Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 96: Không còn tiếc nuối

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù rằng bố Sở và Sở Mộ Trầm đã cố gắng an ủi cô nhưng tâm trạng Lâm Nhan vẫn vô cùng nặng nề, niềm vui vì vừa mới nhận người thân cũng bị một câu "ung thư dạ dày thời kỳ cuối" dập tắt. 

Dù vậy Lâm Nhan vẫn thấy được an ủi, trước khi xuyên sách, mỗi khi nhớ mẹ cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp, dốc hết sức để nhớ từng chút từng chút hồi ức liên quan đến mẹ. Nhưng trong thế giới này, mẹ thật sự đứng trước mặt cô, dù rằng có lẽ việc này chỉ là sự trùng hợp, mẹ Sở và mẹ cô có vẻ ngoài giống nhau, nhưng đối với Lâm Nhan, như thế này cũng đã đủ quý lắm rồi. Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy mẹ Sở, cô tựa như đã tìm được nơi thuộc về mình trong thế giới này.

Có rất nhiều điều tiếc nuối cô không kịp làm trong thế giới kia, vậy thì cô sẽ bù đắp trên người mẹ Sở. Cô muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ Sở thật tốt, phải quan tâm mẹ thật tốt. Sau đó bọn họ sẽ cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau ăn ngon và cùng làm rất nhiều chuyện mà cô đã từng muốn thực hiện với mẹ.

Hai người bọn cô đều là người cùng cảnh ngộ, một người cần con gái, một người cần mẹ, đối với cả hai mà nói thì đều là sự an ủi tốt nhất.

Lâm Nhan không biết mình còn cơ hội trở lại thế giới của mình hay không nhưng nếu cô còn ở trong này thì cô sẽ xem mẹ Sở như mẹ của mình.

Nhà họ Sở y hệt với tưởng tượng của cô, một căn nhà lớn kiểu xưa, nhìn có vẻ rất thoải mái, có một nét cổ kính và cảm giác quý tộc nhưng cách trang trí và bày biện tỉ mỉ ở bên trong không làm mất đi sự ấm áp. Phòng của cô được bọn họ cố ý trang trí, nhưng bên trong có rất nhiều đồ đã hơi cũ, nghe nói do mẹ Sở khăng khăng muốn trang trí phòng cho con gái bị thất lạc, bất cứ món đồ chơi hay quần áo nào bà thấy thích đều sẽ mua và lưu trữ trong phòng con gái.

Lâm Nhan quan sát khắp căn phòng, cảm thấy đây chính là một người mẹ có một tình yêu sâu nặng dành cho con gái, nhưng nghĩ đến bệnh của mẹ, trong lòng cô không nhịn được mà thấy khổ sở, tiếc hận thay nguyên chủ.

Lâm Nhan cất những món đồ chơi đó vào một góc, những thứ này là sự yêu thương thuộc về nguyên chủ, cô sẽ không chiếm lấy nó.

Trong lòng Lâm Nhan có một quyết định, cô gọi điện thoại cho Tạ Phong Trần, "Tạm thời em sẽ không về Hải Thành đâu."

Trong lòng Tạ Phong Trần nhất thời trầm xuống, "Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Mẹ em bị bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, tình trạng hiện tại không lạc quan như đã tưởng tượng, em muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, mẹ em vẫn luôn nhớ về em nhiều năm như vậy, em không muốn xa mẹ trong thời điểm khó khăn nhất." Lâm Nhan "báo cáo" đúng sự thật, loại chuyện này không có gì phải giấu giếm.

"Có phải em rất đau lòng không? Đừng khóc nhè, anh có một người bạn là chuyên gia đứng đầu trong lĩnh vực này, anh sẽ liên hệ với cậu ấy giúp em, nhờ cậu ấy đến hội chuẩn cho mẹ em. Anh và em cùng nhau nghĩ cách, em ở bên đó phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chờ anh xử lý hết công việc thì lập tức qua đó với em." Tạ Phong Trần bình tĩnh an ủi Lâm Nhan, lại còn trực tiếp đề xuất biện pháp giải quyết.

"Được, cám ơn anh!" Mũi Lâm Nhan cay cay, rầu rĩ nói lời cảm ơn.

"Lâm Nhan, anh không thích em nói hai chữ này, không thích em quá khách sáo với anh. Người nhà của em cũng là người nhà của anh, những chuyện này đều là những việc anh nên gánh vác cùng với em, em phải giữ gìn sức khỏe đó." Tạ Phong Trần không thích thái độ khách sáo này của cô nên nghiêm túc nhắc nhở. Nhưng anh nghĩ tới giờ phút này Lâm Nhan đang khổ sở lại nhịn không được mà thấy đau lòng.

Đồng thời, trong lòng anh cũng nổi lên nghi vấn, trước ngày hôm nay, anh không thấy Lâm Nhan có bao nhiêu tình cảm sâu sắc với nhà họ Sở và mẹ ruột của mình, sao vừa mới gặp mặt thì tình cảm lại sâu nặng tới như vậy?

Có lẽ là do mẹ Sở bệnh nặng cho nên sức nặng tình thân trong lòng cũng tăng lên, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, anh cũng không ngờ mẹ Sở lại bệnh nghiêm trọng đến vậy.

"Được rồi, em không nói cám ơn nữa. Nói chuyện chính đi, anh có thời gian cứ tới đây nhé! Mẹ em cũng muốn gặp anh." Trong lòng Lâm Nhan ấm áp, hít sâu một hơi rồi mở miệng, mẹ Sở cũng như mẹ cô vậy. Lâm Nhan muốn mẹ Sở gặp Tạ Phong Trần cũng xem như mẹ mình đã gặp, đối với cô mà nói thì đây chính là một loại hình thức toàn vẹn khác.

"Lâm Nhan, em muốn anh chính thức đến gặp bố mẹ em sao? Anh phải nên suy tính và chuẩn bị mọi thứ thật tốt! Bố và anh trai em đều không thích anh, em nói xem, bọn họ có thể nói xấu anh cho mẹ em nghe không? Nếu mẹ em không thích anh thì phải làm sao đây?" Tạ Phong Trần nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói Lâm Nhan, trong lòng vừa kích động vừa hồi hộp.

"Nên làm gì thì làm! Mà anh có gặp hay không?" Tạ Phong Trần hỏi mấy vấn đề liên tiếp đã thành công khiến Lâm Nhan nở nụ cười.

Bình thường người này luôn là bộ dạng bất động như núi trước mưa gió bão bùng nhưng gặp bố mẹ cô thì hồi hộp, đúng là biểu hiện hiếm có khó gặp. 

"Gặp, con rể xấu thì cũng phải gặp mẹ vợ, nếu không thì sao anh đạt được sự đồng ý, sao có thể danh chính ngôn thuận được đây?" Tạ Phong Trần ba hoa, nghĩ tới mình đề nghị kết hôn với Lâm Nhan đều bị từ chối nhiều lần, có lẽ gặp bố mẹ là cơ hội tốt.

"Nếu anh xấu thì trên đời này không có ai được xem là người đâu." Lâm Nhan có hơi cạn từ ngữ, cô không ngờ Tạ Phong Trần sẽ hạ thấp bản thân mình như vậy. 

"Tục ngữ, tục ngữ thôi! Đương nhiên anh không xấu rồi, nếu không sao có thể xứng đôi với đóa hoa xinh đẹp như em." Lâm Nhan còn có sức trêu chọc anh, chắc hẳn tâm trạng đã tốt hơn. Trong lòng Tạ Phong Trần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Nhan ở nhà họ Sở, còn về video clip ngẫu nhiên bắt gặp cô và Sở Mộ Trầm đi dạo cửa hàng vào ban ngày đã lan truyền và hót hòn họt trên mạng nhưng hai người đều không quan tâm, tất cả tâm tư của bọn họ đều đặt trên người mẹ Sở.

Lâm Nhan không phải bác sĩ, cũng không có cách nào chữa bệnh cho mẹ Sở nhưng mỗi ngày cô đều học theo thầy dạy dinh dưỡng chuyên nghiệp để làm bữa cơm bổ dưỡng cho mẹ. Hằng ngày, cô đều ở phòng bệnh nói chuyện với mẹ, Tết dương lịch năm nay, Lâm Nhan ở phòng bệnh đón năm mới cùng mẹ Sở. Đồng thời, Lâm Nhan lại thu thập và tập hợp tất cả ảnh chụp và video clip ghi lại quá trình trưởng thành của nguyên chủ làm quà cho mẹ Sở, đặt trong phòng bệnh để một mình mẹ Sở tự xem, hi vọng có thể bù lại và lấp đầy khoảng trống mất đi con gái suốt hai mươi mấy năm trong cuộc đời của mẹ Sở.

Nhìn mẹ Sở cố chịu đau để nụ cười xuất hiện trước mặt cô càng lúc càng nhiều, Lâm Nhan cực kỳ đau lòng nhưng cô không có can đảm vạch trần, mỗi người mẹ đều hi vọng sẽ trở thành siêu nhân vạn năng trước mặt con của mình, đây chính là tình thương vĩ đại của mẹ mà cô chỉ có thể để mẹ toại nguyện.

Dù rằng tất cả mọi người đều hi vọng mẹ Sở sẽ khỏe lại, chuyên gia đến từng đợt rồi lại từng đợt, Tạ Phong Trần cũng tìm chuyên gia hội chuẩn cho mẹ nhưng bệnh tình của mẹ liên tục chuyển biến xấu như cũ. Bệnh viện không còn giải pháp nào để kéo dài quá trình chữa trị, đành phải đề nghị cho mẹ Sở về nhà, an tâm tận hưởng những ngày tháng cuối cùng.

Bầu không khí của nhà họ Sở vô cùng nặng nề nhưng tâm tính mẹ Sở rất tốt lại còn có chồng và con gái ở bên cạnh, đây cũng xem như là thời gian vui vẻ nhất đời bà. Nhìn bà như vậy, bố Sở hoàn toàn gạt bỏ hết mọi công việc, chuyên tâm trông chừng trước giường bệnh của vợ, Sở Mộ Trầm cũng không đi làm, Lâm Nhan cũng ở bên cạnh mẹ Sở suốt cả ngày.

Tạ Phong Trần chính thức tới Bắc Thành thăm hỏi, bất ngờ là mẹ Sở vô cùng thích anh. Bà cũng biết chuyện hai người từng kết hôn và đã ly hôn nhưng mẹ Sở nhìn Tạ Phong Trần nghe lời và cưng chiều con gái như thế khiến bà cũng tiêu tan sự nghi ngờ và nỗi băn khoăn trong lòng. Bà thúc giục, hỏi hai người khi nào kết hôn, bà muốn tham gia hôn lễ của con gái mình, muốn tận mắt nhìn con gái mình mặc áo cưới.

Vì e ngại sức khỏe của mẹ Sở nên Tạ Phong Trần không thể sắp xếp nơi cầu hôn ở một địa điểm khác, tránh cho bà phải di chuyển tới lui, anh lập tức chọn vị trí ở trong sân nhà họ Sở.

Buổi tối Tạ Phong Trần kích động tới mức ngủ không được, tâm sự kìm nén trong lòng muốn nói cùng Lâm Nhan nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, tất cả đều hóa thành d*c vọng. Anh muốn Lâm Nhan một lần rồi lại một lần, phóng thích tình yêu vào nơi sâu nhất, anh cọ cọ vào người cô, tiếng nói khàn khàn liên tục hỏi cùng một câu bên tai Lâm Nhan, "A Nhan, anh là gì của em?"

Ngay từ đầu Lâm Nhan thật sự muốn chiều ý anh nên vẫn trả lời, "Bạn trai nha!"

Về sau bị anh giày vò vô cùng khổ sở,dường như anh đã có hơi vui sướng, anh hỏi lại, cô cũng nở nụ cười xán lạn, giọng nói nhẹ nhàng đáp trả một câu, "Bạn bè nha!"

Lúc này sắc mặt Tạ Phong Trần đen thui, nhìn bộ dạng đắc ý của cô, lập tức biết cô cố ý. Anh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể làm cô ở trên giường nhiều lần khiến cô cầu xin tha thứ, nhưng mà Lâm Nhan là người cứng đầu, anh càng ép buộc cô thì cô càng không muốn chịu thua, cuối cùng Tạ Trần Phong còn bị đạp một phát xuống giường.

Tạ Phong Trần buồn bực ngủ không được, anh kêu người ta vận chuyển hoa tươi từ nước ngoài về suốt đêm rồi lại gọi điện thoại cho Tạ phu nhân để bà ấy đến Bắc Thành kết thông gia. Ngày hôm sau, thừa dịp mẹ Sở mang Lâm Nhan đi viếng mộ ông ngoại và bà ngoại, Tạ Phong Trần bắt đầu chuẩn bị việc cầu hôn.

Mùa đông Bắc Thành quả thật lạnh đến mức run hết cả người, trước khi ra cửa, Lâm Nhan đã đội mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ cho mẹ Sở thật kỹ, trang bị đầy đủ rồi cô với cùng mẹ Sở đi viếng mộ. Đi ngang qua một khu vui chơi, mẹ Sở nói muốn đến khi vui chơi một lần cùng cô, Lâm Nhan cùng mẹ Sở ngồi một vòng đu quay và vòng xoay ngựa gỗ.

*Vòng đu quay:

*Vòng xoay ngựa gỗ:

Sau khi Lâm Nhan cùng mẹ Sở trở về, Lâm Nhan lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, gió lạnh rít gào khiến từng bông tuyết tùy ý bay xuống, tuyết trắng trong sân lại làm nổi bật màu đỏ tươi chói mắt của hoa hồng.

Những đóa hoa hồng trải dài một con đường dẫn thẳng đến vườn hoa sau nhà, Lâm Nhan có hơi khó hiểu nhìn về phía mẹ Sở.

Mẹ Sở nở nụ cười hiền lành, dịu dàng nói: "Nhan Nhan, đi xem đi con!" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lòng Lâm Nhan lập tức có một linh cảm, kiềm chế trống ngực và cảm giác kích động, cô cùng mẹ Sở đi qua con đường hoa hồng. Cuối đường, Lâm Nhan nhìn thấy Tạ Phong Trần mặc bộ quần áo mà cô đã mua cho anh, tay cầm hoa tươi cười với cô, sự dịu dàng và sủng ái nơi đáy mắt dường như có thể làm người khác tan chảy.

Lâm Nhan có cảm giác nhịp tim của mình đã không còn nữa, cô nhìn anh, nói một câu rất trớt quớt: "Trời lạnh vậy mà anh đứng đây làm gì vậy?"

"Lạnh không?" Tạ Phong Trần nghe vậy, vẻ mặt khẩn trương, anh lập tức muốn cởi áo khoác ngoài cho Lâm Nhan.

"Đừng, chẳng phải anh khoác cho em thì bản thân phải chịu lạnh sao?" Lâm Nhan thấy vậy, khẩn trương ngăn cản anh.

"Vậy em nhịn một chút, sẽ xong nhanh thôi. Lâm Nhan, có lẽ em đoán được là anh muốn gì rồi nhỉ? Tuy có hơi th ô tục nhưng đây là biện pháp có hiệu quả nhanh nhất mà anh có thể nghĩ ra, anh vẫn luôn cảm thấy không thể thiếu nghi thức." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ cười, hai tay tặng hoa cho cô.

"Rõ ràng như vậy mà còn đoán không được thì em khác gì đồ ngốc đâu? Vậy anh nói mau đi!" Tay Lâm Nhan nhận hoa, lẳng lặng chờ lời tiếp theo của anh.

Trong giây phút quan trọng này, ánh đèn duy nhất trong vườn hoa bỗng nhiên bị dập tắt, Tạ Phong Trần nắm tay cô đi về phía trước, "Tuy em đã từ chối anh nhiều lần nhưng anh vẫn muốn thử một lần nữa. Anh muốn tranh thủ một thân phận danh chính ngôn thuận cho mình."

"Em cũng chưa từng nói sẽ không công khai với anh nha! Em thừa nhận anh là bạn trai, em cũng đã dẫn anh đi ra mắt bố mẹ rồi..." Lâm Nhan bĩu môi, cô không nén được nụ cười nhếch lên nơi khóe miệng, có hơi thẹn thùng mà phản bác.

"Anh không muốn chỉ làm bạn trai em, anh muốn danh chính ngôn thuận trở thành chồng em, có thể đứng trước mặt em từng giây từng phút để bảo vệ và che gió chắn mưa cho em, có thể dắt tay em đi về phía trước giống như bọn họ vậy."

Lâm Nhan kinh ngạc, sân sau là một mảng tối đen như mực, làm gì còn ai nữa, cô hỏi với vẻ thắc mắc, "Bọn họ là ai?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương