ hình thành trong đầu anh, khiến anh hoang mang. Chỉ vì anh có thể mở ổ khóa nhà cô không nhất thiết có nghĩa là anh nên làm thế. Sau ngày hôm nay, việc tối thiểu anh có thể làm là gác nhà cho cô, bảo đảm cô sẽ có một buổi tối thật sự an toàn. Anh thậm chí còn thấy gượng gạo khi bật máy thu, khởi động chương trình X-Ray Specs và quan sát cô như anh đã quan sát nhiều tuần qua. Tối nay việc làm ấy mang lại cảm giác thật sai trái. Cô đã trao cho anh tất cả những gì cô có để trao đi và anh đã nhận lấy tất cả rồi trả lại cho cô. Ôi khỉ thật. Sao cũng được. Anh cảm thấy tồi tệ, anh hối hận. Đủ rồi đấy!
Thật ngớ ngẩn! Một lễ vật vô vị mà cô sẽ không bao giờ tán thưởng. Cô sẽ không bao giờ biết anh phải khó khăn thế nào mới bỏ lại mọi mánh khóe kỳ diệu của mình trong túi và ngồi đờ người giữa bóng tối, bất lực, trì trệ.
Thật kỳ quái. Cả đời này anh chưa một lần tỏ ra hào hiệp. Đó là chuyên môn của Jesse.
Thậm chí thoáng nghĩ về em trai thôi cũng là một sai lầm. Tối nay anh không có sức gạt đi những suy nghĩ không mong muốn nữa. Chúng lao qua đầu anh, vấp lên nhau, điên cuồng trước tình trạng tự do xa lạ của chúng.
Ký ức khơi mào ký ức. Thậm chí những ký ức nhỏ nhặt nhất cũng làm bụng anh thít lại. Mái tóc màu đất của Jesse đâm tua tủa trên một cái đầu lúc nào cũng bù xù. Đôi mắt màu lục của em anh sáng lấp lánh như đèn pha ô tô. Trí tuệ chạy một trăm dặm một giờ, những câu nói đùa sinh động. Tình yêu bao la em trai anh dành cho cả thế giới, kể cả khi thế giới đó đá thẳng vào răng nó.
Đến lúc DeAnne - mẹ anh - hẹn hò với Mitch Cahill - một trong những gã bạn trai cũ của bà - và chuyển ông ta vào căn hộ của họ, thì trái tim Seth đã bọc sắt nặng nề. Rồi DeAnne càng khiến sai lầm của mình trở nên trầm trọng bằng việc nảy ra ý tưởng đưa cậu em năm tuổi cùng mẹ khác cha bé bỏng của Seth về sống khi họ đã có sẵn hình tượng người cha trong nhà, dù cậu bé đang sống cùng bà anh ở San Diego. Seth mới chỉ gặp thằng bé kiêu căng, lắm mồm đó hai lần từ khi sinh ra. Hai lần đã là quá đủ đối với anh.
Vừa thấy Mitch là Seth đã ghét, anh cũng hay sưng sỉa với thằng bé mắt trố, gầy nhẳng luôn đeo bám, xía mũi vào việc của anh, và nói chung là làm anh tức điên. Nhưng Jesse giống như một con ruồi cứ liên tục đậu lên mũi anh. Anh không thể đuổi nó đi. Seth vẫn còn nhớ cảm giác báo động kinh hoàng vào cái ngày anh nhận ra Jesse yêu quý anh. Không phải vì anh đáng yêu, anh không hề đáng yêu chút nào, anh đã hết sức xấu tính đối với thằng nhóc vô tư đó. Không phải bởi vì anh đáng yêu, không hề. Seth đối xử khó chịu với tất cả mọi người.
Không, Jesse yêu quý anh bởi vì nó cần yêu quý một người nào đó đến tuyệt vọng. Đó đơn thuần chỉ là tính cách thằng bé. Nó cũng yêu cả DeAnne. Nó thậm chí cũng yêu cả Mitch, ông bố bạo lực, vô giá trị, tởm lợm của nó. Tìm được cách để yêu Mitch đúng là một phép màu.
Chỉ là Jesse cần yêu như cần thở, và Seth vô tình lại nằm trong tầm ngắm. Sau một thời gian, dù không chủ tâm, anh bắt đầu có cảm giác bao bọc và sở hữu cậu nhóc bé bỏng đó. Anh sẽ đánh bất kỳ kẻ nào dám trêu thằng bé, ăn trộm quần áo và giày dép cho nó khi đồ của nó bị cũ, bảo đảm nó có thức ăn khi Mitch và DeAnne quá say thuốc đến mức không thể cho nó ăn. Tuy chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng chúng dần lấy đà tiến tới và trước khi anh kịp nhận ra, Jesse đã là của anh. Cơn nhức đầu của anh, trách nhiệm của anh. Không còn ai khác ở chỗ đó đủ tỉnh táo để quan tâm đến thằng bé.
Mối liên kết của anh với Jesse không chính thức, Quan hệ giữa DeAnne Mackey và Mitch Cahill chỉ là một đám cưới không được pháp luật ghi nhận.
DeAnne kiên quyết khẳng định Jesse là con Mitch và bà đã càu nhàu cho tới khi Mitch đổi họ Jesse thành Cahill. Seth vẫn nhớ rõ những cuộc tranh luận ấy. “Nhưng tôi sẽ không trao họ của tôi cho thằng nhóc trộm cắp láo toét con cô, nên đừng có mà xin xỏ.”
Ha! Cứ làm như anh thèm lắm ý. Gã khốn!
Sau khi mẹ chết, Seth đã né tránh sự giúp đỡ của các viên chức nhà nước mang tiếng quan tâm đến lợi ích của anh nhưng anh vẫn lảng vảng quanh khu vực đó để trông coi Jesse và bảo vệ thằng bé khỏi Mitch.
Việc đó không hề dễ dàng. Jesse rất khó bảo vệ. Nó yêu một cách bừa bãi, ngu ngốc. Nó tha thứ cho những đứa bạn sau khi bị bọn chúng đâm sau lưng, nó cho lũ trộm và lũ nghiện vay tiền. Seth không đếm nổi số lần nó yêu đương và bị giẫm đạp, nhưng nó vẫn liên tục quẳng trái tim mình vào lửa với sự dũng cảm liều lĩnh chưa bao giờ thôi khiến anh trai nó sửng sốt.
Anh không nghĩ sự gắn bó của họ là tình yêu, bởi vì trong thời kỳ ấy, từ yêu không có trong từ điển của anh. Trong mắt anh, thằng nhóc như một cái nhọt to trên mông, anh cứ liên tục phải để mắt đến thằng ôn con vô phép tắc đó. Nhưng trong một vài khoảnh khắc Seth cho phép mình nghĩ đến những điều ấy - hết sức hiếm hoi, và thường chỉ là những lúc anh say bí tỉ - anh biết rõ lý do mình còn lảng vảng quanh đó. Anh giống như Jesse, cần ít nhất một người để yêu. Một tình yêu cứng rắn, đầy tính kiểm soát, nhưng đó là thứ tốt đẹp nhất anh có thể trao đi. Thứ tốt đẹp nhất anh từng trao đi.
Jesse đáng ra không nên gia nhập đội quân thi hành pháp luật. Nó quá tin tưởng, quá mềm yếu. Nó đáng ra nên trở thành một y tá khoa nhi, một giáo viên mẫu giáo cực kỳ tốt. Seth đã cố gắng hết sức để bảo vệ nó khỏi thế giới, nhưng thế giới thì rộng lớn, lén lút, và xảo trá, bởi vậy Seth quyết tâm phải cứu em trai anh khỏi tay lũ người xấu.
Nếu Jesse ở đây thì nó hẳn sẽ bảo anh ngừng tự sướng và chấm dứt ngay bữa tiệc thương tiếc bản thân đi. Hẳn Jesse sẽ cười thắt ruột nếu chứng kiến anh đỗ xe giữa trời tối đen ngoài cửa nhà của một người phụ nữ giống như một thằng nhóc vị thành niên điên đảo vì tình. Seth có thể nhìn thấy thằng nhóc trong đầu mình, nó chửi rủa và chĩa ngón tay vào anh. “Ha! Giờ đến lượt anh rồi đấy, anh trai, và cũng đúng lúc lắm. Xem xem anh còn ra vẻ bề trên được nữa không, thật đáng xấu hổ.”
Mắt Seth cay xè. Anh dùng mu bàn tay dụi mắt khi nhìn vào cửa sổ phòng tắm của cô, tự hỏi cô có khóc tiếp nữa không. Anh đã nhịn không xem cảnh đó. Toàn bộ hai mươi hai phút hai mươi sáu giây.
Có khi cô đang tắm. Anh có thể hình dung cảnh cô duỗi người trong bồn tắm, những đường cong đầy đặn ướt đẫm nước và sáng rực lên khi cô xoa xà phòng. Trong vòng một trăm mười giây anh có thể vào trong đó với cô.
Giúp cô tắm.
Tay anh đặt lên tay nắm cửa, nắm chặt lấy nó cho tới khi các đốt ngón tay đau nhức rồi chậm chạp buông tay ra. Cái đám ở tháp điều khiển trong đầu anh được vũ trang đầy đủ, nguy hiểm, và không đùa được. Chỗ đó được cai trị bằng kỷ luật thép đấy, lũ khốn đạo đức.
Anh lại sụp xuống thấp hơn. Đầu anh nện như búa bổ và bụng anh cồn cào. Đáng ra anh phải mua thứ gì đó để ăn. Trước buổi gặp anh quá bồn chồn. Khi Raine ở trong vòng tay, anh quá điên đảo vì tình dục, còn sau đó lại quá khó. Với một gã cao mét tám, nặng chín mươi lăm cân cùng hệ trao đổi chất đang nổi cơn thịnh nộ như anh, thì cốc cà phê và bánh rán vòng anh ăn sáng hôm đó cứ như đã tiêu hóa từ một triệu năm trước.
Anh nên mời người phụ nữ ấy ăn trưa trước khi nhảy bổ vào cô như một con sói đói, nhưng anh quá khuấy động và điên cuồn, sợ cô đổi ý, rồi bằng cách nào đó thoát khỏi vòng tay anh. Anh mở laptop, cảm thấy ủ rũ và nín nhịn. Không có cớ gì để không làm xong vài việc trong khi anh ngồi trong bóng tối này. Anh thắc mắc không biết khi lương tâm bị công kích dữ dội thì có nhanh khỏi như chứng ợ nóng hay không? Hay nó giống bệnh mãn tính, như mụn trứng cá chẳng hạn?
Trong trường hợp nào đi nữa, thì sự đắn đo mới xuất hiện của anh cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Dù có hào hiệp hay không, nếu Raine bước ra khỏi cánh cửa đó thì nó sẽ là một trận đấu công bằng.
Nếu cô bước ra khỏi cánh cửa đó, cô sẽ là của anh.
Hiện giờ cô đang chênh vênh trong trạng thái đó đây, và đang phải dùng đến mọi mánh khóe để ngăn chặn. Người lái xe tóc hoa râm cũng biết điều đó. Ông ta liên tục liếc nhìn vào gương chiếu hậu, đôi mắt sau cặp kính dày chứa vẻ lo lắng.
“Cô ổn chứ, cô gái?”
“Tôi ổn, cảm ơn ông.”
Môi cô tê liệt khi chúng định hình lên cụm từ quen thuộc kinh khủng đó. Cô suýt thì phá ra cười nhưng rồi chặn lại. Tiếng cười sẽ mở cửa xả lũ. Rồi nước mắt sẽ trào ra và rồi cô sẽ mất sạch kiểm soát.
Tôi ổn, cảm ơn. Cô đã nói thế suốt mười bảy năm trong khi cô đang chết mòn. Cô không ổn. Cô suy sụp hơn bao giờ hết, nói ra được điều đó thôi cũng phải cố gắng đáng kể lắm rồi. Và lần này tất cả là lỗi của cô.
Cô mong chờ gì cơ chứ? Cô đã cố gắng quá sức để sửa chữa sai lầm, như thường lệ, và nhảy lên giường với một người đàn ông mà thậm chí còn chẳng thèm đi ăn tối với anh ta hay trao đổi những thông tin cá nhân cơ bản. Cô không biết anh ta đã lớn lên ở đâu hay đã học trường đại học nào và thậm chí đến số điện thoại của anh ta cũng không biết nốt. Cô thật dâm đãng. Cô phải đương đầu với hậu quả thôi.
Nhưng cô teo quắt lại vì đau đớn đến mức cô hầu như không thở nổi.
Nghĩ như nữ hoàng cướp biển ấy, cô nhắc nhở mình.
Còn khuya! Nữ hoàng cướp biển thừa khôn ngoan để dùng một người đàn ông vì mục đích tình dục mà không để các hàng rào phòng thủ của mình sụp đổ, kể cả khi cơ thể cô ta tan ra vì khoái lạc. Cô ta hẳn sẽ có tâm trí để nói ra một câu nào đó khác câu “Đi chết đi” thẳng thừng, thô tục. Một câu đâm thủng tim hay ít nhất cũng bẻ gãy xương anh ta. Cô không nghĩ gã khốn nạn đó sở hữu một trái tim.
Cơn bão sắp đến. Cô dồn nén và đếm ngược từng giây để tới được một chốn riêng tư rồi mới sụp đổ, một mình cô từ những ngày cô còn đi học. Tám, bảy, khi cô trả tiền taxi và phóng lên các bậc thềm trước nhà. Sáu, năm, và cô phải thử rất nhiều lần mới đút được chìa khóa vào ổ với những ngón tay run rẩy. Bốn, cuối cùng chìa khóa cũng vào ổ và xoay được. Ba, cô đẩy cửa ra. Hai…
“Chào buổi tối Raine.”
Cô rít lên và nhảy bổ ra khỏi cửa.
Victor Lazar đang ngồi ườn trong phòng khách, nhấp một cốc whiskey. “Tôi hy vọng cô thứ lỗi cho tôi vì đã tự tiện dùng quầy bar. Tôi quen thuộc với ngôi nhà này, cô biết đấy. Mấy tháng trước thôi, chính tôi là người dự trữ đồ cho quầy bar này”, ông ta nói.
“Tôi hiểu. Ừm, ổn cả”, cô thì thào.
Ha. Lại thế nữa rồi. “Cô Tử Tế” sợ làm người khác phật ý dù cho người ta có giẫm thẳng lên mặt cô, ổn hết.
Victor cười khuyến khích cô và ra dấu cho cô vào nhà. Cô bước một bước vào trong. Cô sẵn sàng bỏ chạy. Adrenaline chảy dồn dập, não xoáy tròn với vô số lý do hợp lý cho sự xuất hiện của ông ta ở đây, không mời mà đến, trong phòng khách nhà cô. Không có lý do nào tốt đẹp hết.
Chúa nhân từ, xin đừng để ông ta gạ gẫm con, cô hoảng loạn nghĩ. Không thể chấp nhận điều đó. Không đời nào. Thật quá đáng. Cô sẽ bỏ chạy, la hét, và nếu giấc mơ có quay lại thì cô sẽ đập đầu vào tường phòng giam độn bông của mình cho tới khi nó tự nhiên biến mất trong một đám sương máu là xong.
Cơn giận dữ đối với sự ngạo mạn của ông ta dần dần trỗi dậy như bọt bong bóng nổi lên từ vực sâu thăm thẳm. Cô ép mình đứng thẳng.
“Đánh giá tình trạng quầy bar thì có vẻ cô không uống rượu”, ông ta nhận xét, lắc viên đá trong cốc của mình một cách lịch thiệp.
“Rất ít”, cô nói cứng ngắc.
“Hay ăn, nếu tủ lạnh của cô là một manh mối đáng tin”, ông ta nói bằng giọng quở trách dịu dang. “Cô phải giữ sức khỏe chứ, Raine. Cô không cần ăn kiêng đâu. Ngược lại thì có.”
“Ông đã xem tủ lạnh của tôi à?” Cô giật mình trước giọng nói ngồn ngộn hoài nghi của mình.
Ông ta trông có hơi bị tổn thương. “Tôi cần đá để uống rượu”, ông ta vừa nốc cạn cốc rượu vừa giải thích. Ông ta đặt nó xuống bàn điện thoại. “Cứ tự nhiên chỉnh trang lại bản thân đi, Raine.” Ông ta khua tay về hướng phòng ngủ một cách nhã nhặn và mỉm cười. “Tôi có thể đợi.”
Để làm gì? Cô điên cuồng tự hỏi. Cô thoáng thấy bóng mình trong tấm gương sau lưng ông ta và kìm lại một tiếng thở dốc. Tóc cô rối tung hoang dại, môi đỏ và sưng phồng. Áo sơ mi nhăn nhúm, vài cái cúc bị đứt, cổ tay áo mở ra một cách nhếch nhác, một vạt áo nhét vào trong váy, một vạt thòi ra ngoài. Mắt cô sáng lên dưới hai hốc mắt thâm quầng, nhòe nhoẹt.
Cô chậm rãi thở ra. Nếu cô trông giống một người điên thì có làm sao. Hôm nay cô vừa trở về từ địa ngục. Đây là nhà cô và cô sẽ không để bị sai khiến như người hầu đâu. Cô thò tay vào túi áo khoác tìm trâm và búi tóc lại, rồi đâm cây trâm xuyên qua. Cô bỏ kính ra khỏi ví và từ tốn đeo nó vào. “Ông muốn gì, ông Lazar?”
Nếu ông ta có thấy giận dữ trước hành động phản kháng nhỏ bé của cô thì ông ta cũng không thể hiện. Miệng ông ta giần giật. “Cô có thích buổi chiều cùng anh Mackey không?”
Hơi nóng tràn lên trên mặt cô. “Tôi không muốn thảo luận chuyện…”
“Đáng ra tôi nên gợi ý đến nhà hàng Sans Souci ăn tối nhưng lại không nhớ ra”, ông ta nói êm ái. “Hai người có đến bảo tàng chứ? Hay chợ?”
“Không”, cô gằn giọng.
“Vậy là cô đã đưa thẳng anh ta lên giường.”
Raine lùi ra cửa. “Ông Lazar…”
“Nói thực, tôi không định khiến cô đích thân nhận lời chiêu đãi anh Mackey như thế.”
Cằm Raine rơi xuống. “Ông đang ám chỉ là tôi…”
“Đừng có vô vị thế”, ông ta quát lên. “Chúng ta đều lớn cả rồi. Và tôi chắc chắn Mackey thích cái cách cô hiểu lời hướng dẫn của tôi hơn là một chuyến thăm quan Space Needle hoặc trải nghiệm tàu đi trên một ray.”
Raine nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tự mãn của ông ta. “Ông đã bẫy tôi”, cô thì thào.
Ông ta cau mày. “Ôi trời, xin cô đấy. Bất kỳ chuyện gì xảy ra giữa cô và Mackey đều là việc của cô, Raine. Và hoàn toàn là trách nhiệm của cô.”
Cô nhăn mặt trước sự thật trong lời ông ta. Hôm nay không một người nào ra lệnh cô phải trao mình cho Seth Mackey hết, đã thế lại còn nhiệt tình đến mức khiến anh ta nhầm rằng cô là chuyên gia trong ngành tình dục nữa chứ.
Ý nghĩ ấy buồn cười đến mức cô bắt đầu khúc khích. Cô dùng tiếng ho nghèn nghẹn để nuốt chửng tiếng cười trong họng.
“Cô ổn chứ, cô bé? Tôi lấy cho cô một ly cognac nhé?”
“Không, cảm ơn ông, tôi ổn.” À, lại thế nữa rồi đây. Nữ hoàng cướp biển sẽ không nói “Tôi ổn” khi bị ép đi trên tấm ván chênh vênh.
Victor vắt chéo chân qua đầu gối và đung đưa bàn chân trước mắt. “Hãy thứ lỗi cho tôi nếu tôi làm cô giật mình. Tôi có lý do để đến đây.”
Cô cứng xương sống lại. “Và đó là?”
“Tôi quan tâm đến đánh giá của cô về Seth Mackey. Không ai nắm được những mối quan hệ của anh ta và cá nhân tôi nhận thấy anh ta khá khó hiểu. Tôi đang giao cho anh ta một dự án cực kỳ nhạy cảm, cô biết đấy. Tôi đã nghĩ có lẽ, à, quan điểm độc đáo của cô có thể giúp tôi có thêm hiểu biết.”
Raine cố nuốt nước bọt nhưng họng cô quá khô. “Không”, giọng cô ồm ồm. “Không biết gì hết. Không gì cả.”
Ông ta dốc một điếu thuốc lá dài, mỏng ra khỏi cái hộp bằng bạc. “Không gì cả ư?”
Cô lắc đầu mạnh đến mức búi tóc nảy lên và tuột xuống cổ cô. Cô rút cây trâm ra. Búi tóc đổ xuống lưng cô. “Không gì hết”, cô lặp lại.
Mắt Victor chiếu xuống, quan sát bàn tay đang nắm đến trắng bệch của cô. Ông ta châm thuốc lá. “Cô nên tinh ý hơn, cô bé ạ.”
“Vậy ư?” Ngón tay cô nắm chặt lấy cây trâm cho tới khi những hạt pha lê khảm ở mặt trên đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Ông ta phả ra một hơi khói thuốc dài, mỏng, mắt nheo lại thành hai khe lấp lánh. “Nhà thơ William Meredith từng nói ‘tính cách tồi tệ nhất của một người là vô tâm’.”
Hình ảnh người cha mơ màng, lơ đễnh của cô chông lên trên khuôn mặt Victor. Đám tro tàn vùi lấp của cơn giận dữ xưa kia bắt đầu bùng cháy trong cô. “Tôi có thể nghĩ ra nhiều điều tồi tệ hơn đấy”, cô nói thẳng thừng.
Mắt Victor lóe lên. Ông ta gõ điếu thuốc lá vào cái khay pha lê nặng trịch trên bàn điện thoại. “Thế ư?”
Raine cố gắng giữ vẻ mặt trấn tĩnh.
Ông ta nhìn vào mắt cô dường như lâu đến cả một đời. “Tôi mong dịp tới cô sẽ nỗ lực hơn chút nữa.”
Giọng nói tự nhiên của ông ta thổi bùng lên đám tro tàn trong cô thành một ngọn lửa sáng lóa. “Ông đang ra lệnh cho tôi ngủ với Seth Mackey, do thám anh ta, và báo cáo lại cho ông đấy à?” Cô hỏi.
Vẻ khó chịu thoáng lướt qua mặt Victor. “Tôi ghét những lời cường điệu thô bỉ.”
“Tôi thậm chí còn chưa nói một câu phóng đại thô bỉ nào đâu đấy”, cô rít. “Ông nghe cho rõ đây, ông Lazar. Một, sẽ không có dịp nào khác bởi tôi không bao giờ muốn thấy Seth Mackey nữa. Và hai, tôi sẽ không bao giờ do thám người có quan hệ thân mật với tôi. Không bao giờ.”
Victor rít hơi thuốc cuối cùng rồi vò mạnh. “Tôi rất thích sức thuyết phục trong cái cách người trẻ dùng từ ‘Không bao giờ’.”
Hai tay cô nắm chặt lại trước giọng nói bề trên của ông ta. “Muộn lắm rồi. Tôi e là tôi phải đề nghị ông đi cho. Ngay lập tức.”
Chất giọng vỡ vụn của cô phá hủy hiệu quả câu nói mang lại. Cô nín thở, thoáng hy vọng ông ta sẽ sa thải cô. Cô sẽ được giải thoát - ít nhất cho tới khi giấc mơ bia mộ bắt đầu bắn phá sự tỉnh táo nơi cô.
Nhưng lần này khi nó xuất hiện, cô sẽ chẳng còn ý tưởng nào nữa.
Victor đứng dậy, rút áo khoác của mình ra khỏi tủ tường.
Nó có tác dụng. Ông ta sắp đi. Cảm giác hân hoan choáng váng khiến cô thêm can đảm. Cô quyết định thử vận may của mình. “Và ông Lazar này?”
“Gì cơ?” Ông ta dừng lại, lông mày nhướn lên.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông không ra vào không gian riêng tư của tôi tự nhiên như ở nhà. Tôi muốn là người duy nhất sở hữu chìa khóa căn nhà này.” Cô chìa tay ra.
Mắt ông ta sáng lấp lánh với vẻ thích thú mãnh liệt. “Để tôi cho cô vài lời khuyên nhé, Raine. Đừng phí thời gian và sức lực bám lấy ảo tưởng về sự kiểm soát. Cô sẽ chỉ làm mình kiệt sức thôi.”
Cô vẫn chìa tay ra. “Đấy là ảo tưởng của tôi, và tôi sẽ bám chặt lấy nó.”
Ông Victor cười khẽ. Ông ta rút một chiếc chìa khóa ra khỏi túi áo khoác và giơ ra trên lòng bàn tay của ông ta.
Cô dùng đầu ngón tay móc lấy nó và hét lên khi các ngón tay ông ta túm chặt tay cô như một cái bẫy lò xo.
Những ký ức trong mơ về cánh tay nặng nề của Victor siết không khí khỏi phổi cô rền vang như sấm trong đầu, cô kéo bàn tay đang chộn rộn của mình, cố không hốt hoảng. Đột nhiên từ đâu đó, giọng nói của Seth vang lên trong đầu cô. “Đến cuối cùng thì tất cả đều có liên quan đến quyền lực, thiên thần ạ. Và nếu bây giờ mà em còn chưa biết thì đến lúc phải học rồi đấy.” Cô bấu víu vào câu nói ác nghiệt đó như thể nó sẽ cứu đời cô. Có lẽ Seth nói đúng. Đó là luật lệ của cái thế giới ác mộng này. Cô phải thuần thục chúng. Nhưng cho đến khi ấy tất cả những gì cô có thể làm là nỗ lực hết sức điều khiển bản thân bé nhỏ, sợ hãi của mình. Tiếng rống trong tai cô nhỏ dần và mắt cô nhìn thấy rõ trở lại. Bàn tay bị kẹp chặt của cô vẫn còn đau nhưng cơn đau đó có thể chịu đựng được.
Cô nhìn trân trân vào mắt ông ta. “Chúc buổi tối tốt lành, ông Victor.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, ông ta thả cô ra và gật đầu gần như là chấp nhận. “Tuyệt lắm”, ông ta nói nhẹ nhàng. “Chúc buổi tối tốt lành, Raine.”
Khi cánh cửa đóng sầm sau lưng ông ta cô liền lao ra chặn chốt lại. Cô tuột xuống bên cánh cửa bằng gỗ gụ được trạm trổ tinh xảo cho tới khi ngồi sụp xuống đất và nhường chỗ cho những tiếng nức nở thắt ruột. Suốt mười bảy năm nói “Không tôi ổn” cho tới khi nó trở thành câu nói tự động và chỉ cần một ngày như hôm nay thôi là cô thấy rõ mọi nỗ lực của mình mới ngu ngốc và vô ích chừng nào.
“Đừng bám lấy ảo tưởng về sự kiểm soát”, Victor đã nói vậy. “Đến cuối cùng thì tất cả đều có liên quan đến quyền lực, thiên thần ạ.” Giọng nói chế giễu của họ vang vọng trong đầu cô khi thực tại tàn nhẫn đè nặng lên cô. Cô không có quyền lực, không có quyền kiểm soát, không có ảo tưởng. Cô đang đâm đầu vào một vùng nước trắng xóa đầy sóng dữ và đang chìm rất nhanh. Chẳng có gì cô có thể nắm giữ, không phải trí não, trái tim, các giấc mơ, hay đến cả thân thể của chính mình. Seth đã chứng minh điều đó cho cô vào buổi chiều hôm nay, một cách tàn nhẫn, lặp đi lặp lại không ngừng.
Tiếng nức nở của cô tắt dần thành sự im lặng đờ đẫn. Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối và bắt đầu cầu nguyện dù cô không chắc gửi lời cầu nguyện đến ai. Cô không tin hẳn vào Chúa nhưng cô tin tưởng vào hai lực lượng tốt và xấu đối nghịch. Có thể cô không có quyền lực, hay khả năng kiểm soát, hay thậm chí là không có cả một kế hoạch, nhưng cô ở đây để tìm kiếm sự thật vì cha cô.
Cô ở đây vì tình yêu. Cũng đáng kể đấy chứ. Dù ở trong trường hợp nào đi nữa thì đó cũng là tất cả những gì cô có và sẽ bám chặt vào đó bằng cả mười đầu móng tay.
An ninh trong dinh thự của Lazar đã được thắt chặt đáng kể sau lần đột nhập của Seth và anh em McCloud vào bốn tháng trước. Dẫu vậy, xét đến cái cách anh và đội của mình lấy trộm dữ liệu thì những biện pháp an ninh tăng cường đó chẳng phải là thách thức gì lớn. Gần như quá dễ dàng.
Seth nghĩ đến vụ đột nhập đầu tiên khi anh lướt qua các bụi cây như một cái bóng, cách xa tầm hoạt động của máy phát điện chuyển động bằng tia hồng ngoại. Anh đáng ra không nên nghĩ gì mới đúng, anh nên tập trung chuyên chú, song sao cũng được, trừ nghĩ về Raine.
Anh đã rất ngạc nhiên trước cái cách phối hợp trơn tru của bốn người họ khi thực hiện vụ tấn công điện tử vào dinh thự của Lazar, cài máy quay, máy truyền tín hiệu điện thoại, máy chống tia laser, và gắn micro trên tường, cùng lúc đó cũng dàn dựng một vụ đột nhập giả làm vỏ bọc. Họ đã hành động nhanh chóng, âm thầm như những bộ phận trên một cỗ máy, không có cái tôi cá nhân, suy nghĩ tương thích với nhau. Hai anh em kia cũng là những học trò thông minh dù không được đào tạo bài bản như anh. Một đội giỏi. Những tật xấu khó chịu của bọn họ chỉ xuất hiện vào thời gian nghỉ ngơi.
Anh lọ mọ trong bóng tối khi đặt máy phát tần số vô tuyến để kích hoạt con rệp cộng hưởng sóng trong văn phòng của Lazar. Anh bật máy nhận tín hiệu truyền về, chửi thề qua kẽ răng khi làm sai và gõ lại. Anh sẽ phải gấp rút mới kịp hoàn thành trong khung thời gian bản thân đã tự đặt ra. Anh ghét làm việc gấp rút.
Anh đã xem xét lại quy trình, hình dung trước mọi đường đi nước bước nhưng đáng ra anh không cần làm thế. Sự tập trung của anh đã vỡ tan tành. Quét dữ liệu buổi đêm là một công việc lén lút kiểu ninja thường làm nguội cái đầu của anh, thế nhưng tối nay nó không có tác dụng.
Sóng não của anh không tạo thành những đường cong trơn tru mà lởm chởm như răng lược gãy, Mọi cơ bắp trong cơ thể anh đều cứng đơ; đầu, cổ, và phần đàn ông của anh nhoi nhói. Mỗi lần anh bắt đầu dịu xuống thì một đội quân hình ảnh tình dục khác lại đạp lên người anh, khiến anh dẹp lép và khó thở.
Giờ anh đã có cả đống dữ liệu chân thật về Raine Cameron, nhưng thật đáng buồn cười - anh không thể kiểm soát dòng dữ liệu đó. Tất cả đổ dồn về phía anh như một cơn lũ, mùi hương của cô, da thịt mềm mại mượt mà của cô, nụ cười của cô. Đúng là địa ngục trần gian. Tệ hơn cả trước khi anh ngủ với cô. Tệ hơn theo cấp số nhân.
Chính đoạn video đã khiến anh như vậy. Anh đã cáu tiết suốt từ sau khi Raine lao ra khỏi phòng khách sạn, rồi anh về nhà, vào máy tính và thấy Lazar đang chờ cô trong nhà, nhấp rượu giữa cảnh thực. Mọi bản năng của anh đều gào lên, đòi anh đi qua đó và bảo vệ cô. Rồi gã người máy thức tỉnh và chiếm quyền kiểm soát. Loại hành vi như thế sẽ khiến anh chết non, làm thất bại cuộc báo thù cho Jesse. Bên cạnh đó, cô có gì phải sợ ông trùm của mình nào? Thời gian mơ mộng đã hết. Đến lúc tỉnh dậy và đối mặt với sự thật rồi.
Vậy nên anh đã nghiến chặt răng, ngồi yên trên ghế và chờ cô về nhà. Chắc chắn một điều. Nếu anh phải nhìn Lazar ngủ với cô, thì tốt nhất là anh không có gì trong bụng hết.
Cuộc nói chuyện diễn ra từ chín giờ ba lăm đến chín giờ bốn mươi bảy đã làm anh sững sờ. Raine Cameron giống hệt những gì cô biểu hiện ra ngoài: Một thư ký mới hoang mang, bị vắt kiệt sức trong một công ty xuất - nhập khẩu lớn.
Vậy vì sao lại có cái màn trêu chọc đó? Vì sao cô lại náu mình trong cái ổ yêu đương dành cho tình nhân cũ của lão ta? Vì sao cô lại lên giường với anh như thể cô biết người ta mong cô làm vậy? Không khớp. Không có gì khớp hết.
Anh đã giám sát chiếc Mercedes của Lazar đến tận bến cảng, thỏa mãn khi con thuyền lên đường ra đảo Đá và tua đi tua lại mười hai phút phim cho tới khi nó không ngừng chiếu lại trong đầu anh. Anh đi đi lại lại, đá vào những món đồ rẻ tiền, đấm lên tường.
Anh phải làm gì đó không thì sẽ phát điên lên mất. Một việc gì đó lén lút và thách thức, nguy hiểm nữa thì càng tốt. Việc thu thập dữ liệu khá tẻ nhạt nhưng không hề gì, dù sao cũng tuyệt hơn ăn cắp nắp trục bánh xe nhiều.
Việc này đúng là ngu xuẩn. Anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải lo nghĩ. Ừ thì đúng là anh đã ngủ với một người phụ nữ xinh đẹp, làm tổn thương tình cảm của cô, rồi làm cô tức điên lên đấy. Sao chẳng được. Chuỗi sự kiện đó quá bình thường đối với anh.
Nhưng đây là Raine, công chúa cổ tích nóng như lửa của anh.
Câu đáng kinh tởm cuối cùng anh nói với cô lặp đi lặp lại trong đầu anh khi anh lẻn qua các bụi cây và con hẻm. Anh không lường được rằng cô sẽ mở khóa tâm hồn anh. Anh không thể gánh nổi hậu quả nếu lộ ra vẻ trần trụi và yếu ớt trước mặt một trong những phụ nữ của Lazar. Bản năng của anh là đẩy cô ra, nhanh và mạnh hết mức có thể.
Anh quay lại Oak Terrace và thiết lập để dữ liệu âm thanh chạy qua máy xử lý. Ngốn tương đối thời gian để máy lọc giọng nói của Lazar và Novak trong lượng dữ liệu khổng lồ mà nó thu thập được. Máy phát tín hiệu gần như không thể phát hiện đã được anh và anh em nhà McCloud lắp vào điện thoại trong dinh thự của Lazar, giải quyết gọn gàng vấn đề đường dây điện thoại được số hóa, nhưng anh vẫn chưa áp dụng mánh khóe đấy lên đảo Đá được. Những cú điện thoại từ nơi đó vẫn là một ẩn số, biểu trưng cho lỗ hổng trong hệ thống giám sát của anh. Điều đó làm anh cực kỳ bực tức.
Ôi Chúa ơi. Anh không thể ngồi đờ người trong cái chỗ chật hẹp, nghẹt thở này và quan sát dữ liệu truyền qua truyền lại được. Anh phải xông vào bầu trời đêm rộng lớn, sáng lấp lánh. Anh cảm thấy nguy hiểm và như đang phê thuốc. Hai lần cực khoái sướng mê người, điên đảo thần trí đáng ra phải làm anh nguội lạnh, nhưng anh lại thấy mình bức bối hơn bao giờ hết. Anh lao tới chỗ chiếc Chevy và phóng xe qua các con phố, tâm trí quay cuồng. Đầu óc rời rạc, mất kiểm soát, ngập đầy dữ liệu, hình ảnh và cảm xúc, khói và lửa.
Lời của Connor McCloud vang vọng trong đầu anh khi anh thấy ngã rẽ sẽ đưa anh tới đường Templeton. “Một gã đàn ông có vẻ mặt này như cậu, sau khi phá tung mọi câu chuyện thì lăn quay ra, chết thảm thương.” Seth không đi chậm lại cho tới khi anh đã đỗ cách nhà cô nửa khu phố. Anh tự hỏi liệu những sự kiện buổi chiều cộng với bất kỳ hành vi ngu ngốc nào mà anh có nguy cơ phạm phải trong tối nay, liệu có được tính là phá tung mọi chuyện một cách chính thức rồi hay không.
Anh trượt sâu xuống ghế cho tới khi mặt anh chìm hoàn toàn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào nhà cô và kết luận rằng đích thực là thế rồi. Nhìn anh này, ẩn nấp trong bóng tối như một gã rình mò. Ít nhất sẽ không mấy ai chú ý đến anh và gọi điện cho cảnh sát vào cái giờ này. Đó mới là sự bẽ mặt tối cao nhất.
Từ địa điểm thuận lợi này, anh có thể quan sát cả cửa trước lẫn cửa sau đồng thời giám thị đèn phòng khách, phòng ngủ, và phòng tắm. Từ khoảng cách này, nhờ tài năng ma quỷ của Kearn, anh chỉ cần bật máy thu được cài trong bảng đồng hồ chiếc Chevy và quan sát từng cử động của cô trên laptop mà không cần đến một đường dây điện thoại.
Tuyệt hơn nữa là anh có thể vô hiệu hóa hệ thống báo động của cô, mở ba ổ khóa và đi thẳng vào. Sự yếu ớt của cô làm anh giận dữ. Điều thật sự khó hiểu vì anh hoàn toàn có lợi trước khả năng phòng ngự yếu kém của cô. Tối nay chẳng có gì dễ hiểu hết.
Cảnh tượng giả định xuất hiện trong đầu anh. Đầu tiên cô sẽ tức giận, nhưng anh sẽ nài nỉ và khom gối cho tới khi cô dịu xuống. Anh biết rõ cách làm cô khuấy động. Xuyên được một lần qua hàng phòng ngự của cô thì giờ đây anh biết rõ đường đi như thể anh được sinh ra ở đó vậy. Giống như biết rõ cách vô hiệu hóa hệ thống báo động và mở trộm khóa nhà cô, phòng thủ cảnh giác của cô với anh chỉ là chuyện nhỏ. Anh có bản năng tuyệt vời trong những chuyện liên quan đến tình dục. Chúng chưa từng làm anh thất bại - ít nhất cũng không thất bại cho đến khi anh đắm chìm trong chúng.
Còn sau đó, tất nhiên, là một câu chuyện khác. Nhưng anh sẽ không lo lắng về nó vào lúc này. Từng bước một thôi, Chúa ơi.
Đầu tiên là xin xỏ và quyến rũ. Rồi hôn và âu yếm, cho tới khi Raine bình tĩnh, bắt đầu dính chặt lấy anh, ngọt ngào, tin tưởng. Anh sẽ vuốt ve và hít hà cô cho tới khi cô bắt đầu thầm hỏi liệu anh có định làm gì nữa không. Khi anh cảm nhận được những dấu hiệu khẽ khàng cho thấy nguồn năng lượng không yên đó lớn dần lên trong cô, thì đó chính là thời điểm anh hành động.
Anh sẽ đặt cô nằm xuống giường, ghế hoặc thảm, bất kỳ chỗ nào gần nhất, rồi thỏa mãn cô cho tới khi cô quên sạch lý do cô giận anh. Cho tới khi cô quằn quại, trơn tuột, mở rộng. Van xin anh. Ngọt ngào. Dễ dàng. Như cướp kẹo từ tay một đứa trẻ con. Anh có biện pháp, anh có sức mạnh, nhưng khi anh với lấy tay nắm cửa, một điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra. Anh… khựng lại.
Anh không có lựa chọn. Tháp điều khiển trong đầu anh đột ngột bị chiếm cứ táo tợn. Một đội chỉ huy xa lạ đang điều hành mọi việc. Những suy nghĩ kỳ lạ hình thành trong đầu anh, khiến anh hoang mang. Chỉ vì anh có thể mở ổ khóa nhà cô không nhất thiết có nghĩa là anh nên làm thế. Sau ngày hôm nay, việc tối thiểu anh có thể làm là gác nhà cho cô, bảo đảm cô sẽ có một buổi tối thật sự an toàn. Anh thậm chí còn thấy gượng gạo khi bật máy thu, khởi động chương trình X-Ray Specs và quan sát cô như anh đã quan sát nhiều tuần qua. Tối nay việc làm ấy mang lại cảm giác thật sai trái. Cô đã trao cho anh tất cả những gì cô có để trao đi và anh đã nhận lấy tất cả rồi trả lại cho cô. Ôi khỉ thật. Sao cũng được. Anh cảm thấy tồi tệ, anh hối hận. Đủ rồi đấy!
Thật ngớ ngẩn! Một lễ vật vô vị mà cô sẽ không bao giờ tán thưởng. Cô sẽ không bao giờ biết anh phải khó khăn thế nào mới bỏ lại mọi mánh khóe kỳ diệu của mình trong túi và ngồi đờ người giữa bóng tối, bất lực, trì trệ.
Thật kỳ quái. Cả đời này anh chưa một lần tỏ ra hào hiệp. Đó là chuyên môn của Jesse.
Thậm chí thoáng nghĩ về em trai thôi cũng là một sai lầm. Tối nay anh không có sức gạt đi những suy nghĩ không mong muốn nữa. Chúng lao qua đầu anh, vấp lên nhau, điên cuồng trước tình trạng tự do xa lạ của chúng.
Ký ức khơi mào ký ức. Thậm chí những ký ức nhỏ nhặt nhất cũng làm bụng anh thít lại. Mái tóc màu đất của Jesse đâm tua tủa trên một cái đầu lúc nào cũng bù xù. Đôi mắt màu lục của em anh sáng lấp lánh như đèn pha ô tô. Trí tuệ chạy một trăm dặm một giờ, những câu nói đùa sinh động. Tình yêu bao la em trai anh dành cho cả thế giới, kể cả khi thế giới đó đá thẳng vào răng nó.
Đến lúc DeAnne - mẹ anh - hẹn hò với Mitch Cahill - một trong những gã bạn trai cũ của bà - và chuyển ông ta vào căn hộ của họ, thì trái tim Seth đã bọc sắt nặng nề. Rồi DeAnne càng khiến sai lầm của mình trở nên trầm trọng bằng việc nảy ra ý tưởng đưa cậu em năm tuổi cùng mẹ khác cha bé bỏng của Seth về sống khi họ đã có sẵn hình tượng người cha trong nhà, dù cậu bé đang sống cùng bà anh ở San Diego. Seth mới chỉ gặp thằng bé kiêu căng, lắm mồm đó hai lần từ khi sinh ra. Hai lần đã là quá đủ đối với anh.
Vừa thấy Mitch là Seth đã ghét, anh cũng hay sưng sỉa với thằng bé mắt trố, gầy nhẳng luôn đeo bám, xía mũi vào việc của anh, và nói chung là làm anh tức điên. Nhưng Jesse giống như một con ruồi cứ liên tục đậu lên mũi anh. Anh không thể đuổi nó đi. Seth vẫn còn nhớ cảm giác báo động kinh hoàng vào cái ngày anh nhận ra Jesse yêu quý anh. Không phải vì anh đáng yêu, anh không hề đáng yêu chút nào, anh đã hết sức xấu tính đối với thằng nhóc vô tư đó. Không phải bởi vì anh đáng yêu, không hề. Seth đối xử khó chịu với tất cả mọi người.
Không, Jesse yêu quý anh bởi vì nó cần yêu quý một người nào đó đến tuyệt vọng. Đó đơn thuần chỉ là tính cách thằng bé. Nó cũng yêu cả DeAnne. Nó thậm chí cũng yêu cả Mitch, ông bố bạo lực, vô giá trị, tởm lợm của nó. Tìm được cách để yêu Mitch đúng là một phép màu.
Chỉ là Jesse cần yêu như cần thở, và Seth vô tình lại nằm trong tầm ngắm. Sau một thời gian, dù không chủ tâm, anh bắt đầu có cảm giác bao bọc và sở hữu cậu nhóc bé bỏng đó. Anh sẽ đánh bất kỳ kẻ nào dám trêu thằng bé, ăn trộm quần áo và giày dép cho nó khi đồ của nó bị cũ, bảo đảm nó có thức ăn khi Mitch và DeAnne quá say thuốc đến mức không thể cho nó ăn. Tuy chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng chúng dần lấy đà tiến tới và trước khi anh kịp nhận ra, Jesse đã là của anh. Cơn nhức đầu của anh, trách nhiệm của anh. Không còn ai khác ở chỗ đó đủ tỉnh táo để quan tâm đến thằng bé.
Mối liên kết của anh với Jesse không chính thức, Quan hệ giữa DeAnne Mackey và Mitch Cahill chỉ là một đám cưới không được pháp luật ghi nhận.
DeAnne kiên quyết khẳng định Jesse là con Mitch và bà đã càu nhàu cho tới khi Mitch đổi họ Jesse thành Cahill. Seth vẫn nhớ rõ những cuộc tranh luận ấy. “Nhưng tôi sẽ không trao họ của tôi cho thằng nhóc trộm cắp láo toét con cô, nên đừng có mà xin xỏ.”
Ha! Cứ làm như anh thèm lắm ý. Gã khốn!
Sau khi mẹ chết, Seth đã né tránh sự giúp đỡ của các viên chức nhà nước mang tiếng quan tâm đến lợi ích của anh nhưng anh vẫn lảng vảng quanh khu vực đó để trông coi Jesse và bảo vệ thằng bé khỏi Mitch.
Việc đó không hề dễ dàng. Jesse rất khó bảo vệ. Nó yêu một cách bừa bãi, ngu ngốc. Nó tha thứ cho những đứa bạn sau khi bị bọn chúng đâm sau lưng, nó cho lũ trộm và lũ nghiện vay tiền. Seth không đếm nổi số lần nó yêu đương và bị giẫm đạp, nhưng nó vẫn liên tục quẳng trái tim mình vào lửa với sự dũng cảm liều lĩnh chưa bao giờ thôi khiến anh trai nó sửng sốt.
Anh không nghĩ sự gắn bó của họ là tình yêu, bởi vì trong thời kỳ ấy, từ yêu không có trong từ điển của anh. Trong mắt anh, thằng nhóc như một cái nhọt to trên mông, anh cứ liên tục phải để mắt đến thằng ôn con vô phép tắc đó. Nhưng trong một vài khoảnh khắc Seth cho phép mình nghĩ đến những điều ấy - hết sức hiếm hoi, và thường chỉ là những lúc anh say bí tỉ - anh biết rõ lý do mình còn lảng vảng quanh đó. Anh giống như Jesse, cần ít nhất một người để yêu. Một tình yêu cứng rắn, đầy tính kiểm soát, nhưng đó là thứ tốt đẹp nhất anh có thể trao đi. Thứ tốt đẹp nhất anh từng trao đi.
Jesse đáng ra không nên gia nhập đội quân thi hành pháp luật. Nó quá tin tưởng, quá mềm yếu. Nó đáng ra nên trở thành một y tá khoa nhi, một giáo viên mẫu giáo cực kỳ tốt. Seth đã cố gắng hết sức để bảo vệ nó khỏi thế giới, nhưng thế giới thì rộng lớn, lén lút, và xảo trá, bởi vậy Seth quyết tâm phải cứu em trai anh khỏi tay lũ người xấu.
Nếu Jesse ở đây thì nó hẳn sẽ bảo anh ngừng tự sướng và chấm dứt ngay bữa tiệc thương tiếc bản thân đi. Hẳn Jesse sẽ cười thắt ruột nếu chứng kiến anh đỗ xe giữa trời tối đen ngoài cửa nhà của một người phụ nữ giống như một thằng nhóc vị thành niên điên đảo vì tình. Seth có thể nhìn thấy thằng nhóc trong đầu mình, nó chửi rủa và chĩa ngón tay vào anh. “Ha! Giờ đến lượt anh rồi đấy, anh trai, và cũng đúng lúc lắm. Xem xem anh còn ra vẻ bề trên được nữa không, thật đáng xấu hổ.”
Mắt Seth cay xè. Anh dùng mu bàn tay dụi mắt khi nhìn vào cửa sổ phòng tắm của cô, tự hỏi cô có khóc tiếp nữa không. Anh đã nhịn không xem cảnh đó. Toàn bộ hai mươi hai phút hai mươi sáu giây.
Có khi cô đang tắm. Anh có thể hình dung cảnh cô duỗi người trong bồn tắm, những đường cong đầy đặn ướt đẫm nước và sáng rực lên khi cô xoa xà phòng. Trong vòng một trăm mười giây anh có thể vào trong đó với cô.
Giúp cô tắm.
Tay anh đặt lên tay nắm cửa, nắm chặt lấy nó cho tới khi các đốt ngón tay đau nhức rồi chậm chạp buông tay ra. Cái đám ở tháp điều khiển trong đầu anh được vũ trang đầy đủ, nguy hiểm, và không đùa được. Chỗ đó được cai trị bằng kỷ luật thép đấy, lũ khốn đạo đức.
Anh lại sụp xuống thấp hơn. Đầu anh nện như búa bổ và bụng anh cồn cào. Đáng ra anh phải mua thứ gì đó để ăn. Trước buổi gặp anh quá bồn chồn. Khi Raine ở trong vòng tay, anh quá điên đảo vì tình dục, còn sau đó lại quá khó. Với một gã cao mét tám, nặng chín mươi lăm cân cùng hệ trao đổi chất đang nổi cơn thịnh nộ như anh, thì cốc cà phê và bánh rán vòng anh ăn sáng hôm đó cứ như đã tiêu hóa từ một triệu năm trước.
Anh nên mời người phụ nữ ấy ăn trưa trước khi nhảy bổ vào cô như một con sói đói, nhưng anh quá khuấy động và điên cuồn, sợ cô đổi ý, rồi bằng cách nào đó thoát khỏi vòng tay anh. Anh mở laptop, cảm thấy ủ rũ và nín nhịn. Không có cớ gì để không làm xong vài việc trong khi anh ngồi trong bóng tối này. Anh thắc mắc không biết khi lương tâm bị công kích dữ dội thì có nhanh khỏi như chứng ợ nóng hay không? Hay nó giống bệnh mãn tính, như mụn trứng cá chẳng hạn?
Trong trường hợp nào đi nữa, thì sự đắn đo mới xuất hiện của anh cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Dù có hào hiệp hay không, nếu Raine bước ra khỏi cánh cửa đó thì nó sẽ là một trận đấu công bằng.
Nếu cô bước ra khỏi cánh cửa đó, cô sẽ là của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook