Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 501: Hai phe trái phải…
Một nghìn? Gấp năm lần!
Vương Vũ Nam kích động tột độ, vô cùng biết ơn nhìn anh!
Đây là một chuyện rất tốt đối với cô ấy.
Một lúc sau, bố cô ấy mới run run nói: “Chàng trai trẻ, cậu… cậu nói thật chứ?”
Anh mỉm cười đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi. Nhưng cháu vẫn phải nhắc nhở trước, mọi người nhất định phải cam đoan rau củ quả đạt chất lượng như hiện giờ cho cháu”.
Ông ấy kích động thốt lên: “Được chứ! Chúng tôi cam đoan sẽ làm được!”
Còn mẹ của Vương Vũ Nam thì không nén nổi nước mắt!
Toàn bộ người lựa chọn phe bên trái đều vui mừng phấn khởi!
Không ít người bên phe bên phải đều cảm đấy vô cùng hối hận!
Mụ đàn bà trung niên kia lại đứng ra, lạnh giọng quát: “Hừ! Có ích gì cơ chứ? Không nghe thấy Vương Thiết Trụ nói sẽ gọi người nhà họ Dịch tới à?”
“Nếu người nhà họ Dịch tới thật, kiểu gì thằng ranh này chẳng sợ sệt quỳ lạy như con chó!”
“Các người nghĩ các người có thể hợp tác với nó sao?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu đám người đứng bên trái.
Tâm trạng đang hưng phấn lập tức trở nên nguội lạnh.
Đúng vậy.
Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau thì thế nào? Cậu ấy dám đối đầu với người nhà họ Dịch không?”
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ thất vọng.
Vương Vũ Nam vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố mẹ đừng lo, anh ấy không sợ nhà họ Dịch đâu”.
Nghe thấy thế, xung quanh tức thì vang lên tiếng cười nhạo.
Bố mẹ của cô ấy cũng bắt đầu do dự.
Trương Minh Vũ lại hỏi thăm giá cả của mấy loại thịt rồi hào phóng ra giá gấp năm lần so với giá của Vương Thiết Trụ!
Mức giá này cao hơn giá thị trường một chút nhưng cũng không quá chênh lệch.
Tóm lại vẫn là người dân được hưởng lợi.
Anh cũng có thể kiếm lời.
Nếu nguồn cung ứng thực phẩm có thể ổn định lại thì ít nhất anh cũng không cần lo lắng những vấn đề khác nữa.
Bây giờ chỉ cần… chờ người nhà họ Dịch mò tới!
Anh cũng muốn xem thử khi đối phương đến, đám người đang đứng ở phe bên phải sẽ bày ra vẻ mặt gì!
Bố mẹ của Vương Vũ Nam dẫn Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong lều dạo chơi một vòng.
Đến khi trở ra, anh không ngờ người dân trong thôn vẫn chưa rời đi mà lặng lẽ chờ đợi ở chỗ cũ.
Hai phe trái phải…
Anh hiểu những người đứng ở phe bên trái đang chờ một kết quả chính thức.
Còn người ở phe bên phải… đang chờ được xem trò cười.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng là con người.
Anh khẽ lắc đầu đi tới trước mặt đám người.
Anh biết người nhà họ Dịch không tới thì không thể giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ khi đánh bại được người nhà họ Dịch, người dân trong thôn mới hoàn toàn yên tâm hợp tác với anh.
Thế nhưng đây cũng là điều mà anh mong muốn.
Anh không muốn sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi lại xảy ra vô vàn vấn đề.
Sau khi bọn họ xuất hiện, những người đứng ở phe bên trái đã bắt đầu do dự.
Đương nhiên bọn họ đều biết được sự khủng bố của nhà họ Dịch.
Không ai dám chắc vị trí đứng hiện giờ có gây ra tai hoạ nào không.
Thế nhưng bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Trương Minh Vũ.
Vương Vũ Nam kích động tột độ, vô cùng biết ơn nhìn anh!
Đây là một chuyện rất tốt đối với cô ấy.
Một lúc sau, bố cô ấy mới run run nói: “Chàng trai trẻ, cậu… cậu nói thật chứ?”
Anh mỉm cười đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi. Nhưng cháu vẫn phải nhắc nhở trước, mọi người nhất định phải cam đoan rau củ quả đạt chất lượng như hiện giờ cho cháu”.
Ông ấy kích động thốt lên: “Được chứ! Chúng tôi cam đoan sẽ làm được!”
Còn mẹ của Vương Vũ Nam thì không nén nổi nước mắt!
Toàn bộ người lựa chọn phe bên trái đều vui mừng phấn khởi!
Không ít người bên phe bên phải đều cảm đấy vô cùng hối hận!
Mụ đàn bà trung niên kia lại đứng ra, lạnh giọng quát: “Hừ! Có ích gì cơ chứ? Không nghe thấy Vương Thiết Trụ nói sẽ gọi người nhà họ Dịch tới à?”
“Nếu người nhà họ Dịch tới thật, kiểu gì thằng ranh này chẳng sợ sệt quỳ lạy như con chó!”
“Các người nghĩ các người có thể hợp tác với nó sao?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu đám người đứng bên trái.
Tâm trạng đang hưng phấn lập tức trở nên nguội lạnh.
Đúng vậy.
Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau thì thế nào? Cậu ấy dám đối đầu với người nhà họ Dịch không?”
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ thất vọng.
Vương Vũ Nam vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố mẹ đừng lo, anh ấy không sợ nhà họ Dịch đâu”.
Nghe thấy thế, xung quanh tức thì vang lên tiếng cười nhạo.
Bố mẹ của cô ấy cũng bắt đầu do dự.
Trương Minh Vũ lại hỏi thăm giá cả của mấy loại thịt rồi hào phóng ra giá gấp năm lần so với giá của Vương Thiết Trụ!
Mức giá này cao hơn giá thị trường một chút nhưng cũng không quá chênh lệch.
Tóm lại vẫn là người dân được hưởng lợi.
Anh cũng có thể kiếm lời.
Nếu nguồn cung ứng thực phẩm có thể ổn định lại thì ít nhất anh cũng không cần lo lắng những vấn đề khác nữa.
Bây giờ chỉ cần… chờ người nhà họ Dịch mò tới!
Anh cũng muốn xem thử khi đối phương đến, đám người đang đứng ở phe bên phải sẽ bày ra vẻ mặt gì!
Bố mẹ của Vương Vũ Nam dẫn Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong lều dạo chơi một vòng.
Đến khi trở ra, anh không ngờ người dân trong thôn vẫn chưa rời đi mà lặng lẽ chờ đợi ở chỗ cũ.
Hai phe trái phải…
Anh hiểu những người đứng ở phe bên trái đang chờ một kết quả chính thức.
Còn người ở phe bên phải… đang chờ được xem trò cười.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng là con người.
Anh khẽ lắc đầu đi tới trước mặt đám người.
Anh biết người nhà họ Dịch không tới thì không thể giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ khi đánh bại được người nhà họ Dịch, người dân trong thôn mới hoàn toàn yên tâm hợp tác với anh.
Thế nhưng đây cũng là điều mà anh mong muốn.
Anh không muốn sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi lại xảy ra vô vàn vấn đề.
Sau khi bọn họ xuất hiện, những người đứng ở phe bên trái đã bắt đầu do dự.
Đương nhiên bọn họ đều biết được sự khủng bố của nhà họ Dịch.
Không ai dám chắc vị trí đứng hiện giờ có gây ra tai hoạ nào không.
Thế nhưng bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Trương Minh Vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook