Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 487: Khí thế vô cùng phách lối!
Vương Vũ Nam vội vàng báo tin: “Tôi xúi bọn họ nói mình không biết đọc, chắc là có thể câu giờ một chút, nhưng không được lâu đâu”.
Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.
Dường như cô ấy đang sợ bị người khác nghe thấy.
Anh sốt ruột nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút. Tôi sắp tới đó rồi, dù thế nào cũng không được ký hợp đồng!”
“Vâng!”
Cô ấy kiên định đáp.
Sau khi cúp máy, lòng anh trở nên rối bời.
Anh lo Vương Vũ Nam chỉ có một mình ở đó, rất dễ bị người ta hùa vào bắt nạt!
Phải làm thế nào bây giờ?
Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nỗi lòng của anh, bèn đạp mạnh chân ga tăng tốc.
Xe phóng nhanh như chớp.
Vậy mà Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ vẫn bình chân như vại, không hề tỏ ra sợ hãi.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, may là bây giờ đã lên tới đường cao tốc nên rất dễ đi.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi đi vào một cái thôn nhỏ.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nằm ở giữa thôn đã có một đám người tụ tập.
Hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Lúc này bọn họ đều đang nổi giận đùng đùng, đổ dồn ánh mắt về phía cổng.
Ở đó có năm chiếc Toyota Prado được xếp thành một hàng!
Khí thế vô cùng phách lối!
Hơn chục gã côn đồ mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt đứng chắn trước cổng nhà, lăm lăm cây gậy bóng chày trong tay ra chiều doạ nạt.
Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hung hăng hống hách.
Đứng trước bọn họ là một chàng trai trẻ tuổi.
Dáng người to cao, ít nhất cũng phải tới một mét tám ba, cơ bắp cường tráng.
Hắn ta mặc trên người một bộ vest cũ kỹ đã bạc màu, hai tay đút túi ung dung chờ đợi.
Còn người dân trong thôn đều trốn ở trong sân. Vương Vũ Nam đứng che chắn đằng trước, một mình chống đỡ tất cả.
“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu. Rốt cuộc các anh có cho chúng tôi ra ngoài không hả?”
Cô ấy cắn chặt răng, giận dữ gào lên.
Lúc này trong lòng cô ấy đang cực kỳ căng thẳng!
Cô ấy không thể chống chọi được tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thế nhưng cô ấy không còn cách nào khác. Nếu ký lên hợp đồng này, cả cái thôn này sẽ thực sự xong đời!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Vũ Nam à, tôi nói nãy giờ cô nghe không hiểu à? Không ký hợp đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Vương Vũ Nam tức giận quát lớn: “Anh làm vậy là phạm pháp! Có tin tôi báo công an bắt anh không hả?”
Hắn ta điên cuồng cười phá lên, khinh bỉ nói: “Cô ra ngoài lâu quá nên không biết bây giờ cậu tôi đã là giám đốc Sở Tư pháp của tỉnh rồi à?”
Chuyện này…
Cô ấy trợn tròn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn.
Vương Thiết Trụ kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất mau ký hợp đồng đi!”
“Điều này chỉ có lợi chứ không hề gây hại. Có hợp đồng này, rau củ quả của các người không cần lo đầu ra nữa. Chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm hả?”
Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.
Dường như cô ấy đang sợ bị người khác nghe thấy.
Anh sốt ruột nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút. Tôi sắp tới đó rồi, dù thế nào cũng không được ký hợp đồng!”
“Vâng!”
Cô ấy kiên định đáp.
Sau khi cúp máy, lòng anh trở nên rối bời.
Anh lo Vương Vũ Nam chỉ có một mình ở đó, rất dễ bị người ta hùa vào bắt nạt!
Phải làm thế nào bây giờ?
Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nỗi lòng của anh, bèn đạp mạnh chân ga tăng tốc.
Xe phóng nhanh như chớp.
Vậy mà Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ vẫn bình chân như vại, không hề tỏ ra sợ hãi.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, may là bây giờ đã lên tới đường cao tốc nên rất dễ đi.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi đi vào một cái thôn nhỏ.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nằm ở giữa thôn đã có một đám người tụ tập.
Hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Lúc này bọn họ đều đang nổi giận đùng đùng, đổ dồn ánh mắt về phía cổng.
Ở đó có năm chiếc Toyota Prado được xếp thành một hàng!
Khí thế vô cùng phách lối!
Hơn chục gã côn đồ mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt đứng chắn trước cổng nhà, lăm lăm cây gậy bóng chày trong tay ra chiều doạ nạt.
Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hung hăng hống hách.
Đứng trước bọn họ là một chàng trai trẻ tuổi.
Dáng người to cao, ít nhất cũng phải tới một mét tám ba, cơ bắp cường tráng.
Hắn ta mặc trên người một bộ vest cũ kỹ đã bạc màu, hai tay đút túi ung dung chờ đợi.
Còn người dân trong thôn đều trốn ở trong sân. Vương Vũ Nam đứng che chắn đằng trước, một mình chống đỡ tất cả.
“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu. Rốt cuộc các anh có cho chúng tôi ra ngoài không hả?”
Cô ấy cắn chặt răng, giận dữ gào lên.
Lúc này trong lòng cô ấy đang cực kỳ căng thẳng!
Cô ấy không thể chống chọi được tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thế nhưng cô ấy không còn cách nào khác. Nếu ký lên hợp đồng này, cả cái thôn này sẽ thực sự xong đời!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Vũ Nam à, tôi nói nãy giờ cô nghe không hiểu à? Không ký hợp đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Vương Vũ Nam tức giận quát lớn: “Anh làm vậy là phạm pháp! Có tin tôi báo công an bắt anh không hả?”
Hắn ta điên cuồng cười phá lên, khinh bỉ nói: “Cô ra ngoài lâu quá nên không biết bây giờ cậu tôi đã là giám đốc Sở Tư pháp của tỉnh rồi à?”
Chuyện này…
Cô ấy trợn tròn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn.
Vương Thiết Trụ kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất mau ký hợp đồng đi!”
“Điều này chỉ có lợi chứ không hề gây hại. Có hợp đồng này, rau củ quả của các người không cần lo đầu ra nữa. Chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook