Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 451: Nói thì dễ…
“Nếu anh dám để lộ ra bất kỳ tin tức gì, anh tự biết hậu quả rồi đấy”.
Hắn hãi hùng nhìn anh, hoảng sợ đáp: “Vâng! Xin cậu cứ yên tâm!”
Dứt lời, hắn vội vàng quay lưng rời khỏi phòng làm việc.
Trương Minh Vũ cũng không gấp gáp, cứ lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Bây giờ đã tới buổi chiều, hôm nay cũng chẳng làm được trò trống gì, chỉ có thể nghiên cứu kỹ càng tình hình của nhà họ Dịch.
Một lát sau, thư ký Ngô kích động chạy vào, hưng phấn nói: “Anh Minh Vũ… Hôm nay chúng ta thu được… ba mươi lăm triệu!”
Anh khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”
Thư ký Ngô mỉm cười hớn hở đáp: “Anh đúng là lợi hại!”
“Hôm nay chỉ tính riêng phí bồi thường vi phạm hợp đồng chúng ta đã nhận được hơn hai mươi bảy triệu rồi!”
“Cộng thêm mấy người Triệu Khoát, Hà Gia Hoa gọi một bàn đầy ắp thức ăn cũng giúp chúng ta kiếm được một món hời!”
Trương Minh Vũ híp mắt lại, lòng thầm vui như mở cờ trong bụng.
Suýt thì quên béng mất chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng!
Tính ra thì bây giờ anh đã có trong tay khoảng một trăm năm mươi triệu!
Đủ dùng rồi!
Sau khi thư ký Ngô rời đi không lâu, Lý Tuấn Nhất lại quay về cung kính đặt một tập tài liệu dày cộp trước mặt anh.
Hắn cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, đây là toàn bộ thông tin tôi có thể điều tra được”.
Anh mỉm cười nói: “Anh vất vả rồi, cứ ngồi đó trước đi”.
Hắn ngoan ngoãn ngồi im ở một bên.
Trong lúc rảnh rỗi, anh bắt đầu xem xét tư liệu của nhà họ Dịch.
Từng giây từng phút trôi qua.
Đợi đến khi xem xong hết thì sắc trời đã chạng vạng tối.
Lúc này anh cũng coi như đã nắm vững những thông tin cơ bản của nhà họ Dịch.
Nguồn thu nhập quan trọng nhất của bọn họ đến từ các trung tâm thương mại lớn ở Hoa Châu, cũng bao gồm cả một vài khu chợ cấp thấp.
Còn một vài sản nghiệp nhỏ khác đều không đáng nhắc tới.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.
Trung tâm thương mại?
Điều này khiến anh cảm thấy hơi khó khăn, hoàn toàn không biết nên nhằm vào chỗ nào.
Lý Tuấn Nhất rụt rè lên tiếng hỏi: “Có phải… cậu đang không biết nên ra tay từ đâu đúng không?”
Trương Minh Vũ sững sờ, lập tức cười đáp: “Đúng vậy, anh có cách gì không?”
Không ngờ anh lại quên mất bên cạnh mình vẫn còn một cậu ấm nhà giàu!
Trong mắt Lý Tuấn Nhất dạt dào nhiệt tình. Hắn kích động nói: “Cậu Minh Vũ, tôi biết nguồn thu nhập lớn nhất của nhà họ Dịch đến từ trung tâm thương mại Marmart!”
“Đây là trung tâm thương mại có cấp bậc cao nhất toàn bộ Hoa Châu. Cũng chính nhờ vào doanh thu từ nó nên nhà họ Dịch mới có thể liên tục mở thêm nhiều trung tâm thương mại khác”.
“Thế nhưng nguồn thu từ trung tâm thương mại Marmart vẫn chiếm trọn một nửa tài sản của nhà họ Dịch. Chỉ cần có thể chiếm được nó về tay, chắc chắn sẽ dễ dàng huỷ hoại nhà họ Dịch!”
Nói thì dễ…
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt lườm hắn chất vấn: “Cụ thể thì sao?”
Lý Tuấn Nhất lại tiếp tục lên tiếng: “Marmart là mắt xích quan trọng của chuỗi trung tâm thương mại khắp cả nước. Quyền quyết định đều thuộc về người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart!”
Hắn hãi hùng nhìn anh, hoảng sợ đáp: “Vâng! Xin cậu cứ yên tâm!”
Dứt lời, hắn vội vàng quay lưng rời khỏi phòng làm việc.
Trương Minh Vũ cũng không gấp gáp, cứ lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Bây giờ đã tới buổi chiều, hôm nay cũng chẳng làm được trò trống gì, chỉ có thể nghiên cứu kỹ càng tình hình của nhà họ Dịch.
Một lát sau, thư ký Ngô kích động chạy vào, hưng phấn nói: “Anh Minh Vũ… Hôm nay chúng ta thu được… ba mươi lăm triệu!”
Anh khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”
Thư ký Ngô mỉm cười hớn hở đáp: “Anh đúng là lợi hại!”
“Hôm nay chỉ tính riêng phí bồi thường vi phạm hợp đồng chúng ta đã nhận được hơn hai mươi bảy triệu rồi!”
“Cộng thêm mấy người Triệu Khoát, Hà Gia Hoa gọi một bàn đầy ắp thức ăn cũng giúp chúng ta kiếm được một món hời!”
Trương Minh Vũ híp mắt lại, lòng thầm vui như mở cờ trong bụng.
Suýt thì quên béng mất chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng!
Tính ra thì bây giờ anh đã có trong tay khoảng một trăm năm mươi triệu!
Đủ dùng rồi!
Sau khi thư ký Ngô rời đi không lâu, Lý Tuấn Nhất lại quay về cung kính đặt một tập tài liệu dày cộp trước mặt anh.
Hắn cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, đây là toàn bộ thông tin tôi có thể điều tra được”.
Anh mỉm cười nói: “Anh vất vả rồi, cứ ngồi đó trước đi”.
Hắn ngoan ngoãn ngồi im ở một bên.
Trong lúc rảnh rỗi, anh bắt đầu xem xét tư liệu của nhà họ Dịch.
Từng giây từng phút trôi qua.
Đợi đến khi xem xong hết thì sắc trời đã chạng vạng tối.
Lúc này anh cũng coi như đã nắm vững những thông tin cơ bản của nhà họ Dịch.
Nguồn thu nhập quan trọng nhất của bọn họ đến từ các trung tâm thương mại lớn ở Hoa Châu, cũng bao gồm cả một vài khu chợ cấp thấp.
Còn một vài sản nghiệp nhỏ khác đều không đáng nhắc tới.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.
Trung tâm thương mại?
Điều này khiến anh cảm thấy hơi khó khăn, hoàn toàn không biết nên nhằm vào chỗ nào.
Lý Tuấn Nhất rụt rè lên tiếng hỏi: “Có phải… cậu đang không biết nên ra tay từ đâu đúng không?”
Trương Minh Vũ sững sờ, lập tức cười đáp: “Đúng vậy, anh có cách gì không?”
Không ngờ anh lại quên mất bên cạnh mình vẫn còn một cậu ấm nhà giàu!
Trong mắt Lý Tuấn Nhất dạt dào nhiệt tình. Hắn kích động nói: “Cậu Minh Vũ, tôi biết nguồn thu nhập lớn nhất của nhà họ Dịch đến từ trung tâm thương mại Marmart!”
“Đây là trung tâm thương mại có cấp bậc cao nhất toàn bộ Hoa Châu. Cũng chính nhờ vào doanh thu từ nó nên nhà họ Dịch mới có thể liên tục mở thêm nhiều trung tâm thương mại khác”.
“Thế nhưng nguồn thu từ trung tâm thương mại Marmart vẫn chiếm trọn một nửa tài sản của nhà họ Dịch. Chỉ cần có thể chiếm được nó về tay, chắc chắn sẽ dễ dàng huỷ hoại nhà họ Dịch!”
Nói thì dễ…
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt lườm hắn chất vấn: “Cụ thể thì sao?”
Lý Tuấn Nhất lại tiếp tục lên tiếng: “Marmart là mắt xích quan trọng của chuỗi trung tâm thương mại khắp cả nước. Quyền quyết định đều thuộc về người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook