Hai người hoang đường một đêm, tên nam nhân Hàn Tương Quân này thật sự không phải người, tối qua bản thân nàng bị kinh hãi quá mức, lại không nghỉ ngơi đàng hoàng liên tiếp nhiều ngày nên sau cùng lại ngất đi, lúc tỉnh lại lần nữa đã là giờ ngọ ngày hôm sau rồi.

Mà còn là bị nam nhân nhéo tỉnh.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trong lòng hắn, lồng ngực rộng, tim đập mạnh mẽ, nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng nhất thời bừng tỉnh không biết mình đang ở chỗ nào.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Còn muốn ngủ?"

Nàng ngước mắt nhìn, nam nhân ngồi dựa ở đầu giường, con ngươi thâm thúy, không thể đoán được tâm trạng vui buồn nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt sắc bén khiến trái tim nàng lỡ mất một nhịp.

Nàng vội vàng bò dậy, ngượng ngùng nói: "Điện hạ, ta ngủ quên."

"Đói chưa?" Hắn thích thú liếc nhìn cơ thể trần trụi của nàng, bên trên đầy những vết đỏ, sau đó hếch cái cằm đẹp biểu thị nói: "Bên kia có thức ăn."

Tô Ly nghiêng đầu nhìn, sau tấm bình phong đặt một cái bàn thấp, bên trên bày bốn món ăn cùng hai bộ bát đũa, trong đó có một bộ đã dính vài hạt cơm và thức ăn, đũa đặt trên bàn, hiển nhiên là hắn đã ăn rồi.

Đúng lúc đó bụng nàng cũng phát ra tiếng kêu, mặc dù tối hôm qua ăn một tô cơm, nhưng đến nửa đêm đã tiêu hao sạch, lúc này vừa ngửi mùi thức ăn nàng đã không nhịn nổi nữa rồi.

Nàng loạt xoạt mặc y phục lên, nhoài người xuống giường dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân, khom người đi giày thêu.

Sau đó mới đi một bước, đầu gối đã nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Nàng dùng tay chống xuống đất để ổn định lại một lát rồi mới từ từ đứng dậy, đi tới bên bàn thấp.

Nàng ngồi xuống quay lưng với nam nhân, cầm bát đũa lên im lặng bắt đầu ăn, ánh mắt nóng bỏng của nam nhân đằng sau vẫn ở trên người nàng, khiến nàng không thể làm ngơ nổi.

Vừa nãy lúc nàng tỉnh dậy, rõ ràng nam nhân kia đang nhìn kỹ nàng, tối qua rõ ràng đã tin rồi, cũng không biết tại sao sáng nay dậy lại bắt đầu nghi ngờ nàng.

Nàng lo lắng trong lòng, vừa ăn cơm kéo dài thời gian, vừa nghĩ xem từ tối qua đến bây giờ mình đã sơ suất ở chỗ nào.

Cẩn thận nhớ lại một lượt thì phát hiện không có gì, cho dù là lúc say tình đến mất đi lý trí thì nàng cũng không có nói gì bậy bạ.


Nhưng rốt cuộc là cái gì đã dẫn đến sự nghi ngờ của hắn chứ? Lát nữa có nên thăm dò một phen không?

Ngay sau đó nàng lại lập tức phủ định, nam nhân này thông minh tuyệt đỉnh, nàng thăm dò không nổi, vẫn là yên lặng theo dõi thì tốt hơn.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh ăn cơm của nàng, bầu không khí đè nén khiến người ta không thể thở nổi.

Tô Ly nhai món ăn được nấu nướng tinh tế nhưng lại không cảm thấy có chút mùi vị nào, đúng vào lúc nàng căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi thì cuối cùng nam nhân cũng mở miệng.

"Vì sao ngươi lại mặc như vậy?"

Hỏi rồi thì tốt, chỉ sợ hắn không hỏi bất cứ thứ gì mà phán tử hình cho mình.

Nàng thở phào một hơi, đặt bát đũa xuống quay người lại, trong mắt là sự tủi thân và nước mắt đúng mực: “Điện hạ, ngài có còn nhớ lời Ly Nhi nói tối qua không? Vì để tìm được ngài, cả đoạn đường tới đây Ly Nhi đã phải chịu rất nhiều khổ sở.”

Nàng cầm tay áo lên che mặt khóc nấc lên.

Nam nhân ngồi trên giường sắc mặt lạnh nhạt, chân trái co lên, một cánh tay gác lên đầu gối, trông lười biếng lại nguy hiểm.

Đợi sau khi nàng khóc được một lúc lại tiếp tục hỏi: “Ổ? Rốt cục là chịu khổ như thế nào, nói ra nghe xem.”

Nam nhân quá bình tĩnh khiến trong lòng Tô Ly không chắc chắn, cũng không biết dáng vẻ giả vờ khóc của mình lúc nãy có khiến hắn thương tiếc một chút nào hay không.

Nghĩ ngợi rồi nàng nhấc váy lên rồi lại leo lên giường, chậm rãi nép vào trong lòng nam nhân.

Hắn cũng không từ chối, cứ để nàng mò lên như vậy.

"Điện hạ, lúc ngài xuất chinh cũng không nói với Ly Nhi một tiếng, đợi sau khi Ly Nhi khỏi bệnh rồi hỏi mới biết ngài đã tới biên giới từ lâu rồi, Ly Nhi sợ hãi, tưởng là ngài vứt bỏ ta không quan tâm nữa, cho nên đã tự mình gói tay nải giấu người nhà lén lút lẻn ra ngoài tìm điện hạ.

Nhưng nào biết đi đến Ngô Châu lại gặp phải lưu dân, bọn họ cướp hết lương khô và tiền bạc trên người ta, ta chỉ có một mình không ai trợ giúp cho nên đã cả tin một người phụ nhân địa phương, bà ta nói sẽ giúp ta thông báo cho người trong nhà tới đón ta, nhưng ta đợi mãi đợi mãi, lại đợi được người trong hoa lâu tới, lúc đó mới biết bà ta đã bán ta vào kỹ viện rồi."

Nói tới đây, bàn tay vuốt vai nàng của nam nhân dừng lại, Tô Ly lo lắng hắn nghĩ nhiều bèn vội vàng giải thích: "Điện hạ, Ly Nhi vì chàng mà thủ thân như ngọc, thề chết không theo, bọn họ bèn nhốt Ly Nhi lại, bỏ đói mấy ngày liền.


Sau đó không biết làm sao, quan phủ tịch thu hoa lâu kia, Ly Nhi vốn tưởng như vậy đã được cứu rồi, nhưng không ngờ, ta và những cô nương trong hoa lâu kia đều bị đưa tới chỗ này."

Nàng nghẹn ngào một tiếng đúng lúc, tiếp tục nói: "Đúng vào lúc chạng vạng tối hôm trước, Ly Nhi tưởng là đời này mình sẽ không được gặp lại điện hạ nữa, nhưng không nghĩ tới, vào lúc ta chạy trốn đã nghe thấy có người gọi Thái tử.

Điện hạ có biết, lúc ta tuyệt vọng ngã trên tuyết giống như nhìn thấy bầu trời mở ra, chàng giống như thiên thần tỏa sáng trên đầu ta, lập tức khiến ta thấy được hy vọng.

Thế là...!Thế là bèn có chuyện phía sau, nhưng thấy duyên phận của chúng ta không cạn, ông trời để Ly Nhi đánh bậy đánh bạ mà gặp được điện hạ."

Tô Ly ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng trong mắt đều là hắn, dáng vẻ yêu hắn đến thảm.

Nhưng bên trong nội tâm nàng lại không ngừng lo lắng, nàng chẳng biết hắn có chịu tin lời mình nói hay không, những lời nàng nói thật có giả có, vì để phù hợp với hoàn cảnh mà nàng còn cố tình bịa thêm một đoạn tình tiết hoa lâu.

Hàn Tương Quân vừa nghe vừa cân nhắc thật giả trong lời nói của nàng.

Buổi sáng hôm nay Tả phó tướng tới bẩm báo, nói là hôm qua phát hiện một kỹ nữ mới tới quân đội đi vào trong doanh trướng của hắn, lúc đó hắn đang hưởng dụng nên không dám làm phiền, lúc này bèn tới hỏi xem có nên áp giải nữ tử đó xuống không.

Điểm này lại hoàn toàn khớp với những gì nàng vừa nói, còn cả trước đó nàng có nhắc tới lưu dân Ngô Châu, đúng thật là mấy ngày trước có tấu chương nói tới việc lưu dân Ngô Châu nổi loạn, tri phủ Ngô Châu đã xin chỉ thị có nên mượn binh mã ở gần đó để trấn áp hay không.

Xem xét như thế thì hoàn toàn không phải giả, nhưng tính hắn vốn đa nghi, đêm qua bị sắc đẹp của nàng mê hoặc thì cũng thôi đi, hôm nay phải tra hỏi kỹ lại một phen.

Vừa lo lắng nàng là trinh thám mà quân địch phái tới dùng mỹ nhân kế, vừa lo lắng...!Nhỡ đâu nàng thật sự là nữ nhân mình từng yêu thích, nếu như nàng chịu oan uổng thì chắc hẳn không dễ dàng kết thúc.

"Hôm qua ngươi nhiệt tình như vậy, là bởi vì..."

Tô Ly vội vàng gật đầu, tủi thân nhìn hắn: "Ừm, lúc ta ăn cơm đã có một bà tử đưa nước cho ta, lúc đó còn cảm thấy mùi vị của nước đó rất kỳ lạ nữa, sau đó cơ thể nóng lên mới biết là mê tình dược.

May mà tối qua gặp được điện hạ, Ly Nhi mới có thể giải được dược tính, nếu như...!Nếu như gặp phải người khác, chỉ sợ là Ly Nhi sẽ phải...”

Nàng muốn nói lại thôi, thấy sắc mặt nam nhân vẫn còn nghi ngờ như cũ, dứt khoát vùi đầu vào trong lòng hắn khóc òa lên, va vào lồng ngực khiến hắn cảm thấy đau đớn.


Tô Ly là khóc thật tình thật ý, nhớ tới vận mệnh bi thảm của mình, lại nhớ tới nỗi sợ hãi vì sống sót sau tai nạn ngày hôm qua, khóc đến mức không thở nổi.

Nam nhân cứng đờ đợi nàng khóc xong, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”

"Đến cả tên của Ly Nhi mà điện hạ cũng quên rồi sao?" Nàng bất chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt bi thương không thôi nhìn kẻ bạc tình: “Ly Nhi họ Tô, tên chỉ có một chữ Ly.

Là cô nương của Nhị phòng trong Tề Quốc Công phủ, ca ca của ta là Ly Du cũng ở trong quân đội.”

Nàng đang nói thật, nữ phụ Tô Ly trong sách quả thực là thứ nữ của Nhị phòng trong Tề Quốc Công phủ, bên trên có một ca ca, không phải ruột thịt, vốn dĩ là ca ca ruột của nữ chính ban đầu Tô Dao, cũng chính là Tô Dao đã van xin hắn ta để người ta âm thầm hãm hại mình đưa tới quân doanh.

Lúc này nàng nói ra cũng không sợ Tô Du kia tới vạch trần, dù sao thì trải qua đêm qua, ở trong mắt người ngoài nàng đã là nữ nhân của Thái tử rồi, không có ai dám chẳng biết thức thời mà tới gây rắc rối.

Ngược lại, Tô Du suýt chút nữa hại nàng thân bại danh liệt, lúc này hắn ta mới là người đáng để lo lắng nhất.

Nam nhân lại hỏi: "Nếu như ca ca của ngươi ở trong quân đội, thế thì tại sao không nhờ hắn ta giúp đỡ?"

"Ta nói rồi, nhưng những người đó không tin, dù sao có ai tin tưởng đường đường là muội muội của Tô tướng quân lại ở trong hoa lâu chứ." Sau đó nàng bĩu môi, bất mãn nói: "Hơn nữa, trong lòng Ly Nhi chỉ nghĩ tới điện hạ, xin huynh ấy làm gì? Cũng đâu phải là ca ca ruột của ta, quan hệ của ta với huynh ấy cũng không tốt đâu."

Lời nàng nói thật thật giả giả, tốt nhất là khiến người ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Lúc này, Hàn Tương Quân đã tin hơn nửa rồi, lúc trước hắn cũng sai người đi điều tra thân phận của nàng, hoàn toàn trùng khớp với những gì mà nàng nói, không phải do quân địch phái tới.

Xem ra, chắc hẳn thật sự là nữ nhân mà mình từng sủng ái.

Tô Ly suy nghĩ một chút, khép nép nói: "Điện hạ vẫn không tin Ly Nhi? Nhưng đến cả chuyện lúc còn nhỏ điện hạ ngã xuống nước bị cua kẹp vào chân Ly Nhi cũng biết."

Trong sách nguyên tác nhắc tới việc Hàn Tương Quân từ chối ăn cua, cũng chính là do nguyên nhân này.

May mà trí nhớ nàng tốt nên đã nhớ ra trong nháy mắt.

Vì vậy, lời này của nàng vừa dứt thì sự nghi ngờ của Hàn Tương Quân đã biến mất, đây là chuyện xảy ra lúc nhỏ khi hắn bốn tuổi, đến cả người hầu hạ thân cận của hắn cũng không biết, chắc hẳn là lúc trước mình yêu thảm nữ nhân này, cho nên mới nói những chuyện riêng mất mặt này cho nàng.

Nghĩ đến đây, hắn nhếch môi cười, hai hàng lông mày giãn ra, kéo nữ nhân vào trong lòng, nhéo chóp mũi của nàng nói: “Trêu ngươi thôi, tức giận rồi?”

Nhìn động tác này của hắn, Tô Ly đã biết mình đã thành công lừa gạt qua ải rồi.


Thế là nàng cũng nở nụ cười nhu mì với hắn.

...

Tô Ly được sắp xếp ở một mình trong một doanh trướng, còn được điều một tỳ nữ tới hầu hạ nàng, tỳ nữ kia tên Thải Vân, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ hơn nàng hai tuổi.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, nàng cực kỳ mệt mỏi nhưng trong đầu vẫn tỉnh táo như cũ, nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, mỗi một bước đều phải đi thật thận trọng mới được.

Mặc khác, nàng cần phải suy nghĩ cách để trốn khỏi nơi này trong khoảng thời gian Thái tử đang mất trí nhớ một cách thấu đáo.

Nàng nhớ mang máng trong nguyên tác từng nhắc tới, ba tháng sau Hàn Tương Quân sẽ khôi phục trí nhớ, vì để dưỡng bệnh còn cố ý lên đường đi tới Dược Tuyền sơn trang cách Toại Châu ba trăm dặm.

Ngón tay Tô Ly gõ lên giường, nàng cau mày nghĩ ngợi.

Xem ra nàng phải quấn lấy đi theo mới được, nếu như có thể tìm thấy cơ hội trốn thoát trên đường thì càng tốt hơn.

"Cô nương? Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi."

Là tỳ nữ Thải Vân mới tới gọi nàng đi tắm.

Tô Ly đứng dậy xuống giường, đi nhanh đến bên thùng nước tắm, thử độ ấm của nước, thấy vẫn có chút nóng bèn dặn dò: “Ngươi lại đi lấy thêm một ít tuyết nữa tới đây.”

Thải Vân đặt khăn vải xuống, lập tức chạy ra ngoài xúc một chậu tuyết lớn đi vào pha nước ấm: “Cô nương, người xem như vậy đã được chưa?”

Tô Ly đưa tay vào trong nước, gật đầu: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta tắm xong lại gọi ngươi."

"Nhưng mà..." Nàng ấy có chút chần chừ.

Tô Ly đại khái là biết được suy nghĩ của nàng ấy, cười một tiếng nói: "Không sao, sẽ không có ai quở trách ngươi lười biếng đâu, ngươi đi đi, ta không quen với việc có người nhìn ta tắm."

Vốn dĩ tỳ nữ hầu hạ chủ tử tắm rửa là chuyện thường, nhưng bị nàng nói như vậy thì Thải Vân có chút đỏ mặt, bèn nhanh chóng đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Tô Ly cởi y phục ra, ngồi vào trong thùng nước tắm, dòng nước ấm áp xua tan sự mệt mỏi của nàng, cũng khiến nàng tĩnh tâm lại trong nháy mắt.

Nàng tựa vào cạnh thùng nước tắm, thoải mái thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu nhắm mắt lại suy nghĩ tới kế hoạch sau này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương