Sau khi Hàn Tương Quân lên xe thì đã ngồi dựa vào thành xe, im lặng không nói chuyện, tay giấu trong tay áo vuốt nhẹ giấy viết thư mong mỏng kia, vẫn nhắm mắt suy nghĩ nỗi băn khoăn.

Trên mặt của hắn rõ ràng không có hiện rõ bất kỳ cảm xúc nào nhưng giờ phút này xung quanh hắn đang tỏa ra một luồng hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh đến mức mà Tô Ly ở trên xe không dám lên tiếng.

Nàng ngồi ngay ngắn ở một bên, nhìn những ngón tay đang đặt trên đầu gối, nàng suy nghĩ dường như mặt trăng trên móng tay lại nhiều thêm một chút, khóe mắt còn lặng lẽ chú ý đến nam nhân đang ngồi bên cạnh.

Hắn ngồi dang rộng hai chân, đôi chân dài hướng về phía của nàng, một lát sau tựa như phát hiện ra được nàng đang nhìn trộm hắn thế là hắn ác ý dùng chân của mình đá vào bắp chân của nàng.

“Nhìn gì vậy?”

Hắn bất thình lình mở miệng nói khiến Tô Ly giật mình một phen, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt rồi lập tức ngồi ngay thẳng lại một chút, nàng cúi đầu sợ hãi nói: “Nhìn xem điện hạ có cần pha trà không.”

“Ừ.”

Tiếng “ừ” này không biết là cần hay là không cần, Tô Ly suy nghĩ rồi bắt tay vào pha một chén trà nóng ở trên bàn uống trà nhỏ rồi đưa cho hắn.

Nàng thận trọng bưng trà đến trước mặt hắn, nhưng hắn lại không nhận, ngược lại vẫn ung dung nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Sợ cô?”

Tô Ly gật đầu theo bản năng, sau đó lại lập tức lắc đầu một cái.

“Là vì nhìn thấy cô giết người nên sợ?”

Hắn đưa tay muốn sờ gò má của nàng, lại bị nàng quay đi lập tức, tay của hắn sờ vào không trung.

Việc này khiến cho đáy lòng của Hàn Tương Quân không vui, hắn không thích bộ dáng cung kính hèn nhát này của nàng, hắn nói: “Chuyện như vậy ngươi phải quen dần đi, ở bên cạnh cô thì sẽ thường xuyên gặp phải, hử?”

“Ừm.”

Tô Ly ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thấp thỏm, ngày hắn hồi phục càng lúc càng gần, nói không chừng không lâu nữa thì chính là ngày chết của nàng.

Lúc này nàng không dám làm càn chút nào, hắn nói thế nào thì chính là thế đó, sự sợ hãi không tên này từ khi nàng tỉnh dậy vào sáng nay đã bắt đầu quanh quẩn trong tim của nàng, khiến cho nàng chán nản.

Hàn Tương Quân nhìn thấy hôm nay nàng ngoan ngoãn như một con thỏ vậy, bỗng chốc hắn lại nổi lên ý định trêu chọc nàng.

“Liên quan đến chuyện của Chương tiểu thư...”

Tô Ly vội vàng cúi đầu nhận sai, nói: “Ta sai rồi!”


Hàn Tương Quân nhận lấy chén trà trong tay của nàng rồi đặt sang một bên, sau đó lại kéo nàng qua, nâng cằm của nàng lên rồi nói: “Lá gan của ngươi nhỏ như vậy, tại sao trước kia lại dám lừa gạt cô?”

Trái tim của nàng giật nảy, nàng tưởng rằng hắn đã phát hiện ra gì rồi, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía của hắn nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn vẫn như cũ, chỉ là cặp mắt kia sâu không thấy đáy, không thể rõ được là có ý gì.

Hàn Tương Quân nhìn thấy gương mặt của nàng tràn ngập sự sợ hãi, trong con ngươi phảng phất có một vũng nước đang dâng trào trong đó, khiến cho người khác thấy thương tiếc, hắn cảm thấy không nỡ một cách khó hiểu, hắn bèn nói: “Sau này ngươi cứ nên ngoan ngoãn như ngày hôm nay đi, cô...!sẽ tốt với ngươi, hiểu chưa?”

Đôi môi mỏng của hắn khép mở nói những lời khiến cho nàng nghe không hiểu, đây không phải lần đầu tiên hắn bảo nàng nên ngoan ngoãn chút, rốt cuộc hắn đã phát hiện hay là chưa phát hiện?

Trong lòng của nàng sợ hãi bất an.

Nam nhân bóp phần thịt mềm bên eo của nàng rồi nói: “Cô hỏi ngươi.”

Tô Ly vội vàng gật đầu, nói: “Ly Nhi biết.”

Lúc này bên ngoài có thị vệ tới bẩm báo: “Điện hạ, có thư của Lưu tướng quân.”

“Đem vào.”

“Vâng.”

Trong buồng xe có một thị vệ bước vào, Tô Ly vội vàng di chuyển ngồi sang một bên.

Thị vệ đó cung kính cúi đầu quỳ xuống, mắt nhìn thẳng rồi nói: “Điện hạ, hai ngày trước Tri Quốc đưa một vị Công chúa đến, lúc này tạm thời đã sắp xếp trong quân doanh, Lưu tướng quân muốn xin ý kiến của ngài...!có cần thu nhận không?”

Tri Quốc là một nước nhỏ ở vùng biên giới, binh mã yếu ớt không đủ để chống lại các nước khác.

Nhưng Tri Quốc gần biển, thương mại trên biển vô cùng hưng thịnh, thường liên hệ trao đổi với các nước.

Vậy nên tuy Tri Quốc là nước nhỏ nhưng kinh tế lại vô cùng phồn hoa.

Mấy năm nay dựa vào việc lấy lòng hai nước Ấp Quốc và Phong Quốc, lại thêm việc hai nước Ấp, Phong không ưa nhau nên Tri Quốc mới có thể thở được vài năm.

Nhưng hôm nay mắt thấy Hàn Tương Quân chinh phạt Ấp Quốc thắng lợi ngay trước mắt, Tri Quốc thấy tình thế không ổn thì vội vàng đầu hàng lấy lòng, vì cầu xin sự che chở của hắn, lại không tiếc đưa Công chúa của Hoàng thất tới lấy lòng hắn.

Từ trước đến giờ Hàn Tương Quân khinh thường hành động nịnh nọt của loại nước nhỏ này.


Nhưng mà lần này hắn đánh bại Ấp Quốc thì cần nghỉ ngơi lấy sức một khoảng thời gian, không nên khơi mào loạn lạc.

Lúc này thu nhận Công chúa do Tri Quốc đưa đến cũng vừa vặn bày tỏ thái độ với bên ngoài rằng Hàn Tương Quân hắn không phải là kẻ thích chiến tranh.

Việc chinh phạt Ấp Quốc là do hai nước đã kết oán từ lâu, nếu như mọi người đều yên phận khiêm nhường như Tri Quốc thì Hàn Tương Quân hắn cũng không phải là người không nói lý lẽ.

Hành động này nhắc nhở bọn họ nên hài lòng một chút chớ làm càn, cũng để cho Hàn Tương Quân có điều kiện để thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

“Vậy điện hạ sự định sắp xếp cho Công chúa Tri Quốc như thế nào?” Thị vệ hỏi thêm.

“Đầu tiên phong làm phu nhân, còn những cái khác thì để Lưu Xương làm.”

“Vâng.”

Việc này dường như chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ nhoi, sau khi thị vệ lui ra ngoài thì trong buồng xe lại quay về yên tĩnh.

Hàn Tương Quân lại kéo Tô Ly ngồi lên đùi của hắn.

Hắn siết chặt eo thon của mỹ nhân, hắn nhớ ra việc gì đó bèn hỏi: “Ca ca của ngươi là Tô Du?”

Tô Ly không biết vì sao hắn lại đột nhiên hỏi cái này, nàng chỉ hiền lành gật đầu nói: “Phải.”

“Mấy ngày trước có người chỉ điểm phần danh sách đưa cho ta, đều là đồng đảng của Tứ hoàng tử Hàn Tương Trưng, trong đó có ca ca của ngươi Tô Du.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, thờ ơ hỏi: “Cô muốn một lần diệt trừ tận gốc, tất nhiên nếu ngươi cầu xin cô thì cô có thể tha cho hắn một mạng.”

Hắn làm vậy rõ ràng là đang thăm dò nàng, sao Tô Ly lại không hiểu chứ? Nếu như nàng vẫn còn là vai nữ phụ ngày trước đó, có lẽ vì Hàn Tương Trưng thì nàng sẽ thật sự cầu xin hắn một phen, nhưng mà nàng là Tô Ly, đã thay đổi cốt từ lâu thì dĩ nhiên nàng không muốn nhúng tay vào chuyện của Tô Du.

Nàng dịu dàng cười một tiếng rồi nói: “Chuyện của điện hạ mới là chuyện khẩn thiết nhất, ngài cũng biết quan hệ của ta và vị ca ca đó không tốt, chuyện của hắn thì Ly Nhi không muốn hỏi tới, điện hạ cứ tùy ý.”

Dường như hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng, đôi tay vuốt ve gương mặt của nàng rồi nhẹ nhàng chuyển sang cánh môi của nàng, hắn nói: “Hôm nay cái miệng nhỏ nhắn này sao lại ngọt như vậy? Cô phải nếm thử xem.”

Lời vừa dứt thì môi của hắn áp xuống.

Tô Ly nhắm mắt lại, dáng vẻ cung kính, mặc cho hắn trêu chọc.


...

Đi đến buổi trưa thì xe ngựa bắt đầu tiến vào đường núi, mặt đường gập ghềnh.

Tô Ly vốn đang mơ màng buồn ngủ, bị xe ngựa lắc lư như vậy thì nàng lại tỉnh táo rồi.

Còn Hàn Tương Quân cầm cuốn sách đọc chăm chú, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Nghị lực như vậy không thể không khiến cho nàng khâm phục, những người làm việc lớn này đều thích đọc sách.

Quả nhiên không có ai có thể tùy tiện thành công được.

Nàng dùng tay chống lên thành xe, hơi ổn định cơ thể, nàng vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy dãy núi dài liên miên, bị tuyết trắng che lấp, điểm kết thúc dường như được kết nối với bầu trời.

Cả đường đi nàng im lặng ít nói, Hàn Tương Quân hỏi cái gì thì nàng trả lời cái đó, hắn không hỏi thì nàng cũng không nhiều lời.

Vì vậy mọi cử động của nàng đều khiến cho nam nhân chú ý đến, lúc này thấy nàng sững sờ nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn đang muốn mở miệng giải thích với nàng con người phong cảnh nơi đây thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bên ngoài truyền đến câu trả lời của thị vệ Tần Trung: “Điện hạ, thuộc hạ đi qua xem một chút.”

Một lát sau hắn ta quay trở lại, nói: “Điện hạ, phía trước có một đứa trẻ đang cản đường.”

Hàn Tương Quân cau mày rồi nói: “Một đứa trẻ thôi mà, kéo sang một bên cần gì phải dừng xe lại?”

“Chuyện này...!thuộc hạ qua đó đuổi người đi.”

Nhưng chỉ trong chốc lát phía trước truyền đến âm thanh khóc lớn, hình như là của đứa trẻ đó.

Tô Ly nghe thấy lại vén rèm ra xem, nhìn từ xa trông thấy một đứa bé trai mặc đồ bình thường tầm khoảng bảy tám tuổi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho đứa trẻ có dũng khí chặn xe ngựa, còn khóc đến mức lạc giọng kiệt sức.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, tiếng khóc càng ngày càng gần, Tô Ly cũng nhìn thấy rõ đứa trẻ đó ở khoảng cách gần, thằng bé bị một thị vệ chặn ở ven đường, thằng bé không ngừng khóc lóc cầu xin: “Xin mọi người hãy cứu mẫu thân của con, xin mọi người hãy cứu mẫu thân của con đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến mức đỏ bừng, thằng bé quỳ xuống trên mặt tuyết, xiêm áo phong phanh, nước tan từ tuyết rất nhanh đã thấm ướt quần của thằng bé.

Tô Ly thấy thằng bé đáng thương, nàng cũng không kịp suy nghĩ gì nữa mà đã hét lớn dừng xe, quả nhiên xe ngựa đã dừng lại, nàng hỏi đứa trẻ đó: “Bạn nhỏ, mẫu thân của đệ làm sao vậy?”

Đứa bé đó nhìn thấy có một tỷ tỷ xinh đẹp hỏi thăm mình, đôi mắt lập tức dấy lên hy vọng, cong gối quỳ mấy bước về phía trước rồi nói: “Mẫu thân của đệ không cẩn thận lăn xuống vách núi, không tìm được, mọi người giúp đệ tìm có được không? Thời tiết lạnh như vậy, tuyết lại lớn như vậy, nếu như… Nếu như…”

Đứa bé còn chưa dứt lời thì lại khóc rống lên.

Tô Ly nhìn thấy thằng bé vô cùng đáng thương, nàng quan sát sườn núi này dường như vô cùng dốc, thời tiết lại như vậy, cứ thế mà lăn xuống thì sinh tử khó đoán.


Nàng nhìn về phía của Hàn Tương Quân, nàng rất hy vọng hắn có thể chìa tay ra cứu giúp đứa bé trai này.

Vốn dĩ Hàn Tương Quân không muốn lo chuyện bao đồng nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, lời từ chối không nói ra được, thế là hắn vội vàng căn dặn đám thị vệ xuống chân núi tìm kiếm.

Sau khi đứa trẻ đó đưa bọn họ đến kiểm tra nơi mà mẫu thân của thằng bé lăn xuống, rồi lại chạy đến nói tiếng cảm ơn với Tô Ly: “Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thật sự là người tốt, cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ.”

Lúc này Tô Ly mới phát hiện đứa bé trai này cười lên thật sự rất đẹp, ánh mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, đội khăn vấn đầu, lại thấy tay của thằng bé đã lạnh cóng đến sưng đỏ, nàng đau lòng không thôi.

Thế là nàng vội vàng lấy cái lư trong tay áo của mình đưa cho thằng bé.

Nếu như là xe ngựa của mình thì nàng nhất định sẽ mời đứa bé trai này đi vào tránh gió tuyết, nhưng đây là xe ngựa của Hàn Tương Quân, bên trong còn lót da lông nhung thảm, nàng không tự ý quyết định được.

Có lẽ Hàn Tương Quân nhìn ra tâm tư của nàng, hắn dặn dò Tần Trung đưa thằng bé ra xe ngựa ở đằng sau để hơ lửa.

Phía sau có một chiếc xe ngựa chuyên dụng để đốt lò nấu nước trà.

Đứa bé đó nói cảm ơn lần nữa rồi đi theo Tần Trung.

Đoàn người ở trên đường núi chờ đợi rất lâu, cho đến khi gần hết buổi trưa thì đám thị vệ mới tìm thấy mẫu thân của đứa bé trai.

Lúc đó nàng ta đang treo trên nhánh cây ở giữa sườn núi, may mắn nhánh cây bền chắc.

Nếu như rơi xuống nữa thì dưới chân núi chính là một con sông chảy siết, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Vị phụ nhân đó mặc áo bông vải xanh, cảm tạ vạn lần với đám thị vệ rồi lại nghe nói là quý nhân trong xe ngựa cứu nàng ta một mạng, thế là nàng kéo thằng bé qua quỳ xuống trước xe ngựa.

Tô Ly xuống xe đỡ bọn họ đứng lên rồi tỉ mỉ hỏi hai người về nhà như thế nào.

“Chúng tôi sống ở Vương gia thôn cách đây không xa, trượng phu đánh xe bò đi vào trong trấn rồi, chắc lát nữa chàng ấy sẽ trở về, chúng tôi chở ở đây là được rồi.” Phụ nhân lại quỳ xuống cảm ơn Tô Ly lần nữa.

Tô Ly suy nghĩ một lúc, nàng chạy ra phía sau xe ngựa cầm một cái dù và một bọc bánh ngọt nóng hổi tới, bánh ngọt là nàng đoạt lại từ tay của Lan Chỉ.

Vốn dĩ nàng nướng bánh chuẩn bị cho Hàn Tương Quân, nhưng Tô Ly cũng không để ý nhiều như vậy, nàng quyết định đưa cho mẫu tử hai người này.

“Gió tuyết lớn, người lớn không sợ nhưng mà đứa trẻ vẫn còn nhỏ, cây dù này ngươi cầm đi, còn có bánh ngọt thì ăn lúc nó còn nóng.”

Phụ nhân nhìn cây dù kia vô cùng tinh xảo, không chịu nhận, nàng ta nói rằng dù quá quý giá nên không thể nhận được.

Tô Ly giả vờ tức giận nói: “Có quý đi nữa thì cũng là món đồ che gió che mưa mà thôi, có khác biệt gì với cỏ mành cỏ trúc chứ, cầm lấy đi.”

Lời này đã được Hàn Tương Quân nghe thấy, hắn vén rèm cửa lên liếc mắt nhìn, nhìn thấy nàng ân cần cầm đồ của hắn giả làm người tốt, còn là dáng vẻ dõng dạc hùng hồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương