Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 474: Bây giờ nhà họ Lâm đã sa sút lắm rồi!”
Anh cau mày, bật cười đáp: “Nếu ông Dịch đã nói như vậy, tôi đành phải cạnh tranh với ông rồi”.
Dịch Thanh Tùng khinh thường chế giễu: “Chỉ dựa vào mình anh hả? Một cái khách sạn Hồng Thái nho nhỏ mà cũng xứng vận hành Marmart sao?”
Anh tươi cười lên tiếng: “Anh đừng lôi khách sạn vào làm gì, quan trọng là tôi có tiền”.
Dịch Thanh Tùng đứng bật dậy, vẻ mặt trào phúng!
Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói ẻo lả của Lý Trung Sơn lại chậm rãi vang lên: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.
“Chàng trai trẻ này nói rất có lý, cạnh tranh công bằng mà”.
Ông ta vừa dứt lời, Dịch Bác Văn đã nhíu mày, lo lắng ngăn cản: “Sếp Lý, chuyện này không thể tuỳ hứng giải quyết được. Cậu ta chỉ là một kẻ không có danh tiếng gì sao có thể kinh doanh Marmart được?”
Dịch Thanh Tùng lặng lẽ lôi điện thoại ra liên tục gửi tin nhắn.
Ánh mắt Lý Trung Sơn xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trương Minh Vũ không vui nói: “Ông Dịch nói vậy là có ý gì? Sếp Lý là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, người ta tự có mắt nhìn xem tôi có năng lực hay không chứ?”
“Ý của ông là… nghi ngờ khả năng của sếp Lý sao?”
Lý Trung Sơn ngẩn người, lửa giận lập tức hiện lên trong đáy mắt.
Dịch Bác Văn rất tức giận, vội vàng phân bua: “Sếp Lý, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là thằng ranh này không được thôi!”
Hai mắt Lý Trung Sơn sáng rực lên, cười bảo: “Cậu nói đúng, chỉ cần có tiền là kinh doanh được”.
“Thế này đi, ít nhất thì cậu cũng phải chứng minh bản thân có năng lực vận hành tốt Marmart cho tôi. Còn một cái khách sạn Hồng Thái… vẫn chưa đủ đâu”.
Người nhà họ Dịch lập tức nở nụ cười chế giễu.
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Đương nhiên là một khách sạn Hồng Thái không đủ rồi. Nhưng ngoài ra tôi còn là con rể nhà họ Lâm, chắc chắn không có vấn đề về năng lực kinh doanh”.
Nữ thư ký tóc ngắn kia hơi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Ồ? Thì ra cậu còn thân phận như vậy sao? Thế thì chúng tôi có thể xem xét chuyện này”.
Dịch Bác Văn cuống lên, vội vàng giải thích: “Sếp Lý, bây giờ nhà họ Lâm đã sa sút lắm rồi!”
“Nhà họ Dịch chúng tôi có thực lực tài chính mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều!”
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Đâu thể so sánh như vậy được. Chẳng phải thu nhập của nhà họ Dịch cũng kiếm trên cơ sở Marmart đấy à?”
“Nếu Marmart được giao cho tôi, ông có chắc nhà họ Dịch của ông vẫn mạnh hơn tôi không?”
Nghe thấy thế, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng nổ!
Dịch Thanh Tùng khinh thường cười lạnh: “Cho dù anh có nhà họ Lâm và Marmart giúp sức để vươn lên ngang hàng với nhà họ Dịch chúng tôi thì thế nào?”
“Xét về mặt kinh tế, chúng tôi có nhiều chỗ dựa lắm!”
Hắn ta vừa nói vừa tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lý Trung Sơn cũng nổi lòng hứng thú, mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hai người thi với nhau đi. Bên nào có thực lực kinh tế cao hơn tôi sẽ ưu tiên cho bên đó, được không?”
Dịch Thanh Tùng khinh thường chế giễu: “Chỉ dựa vào mình anh hả? Một cái khách sạn Hồng Thái nho nhỏ mà cũng xứng vận hành Marmart sao?”
Anh tươi cười lên tiếng: “Anh đừng lôi khách sạn vào làm gì, quan trọng là tôi có tiền”.
Dịch Thanh Tùng đứng bật dậy, vẻ mặt trào phúng!
Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói ẻo lả của Lý Trung Sơn lại chậm rãi vang lên: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.
“Chàng trai trẻ này nói rất có lý, cạnh tranh công bằng mà”.
Ông ta vừa dứt lời, Dịch Bác Văn đã nhíu mày, lo lắng ngăn cản: “Sếp Lý, chuyện này không thể tuỳ hứng giải quyết được. Cậu ta chỉ là một kẻ không có danh tiếng gì sao có thể kinh doanh Marmart được?”
Dịch Thanh Tùng lặng lẽ lôi điện thoại ra liên tục gửi tin nhắn.
Ánh mắt Lý Trung Sơn xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trương Minh Vũ không vui nói: “Ông Dịch nói vậy là có ý gì? Sếp Lý là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, người ta tự có mắt nhìn xem tôi có năng lực hay không chứ?”
“Ý của ông là… nghi ngờ khả năng của sếp Lý sao?”
Lý Trung Sơn ngẩn người, lửa giận lập tức hiện lên trong đáy mắt.
Dịch Bác Văn rất tức giận, vội vàng phân bua: “Sếp Lý, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là thằng ranh này không được thôi!”
Hai mắt Lý Trung Sơn sáng rực lên, cười bảo: “Cậu nói đúng, chỉ cần có tiền là kinh doanh được”.
“Thế này đi, ít nhất thì cậu cũng phải chứng minh bản thân có năng lực vận hành tốt Marmart cho tôi. Còn một cái khách sạn Hồng Thái… vẫn chưa đủ đâu”.
Người nhà họ Dịch lập tức nở nụ cười chế giễu.
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Đương nhiên là một khách sạn Hồng Thái không đủ rồi. Nhưng ngoài ra tôi còn là con rể nhà họ Lâm, chắc chắn không có vấn đề về năng lực kinh doanh”.
Nữ thư ký tóc ngắn kia hơi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Ồ? Thì ra cậu còn thân phận như vậy sao? Thế thì chúng tôi có thể xem xét chuyện này”.
Dịch Bác Văn cuống lên, vội vàng giải thích: “Sếp Lý, bây giờ nhà họ Lâm đã sa sút lắm rồi!”
“Nhà họ Dịch chúng tôi có thực lực tài chính mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều!”
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Đâu thể so sánh như vậy được. Chẳng phải thu nhập của nhà họ Dịch cũng kiếm trên cơ sở Marmart đấy à?”
“Nếu Marmart được giao cho tôi, ông có chắc nhà họ Dịch của ông vẫn mạnh hơn tôi không?”
Nghe thấy thế, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng nổ!
Dịch Thanh Tùng khinh thường cười lạnh: “Cho dù anh có nhà họ Lâm và Marmart giúp sức để vươn lên ngang hàng với nhà họ Dịch chúng tôi thì thế nào?”
“Xét về mặt kinh tế, chúng tôi có nhiều chỗ dựa lắm!”
Hắn ta vừa nói vừa tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lý Trung Sơn cũng nổi lòng hứng thú, mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hai người thi với nhau đi. Bên nào có thực lực kinh tế cao hơn tôi sẽ ưu tiên cho bên đó, được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook