Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 491: “Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”
Tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên.
Vẻ mặt của bố mẹ Vương Vũ Nam lại trở nên tuyệt vọng.
Thế nhưng… họ không biết nên nói gì cho phải!
Trương Minh Vũ ung dung nhìn lướt qua đám người.
Ngay khi anh đang suy nghĩ cách giải quyết thì Trần Thắng Nam bỗng lên tiếng dò hỏi: “Đám côn đồ này có sức uy hiếp không?”
Anh lập tức sững sờ.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lắc đầu đáp: “Sức uy hiếp của bọn họ không lớn lắm đâu”.
Trần Thắng Nam khẽ cười nói: “Giao cho tôi đi”.
Dứt lời, cô ta bước lên một bước.
Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đành im lặng chờ đợi.
Trần Thắng Nam nhanh chóng cao giọng hô lên: “Mọi người đừng sốt ruột. Bây giờ chúng ta chia ra đi”.
“Ai đồng ý ký hợp đồng đứng sang bên trái”.
“Không đồng ý thì đứng sang bên phải”.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám động đậy.
Mãi lâu sau mới có một ông cụ lớn tuổi chống gậy mở lời: “Hầy, cô bé Vũ Nam này cũng chỉ muốn giúp đỡ chúng ta thôi. Chúng ta phải giúp chứ!”
Nói rồi ông cụ đi thẳng tới phía bên trái.
Dù sao thì hiện giờ cũng chỉ còn cách ký hợp đồng thành công thì Vương Vũ Nam mới được giải thoát.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng bật dậy, cất cao giọng nói: “Không sai! Dù có không ký thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền. Giá cả đều bị Vương Thiết Trụ bắt chẹt hết cỡ rồi! Ký thì đã sao?”
Nói rồi gã ta lặng lẽ đứng ra sau lưng ông cụ kia.
Có người dẫn đầu tỏ thái độ, những người khác cũng lục tục di chuyển.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai phần ba số người trong thôn đứng ở sau lưng ông cụ, đồng ý ký hợp đồng!
“Đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Vương Vũ Nam tự gây hoạ sao lại bắt chúng ta chịu thay? Nếu ký hợp đồng chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy!”
“Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”
Một người đàn bà trung niên đứng dậy, hai tay chống nạnh chanh chua nói.
Sau đó, bà ta hùng hổ đi sang bên phải.
“Đúng vậy! Cho dù có lòng muốn giúp chúng ta thì sao? Không có năng lực còn mạnh mồm chém gió! Hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo! Tôi không ký đâu!”
“Chết hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”
Lại có thêm một người phụ nữ lựa chọn đứng ở bên phải, giận dữ lầm bầm.
Trong số họ còn có một người đàn ông vốn đang định đi sang bên trái lại bị vợ véo tai kéo về phía bên phải!
Đám người nhanh chóng chia thành hai phe.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Anh đã biết mục đích của Trần Thắng Nam, ánh mắt anh xẹt qua tia tán thưởng.
Cả nhà Vương Vũ Nam nhìn những người đứng ở bên trái với ánh mắt biết ơn, không ngừng nói lời cảm kích.
Với tình hình hiện giờ.
Chịu giúp là tình cảm, không giúp là quyền lợi. Bọn họ không có tư cách yêu cầu ai làm gì cho mình.
Vẻ mặt của bố mẹ Vương Vũ Nam lại trở nên tuyệt vọng.
Thế nhưng… họ không biết nên nói gì cho phải!
Trương Minh Vũ ung dung nhìn lướt qua đám người.
Ngay khi anh đang suy nghĩ cách giải quyết thì Trần Thắng Nam bỗng lên tiếng dò hỏi: “Đám côn đồ này có sức uy hiếp không?”
Anh lập tức sững sờ.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lắc đầu đáp: “Sức uy hiếp của bọn họ không lớn lắm đâu”.
Trần Thắng Nam khẽ cười nói: “Giao cho tôi đi”.
Dứt lời, cô ta bước lên một bước.
Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đành im lặng chờ đợi.
Trần Thắng Nam nhanh chóng cao giọng hô lên: “Mọi người đừng sốt ruột. Bây giờ chúng ta chia ra đi”.
“Ai đồng ý ký hợp đồng đứng sang bên trái”.
“Không đồng ý thì đứng sang bên phải”.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám động đậy.
Mãi lâu sau mới có một ông cụ lớn tuổi chống gậy mở lời: “Hầy, cô bé Vũ Nam này cũng chỉ muốn giúp đỡ chúng ta thôi. Chúng ta phải giúp chứ!”
Nói rồi ông cụ đi thẳng tới phía bên trái.
Dù sao thì hiện giờ cũng chỉ còn cách ký hợp đồng thành công thì Vương Vũ Nam mới được giải thoát.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng bật dậy, cất cao giọng nói: “Không sai! Dù có không ký thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền. Giá cả đều bị Vương Thiết Trụ bắt chẹt hết cỡ rồi! Ký thì đã sao?”
Nói rồi gã ta lặng lẽ đứng ra sau lưng ông cụ kia.
Có người dẫn đầu tỏ thái độ, những người khác cũng lục tục di chuyển.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai phần ba số người trong thôn đứng ở sau lưng ông cụ, đồng ý ký hợp đồng!
“Đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Vương Vũ Nam tự gây hoạ sao lại bắt chúng ta chịu thay? Nếu ký hợp đồng chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy!”
“Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”
Một người đàn bà trung niên đứng dậy, hai tay chống nạnh chanh chua nói.
Sau đó, bà ta hùng hổ đi sang bên phải.
“Đúng vậy! Cho dù có lòng muốn giúp chúng ta thì sao? Không có năng lực còn mạnh mồm chém gió! Hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo! Tôi không ký đâu!”
“Chết hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”
Lại có thêm một người phụ nữ lựa chọn đứng ở bên phải, giận dữ lầm bầm.
Trong số họ còn có một người đàn ông vốn đang định đi sang bên trái lại bị vợ véo tai kéo về phía bên phải!
Đám người nhanh chóng chia thành hai phe.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Anh đã biết mục đích của Trần Thắng Nam, ánh mắt anh xẹt qua tia tán thưởng.
Cả nhà Vương Vũ Nam nhìn những người đứng ở bên trái với ánh mắt biết ơn, không ngừng nói lời cảm kích.
Với tình hình hiện giờ.
Chịu giúp là tình cảm, không giúp là quyền lợi. Bọn họ không có tư cách yêu cầu ai làm gì cho mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook