Bởi vì trì hoãn vài canh giờ để cứu người trên đường, vốn dĩ theo kế hoạch thì chạng vạng tối sẽ đến khách điếm trong thành trấn nghỉ ngơi, nhưng mà còn chưa đến nơi thì bầu trời đã tối dần rồi, thêm cả gió tuyết thì càng lúc càng lớn, không thích hợp để tiếp tục lên đường.

“Điện hạ, cách đây hai mươi dặm có một thôn trang, có thể mượn để làm nơi dừng chân.” Thị vệ Tần Trung đến bẩm báo.

Trong tay của Hàn Tương Quân bưng trà nóng, nhìn Tô Ly cứ cúi đầu gật gàd gật gù xém chút nữa là bổ nhào xuống, hắn nhấc chân lên đỡ đầu gối của nàng, sau đó mới trả lời: “Được.”

Thế là đoàn người lập tức thay đổi phương hướng chậm rãi đi về hướng đông.

Gió lớn thổi càng lúc càng tùy ý, tuyết rơi nhiều giống như lông ngỗng bay vi vu lên đầy trời, phu xe dường như không nhìn thấy rõ đường đi nữa rồi, lính trinh sát ở phía trước không ngừng đi tới đi lui để dò đường.

Trên mặt tuyết vẫn còn để lại dấu vết vó ngựa, phu xe dò tìm dấu vết đầy trên mặt tuyết khó khăn chậm rãi di chuyển.

Cho đến khi bầu trời đã hoàn toàn tối mù, bọn họ mới đến một thôn trang.

Tô Ly mơ màng tỉnh dậy, hỏi: “Chúng ta đến rồi sao?”

Hàn Tương Quân ghét bỏ ném cho nàng chiếc khăn thêu rồi nói: “Lau nước miếng đi.”

Nàng vội vàng nhận lấy nhưng mà nàng không dám dùng chiếc khăn thêu tinh xảo của hắn nên dùng tay áo lau nhanh một cái rồi theo hắn xuống ngựa.

Đây là một thôn xóm thưa thớt, liếc mắt nhìn sơ qua thì đoán chừng có khoảng hai mươi mấy hộ gia đình, xe ngựa của bọn họ dừng ở bên ngoài một hộ tường thấp, bên trong chỉ có ba gian nhà ngói, cũng xem như là trạch viện tốt nhất ở trong thôn rồi.

Chủ nhân của ngôi nhà đã không còn ở đây nên có lẽ đã bỏ lại toàn bộ ngôi nhà.

Tô Ly đi vào sân, nhìn thấy tỳ nữ và thị vệ rốt rít bận bịu người thì vác đồ chuẩn bị di chuyển, người thì đặt nồi chuẩn bị nấu ăn.

Ngay cả Hàn Tương Quân cũng đang đứng dưới mái hiên nghe Tần Trung bẩm báo chuyện gì đó, chỉ có một mình nàng nhàn rỗi.

Thế là nàng bắt đầu đi dạo xung quanh, quan sát tiểu viện nhỏ này.

Sau đó nàng tưởng tượng cuộc sống sau khi chạy thoát, ở một trấn nhỏ nào đó của Giang Nam, nàng cũng có một cái sân nhỏ như vậy, không cần quá giàu có, nuôi vài con gà, trồng một ít hoa tường vi.

Lúc rảnh rỗi thì phơi nắng, lúc bận rộn thì làm chút buôn bán nhỏ, cuộc sống nhàn rỗi lại đầy đủ sung túc.

Cuộc sống tốt đẹp quá đi, đáng tiếc là...

“Tại sao lại than thở?”


Không biết Hàn Tương Quân đã đi đến bên cạnh nàng từ khi nào, hắn thấy nàng đăm chiêu nhìn mãi một bụi cây táo, phía trên cây đang rộn ràng kết trái.

Tô Ly cảm thấy số mệnh của nàng bị tên nam nhân phía sau lưng này nắm giữ, trong lòng rất chán nản, nàng lại thở dài, nhấc chân đi qua vườn hoa, vụng về trèo lên bức tường thấp, rồi run rẩy bám vào cây táo đứng dậy =, đưa tay ra với lấy những quả táo khô đó.

Sau khi nàng hái được táo xong thì lại vụng về leo xuống, hỏi hắn: “Điện hạ muốn ăn không? Trông có vẻ rất ngon đó.”

“...”

Hàn Tương Quân giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, hắn càng lúc càng không hiểu được nữ nhân này, mỗi một hành động của nàng đều kỳ lạ đến mức không giải thích được.

Tô Ly cầm một quả táo, tùy tiện chùi một cái trên người của mình rồi đưa vào trong miệng, âm thanh nhai răng rắc vang lên, nói chuyện không rõ: “Rất ngọt đó.” Nàng lại cầm một trái chùi trên người của nàng rồi đưa cho Hàn Tương Quân hỏi lại: “Điện hạ thử không?”

Hàn Tương Quân quay mặt qua chỗ khác, hắn cảm thấy ghét bỏ không thôi.

“Ngươi tự ăn đi, cô còn có việc.”

Sau khi Hàn Tương Quân đi rồi thì Tô Ly cảm thấy buồn chán, nàng đi đến phòng bếp tìm một cái ghế đẩu ngồi sưởi ấm ở bên cạnh bếp lửa.

Có một thị vệ với gương mặt ngăm đen không biết lấy từ đâu ra một con dao làm bếp, múa dao vô cùng mạnh mẽ, sau hai tiếng răng rắc thì đã bổ xong một đống củi đốt.

Bởi vì hắn ta khá gần Tô Ly nên nàng cũng nhân cơ hội trò chuyện việc việc thường ngày với hắn ta.

Chủ yếu là nàng tìm người để nói về chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình, còn tên thị vệ kia thì bị động trả lời.

“Nhà của ngươi ở đâu thế?”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa?”

“Các ngươi làm thị vệ thì một tháng được bao nhiêu tiền thế?”

Tên thị vệ kia bị nàng hỏi đến mức mặt đỏ tới mang tai, thế là hắn ta dứt khoát ôm củi đi xa.

Tô Ly tiếp tục đuổi theo hỏi: “Ta thấy ngươi bổ củi không tệ, sau này điện hạ không cần ngươi nữa thì ngươi có suy nghĩ đến việc đổi nghề không?”

“Tô Ly! Vào đây!” Là giọng của Hàn Tương Quân.

Tô Ly nhìn tên thị vệ kia không có chút hứng thú nào đưa lưng về phía nàng, nàng lắc đầu rồi tự nhủ nói: “Thật là cái nơi quái quỷ gì đây, làm bảo vệ thôi mà cũng không có nhân quyền.”

Nàng ủ rũ xoay người đi vào phòng rồi nói: “Điện hạ gọi ta có việc gì?”


Hàn Tương Quân cầm bút lông đang viết chữ, đầu cũng không ngẩng lên rồi nói: “Mài mực.”

Sau khi viết xong vài chữ thì lại cảnh cáo: “Sau này đừng có hỏi những vấn đề lung tung đó nữa.”

“Ồ.” Tô Ly trả lời có mà cũng như không, trong thái độ ngoan ngoãn lại xen lẫn một chút qua loa lấy lệ.

Hàn Tương Quân buông bút lông xuống rồi nói: “Dạo này vì sao ngươi cứ tâm sự nặng nề vậy?”

Tô Ly suy nghĩ không biết chờ chết có được tính là tâm sự hay không nhưng mà nàng không nói ra, càng không có cách nào phản kháng, nàng lắc đầu rồi nói: “Không có việc gì cả, chỉ là ta đói rồi.”

“Bọn họ đang làm cơm tối, chờ một chút.” Hắn nói.

Thị vệ dưới trướng của Hàn Tương Quân dường như ai nấy đều có đủ các loại kỹ năng, từ thành thạo giết người đến thành thạo việc nấu cơm.

Không lâu sau thì thức ăn thơm phưng phức, nóng hôi hổi đã được làm xong, bọn họ còn dựng một cái bàn thấp ở trong phòng.

Hôm nay Hàn Tương Quân phá lệ khai ân, cho phép nàng ngồi ăn cơm chung với hắn.

Tô Ly liếc nhìn đám thị vệ đang ngồi xổm bên ngoài gió tuyết ăn cơm, trong lòng của nàng cảm kích rơi nước mắt, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

Dù cho thế nào thì ăn cơm vẫn lớn hơn trời, lấp đầy cái bụng đã rồi tính.

...

Sau khi ăn xong thì đám tỳ nữ đã thu dọn gian nhà xong xuôi, tổng cộng có ba gian phòng tường đất, chỗ tốt nhất đã bị Hàn Tương Quân chiếm rồi, chiếc giường quá nhỏ, Tô Ly không thể nào chen chúc với hắn được thế là nàng đành chen chúc với đám tỳ nữ chung một phòng, thị vệ thì tìm tạm hai ván cửa cũ để dựng một chiếc giường cho bọn họ.

Tô Ly ngủ một giường, hai tỳ nữ còn lại thì ngủ chung trên một giường.

Hoàng hôn sâu lắng, màn đêm yên tĩnh, nhưng Tô Ly lại không ngủ được, nàng dứt khoát choàng áo khoác đi dạo ở bên ngoài, gian phòng ở phía đông vẫn còn sáng đèn, Hàn Tương Quân vẫn chưa ngủ, trong sân có thị vệ canh giữ nhìn thấy nàng bước tới nhưng lại không nói gì cả.

Tô Ly đi đến hàng rào tre bên cạnh nhướng dài cổ nhìn vào bên trong, trong thôn trang không có đèn đuốc, chỉ có ánh sáng mờ ảo của tuyết, nàng cũng không dám đi ra ngoài.

Nàng ngẩn ngơ một hồi lâu, lúc đang chuẩn bị xoay người trở về phòng thì có thị vệ cách đó không xa hỏi: “Ai đó?”

“Ta là… ta đến tìm vị thần tiên tỷ tỷ đó, hôm nay tỷ ấy đã cứu ta.”


Rất nhanh tên thị vệ đó đã nhận ra đứa bé trai chặn xe ngựa ngày hôm nay, hắn ta chần chừ một lát rồi nói: “Nàng ấy đã ngủ rồi.”

Tô Ly nghe thấy âm thanh của đứa bé trai kia, vội vàng nói: “Không có, ta chưa ngủ.”

Nàng chạy tới rồi nói: “Sao đệ lại ở đây?”

Đứa bé trai đó nhìn thấy nàng thì mỉm cười rồi nói: “Ta với phụ thân và mẫu thân vừa trở về thôn, nghe nói trong thôn có một quý nhân đến, có một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp nên ta đoán chắc chắn là tỷ.”

“Đệ thông minh thật đấy, đoán không sai.” Tô Ly cũng mỉm cười.

Đứa bé trai ngồi xổm xuống lấy ra một gói lá sen, lúc này Tô Ly mới phát hiện bên cạnh chân của thằng bé có một cái giỏ trúc lớn.

“Cho tỷ sao?” Nàng hỏi.

“Ừm, mẫu thân của ta làm bột nhào có rắc đường, ngon lắm, mẫu thân kêu ta đem đến cho tỷ tỷ, còn nóng hổi đó tỷ tỷ nếm thử xem.”

Thật ra tối nay Tô Ly đã ăn no rồi nhưng mà dưới cái nhìn tha thiết của thằng bé thì nàng vẫn mở gói lá sen ra, lấy bột nhào ra cắn một miếng.

Dinh dính mềm dẻo, có mùi hương lá sen thoang thoảng, mùi vị cũng được.

“Tỷ tỷ, phụ thân của ta mua một gian nhà ở trong trấn, ngày mai chúng ta phải dọn đi rồi, vậy nên ngày mai không thể tiễn tỷ tỷ đi rồi.”

Tô Ly vừa ăn vừa gật đầu rồi nói: “À, tốt thật, ở trong nhà mới rất vui nhỉ?”

“Đúng vậy, trong trấn có thư thục, phụ thân nói ta có thể đi học rồi.”

“Trong trấn cách nơi này xa không?”

“Không xa, xe bò đi khoảng nửa ngày là tới.”

Tô Ly đang ăn, bỗng nhiên linh cảm lóe lên trong đầu, nàng dừng lại, tim đập thình thịch, vô cùng hưng phấn với ý tưởng táo bạo vừa nảy ra.

Nàng nhìn thị vệ đang đứng cách đó không xa, nàng kéo đứa bé trai vào một góc, lặng lẽ hỏi thằng bé: “Ngày mai khi nào thì mọi người đi?”

“Gà gáy thì đi rồi.”

Tô Ly thấp giọng hỏi ở bên tai của thằng bé: “Tỷ tỷ cũng muốn đến xem thử trong trấn, có thể ngồi xe bò của nhà đệ được không?”

Đứa bé trai đó không biết vì sao nàng lại hạ thấp giọng như vậy để nói chuyện, thằng bé cũng theo bản năng thấp giọng hỏi nàng: “Tỷ tỷ, ngày mai mọi người không đi sao?”

“Không đi, xe ngựa hư rồi phải sửa.

Ta cảm thấy buồn chán muốn đến tham quan trong trấn nhưng mà không thể để ca ca của ta phát hiện nếu không thì huynh ấy không cho ta đi đâu.”


“Ồ.” Lúc này đứa bé trai chợt hiểu rõ, thằng bé cười trộm rồi nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết, ngày mai gà vừa gáy thì tỷ tỷ ở cửa thôn đợi chúng ta đi.

Ta quay về nói với phụ thân, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Tô Ly mừng rỡ, sau khi nàng giao kèo xong với đứa bé trai thì nàng kêu thằng bé nhanh chóng quay về, nàng cũng nhanh chóng trở về phòng.

Hai tỳ nữ đó đã sớm nằm ở trên giường nhỏ giọng nói chuyện, nhìn thấy nàng bước vào thì vội vàng dừng lại, Tô Ly đến cạnh tường lấy nước lạnh rửa mặt, sau đó thì ngồi trên giường suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.

Vốn dĩ nàng đã từ bỏ rồi nhưng mà không ngờ lại vô tình gặp được cơ hội tốt như vậy, dù cho có ra sao thì nàng cũng muốn thử một lần xem sao.

Thời gian lần này cũng vội vàng như những lần khác, không cho phép nàng suy nghĩ quá nhiều.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi lấy bọc y phục bên cạnh cái gối qua, ở trong bóng tối nàng mò được ngân phiếu và bạc vụn ở trên người, nàng không tính mang theo bọc y phúc.

Chốc nữa nếu như chạy thoát được rồi thì nàng trực tiếp mua xiêm áo có sẵn là được.

Nàng lo lắng buổi tối ngủ say quá sẽ lỡ mất tiếng gà gáy thế nên không dám nằm xuống, nàng mặc xiêm áo quấn chăn ngồi dựa ở bên tường, căng thẳng chờ đợi.

Đêm mùa đông dường như dài đằng đẵng lạ thường, nàng nghe thấy tiếng ngáy của hai tỳ nữ trong phòng, còn có tiếng gió tuyết gào thét ở bên ngoài, nàng tha hồ tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của bản thân sau khi chạy thoát được, càng nghĩ càng kích động, lại càng không ngủ được.

Cứ như vậy nàng hưng phấn cả một buổi tối.

Cuối cùng tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Tô Ly lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc phân biệt trong chốc lát xác định bản thân không nghe nhầm thì nàng rón rén đứng lên, đi vòng qua hai tỳ nữ kia rồi mở cửa gỗ ra.

Cửa gỗ cũ mở ra phát ra tiếng kẽo kẹt, khiến cho tim của nàng đập loạn nhịp, nàng vội vàng quay lại nhìn thì thấy hai người họ ngủ rất sâu, nàng không dám mở cửa quá lớn, chậm rãi mở ra một khe cửa không lớn không nhỏ rồi thò đầu ra nhìn động tĩnh bên ngoài, nàng tỉ mỉ quan sát một lần rồi thêm một lần.

Lúc này trong sân đã vắng vẻ, không có ai, chắc là đám thị vệ đang ở phòng bếp tránh gió tuyết.

Thế là Tô Ly nhặt cây trúc dựng đứng ở bên cạnh cửa lên ném về phía bên trong sân, phát ra tiếng vang nhẹ, nếu như đám thị vệ kia tỉnh rồi thì chắc chắn sẽ phát hiện động tĩnh nhưng nàng chờ rất lâu vẫn không có ai đến như cũ, nàng đoán mọi người đều ngủ rồi, thế là nàng lặng lẽ mò ra cửa.

Nàng đi nhanh đến trước chỗ hàng rào tre, vội vàng hấp tấp đi ra cửa, nhưng mà càng hoảng sợ thì càng dễ mắc sai lầm, một cái cửa rào tre đơn giản thôi mà nàng cũng mở đến mức toát mồ hôi.

Cuối cùng, khi cởi được sợi dây gai quấn quanh cây cột, nàng nhanh chóng mở hàng rào và chạy về phía cổng thôn.

Thôn này không lớn nàng chỉ chạy một lúc thì nhìn thấy có một chiếc xe bò đang dừng ở trước cổng thôn.

“Tỷ tỷ.” Đứa bé trai hạ thấp giọng rồi leo xuống xe bò, dọn một vị trí thoải mái cho nàng rồi nói: “Đây là phụ thân và mẫu thân của ta.”

Người nông dân hiền lành là phụ thân của đứa bé trai chỉ gật đầu cười hề hề, ngược lại thì mẫu thân của thằng bé lại vô cùng nhiệt tình, đưa tay kéo Tô Ly lên, rồi lấy ra một cái bánh bao nóng hổi từ trong bao bố ra đưa cho nàng rồi nói: “Cô nương đừng chê, xe bò phải đi khoảng nửa ngày, đừng để bụng đói.”

Sớm như vậy Tô Ly ăn không vào nhưng nàng nhận bánh bao thì thấy vẫn còn đang nóng hổi, nàng nghĩ một lát nữa lạnh rồi thì sẽ không ngon thế là nàng bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Xe bò chậm rãi di chuyển, dần dần họ càng lúc càng xa thôn xóm, cho đến khi những ngôi nhà nhỏ đó biến mất trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương