Du Ân chỉ muốn nói sau này Chu Dật đừng có gây chuyện cho cô nữa, cô phải đóng cửa viết kịch bản rồi.

Cái bao đồ ăn vặt thật lớn mà Chu Dật cầm theo đến đều để lại đây, bên

trong còn có ít thuốc bôi trầy da.

Du Ân nhìn vết thương trên cánh tay mình, bắt đầu không kìm được mà cười, không ngờ tuy Chu Dật vẫn còn nhỏ mà lại rất cẩn thận.

Du Ân thay một bộ quần áo thoải mái dễ chịu, sau đó định đi siêu thị làm một đợt càn quét vì cô muốn chuẩn bị cho việc đóng cửa viết kịch bản.

Thế nhưng lúc cô sắp bước ra khỏi của thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Chu Mi.

Chu Mi là một trợ lý khác của Phó Đình Viễn, cùng với Chu Bắc là hai người phụ tá đắc lực của Phó Đình Viễn.

Chu Mi và Chu Bắc là một gặp chị em song sinh, nghe nói hai người đều đến từ vùng núi nghèo khó, là Phó thị dành quỹ ngân sách từ thiện để giúp chị em hai người hoàn thành việc du học ở một trường đào tạo chuyên sâu của nước ngoài, là nhân tài ưu tú.

Sau khi hai người tốt nghiệp xong thì gia nhập tập đoàn Phó thị, cùng nhau cống hiến vì Phó thị.

Tính cách của Chu Mi rất trầm tính nội liễm, cũng là một người cuồng công việc, khi có chuyện quan trọng gì Phó Đình Viễn cũng giao cho Chu Mi xử lý.

Chu Mi trong điện thoại nói việc công mà mời mọc Du Ân: “Cô Du, chúng ta phải nhanh chóng thảo luận cái hạng mục này một chút, hôm nay tôi mới vừa nhận thôi, có nhiều chuyện không rõ lắm.”

Du Ân vui vẻ đáp: “Được.”

Trước kia khi cô còn là mợ Phó thì nói chuyện với Chu Mi không ít, quan hệ với Chu Mi không tệ.

Chu Mi nói tiếp: “Cô chọn thời gian và địa điểm đi.”

Đúng lúc Du Ân muốn đi thẳng đến cửa hàng, vì vậy nói sẽ gặp nhau tại một quán cà phê, hai người hẹn hai cỡ hai mươi phút sau gặp mặt.

Chu Mi từ trước đến nay vẫn giỏi giang lưu loát, sau khi Du Ân nhẹ nhàng ngồi xuống bàn thấp giọng cười, chào hỏi với cô ta: “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Chu Mi sâu kín nhìn cô vài lần, sau đó là hơi cảm khái nói: “Trái lại cô càng ngày càng tự tin.”

Lời nói của Chu Mi khiến Du Ân ngơ ngác, bây giờ cô đã thay đổi rõ ràng như vậy rồi sao?

Có thể là vì trước kia cô bị Phó Đình Viễn ghét bỏ nên buồn đến nỗi sống chật vật và tự ti.

Nghĩ đến đây cô không kìm được mà nói: “Rời xa một người sai lầm, chấm dứt một chuyện tình cảm sai lầm, chẳng khác nào sống lại thành một con người khác.”

Chu Mi hơi nhăn mày, lúc cô ta đến đây ông chủ nhà cô ta đã thông báo rồi, muốn cô ta báo cáo mỗi câu mà bọn họ trò chuyện với nhau cho anh.

Khi nãy Du Ân nói như vậy, cô không biết là có nên báo cáo hay không.

Hai người hàn huyên xong thì nhanh chóng nói đến trạng thái công việc, mắt thấy sau này người chịu trách nhiệm cho hạng mục này chắc chắn là Chu Mi, tảng đá lớn trong lòng của Chu Mi cuối cùng cũng buông xuống.

Chỉ cần không phải Phó Đình Viễn, cô có thể rời xa tất cả thị phi.

Sau khi nói xong tình trạng công việc, Chu Mi lấy hai chai thuốc bôi ngoài da từ trong túi ra đưa cho Du Ân: “Nghe nói tay của cô bị thương rồi, tôi có mấy chai thuốc này bôi lên rất tốt, giúp da khép lại rất tốt.”

Du Ân không ngờ Chu Mi lại thân thiết đưa thuốc cho cô như vậy, tuy rằng Chu Dật cũng để lại cho cô hai chai thuốc, nhưng cô cũng không muốn làm Chu Mi phật ý nên đành nhận lấy: “Cảm ơn.”

Chu Mi lắc đầu: “Không có gì.”

Du Ân còn nói: “Còn nữa, sau này quan hệ giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, cô không cần phải trịnh trọng như vậy, như vậy không hợp đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương