Chương 17: Ông cụ muốn cho Du Ân một kết quả tốt

Một lần nữa trở lại nhà ông cụ, Phó Đình Viễn vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì ông cụ đã đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Đã định ngày cưới chưa?”

Đương nhiên cái ông cụ đang nói tới là hôn lễ của Phó Đình Viễn và Thẩm Dao, từ sau khi Phó Đình Viễn và Du Ân ly hôn thì Thẩm Dao bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Phó.

Tuy rằng Phó Đình Viễn chưa từng tỏ thái độ gì nhưng người nhà hai bên và người bên ngoài đều đã nhận định rằng hai người đang ở bên nhau.

Chủ yếu là Thẩm Dao ở bên kia suốt ngày tung ra các thông báo tỏ vẻ quan hệ giữa cô ta và Phó Đình Viễn mờ ám như thế nào, giống như cô ta có thể lập tức gả cho Phó Đình Viễn vậy.

Lúc này, khi được ông cụ hỏi, Phó Đình Viễn thốt lên một câu: “Không có.”

Ông cụ ra lệnh: “Nhanh chóng hoàn thành cái hôn lễ này đi.”

Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn ông cụ một cái, từ trước đến nay ông cụ không thích Thẩm Dao, tuy rằng Thẩm Dao thường xuyên ra vào nhà họ Phó, có quan hệ rất tốt với mẹ của anh nhưng ông cụ chưa bao giờ gặp Thẩm Dao, tỏ rõ ông không ủng hộ Thẩm Dao.

Vì vậy lúc này ông cụ thúc giục anh nhanh chóng kết hôn với Thẩm Dao, Phó Đình Viễn mới cảm thấy buồn bực.

Ông cụ gắp một miếng đồ ăn, từ từ ăn xong rồi mới giải thích: “Sau khi cháu kết hôn thì ông sẽ đi xem bói rồi tìm cho Du Ân một người tốt.”

Phó Đình Viễn vừa mới uống một ngụm canh thì suýt chút nữa đã phun ra hết, anh nhìn chằm chằm ông cụ rồi hỏi: “Ông có ý gì vậy?”

Ông cụ tức giận hừ một tiếng, nói: “Ý của ông chính là ông rất thích cô gái nhỏ Du Ân này, sau này ông sẽ xem nó là cháu gái mình mà chăm sóc, tìm một người đàn ông tốt cho con bé dựa dẫm, đây là chuyện đầu tiên ông làm cho con bé.”

Phó Đình Viễn nhìn thấy ông cụ không hề có ý nói giỡn thì nhất thời cảm thấy không bình tĩnh được.

Anh nghiêm nghị nói với ông cụ: “Ông nội, ông cảm thấy từ vợ cũ biến thành anh em, nói như vậy nghe được sao?”

Ông cụ tỏ vẻ không sao cả: “Có gì kỳ cục đâu? Không phải ông chỉ thương con bé thôi hay sao? Con bé có một người ba và anh trai vô tâm không đứng đắn như vậy, cuộc sống sau này phải làm sao đây?”

Ông cụ nói tới đây lại áy náy thở dài: “Haiz, nói lại thì lúc trước cũng là ông hại con bé, nếu ông không bắt buộc hai đứa kết hôn thì nói không chừng bây giờ con bé cũng đã tìm được một người đàn ông tốt mà kết hôn rồi, không phải để phí thời gian ba năm tốt đẹp như vậy.”

Trong lòng Phó Đình Viễn càng buồn bực hơn, đây là ông nội của anh sao? Chẳng khác gì ông nội của Du Ân cả.

Ông nội chỉ nhìn thấy Du Ân bị phí mất ba năm, chẳng lẽ anh không bị sao?

Bỗng nhiên ông cụ lại có chút đăm chiêu hỏi anh: “Cháu cảm thấy Thận Chi như thế nào? Có xứng với Du Ân không?”

Sắc mặt Phó Đình Viễn đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực: “Ông cảm thấy một tên ăn chơi như vậy thì thích hợp với cô ấy sao?”

Ông cụ không đồng ý với lời nói của anh: “Cái gì mà tên ăn chơi? Cái đó gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nói không chừng sau khi tiếp xúc thì thằng bé sẽ toàn tâm toàn ý với Du Ân đấy.”

“Ha ha.” Phó Đình Viễn đáp lại ông cụ bằng một tiếng cười lạnh.

Thật ra anh cũng muốn xem, Dịch Thận Chi có dám yêu đương với Du Ân không.

Không biết từ đâu mà ông cụ có nhiều hứng thú như vậy, lúc này lại lấy điện thoại ra vội gọi cho Dịch Thận Chi.

Dịch Thận Chi là bạn tốt nhiều năm của Phó Đình Viễn, cho tới nay thì hai nhà cũng thân thiết, cho nên ông cụ cũng không xem Dịch Thận Chi là người ngoài.

Sau khi ông cụ bật loa ngoài thì cười tủm tỉm hỏi Dịch Thận Chi: “Thận Chi à, gần đây có bận cái gì không?”

Dịch Thận Chi vô lại trả lời: “Không phải ông không biết cháu đâu, cả ngày bận chết đi được.”

Sau đó Dịch Thận Chi lại chủ động hỏi: “Ông tìm cháu có việc gì sao?”

Ông cụ gật đầu nói: “Là như vầy, ông muốn giới thiệu cho cháu một cô bạn gái.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương