26.

Chương 26.
Lương Sở Lâm....!rất bận.
Bận việc trên tay, bận cả việc trong lòng, trong lòng cậu gánh vách trọng trách kéo theo Vưu Lương Hành cùng cất cánh a, sau khi bắt được buff đỏ theo thói quen cậu khiêu kích quân địch một chút, tiếp đó vô cùng lo lắng chạy tới đường dưới.

Hiện tại buff đỏ đã tới tay, mục tiêu kế tiếp chính là nhanh chóng bắt được đầu người.
Lương Sở Lâm thao tùng tướng Hoàng Trung nhìn dòng chữ trên toàn kênh, câu nói mỉa mai châm chọc cậu là học sinh tiểu học của quân địch Marco Polo còn chưa biến mất.
Chính cậu cũng không rõ ràng lắm tại sao lại vậy, từ khi cậu bắt đầu tiếp xúc với trò chơi này, thường xuyên có người mắng cậu là học sinh tiểu học, rất nhiều lần làm cậu không thể không đổi tên cho acc của mình.
Rốt cuộc là vì cái gì a?
Khi cậu đang vội vàng tiêu diệt quân lính thì lại văn tự hiện lên.
- --- (toàn bộ) (quân địch Marco Polo): Còn kêu đầu hàng sao, đầu hàng cái gì, học sinh tiểu học kia, có bản lĩnh tới solo a.
Cái gọi là solo chính là một chọi một, Lương Sở Lâm bĩu môi thầm nghĩ: Ai muốn solo với mi.
Lương Sở Lâm bắt được buff đỏ của Vưu Lương Hành nhường mục tiêu của cậu chỉ có là carry toàn trường, nhiệm vụ hàng đầu là thấy một cái giết một cái, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian đi đầu 1vs1, thời gian rất quý giá, Lương Sở Lâm không trả lời lại, nhưng cậu mang theo vũ khí dày nặng tới trước tháp của quân địch, vừa lúc nghênh diện với một vị tướng đội mũ cao bồi miền Tây tay cầm súng máy.
Không phải người khác.

Chính là vị Marco Polo kia.
Vị kia dùng tốc độ đánh chữ cực nhanh nói:
- --- (toàn bộ) (quân địch Marco Polo): học sinh tiểu học, tới đây.
Lần này đâm giữa tử huyệt của Lương Sở Lâm, cậu không thể nhịn được nữa, mang theo súng ống bom đạn công kích, dù sao gặp cũng đã gặp, mặc kệ là ai cũng phải bắt lấy đầu người, hơn nữa có thể làm đối phương câm miệng thì không có gì tốt hơn.

Lương Sở Lâm không phải khoác lác thao tác của cậu xác thật không kém, cậu vẫn lông tóc vô thương vượt qua hai đợt tấn công của quân lính.
Nhưng có vấn đề ở chỗ, cậu lông tóc vô thương mà quân địch Marco Polo cũng không bị thương a, qua qua lại lại, đánh tay ngang, ai cũng chưa thể vượt qua ai.
Sắc mặt của Lương Sở Lâm càng ngày càng kém, cậu vẫn luôn nghĩ với đẳng cấp của Vưu Lương Hành và [động cũng không muốn động], khi ghép đội, đối thủ sẽ không quá mạnh, nhưng cậu quên rằng đẳng cấp của cậu là kim cương, trong đội có cậu là kim cương thì khi ghép đội phía đối thủ rất có thể sẽ có 2 người là đẳng cấp kim cương, thậm chí càng cao hơn, Lương Sở Lâm vô pháp phán đoán cụ thể, nhưng cậu biết quân địch Marco Polo nhất định là một trong 2 vị kim cương kia.
Quả thực xui xẻo muốn chết.
Lương Sở Lâm bị đối phương bám trụ, đánh không chết đối phương, người lại không thể rời đi, cậu không chút nghi ngờ rằng nếu cậu xoay người rời đi sang đường khác, tháp phòng ngự ở đường dưới này sẽ bị Marco Polo kia đẩy đổ.
Cậu muốn carry toàn trường nha, làm sao có thể để việc không thể thủ tháp được.

Trong thời gian ngắn, mày của Lương Sở Lâm càng lúc càng nhăn, càng sốt ruột muốn tiêu diệt đối phương thì cậu càng dễ dàng bị đối phương đánh ngã.
Marco Polo hiển nhiên hưng thú với cậu, hắn đánh chữ càng nhiều.
- --- (toàn bộ) (quân địch Marco Polo): Đánh tôi đi nha, đánh đi nha, không phải có buff đỏ sau, lên đây, đánh đi nha.
Lương Sở Lâm suýt chút nữa bị tên kia làm tức chết, cậu xoay qua xoay lại nửa ngày mới trả lời:
- --- (toàn bộ) [không phải học sinh tiểu học]: Mi chờ đó!
Đáp trả một câu này xong quả thực hình tượng học sinh tiểu học đã ăn sâu bén rễ xuống, hoàn toàn không cứu được.
Tiếng vang không ngừng truyền tới bên tai, sau khi Vưu Lương Hành bắt lấy được đầu người, đồng đội bên ta liên tiếp bắt được đầu người trừ bỏ ở đường dưới không chút tiến triển thì toàn bộ thế cục trò chơi đã xuất hiện.
Trong lòng Lương Sở Lâm rất sốt ruột, cậu quyết định sẽ kết thúc với quân địch Marco Polo trong đợt quân lính tiếp theo này, nếu không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.
Cậu vận sức chờ phát động, thoáng hiện ý công kích xuất kỳ bất ý, quả nhiên trong tình huống này, Marco Polo từ bỏ công kích xoay người lui về sau, trong lúc máu của hắn còn 1/3 đã lui về trong tháp.
"Chậc."
Cơ hội tốt đã lướt qua, Lương Sở Lâm chép miệng, khi cậu cảm thấy đã không còn cơ hội thì Marco Polo chỉ còn chút máu lại vọt về phía mình.
Cậu phản xã có điều kiện đuổi theo đánh, nhưng người vừa lao ra mới ý thức được không ổn.
Không xong rồi, khẳng định quân địch có chi viện.
Quả nhiên trong giây lát, tướng đi rừng A Kha cùng pháp sư ở trung lộ là Trương Lương của quân địch đồng thời nhảy ra từ bụi cỏ, hơn nữa cùng với Marco Polo vây quanh tướng Hoàng Trung của Lương Sở Lâm.

........!Quần ẩu diễn ra.
Lương Sở Lâm thiếu chút nữa nhảy lên, còn nói solo đâu!
Trương Lương của quân địch tung ra bức tường kim sắc ngăn trở, Hoàng Trung không thể lui về, mắt thấy đại thế đã mất, Lương Sở Lâm từ bỏ giãy giụa, bỗng nhiên thấy dưới bản đồ nhỏ, Lan Lăng Vương càng lúc càng gần, chớp mắt đã tới đường giữa, hắn nhảy vào giữa vòng vây của ba người quân địch.
Lương Sở Lâm còn chút máu vội vàng kêu lên:
"Lương Lương ca! Bọn họ nhiều người, anh mau đi! Em bảo hộ anh!"
Tuy rằng vô vọng với việc carry toàn trường nhưng Lương Sở Lâm vẫn còn nhớ nhất định phải bảo hộ Vưu Lương Hành dù cho chính mình chết cũng phải bảo vệ an toàn cho Vưu Lương Hành.
Vưu Lương hành cũng không đáp lời, hắn an an tĩnh tĩnh thao tác Lan Lăng Vương, không xoay người chạy trốn theo lời Hoàng Trung mà dẫn đầu kinh thân lên giết Marco Polo còn chút tàn máu, 1s không đến đã bắt được đầu người, sau đó xoay người xông thẳng vào A Kha.
Thích khách và pháp sư đều là da giòn, đối với Lan Lăng Vương có động tác lưu sướng cùng với được phát triển trang bị đầy đủ mà nói thì phảng phất như khoái đao băm đồ ăn, trong lúc Hoàng Trung bị công kích ngã xuống tử vong thì bên tai cũng liên tiếp vang lên chiến tích của Lan Lăng Vương.
- ----Shut down!!
- ---- double kill!!
- ---- triple kill!!
- --- Giết ba!
Lương Sở Lâm: "......"
Cậu mộng bức đến cực điểm, sau đó mới phản ứng, sắc mặt đỏ lên, tràn đầy thẹn thùng và ngượng ngùng.
Còn nói muốn kéo Vưu Lương Hành, còn muốn buff máu của người ta, kết quả chính mình còn không bắt được đầu người nào, ngược lại bị Vưu Lương Hành thể hiện, cậu khó chịu ngượng ngùng đến nỗi muốn chui xuống đất.
Vưu Lương Hành chơi game rất nghiêm túc, cũng không nhìn biểu tình của Lương Sở Lâm, Lương Sở Lâm chỉ có thể bưng khuôn mặt hồng hồng trong thời gian chờ sống lại nhìn bản đổ nhỏ, xem tình hình chiến đầu của những người khác.
[động cũng không muốn động] chọn Quan Vũ, giờ phút này đang đánh nhau kịch liệt ở đường giữa, Lương Sở Lâm kéo hình ảnh tới, vừa vặn thấy Quan Vũ cưỡi trên đại mã đột nhiên tung kỹ năng đâm hai người Trình Giảo Kim và Lưu Bang của đối phương vào tháp quân mình.
Trình Giảo Kim và Lưu Bang đều là xe tăng, máu nhiều, một chốc một lát giết không chết, khi bị đẩy vào trong tháp thì lập tức hai người giãy giụa chạy ra bên ngoài, nhưng bọn họ vừa có chút động tác thì Quan Vũ đã nghênh diện vung ra một đao.
Giơ tay chém xuống, hai bị thịt kia bị đánh tới máu tụt rất nhanh.
Tình hình chiến đấu còn chưa hạ màn, Trình Giảo Kim và Lưu Bang không ngừng hướng ra bên ngoài nhưng mỗi khi lao ra tháp đều bị Quan Vũ của quân ta điều khiển ngựa đâm trở về.

Chạy một lần đâm một lần, qua qua lại lại giằng co tận bốn lần.
Cho dù có thể hồi máu như Trình Giảo Kim cũng không thể chịu đựng được sự bắn phá của tháp phòng ngự trong thời gian dài, cuối cùng chỉ có thể cùng Lưu Bang lần lượt chết thảm trong tháp.
Lương Sở Lâm vô cùng khiếp sợ, ngẩn ra hồi lâu chỉ có thể cảm thán trong lòng một câu:.....!biết chơi a.
Quan Vũ như này, kỳ thật đâu chỉ ở trình độ biết chơi a....
Nói đáng sợ cũng không quá đi!
Lương Sở Lâm run bần bật đánh chữ nói:
- --- Quan đại ca, anh thật lợi hại.
- --- (Bên ta Quan Vũ): Kỳ thật cũng được.
- --- (Bên ta Quan Vũ): Toàn dựa vào sự phụ trợ của đồng đội.
Lương Sở Lâm: "....."
Lương Sở Lâm xem chiến tích một chút, bên ta chỉ có mình là không có đầu người, dựa vào ai phụ trợ vừa xem là hiểu ngay, Lương Sở Lâm che lại miệng, gương mặt đỏ rực.
Đánh xong ván này, thành tích của Lương Sở Lâm là 1-1-4, Vưu Lương Hành và [động cũng không muốn động] một người lấy 9 đầu người một người lấy 6 đầu, bắt lấy MVP và thẻ bài vàng.
Lương Sở Lâm muốn thắng toàn trường giờ khóc không ra nước mắt.
Ván thứ 2 bắt đầu, Lương Sở Lâm cắn răng chọn Quan Vũ mà [động cũng không muốn động] vừa chọn.
Cậu cố ý lấy lại chút mặt mũi nhưng không nghĩ rằng sau khi chơi, vàn sau đánh còn kém hơn ván trước.
Mỗi người đều có một vài vị tướng mình am hiểu, đối với Lương Sở Lâm cậu am hiểu nhất là xạ thủ, đấu pháp của Quan Vũ và xã thủ hoàn tác khác nhau, mà đây là lần đầu tiên cậu chơi tướng này, qua nửa ván, cậu đã tặng cho quân địch 6 cái mạng.
Đồng đội bên ta đánh chữ mắng:
- -- Quan Vũ!! Quan Vũ kia!!!! Xuống ngựa đi!!!
- -- Con ngựa còn chơi tốt hơn!!!
- -- Không cảm thấy làm thất vọng ngựa của mình sao!!
Lương Sở Lâm: "...."
Sau khi chơi 2 ván, cả khuôn mặt của Lương Sở Lâm suy sụp xuống, bộ dáng khóc chít chít, cực kỳ ủy khuất, thời gian tiếp theo, ba người lại chơi thêm 3 ván nữa.
Ván thứ 3, Lương Sở Lâm nằm thẳng.
Ván thứ 4, Lương Sở Lâm nằm thẳng.

Ván thứ 5, Lương Sở Lâm nằm thẳng.
Sau khi kết thúc trò chơi, Lương Sơ Lâm chôn đầu mình xuống gối, bên tai đỏ rực.
"Oa Oa QAQ giả giả tất cả đều là giả, hoàng kim ngân bạc gì đó đều là giả QAQ!!!"
Vưu Lương Hành vỗ vỗ đầu của cậu, nhìn Lương Sở Lâm tâm tình của hắn cũng không tồi, trò chơi thông thuận hơn, hắn dời tầm mắt vào màn hình.
Giờ phút này trò chơi đã kết thúc [động cũng không muốn động] like cho hắn, hắn dừng một chút cũng chọn like cho [động cũng khôn muốn động].
Đây là lần đầu tiên Vưu Lương Hành like cho người khác trong game.
Cuối cùng, [động cũng không muốn động] phát tin nhắn cho hắn trong giao diện bạn tốt: --- Ngủ ngon.
Một người bạn trên mạng không hề quen biết, không biết vì sao lại mang tới cảm giác thân thiết phức tạp như này, trước giờ hắn chưa từng chơi game cũng không hề biết được tình bạn có thể được thành lập nhanh chóng đến như vậy.
Hắn chần chờ một chút mới trả lời: ---- ngủ ngon.
Chốc lát sau, phía đối diện lại nói: ---- sau 10 rưỡi, mỗi ngày tôi đều có thời gian.
Vưu Lương Hành giơ tay thoát khỏi trò chơi, hắn đang xuất thần thì thanh âm của Lương Sở Lâm chợt vang bên tai:
"Lương Lương ca, anh có phải đang cười em hay không?"
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn nghi hoặc nhìn qua, Lương Sở Lâm còn nghi hoặc hơn so với hắn nói:
"Vậy anh cười gì a?"
Vưu Lương Hành không nói nhiều, nên không trả lời, Lương Sở Lâm cũng không truy cứu, rặng mây đỏ trên mặt còn chưa biến mất, tinh thần cậu bị đả kích cả một đêm, cậu trốn sang một bên vừa ôm di động vừa anh anh nói:
"Em muốn tự mình đánh một phen."
Không có Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết, Lương Sở Lâm lựa chọn đánh một mình, chơi ở đẳng cấp kim cương, sau khi ghép đội cậu chọn xạ thủ Lý Nguyên Phương.
Thật ra mà nói, ván chơi này, trình độ hai bên 10 người chơi khá đồng đều, không có cao thủ giống nư Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết dẫn đầu, tình huống diễn ra khó phân thắng bại, đoàn chiến đẩy tới đẩy lui, hơn nửa giờ vẫn chưa có kết quả.
Đến cuối cùng, đi nhầm một chiêu, bên ta cả đoàn bị diệt, quân địch cường thế mang theo quân lính tới cửa, Lương Sở Lâm tức giận đến run tay, trước khi tháp thủy tinh bị phá hỏng, dẩu môi bạch bạch đánh chữ:
- --- Chơi cái gì! Bốn người còn không thể mang được ta!Hừ!
- -----------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương