Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng
-
Chương 41
[Edit] hihie01
Chờ Ôn Nhuyễn ổn định lại tâm tình, thay đổi bộ một bộ đồ ở nhà thoải mái thì lúc xuống lầu đã là 6 giờ tối.
Bầu trời xanh thẳm cũng đã dần chuyển màu, những tia nắng vàng cuối cùng đang dần khuất bóng nhường chỗ cho khoảng đen của màu trời đêm.
Hai vị camera không biết đã đi đâu, bất quá mỗi một góc trong phòng đều có giấu cameras, bọn họ có ở đây hay không thật ra cũng không quan trọng.
Ôn Nhuyễn mở đèn, đem nước cốt cùng nước chấm trong tay đặt vào tủ lạnh, lại nhìn nguyên liệu nấu ăn, có cà chua, thịt, còn có mì Italy......
Có thể làm mì Ý.
Cô lấy những nguyên liệu cần dùng ra đặt trên bàn bếp, nhìn cửa phòng lầu một đang đóng chặt, nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua, gõ gõ cửa phòng Kỷ Duyên.
Một lúc sau thì cửa được mở ra.
Có thể nhìn thấy trong phòng đen nhánh một mảnh, mà phía sau cửa, Kỷ Duyên ăn mặc một bộ quần áo ở nhà, bịt mắt tơ tằm màu lục đang để ở trên trán, tóc thì lộn xộn.
Đại khái là vừa tỉnh ngủ, cậu vẫn còn đang mơ màng lắm.
Kỷ Duyên ngày thường lúc nào cũng trưng ra cái khuôn mặt người sống chớ lại gần nhưng hôm nay khuôn mặt chưa tỉnh ngủ này nhìn có chút ngốc đi, cậu rũ mắt hỏi, "Chuyện gì?"
Vẫn là lần đầu nhìn đến bộ dáng này của Kỷ Duyên, Ôn Nhuyễn ngẩn ra một lúc sau mới mở miệng, "Tôi tính làm mì Ý, cậu có muốn ăn không?"
"Không ăn."
Nói xong, lại đóng cửa lại.
Ôn Nhuyễn nhìn cánh cửa bị đóng trước mắt nhắm, cười cười, cũng không nói tiếp, trực tiếp xoay người đi nhà bếp. Biệt thự im ắng, một chút thanh âm đều không có, cô liền một người đứng trước bàn bếp, sơ chế các nguyên liệu nấu ăn......
Cô thật sự rất thích nấu ăn.
Trước kia khi còn ở Lâm gia, cô rất hay tự nấu ăn, dạ dày Lâm Thanh Hàn không tốt, cô lúc nhàn rỗi không có chuyện gì liền sẽ đi theo dì Lý học nấu ăn, thời điểm vừa mới bắt đầu, không phải bị đứt tay thì chính là bị dầu bắn.
Sau đó thì trù nghệ lại càng ngày càng tốt.
Chẳng qua Lâm Thanh Hàn công tác bận quá anh cũng không có mấy lần có thể ăn đồ ăn cô nấu.
......
Mì Ý nấu rất đơn giản, không quá hai mươi phút, trong phòng liền tràn ngập mùi sốt cà chua thịt, một con mèo tam thể bước đến, một chút liến có thể chạm đến Ôn Nhuyễn.
Nhưng lại không dám đến gần quá, chỉ dám tránh ở một bên, xa xa nhìn lại.
Ôn Nhuyễn mới vừa đem mì Ý đến bàn ăn, dư quang thoáng nhìn chú mèo, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười khai, cô cong lưng, nhìn nó cười nói: "Lại là ngươi nha, vật nhỏ." Thấy nó tuy rằng còn mang theo cảnh giác, không dám lại đây giường như nhìn thấy người liền chạy trốn.
Cô cũng không nóng nảy, liền đứng lại tại chỗ, vươn tay, thập phần kiên nhẫn chờ nó tiến lại.
Trong phòng, một người một mèo cứ như vậy "Giằng co", cuối cùng chu mèo nhẹ nhàng "Meo" một tiếng, bước chân nhỏ vụn, dựa sát vào bên cạnh Ôn Nhuyễn, nó vươn móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng bắt lấy ống quần Ôn Nhuyễn, sau đó ngửa đầu, nhìn về phía mì Ý, "Meo."
"Đói bụng sao?"
Ôn Nhuyễn đem nó ôm vào trong ngực, tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt lông nó, cong mặt mày, cười nói: "Bất quá cái này, ngươi không thể ăn nha."
Cô trước đây chưa từng nuôi mèo nhưng may thay Kỷ Hề đã từng nuôi, mưa dầm thấm đất, cũng biết mèo có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, nhớ rõ tủ lạnh còn có một khối cá hồi, cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, cười nói: "Chờ xíu nha."
Cô đem mèo đặt ở trên mặt đất, mở ra tủ lạnh.
"Meo."
Chú mèo không biết cô muốn làm cái gì, nhưng có thể phát giác Ôn Nhuyễn đối với nó không có ác ý, cũng liền không đi, vẫn luôn ở bên chân Ôn Nhuyễn, cô đi đến đâu nó liền theo tới đó.
***
Kỷ Duyên đã mấy ngày không ngủ đủ giấc.
Mấy ngày nay hành trình có điểm nhiều, cậu cũng chỉ có thể ở trên máy bay nhắm mắt một lúc, hôm nay thật vất vả mới ngủ được một chút đã bị Ôn Nhuyễn đánh thức, cũng may cậu thực mau lại có thể ngủ lại rồi...... Chờ cậu mở mắt ra lần nữa, trong phòng vẫn là đen nhánh một mảnh.
Bỏ bịt mắt ra, từ tủ đầu giường sờ di động nhìn, 18: 00.
Giao diện di động sạch sẽ, không có một cái tin tức, đây là di động cá nhân của cậu, không có bao nhiêu người biết, nếu không phải chuyện quan trọng, ngay cả Nacy cùng Bách Phi đều sẽ không tới quấy rầy cậu.
4g cùng wifi cũng đều đang tắt, đây là thói quen của cậu.
Có chút đói, nhưng lười đi ra ngoài, Kỷ Duyên đơn giản nằm ở trên giường, mở trò chơi không cần dùng mạng ra trong phòng rất nhanh liền vang lên âm thanh khối vuông bị tiêu trừ...... Cấp bậc càng thấp trạm kiểm soát, thực dễ dàng là có thể thông qua.
Kỷ Duyên chơi rất nhanh, vài phút ngắn ngủn liền lên đệ thập đóng.
Vốn đang nghĩ sẽ tiếp tục, nhưng một mùi hương sốt cà chua thịt lại len lỏi vào mũi cậu.
Nhíu nhíu mày.
Kỷ Duyên trở mình, đem mặt chôn ở trong chăn, nhưng cái mùi hương này liền như âm hồn không tan dường như vẫn luôn quay chung quanh ở bên người cậu, vốn đang chỉ là cảm thấy có chút đói, ngửi xong mùi hương này, bụng thế nhưng trực tiếp phát ra thanh âm "ục ục ục".
Cậu nhấp môi, trầm mặc một hồi, cảm thấy trò chơi trong tay đều không thú vị nữa, đơn giản đem chăn tròng lên trên đầu.
Nghe không đến tổng hảo đi, nhưng càng là như vậy tưởng, kia sợi mùi hương càng là như bóng với hình, không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc phát ra nặng nề một tiếng, "...... Thảo."
Kỷ Duyên mang một khuôn mặt đen thui mở cửa phòng.
Mở ra chính là phòng khách rộng thoáng mát, cậu chỉ cần nâng mắt là có thể nhìn thấy Ôn Nhuyễn, cô ngồi ở trên ghế, cầm nĩa ăn mì Ý, mà bên người...... Có một con mèo tam thể đang cúi đầu ăn cá hồi thịt viên.
Đại khái là nghe được tiếng vang, một người một mèo đều ngẩng đầu nhìn ra một cái, sau đó lại từng người cúi đầu tiếp tục ăn xong cơm chiều của mình.
Không có ai để ý tới cậu.
Kỷ Duyên vẫn là lần đầu tiên chịu sự lạnh nhạt như vậy, cậu nhấp môi không nói chuyện, đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, trên bàn cơm sạch sẽ, không có dư thừa chút đồ ăn nào, ngay cả nồi đều đã rửa sạch sẽ, đặt ở vị trí cũ.
Cậu không dám tin tưởng, lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm vào bàn ăn trống rỗng trước mặt Ôn Nhuyễn, rốt cuộc nhịn không được dò hỏi, "Cơm chiều của tôi đâu?"
"Cậu không phải không ăn sao?"
Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, trên mặt biểu tình so Kỷ Duyên còn kinh ngạc hơn, dò hỏi, cô vừa mới còn hỏi Kỷ Duyên, tên tiểu tử thúi này rõ ràng nói không ăn, nếu không ăn, cô cũng chỉ làm đồ ăn đủ cho 1 người thôi.
Đỡ phải lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Kỷ Duyên: "......."
Cậu nói không ăn liền thật sự không làm? Này đại khái là từ lúc Kỷ Duyên sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cậu từ nhỏ chính là ngậm muỗng vàng mà lớn lên, cho dù lúc trước có cùng Kỷ gia nháo đến đâu, nhưng đi đến đâu cũng đều có người phục tùng.
Bụng vẫn còn ục ục kêu.
Cậu dám khẳng định thanh âm này không nhẹ, nữ nhân đối diện kia nhất định có thể nghe được, nhưng cô chính là tỏ vẻ cái gì cũng đều không có, thậm chí còn ưu nhã ăn cơm chiều xong, liền nâng má nhìn chú mèo bên cạnh đang ăn thịt.
Ngay cả một con mèo đều có thể ăn cá hồi!
Mà cậu cái gì cũng đều không có?!
Kỷ Duyên đứng ở tại chỗ trầm mặc một hồi lâu, vốn dĩ nghĩ trực tiếp mặc áo khoác ra cửa, đi bên ngoài tìm xem có đồ ăn khác hay không, nhưng ngửi trong phòng bếp còn mùi thịt vương lại, liền có chút không nỡ đi.
Quá thơm.
Bất quá chỉ là mì Ý, cậu không tin chính mình làm không được.
Kỷ Duyên trầm mặc mở tủ lạnh, sau đó lấy những nguyên liệu về mì Ý mà mình nhớ ra, tùy tiện rửa một chút rồi cho lên thớt cắt ra, động tác không nhẹ, cạch cạch, miếng cà chua còn tự động lăn xuống trên mặt đất.
Ôn Nhuyễn nghe tiếng vang, nhíu nhíu mày, cô trấn an chú mèo vừa bị dọa một hồi, thấy nó ăn xong liền chạy đi, xoay người xem.
Duyên Thần tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu.
Hiện tại chính là đang cau mày đối phó với miếng cà chua nhỏ trên thớt, trắng sạch sẽ đã dính không ít nước cà chua.
Ôn Nhuyễn không có ý muốn hỗ trợ.
Cô lúc nãy đã hỏi qua, có muốn ăn hay không, nếu nói không cần, cậu có đói bụng hay không, chính là chuyện của cậu, đi đến bồn rửa chén, cô đem mâm cùng chiếc đũa đều rửa sạch sẽ, cất vào.
Vốn dĩ tính toán trực tiếp lên lầu.
Nhưng vừa mới đi ngang qua Kỷ Duyên, liền thấy cậu ninh mi, sắc mặt trầm trọng, đáy nồi đã đầy dầu, cậu còn ở không ngừng đảo.
Ôn Nhuyễn dừng lại bước chân, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu là đang chiên thịt sao?"
Kỷ Duyên dừng lại nhìn Ôn Nhuyễn nhấp môi, liền cùng học sinh hỏi thầy giáo rất giống nhau, phát ra chân thành tha thiết dò hỏi: "...... Xào cà chua cùng thịt, không cần nhiều dầu như vậy sao?"
"......"
Cậu đây là muốn chiên chết chính mình sao?
Ôn Nhuyễn không lời gì để nói nhìn Kỷ Duyên, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nấu ăn của chính mình, cô mới vừa nấu cơm cũng là như thế này, cái gì cũng đều không hiểu, trực tiếp một bình dầu đổ xuống, nêm gia vị cũng là không khống chế.
Khe khẽ thở dài.
Cô đi qua, vỗ vỗ cánh tay Kỷ Duyên, "Thôi được rồi, để tôi đi." Bên nói, bên đem đổ dầu dư trong nồi ra bớt, lúc thả nguyên liệu nấu ăn, giọng nói của cô nhàn nhạt cùng người ta nói, "Cậu xem này."
Về sau lại khẩu thị tâm phi, cô cũng sẽ không giúp cậu ta.
Để cho cậu bị đói đi.
Kỷ Duyên thật đúng là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cậu liếc Ôn Nhuyễn một cái, phát hiện cô căn bản không có để ý đến cậu, chỉ có thể yên lặng lùi vài bước, đứng ở một bên.
Này vẫn là lần đầu tiên thấy cô xuống bếp a.
Bộ dạng nữ nhân tinh xảo đứng ở bên người, mặc áo lông màu trắng sạch sẽ lại ấm áp, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, một đống nguyên liệu lúc nãy còn đang vật lộn với cậu mà bây giờ lại đang rất ngoan ngoãn nghe cô chế biến.
Vốn dĩ chỉ nghĩ tùy tiện nhìn xem, dù sao cậu về sau cũng không có khả năng xuống bếp.
Nhưng nhìn nhìn, cậu liền có chút không rời mắt được, cậu nhìn Ôn Nhuyễn, thấy cô cúi đầu đem cà chua cắt nhỏ, thịt cũng được cắt rất đẹp.
Sau đó phân loại ra đặt ở trên mâm.
Lại lấy mì Ý ra nấu ở một bên khác.
Từ đầu đến cuối, cô đều bình tĩnh, ngay ngắn trật tự làm mọi chuyện.
Kỷ Duyên vốn là đang xem cô cắt rau, sau lại không biết sao thế nhưng đem ánh mắt chuyển qua trên người Ôn Nhuyễn, cậu nhìn cô ở trong phòng bếp nóng nực, chóp mũi đang toát ra vài giọt mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ này của cô còn lộng lẫy hơn ánh sao ngoài kia biết bao nhiêu lần.
Nhìn đôi môi cong trời sinh của cô.
Thực mau.
Phòng bếp lại tràn ngập mùi hương sốt cà chua thịt ban nãy.
"Xong rồi."
Ôn Nhuyễn đem mì Ý lên mâm, cùng Kỷ Duyên nói, "Cậu cầm qua kia ăn đi."
Thấy cậu không có phản ứng, còn đứng im như cây cột, nhíu nhíu mày, nghiêng mắt nhìn lại, thấy hai mắt cậu thất thần nhìn mình, không biết suy nghĩ cái gì, "Cậu đang nghĩ đi đâu đó?"
"......"
Suy nghĩ phảng phất trong nháy mắt này liền thu hồi, Kỷ Duyên nhìn Ôn Nhuyễn, như là kinh hoảng thất thố một cái chớp mắt, mới nói, "Không có gì." Nói xong cũng không đợi người hỏi lại, trực tiếp bưng mâm, ngồi xuống bàn ăn.
Xem bộ dáng này của cậu.
Ôn Nhuyễn cũng lười đi để ý, rửa sạch tay, liền tính toán lên lầu, thời điểm đi ngang qua Kỷ Duyên mới như là nhớ tới cái gì, nói một câu, "Đúng rồi, ăn xong nhớ đem nồi cùng chén rửa sạch sẽ."
???
Kỷ Duyên ngừng tay, ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Cô vừa rồi nói cái gì?
Cho cậu rửa chén, rửa nồi?
Ôn Nhuyễn đứng ở cầu thang, nhướng mày, "Như thế nào?" Chẳng lẽ cậu cho rằng chính mình hiện tại vẫn là đại minh tinh, đại thiếu gia, nơi này cũng không phải là nhà cậu, không có bảo mẫu cung cậu.
Không biết là bởi vì phía trước là ánh đèn sáng hay không mà nhìn Ôn Nhuyễn lúc này thật sự quá mức lộng lẫy tươi đẹp.
Kỷ Duyên từ trước đến nay không coi ai ra gì, lần đầu có chút không dám cùng cô đối diện, cậu quay đầu, tay cầm nĩa, không biết qua bao lâu mới phát ra một tiếng nặng nề, "...... Đã biết."
Xem tại đây chén mì ăn ngon như vậy, rửa thì rửa thôi.
Thấy cậu đáp ứng.
Ôn Nhuyễn cũng không nói cái gì nữa, gật gật đầu, liền lên lầu.
......
Trở lại phòng.
Ôn Nhuyễn liền đi tắm rửa, hôm nay bôn ba một ngày, đã rất mệt, hơn nữa còn là ngày đầu tiên nên đồng hồ sinh học cũng chưa điều chỉnh được vì vậy cô tính đi ngủ sớm một chút.
Ngày mai cô với Kỷ Duyên còn phải ra sân bay đón những người khác nữa.
Kiểm tra di động trước khi ngủ thì thấy tin nhắn Weibo vẫn náo nhiệt như mọi ngày, tùy ý kéo xuống đến khi nhìn thấy một tài khoản để hình hoa hướng dương cô liền dừng lại.
Không biết có phải bởi vì câu nói trước kia ấn tượng quá sâu hay không, cô còn rất muốn biết lúc này người đó sẽ phát cái gì.
Cười click mở tin nhắn, tính toán nhìn xem lần này người đó sẽ chia sẻ cái gì?
- 【 ngày mai La Mã nhiều mây, sau giờ ngọ trời đầy mây, ban đêm có mưa, nhiệt độ không khí 13-18, nếu là đi ra ngoài nhớ phải mang dù, ngủ ngon. 】
Nhìn tin nhắn nhắc nhở mình.
Ôn Nhuyễn chỉ cảm thấy mệt mỏi sau 1 ngày bôn ba như biến mất hết cả, cô nằm ở trên giường, nhấp miệng nhẹ nhàng cười một cái, nghĩ nghĩ, trả lời mấy chữ, sau đó mang theo sung sướng thỏa mãn, cắt thành phi hành hình thức, tắt di động.
Trong phòng lập tức tối tăm.
Mà cô nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt lại treo một nụ cười nhỏ rất xán lạn.
***
Mà lúc này trong thành phố, mọi thanh âm sớm đã im lặng.
Nhưng ở biệt thự Đàn Sơn Lâm gia trên lầu hai phòng ngủ chính lại vẫn còn sáng đèn, Lâm Thanh Hàn đứng ở ban công, tưới hoa.
Bản thân chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, chỉ là trước kia có Ôn Nhuyễn bên người mới ngủ đực một chút, nhưng từ khi Ôn Nhuyễn rời đi anh ngủ càng ngày càng nông có khi chủ ngủ được có mấy tiếng.
Dưới ánh trăng hoa Sơn Chi phảng phất cũng lây dính một ít cảm giác quạnh quẽ.
Trên mặt Lâm Thanh Hàn toát ra biểu tình trìu mến, anh có thể nghĩ đến bộ dáng Ôn Nhuyễn chiếu cố chúng nó, cô nhất định là cong mặt mày, cười, có lẽ còn sẽ cùng chúng nó nói chuyện.
Cô vẫn luôn là người như vậy a.
Mặc dù trải qua nhiều chuyện không tốt, cũng như cũ như ánh mặt trời, xán lạn, không ôm bất luận một địch ý nào đối thế giới, giống như một thiên sứ vậy, cũng giống như là bầu trời thái dương.
"Đinh ——"
Di động phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn Weibo.
Lâm Thanh Hàn không để ý đến, người lien hệ với anh quá nhiều, có quá nhiều người muốn cùng anh đánh quan hệ, anh lười đến xem, càng lười đến trả lời, nếu không phải vì Ôn Nhuyễn, anh chỉ sợ sẽ không đăng ký ứng dụng này.
Buông bình tưới hoa trong tay.
Nhìn lướt qua di động, phát hiện ngoại trừ Weibo nhắc nhở ở ngoài, còn có một cái nhắc nhở ở tinh cơm nắm.
Ôn Nhuyễn thượng Weibo? Anh ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lúc trước anh đăng ký cái Weibo một lần nữa, kia hiện tại cái này Weibo thông tri là......?
"Bùm bùm ——"
Trong đầu ầm ầm vang lên, trái tim cũng tại đây một khắc đập thật nhanh, ban đêm gió đêm nhẹ nhàng phất qua, tóc trên trán bị gió thổi loạn, kỳ thật tháng tư trời vẫn có chút lạnh, nhưng anh lại phảng phất như không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.
Anh run rẩy click mở thông báo, sau đó nhìn thấy giao diện tin nhắn Weibo.
Cô nói...
"Cảm ơn bạn đã thích, ngủ ngon."
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Anh.
Lão cán bộ bài dự báo thời tiết.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: 32081091 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ
Chờ Ôn Nhuyễn ổn định lại tâm tình, thay đổi bộ một bộ đồ ở nhà thoải mái thì lúc xuống lầu đã là 6 giờ tối.
Bầu trời xanh thẳm cũng đã dần chuyển màu, những tia nắng vàng cuối cùng đang dần khuất bóng nhường chỗ cho khoảng đen của màu trời đêm.
Hai vị camera không biết đã đi đâu, bất quá mỗi một góc trong phòng đều có giấu cameras, bọn họ có ở đây hay không thật ra cũng không quan trọng.
Ôn Nhuyễn mở đèn, đem nước cốt cùng nước chấm trong tay đặt vào tủ lạnh, lại nhìn nguyên liệu nấu ăn, có cà chua, thịt, còn có mì Italy......
Có thể làm mì Ý.
Cô lấy những nguyên liệu cần dùng ra đặt trên bàn bếp, nhìn cửa phòng lầu một đang đóng chặt, nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua, gõ gõ cửa phòng Kỷ Duyên.
Một lúc sau thì cửa được mở ra.
Có thể nhìn thấy trong phòng đen nhánh một mảnh, mà phía sau cửa, Kỷ Duyên ăn mặc một bộ quần áo ở nhà, bịt mắt tơ tằm màu lục đang để ở trên trán, tóc thì lộn xộn.
Đại khái là vừa tỉnh ngủ, cậu vẫn còn đang mơ màng lắm.
Kỷ Duyên ngày thường lúc nào cũng trưng ra cái khuôn mặt người sống chớ lại gần nhưng hôm nay khuôn mặt chưa tỉnh ngủ này nhìn có chút ngốc đi, cậu rũ mắt hỏi, "Chuyện gì?"
Vẫn là lần đầu nhìn đến bộ dáng này của Kỷ Duyên, Ôn Nhuyễn ngẩn ra một lúc sau mới mở miệng, "Tôi tính làm mì Ý, cậu có muốn ăn không?"
"Không ăn."
Nói xong, lại đóng cửa lại.
Ôn Nhuyễn nhìn cánh cửa bị đóng trước mắt nhắm, cười cười, cũng không nói tiếp, trực tiếp xoay người đi nhà bếp. Biệt thự im ắng, một chút thanh âm đều không có, cô liền một người đứng trước bàn bếp, sơ chế các nguyên liệu nấu ăn......
Cô thật sự rất thích nấu ăn.
Trước kia khi còn ở Lâm gia, cô rất hay tự nấu ăn, dạ dày Lâm Thanh Hàn không tốt, cô lúc nhàn rỗi không có chuyện gì liền sẽ đi theo dì Lý học nấu ăn, thời điểm vừa mới bắt đầu, không phải bị đứt tay thì chính là bị dầu bắn.
Sau đó thì trù nghệ lại càng ngày càng tốt.
Chẳng qua Lâm Thanh Hàn công tác bận quá anh cũng không có mấy lần có thể ăn đồ ăn cô nấu.
......
Mì Ý nấu rất đơn giản, không quá hai mươi phút, trong phòng liền tràn ngập mùi sốt cà chua thịt, một con mèo tam thể bước đến, một chút liến có thể chạm đến Ôn Nhuyễn.
Nhưng lại không dám đến gần quá, chỉ dám tránh ở một bên, xa xa nhìn lại.
Ôn Nhuyễn mới vừa đem mì Ý đến bàn ăn, dư quang thoáng nhìn chú mèo, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười khai, cô cong lưng, nhìn nó cười nói: "Lại là ngươi nha, vật nhỏ." Thấy nó tuy rằng còn mang theo cảnh giác, không dám lại đây giường như nhìn thấy người liền chạy trốn.
Cô cũng không nóng nảy, liền đứng lại tại chỗ, vươn tay, thập phần kiên nhẫn chờ nó tiến lại.
Trong phòng, một người một mèo cứ như vậy "Giằng co", cuối cùng chu mèo nhẹ nhàng "Meo" một tiếng, bước chân nhỏ vụn, dựa sát vào bên cạnh Ôn Nhuyễn, nó vươn móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng bắt lấy ống quần Ôn Nhuyễn, sau đó ngửa đầu, nhìn về phía mì Ý, "Meo."
"Đói bụng sao?"
Ôn Nhuyễn đem nó ôm vào trong ngực, tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt lông nó, cong mặt mày, cười nói: "Bất quá cái này, ngươi không thể ăn nha."
Cô trước đây chưa từng nuôi mèo nhưng may thay Kỷ Hề đã từng nuôi, mưa dầm thấm đất, cũng biết mèo có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, nhớ rõ tủ lạnh còn có một khối cá hồi, cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, cười nói: "Chờ xíu nha."
Cô đem mèo đặt ở trên mặt đất, mở ra tủ lạnh.
"Meo."
Chú mèo không biết cô muốn làm cái gì, nhưng có thể phát giác Ôn Nhuyễn đối với nó không có ác ý, cũng liền không đi, vẫn luôn ở bên chân Ôn Nhuyễn, cô đi đến đâu nó liền theo tới đó.
***
Kỷ Duyên đã mấy ngày không ngủ đủ giấc.
Mấy ngày nay hành trình có điểm nhiều, cậu cũng chỉ có thể ở trên máy bay nhắm mắt một lúc, hôm nay thật vất vả mới ngủ được một chút đã bị Ôn Nhuyễn đánh thức, cũng may cậu thực mau lại có thể ngủ lại rồi...... Chờ cậu mở mắt ra lần nữa, trong phòng vẫn là đen nhánh một mảnh.
Bỏ bịt mắt ra, từ tủ đầu giường sờ di động nhìn, 18: 00.
Giao diện di động sạch sẽ, không có một cái tin tức, đây là di động cá nhân của cậu, không có bao nhiêu người biết, nếu không phải chuyện quan trọng, ngay cả Nacy cùng Bách Phi đều sẽ không tới quấy rầy cậu.
4g cùng wifi cũng đều đang tắt, đây là thói quen của cậu.
Có chút đói, nhưng lười đi ra ngoài, Kỷ Duyên đơn giản nằm ở trên giường, mở trò chơi không cần dùng mạng ra trong phòng rất nhanh liền vang lên âm thanh khối vuông bị tiêu trừ...... Cấp bậc càng thấp trạm kiểm soát, thực dễ dàng là có thể thông qua.
Kỷ Duyên chơi rất nhanh, vài phút ngắn ngủn liền lên đệ thập đóng.
Vốn đang nghĩ sẽ tiếp tục, nhưng một mùi hương sốt cà chua thịt lại len lỏi vào mũi cậu.
Nhíu nhíu mày.
Kỷ Duyên trở mình, đem mặt chôn ở trong chăn, nhưng cái mùi hương này liền như âm hồn không tan dường như vẫn luôn quay chung quanh ở bên người cậu, vốn đang chỉ là cảm thấy có chút đói, ngửi xong mùi hương này, bụng thế nhưng trực tiếp phát ra thanh âm "ục ục ục".
Cậu nhấp môi, trầm mặc một hồi, cảm thấy trò chơi trong tay đều không thú vị nữa, đơn giản đem chăn tròng lên trên đầu.
Nghe không đến tổng hảo đi, nhưng càng là như vậy tưởng, kia sợi mùi hương càng là như bóng với hình, không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc phát ra nặng nề một tiếng, "...... Thảo."
Kỷ Duyên mang một khuôn mặt đen thui mở cửa phòng.
Mở ra chính là phòng khách rộng thoáng mát, cậu chỉ cần nâng mắt là có thể nhìn thấy Ôn Nhuyễn, cô ngồi ở trên ghế, cầm nĩa ăn mì Ý, mà bên người...... Có một con mèo tam thể đang cúi đầu ăn cá hồi thịt viên.
Đại khái là nghe được tiếng vang, một người một mèo đều ngẩng đầu nhìn ra một cái, sau đó lại từng người cúi đầu tiếp tục ăn xong cơm chiều của mình.
Không có ai để ý tới cậu.
Kỷ Duyên vẫn là lần đầu tiên chịu sự lạnh nhạt như vậy, cậu nhấp môi không nói chuyện, đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, trên bàn cơm sạch sẽ, không có dư thừa chút đồ ăn nào, ngay cả nồi đều đã rửa sạch sẽ, đặt ở vị trí cũ.
Cậu không dám tin tưởng, lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm vào bàn ăn trống rỗng trước mặt Ôn Nhuyễn, rốt cuộc nhịn không được dò hỏi, "Cơm chiều của tôi đâu?"
"Cậu không phải không ăn sao?"
Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, trên mặt biểu tình so Kỷ Duyên còn kinh ngạc hơn, dò hỏi, cô vừa mới còn hỏi Kỷ Duyên, tên tiểu tử thúi này rõ ràng nói không ăn, nếu không ăn, cô cũng chỉ làm đồ ăn đủ cho 1 người thôi.
Đỡ phải lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Kỷ Duyên: "......."
Cậu nói không ăn liền thật sự không làm? Này đại khái là từ lúc Kỷ Duyên sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cậu từ nhỏ chính là ngậm muỗng vàng mà lớn lên, cho dù lúc trước có cùng Kỷ gia nháo đến đâu, nhưng đi đến đâu cũng đều có người phục tùng.
Bụng vẫn còn ục ục kêu.
Cậu dám khẳng định thanh âm này không nhẹ, nữ nhân đối diện kia nhất định có thể nghe được, nhưng cô chính là tỏ vẻ cái gì cũng đều không có, thậm chí còn ưu nhã ăn cơm chiều xong, liền nâng má nhìn chú mèo bên cạnh đang ăn thịt.
Ngay cả một con mèo đều có thể ăn cá hồi!
Mà cậu cái gì cũng đều không có?!
Kỷ Duyên đứng ở tại chỗ trầm mặc một hồi lâu, vốn dĩ nghĩ trực tiếp mặc áo khoác ra cửa, đi bên ngoài tìm xem có đồ ăn khác hay không, nhưng ngửi trong phòng bếp còn mùi thịt vương lại, liền có chút không nỡ đi.
Quá thơm.
Bất quá chỉ là mì Ý, cậu không tin chính mình làm không được.
Kỷ Duyên trầm mặc mở tủ lạnh, sau đó lấy những nguyên liệu về mì Ý mà mình nhớ ra, tùy tiện rửa một chút rồi cho lên thớt cắt ra, động tác không nhẹ, cạch cạch, miếng cà chua còn tự động lăn xuống trên mặt đất.
Ôn Nhuyễn nghe tiếng vang, nhíu nhíu mày, cô trấn an chú mèo vừa bị dọa một hồi, thấy nó ăn xong liền chạy đi, xoay người xem.
Duyên Thần tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu.
Hiện tại chính là đang cau mày đối phó với miếng cà chua nhỏ trên thớt, trắng sạch sẽ đã dính không ít nước cà chua.
Ôn Nhuyễn không có ý muốn hỗ trợ.
Cô lúc nãy đã hỏi qua, có muốn ăn hay không, nếu nói không cần, cậu có đói bụng hay không, chính là chuyện của cậu, đi đến bồn rửa chén, cô đem mâm cùng chiếc đũa đều rửa sạch sẽ, cất vào.
Vốn dĩ tính toán trực tiếp lên lầu.
Nhưng vừa mới đi ngang qua Kỷ Duyên, liền thấy cậu ninh mi, sắc mặt trầm trọng, đáy nồi đã đầy dầu, cậu còn ở không ngừng đảo.
Ôn Nhuyễn dừng lại bước chân, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu là đang chiên thịt sao?"
Kỷ Duyên dừng lại nhìn Ôn Nhuyễn nhấp môi, liền cùng học sinh hỏi thầy giáo rất giống nhau, phát ra chân thành tha thiết dò hỏi: "...... Xào cà chua cùng thịt, không cần nhiều dầu như vậy sao?"
"......"
Cậu đây là muốn chiên chết chính mình sao?
Ôn Nhuyễn không lời gì để nói nhìn Kỷ Duyên, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nấu ăn của chính mình, cô mới vừa nấu cơm cũng là như thế này, cái gì cũng đều không hiểu, trực tiếp một bình dầu đổ xuống, nêm gia vị cũng là không khống chế.
Khe khẽ thở dài.
Cô đi qua, vỗ vỗ cánh tay Kỷ Duyên, "Thôi được rồi, để tôi đi." Bên nói, bên đem đổ dầu dư trong nồi ra bớt, lúc thả nguyên liệu nấu ăn, giọng nói của cô nhàn nhạt cùng người ta nói, "Cậu xem này."
Về sau lại khẩu thị tâm phi, cô cũng sẽ không giúp cậu ta.
Để cho cậu bị đói đi.
Kỷ Duyên thật đúng là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cậu liếc Ôn Nhuyễn một cái, phát hiện cô căn bản không có để ý đến cậu, chỉ có thể yên lặng lùi vài bước, đứng ở một bên.
Này vẫn là lần đầu tiên thấy cô xuống bếp a.
Bộ dạng nữ nhân tinh xảo đứng ở bên người, mặc áo lông màu trắng sạch sẽ lại ấm áp, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, một đống nguyên liệu lúc nãy còn đang vật lộn với cậu mà bây giờ lại đang rất ngoan ngoãn nghe cô chế biến.
Vốn dĩ chỉ nghĩ tùy tiện nhìn xem, dù sao cậu về sau cũng không có khả năng xuống bếp.
Nhưng nhìn nhìn, cậu liền có chút không rời mắt được, cậu nhìn Ôn Nhuyễn, thấy cô cúi đầu đem cà chua cắt nhỏ, thịt cũng được cắt rất đẹp.
Sau đó phân loại ra đặt ở trên mâm.
Lại lấy mì Ý ra nấu ở một bên khác.
Từ đầu đến cuối, cô đều bình tĩnh, ngay ngắn trật tự làm mọi chuyện.
Kỷ Duyên vốn là đang xem cô cắt rau, sau lại không biết sao thế nhưng đem ánh mắt chuyển qua trên người Ôn Nhuyễn, cậu nhìn cô ở trong phòng bếp nóng nực, chóp mũi đang toát ra vài giọt mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ này của cô còn lộng lẫy hơn ánh sao ngoài kia biết bao nhiêu lần.
Nhìn đôi môi cong trời sinh của cô.
Thực mau.
Phòng bếp lại tràn ngập mùi hương sốt cà chua thịt ban nãy.
"Xong rồi."
Ôn Nhuyễn đem mì Ý lên mâm, cùng Kỷ Duyên nói, "Cậu cầm qua kia ăn đi."
Thấy cậu không có phản ứng, còn đứng im như cây cột, nhíu nhíu mày, nghiêng mắt nhìn lại, thấy hai mắt cậu thất thần nhìn mình, không biết suy nghĩ cái gì, "Cậu đang nghĩ đi đâu đó?"
"......"
Suy nghĩ phảng phất trong nháy mắt này liền thu hồi, Kỷ Duyên nhìn Ôn Nhuyễn, như là kinh hoảng thất thố một cái chớp mắt, mới nói, "Không có gì." Nói xong cũng không đợi người hỏi lại, trực tiếp bưng mâm, ngồi xuống bàn ăn.
Xem bộ dáng này của cậu.
Ôn Nhuyễn cũng lười đi để ý, rửa sạch tay, liền tính toán lên lầu, thời điểm đi ngang qua Kỷ Duyên mới như là nhớ tới cái gì, nói một câu, "Đúng rồi, ăn xong nhớ đem nồi cùng chén rửa sạch sẽ."
???
Kỷ Duyên ngừng tay, ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Cô vừa rồi nói cái gì?
Cho cậu rửa chén, rửa nồi?
Ôn Nhuyễn đứng ở cầu thang, nhướng mày, "Như thế nào?" Chẳng lẽ cậu cho rằng chính mình hiện tại vẫn là đại minh tinh, đại thiếu gia, nơi này cũng không phải là nhà cậu, không có bảo mẫu cung cậu.
Không biết là bởi vì phía trước là ánh đèn sáng hay không mà nhìn Ôn Nhuyễn lúc này thật sự quá mức lộng lẫy tươi đẹp.
Kỷ Duyên từ trước đến nay không coi ai ra gì, lần đầu có chút không dám cùng cô đối diện, cậu quay đầu, tay cầm nĩa, không biết qua bao lâu mới phát ra một tiếng nặng nề, "...... Đã biết."
Xem tại đây chén mì ăn ngon như vậy, rửa thì rửa thôi.
Thấy cậu đáp ứng.
Ôn Nhuyễn cũng không nói cái gì nữa, gật gật đầu, liền lên lầu.
......
Trở lại phòng.
Ôn Nhuyễn liền đi tắm rửa, hôm nay bôn ba một ngày, đã rất mệt, hơn nữa còn là ngày đầu tiên nên đồng hồ sinh học cũng chưa điều chỉnh được vì vậy cô tính đi ngủ sớm một chút.
Ngày mai cô với Kỷ Duyên còn phải ra sân bay đón những người khác nữa.
Kiểm tra di động trước khi ngủ thì thấy tin nhắn Weibo vẫn náo nhiệt như mọi ngày, tùy ý kéo xuống đến khi nhìn thấy một tài khoản để hình hoa hướng dương cô liền dừng lại.
Không biết có phải bởi vì câu nói trước kia ấn tượng quá sâu hay không, cô còn rất muốn biết lúc này người đó sẽ phát cái gì.
Cười click mở tin nhắn, tính toán nhìn xem lần này người đó sẽ chia sẻ cái gì?
- 【 ngày mai La Mã nhiều mây, sau giờ ngọ trời đầy mây, ban đêm có mưa, nhiệt độ không khí 13-18, nếu là đi ra ngoài nhớ phải mang dù, ngủ ngon. 】
Nhìn tin nhắn nhắc nhở mình.
Ôn Nhuyễn chỉ cảm thấy mệt mỏi sau 1 ngày bôn ba như biến mất hết cả, cô nằm ở trên giường, nhấp miệng nhẹ nhàng cười một cái, nghĩ nghĩ, trả lời mấy chữ, sau đó mang theo sung sướng thỏa mãn, cắt thành phi hành hình thức, tắt di động.
Trong phòng lập tức tối tăm.
Mà cô nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt lại treo một nụ cười nhỏ rất xán lạn.
***
Mà lúc này trong thành phố, mọi thanh âm sớm đã im lặng.
Nhưng ở biệt thự Đàn Sơn Lâm gia trên lầu hai phòng ngủ chính lại vẫn còn sáng đèn, Lâm Thanh Hàn đứng ở ban công, tưới hoa.
Bản thân chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, chỉ là trước kia có Ôn Nhuyễn bên người mới ngủ đực một chút, nhưng từ khi Ôn Nhuyễn rời đi anh ngủ càng ngày càng nông có khi chủ ngủ được có mấy tiếng.
Dưới ánh trăng hoa Sơn Chi phảng phất cũng lây dính một ít cảm giác quạnh quẽ.
Trên mặt Lâm Thanh Hàn toát ra biểu tình trìu mến, anh có thể nghĩ đến bộ dáng Ôn Nhuyễn chiếu cố chúng nó, cô nhất định là cong mặt mày, cười, có lẽ còn sẽ cùng chúng nó nói chuyện.
Cô vẫn luôn là người như vậy a.
Mặc dù trải qua nhiều chuyện không tốt, cũng như cũ như ánh mặt trời, xán lạn, không ôm bất luận một địch ý nào đối thế giới, giống như một thiên sứ vậy, cũng giống như là bầu trời thái dương.
"Đinh ——"
Di động phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn Weibo.
Lâm Thanh Hàn không để ý đến, người lien hệ với anh quá nhiều, có quá nhiều người muốn cùng anh đánh quan hệ, anh lười đến xem, càng lười đến trả lời, nếu không phải vì Ôn Nhuyễn, anh chỉ sợ sẽ không đăng ký ứng dụng này.
Buông bình tưới hoa trong tay.
Nhìn lướt qua di động, phát hiện ngoại trừ Weibo nhắc nhở ở ngoài, còn có một cái nhắc nhở ở tinh cơm nắm.
Ôn Nhuyễn thượng Weibo? Anh ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lúc trước anh đăng ký cái Weibo một lần nữa, kia hiện tại cái này Weibo thông tri là......?
"Bùm bùm ——"
Trong đầu ầm ầm vang lên, trái tim cũng tại đây một khắc đập thật nhanh, ban đêm gió đêm nhẹ nhàng phất qua, tóc trên trán bị gió thổi loạn, kỳ thật tháng tư trời vẫn có chút lạnh, nhưng anh lại phảng phất như không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.
Anh run rẩy click mở thông báo, sau đó nhìn thấy giao diện tin nhắn Weibo.
Cô nói...
"Cảm ơn bạn đã thích, ngủ ngon."
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Anh.
Lão cán bộ bài dự báo thời tiết.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: 32081091 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook