32.

Chương 32.
Từ lúc tương ngộ trong trò chơi, khó có được lúc nào như bây giờ không chơi game chỉ thuần túy nói chuyện, Khang Thánh Triết nhìn về phía màn hình máy tính đang trong giao diện báo danh của đại học A, xếp hạng của hắn trong trưởng khẳng định là đứng đầu, hắn chuyển động ghế dựa không để ý tới việc báo danh nữa, đánh chữ nói:
- ----- Ở Đế đô chơi được không?
Vưu Lương Hành: ----- Đế đô?
Vưu Lương Hành đúng là chưa từng nói với [động cũng không muốn động] mình đang ở nơi nào, vì vậy [động cũng không muốn động] giải thích:
- ---- Ngày hôm qua, bạn của bạn.....
Vưu Lương Hành ngẫm lại một chút rồi trả lời:
- --- Cũng được.
Sau đó lại bổ sung:
- ---- Thời tiết có chút nóng.
Khang Thánh Triết:
- ---- Sắp tới tôi cũng sẽ tới Đê đô.
Vưu Lương Hành:
- ----- Du lịch?
Khang Thánh Triết:
- ------ Công tác.
Công tác? Vưu Lương Hành cảm thấy có chút hỗn loạn vì hai chữ này, bất quá nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: ------- Ừ
Khang Thánh Triết:
- ---- Tới Đế đô không biết nên thăm thú ở đâu, bạn có chút đề cử nào không?
Vưu Lương Hành tổng kết nói:
- ---- Di tích lịch sử.
Quy nạp đúng chỗ nhưng rồi hiệu quả đạt được như không hề quy nạp.
Người đến Bắc Kinh tất nhiên phải đi thăm di tích lịch sử, nhưng di tích ở đây.....!thật đúng là có chút nhiều a.
Khang Thánh Triết buồn cười nói:

- ---- Ừ di tích lịch sử.....!phốc, có chơi game không?
Lúc Vưu Lương Hành online là muốn giết thời gian, nhưng sau một hồi hỏi đáp thời gian đã tiêu ma gần hết, hắn trả lời:
- ---- Không được.
Khang Thánh Triết cũng không để ý:
- ----- Vậy buổi tối gặp.
Vưu Lương Hành tỏ vẻ đồng ý, ngày hôm qua bọn họ đã hẹn đêm nay lại thử phối hợp như ngày hôm qua một lần nữa, vừa muốn offline thì [động cũng không muốn động] lại gửi một tin nhắn.
[động cũng không muốn động]: ---- Đúng rồi, tối hôm nay chúng ta mở mic nói chuyện đi.
Đột nhiên bên tai truyền tới tiếng kêu bao hàm thứ tình cảm cực kỳ phong phú.
Vưu Lương Hành quay đầu, Lương Sở Lâm cau mày, oán niệm nhìn chằm chằm màn hình:
"Lương Lương ca, anh nhanh xem này!"
Vưu Lương Hành nhìn qua, thấy giai đoạn báo danh đã kết thúc, danh sách xác nhận đã xuất hiện, số báo danh của Lương Sở Lâm vững vàng có trong danh sách ghi danh của đại học A.
Vưu Vương Hành: "?"
Lương Sở Lâm ai thán giải thích:
"Không phải em a, em khẳng định có tên trong danh sách nhưng anh xem ở trên kia! Phía trên em còn có một người!"
Vưu Lương Hành giương mắt nhìn lên, quả nhiên phía trên có có một người khác, danh sách này không công bố tên họ, chỉ có thể nhìn thấy số báo danh của người kia, cậu ta được xếp phía trên Lương Sở Lâm.
Người kia thứ nhất, Lương Sở Lâm thứ hai.
Lương Sở Lâm nói:
"Này tuyệt đối là cậu ta, là Khang Thánh Triết, a, đúng rồi, học sinh học lại mà em nói với anh tên là Khang Thánh Triết a, nhưng tên gì cũng không quan trọng, quan trọng là anh nhìn bảng xếp hạng này đi, người có thể xếp trước em trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai a, chắc chắn là cậu ta!"
Lương Sở Lâm ôm đầu bi thương nói:
"Ác mộng, ác mộng a."
Vưu Lương Hành chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu ta, tâm tình Lương Sở Lâm vô cùng buồn bực lại chạy tới quầy hàng mua thêm hai cây kem.
Tâm tính của Lương Sở Lâm như một đứa trẻ, gặp nhiều Vưu Lương Hành tập mãi cũng thành thói quen, quay đầu nhìn di động.
[Động cũng không muốn động] gửi đến một tin nhắn mới: ----- Kết thúc.
Lời này tất nhiên là về công việc hắn đang làm, vừa vặn Lương Sở Lâm cũng kết thúc việc báo danh, Vưu Lương Hành đáp lại:
- -- Vậy là tốt rồi.
[Động cũng không muốn động]: ---- Chờ bạn buổi tối.

Bỏ lỡ thời cơ trả lời, Vưu Lương Hành cũng không cự tuyệt việc mở mic nói chuyện với đối phương, sau nghĩ lại, vốn dĩ cũng không có chỗ nào khó xử cả, không cự tuyệt cũng không sao.
Hắn cũng không phản cảm khi đối thoại với [Động cũng không muốn động].
Sau khi kết thúc báo danh, cách bữa tối còn một chút thời gian, nam sinh không thích đi dạo phố, phía đối diện có một khu trò chơi điện tử, tâm tình của Lương Sở Lâm không tốt chủ động muốn tới đó xem.
Bên trong khu trò chơi điện tử, trò chơi giải trí nhiều không đếm xuể, Lương Sở Lâm đổi 200 xèng ở cửa, cậu bị không khí cảm nhiễm hứng thú hừng hực nói:
"Lương Lương ca, chúng ta thử chơi hết toàn bộ trò chơi trong này đi."
Vưu Lương Hành gật đầu, thực tế hắn không quá hứng thú đối với những thứ này, hắn chỉ đổi 50 xèng, chầm chậm đi theo Lương Sở Lâm, nhìn cậu ta chạy vội rồi dừng lại trước mười mấy cái máy gắp thú bông.
"Đầu tiên chơi cái này đi, gắp được lại đi tiếp vào trong, Lương Lương ca, anh xem cái nào đẹp."
Thú bông bên trong thiên kỳ bách quái, có bông bông xù xù đáng yêu, cũng có những con tạo hình kỳ ba, Vưu Lương Hành nhìn quét một vòng mới nói:
"Nào cũng được."
So với việc Lương Sở Lâm sợ bắt được con thú bông nào khó coi Vương Lương Hành càng lo lắng cậu không gắp được con thú bông nào.
Lương Sở Lâm nóng lòng muốn thử:
"Vậy chú gấu trắng nhỏ này đi, nhìn kỹ chú gấu này giống Lương Lương ca a, anh xem này, vừa khốc vừa soái! Em gắp nó tặng anh nhé!"
Vưu Lương Hành nhìn thoáng qua không nhìn ra điểm tương tự nào cả, nhưng chỉ có thể gật đầu.
Lương Sở Lâm dùng ánh mắt tự tin chờ mong nhét xèng vào, máy gắp thú bông bắt đầu hoạt động, con số màu đỏ hiển thị thời gian dài tới hơn hai mươi giây:
"Vị trí này hẳn là chuẩn rồi, được rồi, ok!"
Lương Sở Lâm ấn vào cái nút, tay gắp mở ra rơi xuống, lung lay bắt lấy chú gấu trắng kia, nhưng mới di chuyển được khoảng 1cm, chú gấu trắng kia lạch cạch rơi xuống.
Lương Sở Lâm chậc lưỡi:
"Aizzzz, thiếu chút nữa."
Cậu vểnh miệng nói:
"Lại một lần nữa."
Lương Sở Lâm lại nhét xèng vào, tay gặp được thả xuống, chú gấu trắng kia lung lay một chút nhưng không nghĩ tới, lần này không động đậy nổi 1cm, tay gắp kẹp trượt rơi xuống.
Liên tiếp thất bại, Lương Sở Lâm cực kỳ không phục, khuôn mặt cậu nhăn nhún, cả giận nói:
"Lại tới, lại tới."
Lại thất bại một lần nữa.
Lần thứ 2, thất bại.

Lần thứ 3....!vẫn thất bại.
Nửa giờ sau, Lương Sở Lâm thử một lần lại một lần nhưng chú gấu trắng kia vẫn nằm trong tủ kính, vô luận làm thế nào cũng không chịu đi ra.
Vốn dĩ Lương Sở Lâm tính toán thử chơi hết toàn bộ những máy chơi game bên trong nhưng hiển nhiên bị bạch bạch vả mặt, 200 xèng cậu đổi kia toàn bộ nhét vào trong máy gắp thú.
Nhưng cố tình không thể bắt được chú gấu trắng kia a!
Lương Sở Lâm tức giận tới vò đầu:
"Em....!em....!em sẽ không bao giờ chơi gắp thú bông nữa!"
Vưu Lương Hành giơ tay, đưa những đồng xu xèng của mình ra, hắn không nói gì, nhưng sự bao dung cùng chăm sóc đã bộc lộ ra ngoài, thoáng chốc Lương Sở Lâm cảm động rớt nước mắt, duỗi tay ra một nửa nhưng rồi lại rụt về, cậu bất đắc dĩ nói:
"Lương Lương ca, nếu không anh tới gắp đi."
Vưu Lương Hành cũng không chạm nhiều vào máy gắp thú bông, xèng của hắn cũng không nhiều, không có nhiều cơ hội như Lương Sở Lâm, dưới ánh mắt chờ mong của cậu, Vưu Lương Hành nhét xèng vào, điều khiển tay gắp, sau khi xác định vị trí mới nhấn vào nút.
Tay kẹp nhẹ nhàng rơi xuống, bàn tay mở ra kẹp lấy thân mình của chú gấu trắng.
Tâm của Lương Sở Lâm treo lên, rất khẩn trương, không ngừng mặc niệm.
"Cố lên, cố lên! Đừng buông ra, đừng rơi xuống!"
Chiếc kẹp di chuyển một cách chậm rãi, mang theo chú gấu trắng tới gần cửa xuống, bỗng nhiên chân của chú gấu kia vướng vào khung nhựa, thân mình trượt xuống, cái tay kẹp đong đưa thả ra treo ngay ở cửa xuống.
Tay kẹp đã thả ra nhưng chú gấu kia thì đang lay động bị mắc ở trên khung, Lương Sở Lâm càng thêm sốt ruột.
"Nhanh rơi xuống, nhanh, nhanh, nhanh nhanh!"
Trong tình huống thót tim như vậy mà Vưu Lương Hành cực kỳ bình tĩnh, nhìn sắc mặt gấp gáp tới ửng đỏ của Lương Sở Lâm, hắn đột nhiên giơ tay đấm một cái vào mặt kính máy gắp thú.
Chiếc máy bị chấn động một chút, thân mình chú gấu trắng run lên, ngã xuống cửa ra, thuận lợi chui ra.
Gắp trúng!
Lương Sở Lâm vui vẻ nhảy dựng lên:
"Kẹp được rồi! Kẹp được rồi!"
Vưu Lương Hành cầm chú gấu nhỏ kia ra, đánh giá nó bằng biểu tình nghiêm túc, đôi mắt đen bóng, bộ dạng đáng yêu, hắn đưa cho Lương Sơ Lâm.
"Cho cậu."
Thanh âm của Vưu Lương Hành vang lên phi thường đáng yêu, hai chữ "cho cậu" nghe vào trong tai như có chút hờn dỗi, nhưng Lương Sở Lâm chỉ cảm thấy một cỗ soái khí như gió lốc ập vào mặt, biểu tình của hắn nhìn Vưu Lương Hành như phảng phất như một fan cuồng.
"Lương Lương ca!! Tại sao anh có thể soái như vậy a a a!"
Nhận lấy chú gấu trắng nhỏ kia, Lương Sở Lâm vui vẻ như muốn bay lên, thích đến nỗi dán mặt vào cọ cọ một hồi lâu, mới nhớ vốn dĩ cậu muốn gắp chú gấu này cho Vưu Lương Hành.
Ai ngờ, Vưu Lương Hành đem nó đưa cho cậu.
Cậu thở dài đưa ra một kết luận:
"Lương Lương ca, nếu em là nữ em nhất định phải gả cho anh."
Vưu Lương Hành quay đầu nghiêm túc nói:
"A, may mắn cậu không phải là nữ."

Lương Sở Lâm: "......"
Cậu lã chã chực khóc rồi nhào tới ôm lấy phía sau Vưu Lương Hành.
Giờ đã chạng vạng, tới giờ cơm chiều hai người chuẩn bị rời đi khi đi ngang qua một gian trò chơi, Lương Sở Lâm chợt lôi kéo Vưu Lương Hành lại.
"A, ai, ai, Lương Lương ca, chúng ta thử cái này một chút đi!"
Nhìn theo hướng của Lương Sở Lâm, trong góc có bày một máy đo lực đánh quyền anh, Lương Sở Lâm nhìn thuyết minh nói:
"Cao nhất là 999 điểm, không biết cái này tính kiểu gì, Lương Lương ca, anh thử một chút đi."
Vừa rồi lúc gắp thú bông, Lương Sở Lâm nhìn thấy Vưu Lương Hành đánh một quyền không nhẹ không nặng vào máy, bởi vậy khi đi ngang qua nơi này mới nhất thời đột phát ý tưởng.
Nếu là thứ khác có khả năng Vưu Lương Hành sẽ không thử, nhưng nhìn thấy hai chữ quyền anh, trong lòng cũng có chút nhúc nhích, hắn đi tới gần, Lương Sở Lâm tươi cười đầy mặt nói:
"Lương Lương ca, anh đánh thử một quyền xem."
Vưu Lương Hành điều chỉnh tư thế, hắn từng được huấn luyện nên tư thế ra quyền cũng khác với người bình thường, lực lượng thân thể giống như dùng khí thế ngàn quân.
Vung một quyền ra, thanh âm đấm vào nghe cực kỳ nặng nề.
Chỉ nghe thôi cũng biết một quyền này phá lệ trầm đục.
Lương Sở Lâm nhất thời có chút kích động.
"Thật là lợi hại! Oa, này là bao nhiêu điểm!"
Con số không ngừng tăng lên, cậu hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm, rốt cuộc, dưới ánh sáng lập lòe, con số dừng lại ở 999.
999!
Này sao có thể a!
Lương Sở Lâm mờ mịt nói:
"Cái máy này có phải hỏng rồi hay không!"
Cậu ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra có gì sai sót ở đây, nhưng cậu vẫn không suy nghĩ về hướng khác, bởi vì số 999 kia thật sự quá khoa trương, người bình thường sẽ không cảm thấy với thể trạng như này mà Vưu Lương Hành có thể đạt tới con số đó, tuy rằng Vưu Lương hành vừa cao vừa soái nhưng là soái ca chứ không phải vua quyền cước, sao có thể tùy tiện đánh một quyền có thể đánh bạo máy đo lực được.
Lương Sở Lâm nói:
"Lương Lương ca, chờ em thử một chút."
Vưu Lương Hành không tỏ ý kiến, Lương Sở Lâm gắng sức vung ra một quyền, động tác của cậu quá nhanh làm Vưu Lương Hành không kịp ngăn cản, tư thế của cậu không hợp lý, rất có thể sẽ bị thương.
Con số trên máy đo dừng ở 445, nhưng sau khi đánh xong, Lương Sở Lâm lại không chú ý bởi vì sau khi vung tay cậu ngồi xổm xuống không nhúc nhích.
Vưu Lương Hành tiến đến nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bộ dạng cực kỳ đau đớn.
"Cho tôi xem tay cậu."
Lương Sở Lâm vươn tay ra, cổ tay cũng không bị sưng đỏ hay thương tích gì, cậu cắn răng nhỏ giọng nói:
"Lương Lương ca, không phải tay, là bụng, em đau bụng quá."
- ------------------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương