Sau khi Tô Ly bị Nhan Chiêu túm lên xe ngựa, các nàng chạy một mạch như điên, mãi đến khi ra khỏi cổng thành, Nhan Chiêu xác nhận phía sau không có người đuổi theo mới thở dài một hơi.
Hắn ôm Trinh Miểu Tinh trong lòng, không nhịn được hôn lên trán nàng: "Thiến Nhi, Thiến Nhi của ta, cuối cùng chúng ta cũng tự do rồi, chúng ta không quay lại Tri Quốc nữa có được không? Nàng không làm công chúa của nàng, ta cũng không muốn làm Thiếu tướng quân của mình nữa, chúng ta cùng đi đến chân trời góc biển, vĩnh viễn không chia rời có được không?"
Lúc này có vẻ tâm trạng Trinh Miểu Tinh vô cùng kích động, nàng ấy nở một nụ cười, cũng khóc suốt dọc đường, dịu dàng nhìn chằm chằm vào tinh lang mà mình yêu yến, trong mắt tràn đầy thương xót.
Nghe vậy, nàng ấy gật đầu thật mạnh: "Nhan ca ca, chúng ta không quay về Tri Quốc nữa, ta cũng không muốn trở về, chờ đợi nhiều năm như vậy, mong mỏi nhiều năm như vậy, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau.
Nhan ca ca, cho dù huynh đi đâu thì Thiến Nhi cũng sẽ theo huynh."
Hai người dịu dàng đằm thắm, bèn nhìn nhau cười, sau đó lại ôm nhau thật chặt, ôm ôm rồi bắt đầu hôn.
Lúc đầu Tô Ly núp ở trong góc xem buổi phát sóng trực tiếp tình yêu bỏ trốn sinh tử này, còn rất cảm động, nhưng hình ảnh đột nhiên trở nên không phù hợp với thiếu nhi, nàng lập tức che kín mắt.
Nhưng che mắt lại không che được lỗ tai, hai người này thực sự là kích động đến mức hoàn toàn quên mất trong xe còn có một "con tin" là nàng, mải mê hôn đến mức không ngừng phát ra tiếng nhép nhép bên tai.
Tuy rằng trước đây Tô Ly cũng thường xuyên làm chuyện thân mật như vậy với Hàn Tương Quân, nhưng khi tự mình làm chuyện thân mật và nhìn người khác làm chuyện này là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, nàng xấu hổ đến độ ngón chân đâm xuyên qua tấm giấy xe ngựa.
Nhẫn nhịn một lát, phát hiện hai người này vẫn vô cùng phóng túng thì thực sự không nhịn được nữa, vì thế lên tiếng cắt ngang: "Này này này...!Hai người chú ý một chút, ta vẫn còn ở đây đó."
Giọng nói của nàng đột ngột xuất hiện, lúc này hai người mới hồi phục tinh thần lại, lập tức hoảng hốt lúng túng tách nhau ra.
Bấy giờ Trinh Miểu tinh mặt mày đỏ bừng, vùi kín mặt vào trong lòng Nhan Chiêu.
Mà Nhan Chiêu coi như cũng khá bình tĩnh, đương nhiên nếu nhìn kỹ thì cũng sẽ phát hiện lỗ tai hắn đã phiếm hồng.
Lâu ngày gặp lại khiến người ta mừng rỡ, vừa rồi bọn họ thật sự đã quên bên cạnh vẫn còn một người là Tô Ly.
Một lát sau, có lẽ Trinh Miểu Tinh cảm thấy mặt không còn nóng lắm mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly, thấy nàng ôm tay núp ở trong góc, quần áo trên người mỏng manh, hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ thì bị Nhan Chiêu cưỡng ép đi.
Nhất thời, trong lòng nàng ấy cảm thấy cực kỳ áy náy, vội vàng tìm một bộ quần áo dày từ trong quần hành lý bên cạnh ra.
"Tô cô nương, nếu không ghét bỏ thì mặc xiêm y này vào đi!"
Tô Ly nào có ghét bỏ chứ, nàng lạnh đến mức hai hàm răng run cầm cập, bị gió lạnh lùa lâu như vậy, nếu không mặc thêm đồ thì cho dù không bị giết chết cũng sẽ bị lạnh chết, vì thế nàng nhanh chóng nhận lấy.
Tô Ly run lẩy bẩy ôm lấy xiêm y, nhìn về phía Nhan Chiêu, ý là mong hắn ta nhường chỗ để nàng thay đồ.
Ban đầu Nhan Chiêu còn không hiểu, chờ khi Trinh Miểu Tinh đẩy một cái thì hắn ta mới lập tức hiểu ra, vội vàng nói: "Ta ra ngoài ngồi một chút, Tô cô nương xin cứ tự nhiên."
Chờ sau khi hắn ra ngoài, Tô Ly mới cởi đồ ngủ trên người ra rồi mặc đồ của Trinh Miểu Tinh vào, dần dần thân thể nàng mới bắt đầu trở nên ấm áp hơn.
Sau khi thu dọn xong, nàng lại bắt đổi nổi lòng nhiều chuyện, vô cùng tò mò chuyện xưa giữa Trinh Miểu Tinh và Nhan Chiêu.
Đêm đông lạnh giá, tuyết bay tán loạn, trời đất vắng vẻ, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa chạy băng băng trên đường nhỏ, bánh xe ngựa đẹn xuống nền tuyết tạo ra âm thanh kẽo kẹt.
Trinh Miểu Tinh ngồi trong xe nhỏ giọng dịu dàng nói kể chuyện của khứ của nàng ấy và Nhan Chiêu, từ khi quen biết đến khi tìm hiểu, lại từ hiểu nhau đến yêu nhau.
Những giữa hai người lại có trói buộc, nàng ấy vì có dung mạo xuất chúng nên từ nhỏ đã bị coi là một quân cờ, chuyện hôn nhân chưa bao giờ được tự mình quyết định.
Mà Nhan Chiêu là đích trưởng tử trong nhà, người trong tộc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào hắn, cũng nhất định không muốn để hắn cưới một công chúa không được sủng ái.
Yêu mà không thể đến được với nhau khiến hai người cực kỳ đau khổ, cũng chính vào thời điểm này, sau khi Trinh Miểu Tinh bị đưa tới làm thiếp cho Hàn Tương Quân, khiến Nhan Chiêu không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Vì thế hắn đã đuổi theo nàng nghìn dặm tới Phong Quốc, hai người hứa hẹn bỏ trốn cùng nhau.
Có lẽ ông trời thương xót, cuối cùng cũng để cho bọn họ đến được với nhau.
Tô Ly nghe xong, trong lòng thực sự cảm động.
Trước đây nàng xem phim, độc truyện ngôn tình nhiều như vậy, cảm thấy tình tiết bỏ trốn rất cẩu huyết nên thường chế giễu, thật sự không ngờ khi nàng tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt thì mới tin rằng, trên thế gian này thật sự có tình yêu "Sống chết có nhau".
Nàng thì thầm xúc động nói: "Hỏi thế gian tình là gì, lại cứ khiến người ta sống chết ở bên nhau!"
Nhan Chiêu ngồi ngoài xe ngựa nghe thấy thế cũng cảm động, hắn ta nói: "Tô cô nương, chuyện hôm nay là ta có lỗi với ngươi, sau này nếu có cơ hội, Nhan Chiêu sẽ dốc lòng báo đáp."
Tô Ly mỉm cười thầm nghĩ, bỏ đi, lúc đó ngươi vốn có ý định giết ta, bây giờ không nguy hiểm đến tính mạng nữa lại nói muốn báo ơn, ngươi quả nhiên là hoàn toàn không có chút lòng lương thiện nào.
Sau khi xe ngựa chạy được nửa canh giờ, cuối cùng cũng đã tới miếu Thành Hoàng, Trinh Miểu Tinh nhìn nàng xuống xe ngựa, nói: "Tô cô nương, bất kể là ngươi có tin hay không thì ta cũng xin lập lời thề, sau này nếu gặp lại, Trinh Miểu Tinh ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi."
Được rồi, sau này có thể gặp lại hay không cũng rất khó nói đó, Tô Ly quay lưng lại vừa đi vừa vẫy tay với bọn họ: "Mong các ngươi sống lâu trăm tuổi, ân ái bạc đầu, ta đi đây."
Nàng giẫm lên lớp tuyết dày, thất tha thất thểu đi về phía miếu Thành Hoàng.
...
Miếu Thành Hoàng là một mái đình đơn sơ, chỉ là một ngôi nhà tường làm bằng đất, bên trong thờ phụng một bức tượng đang ngồi không rõ danh tính, cửa sổ hai bên tường đều mở rộng, cũng không có cánh cửa, gió thổi vù vù.
Trong miếu tối đen như mực, Tô Ly cũng không dám đi vào, vì thế ngồi xuống cạnh cánh cửa, chờ Hàn Tương Quân phái người tới tìm nàng.
Tối nay không có gió, nhưng dường như tuyết lại rơi rất dày, bay bổng nhẹ nhàng, ngau cả ngưỡng cửa của miếu cũng đã tích tụ một lớp tuyết dầy cộm.
Trời đất u tối, chỉ còn lại ánh sáng bạc của tuyết trắng, yên tĩnh khiến cho người ta rợn người.
Tô Ly khép chặt ống tay áo ngồi tựa ở cửa, nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài, vì để giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng, nàng nhẹ nhàng hát một vài hát để xoa dịu bản thân.
Đợi hồi lâu, đang lúc nàng mơ mơ màng màng buồn ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện, giọng nói đó càng lúc càng gần.
Trong lòng nàng vui mừng, vì thế nhanh chóng đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ló đầu ra, lại phát hiện đám người kia quần áo xộc xệch rách nát, không phải là thị vệ của Hàn Tương Quân, nghe khẩu âm của bọn họ thì cũng không phải là người của Tuy Châu.
Đám người kia dần dần lại gần, khoảng chừng năm sáu người hùng hùng hổ hổ đi vào trong hiếu.
Trong lòng Tô Ly Sợ hãi, nhưng lúc này lại không dám đi loạn, sợ người của Hàn Tương Quân đến lại không tìm được nàng, hơn nữa nơi này trước không thôn sau không quán, nàng cũng không biết phải đi đâu.
Nàng di chuyển vài bước vào trong bóng tốn, trốn sau mấy gốc cây, may mà chỗ này cỏ dại mọc rậm rạp, chỉ cần nàng không gây ra tiếng động thì những người đó cũng sẽ không phát hiện ra nàng.
Tinh thần và thể lực của nàng tập trung cao độ, chăm chú nghe động tĩnh bốn phía, chuyên tâm chờ đợi thị vệ của Hàn Tương Quân mau chóng tới đây.
Cách nhau một bức tường, dường như mấy người trong miếu kia đang nói chuyện gì đó, không ngừng tranh luận.
Tô Ly loáng thoáng nghe hiểu rằng bọn họ tới từ Úc Châu, đã đi được hơn nửa tháng rồi.
Đến đây, nàng nghe thấy có người mở cửa, theo sau là tiếng bước chân lạo xạo trên nền tuyết, hơn nữa tiếng bước chân kia còn đang đi về phía nàng.
"Ơ kìa? Sao ở đây lại có dấu chân thế này?" Người nọ khàn giọng nói.
Trái tim Tô Ly đập thình thịch, nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính tới việc mình để lại dấu chân.
Mắt thấy người nọ càng ngày càng tới gần, còn vừa đi vừa kéo dây lưng quân, dường như muốn tới đây đi tiểu.
Nàng mau chóng lặng lẽ lùi lại phía sau, định trốn sang bức tường khác.
Nhưng dưới chân nàng có quá nhiều cỏ khô, mặc dù nàng đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn phát ra tiếng động nhỏ, dường như người nọ đã chú ý đến động tĩnh ở đây, bước chân của gã dừng lại, khom người cẩn thận nhìn về phía bên này.
Vừa nhìn gã đã thấy Tô Ly đang ẩn nấp ở đó, không ngờ trong một ngôi miếu đổ nát hoang tàn như này lại có một mỹ nhân đang ấn nấp, gã như phát hiện ra báu vật, lập tức cười lớn đưa hai tay qua, muốn tóm lấy nàng.
"Cmn, ta đây đúng là diễm phúc không cạn mà!"
Tô Ly nhìn bàn tay dơ bẩn kia đang đưa về phía mình, nàng hoảng sợ đến cực điểm, mau chóng lăn lộn bò về phía sau, nhưng không cẩn thận giẫm lên làn váy của mình, lập tức ngã nhào xuống đất.
Lúc này tên nam nhân chạy đến gần nàng, lật người nàng qua nhìn chằm chằm, nở nụ cười tham lam ghê tởm: "Chạy gì chứ? Để gia "thương" ngươi."
Gã ta hôi hám nhếch nhác, Tô Ly vừa sợ vừa ghê tởm, khi gã càng ngày càng tới gần, dưới ánh chớp sáng, nàng rút một cây trâm trên đầu xuống đâm vào cổ gã.
Người nok "A" lên một tiếng, giơ tay lên sờ cổ, lại sờ thấy máu nóng nóng dính dính, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tô Ly, sau đó lập tức ngã xuống.
Máu trên cổ gã bắn ra thấm ướt xiêm y nàng, khiến nàng nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Nàng mau chóng đẩy gã ta ra, lập tức đứng lên chạy như điên.
Dường như người trong miếu nghe thấy tiếng động, mau chóng đi ra xem.
"Lý Đại Trụ, con mẹ nó ngươi đi ẻ mà cũng dùng sức như thế à?"
Mấy người đi theo sau cười ha ha, nhưng khi bọn họ đến gần thấy rõ người nằm trong vũng máu thì nhất thời kinh hãi.
Không rõ tại sao đang yên đang lành, Lý Đại Trụ lại đột nhiên chết ở đây.
Trong lúc nhất thời, mấy người có chút bối rối.
Bấy giờ, có người phát hiện ra Tô Ly đang bỏ chạy lập tức quát to: "Nhìn kia, nơi đó có một nữ nhân! Chắc chắn là nàng ta! Bắt lấy nàng ta!"
Vì thế mấy người mau chóng đuổi theo nàng.
Tô Ly đối diện với tuyết bay đầy trời, không nhìn rõ lối đi, nàng chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước, có lẽ mấy người phía sau đã mệt mỏi sau nhiều ngày đi đường, chạy hồi lâu cũng khó có thể đuổi kịp, chỉ có thể đuổi theo một khoảng đằng sau.
Nhưng càng như vậy Tô Ly càng sợ hãi, nàng tùy tiện chạy như điên, khuôn mặt ướt nhẹp, không biết là mồ hôi hay nước mắt, nỗi sợ cực độ bao trùm lấy nàng, khiến nàng nhiều lần muốn bỏ cuộc vì cảm thấy kiệt sức.
Nàng thở hồng hộc, tốc độ cũng bắt đầu chậm lại, hai tay chống đầu gối, vừa tạm nghỉ vừa chầm chậm di chuyển bước chân.
Mà ngươi phía sau cũng như vậy, thậm chí bọn chúng còn bò trên mặt tuyết.
Một người trong đó cười nói: "Cô nương, đừng chạy nữa.
Ngoan ngoãn quay về cùng bọn ta đi, bọn ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Tô Ly giơ tay áo lên lau mặt, xung quanh tối tăm trống trải, không biết nơi này là đâu, không nhìn thấy thôn nàng, cũng cách miếu Thành Hoàng càng ngày càng xa, thực sự là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Tuyết trên đất quá dày, mỗi bước đi đều để lại dấu chân thật sâu, đi về phía trước cực kỳ khó khăn.
Nàng cố sức tiếp tục di chuyển cách một khoảng cách, sau đó đột nhiên ngã xuống mặt đất, hai chân tê dại, lồng ngực vì há miệng thở dốc mà lạnh đến phát đau.
Nàng đã hoàn toàn kiệt sức rồi.
Những người đó thấy nàng không còn đi được nữa thì lập tức cười vang, tiếng cười kia tựa như tiếng gọi đòi mạng trong đêm, vang vọng đất trời, khiến người ta tuyệt vọng đến cực điểm.
Đang lúc nàng nhắm mắt lại lòng nguội như tro tàn thì cách đó không xa có giọng nói truyền đến: "Tô cô nương? Tô cô nương?"
Là thị vệ của Hàn Tương Quân, Tô Ly rất chắc chắn, nàng chợt mừng như điên, mở hai mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn dầu thấp thoáng phía chân trời thì lập tức mau chóng mở miệng hô: "Ta ở đây!"
Nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình đã khàn đến mức không thể nói được, tựa như một cái trống thủng, thì thào nhỏ tí.
Nàng không chịu từ bỏ, lại thử hô thêm mấy lần nữa: "Ta ở đây!"
Những vẫn như vậy, thậm chí giọng nói càng ngày càng nghẹn, mà ngọn đèn dầu kia dường như càng ngày càng nhỏ đi, đang dần dần cách xa nàng.
Mà bên kia, mấy người kia cũng nghe thấy có người đến tìm nàng, bắt đầu sợ hãi dừng lại cách đó không xa quan sát, dường như muốn đời đám người đó rời đi.
Trong lòng Tô Ly gấp gáp, nàng dùng sức móc họng phát ra tiếng "A a a", âm thanh này đã to hơn trước một chút rồi.
Quả nhiên, dường như người nọ nghe thấy tiếng động bên này, lập tức cầm theo đàn dầu đi về phía nàng, khi cuối cùng cũng thấy ngọn đèn dầu kia cách nàng càng ngày càng gần thì cõi lòng sợ hãi bấy lâu của Tô Ly cũng được an ủi.
Nàng nằm trên nền tuyết nhìn trời đêm rộng lớn tối đen tăm, bắt đầu òa khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook