* Tiểu tang thi không thích tắm rửa *
“Ngao ngao ngao!”
Tiểu tang thi táo bạo từ trên sô pha nhảy dựng lên, lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Nghe tiểu tang thi miệng đầy “quốc tuý”, Đoạn Cảnh Thâm đỡ trán: “Không thể xem chính là không thể xem, bình tĩnh nói chuyện, không được mắng chửi người.”
Tiểu tang thi đẩy đẩy quai hàm, còn muốn mắng lại không dám mắng, nhưng xem TV cậu nhất định phải xem, chính là giờ phút này tay còn đang bị trói, vì thế cậu chỉ có thể đột ngột xoay người, lấy cái đầu vốn không quá thông minh của mình đi đâm Đoạn Cảnh Thâm.
Đoạn Cảnh Thâm bị động tác ngu ngốc này của cậu chọc cho dở khóc dở cười.
Thời điểm tiểu tang thi đâm tới, hắn liền dùng cánh tay dài duỗi ra, một phen khống chế tiểu tang thi, sau đó đem cậu khiêng lên phòng ngủ trên lầu.
Tiểu tang thi mắt thấy TV cách mình càng lúc càng xa, vội vàng hướng Đoạn Cảnh Thâm vừa mắng vừa cắn, nhưng cũng không dám thật sự cắn xuống, trong tiềm thức cậu vẫn biết người này là đại lão, không thể trêu vào.
Đoạn Cảnh Thâm đem tiểu tang thi ném lên cái giường lớn mềm mại, sau đó lập tức duỗi tay vỗ vỗ tro bụi trên vai, trong mắt chói lọi ghét bỏ.
Vừa rồi hắn mới phát hiện ra, cả người tiểu tang thi dơ hề hề, trên người cậu còn mơ hồ lây dính mùi thi xú khó nghe từ các tang thi khác, cũng không biết đã bao lâu không tắm rửa.
“Đi tắm rửa.” Đoạn Cảnh Thâm chỉ vào phòng tắm, nói với tiểu tang thi.
Lúc này tiểu tang thi căn bản không có ý thức tắm rửa, cũng không biết tắm rửa là cái gì, vì thế cậu nằm ngay đơ không nhúc nhích trên giường, trong đầu toàn là phim hoạt hình vừa mới xem lúc nãy.
Đoạn Cảnh Thâm hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận bực bội trong lòng, nghĩ tiểu tang thi đối với hắn còn hữu dụng, không thể gϊếŧ, không thể gϊếŧ……
Xoay người đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn, để tránh cho quần áo bị ướt, Đoạn Cảnh Thâm cởi quân y nửa thân trên, lộ ra cơ bắp trần trụi, đường cong hoàn mỹ, hắn quay ngược lại phòng ngủ, một lần nữa khiêng tiểu tang thi đi về phía phòng tắm.
Thời điểm tiểu tang thi còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Cảnh Thâm một phen ném vào bồn tắm.
‘Rầm’ một tiếng, trong khoảnh khắc, bọt nước bắn tung toé từng tảng lớn.
“Ngao ngao…… Không……” Tiểu tang thi chán ghét tắm rửa vội lên đều nói tiếng người.
Đoạn Cảnh Thâm sửng sốt một chút, cho rằng chính mình nghe lầm.
“Lặp lại lần nữa.”
“Ngao ngao ngao!” Tiểu tang thi lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Đoạn Cảnh Thâm: “……”
Thật sự không nghĩ tới tiểu tang thi thế nhưng một thân phản cốt, Đoạn Cảnh Thâm tức đến ngứa răng, hận không thể đương trường đem cậu cắn chết.
Tiểu tang thi sẽ không tắm rửa, chỉ biết ngâm mình trong nước.
Đoạn Cảnh Thâm nguyên bản không muốn giúp cậu tắm rửa, chính là tiểu tang thi cư nhiên cứ như vậy ướt lộc cộc từ trong bồn tắm bò ra, muốn đi tới phòng khách xem TV! Đoạn Cảnh Thâm chỉ có thể tự mình động thủ đem tiểu tang thi ấn vào bồn tắm, nhanh chóng đem tiểu tang thi cởi sạch sẽ.
Không có quần áo dính lên người, tiểu tang thi thoải mái hơn nhiều, không giãy giụa lợi hại như vậy nữa, còn bắt đầu hưởng thụ Đoạn Cảnh Thâm phục vụ tắm rửa.
Làn da tiểu tang thi trơn trơn mềm mềm, vừa véo một cái liền tạo thành vết bầm tím.
Nhớ tới bộ dáng thiếu đòn trước kia của tiểu tang thi, Đoạn Cảnh Thâm xấu tính véo khắp nơi trên người tiểu tang thi, thoạt nhìn cậu giống như bị ngược đãi vậy.
Thật vất vả mới tắm rửa xong, Đoạn Cảnh Thâm đem tiểu tang thi trơn bóng ném lên giường, sau đó đi kiếm quần áo cho cậu.
Nhưng biệt thự to như vậy lại chỉ có quần áo của Đoạn Cảnh Thâm, đang nghĩ để con tang thi cấp dưới đi tới cửa hàng trong thành mang quần áo lại đây, tiểu tang thi trần trụi mông nhỏ cùng chim nhỏ đã lộc cộc chạy ra tới, trong miệng ngao ngao nói muốn xem TV.
Gân xanh trên trán Đoạn Cảnh Thâm nhảy thẳng, lại lần nữa đem tiểu tang thi khiêng về phòng, sau đó khoá cửa phòng lại, lúc này liền thanh tịnh hơn rất nhiều.
Trong đầu hắn nhịn không được nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của tiểu tang thi, trên thân thể trắng nõn của cậu đầy các dấu vết tím tím.
Tiểu tang thi tắm rửa xong, sợi tóc màu hạt dẻ còn treo bọt nước, khuôn mặt bị hơi nước hun đến đỏ bừng.
Đoạn Cảnh Thâm nuốt nuốt hầu kết, miệng lưỡi có chút khô khốc không thể lý giải.
Tạm thời không có quần áo mặc, tiểu tang thi chỉ có thể trần trụi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Đoạn Cảnh Thâm mở cửa phòng, đập vào mắt hắn chính là một cái mông thịt tròn tròn.
Tang thi từ cửa hàng trong thành tìm được quần áo đã đưa đến biệt thự, Đoạn Cảnh Thâm chọn một cái áo hoodie màu trắng cùng quần jean mặc cho tiểu tang thi, tiểu tang thi trong nháy mắt thoạt nhìn thoải mái thanh tân hơn nhiều.
Tính thời gian không sai biệt lắm, Đoạn Cảnh Thâm đi tới ban công biệt thự, nhìn thành thị bị tàn phá, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia hồng quang.
Tiếng đánh nhau trong thành thị đã vang vọng suốt một đêm, người do các căn cứ phái tới đều đã nỏ mạnh hết đà, chống đỡ không được bao lâu nữa.
Lúc này, có tiếng La Tùng trong máy vang lên: “Đoạn Gia, anh không sao chứ? Tang thi bên này nhiều quá, đánh thế nào cũng không xong, bọn em mau chống đỡ không được nữa rồi, lũ chó căn cứ Bắc Bộ còn ngáng chân chúng ta ……”
“Vậy chính diện đối chiến với người của căn cứ Bắc Bộ, tang thi sẽ giữ chân bọn họ, tôi lập tức tới ngay.”
“Vâng!”
Có mệnh lệnh của Đoạn Cảnh Thâm, đám người La Tùng trực tiếp buông tay đánh người, không cần phải ẩn nấp, lén lút tiêu diệt tang thi như trước nữa.
Tiểu tang thi đang đứng bên cạnh Đoạn Cảnh Thâm ngắm nhìn thành thị rộng lớn, bỗng nhiên, bên tai cậu truyền đến một tiếng gầm trầm thấp, tựa hồ có thể xuyên qua l*иg ngực, giống như tiếng Đế Vương triệu hoán, uy nghiêm thần thánh.
Cậu không tự giác run lên, sau đó chân mềm, ‘bùm’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Đoạn Cảnh Thâm phát ra mệnh lệnh cho đám tang thi trong Ngọ Thành lui ra, sau đó mới chú ý thấy tiểu tang thi bên cạnh không thấy đâu hết.
Cúi đầu vừa thấy, tiểu gia hỏa đang run lên bần bật, quỳ rạp xuống mặt đất.
Đoạn Cảnh Thâm dở khóc dở cười, không nghĩ tới bản thân bị tiểu tang thi chọc cho tức giận lâu như vậy, cư nhiên chỉ cần một tiếng rống liền có thể đem cậu chế phục.
“Đứng lên.” Đoạn Cảnh Thâm nhìn tiểu tang thi không tiền đồ, lôi kéo xích bạc.
Sau khi tiểu tang thi đứng dậy, Đoạn Cảnh Thâm lập tức mang theo cậu rời khỏi biệt thự, đi trước sang phía Nam.
Lúc tới nơi, đội La Tùng đang cùng người của căn cứ Bắc Bộ đánh nhau túi bụi, bên cạnh còn có tang thi cuồn cuộn không ngừng nảy lên, thêm vào đó người của căn cứ Bắc Bộ còn bố trí, đem mục tiêu của nhóm tang thi hướng về phía La Tùng.
Bốn người đội La Tùng khó có thể chống đỡ, liền ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một ánh đao lạnh băng loé lên, trong khoảnh khắc, nhóm tang thi đang vây quanh bọn họ đầu mình hai nơi.
Đoạn Cảnh Thâm cầm trong tay một thanh băng nhận, giống như Tu La địa ngục, từng bước một tiến lên.
Người của căn cứ Bắc Bộ sững sờ tại chỗ, trợn tròn đôi mắt, không biết là ai hô lên một tiếng: “Là Đoạn Cảnh Thâm!”
Đoạn Cảnh Thâm, sát thần mạt thế, gϊếŧ tang thi cũng gϊếŧ người, như là máy móc không có cảm tình nhưng năng lực của hắn ở trong mạt thế chính là tồn tại đỉnh cao, không ai có thể với tới.
Căn cứ Đông Bộ bởi vì có hắn cho nên mới huy hoàng như ngày hôm nay, nếu không lấy tình trạng thiếu thốn tài nguyên lúc trước ở Đông Bộ, tang thi khắp nơi, căn bản không thành lập căn cứ được.
“Đoạn Gia, anh tới rồi!”
Quần áo của mấy người La Tùng đều bị tổn hại, trên người đầy các vết thương lớn lớn bé bé, trên mặt dính đầy bụi bặm, so sánh với vẻ ngăn nắp lúc mới tới thật đúng là một trời một vực.
Đoạn Cảnh Thâm ‘ừ’ một tiếng, đối với chuyện chính mình ở biệt thự ăn ngon uống tốt còn ngủ một đêm ngon lành không hề cảm thấy chột dạ hổ thẹn.
Theo sau đem ánh mắt hướng về phía đám người căn cứ Bắc Bộ, ngón tay nắm băng nhận giật giật, mũi đao trên mặt đất vẽ ra một đường.
Đám người căn cứ Bắc Bộ nhìn đường kẻ này đều rùng mình một cái, phảng phất vết cắt này đang vẽ trên da thịt bọn họ.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, một tiếng tang thi không chút uy hϊếp đột nhiên vang lên: “Ngao ngao……”
Đoạn Cảnh Thâm: “…… Đem hắn mang đi.”
Hắn phân phó La Tùng đem tiểu tang thi mang đi, thứ nhất tiểu tang thi thật sự có điểm kéo thấp sĩ khí, thứ hai tiểu tang thi đi theo hắn có khả năng sẽ bị ngộ thương, Đoạn Cảnh Thâm gϊếŧ điên lên cơ hồ không nhìn người.
La Tùng cũng biết vậy, vì thế chạy nhanh tiến lên kéo tiểu tang thi ra.
Bọn họ mới vừa rời khỏi chiến trường, Đoạn Cảnh Thâm liền cầm theo băng nhận nhảy lên, người của căn cứ Bắc Bộ không thể không căng da đầu nghênh chiến, trong phút chốc gió nổi mây phun, bất quá chỉ trong chốc lát, ở giữa sân vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, còn không thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, người cũng đã ngã xuống không dậy nổi.
Tiểu tang thi lần nữa cảm nhận được đại ca biếи ŧɦái, chính là biếи ŧɦái thật uy phong, khó trách mọi người đều sợ hãi hắn.
La Tùng gắt gao lôi kéo tay tiểu tang thi, sợ cậu chạy ra ngoài.
Lúc này chiến đấu đã kết thúc, La Tùng nhân cơ hội nói chuyện cùng tiểu tang thi xinh đẹp: “Tiểu tang thi này, ngươi nhìn thấy được đúng không, đi theo Đoạn Gia, có thịt ăn.”
“Ngao ngao……” Cậu nhưng không ăn thịt nha.
La Tùng nghe không hiểu tiểu tang thi nói chuyện, vì thế chỉ có thể tự mình nói: “Ngươi đi theo ta cũng không tồi, rốt cuộc Đoạn ca người này lãnh khốc vô tình, khẳng định dưỡng ngươi không tốt, ta thì không giống vậy, mỗi ngày ta sẽ chăm sóc ngươi…”
“La Tùng.”
Một giọng nói mang theo sát ý đột nhiên vang lên, đánh gãy lời dụ dỗ tiểu tang thi của La Tùng.
La Tùng lạnh sống lưng, mồ hôi nháy mắt từ trên mặt chảy xuống.
Xong rồi, theo hiểu biết của hắn đối với Đoạn Cảnh Thâm, giọng nói này thật sự có chứa sát ý.
Chậm rãi quay đầu lại, La Tùng thậm chí không dám nhìn mắt Đoạn Cảnh Thâm, nếu có thể, hắn còn muốn quỳ xuống xin tha.
“Đang nói cái gì đó?” Đoạn Cảnh Thâm đột nhiên xuất hiện bên người La Tùng, giọng nói sâu kín như Lệ Quỷ tới đòi mạng.
La Tùng nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu: “Chưa nói cái gì, đúng rồi, tiểu tang thi trả lại cho ngài……”
Nói xong La Tùng nhanh chân chạy đi, gặp tang thi cũng chưa thấy hắn chạy nhanh như vậy.
Đoạn Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng, kéo sợi xích bạc trong tay tiểu tang thi, giống như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Chờ lát nữa ngươi lên sân khấu, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ngao ngao?”
Tiểu tang thi không rõ nguyên do, liếc mắt nhìn Đoạn Cảnh Thâm một cái, sau đó cúi đầu uống rượu.
Trong bình nước nhỏ vẫn là rượu vang đỏ đêm qua, tiểu tang thi uống không ra hương vị, chỉ là cậu thích màu sắc kỳ quái này, cái này làm cho việc uống nước đều trở nên thú vị hơn.
Đoạn Cảnh Thâm thấy vậy một phen đoạt đi bình nước nhỏ của cậu, cũng mệnh lệnh không cho cậu uống.
Tiểu tang thi nóng nảy, duỗi tay muốn cướp lại bình nước trong tay Đoạn Cảnh Thâm “Ngao… Không…”
Đoạn Cảnh Thâm tránh né tay tiểu tang thi, nói: “Lặp lại lần nữa liền cho ngươi.”
Chính là tiểu tang thi lại chỉ biết kêu ngao ngao, làm sao cũng không chịu nói chuyện.
Đoạn Cảnh Thâm liền không đem bình nước nhỏ cho cậu, chọc cho tiểu tang thi không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa.
Thời điểm đi tới thành Tây, dọc theo đường đi tiểu tang thi đều đưa lưng về phía Đoạn Cảnh Thâm, Đoạn Cảnh Thâm quay đầu nhìn cậu, tiểu tang thi liền xoay người ngược lại.
Đoạn Cảnh Thâm: “……”
Thực mau liền tới thành Tây, tình huống đội Hình Chí Trạch cùng đội La Tùng lúc nãy không sai biệt lắm, nhưng lúc này Đoạn Cảnh Thâm không định nhanh như vậy liền ra tay.
Hắn giơ giơ bình nước nhỏ trong tay lên, rượu vang đỏ trong bình lúc lắc, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tiểu tang thi.
Đoạn Cảnh Thâm nói với cậu: “Ngươi lên trước, đánh thắng đám tang thi kia ta liền cho ngươi uống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook