Dường như Hàn Tương Quân có chuyện quan trọng cho nên tốc độ trở về Tuy Châu từ Chung Thành nhanh hơn lúc trước đi gấp hai lần, mới lên đường lúc rạng sáng mà đến gần chạng vạng tối đã tới biên giới Phong Quốc.

Thế nhưng lúc tiến vào Thành Tuy Châu đã gặp phải một mối phiền phức không lớn cũng không nhỏ.

Trên con đường chính, xe ngựa của bọn họ bị người chặn lại.

Tần Trung tiến lên bẩm báo: "Điện hạ, phía trước có rất nhiều lưu dân cản đường."

"Lưu dân?" Hàn Tương Quân cau mày.

Từ lúc nào mà Tuy Châu lại bắt đầu có lưu dân xuất hiện thế?

Hắn mở cửa xe nhìn ra bên ngoài, Tô Ly cũng nhìn thấy, rất nhiều người vây quanh bọn họ, một lớp dày đặc, y phục lam lũ, rối rít gào khóc, có lẽ là thấy có thị vệ cầm đao cho nên mới không dám suồng sã.

Tô Ly nhìn những người gầy trơ xương kia, có người già cũng có trẻ nhỏ, người nào người nấy tranh nhau muốn tiến lên, đôi mắt mong chờ nhìn xe ngựa của các nàng.

Các thị vệ cầm đao chặn đuổi ở phía trước, nhưng đuổi được bên này thì nhóm người bên khác lại lập tức nhào lên, chen chúc nhốn nháo.

Cuối cùng, một thị vệ chém người dẫn đầu không sợ chết kia đi, lúc này mới trấn áp được những người kia không dám động đậy.

Thế nhưng họ vẫn ngăn cản trên đường không đi.

Tô Ly phát sầu, cũng không biết Hàn Tương Quân xử lý chuyện này như thế nào, những người kia trông thực sự rất đáng thương, nhưng trước mắt không phải là lúc thương hại bọn họ.

Đồ ăn trên người các nàng không chỉ không đủ, hơn nữa rất có khả năng nếu như bị những người kia nhìn thấy thì nhất định sẽ chen chúc ùa lên, dẫn tới bạo loạn.

Hàn Tương Quân đóng cửa xe lại cau mày suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ cái gì, ngón tay gõ lên đầu gối theo thói quen, từng lượt từng lượt một khiến Tô Ly nhìn đến mức sốt ruột.

Mắt thấy trời sắp tối rồi, nếu còn dây dưa như vậy thì mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Một lúc sau, hắn dặn dò Tần Trung: “Ngươi cưỡi ngựa tới châu thành, gọi Lưu Tào Tuân mang người tới, đây là nơi do ông ta quản lý, nên xử lý lưu dân như thế nào ông ta cũng phải có ý kiến.”

"Vâng." Tần Trung lập tức đi ngay.

Thế là đoàn người Hàn Tương Quân lại tiếp tục giằng co với những lưu dân này.
Thời tiết lạnh giá, bọn họ không ngừng nghe thấy tiếng gào khóc của trẻ con, còn có tiếng cầu xin bi ai của người già, những người đó nói: “Quý nhân, cho miếng ăn đi, ta đã đói nhiều ngày lắm rồi, cho miếng ăn đi.”

Tô Ly nghe thấy âm thành này thì cực kỳ khó chịu, gần như là thở không ra hơi.

Nhưng lúc này lại không thể nhân từ, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nói không chừng vì miếng ăn mà những người này sẽ liều mạng giành lấy.

Hàn Tương Quân thấy nàng vùi đầu không nói lời nào, hắn dùng mũi chân chạm vào bắp chân nàng, hỏi: "Đang nghĩ gì?"

Tô Ly lắc đầu: "Đang nghĩ thế giới này thật tàn khốc, cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt*." Một lát sau, nàng ngẩng đầu hỏi: "Điện hạ chuẩn bị thu xếp cho những lưu dân này như thế nào?"

*Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt: kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.


Hàn Tương Quân tựa như có chút không để ý: "Chuyện lưu dân năm nào cũng sẽ có, có lúc gặp phải thiên tai chiến loạn thì sẽ nhiều hơn một chút.

Đối với việc thu xếp cho lưu dân, triều đình đã có quy chế, đợi tri phủ của Tuy Châu tới rồi giao cho hắn xử lý là được."

"Năm nào cũng có sao? Vậy...!Có thể thu xếp ổn thỏa cho tất cả không?"

"Vùng đất có chút xa xôi thì nằm ngoài tầm với của triều đình, chính vì thế mà chết đói chết rét cũng nhiều vô số kể."

Lời nói của hắn vừa dứt, bên ngoài đã truyền tới một đợt xôn xao, Tô Ly vén màn cửa nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một thị vệ cưỡi ngựa tới bẩm báo.

"Điện hạ, dường như có người chết trong nhóm lưu dân, những người khác đang giành ăn thi thể."

Hắn ta vừa mới nói xong Tô Ly đã không kiềm được mà nôn khan.

Không ngờ tới thật sự có chuyện người ăn thịt người như vậy, hơn nữa còn xảy ra ngay trước mắt nàng.

Hàn Tương Quân để nàng nôn, đợi nàng nôn xong mới không nhanh không chậm đưa một ly trà qua cho nàng.

Không được bao lâu, dường như tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, có người bắt đầu hét lớn: “Bọn họ có đồ ăn, chắc chắn bọn họ có!”

Sau đó những người kia hô nhau tiến lên, có người đã trèo lên xe ngựa, nhưng lại bị các thị vệ đạp xuống, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

Cho dù các thị vệ đã giết mấy người cũng không giải quyết được vấn đề, lúc này đã hoàn toàn không thể trấn áp bọn họ nữa.

Nhưng những người này đều là con dân của Phong Quốc, giết mấy người để cảnh cáo thì còn có thể, nhưng không thể giết hết toàn bộ.

Chính vì thế mà dần dần các thị vệ cũng bắt đầu không ngăn lại được nữa.

Có thị vệ ở bên ngoài hét lớn: "Điện hạ, xin hãy bỏ xe lại, thuộc hạ hộ tống người cưỡi ngựa rời khỏi."

Lúc này Hàn Tương Quân mới kéo Tô Ly ra khỏi khoang xe, bốn phía xung quanh xe ngựa có rất nhiều thị vệ vây quanh, nhưng để ứng phó thì vẫn có chút khó khăn.

Một thị vệ xông qua đám người, nhường con ngựa của mình cho Hàn Tương Quân.

Hàn Tương Quân ôm Tô Ly nhảy lên ngựa, lúc đang chuẩn bị thúc ngựa rời khỏi, đột nhiên Tô Ly “a” lên một tiếng kinh hãi.

Là vì có người đang kéo chân của nàng, nếu như không phải một tay Hàn Tương Quân siết chặt lấy thì chỉ sợ là nàng đã bị kéo ngã xuống từ lâu rồi.

Sau khi nàng nhìn thấy trước sau xe ngựa đều đã tụ tập rất nhiều người, đang định ném đồ lúc trước nàng mua từ bên trong ra ngoài thì một đám người hô cướp, có mấy người vì để giành một miếng bánh mà ra tay tàn nhẫn, vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí có người bị cắn đứt lỗ tai, máu me dính đầy trên mặt.

Nàng sợ hãi vô cùng, dùng sức đạp người đang kéo lấy chân nàng ra, nhưng đạp thế nào cũng không đạp ra được, hơn nữa càng ngày càng nhiều người tới kéo nàng.

Cuối cùng vẫn là một thị vệ rút đao ra trực tiếp chém đứt những cánh tay kia bọn họ mới có thể rời khỏi.

Tô Ly thấy cánh tay đứt đầy máu treo trên chân mình thì cũng sắp khóc rồi, nàng bị dọa tới mức hét to.


Hàn Tương Quân nhìn thấy, vừa nắm dây cương vừa kéo ra giúp nàng.

Chạy một lúc lâu Hàn Tương Quân mới dần dần thả chậm tốc độ, các thị vệ ở đằng sau cũng lục tục đuổi tới.

"Điện hạ, hiện tại nên làm thế nào?" Thị vệ hỏi.

"Vào Thành Tuy Châu."

Thế là cả đoàn người lại lập tức thúc ngựa đi tới Thành Tuy Châu.

...

Hàn Tương Quân cưỡi ngựa chạy cả đoạn đường, cuối cùng cũng đuổi kịp tới trước khi cổng Thành Tuy Châu đóng lại.

Các quan viên lớn nhỏ của Tuy Châu đều nghe tin chạy tới thỉnh an.

Hàn Tương Quân đưa Tô Ly tới ở lại tại phủ đệ của tri phủ Lưu Tào Tuân, Lưu Tào Tuân cho rằng Thái tử điện hạ vẫn đang ở ngoài thành, cho nên đã đi theo Tần Trung xuất thành đi đón người.

Thế nhưng lại đón hụt, cho nên lại không ngừng cưỡi ngựa trở về mới biết được tin điện hạ đã vào trong thành an toàn rồi.

Suốt chặng đường ông ta đều toát mồ hôi nhễ nhại, điện hạ gặp phải lưu dân náo loạn ở trong khu vực mà ông ta quản lý, điều này khiến ông ta cực kỳ hoảng sợ, cũng không biết lúc này điện hạ nghĩ như thế nào, liệu có nổi trận lôi đình hay không.

Ông ta nơm nớp lo sợ cả đêm không dám ngủ, mãi đến ngày hôm sau lúc gặp được Hàn Tương Quân mới vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

"Điện hạ, hạ quan cũng không biết tại sao mấy ngày nay lại đột nhiên xuất hiện lưu dân ở Tuy Châu, hạ quan đã từng phái người đi điều tra, những lưu dân này đều là từ nơi khác tới.

Hơn nữa lý do chỉ có một, bọn họ nghe nói Tuy Châu có lương thực còn có điện hạ ngài ở đây, chắc chắn sẽ không để bọn họ bị đói, vì thế mà bọn họ nhao nhao từ các nơi tới đây."

Hàn Tương Quân ngồi ở trên ghế, cau mày suy nghĩ: “Ý của ngươi là có người cố ý dẫn lưu dân tới Tuy Châu?”

"Điện hạ, chuyện này là hạ quan suy đoán, nhưng theo như hạ quan thấy thì có vẻ như chính là như vậy."

"Trong phạm vi Tuy Châu có tổng cộng bao nhiêu lưu dân?"

Lưu Tào Tuân trả lời: "Ban đầu không có nhiều như vậy, nhưng mấy ngày sau đó lại lục tục tới mấy lượt, hiện tại ước chừng khoảng ba, bốn nghìn người."

"Ngươi định thu xếp cho những người này như thế nào?" Hàn Tương Quân hỏi.

Lưu Tào Tuân cực kỳ sầu khổ: “Điện hạ, Tuy Châu là một châu phủ như thế nào ngài cũng biết rõ, nếu như thu xếp cho ba bốn nghìn người này, hạ quan cũng vẫn ứng phó được, đáng sợ chính là sợ sau đó vẫn còn càng nhiều lưu dân tới, đến lúc đó chỉ sợ là khó mà khống chế được, rất dễ dẫn tới rối loạn.”

Ông ta lại vội vàng nói: "Có điều, hạ quan đã sớm cho người cắm trại để giúp đỡ lưu dân ở bên ngoài thành rồi, nhưng lưu dân càng ngày càng nhiều, trách nhiệm của Tuy Châu cũng càng ngày càng nặng nề, cũng không dám để bọn họ vào thành, chuyện này… Hạ quan cũng vì chuyện này mà lo lắng không thôi."

"Cô biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."


...!...

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên giống như những gì Lưu Tào Tuân nói, lưu dân càng ngày càng nhiều, doanh trướng bên ngoài thành đã không khống chế nổi nữa rồi, không ngừng náo loạn, tiếng oán than khắp nơi.

Cũng không biết là ai mở đầu, nói là lương thảo của Tuy Châu đầy đủ, Thái tử điện hạ ở trong thành Tuy Châu ăn ngon uống tốt nhưng lại không quan tâm tới sống chết của bọn họ, chính vì thế mà bọn họ muốn tạo phản, muốn vào thành chất vấn Thái tử điện hạ, bách tính Phong Quốc nên làm thế nào?

Những lời này câu nào câu nấy đều rất đau lòng, nếu như nói không có mưu tính trước thì chắc chắn là không thể nào, Hàn Tương Quân nghe xong sắc mặt âm trầm cả một ngày, trong lòng cười lạnh.

Tứ hoàng đệ kia của hắn đúng thật là thủ đoạn, vậy mà lại lợi dụng lưu dân tới kiềm chế hắn, thậm chí còn muốn vì thế mà để hắn mang tiếng xấu, dao động vị trí trữ quân của hắn.

Thật là mơ ước viển vông!

Giận thì giận, nhưng xử lý một đống lưu dân này như thế nào, thật sự là vô cùng cấp bách.

Căn cứ vào quy chế của triều đình lúc trước, tất nhiên là mở kho phát lương thực, sau đó lại cho về các nơi.

Nhưng Tuy Châu đã đánh trận một năm, kho lương thực cũng chỉ còn lại một chút dự trữ, phần lương thực dự trữ này để cho đầu xuân năm sau dùng, nếu như đến dự trữ cũng không còn nữa, vậy thì chắc chắn Tuy Châu sẽ đại loạn.

Chính vì vậy mà không thể mở kho phát lương thực được, nhưng nếu như để mặc cho lưu dân đói chết ở ngoài thành, vậy thì vị Thái tử là hắn cũng sắp không làm được nữa rồi.

Vì thế mà mấy ngày nay Hàn Tương Quân thường xuyên ra vào thư phòng để nghị sự, sốt ruột đến mức khóe miệng cũng sủi bọt rồi cũng không có biện pháp nào phù hợp.

Có người hiến kế nói: Mượn lương thực của các châu phủ khác tới đi, dù sao Tuy Châu có lưu dân, các phủ của các châu bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng, vẫn nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau giải quyết mới là thượng sách.

Cũng có người đề nghị: Hoặc là đưa một bộ phận lưu dân tới châu phủ gần đây để giảm bớt áp lực của Tuy Châu, đợi qua mùa đông này, đợi sang năm rồi lại cho về các thôn quê khác.

Còn có người vẫn có ý kiến dứt khoát thu nhận một nửa, kéo một nửa còn lại đi sửa đường, mỗi ngày cho chút cháo để ăn, nhỡ đâu đói chết rồi vậy thì cũng là do mệt nhọc mà chết, chứ không phải là điện hạ ngồi nhìn không quan tâm.

Hai kế sách đầu tốt thì tốt, nhưng trị ngọn không trị được gốc, đợi đến mùa xuân năm sau lưu dân về quê, không ruộng không đất không hạt giống lại sống tiếp thế nào? Chỉ e là vẫn sẽ kéo nhau trở lại.

Còn về thủ đoạn hèn hạ cuối cùng này, Hàn Tương Quân nghe xong thì nổi giận đùng đùng, trực tiếp lôi người kia ra ngoài đánh mười mấy đại bản.

Mọi người hiến kế thế này không được, thế kia cũng không được, mắt thấy lưu dân ngày một nhiều lên đều vô cùng sầu muộn.

...

Ngày hôm đó, Tô Ly đang chuẩn bị ăn cơm trưa thì Hàn Tương Quân tới.

Hắn vừa đi vào đã nhìn thấy đồ ăn trên bàn rất thô sơ, hai món một canh, còn đều là đồ chay bèn tò mò hỏi: “Tại sao lại ăn đơn giản như vậy?”

Dĩ nhiên, phủ đệ tri phủ cũng không đến nỗi đến món ăn ngon cũng không cung cấp nổi, không nói trong phủ, cho dù là bách tính thành Tuy Châu bên ngoài phủ cũng khá đầy đủ, bữa nào cũng ăn thịt.

Nhưng Tô Ly làm như vậy là vì nghe thấy những âm thanh bên ngoài kia, nói bản thân Hàn Tương Quân mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị nhưng lại không để ý tới khó khăn của lưu dân.

Cũng chính vì thế mà nàng cũng ngại ăn đồ ngon, hơn nữa từ sau khi gặp những lưu dân kia, trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi, chính vì thế mà nàng đã lặng lẽ đề nghị với Lưu Tào Tuân, để toàn phủ ăn uống đơn giản chút, ít nhất là qua khoảng thời gian quan trọng này trước đã, cũng để điện hạ có thể lấy lại chút danh tiếng.

Chuyện này Hàn Tương Quân không biết, Lưu Tào Tuân có thể hạ lệnh cho toàn phủ thắt lưng buộc bụng, thế nhưng không dám tự tiện làm chủ việc ăn uống của Hàn Tương Quân, vì thế mà một phần kia của hắn vẫn tiếp đãi thịnh soạn như cũ.

Tô Ly nói: "Điện hạ không nghe chút tin tức bên ngoài sao? Ta đây là đang lấy lại danh tiếng cho điện hạ, thay đổi để mọi người nhìn thấy, mỗi ngày tri phủ chọn mua những thứ gì, cũng đều để đám hạ nhân ra ngoài tuyên dương một phen, đến lúc đó, tin đồn chàng ăn ngon uống tốt lại không quan tâm đến lưu dân chắc chắn sẽ tự động biến mất."

Hàn Tương Quân buồn cười: "Chẳng trách mấy ngày gần đây những âm thanh mắng cô kia ít hơn rất nhiều, không ngờ tới đó lại là công lao của ngươi."

Tô Ly đắc ý: "Đó là đương nhiên." Nàng lại hỏi hắn: "Điện hạ đã ăn chưa?"


Hàn Tương Quân ngồi xuống, sai người lấy thêm một bộ bát đũa tới, cũng chỉ ăn hai món chay này cùng với nàng.

Đợi hai người ăn cơm xong, Tô Ly mới hỏi: "Mấy ngày nay điện hạ mặt mày rầu rĩ là vì chuyện của lưu dân sao?"

Hàn Tương Quân gật đầu: "Đúng vậy, lần này chuyện lưu dân là do có người đổ dầu vào lửa ở đằng sau, nếu như dựa vào quy định cũ của triều đình thì khó mà giải quyết triệt để được, hiện tại lưu dân Thành Tuy Châu càng ngày càng nhiều, đã không thể kéo dài thời gian được nữa."

Tô Ly suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra, ta lại có chút ý tưởng."

"Ồ? Ngươi có cao kiến gì?"

"Cao kiến thì không đến mức, ý kiến cá nhân thì có một chút."

Liên quan tới việc xử lý lưu dân như thế nào, đối với người đã từng học năm nghìn năm lịch sử mà nói thì thật sự không phải vấn đề, các triều đại đều có lưu dân, hơn nữa có một vài cách rất tốt, nàng chỉ cần rập khuôn theo một hai cách là được.

Chỉ có điều nàng không muốn nói cho Hàn Tương Quân nhanh như vậy, ít nhất phải để tới lúc hắn lo lắng đến mức không có manh mối rồi mới nêu ra, như vậy mới thể hiện được giá trị của nàng, đúng không?

Tô Ly cố làm ra vẻ cao thâm một lúc, sau đó ngón tay chấm nước trà rồi viết hai chữ lên mặt bàn – “đồn điền”.

"Có ý gì?" Hàn Tương Quân buồn cười nhìn nàng cố làm ra vẻ huyền bí.

Tô Ly bị hắn nhìn thấu cũng không đỏ mặt, tiếp tục bình tĩnh nói: "Chính là hệ thống canh tác."

"Rửa tai lắng nghe."

Hàn Tương Quân rót cho nàng một ly trà.

Tô Ly cũng không khách sáo, nhận lấy nhấp một ngụm, giải thích: "Mở kho phát lương thực cứu giúp lưu dân, đợi đến mùa xuân lại cho về quê, cách này không thể nào giải quyết tận gốc vấn đề của lưu dân.

Lúc bọn họ rời khỏi quê hương đã không còn đồng nào trên người, trở về quê hương chỉ e cũng chỉ còn dư lại mấy mẫu đất hoang và nhà lá cũ nát, vẫn không có cách nào sống sót được.

Huống hồ chi, trục xuất từng lưu dân một là một quá trình dài, như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, tại sao không thu xếp cho lưu dân ở Tuy Châu? Tới bao nhiêu thì thu xếp bấy nhiêu!"

Hay lắm, giọng điệu này cũng không tầm thường chút nào, giống y như nói phét không mất tiền vậy, Hàn Tương Quân cũng cảm thấy nàng có chút ăn nói ba hoa.

Nhưng sau đó Tô Ly lại tiếp tục nói: "Không phải quân đội viễn chinh phương Bắc của chúng ta vừa mới đánh hạ Ấp Quốc sao? Biên giới có rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang, không có ai cày cấy.

Nếu đã như vậy thì cứ hợp nhất những ruộng đất này lại, để cho quan phủ quản lý, sau đó lại phân phát vào tay lưu dân, đợi mùa xuân năm sau vừa tới, quan phủ sẽ ra mặt cung cấp hạt giống, nông cụ, trâu cày, chỉ cần lấy nộp lại năm phần lương thực là được.

Như vậy lưu dân vừa có ruộng đất, cũng không cần phải sống đầu đường xó chợ, còn có thể trở thành lực lượng lao động của Tuy Châu.

Quan trọng nhất chính là, làm như vậy thì có thể giải quyết được lâu dài vấn đề quân lương sau này của quân đội viễn chinh phương Bắc, còn là loại quân lương không cần bỏ tiền ra mua nữa."

Đến lúc đó, ngươi muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó, sợ cái gì nữa!

Có điều lời này Tô Ly không dám nói ra.

Tóm lại, hệ thống canh tác là một thứ đồ tốt, lợi quốc lợi dân.

Tô Ly nói xong, Hàn Tương Quân nhìn chằm chằm nàng rất lâu, sau đó đột nhiên cười to lên: "Quả nhiên là một kế sách hay."

Hắn nghiêng người tới gần, nâng cái cằm nhẵn bóng của nàng lên, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Tô Ly, nàng đúng thật là một bảo bối.”

Nói xong, hắn lập tức ra khỏi phòng, bước từng bước lớn rời khỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương