Đây là con thây ma tiến hóa có thể ngang dọc trong đống thây ma.
Tống Lạc còn muốn dùng nó làm vật cưỡi.
Trong lúc kích động, Hồ Linh Linh nghẹn ngào muốn bày tỏ lòng trung thành: “Tống Lạc, tôi...”
Trong không gian hẹp của thang máy, vang lên giọng nói có chút tiếc nuối của Tống Lạc.
“Vì anh không muốn, vậy thì chỉ còn cách tiễn anh một đoạn đường.” Cô cúi đầu nhìn xác thây ma, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Hồ Linh Linh: “...”
Tống Lạc nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói gì?”
Hồ Linh Linh cố nén nước mắt: “... Tôi sợ c.h.ế.t khiếp.”
Tống Lạc: “Sợ nhiều lần rồi sẽ quen thôi.”
Hồ Linh Linh: QAQ
Thang máy cũng đến nơi.
Căn hộ mỗi tầng có hai hộ, nhà Tống Lạc là 2201, đối diện 2202 trên cửa có một dấu bàn tay đẫm m.á.u đã khô.
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, dùng vân tay mở khóa mật mã.
Hệ thống: “Cẩn thận! Có thây ma!!”
Tống Lạc: “Tôi biết.”
—— Cửa vừa hé ra một khe, một mùi hôi thối xộc ra, cô muốn không biết cũng khó.
Hệ thống: “...”
Cô bình tĩnh như vậy khiến dấu chấm than của tôi trở nên thừa thãi.
Tống Lạc: “Có mấy con?”
Tầm mắt của hệ thống theo khe hở cửa mở mà nhìn vào: “Một con, mặc đồng phục giúp việc.”
Mỗi tuần vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu, nhà sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.
Ngày bùng phát vi-rút, có lẽ đúng lúc người giúp việc đến dọn dẹp, bị nhiễm bệnh.
Tống Lạc quay đầu lại, vẫy tay với hai thiếu niên đang khuân đồ từ thang máy ra ngoài: “Lấy vũ khí, qua đây.”
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu hơi ngơ ngác nhìn nhau.
Hồ Linh Linh cầm lấy cái búa nhỏ, Ninh Tử Thu thì lấy ra từ trong túi một con d.a.o gọt hoa quả cũng lấy ở siêu thị.
Hai người vừa đến gần thì nghe Tống Lạc thong thả nói: “Bên trong có một con thây ma, hai người giải quyết.”
“!!!”
Nói xong cũng không cho hai người thời gian suy nghĩ, cô trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó thư thái dựa vào tường.
Thây ma giúp việc vốn đang lang thang vô định giữa phòng khách và hành lang.
Nghe thấy động tĩnh, ngửi thấy mùi m.á.u thịt, nó đùng đùng chạy tới.
Trong tay nó còn tận tụy cầm một chiếc chổi cọ bồn cầu.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu chưa từng có kinh nghiệm tự tay giải quyết thây ma, may là không đến nỗi nhìn thấy thây ma lao tới mà hoảng sợ đến mất hồn mất vía.
Chỉ là không chuẩn bị, có chút hoảng.
Hệ thống kinh hồn bạt vía nhìn hai người họ luống cuống tay chân đối phó với thây ma giúp việc.
Không nhịn được hỏi ký chủ: “Cô không lo hai người họ xong đời sao?”
Tống Lạc rũ mi mắt nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
Hệ thống: “...”
Tống Lạc bổ sung thêm một câu: “Có tôi là tấm gương học tập ở đây, nếu hai người mà ngay cả một con thây ma bình thường đói một tuần cũng không giải quyết được thì cũng không cần thiết phải sống tiếp nữa.”
Hệ thống: “...”
Nó thầm lẩm bẩm, thật ra cô chỉ lười tự mình ra tay thôi.
Nhìn lại, chiến cuộc đã kết thúc.
Con người đại thắng.
Dao gọt hoa quả của Ninh Tử Thu đ.â.m vào thái dương của thây ma giúp việc;
Cái búa của Hồ Linh Linh bay sang một bên nhưng cô ấy cầm lấy chiếc chổi cọ bồn cầu, nhét vào miệng thây ma.
Hệ thống: “...”
Ký chủ quả là tấm gương sáng.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu ném thây ma đi, kích động đập tay nhau.
Họ đã thành công hạ gục con thây ma đầu tiên trong đời.
Cảm giác thành tựu tràn đầy!
Hai người mắt ba ba nhìn Tống Lạc.
Biểu cảm giống hệt những chú chó con muốn được chủ khen ngợi.
Đáng tiếc chủ nhân không khen ngợi.
Cô ngáp một cái, dường như buồn ngủ đến không mở nổi mắt, bóng hình yểu điệu đi vào trong nhà, đồng thời giao cho họ một nhiệm vụ.
—— Đào thứ trong não của hai con thây ma ra.
Hồ Linh Linh nhìn chằm chằm vào thây ma giúp việc, vô cùng nghi hoặc: “Thứ trong não là gì?”
Tất nhiên Ninh Tử Thu cũng không biết, anh ta im lặng hai giây, nói: “Đào ra là biết.”
Hồ Linh Linh nuốt nước bọt.
Vậy nên...
Hai người họ phải mở nắp sọ thây ma sao!
Ninh Tử Thu nhìn cô ấy, rất lịch sự nói: “Để tôi làm.”
Hồ Linh Linh lặng lẽ tìm một đôi găng tay đưa cho anh ta.
Ninh Tử Thu trong lòng thầm nói xin lỗi.
Vài phút sau, anh ta đào ra một viên đá màu trắng nhẵn bóng có đường kính khoảng một centimet.
Hồ Linh Linh: “Đá não sao?”
Ninh Tử Thu: “...”
“Có lẽ không phải.” Anh ta suy nghĩ: “Tôi nghĩ có lẽ trong não của mỗi con thây ma đều có loại đá này, chắc chắn có tác dụng gì đó, Tống Lạc mới bảo chúng ta đào ra.”
Có lần đầu thì có lần sau, anh ta nhanh chóng đào ra từ não của con thây ma cấp hai một viên đá lớn hơn một chút nhưng lại có màu xanh.
Hồ Linh Linh: “Tôi biết rồi, nó tiến hóa nên viên đá này sẽ lớn hơn nhưng màu sắc thì biểu thị cái gì?”
Ninh Tử Thu lắc đầu: “Tống Lạc hẳn biết, có thể hỏi cô ấy.”
Hồ Linh Linh: “... Tôi đột nhiên không muốn biết lắm.”
Hai người đào xong đá, nhìn hai xác thây ma mà không biết làm sao.
Trời nóng như vậy, không thể cứ để chúng ở ngoài cửa được.
Cuối cùng, hai người khiêng chúng lên, ném xuống từ lan can hành lang.
Sau đó khuân đồ vào nhà.
Họ không thấy Tống Lạc, đành phải để đồ ở góc phòng khách.
Hồ Linh Linh lần đầu tiên nhìn thấy một phòng khách rộng như vậy—— chỉ riêng phòng khách đã lớn hơn nhà cô ấy.
Giữa phòng có một cầu thang xoắn ốc, thông lên tầng trên.
Hai người nhận ra Tống Lạc hẳn đã lên trên.
Hồ Linh Linh rửa sạch hai viên đá, cẩn thận đi lên cầu thang.
“Tống Lạc? Tôi vào nhé.”
Tầng hai chỉ có một phòng, cửa phòng hé mở, Hồ Linh Linh nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.
Trong phòng có một chiếc giường lớn ba mét, trải ga giường bằng lụa, đầu giường treo một bức ảnh chân dung lớn của Tống Lạc.
Hồ Linh Linh không nhịn được dừng lại ngắm.
Phía sau có tiếng mở cửa, cô ấy vội vàng quay lại.
Người đẹp trong ảnh chân dung rõ ràng vừa mới tắm xong, tóc tùy ý búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài như thiên nga.
Cô thay một chiếc áo ngủ màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết;
Dây lưng buộc nhẹ, phác họa vòng eo thon thả không thể nắm bắt.
Ánh mắt cô lướt qua Hồ Linh Linh, mặt cô ấy đỏ bừng, cung kính đưa hai viên đá qua, đặc biệt nhấn mạnh: “Đã rửa mười lần.”
Đặc biệt sạch sẽ.
Khóe môi Tống Lạc cong lên, nhận lấy, tiện tay đặt lên tủ đầu giường, hỏi: “Biết nấu ăn không?”
Hồ Linh Linh nhìn cô cười mà đỏ mặt, ưỡn n.g.ự.c nói: “Biết.”
Nhận ra sự hài lòng trong ánh mắt Tống Lạc, Hồ Linh Linh có chút vui vẻ.
“Tầng dưới các cậu cứ dùng thoải mái.” Tống Lạc mang theo một làn hương thơm nằm lên giường: “Tối nay tôi muốn ăn cá và sườn, trong tủ lạnh có, làm ngon một chút.”
Cô lại chậm rãi buông ra một câu: “Không ngon tôi sẽ ném cậu cho thây ma ăn đấy.”
Hồ Linh Linh: “...”
Hệ thống: “...”
Hệ thống không nhìn nổi nữa: “Nhìn xem cô dọa người ta thành cái dạng gì rồi kìa!”
Tống Lạc: “Có áp lực mới có động lực.”
Hệ thống: “......”
Mẹ nó có áp lực mới có động lực.
Tống Lạc cảnh cáo: “Tôi muốn ngủ rồi, làm tôi tỉnh giấc, tôi nhảy lầu luôn.”
“......”
Hệ thống lập tức im như thóc.
Tống Lạc còn muốn dùng nó làm vật cưỡi.
Trong lúc kích động, Hồ Linh Linh nghẹn ngào muốn bày tỏ lòng trung thành: “Tống Lạc, tôi...”
Trong không gian hẹp của thang máy, vang lên giọng nói có chút tiếc nuối của Tống Lạc.
“Vì anh không muốn, vậy thì chỉ còn cách tiễn anh một đoạn đường.” Cô cúi đầu nhìn xác thây ma, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Hồ Linh Linh: “...”
Tống Lạc nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói gì?”
Hồ Linh Linh cố nén nước mắt: “... Tôi sợ c.h.ế.t khiếp.”
Tống Lạc: “Sợ nhiều lần rồi sẽ quen thôi.”
Hồ Linh Linh: QAQ
Thang máy cũng đến nơi.
Căn hộ mỗi tầng có hai hộ, nhà Tống Lạc là 2201, đối diện 2202 trên cửa có một dấu bàn tay đẫm m.á.u đã khô.
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, dùng vân tay mở khóa mật mã.
Hệ thống: “Cẩn thận! Có thây ma!!”
Tống Lạc: “Tôi biết.”
—— Cửa vừa hé ra một khe, một mùi hôi thối xộc ra, cô muốn không biết cũng khó.
Hệ thống: “...”
Cô bình tĩnh như vậy khiến dấu chấm than của tôi trở nên thừa thãi.
Tống Lạc: “Có mấy con?”
Tầm mắt của hệ thống theo khe hở cửa mở mà nhìn vào: “Một con, mặc đồng phục giúp việc.”
Mỗi tuần vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu, nhà sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.
Ngày bùng phát vi-rút, có lẽ đúng lúc người giúp việc đến dọn dẹp, bị nhiễm bệnh.
Tống Lạc quay đầu lại, vẫy tay với hai thiếu niên đang khuân đồ từ thang máy ra ngoài: “Lấy vũ khí, qua đây.”
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu hơi ngơ ngác nhìn nhau.
Hồ Linh Linh cầm lấy cái búa nhỏ, Ninh Tử Thu thì lấy ra từ trong túi một con d.a.o gọt hoa quả cũng lấy ở siêu thị.
Hai người vừa đến gần thì nghe Tống Lạc thong thả nói: “Bên trong có một con thây ma, hai người giải quyết.”
“!!!”
Nói xong cũng không cho hai người thời gian suy nghĩ, cô trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó thư thái dựa vào tường.
Thây ma giúp việc vốn đang lang thang vô định giữa phòng khách và hành lang.
Nghe thấy động tĩnh, ngửi thấy mùi m.á.u thịt, nó đùng đùng chạy tới.
Trong tay nó còn tận tụy cầm một chiếc chổi cọ bồn cầu.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu chưa từng có kinh nghiệm tự tay giải quyết thây ma, may là không đến nỗi nhìn thấy thây ma lao tới mà hoảng sợ đến mất hồn mất vía.
Chỉ là không chuẩn bị, có chút hoảng.
Hệ thống kinh hồn bạt vía nhìn hai người họ luống cuống tay chân đối phó với thây ma giúp việc.
Không nhịn được hỏi ký chủ: “Cô không lo hai người họ xong đời sao?”
Tống Lạc rũ mi mắt nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
Hệ thống: “...”
Tống Lạc bổ sung thêm một câu: “Có tôi là tấm gương học tập ở đây, nếu hai người mà ngay cả một con thây ma bình thường đói một tuần cũng không giải quyết được thì cũng không cần thiết phải sống tiếp nữa.”
Hệ thống: “...”
Nó thầm lẩm bẩm, thật ra cô chỉ lười tự mình ra tay thôi.
Nhìn lại, chiến cuộc đã kết thúc.
Con người đại thắng.
Dao gọt hoa quả của Ninh Tử Thu đ.â.m vào thái dương của thây ma giúp việc;
Cái búa của Hồ Linh Linh bay sang một bên nhưng cô ấy cầm lấy chiếc chổi cọ bồn cầu, nhét vào miệng thây ma.
Hệ thống: “...”
Ký chủ quả là tấm gương sáng.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu ném thây ma đi, kích động đập tay nhau.
Họ đã thành công hạ gục con thây ma đầu tiên trong đời.
Cảm giác thành tựu tràn đầy!
Hai người mắt ba ba nhìn Tống Lạc.
Biểu cảm giống hệt những chú chó con muốn được chủ khen ngợi.
Đáng tiếc chủ nhân không khen ngợi.
Cô ngáp một cái, dường như buồn ngủ đến không mở nổi mắt, bóng hình yểu điệu đi vào trong nhà, đồng thời giao cho họ một nhiệm vụ.
—— Đào thứ trong não của hai con thây ma ra.
Hồ Linh Linh nhìn chằm chằm vào thây ma giúp việc, vô cùng nghi hoặc: “Thứ trong não là gì?”
Tất nhiên Ninh Tử Thu cũng không biết, anh ta im lặng hai giây, nói: “Đào ra là biết.”
Hồ Linh Linh nuốt nước bọt.
Vậy nên...
Hai người họ phải mở nắp sọ thây ma sao!
Ninh Tử Thu nhìn cô ấy, rất lịch sự nói: “Để tôi làm.”
Hồ Linh Linh lặng lẽ tìm một đôi găng tay đưa cho anh ta.
Ninh Tử Thu trong lòng thầm nói xin lỗi.
Vài phút sau, anh ta đào ra một viên đá màu trắng nhẵn bóng có đường kính khoảng một centimet.
Hồ Linh Linh: “Đá não sao?”
Ninh Tử Thu: “...”
“Có lẽ không phải.” Anh ta suy nghĩ: “Tôi nghĩ có lẽ trong não của mỗi con thây ma đều có loại đá này, chắc chắn có tác dụng gì đó, Tống Lạc mới bảo chúng ta đào ra.”
Có lần đầu thì có lần sau, anh ta nhanh chóng đào ra từ não của con thây ma cấp hai một viên đá lớn hơn một chút nhưng lại có màu xanh.
Hồ Linh Linh: “Tôi biết rồi, nó tiến hóa nên viên đá này sẽ lớn hơn nhưng màu sắc thì biểu thị cái gì?”
Ninh Tử Thu lắc đầu: “Tống Lạc hẳn biết, có thể hỏi cô ấy.”
Hồ Linh Linh: “... Tôi đột nhiên không muốn biết lắm.”
Hai người đào xong đá, nhìn hai xác thây ma mà không biết làm sao.
Trời nóng như vậy, không thể cứ để chúng ở ngoài cửa được.
Cuối cùng, hai người khiêng chúng lên, ném xuống từ lan can hành lang.
Sau đó khuân đồ vào nhà.
Họ không thấy Tống Lạc, đành phải để đồ ở góc phòng khách.
Hồ Linh Linh lần đầu tiên nhìn thấy một phòng khách rộng như vậy—— chỉ riêng phòng khách đã lớn hơn nhà cô ấy.
Giữa phòng có một cầu thang xoắn ốc, thông lên tầng trên.
Hai người nhận ra Tống Lạc hẳn đã lên trên.
Hồ Linh Linh rửa sạch hai viên đá, cẩn thận đi lên cầu thang.
“Tống Lạc? Tôi vào nhé.”
Tầng hai chỉ có một phòng, cửa phòng hé mở, Hồ Linh Linh nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.
Trong phòng có một chiếc giường lớn ba mét, trải ga giường bằng lụa, đầu giường treo một bức ảnh chân dung lớn của Tống Lạc.
Hồ Linh Linh không nhịn được dừng lại ngắm.
Phía sau có tiếng mở cửa, cô ấy vội vàng quay lại.
Người đẹp trong ảnh chân dung rõ ràng vừa mới tắm xong, tóc tùy ý búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài như thiên nga.
Cô thay một chiếc áo ngủ màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết;
Dây lưng buộc nhẹ, phác họa vòng eo thon thả không thể nắm bắt.
Ánh mắt cô lướt qua Hồ Linh Linh, mặt cô ấy đỏ bừng, cung kính đưa hai viên đá qua, đặc biệt nhấn mạnh: “Đã rửa mười lần.”
Đặc biệt sạch sẽ.
Khóe môi Tống Lạc cong lên, nhận lấy, tiện tay đặt lên tủ đầu giường, hỏi: “Biết nấu ăn không?”
Hồ Linh Linh nhìn cô cười mà đỏ mặt, ưỡn n.g.ự.c nói: “Biết.”
Nhận ra sự hài lòng trong ánh mắt Tống Lạc, Hồ Linh Linh có chút vui vẻ.
“Tầng dưới các cậu cứ dùng thoải mái.” Tống Lạc mang theo một làn hương thơm nằm lên giường: “Tối nay tôi muốn ăn cá và sườn, trong tủ lạnh có, làm ngon một chút.”
Cô lại chậm rãi buông ra một câu: “Không ngon tôi sẽ ném cậu cho thây ma ăn đấy.”
Hồ Linh Linh: “...”
Hệ thống: “...”
Hệ thống không nhìn nổi nữa: “Nhìn xem cô dọa người ta thành cái dạng gì rồi kìa!”
Tống Lạc: “Có áp lực mới có động lực.”
Hệ thống: “......”
Mẹ nó có áp lực mới có động lực.
Tống Lạc cảnh cáo: “Tôi muốn ngủ rồi, làm tôi tỉnh giấc, tôi nhảy lầu luôn.”
“......”
Hệ thống lập tức im như thóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook