Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 437: Cảm thấy hưng phấn lạ thường!
Cô ta nở nụ cười xấu xa: “Không phải kiểu phần thưởng anh đang nghĩ tới đâu. Mà là…”
“Tôi muốn tới đây làm việc cho anh!”
Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý hất lên.
Anh lập tức sợ ngây người.
Hàn Thất Thất… muốn tới đây làm việc sao?
Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô ta mỉm cười kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi cũng không muốn tiếp tục chia lợi nhuận với trường học nữa. Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hả? Không muốn nhận tôi à?”
Trương Minh Vũ bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường!
Cô ta… muốn tới làm việc cho anh thật sao?
Vậy thì việc thiết kế cho chi nhánh…
Tuy rằng trong lòng đang vô cùng kích động nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc quá khích nào.
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ vì chút tiền này mà cô muốn tới đây à?”
Hàn Thất Thất lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, cúi gằm đầu xuống ỉu xìu nói: “Đương nhiên… còn có bố mẹ tôi… bắt tôi tới”.
Quả nhiên!
Kỳ thực anh đã đoán ra được đáp án này từ trước.
Nhưng cho dù thế nào, Hàn Thất Thất tới làm việc cho anh cũng được coi như thu về được một nhân tài.
Xem ra sau này anh không cần phiền não về chuyện thiết kế cho khách sạn nữa rồi!
Trương Minh Vũ cố nén cười, giả vờ bình tĩnh xua tay: “Thôi được rồi, trông cô đáng thương như vậy tôi sẽ miễn cưỡng nhận cô vào”.
Câu nói này của anh khiến hai cô gái đều đơ người.
Ha ha ha!
Vương Vũ Nam bụm miệng cười ngặt nghẽo, vẻ mặt rạng rỡ.
Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng lườm anh một cái, chỉ muốn cắn chết anh ngay lập tức!
Còn anh thì thản nhiên ngồi gặm bánh bao, tinh thần sảng khoái!
Đang yên đang lành lại nhận thêm được một nhân tài!
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã bị tiếng gõ cửa gấp gáp làm phiền.
Anh lãnh đạm lên tiếng: “Vào đi”.
Thư ký Ngô nhanh chóng chạy vào, ngực phập phồng thở hổn hển!
Anh khẽ nhíu mày gặng hỏi: “Sao đấy?”
Thư ký Ngô cuống quýt nói: “Anh Minh Vũ, không xong rồi. Đối tác cung cấp nguyên liệu cho chúng ta đột nhiên từ chối cung ứng!”
“Tôi có gọi điện thoại hỏi thăm, bọn họ nói là… nói là từ chối hợp tác! Còn chủ động đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Vương Vũ Nam cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.
Hơn nữa khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ. Đối phương đồng ý bồi thường như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ ở phía sau?
Anh âm thầm suy đoán, thế nhưng có quá nhiều người có khả năng làm được chuyện này nên vẫn không cách nào xác định được chính xác là ai!
Thư ký Ngô lại nhận được một cuộc gọi.
Một lát sau, cô ấy kinh hoàng hô lên: “Anh Trương, nhà cung ứng rượu của chúng ta cũng từ chối cung cấp hàng hoá! Họ cũng đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng!”
Trương Minh Vũ cau mày, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình!
Hồi lâu sau, anh mới hỏi: “Hiện giờ mấy món ăn còn lại của chúng ta có thể duy trì kinh doanh thêm bao lâu nữa?”
“Tôi muốn tới đây làm việc cho anh!”
Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý hất lên.
Anh lập tức sợ ngây người.
Hàn Thất Thất… muốn tới đây làm việc sao?
Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô ta mỉm cười kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi cũng không muốn tiếp tục chia lợi nhuận với trường học nữa. Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hả? Không muốn nhận tôi à?”
Trương Minh Vũ bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường!
Cô ta… muốn tới làm việc cho anh thật sao?
Vậy thì việc thiết kế cho chi nhánh…
Tuy rằng trong lòng đang vô cùng kích động nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc quá khích nào.
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ vì chút tiền này mà cô muốn tới đây à?”
Hàn Thất Thất lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, cúi gằm đầu xuống ỉu xìu nói: “Đương nhiên… còn có bố mẹ tôi… bắt tôi tới”.
Quả nhiên!
Kỳ thực anh đã đoán ra được đáp án này từ trước.
Nhưng cho dù thế nào, Hàn Thất Thất tới làm việc cho anh cũng được coi như thu về được một nhân tài.
Xem ra sau này anh không cần phiền não về chuyện thiết kế cho khách sạn nữa rồi!
Trương Minh Vũ cố nén cười, giả vờ bình tĩnh xua tay: “Thôi được rồi, trông cô đáng thương như vậy tôi sẽ miễn cưỡng nhận cô vào”.
Câu nói này của anh khiến hai cô gái đều đơ người.
Ha ha ha!
Vương Vũ Nam bụm miệng cười ngặt nghẽo, vẻ mặt rạng rỡ.
Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng lườm anh một cái, chỉ muốn cắn chết anh ngay lập tức!
Còn anh thì thản nhiên ngồi gặm bánh bao, tinh thần sảng khoái!
Đang yên đang lành lại nhận thêm được một nhân tài!
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã bị tiếng gõ cửa gấp gáp làm phiền.
Anh lãnh đạm lên tiếng: “Vào đi”.
Thư ký Ngô nhanh chóng chạy vào, ngực phập phồng thở hổn hển!
Anh khẽ nhíu mày gặng hỏi: “Sao đấy?”
Thư ký Ngô cuống quýt nói: “Anh Minh Vũ, không xong rồi. Đối tác cung cấp nguyên liệu cho chúng ta đột nhiên từ chối cung ứng!”
“Tôi có gọi điện thoại hỏi thăm, bọn họ nói là… nói là từ chối hợp tác! Còn chủ động đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Vương Vũ Nam cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.
Hơn nữa khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ. Đối phương đồng ý bồi thường như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ ở phía sau?
Anh âm thầm suy đoán, thế nhưng có quá nhiều người có khả năng làm được chuyện này nên vẫn không cách nào xác định được chính xác là ai!
Thư ký Ngô lại nhận được một cuộc gọi.
Một lát sau, cô ấy kinh hoàng hô lên: “Anh Trương, nhà cung ứng rượu của chúng ta cũng từ chối cung cấp hàng hoá! Họ cũng đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng!”
Trương Minh Vũ cau mày, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình!
Hồi lâu sau, anh mới hỏi: “Hiện giờ mấy món ăn còn lại của chúng ta có thể duy trì kinh doanh thêm bao lâu nữa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook