Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 507: Mỗi ngày gọi một lần… đây là phúc phần gì vậy?
Cô ta lạnh lùng nhìn quanh một lượt rồi cất giọng nói: “Toàn bộ sự lựa chọn đều là do các người tự quyết định. Chúng tôi sẽ chỉ hợp tác với những người chọn phe bên trái”.
“Còn về những người còn lại không liên quan gì tới chúng tôi, nói gì cũng vô dụng thôi”.
Tuy giọng nói của cô ta vô cùng bình thản nhưng lại không hề cho người ta cơ hội phản bác!
Đám người phe bên phải đều ngậm chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng!
Bọn họ đều hối hận muốn chết!
Nhưng ai cũng hiểu được đây là sự trừng phạt vì lựa chọn sai lầm của chính mình!
Cũng là hình phạt đạo đức!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Mặc dù hiện giờ anh vẫn không biết cụ thể thực lực của Trần Thắng Nam ra sao nhưng tính cách quyết đoán của cô ta khiến anh rất tán thưởng.
Ít nhất Vương Vũ Nam không có được tính cách này.
Cho dù cô ta không đủ năng lực cũng vẫn có thể hỗ trợ được Vương Vũ Nam.
Xem ra lần này anh thực sự vớ được nhân tài rồi!
Anh đang định mở lời thì chuông điện thoại đột nhiên réo lên inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem thử, người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân…
Trương Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện lúc này sắc trời đã sẩm tối.
Đám người kia vẫn còn đang xì xào ầm ĩ.
Anh quay người bỏ sang một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên từ ống nghe.
Tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói không còn mang theo sự mệt mỏi nữa.
Anh mỉm cười đáp: “Tôi ra ngoài xử lý chút việc, sắp về rồi”.
Cô kinh ngạc một lúc mới đáp lại: “Tôi biết rồi rồi. Khi nào quay về thì gọi cho tôi, để tôi tới đón anh”.
“Ừ”.
Anh đáp lại một tiếng rồi mới cúp máy, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Mỗi ngày gọi một lần… đây là phúc phần gì vậy?
Chẳng bao lâu sau, Trần Thắng Nam đã bàn xong chuyện hợp tác với người dân trong thôn.
Giá cả hợp đồng giữ theo lời anh đã nói lúc trước.
Đám người ở phe bên trái sung sướng hò hét, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy tạ Trương Minh Vũ.
Mấy chàng trai trẻ tuổi còn nổ pháo hân hoan chúc mừng.
Còn đám người lựa chọn phe bên phải cũng đứng túm tụm ở trong sân, hai mắt đỏ bừng!
Mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi. Anh không chút chậm trễ dẫn theo ba cô gái rời đi.
Người dân được ký hợp đồng thì nhiệt tình đưa tiễn.
Bọn họ nhét vào tay anh đủ thứ, nào là trứng gà nào là gạo ngon. Cuối cùng phải nhờ Vương Vũ Nam lên tiếng khuyên nhủ bọn họ mới từ bỏ ý định.
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy thân thiết lạ thường.
Anh đang định quay người trèo lên xe, bỗng nhiên Vương Thiết Trụ chạy hùng hục tới.
Anh lập tức cau mày.
“Còn về những người còn lại không liên quan gì tới chúng tôi, nói gì cũng vô dụng thôi”.
Tuy giọng nói của cô ta vô cùng bình thản nhưng lại không hề cho người ta cơ hội phản bác!
Đám người phe bên phải đều ngậm chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng!
Bọn họ đều hối hận muốn chết!
Nhưng ai cũng hiểu được đây là sự trừng phạt vì lựa chọn sai lầm của chính mình!
Cũng là hình phạt đạo đức!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Mặc dù hiện giờ anh vẫn không biết cụ thể thực lực của Trần Thắng Nam ra sao nhưng tính cách quyết đoán của cô ta khiến anh rất tán thưởng.
Ít nhất Vương Vũ Nam không có được tính cách này.
Cho dù cô ta không đủ năng lực cũng vẫn có thể hỗ trợ được Vương Vũ Nam.
Xem ra lần này anh thực sự vớ được nhân tài rồi!
Anh đang định mở lời thì chuông điện thoại đột nhiên réo lên inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem thử, người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân…
Trương Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện lúc này sắc trời đã sẩm tối.
Đám người kia vẫn còn đang xì xào ầm ĩ.
Anh quay người bỏ sang một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên từ ống nghe.
Tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói không còn mang theo sự mệt mỏi nữa.
Anh mỉm cười đáp: “Tôi ra ngoài xử lý chút việc, sắp về rồi”.
Cô kinh ngạc một lúc mới đáp lại: “Tôi biết rồi rồi. Khi nào quay về thì gọi cho tôi, để tôi tới đón anh”.
“Ừ”.
Anh đáp lại một tiếng rồi mới cúp máy, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Mỗi ngày gọi một lần… đây là phúc phần gì vậy?
Chẳng bao lâu sau, Trần Thắng Nam đã bàn xong chuyện hợp tác với người dân trong thôn.
Giá cả hợp đồng giữ theo lời anh đã nói lúc trước.
Đám người ở phe bên trái sung sướng hò hét, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy tạ Trương Minh Vũ.
Mấy chàng trai trẻ tuổi còn nổ pháo hân hoan chúc mừng.
Còn đám người lựa chọn phe bên phải cũng đứng túm tụm ở trong sân, hai mắt đỏ bừng!
Mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi. Anh không chút chậm trễ dẫn theo ba cô gái rời đi.
Người dân được ký hợp đồng thì nhiệt tình đưa tiễn.
Bọn họ nhét vào tay anh đủ thứ, nào là trứng gà nào là gạo ngon. Cuối cùng phải nhờ Vương Vũ Nam lên tiếng khuyên nhủ bọn họ mới từ bỏ ý định.
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy thân thiết lạ thường.
Anh đang định quay người trèo lên xe, bỗng nhiên Vương Thiết Trụ chạy hùng hục tới.
Anh lập tức cau mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook